Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ hoàng tử

Tiểu thuyết gốc · 1458 chữ

.

“ Tiểu thư, thực khổ quá người a." bắt đầu rồi, Tạp Nhan màn diễn kịch.

“ Chuyện gì a ?” ta không quan tâm đạm bạc hỏi, ngươi liền nghĩ muốn hại ta sao ? Để xem ngươi có cái gì bản lĩnh đây, qua hơn một trăm kiếp sống đã bao nhiêu loại cáo già, hồ ly thành tinh ta đều đã gặp qua, ngươi một cái nho nhỏ người có thể so với bọn họ sao ?

“ Tiểu thư, ngươi đỡ giúp Ngũ Hoàng Tử kia một nhát mất rồi tu vi, trên người vết thương đại phu nói cũng sẽ không lành.” Ở thời đại này trọng như vậy tu vi, Mộ Hi chính là vì thế mà muốn mất đi lý trí, còn có cả xẹo ? Nàng đời nàng đừng nghĩ lấy ai cả, thế nên trong truyện mới phát triển thành cái loại Mộ Hi phát điên chửi bới Ngũ Hoàng Tử.

“ Không có gì, Ngũ Hoàng Tử có sao không ?” ta biết ta không phải mất đi tu vi, chính là vì ma tộc hai trái tim ta vừa đánh mất một cái, cơ thể kinh mạch phong bế, đem trái tim chữa lên nên mới không có cảm nhận được bất cứ cái gì như phế nhân đâu.

" Ngũ Hoàng Tử hắn tính tình quái gở, còn lẩm nhẩm một tiếng ngươi sao lại không chết luôn cái này tiện nhân người. Chưa từng lần nào đến thăm ngươi cả.” Tạp Nhan nói, cái này hoàn toàn sai sự thật đâu.

Ngũ Hoàng Tử mỗi ngày đều đến xem ta, đem Bạch Lộ Đan trân quý cho ta dưỡng thương không làm xẹo, ta vừa tỉnh liền chửi hắn, hắn sinh khí là chuyện bình thường đi.

Huống chi hắn là Ngũ Hoàng Tử của Phượng quý phi, Phượng quý phi là hoàng thượng yêu nhất nữ nhân, hoàng hậu còn là tỷ muội tốt Phượng quý phi đâu.

Liền là Phượng quý phi giận dỗi hoàng thượng, cấm cửa không gặp hắn, Diệp Hoàng cũng không thể cường bức nàng, liền đem tất cả tình thương dành cho Diệp Hạ Ngũ Hoàng Tử, để Phượng quý phi một ngày nhìn đến hắn như thế chung tình sẽ ra gặp hắn, để hắn nhi tử ở trước mặt nàng nói tốt vài câu.

Này Diệp Hạ so với Diệp Ngọc Hàn thái tử còn muốn có địa vị nặng hơn, hắn thiên phú tu luyện cũng tốt, thế nên có thể nói chọc giận hắn ta vẫn còn sống vẫn là thực tốt.

Ta không phải Mộ Hi nàng, không có ngu ngốc như vậy.

“ Không sao, hắn liền là hoàng tử, sao có thể đến nơi bẩn thỉu này của ta được. Hắn không có chuyện gì liền được rồi.” ta lạnh nhạt lắc đầu, Tạp Nhan ngẩn ra sao đó muốn điên rồi.

Lúc trước Tạp Nhan vài câu nói liền có thể khích ra Mộ Hi, liền nàng một lần xém chết liền biến đổi ? Ngũ Hoàng Tử muốn đến rồi, đại tiểu thư nói muốn nàng làm hỏng nhị tiểu thư, để hắn không cần nhìn đến cái này ân cứu mạng. Làm sao bây giờ ?

“ Nhưng tiểu thư chính là cứu hắn a, đâu thể nào không nói lý như vậy ?” Tạp Nhan khóc lên, trước kia nhị tiểu thư thích nhất nàng, liền nàng khóc sẽ không để nàng chịu ủy khuất đâu.

Thế nhưng lần này ta nhưng mà ngồi đó lạnh nhạt nhìn nàng, để mặc nàng dễ trò hề đâu.

“ Tạp Nhan, dừng lại được rồi. Ngươi theo ta, ta đối với ngươi thực tốt, thế mà ngươi làm lén đằng sau bao nhiêu việc đều đổ vào đầu ta. Nhìn ta ngốc ngốc bị người ghét bỏ ngươi vui vậy sao?” thở dài, ta nhìn nàng yếu nhợt hỏi.

Tiếng khóc của nàng chợt dừng lại, ánh mắt nàng nhìn ta vô cùng sợ hãi, không nghĩ đến ta sẽ nói như vậy.

Ta cũng mặc kệ nàng ngơ người mà tiếp tục nói. “ Đại tỷ ta dùng cái gì mua chuộc ngươi a? Nếu ngươi có thể để cho ta một đời bình an không người ám hại thì ta cũng có thể như nàng mà trả ơn ngươi a.”

Tạp Nhan lại đơ người, thế nhưng lúc này nàng đã có thể phản ứng lại được. Trong lòng còn cười thầm, còn nghĩ tiện nhân như ta có cái gì cao kiến, nghĩ đến ta lại trực tiếp hỏi đến ý nàng như thế. Bình thường tiện nhân ăn mặc tốt, bây giờ lại yếu ớt đáng thương cầu xin nàng như vậy, cảm giác có chút hả dạ…..

Hư vinh của Tạp Nhan có chút bị đẩy lên cao, nàng không hề biết cũng là đã quên mất đại tiểu thư phân phó nàng tới làm cái gì. Ta nhìn khuôn mặt mang chút thần sắc đắc ý vì ta cầu xin liền cười lạnh trong lòng.

Lập tức, ta đem nàng cao cao trên kia còn đang được ta cầu xin mà kéo xuống, ánh mắt nhìn nàng như hiểu rõ. “ Ta biết thực thích đại ca Mộ Hoa, ta có thể giúp-” ta lắc lắc đầu nói, vẫn còn chưa nói xong Tạp Nhan như mất đi lý trí mà lao đến chỗ ta.

Ánh nhìn của ta khiến Tạp Nhan cảm thấy hèn mọn, giống như một ngưừi cố gắng mưu sinh đạp lên đầu kẻ khác mà đi lên. Ánh mắt đó khiến Tạp Nhan muốn móc hai con mắt của ta ra.

" Tiện nhân ngươi câm miệng! Ai cho ngươi lá gan nói đến Mộ thiếu gia và ta chuyện-” chưa kể nhắc đến Mộ Hoa là hạng cuối của nàng, ánh mắt của ta còn khiến nàng hận, ta biết ánh mắt ta sẽ chọc điên này, nhưng là ta chính là muốn như vậy kết quả nàng điên cuồng vậy nha.

Muốn đấu với ta ? Còn non lắm, ngươi nghĩ qua ta đã phục vụ qua nhiêu con cáo già trước khi đến đây ? Nghĩ ta đã đấu qua bao nhiêu kẻ trong những cái kia thế giới để trở thành đứng đầu cuộc sống rồi chết đi ?

Chính là lúc này, ta thản nhiên mắt lại, cái tát của Tạp Nhan đúng như ta đoán sẽ mãi không đến ta mặt bên này.

Bởi vì lúc ta lần nữa mở mắt ra, Diệp Hạ đã nắm chặt tay của Tạp Nhan đứng chặn trước mặt ta.

“ Đây là cách ngươi hầu hạ ngươi tiểu thư sao ? Nô tài cũng muốn phản chủ ?” Diệp Hạ lạnh lùng nhìn Tạp Nhan, rắc một tiếng Tạp Nhan liền kêu thảm thiết ôm tay ngã ra đất, Diệp Hạ thế nhưng không thèm liếc mắt đến nàng một cái.

“ Ngài…” ta ngơ ngác nhìn hắn đứng chắn trước mặt ta.

“ Thấy ngươi tỉnh dậy ta mừng lắm, còn cảm thấy không khỏe ở đâu không ?” Diệp Hạ quay lại cười hỏi ta, ta khó khăn ho hai tiếng rồi lắc đầu.

“ Tiểu Hi ! Muội có sao không ?” Lao vào bên trong Mộ Hình Như hoa lê đái vũ khóc ôm lấy ta, nàng khác chọc người thương tiếc nghĩ nàng thiện lương, lo lắng cho ta đến nhường nào. Thế như ta trong lòng chỉ có cười lạnh mà ngơ ngác nhìn cái vị tỷ tỷ này.

Ngươi đã đến ? Thế để ta bắt đầu đi cào nát cái bản mặt thiện lương của ngươi đi.

“ Khụ-khụ! Tỷ…..tỷ…” ho ra máu hai tiếng, bên ngực băng bó của ta lại chảy máu, Diệp Hạ nhíu mày, hất Mộ Hình Như qua một bên.

“ Vết thương vẫn chưa khá lên, không cần lại cố, nằm xuống nghỉ đi.” ấn ta nằm xuống, Diệp Hạ nói xong liền kéo Tạp Nhan và Mộ Hình Như ra ngoài.

" N-ngũ hoàng tử….người...định đem Tạp Nhan đi đâu ?” ta lại một lần nữa khó khăn từ trên giường ngồi dậy lo lắng hỏi. “ Tạp Nhan thực không phải….có ý xấu đâu.”

“ Không có việc gì nên mau nghỉ ngơi đi, việc của ngươi để bổn vương xử lý.” nhỏ thế này đã có thể tự xưng vương, có của thành trì của riêng mình, có thể thấy Diệp Hạ được hoàng thượng cưng chiều đến mức vô pháp, hoàn toàn có thể làm càn.

Có được vị này che chắn….ta thực sự có thể thực hiện kế hoạch của mình một cách thuận lợi nhất.

Bạn đang đọc Bi Thảm Thiết Cuộc Sống Trả Thù sáng tác bởi Phi_Ma
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phi_Ma
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.