Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khẩn cầu

Tiểu thuyết gốc · 806 chữ

.

“ Hạ tử, ta có thể xin ngài một việc sao ?” tiếp xúc với ta quá một tháng, đây là lần đầu tiên Diệp Hạ thấy qua ta muốn xin cái gì đó.

Bởi vì của hắn ấn tượng, ta là một cái trầm lặng ngại ngùng người, không thích tranh cãi, không thích rườm rà, chỉ đơn giản là thích ngồi đọc sách.

Mỗi lần hắn mang đến cho ta trân quý đồ vật ta lại từ chối, không muốn nhận. Không phải là ta từ chối cho có lệ, chính là trong mắt ta thực sự không muốn như thế.

Trong suốt sạch sẽ đôi mắt không toan tính chỉ có một mảnh trầm tĩnh, đây là lần đầu tiên Diệp Hạ thấy từ trong đó ánh lên ước ao.

“ Việc gì ?” Diệp Hạ cười hỏi, đưa đến ta một miếng bánh mứt anh đào trong đĩa.

Ta nhận lấy sau đó ngập ngừng. “ Ta….muốn học viện.”

“ Vì sao ?” Diệp Hạ nhíu mày, ta biết, hắn là ở lo lắng cho ta.

“ Ta nghĩ….muốn biết nơi đại tỷ học thế nào. Tỷ tỷ ngày nào về cũng thực vui vẻ líu ríu kể với ta chuyện vui. Chuyện nàng kết được bao bằng hữu, tu luyện thế nào…” ta cười nói, thế nhưng là một nụ cười bất đắc dĩ.

Liền Mộ Hình Như chỉ lớn hơn ta mấy tháng, tâm kế cũng chẳng được bao nhiêu. Nàng đến học viện thấy ta bởi nơi này một mình liền muốn đi châm chọc, cho ta đem đến cái ý nghĩ hối hận vì cứu Diệp Hạ kia.

Nàng vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nàng cười thế nhưng trong mắt ta đó lại là một nụ cười vô cùng méo mó. Trẻ con toan tính, nàng không đủ làm khó ta. Tiểu hài tử cũng chỉ có thể nghĩ đến đó mà thôi, nghĩ đến nàng bóng gió châm chọc bằng giọng thăm hỏi thân thiết ta bên ngoài bình tĩnh bên trong đã muốn cười lớn rồi, diễn hài kịch cũng thực thú vị.

“ Liền không cần để ý nàng ta, ở đó buồn chán không gì tả nỗi. Ngươi ở đó nghe bọn hắn giảng bài chắc chắn chỉ muốn ngủ thôi.” Diệp Hạ lắc lắc đầu, ánh mắt tránh đi ánh nhìn của ta mà hiện lên đạo ánh sáng sắc lạnh.

Lại là nàng ta….đi kể đến cái đó làm gì ? Đã biết muội muội nàng bị đến thành như vậy vẫn còn muốn nàng thực khổ sở nghe kể chuyện vui sao ?

“ Ta biết ta bây giờ thực yếu ớt vô dụng. Thế nhưng ta….thực rất muốn đến đó, tỷ tỷ cũng nói ta nên đến xem sao.” liền là cái kia Mộ Hình Như muốn ta đến, ta liền sẽ đến cho nàng xem. Ngươi nghĩ để ta xấu hổ đau khổ khi không thể tu luyện, ngươi nghĩ để các người khinh bỉ ta bởi vì ta không còn linh căn, ngươi nghĩ để ta xấu mặt, sẽ không thể nào đi gặp người khác nữa đúng không ? Rất tiếc với ngươi ta không quan tâm, những kẻ người dưng nước lã đó dù có cởi đồ múa bụng, nhảy lầu tự tử trước mặt ta thì ta cũng không quan tâm.

“ Ngươi thực sự không cần-” Diệp Hạ lại đang muốn khuyên ta, chỉ là hắn ngừng lại, khi nhìn đến khóe mắt ta rơi ra một giọt nước mắt.

“ Ta không giống bị đối xử đặc biệt. Ta không muốn làm cái vô dụng người, chỉ cần người khác làm được ta cũng muốn.” trải qua thực nhiều kiếp sống, ta cũng biết đến nước mắt của nữ nhân uy lực cỡ mào. Dù rằng là ta vô lệ nhân, thế nhưng ta vẫn có vài thủ đoạn để ép nước mắt chảy ra, dù là không phải nước mắt thật, thế nhưng nhìn không khác gì sao.

Nhẹ gạt đi giọt nước mắt kia, ta khắc chế run rẩy nói. “ Ta không hối hận vì những gì mình làm, thế nhưng ta không muốn vì thế chịu thua. Hạ tử- không, Ngũ hoàng tử, Ngũ điện hạ..... Xem như ta cầu xin ngươi, để ta đến học viện được không ?”

Ta nhiều lần kế hoạch nếu né ra thì cũng không nhất thiết cần đến trường. Thế nhưng để đáp trả nàng bốn năm nho nhỏ 'chiếu cố', ta nghĩ thế nào cũng muốn đến đó. Dù rằng so với kẻ thù của ta, ta nghĩ nhắm một mắt mở cho nàng qua cũng được. Thế nhưng nghĩ đến....ta đâu phải loại người 'vô ơn' đến độ người ta 'chiếu cố' mình mà mình không giúp lại đâu.

Bạn đang đọc Bi Thảm Thiết Cuộc Sống Trả Thù sáng tác bởi Phi_Ma
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phi_Ma
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.