Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ranh Giới Monh Manh

Tiểu thuyết gốc · 4454 chữ

Lý Vỹ đang bay,hắn thấy mình đang trôi nổi ở một vùng hư không lạ lẫm,mọi thứ xung quanh đều không rõ ràng pha trộn lẫn lộn màu sắc u tối,hắn cảm thấy thật thoải mái mà cũng thật khó chịu. Cảm giác đó rất lạ khó có thể diễn tả thành lời nhưng có một điều chắc chắn rằng hắn vô cùng muốn thoát khỏi nó. Lý Vỹ cố gắng cử động nhưng cơ thể hắn nặng trĩu,như bị cả ngàn cân đè lên người vậy,hắn gượng đưa mắt ra muốn nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh,nhưng hắn chỉ thấy bên ngoài mảng sáng sặc sỡ sắc màu đó toàn một vùng tối đen. Lý Vỹ cố gắng định thần lại,hắn muốn suy nghĩ xem tại sao mình lại ở đây nhưng không thể,đầu óc hắn trống rỗng khiến hắn có cảm giác như muốn phát điên tuy hắn cố gắng suy nghĩ nhưng mọi thứ không thể hiện lên trong đầu hắn,chỉ còn lại một tia ý thức căn bản giúp hắn biết được mình là ai,còn tất cả điều khác dường như chưa hề tồn tại vậy.

Thời gian cứ thế trôi qua không thể đếm,Lý Vỹ vẫn đang vật lộn với cảm xúc phức tạp trong lòng,hắn cảm giác rằng mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy làm hắn không thể chịu đựng được ,cứ như thế này mãi mãi sao? Nhưng hắn không cam lòng! Không cam lòng vì điều gì? Hắn không thể nghĩ ra... Lý Vỹ vẫn đang quay cuồng trong nội tâm của mình. Bỗng dưng,một tia sáng lóe lên chiếu thẳng vào người hắn làm hắn tê dại,Lý Vỹ như hiểu ra một việc gì đó nhưng rốt cục nó là gì thì hắn vĩnh viễn không thể hiểu được. Tuy vậy tia sáng le lói duy nhất kia tạo cho Lý Vỹ một cảm giác vô cùng mới lạ,cơ thể hắn bắt đầu trôi theo nó! Đúng,là trôi theo. Cơ thể Lý Vỹ cứ bồng bềnh di chuyển như vậy khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút,nó mang lại cho hắn một cảm giác thật an toàn mà thân quen như đang trong lòng mẹ vậy,hắn cứ vậy tiến dần tiến dần,hắn cảm thấy như mình sắp tới đích rồi. Một nơi lạ lẫm,nơi mà hắn thuộc về.

-Híttttsssss...!

Lý Vỹ hít sâu một cái,cảm giác gì đây? Thật là đau. Lý Vỹ đau như muốn hét lên nhưng không thể,cơ thể hắn tê dại đau điếng như đang có hàng vạn con kiến độc đang cắn lên khắp người vậy,miệng cố gắng ú ớ vài câu nhưng âm thanh không thể thoát ra ngoài,bởi vì Lý Vỹ không còn khí lực để làm bất cứ điều gì nữa. Lý Vỹ cố gắng mở mắt ra nhìn quanh,tuy những gì hắn nhìn thấy chỉ là một mảnh mông lung mơ hồ nhưng hắn vẫn có thể ẩn ẩn nhận ra một tán lá xum xuê rậm rạp.

" Ta đang ở dưới một cái cây? " - Lý Vỹ nhắm lại mắt thầm nghĩ,sau đó hắn cố găng chớp mắt mấy cái rồi nhìn ra xung quanh. Mọi thứ trở nên rõ ràng hơn đôi chút,Lý Vỹ nhận ra bản thân đang ở trong một khu rừng tối đen mà hắn đang nằm bên cạnh một cái cây cổ thụ to lớn chọc trời dễ phải trăm người trưởng thành mới ôm hết,cơ thể hắn nằm gọn trong một hộc rễ cây. Không biết bây giờ là sáng hay tối nhưng Lý Vỹ chỉ thấy bầu trời mông lung xám xịt,lâu lâu có vài tia sét rạch qua tạo thành từng cơn âm thanh ì ùng,hắn đưa mắt quan sát cơ thể tàn tạ của mình. Vẫn là năm vết đạn tối thui đấy,ba vệt ở bụng còn lại chia nhau ở hai bên sườn,vết đạn ở bụng vẫn còn rỉ chút xíu máu nhưng có vẻ như chỉ chốc lát nữa thôi là nó ngừng chảy ngay,đó cũng là lúc Lý Vỹ được nhìn thấy thần chết. Lý Vỹ cố gắng cựa mình nhưng không được,hắn thở ra ngày càng nhiều,mỗi lần hắn hít vào rất ít khi đó hắn có cảm giác như hắn đang hít vào từng chiếc dao lam vậy,đau đớn thấu tim,hắn quá mệt mỏi mắt hắn dần dần híp lại,phải cố sức lắm thì hắn mới duy trì được việc quan sát xung quanh. Lý Vỹ muốn sống,hắn vô cùng khát vọng được sống,còn mẹ và hai em của hắn,từ khi tỉnh dậy Lý Vỹ chưa từng thôi nghĩ đến họ. Hắn chết rồi ai sẽ chăm sóc cho người thân của hắn đây?

Lý Vỹ cố gắng tìm xem có cách gì để cứu vãn không nhưng rồi hắn lại phải thất vọng,không bông băng không nước uống,xung quanh hắn chỉ có những ngọn cây u sầu và tối đen. Lý Vỹ thử vận động cánh tay xem nhưng nó hoàn toàn tê dại,hắn lại cố gắng hít thở thật đều đều điều hòa từng luồng khí những mong có một chút tác dụng. Một lát sau như đã có chút cảm giác Lý Vỹ lại thử cử động ngón tay,tuy cảm giác như điện giật vậy nhưng Lý Vỹ lại vô cùng mừng rỡ vì ngón trỏ của hắn hơi nhúc nhích được chút xíu,lại cố gắng lần lượt từng lần vài phút sau hắn đã làm chủ lại cánh tay phải của mình. Sau khi cử động được đôi chút Lý Vỹ lại ráng nhìn ra xung quanh xa hơn,hắn biết rằng nếu cứ nằm đây thì chỉ vài phút nữa thôi có thể bản thân sẽ đi đời nhà ma mất,điều hắn cần bây giờ là một phương hướng,nơi có thể cho hắn một chút hi vọng sống như là một dòng suối chẳng hạn,gần rừng sẽ có suối. Bây giờ Lý Vỹ đang khát khô cả họng,nếu có một ngụm nước sẽ giúp hắn khỏe thêm đôi chút.

Lý Vỹ nhìn ra mọi phía có thể,hắn cố gắng lắng tai nghe,một vài tiếng lá xào xạc,tiếng côn trùng kêu rả rích và một chút âm thanh róc rách dễ nghe. Hướng đó! Tuy không thể phân biệt rõ ràng lắm phương hướng chuẩn xác nhưng Lý Vỹ vẫn bắt đầu lật người lại,cơ thể đổi hướng khiến vết thương của hắn chạm vào đất,cơn đau ập đến khiến mắt Lý Vỹ mờ đi trong đầu hắn vang lên từng tiếng ong ongg... Đợi vài giây Lý Vỹ cố gắng phục hồi lại chút tinh thần,bắt đầu hắn giơ bàn tay phải nhom nhem còn dính loang lổ máu khô ra chống xuống mặt đất,hắn đẩy,người hắn nhích lên một chút,như vậy đồng nghĩa với việc máu chảy ra nhanh hơn từ vết thương. Tới giờ phút này Lý Vỹ không còn để ý tới cơn đau nữa,mỗi lần vượt qua từng đoạn đường nhỏ chính là sinh mệnh của hắn trôi đi một ít,hắn không có thời gian để than thở vì nỗi đau lúc này... Lý Vỹ nhích từng chút một,hắn vượt qua từng ngọn cây lớn,vài lùm cây con,hắn cố gắng để ý xem trên mấy bụi cây nhỏ có hoa quả gì có thể ăn hay không. Lúc này bất cứ nguồn thực phẩm nào cũng có thể trở thành cọng rơm cứu mạng của hắn.

Lý Vỹ cứ bò đi như thế một hồi lâu chưa hề ngừng nghỉ,mặc dù giờ này hắn hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều nhưng hắn vẫn tiếp tục. Chính ý chí cầu sinh vẫn đang trèo chống cho sự sống của Lý Vỹ,không biết với cơ thể yếu đuối này có thể còn sống qua được hay không nữa nhưng Lý Vỹ vẫn chưa từng bỏ cuộc. Đi qua một đoạn đường khá dài nữa Lý Vỹ bỗng nghe thấy tiếng chảy róc rách vô cùng rõ ràng bên tai phải,hắn mừng như điên vội chuyển hướng bò nhanh tới đó,bây giờ mắt trái của hắn đã nhắm tịt lại,mất hết cảm giác,chỉ còn một bên mắt phải hắn đang ti hí mò đường. Lý Vỹ bỗng nhìn thấy một dải đá màu xanh xếp thành hành dài uốn khúc,từ đó vang lên từng tiếng chảy róc rách âm thanh êm dịu như tiếng đàn của thiên thần vậy,hắn bò chầm chậm tới cạnh dải đá đó. Đây là một con suối khá rộng khoảng hai chục mét,tại sao gọi là con suối? Bởi vì nó khá nông,cũng chỉ tầm vài chục xentimét mà thôi,nước suối vô cùng trong còn có thể nhìn thấy một chút bên dưới là những viên sỏi trắng tinh xinh đẹp lung linh như những viên đá quý vậy. Lý Vỹ vui mừng quá đỗi bèn bò tới một hòn đá kê cạnh con suối vươn cổ ra đập mặt vô dòng nước tinh khiết tu ừng ực,hắn đã khát gần chết rồi,tuy không biết uống nước này có chết luôn không nhưng cứ uống đi đã,có việc gì đều tính sau đi.

Vì quá vui mừng và vội vã Lý Vỹ đã không chịu để ý xung quanh,con suối hắn đang hòa vào vô cùng kì lạ,nó chia ra làm hai bên một bên thì trong vắt còn một bên thì đen ngòm đục ngầu màu đỏ máu,mà ở bên đục ngầu đó có một đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn... Trong khu rừng âm u đó là một con suối có hai màu sắc khác biệt,một tràng trai trẻ đang mải mê uống nước mà không hề phát hiện ra có một thứ gì đó đang quan sát từng động tác của hắn,vài tia chớp xẹt qua phản chiếu lên đôi mắt đỏ au lấp lóe hiện lên một vẻ gì đấy vô cùng ghê rợn. Bóng đen từ từ di chuyển từ lớp suối màu đỏ máu sang khu vực nước trong mà khi đó Lý Vỹ vẫn chưa hề phát hiện ra,hắn vẫn đang uống chậm rãi từng ngụm từng ngụm nước nhỏ,cơ thể hắn đã có dấu hiệu khôi phục một chút,có khi bây giờ hắn còn có thể ngồi dậy được ấy chứ. Bỗng nhiên Lý Vỹ cảm thấy có điều gì đó hơi khác lạ... mặt nước đang yên tĩnh bỗng nhiên chợt rung động. Lý Vỹ ngẩng đầu lên,một bóng đen thon dài với hàm răng sắc nhọn lao thẳng vào hướng hắn,trước ánh mắt khó hiểu của hắn.

-A a a a....

Do quá yếu nên Lý Vỹ chỉ kêu được mấy tiếng nhỏ sau đó im bặt,một con vật dài năm mét nhìn trông như rắn nhưng lại có hàm răng của cá mập đang ngoạm vào cánh tay phải của Lý Vỹ,đau đớn ùa đến khiến tim của Lý Vỹ như tan rã,con thủy quái ngoạm ngoạm thêm hai phát nữa nhưng cánh tay của Lý Vỹ chưa đứt lìa,nó bèn lôi hắn xuông nước. Lý Vỹ cảm thấy mình đang bị lôi đi khiến hắn hoảng sợ quơ quơ tay trái như tìm nắm thứ gì đó nhưng vô dụng.

-Thrụpppp.... xào xạc...xào xạc...

Một âm thanh vật gì đó rơi xuống nước vang lên,Lý Vỹ dãy dụa trong ngập nước,con suối không hề nông như hắn thấy,thậm chí là nó vô cùng sâu. Sau khi kéo Lý Vỹ xuống nước không hiểu sao con xà quái lại nhả tay hắn ra,hắn điên cuồng dãy dụa,điên cuồng bơi về phía trước,hắn cảm thấy như đang có hàng trăm hàng ngàn con rắn đang lướt qua người vậy. Lý Vỹ không thể mở mắt ra,mà cho dù có mở thì hắn cũng chẳng thể nhìn thấy cái gì,hắn hét lên trong lòng: " Ta đã làm gì sai? Ông trời ơi!sao người lại độc ác!?? Tại sao không để cho ta một con đường sống chứ??? ... Mẹ ơi! tiểu Thanh ơi!... vĩnh biệt...". Lý Vỹ ngất đi trong tuyệt vọng...

jkbjkbjkb

lkjmnkljmklm

Lý Vỹ bơi,hắn bơi rất nhanh rất nhanh,tới mức mà hắn nghĩ cho dù có cho hắn thi olympic giải bơi lội thì chắc chắn hạng nhất phải nằm gọn trong túi hắn êm ru. Có điều bây giờ hắn có cảm giác như mình sắp không bơi nổi nữa rồi,dần dần hắn chậm lại chậm lại,cho tới khi... "slạttttts! ",một âm thanh vang lên gọn gàng dứt khoát. Lý Vỹ chỉ kịp thấy một con xà quái với hàng răng sắc nhọn lởm chởm lao tới trước mặt hắn... Sau đó là một khối thân thể không đầu đang bình thản đung đưa trong nước cùng máu.

-Haaa...haa...ha...

Lý Vỹ bật dậy,hắn thở hổn hển,mồ hôi lạnh ướt lịm sau lưng và trên trán. Lý Vỹ vội vàng sờ xoạng quanh thân rồi đưa hai tay lên nắm thật mạnh vào tóc mình như tìm kiếm thứ gì đó.

-M...may quá...vẫn còn,tốt rồi...tốt rồi!

Lý Vỹ hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra,một lát sau hắn mới dần bình tĩnh lại,hắn khó hiểu nhìn ngó xung quanh một vòng tự nhủ :"chẳng phải ta vừa bị thủy quái đuổi sao,đây...là đâu? "

Xung quanh Lý Vỹ là một mảng trời trong xanh,từng tia ánh sáng màu trắng khói thả xuống vờn quanh Lý Vỹ rồi trượt nhẹ nhàng xuống vũng nước bao bọc hắn,tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ mà không hề gay gắt. Lý Vỹ đang ngồi trên một vũng nước nhỏ,vừa ngập đến mắt cá chân hắn. Xung quanh hắn toàn là đá sỏi,khi nãy hắn vẫn còn nằm trên mấy viên đá nhỏ nhô cao nên giờ vẫn còn in một vài dấu mờ trên lưng. Lý Vỹ chống hai tay xuống nước tạo thành tiếng bòm bõm rồi đứng dậy,khi cúi đầu xuống hắn đã vô cùng kinh ngạc khi thấy mọi vết thương trên cơ thể đã biến mất làm cho hắn vô cùng hoảng sợ hét lên:

-Ta...ta đã chết rồi ư? Đây là đâu vậy??thiên đàng sao???.

Lý Vỹ nhảy cẫng lên,đưa tay véo mạnh vào má mình.

-Úi cha! Đau quá! Ta...ta chưa chết...hahaha...

Hắn vô cùng mừng rỡ,cứ tưởng sau khi bị con thủy quái đó săn hắn liền chết chắc rồi cơ. Ai ngờ Lý Vỹ vẫn còn sống mà vết thương cũng đã tốt hơn nhiều rồi,ít nhất thì nó đã đóng vảy,đó là niềm vui ngoài ý muốn.

Sau khi vui vẻ một lúc Lý Vỹ mới rụt rè quan sát thật kĩ hoàn cảnh xung quanh,hắn thật sự sợ hãi,ai ngờ chỉ uống nước thôi cũng gặp tai ương đổ ập vô đầu chứ? phải suy sét lại thật kĩ mọi việc,cố gắng cẩn thận không để bản thân dễ dàng gặp nguy hiểm thêm được. Từ khi bị bắn gần dẹo Lý Vỹ vẫn u u mê mê chẳng biết mình đang ở đâu,gặp phải chuyện gì rồi,nếu không có kế hoạch cụ thể ở một nơi lạ lẫm này thì có thể bất cứ lúc nào hắn cũng tùy thời gặp nguy hiểm.

Điều kỳ lạ nhất là mấy vết súng trên người hắn đều biến mất tự bao giờ,dù cho Lý Vỹ có lần mò cỡ nào thì cũng không tìm ra nổi chúng,như thể hắn lành nhanh như người sói vậy. Lại còn lũ thủy quái đáng sợ đó nữa chứ,vừa nghĩ tới nó là Lý Vỹ đã nhảy vội lên mặt đất sau đó gắt gao quan sát dưới nước xem bọn chúng còn ở đó không.

-May mà ở đây không còn con nào,mà ta đang ở đâu vậy nhỉ?

Lý Vỹ nói thầm,hắn đưa mắt nhìn thật kĩ mọi chỗ nhằm tìm phương hướng đi và cả nguy hiểm có thể sảy ra. Nơi hắn đang đứng là một bãi đá sỏi chồng chất đang phát ra ánh sáng lung linh kỳ ảo,tuy vậy xung quanh Lý Vỹ vẫn là một mảng rừng âm u ảm đạm vô quang,hắn ngẩng đầu lên nhìn trời,những đám mây mù dày đặc không thấy điểm cuối trải dài miên man bất tận,ở chính giữa có một lỗ hổng nhỏ xíu dẫn dắt một mảng sáng duy nhất chiếu thẳng vào khu vực vũng nước nhỏ nơi Lý Vỹ vẫn đang đứng cạnh,tạo thành một quang trụ lung linh kỳ diệu sắc vàng. Lý Vỹ cố gắng nhìn lên cao hơn vượt khỏi tầng mây nhưng hắn chỉ thấy một màn hoàng quang chói mắt,điều kì lạ là lớp mây xung quanh như không hề bị ảnh hưởng bởi ánh sáng,chúng vẫn luôn âm u như vậy,lâu lâu lại chớp lên vài lần như những đám mây bão bình thường,tuy vậy mà không hề có mưa rơi,với lại không khí cũng vô cùng khô ráo. Lý Vỹ lại quan sát thật cẩn thận vũng nước nhỏ xíu chỉ rộng chừng ba mét kia,nó vô cùng nông chỉ khoảng ba tấc,phẳng lặng như một tờ giấy. Bên cạnh nó,có một dải đá sỏi nhỏ hẹp xếp thành hàng dài nối vào trong khu rừng âm u kia,từng giọt nước len lỏi theo những lỗ hổng giữa chúng rồi nhẹ nhàng rơi vào vũng nước,hắn rất khó hiểu tại sao mình lại nằm ở đây. Chẳng lẽ hắn thu nhỏ lại rồi trôi theo khe nước bé tí kia sao? Đau đầu một lúc rồi Lý Vỹ đành lắc lắc cổ bỏ qua,mọi thứ giờ đây đã trở nên quá vi diệu vượt khỏi tầm hiểu biết của hắn.

Đứng thẫn thờ một lúc Lý Vỹ lại cảm thấy hơi khát,vết thương trở nên ngứa ngáy. Hắn bèn ngồi xổm xuống đưa hai tay chụm lại rồi múc một vục nước lên,nước có màu vàng nhạt hơi hơi lấp lánh,Lý Vỹ đưa lên mũi ngửi thử xem sao chỉ thấy một hương thơm thoang thoảng thanh mát lướt qua mũi,sau vài giây đắn đo hắn dứt khoát đổ nước ộc vào miệng. Chỉ thấy một vị thanh thanh ngọt lịm đang tan chảy trong miệng,ngọt! nhưng không phải ngọt đường mà có một vị ngon rất ư là lạ mà Lý Vỹ chưa từng nếm qua,không biết phải ảo giác hay không mà hắn còn cảm thấy chúng như đang tinh nghịch du tẩu trong người,ôn dưỡng cơ thể hắn khiến bản thân vô cùng dễ chịu. Lý Vỹ bèn vội vã xốc tay chiếc áo sơ mi nhăn nhúm lên múc từng ngụm từng ngụm nước đổ thẳng vào miệng,tiện thể dùng chúng phun lên vết thương của mình,kết quả làm hắn xững sờ. Vết thương đang đóng vảy của hắn trở nên nóng rực rồi từ từ bong ra hé lộ lớp da mới trắng nõn nổi trội giữa màu nâu đồng trên cơ thể Lý Vỹ,cả quá trình diễn ra chỉ trong một phút. Lý Vỹ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng,điều này thật là kỳ diệu,chỉ tiếc hắn không mang theo chai lọ không thì đã múc đầy "thánh thủy" kia dùng dần rồi.

Sau khi chép miệng tiếc nuối Lý Vỹ đành cởi quần áo lội xuống tắm một lần cuối,sau đó hắn mới lưu luyến bước đi rời khỏi vũng nước thần kỳ kia,hắn cần tìm thực phẩm hoặc bất cứ loại rau hoang cỏ dại gì đấy,bởi vì bụng Lý Vỹ đã reo lên ót ót dù cơ thể hắn đang vô cùng khỏe khoắn.

Ngoài kia là một mảng rừng âm u tối đen với những gốc cổ thụ to lớn bất thường,lần này có thể tỉnh táo quan sát nên Lý Vỹ mới có thể ước lượng chúng rộng cỡ bao nhiêu,hắn tiến tới một gốc cây gần hắn nhất khoảng vài trăm mét mới hoảng sợ phát hiện mỗi gốc đêu to tới dọa người. Nếu tính theo đơn vị mét thì đường kính của chúng phải tới gần trăm mét cao tới tận mây,điều đó khiến Lý Vỹ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi,hắn chưa từng nhìn qua thông tin về những nơi có loại cổ thụ to lớn như thế trên địa cầu,mỗi cây đều lớn như vậy thì khu rừng này rộng bao nhiêu? bản thân có thể rời khỏi đây hay sao? Từng suy nghĩ lướt qua đầu Lý Vỹ,cộng với cả con rắn kỳ dị kia hắn đã lờ mờ phát hiện ra hoàn cảnh của bản thân. Lý Vỹ nói thầm:

  • Không phải ta đang ở một hành tinh khác đó chứ,cái cây to lớn như vậy... Còn cả con thủy xà kinh tởm nữa!

    Đứng đó lẩm bẩm một lúc cũng chẳng nảy ra được suy nghĩ gì hay ho,Lý Vỹ đành phải nghe ngóng xung quanh rồi chọn bừa một phương hướng,hắn mon men theo từng chiếc rễ cây to lớn dễ phải đến mấy mét bước đi. Lý Vỹ đi đứng rất cẩn thận,cứ được vài chục mét hắn lại quan sát mọi chi tiết xung quanh rồi mới dám đi tiếp,lâu lâu bụng hắn lại reo lên khiến Lý Vỹ nhăn mặt lại nhưng vẫn cố gắng đều bước. Một hồi lâu sau như chợt cảm thấy điều gì Lý Vỹ mới dừng lại nghỉ ngơi một lúc,hắn phát hiện khu rừng này thực ra vô cùng vắng vẻ,dưới mặt đất nâu đen màu mỡ này mà cỏ mọc không nổi một gốc,thậm chí còn không có nổi một con côn trùng nữa,điều này không bình thường chút nào làm cho Lý Vỹ lo lắng không thôi cũng làm hắn thở phào một hơi nói thầm:

    -Khu rừng này thật quỷ quái. May mà không có mấy loại sâu bọ mà ta ghét nhất,nếu có thì chết chắc! Mỗi con dễ cũng phải to cỡ cái xe tải mất. Nếu là như thế mới hợp logic,tới lúc gặp phải chúng thì... Mà thôi,cầu cho tụi bay ăn chay nếu có duyên gặp nhau ta vẫn có cơ hội thoát...

    Lý Vỹ không dám nghĩ tiếp,hắn vừa căng thẳng vừa đưa tay lên trán lau mồ hôi lạnh. Bỗng dưng có một giọt nước to cỡ một cái "bể bơi" đổ ập xuống người Lý Vỹ kêu cái srạatttt làm hắn ngã dũi dụi,đầu cắm xuống đất. Lý Vỹ giật mình chống tay nhảy phắt dậy,cơ thể hắn ướt nhẹp nhớp nháp quện thêm một mùi tanh nồng gay mũi,một dự cảm không tốt lướt qua khiến Lý Vỹ ngẩng đầu lên truy tìm nguyên nhân xô ngã hắn,chỉ thấy bên trên một cành cây nơi Lý Vỹ nghỉ ngơi có một con thú kỳ lạ đang nằm vắt vẻo tò mò quan sát hắn. Nó mang hình thù của một con báo màu đen nhưng phía trên mõm là một chiếc vòi dài như vòi voi,phủ đầy lông nhung óng ánh,đang lủng lẳng đưa qua đưa lại,trên hai bàn chân là bộ vuốt to dài nhô hẳn ra,bản thân nó phải to cỡ một căn nhà năm tầng mất... Lý Vỹ trợn mắt lên nhìn mất mấy giây rồi mới hoảng sợ co giò bỏ chạy,hắn không dám hét lên thành tiếng vì sợ con vật để ý tới hắn. Nhưng có vẻ điều đó không có tác dụng,con vật kì dị từ từ đứng dậy nhàn nhã đuổi theo,nó có thể dễ dàng quan sát Lý Vỹ như đang quan sát một con kiến còn Lý Vỹ lại không thể nhìn nó rõ ràng mặc dù cơ thể nó vô cùng lớn. Con thú nhún từ cành cây này sang cành cây khác,mỗi lần nó nhảy tới nơi lại phải chờ Lý Vỹ mất một lúc,đang hoảng sợ hồng hộc chạy tới,nó vừa nhìn Lý Vỹ vừa nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng ởn lên,lâu lâu lại lấy bàn chân to lớn vỗ vào thân cây kêu cái "uỳnh" khiến Lý Vỹ sợ hãi thay đổi phương hướng. Cứ thế tiếp tục một chạy một "vờn",không biết đã bao lâu trôi qua,Lý Vỹ đã chạy được gần trăm ki lô mét,hắn chạy rất nhanh tốc độ cũng phải vài chục km/h nhưng điều đó không thể khiến Lý Vỹ bỏ thời gian mà cảm thán,hắn vừa cắm cổ chạy như điên vừa căng thẳng ngó lên trời xem hung vật kia có đuổi tới chưa. Tuy không hiểu tại sao chạy đã lâu như thế mà nó cũng chẳng vồ lấy hắn,cũng chẳng chịu bỏ đi nhưng Lý Vỹ không thể dừng lại một giây một phút nào được,có trời mới biết nó có xé xác hắn ra luôn lúc này hay không. Chạy thêm khoảng trăm ki lô mét nữa Lý Vỹ đã dần thở dốc,mồ hôi chảy khắp cơ thể hắn tạo thành từng vệt từng vệt đen ngòm hôi thối,chảy vô mắt vô miệng khiến mắt Lý Vỹ mờ đi miệng thì đắng chát,giây lát sau Lý Vỹ dần dần lả đi chạy chậm lại,giờ đây phổi hắn như đã nứt ra còn cơ thể hắn mềm nhũn. Con vật vẫn lảng vảng đâu đó,đều đều nhịp điệu gõ vào thân cây tạo ra những âm thanh trầm đục,giờ phút này Lý Vỹ chỉ còn có thể theo bản năng mà tránh xa những âm thanh ghê rợn kia ra,cho tới lúc hắn tưởng chừng như mình sắp ngất đi thì...hắn vô tình nhìn thấy ở một gốc cây to lớn hơn cả,có một cái hộc nhỏ không biết do cái gì tạo thành...nói là nhỏ nhưng đường kính của nó phải hơn 3 mét,bên trong tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt hôn ám. Lý Vỹ mừng rỡ vội vã chạy tới bên cạnh rồi không suy nghĩ gì chui tọt vào trong. Bên trong thân cây vô cùng sâu và rộng rãi,dễ phải tới cả trăm mét,vì quá căng thẳng và mệt mỏi nên Lý Vỹ không thể quan sát rõ ràng hoàn cảnh xung quanh,mắt hắn đã dần híp lại,Lý Vỹ cứ thế hồ đồ dặt dẹo bước tới từng bước. Bỗng hắn vấp phải một cái gì đó làm cả người ngã ra úp sấp xuống mặt đất... Không hề có va đập mạnh như dự kiến mà Lý Vỹ cảm thấy mặt mình đập vô một thứ gì đó thật mềm mại mà êm dịu,hắn không kiềm lòng được giơ hai tay ra túm lấy thứ trước mặt nắm chặt trong vô thức mà không hề phát hiện ra, có một gương mặt tuyệt mĩ với mái tóc mềm mượt óng ả đang kinh ngạc nghển cổ lên nhìn hắn.

    Lý Vỹ đã mơ,trong mơ hắn thấy mình đang nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ,bên cạnh là đứa em gái hắn đang nhõng nhẽo đòi quà. Lý Vỹ vô cùng hạnh phúc,cứ thế hắn đắm chìm trong cảm giác êm đềm ấy... Vĩnh viễn không muốn thoát ra.

Bạn đang đọc Bí Mật Hoàng Lăng(Royal place) sáng tác bởi Mr.A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr.A
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.