Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

18 người khách chuẩn bị đến căn nhà ma quái

Phiên bản Dịch · 903 chữ

Mọi người hầu như đều mang mọi thứ có thể giữ ấm trên người ra, khoảng năm sáu tiếng sau, mấy người đang lạnh cóng kia mới bình phục lại.

Mặc dù ba người hôn mê trên núi vẫn chưa tỉnh lại, nhưng ít ra Liễu Kiều Bồ, Uẩn Dạ Diêu và Tần Sâm đã lấy lại sức, khi ông cụ Liễu Kiều Bồ vừa tỉnh lại thì lập tức nổi giận đùng đùng với cháu trai.

Vì để ông cụ bớt giận một chút, Liễu Hàng không thể làm gì khác, chỉ đứng bên cạnh nghe ông nội mắng, cuối cùng cũng là mấy học viên không nghe nỗi nữa, lũ lượt sang khuyên ngăn, ông cụ mới chịu ngưng.

Liễu Kiều Bồ than thở, thằng cháu duy nhất của ông chẳng giống tính ông cụ và vợ ông chút nào, đúng là nuốt không được cơn giận này, ngày trước, vợ ông còn lải nhải đứa cháu trai này không ngừng, nay cũng đã bỏ cuộc, Liễu Kiều Bồ suốt ngày hận không thể luyện sắt thành thép.

Điều này lại làm cho Liễu Kiều Bồ nghĩ tới Tạ Vân Mông, một thằng nhóc dũng cảm, mạnh mẽ biết bao, nếu cháu trai mình cũng giống thế, Liễu Kiều Bồ cảm thấy mình có nằm mơ cũng .

Gạt chuyện này qua một bên, trời đã sắp tối, có người đã sớm báo cảnh sát về tình huống trên núi, có thể vì đường lên núi bị tắc nghẽn nghiêm trọng, bão tuyết càng ngày càng lớn, cho nên tạm thời không có cách nào khác ngoài chờ đợi ngày mai tuyết ngừng rơi, sau đó xe dọn tuyết và xe cảnh sát sẽ lập tức tới.

Nơi nghỉ ngơi tối nay là vấn đề lớn nhất của mọi người, đếm sơ qua mấy vị khách trong tiệm tính cả Uẩn Dạ Diêu và ba người thiếu chút nữa gặp nạn kia tổng cộng 18 người, bao gồm: Sáu học viên múa, Uẩn Dạ Diêu, hai ông cháu Liễu Kiều Bồ và Liễu Hàng, ba người đang hôn mê, còn lại chính là ba người khách khác của nhà hàng.

Một người trong đó cũng đã lớn tuổi, tên là Đưỡng Mỹ Nhã, tuổi cũng tầm tầm Liễu Kiều Bồ, gân cốt nhìn qua còn rất tốt. Đường Mỹ Nhã là một bà cụ thấp bé, ăn mặc rất sành điệu, bên cạnh là cô cháu gái nhỏ vừa tròn 18 tuổi, là người trẻ nhất ở đây.

Cô kế thừa tên của bà nội, cũng gọi là Đường Mỹ Nhã, tên thân mật là là Nhã Nhã, nên mọi người gọi bà cụ là bà Đường, gọi cháu gái là Nhã Nhã để phân biệt hai bà cháu. Liễu Kiều Bồ cũng được mọi người gọi thành ông Liễu.

Cuối cùng là một người đàn ông vừa mới đến trước khi tuyết lở, thân hình to cao, ít nhất cũng phải 1m85 trở lên, người này im lặng ít nói, trên mặt còn có một viết sẹo rất khủng khiếp, làm cho một bên mắt cùng miệng lệch về phía lỗ tai.

Mỗi khi anh ta nói chuyện thì mấy bộ phận bị lệch kia kéo theo cả da trên mặt, dù sao cũng là người mà không ai dám đến gần, không ai dám đi lên hỏi tên anh ta, cuối cùng vẫn là ông Liễu thong thả hỏi:

- Này! Anh bạn trẻ, cậu giới thiệu tên để mọi người biết cái xem nào!

- Tôi tên Nhan Mộ Hằng.

Nhan Mộ Hằng hờ hững đáp lại năm chữ xong là lại khôi phục trạng thái trầm mặc ban đầu, đôi mắt xấu xí quét tới không ngừng quét lui trên người mấy nữ sinh, dọa cho họ sợ thót trốn sau lưng các nam sinh.

Bàn bạc vấn đề chỗ ở chủ yếu là bà chủ và hai cụ già thương lượng với nhau, mấy người thanh niên cùng ông chủ thì ngồi bên cạnh lắng nghe, chỉ trừ có Nhan Mộ Hằng, đang đứng dựa lưng vào cửa quán ăn như một người gác cửa, cũng không biết anh ta đang nghĩ cái gì.

Cuối cùng, sau khi bàn tới bàn lui một hồi, mấy quán ăn chắc chắn không thể ngủ lại được rồi, nơi duy nhất có thể đi chính là căn biệt thự cổ trên vách đá ma quái kia. Thật ra phần lớn thanh niên đều đồng ý đến biệt thự kia nghỉ ngơi, nhất lá sáu người học viên nọ, bọn họ vốn dĩ đã muốn sang đó thăm thú rồi mà!

Cho nên rất nhanh, sau khi ông Liễu nói xong thì mọi người vội sửa sang hành lý để lên đường. Lúc này sắc trời cũng đã tối hẳn lại rồi.

Quán ăn của bà chủ cách ngôi biệt thự ma quái khoảng hơn một trăm mét, mấy người đàn ông cõng theo ba người đang hôn mê đi ở phía sau cùng, hai cụ lớn tuổi đi đằng trước, phụ trách trao đổi với chủ nhà, mấy cô gái xách tất cả hành lý đi giữa đội hình.

Chuyện tuyết lở và chỗ ở làm cho tâm tình mấy cô gái cực kỳ phấn khích, nên dọc đường đi cứ líu rít không ngừng, ông Liễu và bà Đường nhắc nhở mấy lần cuối cùng mới yên tĩnh được một chút.

Bạn đang đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của Tiểu Vận và Tiểu Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thiên_Nhai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Infinity
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.