Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyến bay mang tên "MH370"

Tiểu thuyết gốc · 4318 chữ

Hôm nay là mùng một tháng giêng,ngày mà con người những nước phương đông đang vội vã trên dòng đường hồi hương.Suối có nguồn,cỏ cây có gốc rễ,ai cũng mong muốn được tận hưởng trọn vẹn những phút giây an tường đầm ấm bên gia đình,trở về với cội nguồn nơi cho ta bình yên thoáng chốc...

Nhưng có vẻ hôm nay đã hơi muộn.Theo phong tục cổ truyền của người châu á thì con cháu trong nhà phải về trước ngày 29 tết,cùng với anh em họ hàng giúp nhau chuẩn bị hương khói vàng mã cúng tế để kịp đêm 30 làm lễ cúng bái tổ tiên,lễ đón giao thừa những mong năm mới có thể thêm nhiều may mắn hơn.Chỉ có những người bận bịu công việc hay lỡ là chuyến xe mới về vào những ngày này.

Lý Vỹ cũng vậy,cuộc sống ở nơi xa nhà xa quê chẳng dễ dàng gì,vốn dĩ quê hắn ở miền Bắc nhưng may mắn thế nào mà hắn thi đỗ vô một trường tư thục vô cùng nổi tiếng ở đàng Nam,nếu tới đó học thì xẽ được miễn toàn bộ học phí.Với Lý Vỹ thì đó là một cơ hội vô cùng lớn,vừa được học trong một ngôi trường nổi tiếng lại có cả học bổng,điều kiện tốt như vậy sao hắn có thể bỏ qua cho được? Tuy vậy mà nhà hắn lại rất nghèo,hầu như không thể chèo chống chi phí sinh hoạt cho hắn ở một thành phố lớn như vậy,lại còn chi phí đi lại,phí nhà ở vân vân và va va...

Lý Vỹ không hề bỏ cuộc,một cơ hội tốt như thế có thể giúp hắn và gia đình hắn thay đổi số phận,nhà Lý Vỹ ở một miền quê hẻo lánh,bố hắn mất sớm do tai biến để lại cho mẹ hắn 3 đứa con thơ. Lúc đó Lý Vỹ mới được 8 tuổi hắn hiểu từ đây hắn đã không giống với người khác,nếu bạn bè cố gắng một lần thì hắn phải làm gấp mười lần thế. Hắn là hi vọng của cả gia đình. Từ đó tới nay cũng vừa được 8 năm,chỉ vài ngày nữa là Lý Vỹ tròn 16 tuổi,còn mẹ hắn vẫn vậy,vẫn ngày ngày họp chợ bán hàng nuôi 2 đứa con thơ và phụ giúp chút ít phí sinh hoạt cho hắn. Tuy mỗi lần gửi tiền lên cũng chẳng thấm vào đâu so với chi phí đắt đỏ của thành phố nhưng đó là tất cả tấm lòng và tâm sức của một người mẹ,những mong con mình sau này thật giỏi giang không phải chịu khổ ngày ngày vừa đi học lại vừa lo kiếm tiền nuôi thân nữa. Thấy mẹ vẫn ở vậy mà sớm tối lo toan mệt nhọc khiến Lý Vỹ vô cùng đau lòng,từng giây từng phút hắn vẫn thầm nhủ với mình rằng phải thật cố gắng,cố gắng hơn nữa,sau khi ra trường phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền để mẹ hắn có thể được nghỉ ngơi,để em trai em gái hắn có thể ưỡn ngực ngẩng đầu bước vào một ngôi trường thật tốt không phải lo đôi tất chiếc giày nữa.

Còn bây giờ,Lý Vỹ đang ngồi trên máy bay với tâm trạng vô cùng tốt,lâu lâu hắn lại liếc nhìn khoang hành lý,nơi chứa balô và những tờ phiếu thông báo kết quả học tập của hắn,hắn tự nhủ rằng chắc chắn mẹ sẽ rất kinh ngạc khi thấy những gì được ghi trong đó. Cứ tưởng tượng tới cảnh thẫn thờ kinh ngạc của mẹ là Lý Vỹ lại cười ngoác tới tận mang tai. Vừa nghĩ linh tinh Lý Vỹ vừa lơ đễnh nhìn ra ngoài khoang máy bay nơi đó vẫn còn hàng dài người đang xếp hàng lần lượt di chuyển về khía cửa,hắn nhẩn nha ngắm dòng người tấp nập,từng người đều mang vẻ hối hả vội vã,có hưng phấn có người cau có phàn nàn tất cả tạo nên một khung cảnh đậm chất "Xuân". Đang mải tận hưởng bầu không khí đặc trưng này thì bỗng một tiếng nói nhỏ nhẹ êm tai vang lên sau lưng Lý Vỹ:

-Anh gì ơi,chào anh!

Lý Vỹ quay lưng lại,nơi đó là một bóng hình xinh đẹp mặc chiếc váy ngắn màu hồng dài quá gối,hai bờ vai hở trắng nõn,khuôn mặt bầu bĩnh rất duyên,dáng người thanh thoát yểu điệu đang đứng đó tươi cười nhìn hắn,thậm chí hắn còn thấy trên khuôn mặt đáng yêu đó ẩn ẩn hai má lúm hình đồng tiền cùng với ánh mắt sáng tựa sao đang nhìn thẳng vào hắn.

-Chào anh...

Cô gái ngập ngừng chào Lý Vỹ một lần nữa trên tay đang đung đưa tờ phiếu ghi dãy ghế lên trước mặt hắn,nói:

-Em có thể ngồi cạnh anh được không? - Cô gái vừa nói dịu dàng vừa nhìn thẳng vào hai mắt Lý Vỹ. Tim Lý Vỹ chợt đập chậm lại một nhịp,vì mải lo học nên hắn tới giờ vẫn chưa có người iu,thậm chí bình thường hắn cũng rất ít khi tiếp xúc với con gái nên tạo thành căn bệnh hễ cứ nhìn thấy gái xinh là kiểu gì đầu óc cũng hoạt động chậm lại. Lý Vỹ vừa nhìn nhìn tờ phiếu trên tay cô gái xinh đẹp vừa ngó xung quanh,chợt hắn nhận ra số ghế mình đang ngồi trùng với số ghi trên tờ phiếu đó. Mặt Lý Vỹ hơi đỏ lên,đúng là do mải suy nghĩ và ngắm cảnh nên hắn không để ý mình ngồi sai chỗ nữa,hắn lúng túng đáp lời:

-Xin...lỗi,mình ngồi nhầm chỗ của bạn mất rồi. - Sau đó hắn vội đứng dậy nhường lại chỗ ngồi. Cô gái gật đầu mỉm cười với Lý Vỹ rồi lách qua người hắn ngồi vào vị trí gần cửa sổ,sau khi ổn định chỗ ngồi cô ta vỗ nhẹ tay xuống ghế bên cạnh nói:

-Có lẽ đây là ghế ngồi của anh,nếu không chê thì em rất vui nếu chúng ta có thể đồng hành trên chuyến bay này.

Lý Vỹ hơi ngượng,cũng chẳng mấy khi có dịp được đồng hành cùng mĩ nhân thế này nhưng hắn lại không quen cho lắm. Nhưng ghế ngồi đã định sẵn ở đây nên hắn đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống vậy. Một mùi hương thơm thoang thoảng lướt qua mũi hắn,tuy Lý Vỹ ít khi tiếp súc với nước hoa nhưng vẫn có thể nhận ra mùi rất đặc trưng của hoa phong lan. Lý Vỹ cứ ngồi im re mà không dám liếc ngang,còn cô gái dễ thương kia lại tò mò nhìn hắn,thấy Lý Vỹ một hồi cứ im thin thít không mở miệng đành phải lên tiếng bắt chuyện trước:

-Em tên là Phong Lan nhà ở quận 7,chắc anh cũng đang trên đường về quê đó ha?

Lý Vỹ ngập ngừng đáp lời:

-À ừkmmm... Đúng là mình đang trên đường về quê,do có một số việc bận nên hôm nay mới phải đi chuyến sớm này.Còn bạn cũng về quê muộn vậy ha?

Phong Lan nháy nháy mắt đáp:

-Vâng cũng chỉ tại vướng mắc chút chuyện nhà làm em muộn mất 5 phút. Chậc 5 phút thôi mà em đã lỡ chuyến sáng hôm qua rồi... À mà quê anh ở đâu vậy,nghe giọng anh chắc cũng thuộc khu vực Đông Bắc Bộ chứ?

Lý Vỹ đáp luôn:

-Quê mình ở gần thành phố Sapa...

-Hay quá! - Lý Vỹ chưa kịp nói hết câu Phong Lan đã reo lên cướp lời:

-Em cũng ở Sapa nè,vậy là có khi chúng ta đồng hành được dài dài rồi,nhìn anh giống hệt anh trai em không chừng còn là họ hàng đó. ^^

Phong lan vừa ríu ra ríu rít như con chim sẻ non vừa hỏi Lý Vỹ linh tinh đủ thứ khiến hắn vừa lau mồ hôi vừa liên mồm trả lời. Cũng chẳng biết làm sao được,một cô nương xinh đẹp đang bắt chuyện chẳng lẽ ta lại lặng thinh không nói gì? Lý Vỹ thầm nhủ vậy trả lời rất "nghiêm túc" mấy câu hỏi linh tinh của Phong Lan. Cuộc nói chuyện rất hòa hợp với nhau tới lúc máy bay cất cánh lúc nào cũng không biết. Đâu đó vang lên tiếng loa của tiếp viên hàng không:

-"Chào mừng quý khách đã đến với dịch vụ bay của Vietnam Airline,máy bay MH370,rất mong quý khách thắt dây an toàn và ổn định chỗ ngồi,chúng ta xẽ xuất phát sau 15 phút nữa. Thân ái!"

Đang vui vẻ nói chuyện bỗng Lỹ Vỹ cảm thấy cở thể trầm xuống đôi chút,hít thở nặng nề hơn nhưng chỉ lát sau đã hồi phục lại,vừa rồi là dấu hiệu máy bay đã cất cánh một số người không quen đi máy bay sẽ cảm thấy khá là khó chịu,tùy từng người mà cảm giác khác nhau. Lý Vỹ mỉm cười đưa mắt qua cửa sổ,hắn cảm thấy thật may mắn khi ngồi ở đây như vậy có thể dễ dàng quan sát khoảng không gian bao la bên ngoài rất thú vị. Lý Vỹ thấy mình đang bay cao lên cách mặt đất xa dần,đây không phải lần đầu tiên hắn đi máy bay nhưng cảm giác của hắn vô cùng mới mẻ,hắn nhìn thấy mình như đang tiến tới rất gần với những đám mây trên trời còn mặt đất ngày càng rộng hơn trong tầm mắt,hắn nhìn thấy chiếc xe tải to lớn bất thường đỗ ở trước xưởng làm thép nơi mà hàng ngày hắn vẫn đi ngang qua,điều đó làm hắn cảm thấy hơi bất ngờ vì mình có thể trùng hợp trông thấy nó,bây giờ nhìn chiếc xe ngày càng bé dần trông như mấy chiếc xe đồ chơi hay được trưng bày trong tiệm vậy. Lý Vỹ rất vui vẻ,những gì hắn đang thấy không phải mơ,hắn nhớ chỉ vài ngày trước do đi làm đêm quá mệt mà hắn ngủ gật trong lớp còn nói nhảm cái gì "ta bay a,bay a..." sau đó còn nhếch mép cười ngờ nghệch như thằng nhà quê làm cả lớp được phen vỡ bụng,tới lúc bạn cùng bàn lay dậy hắn vẫn còn đang cười toe toét nhìn quanh một vòng như thể chẳng biết lớp đang có việc vui gì vậy. Thấy thế cô giáo cũng chỉ lắc đầu cười mà thôi đến cuối giờ còn phê vô cuốn "death note"(sổ phê bình) vô cùng nổi danh nữa chứ,làm cho hắn hồi lâu vẫn còn ấm ức vì chẳng hiểu sao tự dưng họa rơi vô đầu.

Máy bay bay ngày càng cao,dũng mãnh như một chú ưng xé mây mà vượt qua bầu trời rộng lớn,từng tia nắng sớm le lói rọi qua cửa sổ tạo thành những vệt vàng óng ánh,một số sợi nắng tinh nghịch trèo lên mái tóc bóng mượt của Phong Lan tỏa sáng lấp lánh như đang kêu gọi những con sói hãy tới đây đi,hãy tới thưởng thức mĩ vị ngọt ngào do thượng đế ban tặng này. Lý Vỹ lại lướt qua ngắm nhìn nó với ánh mắt của một chú cừu non,hắn vừa ngắm vừa so sánh mái tóc bồng bềnh đó với những đám mây ngoài kia,thầm nhủ rằng 'làm sao cô nàng xinh xắn này dưỡng được mái tóc tốt vậy nhỉ ?' ,lúc này Phong Lan vẫn đang mải nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ tạo cơ hội vô cùng tốt cho Lý Vỹ làm "iêng hùng ngắm mĩ nhơn" ^^,bờ môi chớm hồng nhỏ nhắn,khóe miệng nghiêng nghiêng tựa như đang cười,hàng mi thì uốn cong vút như đang thách thức cái đẹp. Càng ngắm nhìn cô nàng này,Lý Vỹ càng bị cuốn hút bởi vẻ đẹp thánh thiện dịu dàng của nàng,hắn đang thầm nhủ 'phải sớm về trông trừng em gái ta mới được,nó còn xinh hơn cả Phong Lan này nếu cứ thả vậy chẳng phải hút hết nam nhân cả thiên hạ sao?'... Lý Vỹ đang than thở trong lòng vì có cô em gái xinh đẹp dễ thương thì Phong Lan quay ngoắt lại tủm tỉm cười nhìn hắn,lại còn nhấp nháy mắt với hắn nữa chứ làm Lý Vỹ giật nảy mình vội quay mặt ra ngoài giả vờ ho khan hai tiếng "khục khục".

"Ai da,thiệt xấu hổ quá đi cho dù có ngắm gái thì cũng không nên nhìn lâu quá vậy chứ,phải nói gì chữa cháy bây giờ ta..??" - Lý Vỹ vừa đỏ mặt vừa định quay sang bắt chuyện gì đó để thay đổi không khí mờ ám này thì bỗng:

-Chíuuu chíuu! Ặc a aa a.....

Hai âm thanh không to không nhỏ vang lên ở phía buồng lái,tuy không rõ ràng lắm nhưng cũng khiến hàng trăm hành khách trên chuyến bay chú ý.

-Đoàngggg đoàngg đoàng!!!

Lý Vỹ giật nảy mình,tiếng động rất lớn vang lên ở phía đuôi máy bay,lần này có ngu ngốc đến mấy cũng đại khái biết được chuyện gì xảy ra,hắn hoảng sợ quay ngoắt lại phía sau,nơi đó,nằm ở ghế ngồi cuối cùng là một người phụ nữ trung tuổi ở ngực và đầu vẫn còn từng tia máu phụt ra bắn tung tóe vài mét xung quanh,cơ thể bà ta run rảy giữ dội miệng ngáp ngáp như đang cố gắng hít những ngụm khí cuối cùng của cuộc đời...

-Có người bắn súnggggg!!!!

Một người đàn ông hét lên.

-...

-A a aaaa aaaaaa.... á áa aaaaaa....!! Rầm,uỵch,.................

Tiếng la hét,tiếng xô đẩy vang lên,mọi người bắt đầu hoảng loạn hoặc chạy về phía buồng lái máy bay,hoặc run rẩy một chỗ,một vài người già và phụ nữ thậm chí còn ngất lịm lăn ra sàn. Lý Vỹ thở hắt từng đợt,Phong Lan ngồi kế bên tuy không la lên nhưng cũng run run đưa hai bàn tay yếu đuối nắm chặt lấy vạt áo của Lý Vỹ,mặc dù hắn biết và cũng chẳng hiểu cho lắm hành động đó nhưng hắn cũng chẳng cần phải hiểu. Thậm chí lúc bấy giờ Lý Vỹ cũng không biết mình đang nghĩ gì và phải nghĩ gì,hơi thở của hắn ngày một rối loạn đứt quãng tim hắn đập ngày một dữ dội hơn,việc duy nhất hắn có thể làm lúc đó là nhìn,nhìn trân trân về phía cuối khoang máy bay mặc dù hắn chả biết mình phải tìm cái gì ở đó nữa. Hắn sợ.

Sau vài phút hỗn loạn,một người thanh niên dong dỏng cao ngồi cạnh thi thể người phụ nữ bắt đầu đứng lên,hai người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi ngồi dãy ghế bên cạnh cũng đứng dậy theo. Bọn chúng đều không che mặt,cả ba đều mặc quần áo vest màu tối,tên thanh niên khá điển trai còn hai gã kia đều mang khuôn mặt hằm hằm đầy ác ý. Hai gã đàn ông cầm trên tay hai khẩu súng máy loại ngắn phân biệt đi về hướng đầu và đuôi máy bay,còn tên thanh niên đi tới giữa khoang máy gần chỗ mà Lý Vỹ đang ngồi. Tên thanh niên nện từng bước cộp cộp chậm rãi,không ai dám lên tiếng,từng tiếng bước chân như gõ vào tim mọi người nhất là những chỗ hắn ta đi qua làm cho họ như ngừng thở. Trên tay gã thanh niên là một khẩu lục cỡ lớn,không ai hiểu hắn mang nó vào đây bằng cách nào nhưng sự thực là thứ gã đang cầm trên tay có thể kết liễu bất cứ ai ở đây,hắn bước tới vị trí người đàn ông hô lên đầu tiên ngay cạnh dãy ghế mà Lý Vỹ đang ngồi thì dừng lại. Tên thanh niên cao kều hất cằm về phía người đàn ông xấu số trợn mắt lên quát:

-Tao,, đã,, cho,, phép,, mày lên tiếng chưa? - Hắn gằn từng chữ một khiến người đàn ông xấu số kia co rúm lại,chắp tay lia lịa...

-Đoàngggg đoànggg...

Lại hai âm thanh lớn vang lên in dấu cho việc một người nữa nằm xuống,vệt máu văng ra bắn tung tóe khu vực 3 mét hình nón,bắn vào mặt vào đầu những người ngồi đối diện,thậm chí Lý Vỹ còn cảm thấy một vị tanh tưởi đang tan trong mồm,từng giọt từng giọt lăn trên mặt trên mắt hắn sau đó tràn vô miệng tạo thành hương vị mà hắn không thể nào quên. Lý Vỹ không dám ngo nghoe,đầu hắn trống rỗng,trước mặt hắn tràn ngập một màu đỏ tươi nơi mà người đàn ông xấu số đang co giật tưng cơn.

Im lặng,tất cả âm thanh đều bị bóp nghẹn lại,chẳng ai ngờ rằng gã thanh niên nhìn trông cao ráo đẹp trai kia lại dã man tới vậy,một số người phụ nữ đang chuẩn bị hét lên cũng phải lấy tay bụm miệng lại tạo thành từng tiếng nức nở,không khí trở nên u ám hơn bao giờ hết.

-A aaa aa a... Con ơi con,mày là thằng sát nhân,mày là....

-Câm miệng! Bốp bốp... Gã thanh niên quát lên rồi đá thẳng vào mặt ông cụ,ông ta là người đầu tiên ngất đi do sợ hãi,có lẽ do tiếng súng đánh thức nên khi tỉnh dậy trông thấy cảnh tượng bên cạnh không kìm được gào thét thê lương,nhưng chưa kịp mắng vài câu đã bị gã thanh niên đá hai cái vào đầu ngất tiếp không rõ sống chết ra sao. Đánh ông cụ ngất xong gã thanh niên quay ra hét lớn:

-Tất cả chúng mày nghe đây,bây giờ tao là người quyết định sống chết của tụi mày,chuyến bay đã bị tui tao đổi hướng nên đừng mong có cơ may thoát nạn,tao chưa cho ai nói thì thằng đó phải ngậm mồm vào cho tao. Tao ra lệnh thì phải làm theo,còn không...

-Đoànggggg...

-Á á aa... ặc ặc ặc .. ạ...

Thằng khốn đó vừa nói vừa giơ súng bắn bừa ra trúng ngay bụng một người thanh niên,cậu ta chỉ kịp ngáp ngáp kêu lên vài tiếng rồi im hẳn. Im lặng bao trùm,sợ hãi tràn lan,không một ai có ý tứ phản đối hay lên tiếng. Tất cả những việc đó đều được thu vào tầm mắt của Lý Vỹ,một ngọn lửa bỗng dưng dâng lên trong đầu hắn,ngọn lửa cháy hừng hực làm hai mắt hắn đỏ lên,cơn giận dần thay thế nỗi sợ hãi. Điều đó làm hắn tỉnh táo hơn đôi chút,hắn suy nghĩ,hắn biết bây giờ mình không nên vọng động,nếu làm gì dại dột thì chỉ có chết oan mà thôi chứ không thể kéo theo lũ khốn chết tiệt kia theo được,cái hắn cần là một thời cơ thích hợp. Lý Vỹ nhìn lại xung quanh,bây giờ lũ tặc đang bắt những người còn tỉnh đưa hai tay ra sau gáy khiến không ai dám phản kháng,sau đó gã thanh niên đi qua một vòng máy bay đưa tay chỉ vào một số người đàn ông bắt họ di chuyển tới một khu vực khác trống trải rồi quỳ ở đó. Sau khi đủ mười người tên thanh niên mới dừng lại,Lý Vỹ vẫn đang quan sát gắt gao hắn ta nhưng không đoán ra nổi hắn đang định làm gì tiếp theo. Gã thanh niên đưa mắt,một trong hai tên cầm súng máy gật đầu rồi bước tới chỗ mười người đàn ông,hắn giơ khẩu súng lên,bóp cò.

-Srạạaaaatttttt rạạaaatttttttt rạạttttt.... - Từng âm thanh từ địa ngục vang lên mang theo linh hồn của mười con chiên tội nghiệp. Không biết gia thế hoàn cảnh họ ra sao nhưng những tên cầm thú đó vẫn nhẫn tâm giết họ một cách thật là vô tình. Vô tình đến thế! Đau thương đến thế! Vậy mà tên sát nhân kia không hề nháy mắt lấy một cái. Máu chảy lênh láng ra sàn máy bay bắn lên tận trần,phụ nữ che mặt lại còn đàn ông thì quay mặt đi không dám đón nhận sự thật,từng người từng người đều tuyệt vọng. Sau khi sử lí xong mười người gã thanh niên đưa mắt nhìn tới phía đuôi máy bay nói:

-A hổ,còn lề mề cái gì,mau mau thu hết những thứ cần thu,tới lúc đến nơi thì "bọn họ" sẽ ăn hết mất. Với lại mày sắp sếp những đứa trẻ đẹp lại một góc tới nơi còn để tao bàn giao... Với lại để lại vài đứa xinh nhất chúng ta xài.

Nói xong hắn ta tiếp tục nện bước cộp cộp đi qua từng dãy ghế,lâu lâu lại chỉ một cái là một người đàn ông mặt xám ngoét lại,run rẩy bước tới chỗ chết mà không dám phản kháng. Cuối dãy ghế đứng lên một thanh niên,còn trẻ hơn tên cầm súng lục,hắn ta run rẩy đứng lên mặt vẫn còn tái xanh bước từng bước siêu vẹo trên tay cầm theo một va ly đi từng nơi lấy những thứ giá trị nhất cho vào. Khi tới chỗ Lý Vỹ hắn ta chìa tay ra run run nói:

-M...mau đưa hết t tiền,đồng hồ,điện t thoại ra đây!

Lý Vỹ vừa nhìn vào mặt hắn ta vừa rút ví ra cho vào tay hắn. Thấy Lý Vỹ dám nhìn thẳng vào mặt mình,tên thanh niên trẻ tức khí quát lên:

-Nhìn cái con m* m*y à?? Muốn chết phải không? - Vừa nói hắn vừa giơ tay tát một cái vào mặt Lý Vỹ kêu "bốp". Tiếng động vang lên khiến mọi người tập trung nhìn vào.

Lý Vỹ vừa sợ vừa giận "chẳng phải chỉ nhìn mi thôi sao! Sao phải gây ra động tĩnh như thế chứ?". Thấy có tiếng động gã thanh niên cầm súng nhìn sang rồi bước tới chỗ ngồi của Lý Vỹ,tới bên cạnh tên A Hổ hắn nói:

-Có truyện gì vậy? Ô...

Tên thanh niên vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Phong Lan vốn đang nép sau lưng Lý Vỹ làm lòng Lý Vỹ lạnh lại.

-Hà hà hà... - Gã cười tà - Thật không ngờ hôm nay lại may mắn có được con hàng ngon vậy! A hổ kéo nó vào ca bin (khoang máy bay) để chút nữa tao chắm sóc đặc biê... ái... hự!...

Chưa kịp nói hết câu thì hắn bỗng bị hất ngã xuống đất,Lý Vỹ thấy rõ ràng cảnh đó vì nó diễn ra ngay trước mặt hắn. Cụ già yếu đuối khi nãy bị đánh ngất giờ đây đang hai tay ôm chặt tên thanh niên mặc cho hắn ra sức cùi trỏ vào đầu,cụ vẫn không buông lại hét ầm lên:

-Cậu trẻ... mau...lão yếu lắm...

Cơ hội! Cậu trẻ là hắn,bây giờ hoặc không bao giờ! Lý Vỹ lao ra với đôi mắt đỏ chót như một con chó điên,hắn dùng hết sức lực bình sinh đấm mạnh một phát vào mặt tên A Hổ khiến hắn ngã văng xuống sàn,sau đó nhào xuống bẻ mạnh tay cầm xúng của gã thanh niên chết tiệt kêu "rắc" một tiếng thật to,gã thanh niên hét lên "á a a..." đầy đau đớn.

-Thằng chóoóoó..... - Gã thanh niên gầm lên đầy tức giận.

t cn m* - Hai tên đồng bọn còn lại cũng chửi ầm lên rồi lao tới chĩa súng vô Lý Vỹ nhưng không dám bắn vì sợ nhầm phải gã thanh niên. Một tên tới trước đứng sau cách khoảng 3 mét,tên còn lại đang chạy tới trông thấy 3 người vẫn đang lăn lộn giằng co.

-Đoàng đoàng đoàng đoànggg...

Liên tục là bốn tiếng súng vang lên,mọi người bàng hoàng nhìn tên đứng cách 3 mét Lý Vỹ đang ngã xuống,trên ngực phụt ra hai vòi máu miệng ngáp ngáp. Tên đang chạy tới thấy vậy thì hét ầm lên không cả nể gì nữa:

-Srạttttt srạttttt - Hắn cầm băng đạn dũi thẳng vào khu vực nơi Lý Vỹ đã dành được súng. Hầu hết trượt sang hai bên... có lẽ là do khoảng cách hơi xa khoảng 15 mét nhưng... Lý Vỹ vẫn cảm thấy lành lạnh ở vùng bụng,hắn đã trúng ít nhất 5 viên đạn... hàng tỉ suy nghĩ lướt qua đầu hắn nhưng hắn lại không nghĩ ra mình đang nghĩ gì,chỉ còn từng hình ảnh tuyệt đẹp lướt qua đầu hắn,mẹ,hai em hắn,sự sống đang trôi dần,bỗng đâu có một giọng nói già nua yếu đuối thoáng qua khiến hắn hồi phục một chút ý thức:

-Lão xin lỗi...

Lý Vỹ mở mắt ra,hắn nhìn thấy nơi đó có một ông lão gầy yếu đang ngồi co quắp che chắn từng loạt đạn trước mặt hắn với đôi mắt trắng dã,miệng thì thào câu "xin lỗi,xin lỗiii...". - Mình đã ngất mấy giây rồi? - Lý Vỹ thầm nói:

-Con cũng xin lỗi... a a aaaa aaaaaa...

Hắn hét lên,hét lên với tất cả sức lực của mình với ý chí của một nam nhân,hắn giơ chút hơi tàn của cuộc đời lên,bùng nổ chính là khoảnh khắc này...

-Đoàng đoàng đoànggggg.....

Đó là 3 viên đạn cuối cùng của khẩu súng,với tất cả ý chí của Lý Vỹ hướng tới con quái vật kia. Một viên rơi vào khoảng không,một viên trúng vào cánh tay của một người phụ nữ khiến bà ta la lên đau đớn,một viên cuối... trúng đầu tên còn lại. Lý Vỹ nhìn rõ,thậm chí hắn còn hướng anh mắt áy náy tới người phụ nữ xui xẻo kia sau đó mới nhìn vào tên sát nhân đang từ từ ngã xuống,trên đầu hắn ta là một dải đỏ hoa lệ,tuy đẹp mà đắng cay. Mắt Lý Vỹ dần híp lại,người hắn dần mất đi mọi giác quan,hắn nghe loáng thoáng đâu đó có ai nức nở gọi tên hắn nhưng rồi sau đó... không còn sau đó nữa.

Bạn đang đọc Bí Mật Hoàng Lăng(Royal place) sáng tác bởi Mr.A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr.A
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.