Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi vào biệt thự ma quái.

Phiên bản Dịch · 1617 chữ

Lúc đến gần bậc thềm trước cửa biệt thự, mọi người mới vì lo lắng mà yên tĩnh lại một chút, 16 người trẻ tuổi kia đứng sát vào nhau, không phải vì họ sợ hãi gì, mà bởi vì có đoạn bậc thềm bị hỏng phải nép sát vào nhau mà đi, một hai người thì dễ nói, nhưng 16 người cần phải cẩn thận một chút.

Liễu Kiều Bồ hắng giọng một cái, nói với mọi người:

- Bây giờ tôi đi gõ cửa, mọi người cố gắng giữ yên lặng, đừng để lại ấn tượng xấu cho chủ nhà.

- Được.

- Được ạ.

- Vâng ạ.

Đa số mọi người đồng loạt đáp lời, lúc này Liễu Kiều Bồ mới đi lên bậc thềm, giơ tay lên gõ cửa.

- Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!

Tiếng gõ cửa vang vọng lại trong cái không gian trống trải, tuyết rơi dày đặc thế này càng thêm phần âm trầm, tiếng gió gầm thét trên bầu trời cũng che lấp nó hơn phân nửa.

Khoảng mười mấy giây sau không thấy ai đáp lại, Liễu Kiều Bồ lại gõ cửa lần nữa:

- Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!

Lại mười mấy giây trôi qua, mới nghe thấy tiếng mở khóa, một người giúp việc nhô đầu ra nhìn, cô ta có gò má cao, trán rộng, hơn nữa mặt mày lại có vẻ âm trầm, lạnh lùng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len bằng lông cừu.

Liễu Kiều Bồ khách khí nói:

- Chào cô, chúng tôi là du khách đến đây tham quan, vì trận lỡ tuyết đã làm tắc nghẽn đường xuống núi, nên muốn ở nhờ nhà của các cô cho đến khi đường được khai thông, không biết có được hay không?

- Tôi phải đi hỏi chủ nhà cái đã!

Người giúp việc nói với giọng chậm rãi, giọng cô không hề cao, cũng không lạnh lùng giống như vẻ ngoài, nghe ra chẳng có gì khác với những người phụ nữ trung niên bình thường.

- Mọi người có thể vào chỗ cửa ngồi sưởi ấm một lát, nhưng rất xin lỗi, chỗ rất nhỏ, có thể mọi người phải chen chúc một chút..

- Không sao không sao, cô có thể cho chúng tôi vào bên trong thực sự là tốt quá rồi, ngoài này thực sự rất lạnh.

Bà Đường sau lưng Liễu Kiều Bồ nói chen vào.

Sau đó người giúp việc kia mở cửa căn biệt thư ra, cửa chỉ là một cánh cửa gỗ thông thường không có gì đặc biệt, chỉ là nó rất lớn mà thôi, đại khái cũng lớn gấp ba lần cửa nhà bình thường, 18 người lần lượt đi vào.

Ngay sau cửa chính là huyền quan (là một đoạn giống như hành lan nhỏ ngăn cách cửa và phòng chính, phải đi qua nơi này mới đến phòng chính ở bên trong), không gian bên trong thực ra không hề nhỏ tí nào, nhưng so với cả căn biệt thự mà nói cũng không đáng là bao, 16 người đứng có ngồi có, tính cả chỗ để hành lí thì vừa đủ chô, cũng không có cảm giác khó chịu gì.

Máy điều hòa ở huyền quan khiến không khí vô cùng ấm áp, khác một trời một vực với bên ngoài, mọi người cũng tĩnh tâm trở lại, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn nhiều. Mấy thanh niên bắt đầu nói chuyện với nhau, chỉ là vì ánh mắt có phần nhắc nhở của hai cụ nên không dám lớn tiếng.

Phía trước là một hành lan rất dài, ngóc đầu ra nhìn thì thấy hai bên treo đầy những khung hình, hình ở đây không phải là tranh sơn dầu, mà là một vài tấm ảnh phóng lớn, nhìn qua giống như ảnh về khai quật hay khảo cổ vậy, còn có một vài tấm ảnh chụp chung người và vật. Đến cuối hành lang mới thấy cảnh cửa phòng đầu tiên.

- Chủ nhân của ngôi biệt thự này không phải là một nhà khảo cổ học đấy chứ?

Hạ Hồng Thị nhỏ giọng nói.

- Mình cảm thấy không giống, mấy nhà khảo cổ học sẽ không đến những nơi vắng vẻ như thế này, không phải họ thường bôn ba khắp thế giới à? Gia đình cũng nên ở những nơi đi lại dễ dàng như thành phố lớn mới đúng chứ. Mình lại nghĩ người này giống họa sĩ hay nhà văn, cũng có thể là kiến trúc sư, không phải mấy người như thế đều thích ở ẩn sao?

Đào Mộ Thanh nói.

Tần Sâm đứng bên cạnh tiếp lời:

- Vậy thì chưa chắc đâu, bây giờ nhiều người có ý tưởng kỳ quái lắm, cậu nhìn những bức hình kia xem, có lẽ không phải là họa sĩ hay nhà văn đâu, bọn họ căn bản đều thích ru rú ở trong nhà, sẽ không treo nhiều ảnh chụp phong cảnh thế ở nhà đâu. Theo mình thấy thì có thể là kiến trúc sư hay nhà khảo cổ học gì đấy.

Vấn đề chủ nhà làm nghề gì này, mấy người bọn họ thảo luận rất lâu vẫn không giải đáp được, còn người giúp việc đã vào trong mười mấy phút cũng chưa thấy trở ra. Nghe Uẩn Dạ Diêu nhắc nhở, mọi người liền chuyển chủ đề về cô ta.

Mạnh Kỳ Nhi có chút nôn nóng, cô đứng lên đi vào một chút, than phiền nói:

- Sao còn chưa ra nữa.

Cánh cửa này cũng có lọt gió đó, tôi sắp cảm luôn rồi đây!

- Cô ở bên ngoài thì càng dễ bị cảm hơn đấy, đừng càm ràm ý tốt của người ta! Có biết không?

Liễu Kiều Bồ không nhịn được nên la cô một câu, ông cụ cũng không thích kiểu con gái nũng nịu như thế.

Thấy ông cụ Liễu Kiều Bồ phát uy, Mạnh Kỳ Nhi rụt vai lại, không dám phản bác. Chỉ là khẽ bĩu môi lên, thể hiện trong lòng cô không phục.

- Ông ơi, hay cháu lại gõ cửa hỏi xem thế nào nhé?

Liễu Hàng đề nghị.

- Không cần, người giúp việc kia đã đồng ý đi hỏi giúp chúng ta, thì sẽ trả lời thôi, cứ an tâm mà đợi đi.

Lúc này, có lẽ vì gió tuyết bên ngoài rất lớn nên đèn trong huyền quan và hành lang đột nhiên lóe lên một cái, hình như mạch điện có vấn đề, ngay sau đó, mọi người cảm thấy rõ ràng ánh đèn tối đi rất nhiều.

Uẩn Dạ Diêu nói:

- Chắc là bị bão tuyết ảnh hưởng rồi, phải dọn tuyết trên nóc nhà đi thôi, tôi nghĩ, chờ khi thời tiết tốt lên, chúng ta cùng nhau dọn dẹp nóc nhà với đường núi đi, cũng coi như là báo đáp chủ nhà.

- Được đấy.

Đề nghị của Uẩn Dạ Diêu được mấy nam sinh tích cực đồng ý, lần này âm thanh của Liễu Hàng có chút lớn hơn mấy người khác, có lẽ là muốn thể hiện trước mặt ông nội. Nhưng ông cụ chỉ liếc qua anh một cái rồi thôi, cũng không nói gì nhiều.

Phía trên hành lang hình như có đặt một máy phát nhạc giống loại hay được gắn trên trần nhà của mấy quán cà phê vậy. Trong lúc mọi người đang chờ đợi, bỗng nhiên có một bản đàn dương cầm vang lên, là một bài hát rất lâu rồi, chính là bản Sonata Ánh Trăng của Beethoven.

Trong 18 người chỉ có bà Đường và Uẩn Dạ Diêu là biết tên bài hát, những người khác đều không biết bản piano này, bà Đường có lẽ là biết một ít về lĩnh vực này, còn Uẩn Dạ Diêu thì bởi vì trình diễn cũng đã từng tập qua bài này.

Không khí ban đêm ngày càng lạnh, gió lớn thổi qua cánh cửa gỗ phát ra những âm thanh cọt kẹt cọt kẹt, qua một thời gian khá dài mới thấy người giúp việc đi ra từ trong phòng.

Cô vốn dĩ mặc một chiếc váy đen, phần tay áo có ren phủ xuống đến mu bàn tay, dưới ánh đèn cả khuôn mặt có vẻ khá gầy, đôi mắt vừa nhỏ vừa dài, mái tóc thắt thành một cái đuôi sam phía sau, còn có một chiếc áo khoác mỏng khá dài, nhưng nhìn qua tổng thể vô cùng đoan trang.

Người giúp việc đi ra, trên tay còn mang một cái giỏ trúc hình vuông, không nhìn rõ bên trong đựng thứ gì. Liễu Kiều Bồ cùng mấy thanh niên lập tức đứng dậy, Liễu Kiều Bồ nói với người giúp việc:

- Xin hỏi ý của chủ nhà như thế nào?

- Chủ nhà đã đồng để mọi người ở lại đây. Nhưng có hai điều kiện: Thứ nhất, không được đến tầng trên cùng cũng như tòa tháp, mọi người chỉ có thể ở tầng một và tầng hai của ngôi nhà này. Thứ hai, tuyệt đối không la hét lớn tiếng, tôi sẽ phục vụ việc ăn uống thường ngày của mọi người. Trong nhà này còn có một nữ giúp việc với một người quản gia khác nữa, nếu không có chuyện cần thiết thì đừng quấy rầy bọn họ.

- Được, việc này cô cứ yên tâm, chắc chắn không thành vấn đề.

Liễu Kiều Bồ lập tức chấp nhận, dù gì chủ nhà đã đồng ý cho nhiều người như vậy vào ở đã cảm kích lắm rồi.

Bạn đang đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của Tiểu Vận và Tiểu Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thiên_Nhai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.