Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí kíp cua trai

Phiên bản Dịch · 13470 chữ

" Nếu biết sử dụng cuốn sổ này đúng cách, bạn sẽ có 1 dàn Harem hùng hậu."

Chapter 1: Tình bạn và nhân duyên

Tôi, Vũ Trang Vân, sinh viên CNTT đại học KHTN năm thứ 2, nhan sắc thường thường bậc trung, học hành phọt phẹt. Có lẽ nhiều bạn sẽ nghĩ tôi yêu thích công nghệ nên mới chọn cái ngành này. Thực ra thì tất cả cũng vì 1 chữ: Trai. Cũng không có gì phải xấu hổ khi thừa nhận tôi là 1 đứa con gái mơ mộng, luôn mơ ước có 1 mối tình đẹp như trong film. Suốt thời trung học và phổ thông, tôi bất hạnh rơi vào lớp âm thịnh dương suy. Và cũng thật bất hạnh, con gái đông nên giới tính các bạn nam trở nên rất khó xác định. Thậm chí khi đi chơi, con gái thì thay nhau xách đồ, còn con trai ngồi bôi kem chống nắng, đánh móng tay >v Lỡ rồi, tôi cũng chẳng còn biết làm thế nào ngoài cách chấp nhận. Tôi vốn dĩ rất có năng khiếu trong việc sống chung với lũ. Tôi bắt đầu kết bạn và cố gắng học hành. Trong lớp, tôi để ý nhất là Như Duyên và Hải Anh. Duyên sở hữu 1 gương mặt gọn gàng, nhìn hơi lạnh lùng nhưng rất xinh. Thật đáng tiếc cho tôi, Duyên học hành rất đỉnh. Xưa nay, tôi luôn cho rằng, người đẹp thì luôn có 1 nhược điểm nào đó: não phẳng hoặc xấu tính. Nhưng từ khi biết Duyên, tôi hiểu được rằng, trên thực tế, có những cô gái có thể khiến tôi GATO đến chết vì tôi không thể tìm được điểm nào hơn họ. Và Hải Anh là chàng trai trong mơ của tôi. Cậu ấy học giỏi, ăn mặc hợp thời, cư xử thân thiện, chừng mực. Niềm vui duy nhất của tôi khi đến lớp là nhìn lén Hải Anh. Vô tình Duyên cũng lọt luôn vào tầm ngắm, chỉ vì Hải Anh luôn chọn chỗ ngồi gần Duyên. Tôi yêu cái đẹp nên có ngắm thêm Duyên cũng không thừa. Tôi cũng phải công nhận Duyên có dáng đi, dáng đứng, dáng ngồi, cách nói, cách cười đều đẹp. Tôi cố tình soi mói từ hành động nhỏ nhất của Duyên để tìm ra nét không duyên, mà bất lực không tìm được. Từ dáng vẻ toát ra, tôi biết Duyên luôn tự bó mình vào những khuôn khổ, những chuẩn mực. Nếu tôi là Duyên chắc tôi không chịu nổi. Tôi là, lúc nào thích nói thì nói, lúc nào phấn khích thì cười to. Tôi cho rằng sống như vậy mới không có lỗi với bản thân. Tôi hi vọng Hải Anh với Duyên chỉ là đôi bạn cùng tiến, câu chuyện của họ chỉ xoay quanh chuyện học hành, và rất hi vọng Hải Anh sẽ đánh giá Duyên là đứa con gái nhạt nhẽo. Tôi vẫn biết là tôi rất xấu xa ~~, xấu xa từ trong ý nghĩ xấu ra, nhưng có hề gì, người không vì mình trời tru đất diệt.

Chủ nhật, trời mưa tầm tã, tôi lên thư viện đọc...tiểu thuyết ngôn tình cho đỡ buồn thì gặp Duyên. Và chính Duyên lại gần bắt chuyện với tôi, sau này tôi mới biết Duyên đã muốn làm quen tôi từ lâu, vì trên lớp tôi không tụm 5 tụm 3 nói xấu người khác như đám bạn gái trong lớp, mà cứ nhìn ra ngoài trời với 1 vẻ mặt rất ngơ. Tôi thoáng thất vọng vì mải nghĩ nếu đây là Hải Anh thì sẽ tốt hơn. Tôi yêu cái đẹp nhưng tôi dại trai hơn. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Hải Anh đến trước mặt chúng tôi thật. Đúng là đốt hương muỗi cũng lên ~~!. Vẫn là dáng người dong dỏng cao, gương mặt sáng ngời nét thông minh, nụ cười có răng khếnh rất duyên. Cậu ấy cầm 2 cây kem đưa cho chúng tôi. Không hổ danh là Mr Right trong lòng tôi, gallant, dịu dàng, chu đáo. Tôi lại bắt đầu suy diễn. Biết đâu Hải Anh để ý tôi, biết đâu cậu ấy nhận ra duyên thầm của tôi mà người khác và cả chính tôi cũng không nhận ra được. Nhưng cũng rất nhanh chóng tôi rơi tõm xuống thực tại phũ phàng. Hôm ấy Hải Anh đề nghị được đưa Duyên về nhưng Duyên khéo léo từ chối, còn tôi, cứ như là kẻ thứ 3 thừa thãi. Vì đời không như là mơ. Tôi buồn nhưng vẫn thấy mình may mắn. May mắn ở điểm tôi phát hiện tôi với Duyên rất hợp nhau. Duyên tốt bụng, tế nhị, khéo cư xử. Tôi với Duyên trở thành 1 cặp bài trùng. Duyên kèm cặp tôi trước mỗi kỳ thi. Còn tôi, luôn có những ý tưởng táo bạo về chuyện giải trí khiến Duyên thích thú. Thêm nữa, tôi cũng là 1 con người nhạy bén với màu sắc, yêu thích thời trang nên Duyên không bao giờ đi mua quần áo nếu thiếu tôi. Tôi cũng là may mắn, không có được bạn trai nhưng lại có bạn thân.

Duyên đẹp lại thông minh, khéo ăn khéo nói nên các bạn nữ trong lớp chỉ chơi với Duyên ở mức xã giao. Còn tôi, Duyên quá tốt với tôi đến mức tôi không cho phép mình GATO với Duyên. Mặc dù ở bên Duyên, tôi giống như cái bóng mờ, nhưng tôi hiểu rằng, bản thân tôi không được phép làm gì, nghĩ gì có lỗi với người bạn này. Bình thường thì không sao, hễ Hải Anh quan tâm đến Duyên là tôi lại thấy chạnh lòng kinh khủng. Dù cho nam sinh trên thế giới mê đắm Duyên, chỉ cần trong danh sách đó không có người mà tôi thầm để ý thì tôi sẽ không chạnh lòng. Nhưng Hải Anh là bạn nam duy nhất trong lớp mà tôi để ý. Sao ông trời nỡ phũ với tôi như vậy? Qủa thực phải chứng kiến điều đó, tôi rất đau lòng; nhưng tôi là bạn thân của Duyên nên tôi có nhiều cơ hội gặp Hải Anh, được Hải Anh mời đi ăn uống.

Trong thời gian cặp kè với Duyên, có 1 anh khóa trên thường xuyên “vô tình” xuất hiện, cố tình tạo ấn tượng với tôi. ==! Không nhầm đâu à, với tôi chứ không phải với Duyên. Anh ta rất niềm nở với tôi, nhưng nhìn thấy Duyên thì chỉ gật đầu chào. Mỗi lần như thế tôi đều nhìn thẳng vào mắt đối phương xem mắt anh ta có mọc nhọt không? Bộ anh ta không nhìn thấy hoa khôi bên cạnh tôi sao? Dĩ nhiên trong mắt tôi vẫn chỉ có Hải Anh, đối với anh ta tôi không có hứng. Biết đâu anh ta làm quen với tôi là vì muốn tôi giúp anh ta tiến đến với Duyên. Nhưng chắc không phải đâu, tôi cũng có nhiều ưu điểm chứ bộ. 1 ngày đẹp trời, tôi nghe được tiếng nói trong WC nam.

- Mày mất công tán em Vân làm gì? Tán thì tán thẳng em Duyên đi. Hay muốn lợi dụng em Vân?

- Mày ngu lắm con à. Em Duyên khó tán lắm. Tao phải đi vòng chứ. Bơ em ấy đi, cho em ấy khó chịu, rồi sẽ quan tâm sau. Trước hết cứ làm thân với em Vân đã, rồi tự nhiên sẽ thân được với em Duyên. Em Vân là ngôi nhà chung cư thường thường bậc trung, dễ mua hơn là ngôi nhà chung cư cao cấp. Giả sử không tán được em Duyên, tao vẫn có em Vân cơ mà.

- Mày tham thế. Tham thì thâm đấy con à.

Thì ra tên này không chỉ muốn lợi dụng tôi để kết thân với Duyên, mà còn muốn bắt cá 2 tay. Đểu thật. Chị đây không dễ ăn đâu. Tôi muốn xông thẳng vào WC nam, cắt phăng cái ấy của nó đi, cơ mà, thực lòng tôi không làm được gì cả >v - Dạo này Dương hay nhắn tin cho tớ lắm. Tớ không hiểu anh ta định làm gì. Tớ tưởng anh ta đang tán cậu.

Tôi ngồi dậy, máu hận trào ra:

- Cậu đừng nhắc đến thằng đểu ấy nữa.

Vy ở giường bên cạnh hỏi với sang:

- Thằng nào đểu thế? Vứt đây tao xử lý cho.

Tôi liếc mắt mắng Vy:

- Khỏi cần. Chị đây muốn trả thù mà không dùng bạo lực.

Tôi kể cho Duyên nghe những gì tôi nghe được. Duyên nhẹ nhàng là thế mà gương mặt cũng phải nhăn lại. Chúng tôi rủ Vy xuống dưới sân ký túc bàn kế hoạch.

Những ngày sau đó, chúng tôi bắt đầu kế hoạch trả thù. Tôi và Duyên đều cố tình thả mồi cho cá rỉa. Mỗi lần đối tượng xuất hiện, tôi đều liếc mắt cười ngọt ngào. Còn Duyên không thờ ơ lạnh lùng nữa, mà cư xử có phần dễ thương. Con dê mỗi lần đến phòng tôi chơi thì mang rất nhiều đồ ăn, có lúc còn mời cả phòng đi ăn vặt ở mấy quán sinh viên. Mấy đứa con gái trong phòng vừa ăn vừa khen hắn ta đẹp trai, chu đáo, rất thích hợp làm rể của phòng. Con dê Dương lịm trong men tình. Mặt ngoài thì niềm nở với tôi, khách sáo với Duyên, nhưng vẫn âm thầm nhắn tin, chat chit rất ngọt ngào với Duyên. Khi hắn rủ Duyên đi ăn ở nhà hàng cao cấp, Duyên nhận lời và nói sẽ đến sau. Thế là cả phòng tôi kéo nhau đến đó chén 1 bữa ra trò, vừa ăn vừa bỏ trước ánh mắt ngạc nhiên của Dương dê. Con dê mặt cắt không còn giọt máu mà vẫn phải cố gượng cười. Duyên cũng rất giỏi diễn kịch, lúc tính tiền còn cố tỏ ra là tiếc, là muốn trả 1 nửa. Giả sử hắn ta có mặt dày nhận lời Duyên, tôi sẽ tiếp luôn: “Thôi chết, tụi mình đều không mang tiền mà”. Nhìn Dương dê móc hết túi nọ đến túi kia, thậm chí còn phải giả vờ đi vệ sinh để qua case ATM rút tiền, tôi cũng có chút hả dạ. Sau lần đó, hắn ta cũng khôn ra được 1 tí. Thấy mất tiền mà chẳng xơ múi được gì các em, hắn tự động rút lui. Tôi cảm thấy hắn trả giá còn chưa đủ, nhưng không muốn tiếp tục gặp hắn nữa nên cũng buông tha. Tôi nhận ra 1 sự thật, giữa 1 bông hoa hồng và 1 bông hoa dại, người ta luôn chọn bông hoa hồng. Cũng chẳng sao cả, cuộc sống còn rất nhiều ý nghĩa khác mà.

Bông hoa dại ấy sẽ vẫn vui vẻ hài lòng với những gì mình có, vẫn quấn lấy bông hoa hồng và cùng chia sẻ vui buồn nếu không có những ngày lễ chết tiệt. Vào những ngày ấy, đi cùng nhau, Duyên nhận được rất nhiều hoa và quà, còn tôi... nothing. Tôi với Duyên ngồi ăn kem xôi trong 1 quán sinh viên gần trường thì Hải Anh lại gần. Cậu ấy ôm theo 2 bó hoa nhỏ nhắn, xinh xắn tặng tôi và Duyên. Tôi biết rõ hoa này chỉ là Hải Anh khéo cư xử mà tặng tôi, và cũng có thể muốn tôi làm chân trong cho cậu ấy, nhưng vẫn thầm cảm ơn sự tử tế của cậu ấy. Hải Anh đúng là con người có khiếu thẩm mỹ, làm việc thì thận trọng, bó hoa "tình thương" mà cậu ấy tặng tôi, từng bông hoa đều rất đẹp, cách bọc đơn giản nhưng hài hòa cả về kích thước và màu sắc. Tôi rất nhạy cảm và thông minh để biết lúc này mình nên làm gì, tôi nói có việc bận và chào họ về trước. Nếu tôi ở đây, Hải Anh có thể sẽ xem tôi là cái gai trong mắt, vả lại, Duyên sẽ không bao giờ nhận lời đi chơi với Hải Anh vì sợ tôi bị tổn thương. Tôi lặng lẽ đi mua sách 1 mình. Thầm mong Hải Anh và Duyên thành 1 cặp. Có 1 nỗi buồn cứ chơi vơi...

Tôi đi bộ dọc đường Láng lựa sách.

Tôi lang thang dọc đường Láng, để cho Lá rơi trên đầu, để cho tâm hồn tìm về khoảng lặng. Tôi thẫn thờ nhìn theo dòng người qua lại, từng đôi tình nhân đi bên nhau, thậm chí là cả mấy cô nàng FA cũng đang quấn quýt bên nhau. Còn tôi, chỉ có 1 mình, chẳng bạn thân cũng chẳng người yêu. Đối lập với hình ảnh lãng mạn ấy là hình ảnh những người dân lao động đang tất tả mưu sinh. Trên gương mặt mỗi người đều hẳn lên nỗi khắc khổ, trên vai là cả 1 gánh nặng vô hình. Họ không có thời gian mà buồn nỗi buồn quý tộc như tôi. Tôi để ý nhất là 1 cô lớn tuổi mang 1 chồng sách phế liệu đến bán. Nhìn nét kham khổ in hằn trên gương mặt, trên bàn tay cô mà tôi chạnh lòng thương. Xã hội này người ăn không hết, người lần không ra, đúng là bất công quá đỗi. Chồng sách phế liệu của cô bị chủ hàng trả giá rất rẻ mạt, cô lưỡng lự không muốn bán. Tôi mở chiếc cặp chéo ra, rút 100K đưa cho cô và lấy hết đống sách truyện phế liệu của cô. Cô nhìn tôi cười thân thiện, rồi trả lại tôi 20K, cô bảo giá trị của chúng chỉ đến thế thôi. Tôi bới trong đống sách phế liệu những thứ có thể dùng được: gồm vài quyển truyện còn khá mới và 1 cuốn sổ màu hồng. Tôi nghĩ bụng là cứ mang về nháp hoặc gập chim phượng gì cũng được. Số còn lại tôi bán lại cho cửa hàng sách cũ với giá rẻ như cho : ( Làm chút chuyện có ý nghĩa khiến tâm trạng của tôi phấn khởi hẳn.

Cầm cuốn sổ trên tay, tôi mân mê ngắm nhìn. Sao lại có 1 cuốn sổ dễ thương lạ lùng thế này. Xuyên suốt cuốn sổ chỉ là 1 màu hồng nhạt, tôi đưa cuốn sổ ra trước ánh nắng, nhìn ngược lên trời. Ánh nắng nhạt chiếu xuống cuốn sổ khiến nó trở nên mỏng manh, long lanh quá đỗi. Trong phút chốc tôi có cảm giác mình bị mê hoặc.

"Cuốn sổ này được gọi là Bí kíp kua trai. Tuy nhiên, tên cuốn sổ chỉ là để lừa tình. Dù vậy, chủ nhân cuốn sổ sẽ được nhiều hơn thế."

" Nếu có ai đó đọc được những dòng chữ này, người đó đích thực rất may mắn."

Ồ, lạ vậy. Trên bìa cuốn sổ có chữ. Tôi bỏ cuốn sổ xuống, soi đi soi lại thì không thấy gì nữa. Tôi chọn 1 không gian thoáng mát, ngồi xuống vệ cỏ, đưa sổ lên trời soi chữ:

" Nếu biết sử dụng cuốn sổ này đúng cách, bạn sẽ có 1 dàn Harem hùng hậu."

" Nếu người khác giới nào đó viết tên, ký tên, in dấu vân tay vào cuốn sổ. Họ sẽ phải làm tất cả những việc mà bạn yêu cầu, cho đến khi trang giấy đó bị lấp đầy. Tuy nhiên, trên mỗi dòng chỉ được viết 1 yêu cầu."

"Nếu để người thứ 2 biết về sự kỳ diệu này, cuốn sổ sẽ mất hiệu lực."

Cầm cuốn sổ trong tay, tự nhiên tôi nghĩ đến chuyện sẽ lấy chữ ký của Hải Anh rồi viết 1 dòng ngắn gọn: Yêu tôi trọn đời, thì Hải Anh sẽ mãi mãi là của tôi. Nhưng mà, nếu làm thế, khác gì tôi tự ép mình vào tình yêu giả dối.

Tự nhiên tôi thầm cười mình ngớ ngẩn. Nếu đây là 1 trò đùa thì sao? Chưa gì đã nghĩ đến những kế hoạch ám muội rồi.

Tôi cầm cuốn sổ bắt xe bus đến Royal City. Muốn biết cuốn sổ kia là thật hay giả, chỉ cần thử là biết ngay. Hôm nay Royal City khai trương, có mời ca sĩ mà tôi yêu thích: Đan Trường, Tuấn Hưng. Đằng nào thì tôi cũng đã dự định sẽ đến đó chơi cho đỡ buồn mà.

Vừa bước vào Royal, tôi hậu đậu va phải 1 người đàn ông. Anh ta vững chắc đến mức hình như anh ta chẳng hề loạng choạng, còn tôi ngã nhào. Cứ ngỡ anh ta sẽ ngồi xuống đỡ tôi đứng dậy và nhỏ nhẹ xin lỗi tôi; sau đó 4 mắt nhìn nhau chớp chớp, sét đánh đen thui; nhưng không, anh ta nhìn tôi mắng vốn rồi vội vã vào Royal City:

- Đi đứng thế à?

Tôi, phải làm thế nào trong tình trạng này. Là kẻ bị xui xẻo, không được đối đãi đúng mực, nhẽ ra tôi có thể đứng dậy chửi chết cái thằng cha đang chổng phao câu về phía tôi và bước như chưa từng đụng mặt. Nhưng hỡi ôi, cái mặt nó quá đẹp, ăn mặc thì lịch sự như 1 tài tử: sơ mi trắng đóng thùng, cà vạt đen bản nhỏ, ngay cả nhìn từ phía sau, ở hắn cũng toát ra 1 khí chất khó mà tả được. Tôi cứ nhìn theo, ngang tầm mắt là cái mông anh ta, thậm chí cũng rất đẹp =.=. Thật là xui xẻo quá đi. Tôi không thể làm gì khác được ngoài ngẩn ngơ nhìn theo cái mông đẹp ấy rồi tủi thân đứng dậy. Đến lúc hoàn hồn, tôi mới có thể rủa thầm vài câu:

- Đúng là đồ giẻ rách. Đẹp trai giẻ rách. Cái mặt đẹp mà tâm hồn không bằng con cún.

Tôi ôm theo chiếc cặp chéo, chen chúc đi vào nơi tổ chức khai trương. Lúc nào fans của các ca sĩ đã đứng đợi đông nghịt. Làm thế nào xin chữ ký được đây. Đang chưa biết phải làm thế nào thì Đan Trường bước xuống. Oa, anh đẹp trai y như trong video vậy. Tôi lấy hết sức tiến lại gần phía anh, nhưng... không nổi. Fans gì mà hám trai quá thể. Không thể chịu thua được, tôi lại 1 lần nữa lấn lên trên. Đến gần anh Trường, tôi lấy hết sức hét lên:

- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa

và giả vờ ngã. OMG! Hiệu nghiệm thật rồi. Đám đông nghe thấy tiếng kêu thất thanh, volume cực lớn thì quay lại nhìn. Đồng thời anh Bo cũng dừng lại, tiến đến nhấc tôi đứng dậy.

Tôi dĩ nhiên là không chịu đứng dậy ngay, mà xin anh chữ ký. Sau đó, anh vào trong biểu diễn, còn tôi ngồi mãi phía ngoài. Tôi mở cuốn sổ ra ngắm nhìn chữ ký của anh. Dù cuốn sổ này là trò đùa thì xin được chữ ký của anh Bo cũng là 1 điều tuyệt vời. Nhưng trước hết tôi phải xác nhận lại những dòng chữ trên bìa cuốn sổ là thật hay chỉ là trò đùa.

Tôi an nhiên viết vào trang giấy có chữ ký của anh Bo:

- Mời em song ca bài hát: Đêm cô đơn.

MC dõng dạc tuyên bố anh Bo sẽ mở màn với bài hát Túp lều lý tưởng nhưng anh Bo vừa bước lên sân khấu thì cũng dõng dạc tuyên bố:

- Hôm nay tôi muốn mời 1 trong số các bạn song ca bài Đêm cô đơn.

Tôi giật thót mình. Song ca thật à? Nhưng là ai được mời đây? Tôi càng ngơ ngác hơn khi anh rẽ đám đông, tiến lại gần tôi và mời tôi lên hát. Tôi thật lòng là chưa có chuẩn bị. Tôi theo anh lên sân khấu, tôi run đến mức đứng cũng không vững nữa rồi.

Đứng trên sân khấu tôi lắp bắp:

- Dạ, em xin... chào... tất cả mọi người.

Nhạc bắt đầu, tôi không còn cách nào khác ngoài cách hát. Quảng trường lặng đi, chỉ có tiếng hát của tôi và anh, quyện vào nhau. Hình như cũng hơi bị hay thì phải. Phía dưới hội trường, khán giả đang phê, khiến tôi càng có thêm động lực. Nhưng hát được nửa bài thì tôi chịu chết không nhớ nổi phần lời tiếp theo. Tôi đứng lù lù 1 đống, nói với anh Bo: "Em hết hát nổi rồi. Anh đơn ca được không anh."

Và anh Bo hát tiếp, rất chuyên nghiệp, vẫn rất tuyệt vời, nhạc không hề bị đứt. Khi nhạc dừng, tôi cúi chào khán giả rồi chạy xuống. Quảng trường vỗ tay không ngớt.

Tôi nhảy lên xe bus chuồn khỏi Royal. Xấu hổ muốn chết luôn. Quan trọng là cuốn sổ hồng trong chiếc cặp chéo khiến tôi lâng lâng. Sẽ có nhiều trò vui đây...

Chapter 2: Lại là anh

Hôm sau, tôi đủng đỉnh đi dạo trong khuôn viên trường. Duyên vẫn ngồi trong lớp học bài. Tôi giữ chặt chiếc cặp chéo và suy nghĩ vẫn đặt ở cuốn sổ hồng. Có lẽ tôi nên tiếp tục thử nghiệm.

Tôi xé 1 miếng sổ ra tiếp tục làm thử nghiệm. Lần này nếu thành công thì cuốn sổ này tuyệt đối là thật. Tôi cầm 1 tờ của cuốn sổ lại gần đầu gấu của trường, tên này không có khái niệm phân biệt sinh viên nam, nữ, hễ hắn rỗi việc là lại bắt nạt bạn học. Tôi nhẹ giọng:

- Anh ơi, anh cho em xin chữ ký.

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn:

- Tính làm gì đây? Tỉa đểu nhau à.

Chết thật, tên này có vẻ không có chút tự tin nào ở bản thân =.= . Không lẽ hắn ta không tin mình có người hâm mộ, trong khi vóc dáng hắn cũng hầm hố, cao to bô trai ra trò chứ bộ. Ngay lập tức tôi nghĩ ra phương án khác. Mấy lần tôi thấy tên này trồng cây si trước cửa khu kí túc nữ để đòi gặp Tường Vy, bạn cùng phòng tôi, nhưng đều bị từ chối. Tôi lật lọng ngay:

- Dạ không. Em là bạn cùng phòng với Tường Vy. Cho em xin tên và số điện thoại của anh cũng được ạ. Phòng em dạo này rất buồn chán, nên muốn xin số điện thoại của các cây si, thỉnh thoảng rủ đi uống nước.

Vừa nói đến Vy thì anh ta thay đổi hẳn thái độ. Đúng là anh hùng, í lộn, côn đồ khó qua ải mỹ nhân. Anh ta nhanh chóng đưa tay cầm bút viết họ tên đầy đủ, số điện thoại và cả chữ ký và nói:

- Nếu em giúp anh ghi điểm với Vy, thì em muốn gì anh cũng chiều em, huống chi là ký.

Ơ hơ, tên này lật mặt còn nhanh hơn cả lật bàn tay. Nhưng thôi, quan trọng là chị đây đã đạt mục đích. Tôi cười ngọt ngào:

- Anh yên tâm, anh sẽ có nhiều dịp được đàng hoàng xuất hiện trước mặt Vy.

Tôi hí hửng cầm tớ giấy chui tọt vào WC. Câu đầu tiên tôi viết vào trang giấy là:

- Mua đồ ăn sáng cho tôi.

Tôi thấy vẫn còn chưa đủ liền viết tiếp mấy câu:

- Bảo vệ tôi nếu tôi bị bắt nạt.

- Nói chung là làm ô sin không công cho tôi trong 1 tháng.

Về lớp ngồi được 1 lúc thì đã thấy chàng đầu gấu lại gần, đưa cho tôi túi xôi vò. Tôi đưa tay cầm lấy túi xôi rồi chia cho Duyên 1 nửa. Duyên nhìn tôi thắc mắc:

- Cậu có họ hàng với anh ta à?

Tôi phẩy tay, rồi tiếp tục ăn xôi:

- À không. Anh ta đang muốn lấy lòng tớ để tớ giúp anh ta theo đuổi Tường Vy ấy mà.

Duyên cũng không hỏi nhiều, tiếp tục ôn bài vì tiết sắp tới là tiết học đáng sợ nhất của lớp tôi, tiết lập trình.

Tối hôm ấy, tôi về ký túc, việc đầu tiên tôi làm là lôi Như Duyên và Tường Vy đi khao. Tôi rất muốn chia sẻ với 2 đứa bạn về cuốn sổ nhưng dòng chữ cuối cùng cứ đập vào mắt, khiến tôi không dám manh động.

Vy thấy tôi rủ đi khao thì lại gần sờ trán tôi:

- Hấp à? Nhưng không sao, thím có lòng thì chị đây có dạ.

Còn Duyên chỉ cười í nhị.

- Lại nem rán và sữa chua nếp cẩm à? Phen này lại có đứa ngồi ôm anh William Cường cả buổi.

Tôi hất hàm:

- Không sao. Thím đã chuẩn bị berberin rồi. Khỏi phải xoắn.

Thế là 3 đứa chúng tôi dắt tay nhau đi nhậu.

Kể từ đó, tôi có 1 ô sin không công trung thành và ngoan ngoãn. Duyên với Vy cứ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng. Con ngựa bất kham, đến thầy cô còn không thèm kiêng nể chút nào, mà lại bị tôi thuần phục dễ dàng như thế. Cuốn sổ đích thực là hàng xuỵn. ^^

----------------

Một ngày mưa phùn của tháng 9,

Tôi mặc chiếc váy ren trắng mà Duyên tặng tôi đi cổ vũ bóng đá. Nghe Duyên nói chiếc váy này là do 1 người anh trai mua tặng. Tôi mân mê chiếc váy mà thầm nể phục con mắt thẩm mỹ của người đã tặng Duyên. Chiếc váy ren trắng tinh khôi, có phần cổ và tay áo rất mỏng, để lộ 1 phần cơ thể rất khéo léo, còn phần dưới dài đến gần đầu gối, xòe ra điệu đà, mặc lên giống như 1 nàng công chúa lạc ở đâu về ấy. Tôi muốn mình thật xinh xắn khi xuất hiện ở sân bóng, và dĩ nhiên mục đích của tôi là âm thầm cổ vũ cho Hải Anh. Tôi đi 1 mình vì Duyên đã về nhà với bố mẹ rồi, hình như là 1 biệt thự bề thế lắm. Cũng là may mắn, ít nhất trong lúc này tôi có thể hi vọng Hải Anh sẽ để ý đến tôi.

Đến sân bóng, tôi lặng lẽ đứng dõi theo từng bước chạy của Hải Anh. Hải Anh thể lực tốt, kỹ thuật tốt nên khá nổi bật trong trận đấu. Vả lại, như tôi đã giới thiệu lúc đầu, con trai lớp tôi rất chi là ẻo lả. Hải Anh không nổi bật mới là lạ. : )

Hết hiệp 1, Hải Anh lại gần tôi, cậu cười, vẫn là nụ cười răng khểnh rất duyên:

- Cậu đến 1 mình à?

Tôi đọc trong mắt cậu ấy 1 nỗi buồn mà tôi hiểu rất rõ lý do là gì. Đến cuối cùng thì người mà cậu ấy để ý luôn là Duyên. Có lẽ tôi đến đây là thừa rồi. Người ta nói khi có tình cảm với 1 người thì buồn cùng nỗi buồn của họ, và thầm mong họ hạnh phúc. Nhưng tôi lại khác, tôi rất ích kỷ, không bao giờ chấp nhận chia sẻ tình yêu cho người con gái khác. Tôi tự dặn lòng mình: "Được thôi, vậy cậu cứ đuổi theo Duyên đi. Tôi...sẽ không thích cậu nữa. Không bao giờ". Thứ tôi theo đuổi là 1 tình yêu trọn vẹn kìa.

Tôi cười rất tươi, ừ, dễ mà:

- Duyên về nhà rồi nên chỉ có tớ đến thôi.

Hải Anh nói với tôi vài câu xã giao rồi chạy ra sân bóng. Trước khi đi, cậu cười rất tươi:

- Nhìn cậu hôm nay xinh lắm.

Ừ, bớt xấu thôi chứ làm gì đã đến mức xinh. Nếu tôi xinh thì cậu đâu có chỉ nhìn thấy Duyên mà không thấy tôi. Dù vậy, tôi cũng không có cách nào giận Hải Anh cả. Chỉ 1 câu nói của cậu ấy đã khiến tôi quên hết ấm ức trong lòng. Nhưng mà người cậu ấy mong không phải là tôi. Tôi lặng lẽ đi về.

Những ngày mưa phùn luôn khiến tâm trạng con người ta trùng xuống. Lúc buồn tôi chỉ có 1 cách duy nhất: ăn. Chỉ có ăn mới khiến tâm trạng tôi phấn khởi trở lại. Đối với tôi mà nói, thiếu người yêu, thiếu bạn không chết được, chỉ có thiếu ăn là chết thôi.

Tôi dừng xe bên vệ đường mua rau về nấu mỳ tôm và mua thêm ít đồ ăn vặt. Trời đất này, chỉ có ăn uống xong, nằm xem film là thấy mãn nguyện thôi. Sau khi trả giá xong, tôi cầm mớ rau treo vào xe. Không hiểu sao cứ thấy áy náy. Bán mớ rau này cô bán hàng được bao nhiêu đâu mà tôi còn mặc cả. Thậm chí tôi còn mặc cả rất nhiệt tình ~~ Thói quen rồi, không bỏ được, muốn tự vả miệng quá. Đã thế cô bán hàng rong lại bị mấy bà bán hàng gần đó đuổi liên hồi. Nhìn vẻ mặt nhịn nhục khắc khổ ấy mà tôi thấy áy náy, thấy xót xa. Tôi đang chưa biết làm thế nào thì lại nghe thấy tiếng xua đuổi rất gay gắt:

- Mấy bà này đi đi, bán rau dưới lòng đường làm sao người ta dừng xe được.

Con bà nó, đây là lòng đường, ai cho nhà nó đậu ô tô mà nó đuổi. Đừng tưởng có tí tiền thì thích làm gì thì làm. Tôi cố tình dừng xe ngay trước mũi chiếc BMW, giả vờ không nghe thấy. Và tôi nghe được 1 giọng ngọt như mía lùi từ phía sau:

- Em bé, em dịch lên 1 chút cho anh để xe đi em.

Tôi dắt xe dịch lên phía trên dựng chân chống, rồi lại gần chiếc BMW. Tôi phải xem mặt mũi nó tròn méo ra sao, mà âm điệu lại có thể thay đổi 180 độ như thế. Khi kính chiếc BMW bóng loáng được mở ra thì tôi suýt chút ngã ngửa. Chính là trai đẹp giẻ rách tôi đã gặp ở Royal City, tạm gọi là Cái mông đẹp đi. Tôi không dừng bước mà đi thẳng về phía cuối xe, vừa đi vừa chọn ình cách ứng xử thích hợp. Đến cuối xe thì tôi càng choáng hơn nữa vì biến số xe nhà nó. Đúng là hàng siêu VIP. Tôi hít thở sâu lại gần cửa xe ô tô, cố tuôn ra 1 giọng điệu ngọt ngào nhất có thể:

- Dạ, anh cho em nhờ chút chuyện được không ạ.

Người ngồi trong xe có vẻ nhã nhặn:

- Chuyện gì thế em?

- Anh cho em xin chữ ký được không?

Tôi vừa nói vừa chìa quyển sổ ra.

- Em biết tiếng anh từ lâu, xem hình của anh cũng khá nhiều, mà chưa được gặp. Em rất hâm mộ anh.

Cái mông đẹp lập tức mỉm cười, 1 nụ cười nhếch mép rất nhẹ nhưng đầy vẻ kiêu ngạo, có vẻ như Cái mông đẹp tưởng hắn nổi tiếng thật. Kiêu à? Chị đây rất ghét những thằng kiêu, ghét nhưng cũng cảm thấy rất kích thích. Ngày mưa mà gặp chị là gặp cướp rồi cưng. Sẵn tiện đang buồn bực trong lòng, tôi nhất định phải xử đẹp anh ta để giải khuây.

Tôi cố tìm ra lý do khác để lấy bằng được chữ ký thì Cái mông đẹp đã hỏi:

- Em mua chiếc váy này ở đâu thế?

Ơ, thế hóa ra nãy giờ Cái mông đẹp nhã nhặn với cái váy chứ không phải với tôi à. Xúc phạm, xúc phạm quá. Tôi cố nuốt cục tức vào trong, nhỏ nhẹ hơn nữa:

- Anh ký cho em toại nguyện rồi em sẽ nói.

Cái mông đẹp nhìn tôi dò xét rồi cầm bút ký rất nhanh. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hồi hộp, tôi vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn rất tự nhiên. Không ngờ tôi thành công dễ dàng như vậy. Cá đã vào trong giọ, tôi thích làm gì mà chẳng được.

Tôi nhẹ nhàng lấy lại cuốn sổ, mặt vẫn không hề biến sắc:

- Váy là do bạn em tặng.

Cái mông đẹp không nói gì, lặng lẽ đóng cửa kính xe, toan lái xe đi. Dĩ nhiên tôi không để chiếc xe kịp lăn bánh đã viết tới tấp vào cuốn sổ:

- Mua hết rau bán rong ở đây với giá gấp 20 lần.

- Xin lỗi người bán rau.

1 phút sau, chiếc xe tự nhiên dừng lại. Cái mông đẹp xuống xe mua hết rau ở chợ chất vào trong cốp thật, số tiền anh ta bỏ ra gấp 20 lần và nói không cần trả lại @@ Trong khoảnh khắc ấy, lãng tử đẹp trai nhà giàu bỗng nhiên giống 1 anh bán rau @@. Và sau đó, lại thấy Cái mông đẹp tiến lại gần cô bán rong và cúi xuống xin lỗi. Khiếp! Nhìn thật là lịch lãm làm sao. Tôi, ngơ ngác ngắm nhìn mà không thể nào ngậm miệng lại được. Cho đến khi Cái mông đẹp đi khỏi, miệng tôi từ chữ O mới trở lại được nguyên dạng ban đầu.

-----------------------

Noel, như thường lệ Duyên nhận được rất nhiều lời mời, trong đó có cả lời mời của Hải Anh. Vy cũng ra ngoài, hành tung rất bí ẩn. Dạo này hình như cô nàng đang theo đuổi anh chàng nào đó cùng khoa. Còn tôi, ôm lấy cái máy tính luyện film tình cảm sến sụa. Tôi đang lặng lẽ lau nước mắt nước mắt dài vì tình yêu ngang trái của nhân vật chính thì Duyên xuất hiện. Duyên cười:

- Đi chơi thôi nàng.

Tôi ngượng ngùng lau sạch nước mắt, không thích ai nhìn thấy nước mắt dư thừa của tôi và càng không thích người khác nghĩ tôi là người ủy mị. Cứ tưởng hôm nay sẽ không có ai làm phiền, tôi thích tự tung tự tác thế nào cũng được. Ai dè. Nhưng tôi cũng có chút thắc mắc.

- Uả, không đi chơi với trai à.

Duyên cười:

- Không. Tớ muốn đi chơi với cậu cơ.

Tôi thấy sợ à nha. Không lẽ Duyên không thích con trai, mà thích con gái =.= . Tôi hỏi dồn:

- Thật không đó, bộ bị hâm hả.

Duyên đưa tay tắt phụt cái laptop rồi bảo tôi:

- Hâm gì? 1 mình cậu ở nhà sẽ buồn. Với lại tớ chỉ muốn đi chơi với 1 người, mà người đó lại không mời tớ.

Lần đầu tiên tôi nhận ra trong mắt Duyên có 1 nỗi cô đơn, 1 nỗi buồn đầy ám ảnh. Tôi lật chăn mặc quần áo ấm rồi đi dạo với Duyên. Thực ra thì Duyên cũng đâu có vui vẻ gì, hình như cũng giống tôi, thích 1 người mà người ta không hề thích mình.

Thời tiết lành lạnh càng làm cho con người ta cảm thấy cô đơn. Còn may tôi vẫn có 1 người bạn thân bên cạnh.

- Vân này.

- Ờ

- Cậu thích Hải Anh đúng không.

- Ờ. Ơ không. –Tôi nhảy dựng lên như kẻ trộm bị bắt gặp quả tang.

- Tớ muốn làm cầu nối giữa 2 người.

- Cậu điên à. Hải Anh thích cậu chứ không thích tớ.

- Nhưng tớ thích người khác.

- Mặc kệ cậu. Đừng làm vậy nếu cậu vẫn muốn là bạn tớ.

Tôi hơi có chút phẫn nộ. Nếu như chỉ vì tôi mà Duyên quyết định không tiến tới với Hải Anh thì tôi thật có lỗi với hai người bọn họ. Thêm nữa, cái cảm giác đang được Duyên thương hại khiến tôi khó chịu. Tôi không phải là người thích nhận thứ tình cảm bố thí của người khác. Tôi cũng tò mò muốn biết "người Duyên thích" là ai. Nhưng tôi hỏi, Duyên vẫn không chịu nói ra. Có thể đó là Hải Anh, và Duyên thì không muốn có lỗi với tôi nên Duyên lẩn tránh.

Sau khi trở về phòng,

Đợi lúc Duyên đi ngủ, tôi mang cuốn sổ màu hồng, lững thững xuống sân ký túc đi dạo. Cuốn sổ này không thể giúp tôi có được 1 tình yêu thực sự, nhưng biết đâu nó có thể giúp tôi cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu. Tôi lật quyển sổ ra và dừng lại ở trang có chữ ký của Cái mông đẹp. Tự nhiên tôi bật ra 1 ý tưởng tuyệt vời. Thật là thông minh quá sức tưởng tượng. Tôi cầm bút viết:

- Theo đuổi tôi

Có 1 người như vậy làm Harem, Duyên sẽ không bao giờ phải thương hại tôi, phải ban phát tình cảm của Hải Anh cho tôi.

Và thế là tôi nghiễm nhiên trở thành hot girl, ngày nào cũng có 1 nhân viên từ công ty điện hoa mang hoa lên lớp tặng tôi. Lần đầu, tôi mỉm cười cảm ơn rồi tháo bó hoa ra, tặng con gái trong lớp mỗi người 1 bông. Những lần sau, là 1 nhân viên khác mang tặng 1 bó hoa cho tôi, đồng thời cũng tặng tất cả con gái lớp tôi, bó hoa của tôi luôn luôn đặc biệt nhất. Tôi, bỗng nhiên trở thành tâm điểm bàn tán, và khiến con gái trong lớp GATO.

Từ hôm ấy Duyên cũng không đề cập với tôi chuyện của Hải Anh nữa. Tôi rất tò mò muốn biết bạch mã hoàng tử trong lòng Duyên là ai.

Chapter 3: Dì

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Dì và của Dì về tôi là vô cùng không tốt. Lần đầu tiên Dì bước vào lớp, tôi đã ghé tai Duyên nói nhỏ (đấy là tôi nghĩ thế, nhưng hình như nó cũng không nhỏ tẹo nào, và chính lúc này tôi mới thấm thía các cụ nói cấm có sai câu nào: "cái miệng hại cái thân"):

- Thầy gì mà trẻ thế. Không biết có dạy nổi không đây.

Thế là tôi bị Dì đuổi ra khỏi lớp. Bị xấu mặt, gặp bạn bè tôi cũng cúi gằm mặt, gặp Dì tôi càng không dám nhìn. Thậm chí là tôi sợ Dì đến mức môn Dì dạy tôi chăm chỉ học bài trên lớp, đến lúc về cũng cần cù tìm hiểu.

Da mặt tôi mỏng nên tôi không bao giờ muốn bị Dì hạ nhục bằng cách: cho đứng góc lớp, cho đứng tại chỗ hỏi vặn vẹo,...càng lúc tôi càng nỗ lực học môn của Dì. Thành tựu tôi đạt được cũng không phải là tồi. Có lúc chính Duyên là người phải nhờ tôi giảng bài giúp. 1 cảm giác rất Yo most ^0^. Thật không ngờ cái mặt hãm tài của Dì cũng thúc đẩy được tôi bộc lộ tài năng của bản thân. Mà có thật là tôi có tài không nhỉ? ==!

Dần dần tôi đủ tự tin để đối diện với Dì, và sẵn sàng chơi xỏ gì bất kỳ lúc nào có thể.

Tiết của Dì.

Dì bước vào lớp, để laptop trên bục giảng rồi chậm rãi bước xuống lớp nhắm con mồi lên trả bài. Dì đòi hỏi cao nên con mồi nào cũng có chút run sợ. Dì đến gần chỗ tôi thì dừng bước. Tôi thản nhiên xem như không nhìn thấy Dì, cứ thế tiếp tục lật cuốn truyện SA. Tôi cố tình lật đến trang mà 2 nhân vật nam chính đè nhau ra, chuẩn bị "đâm" nhau. Tôi khẽ liếc trộm Dì thì thấy khuôn mặt tĩnh như biển ấy khẽ nhăn lại. Dì bước nhanh lên bục giảng, lấy lại điềm tĩnh rồi gọi đích danh tôi lên bảng. Tôi tự tin lên trả bài. Dì chẳng làm gì được tôi hình như có chút uất hận. Ngược lại, tôi cảm thấy vô cùng hả dạ.

Dì là thầy dạy lập trình của lớp tôi, Dì có cái tên rất kêu: Hoàng Kim Chung. Dì còn trẻ lắm. Dì mới ra trường, đáng lẽ được cử đi du học nhưng Dì từ chối vì vướng chuyện gia đình. Dì ở lại trường làm giảng viên và tiếp tục học thạc sĩ. Nhưng tôi không gọi Dì là thầy hay anh thầy, bởi lẽ Dì luôn soi mói tôi. Tôi vốn nghịch ngợm nên tôi rất ngán Dì và cô Tú. Cô Tú là người chịu trách nhiệm về trật tự, kỷ luật của trường. Cô là phụ nữ đi soi mói sinh viên thì còn dễ hiểu, đằng này Dì là đàn ông.

Có lần đi thi lý, tôi viết 1 ít công thức nhùng nhằng khó nhớ lên cánh tay, Dì coi thi phòng tôi, thấy tôi có biểu hiện lạ: uốn éo không chịu ngồi yên, Dì ra đứng cạnh tôi suốt giờ thi. Thế là tôi không ngọ nguậy được tẹo nào. Cũng may tôi vừa đủ điểm qua, nếu không tôi sẽ ghét Dì, tìm cách chơi xỏ gì cho đến khi hả dạ mới thôi. Có lần tôi trèo cây để lấy quả cầu thì gặp Dì, cứ tưởng Dì sẽ gallant bảo tôi xuống rồi trèo lên cây lấy cầu giúp tôi. Ai dè, Dì nhìn tôi trân trân:

- Em có phải con gái không thế?

Tôi phẫn. Có mà Dì không phải đàn ông. Tại sao không thể gallant trèo lên lấy cầu giúp tôi hoặc là chọc cái cầu xuống giúp tôi. Cái đồ mặt sắt không có trái tim. Tôi cười ngọt ngào:

- Dạ, vì lớp em không có đàn ông nên em đành phải làm việc của đàn ông.

Dì biết bị tôi tỉa đểu nhưng không phản ứng gì, cứ thế cất bước bỏ đi. Tôi hả dạ.

Hôm nay tiết của Dì.

Tôi lơ đãng thả ánh nhìn ra cửa sổ. Lạ nhỉ. Dì luôn đúng giờ, lịch làm việc của Dì luôn chuẩn xác như được lập trình. Hay là Dì ốm? Khoảng 15 phút sau thì 1 giảng viên khác đến dạy thay tiết của Dì:

- Chào các em, tôi là Mai. Từ hôm nay tôi sẽ dạy thay thầy Chung. Hi vọng các em sẽ chăm chỉ học hành.

Các bạn khác thở phào như trút được gánh nặng. Còn tôi, cứ cảm thấy có cái gì đó đè nặng trong lòng.

Hết tiết học, tôi với Duyên xuống sân trường ngồi. Hình như không chỉ có tôi đang khó ở. Gương mặt của Duyên thậm chí còn nhiều tâm trạng hơn tôi.

- Anh Chung đang bị kiện nên tạm thời bị đình chỉ công tác cậu à.

Tôi choáng váng không tin nổi. Duyên luôn gọi Dì là "anh Chung", nhưng trong hoàn cảnh này tôi không dám tin đó là Dì. Dì lúc nào chẳng tỏ ra là thanh niên nghiêm túc, hình mẫu của sự tử tế, đạo đức, vươn lên bằng chính thực lực của bản thân. Làm sao có thể?

- Chung nào? - Tôi mở to mắt nhìn Duyên.

- Dì Chung ấy.

Tôi không dám tin vào tai mình nữa, nhưng Duyên thì không bao giờ đùa ác thế. Tôi nghe chuyện Duyên kể mà phải cố kìm nén gương mặt càng lúc càng hớn hở.

- Anh ấy đi gia sư cho sinh viên để kiếm thêm tiền. Không ngờ bị lạm dụng, học trò của anh ấy là dân gay. Anh ấy không đồng ý và xảy ra ẩu đả. Thế là bị bên kia kiện anh ấy tội đến nhà, dọa nạt, cưỡng hiếp.

- Có thể nào không. Với cái tính soi mói của Dì, tớ nghĩ cũng có phần nào đó nữ tính thật.

Nếu là bình thường, Duyên sẽ tỏ ra khó chịu, căn vặn tôi không được nghĩ xấu về Dì. Nhưng lần này có vẻ chuyện rất nghiêm trọng, Duyên lặng nhìn cuốn sách lập trình trên tay:

- Không đâu. Anh ấy rất tốt. Anh ấy rất cầu tiến. Chuyện này có thể sẽ hủy hoại sự nghiệp của anh ấy. Số tiền bên kia bắt đền cũng không phải là nhỏ.

Chúng tôi ngồi trên ghế đá tại khuôn viên trường, Duyên kể chuyện cho tôi nghe, trong giọng nói ẩn chứa 1 nỗi buồn ngọt ngào. Tôi với Duyên chơi thân nhưng chuyện riêng tư Duyên hiếm khi kể.

- Hồi học trung học, tớ có tiếng là người đẹp não ngắn.

Tôi lập tức ngừng hút sữa, lắng nghe từng câu từng chữ.

- Bố mẹ tớ rất đầu tư cho chuyện học hành của tớ, kỳ vọng ở tớ quá nhiều, thậm chí bỏ ra 1 đống tiền để xin cho tớ học trường chuyên. Tớ thực sự không thích chuyện bố mẹ lúc nào cũng áp đặt lên cuộc sống của tớ. Tớ chểnh mảng học hành, trở thành học sinh kém gần nhất trường chuyên. Bạn bè khinh rẻ tớ, tở cũng chẳng quan tâm.

Khi tớ lên lớp 11,bố mẹ tớ nhờ bạn là thầy Nguyên, hiệu trưởng trường mình tìm gia sư cho tớ. Thầy đã nhờ cậy anh Chung, lúc đó là sinh viên giỏi nhất trường mình. Kể từ khi anh Chung gia sư cho tớ, anh dạy tớ rất nhiều điều, cả về kiến thức và cuộc sống. Tớ hiểu ra rằng mình là 1 đứa con gái ích kỷ, sướng mà không biết hưởng, may mắn hơn rất nhiều người mà không biết mình may mắn. Anh không nói, nhưng nhìn vào anh tớ hiểu rằng mình phải sống khác. Từ đó, tớ học hành tiến bộ hẳn, luôn đứng trong top của lớp, được thầy yêu bạn mến. Tớ thầm cảm ơn anh.

Lên lớp 12 thì tớ biết tớ đã thầm yêu anh. Tớ gấp hac giấy và trái tim, bỏ đầy lọ thủy tinh tặng anh, tớ tích cóp tiền, mua sơ mi tặng anh, anh đều không nhận. Anh khẽ cười bảo tớ: “Ở tuổi của em nên học hành cho tốt.”

Sau khi thi đỗ ĐH, tớ hẹn gặp anh ở quán cà phê với lý do là để cảm ơn. Anh nói rằng không cần khách sáo, nhưng anh vẫn đến để chia vui với tớ. Tớ cãi bố mẹ, không chịu thi Ngân Hàng mà thi trường này cũng là vì anh. Tớ lâng lâng với niềm hạnh phúc sẽ được chung trường với anh. Và tớ không chần chừ gì nữa, lấy hết dũng khí tớ nói yêu anh. Anh hơi bàng hoàng, anh im lặng 1 lúc rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài đường, anh nói rất nhẹ nhàng: "Anh chỉ là trai nghèo, sẽ có 1 ngày em nhận ra tình cảm hôm nay chỉ là cảm nắng. Em vẫn còn trẻ con lắm."

Trong giây phút đó, tớ lạc hẳn giọng đi. Tớ rất muốn gào lên rằng “Em đã lớn rồi”, nhưng tớ không muốn làm khó anh. Anh, 1 người nhiều tự tin như thế, lẽ nào anh không tin rằng tương lai anh sẽ không phải là “trai nghèo”. Đơn giản là anh chê bai tớ, chê tớ là tiểu thư, mơ mộng, chỉ biết yêu đương, không cầu tiến, không biết phấn đấu, ích kỷ, chỉ lo đến cảm nhận của bản thân mình. Tớ không cho phép mình khóc trước mặt anh, không muốn anh nghĩ tớ là tiểu thư nhõng nhẽo. Sau hôm đó, tớ như kẻ mất hồn. Có nằm mơ tớ cũng không ngờ, tình cảm đầu đời của tớ lại bị từ chối 1 cách phũ phàng như thế. Tớ đã bỏ hết tự trọng của mình xuống vì anh, vậy mà anh chẳng hề để tâm. Tớ quyết tâm sẽ khiến anh 1 ngày nào đó phải nói yêu tớ. Tớ phải trở thành người con gái đủ những chuẩn mực mà anh mong ước.

Tôi thộn cái mặt ra nghe chuyện Duyên kể. Xưa nay, tôi chỉ biết Duyên khó chịu khi tôi gọi Dì là Dì, tôi cũng biết Duyên kính trọng Dì. Nhưng Duyên chưa từng thể hiện ra là từng quen Dì trước đây. Thật không ngờ. Duyên đúng là quá giỏi trong chuyện giấu kín cảm xúc. Không ngờ Dì lợi hại như vậy, có thể khiến cho Duyên yêu đến điên đảo. Tôi đúng là mắt toét khi không nhìn thấy Thái Sơn.

- Tớ thực sự không biết làm thế nào để giúp anh.

Duyên cúi mặt, nhưng tôi nhận ra có giọt nước mắt nhỏ xuống. Tôi thấy bối rối. Duyên chưa từng khóc trước mặt tôi.

Trong sâu thẳm tâm hồn, tôi biết tôi không hề cao thượng. Tôi vẫn luôn ấp ủ hi vọng rằng 1 ngày nào đó tôi sẽ gặp người con trai dành riêng cho tôi, 1người mà đứng trước Duyên không hề rung động. Nhất định sẽ tìm thấy, và yêu người đó. Không ngờ người đó lại là Dì. Nhưng chính lúc này đây tôi lại hi vọng Dì sẽ đáp lại tình cảm của Duyên. Vậy những lần 2 đứa rủ nhau xuống sân kí túc đi dạo, tôi cứ tưởng Duyên cũng giống tôi, nhìn về phía sân bóng chuyền là vì Hải Anh, thật ra là Duyên đang âm thầm dõi theo Dì.

Tôi bảo Duyên:

- Mình đến thăm Dì đi.

Duyên gật đầu đứng dậy cùng tôi.

Đến nhà Dì, việc đầu tiên tôi làm là soi. Căn phòng của Dì đơn giản, không tiện nghi lắm nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Dì đúng là con người sống quá kỷ luật với bản thân. Thực lòng tôi không hề cảm thấy buồn khi nhìn thấy Dì phải chịu cảnh này. Dì nằm đó, chân vẫn bó bột, Dì bỏ cuốn sách xuống bàn, mời chúng tôi ngồi xuống. Thấy tôi thỉnh thoảng đưa tay lên miệng, che giấu 1 nụ cười, Dì vẫn không biểu lộ thái độ khó chịu, cái mặt Dì đích thực là rất lạnh, lạnh đến nỗi người khác nhìn cũng phát ghét. Tại sao không thể thân thiện hơn 1 chút?

- Em cứ thoải mái đi, em đâu phải là người duy nhất.

Ơ, nghĩa là Dì đang chê tôi vô duyên, và cái sự vô duyên của tôi không phải là duy nhất à. Tôi chỉ là rất hiếu kỳ không biết kẻ nào lại dám gạ tình Cái mặt sắt lạnh lùng như Dì thôi mà. Dì cứ làm như Dì chưa gặp chuyện gì ghê gớm, chưa gặp chuyện gì xấu hổ vậy. Tôi tụt hứng, cố bắt chước vẻ ân cần của Duyên.

- Thầy có thể kể cho tụi em nghe chuyện được không ạ?

Tôi vẫn luôn tự hào về khả năng của bản thân, miệng nam mô mà bụng 1 bồ dao găm. Tôi thậm chí có ghét đến thế nào, vẫn có thể tươi cười ngoan ngoãn lịch thiệp với đối phương. Huống chi Dì chỉ khiến tôi xốn con mắt chứ chưa đến nỗi ghét.

Mặt Dì vẫn không biến sắc, thở nhẹ ra 1 câu rất bất cần, rất nghiêm túc như thể tôi đến đây là để chọc ghẹo Dì chứ chẳng có chút thành ý nào. Dì đích thực là dì ghẻ mà =.= :

- Em biết để làm gì?

Đúng là tôi biết cũng chẳng để làm gì thật. Nhưng tôi rất rất tò mò về chuyện xảy ra lúc đó. Rất muốn biết Dì bị gạ tình như thế nào, rất muốn biết Dì chống đối như thế nào, rất muốn biết gương mặt lạnh te của Dì khi hoảng sợ, khi phẫn nộ thì thế nào. Dì không muốn chia sẻ thì thôi vậy. Tôi cứ mặc sức mà tưởng tượng ^_^

Tôi cóc thèm hỏi nữa. Tôi lại gần kệ sách của Dì, tò mò mở từng cuốn ra xem, để kệ Duyên nói chuyện với Dì. Duyên vừa bổ cam, vừa nhẹ nhàng hỏi han. Qủa thật lời nói và hành động của Duyên rất ngọt ngào. Đến như tôi là con gái còn cảm thấy mình sắp tan chảy. Tại sao Dì vẫn vững như kiềng 3 chân thế chứ? Hay là Dì không phải đàn ông? Tôi gạt ngay cái ý nghĩ điên rồ ấy ra khỏi đầu, nếu giả thuyết ấy là thật, Duyên sẽ rất khổ sở.

Chapter 4: Con sói và con cừu

Trước khi rời khỏi nhà Dì, tôi đã kịp xin chữ ký của Dì. Lý do tôi xin được chữ ký là gì tôi cũng chả nhớ. Đại loại là rất oằn tà là vằn. Dì thấy mệt khi phải vòng vo với tôi nên đành ký phứt cho xong.

Lúc Duyên vào trong nhà tắm rửa tay thì tôi cũng kịp viết vào cuốn sổ: "Đọc cho em địa chỉ nhà học sinh đã kiện thầy". Thế là Dì ngoan ngoãn đọc cho tôi lưu lại.

Hôm sau, tôi dậy sớm tỉa tót trang điểm. Slogan của phòng tôi là: "IQ không fake được phải chịu, chứ sắc đẹp hoàn toàn có thể fake được, ta phải fake nhiệt tình." Duyên là người trang điểm, kẻ vẽ giỏi nhất phòng. Nên thỉnh thoảng Duyên lại ngồi hướng dẫn chúng tôi. Hôm nay tôi bảo Duyên là có việc quan trọng phải đi, nhờ Duyên kẻ vẽ giúp. Thế là Duyên ngồi tỉ mỉ trang điểm giúp tôi. Xong xuôi tôi ngắm mình trong gương mà cũng phải bàng hoàng. Tôi đẹp hẳn ra. Tôi cười:

- Vẽ vời tí vào bớt xấu hẳn.

......

Tôi mò đến nhà của Trần Bình Minh, học trò của Dì và cũng là "người bị Dì hại". Nghe nói gia đình này vừa có quyền thế, vừa có tiền, nên kiểu gì cũng phải khiến Dì thân bại danh liệt. Ngôi nhà to đẹp bề thề nhất khu biệt thự Linh Đàm đích thực làm tôi có chút ngại ngần. Vào hay không vào? Chốt là vào, hắn là gay thì sẽ không có hứng thú gì với tôi đâu. Việc gì phải sợ.

Thế là tôi đưa tay bấm chuông cửa. Phải nói thật là sau khi make up, gắn my, và mặc 1 bộ váy đẹp, nhìn tôi cũng có chút nhan sắc. Ơ, mà nhan sắc để làm gì? Nhan sắc thì 1 tên gay cũng không bao giờ gallant với phụ nữ vì họ đẹp đâu. Đang suy nghĩ vớ vẩn thì có người ra mở cửa, đồng thời cũng có 1 chiếc BMW đen bóng phóng ra ngoài. Tôi ngẩn người nhìn theo chiếc BMW đen bóng, là Cái mông đẹp sao? Không lẽ tên gay ấy là Cái mông đẹp. Mà không phải đâu, "nạn nhân" của Dì đang là 1 sinh viên mà. Tôi mải nhìn theo mà không để ý có người giúp việc đang nhìn tôi chằm chằm:

- Xin lỗi. Cô tìm ai thế?

Mẹ ơi, sao lại gọi tôi là "cô". Thực tình tổn thọ quá đi. Cảm giác như sau sự xưng hô của thím ấy, tôi già đi 20 tuổi ~~ Người giúp việc có vẻ là người có học thức, có nhan sắc và đang ở tầm tuổi 35.

Tôi chìa thẻ sinh viên ra, nhẹ giọng:

- Chị ơi, em là bạn của Minh. Em đến đây tìm Minh có chút chuyện ạ.

Chị giúp việc soi tôi từ đầu đến chân rồi cũng mời tôi vào trong nhà:

- Từ trước đến giờ, bạn tới chơi với cậu Minh chỉ toàn là nam giới. Cô là khách nữ đầu tiên. Kể cũng lạ.

Chị giúp việc để tôi ở phòng khách, dùng điện thoại bàn call cho "nạn nhân" xuống tiếp khách. Tôi ngồi uống nước và đợi khoảng 20' sau cũng có người xuống gặp. Tôi hơi ngỡ ngàng trước sắc đẹp của cậu ta. Cậu ta đẹp trai hơn Dì rất rất nhiều, dĩ nhiên là chưa đẹp bằng Cái mông đẹp. Cậu ta gương mặt hao hao Cái mông đẹp. Chắc là anh em rồi. Nếu không phải tôi quen biết Dì trước, thì tôi cũng sẽ cho rằng Dì thả dê cậu này thật ==!. Dáng vẻ thư sinh hiền lành của cậu ta khiến tôi chột dạ, cảm giác như tôi là con sói, đang sắp nuốt chửng con cừu non. Cậu ta vừa nhìn thấy tôi thì đã thắc mắc ngay:

- Bạn là?

Tôi ngay lập tức đứng dậy, tìm cách nào đó bao che ục đích thực sự.

- Mình là bạn của anh trai cậu.

"Nạn nhân" tỏ vẻ hơi bất ngờ, rồi lập tức nhíu mày khó chịu, tuy nhiên vẫn nhã nhặn bảo tôi:

- Tôi không cần tìm bạn gái.

"Nạn nhân" đứng dậy định bỏ về phòng thì tôi đã kịp xoay chuyển tình thế:

- Cậu nhầm rồi. Mình đến để PR sản phẩm. Mình nghĩ bạn sẽ quan tâm.

Tôi bỏ thỏi son môi mà Duyên tặng tôi ra trước mặt cậu ta:

- Đây là son môi xách tay từ Mỹ về. Màu sắc rất đẹp, cậu chìa tay ra tôi quệt thử.

"Nạn nhân" lưỡng lự rồi ngồi xuống ghế. Khi cậu ta chìa tay ra thì tôi cũng biết mình đã thành công 1 nửa. Đúng là biến thái thì cách dụ cũng phải thật biến thái. ==!

Tôi cố tình không quệt vào cổ tay "nạn nhân" mà quệt vào ngón tay. Nếu là người khác chắc chắn tôi sẽ xót của đến đỏ cả mắt, dù sao cũng là thỏi son US mà Duyên tặng tôi vào ngày sinh nhật, nhưng với trai đẹp này thì tôi không cảm thấy tiếc. Tôi tự hỏi tại sao cậu ta sinh ra không phải là con gái chứ. Thật là phí của trời.

- Bạn có thấy màu sắc rất đẹp không? Lại còn óng ánh nhé.

Gương mặt của trai đẹp sáng hơn 1 chút. Tôi lập tức mở cặp ra, xé 1 mảnh của cuốn sổ rồi lau tay cho cậu ta. Yep. Đã thành công. Mà giả sử thất bại, tôi vẫn còn con át chủ bài là thằng anh mà.

- Mình để lại thỏi son này bạn dùng thử nhé. Khi nào cần thì call ình, mình sẽ đến giao hàng.

Tôi định chuồn êm thì nghe giọng nói đầy nguy hiểm ở phía sau:

- Cậu đến đây có mục đích gì.

Toi rồi. Nhìn cái mặt ngu ngu hiền hiền mà cũng thông minh thế cơ à ==!. Tôi cố giữ bình tĩnh tươi cười:

- Mình là sinh viên, kinh doanh mỹ phẩm xách tay mà.

Trai đẹp lập tức đứng dậy, níu lấy cánh tay tôi, rồi giữ rất chắc. .

- Nói thật đi.

Tôi thực sự hoảng sợ. Tôi chưa kịp làm gì thì đã bị cậu ta kéo tay ôm gọn vào lòng. Bỏ mama rồi, cậu ta không phải gay, mà là bi. Tôi còn chưa có bạn trai, còn chưa có nụ hôn đầu đời, lẽ nào lại mất đời con gái 1 cách lãng xẹt như thế này. Hành động mạnh mẽ của cậu ta khiến cho tôi cảm thấy cậu ta cũng đàn ông ra trò, khác hẳn với các bạn cùng lớp tôi. Tôi tự hỏi không biết lúc với Dì, cậu ta có mạnh tay, thô bạo như vậy không. Đến lúc hơi thở dồn dập của cậu ta phả vào tóc tôi, tôi như người tỉnh mộng, đến lúc này mà còn có ý nghĩ biến thái thế. Tôi luống cuống hét lên:

- Buông tôi ra.

Đáng đời tôi, con sói, cứ tưởng mình là sói, tính làm thịt con cừu, mà lại bị con cừu nó thịt. Nhưng lạ chưa, bàn tay trai đẹp nới lỏng dần rồi buông tôi ra hẳn.

Nếu biết trước khó ăn như thế này, tôi đã chẳng vào gặp trai đẹp, tôi chỉ việc mở sổ ra và ra lệnh cho Cái mông đẹp:

- Xin chữ ký của Trần Bình Minh, vào tớ giấy tôi đưa cho anh.

thì mọi chuyện sẽ đơn giản biết bao.

Ra khỏi nhà trai đẹp tôi mới hoàn hồn. Thì ra khi nạn nhân đã bị đánh dấu vào cuốn sổ, tôi không cần phải viết lệnh lên cuốn sổ, dùng lời nói cũng có thể sai khiến cậu ta. Thật là 1 phát hiện thú vị. Kể ra chuyện hôm nay, tôi cũng không thiệt thòi gì. Như vậy nếu muốn hành hạ ai, tôi cũng không sợ bị hạn chế bởi diện tích 1 trang giấy.

Về đến kí túc, tôi lén lút mở sổ ra và viết:

- Hủy bỏ đơn kiện, công khai xin lỗi Hoàng Kim Chung, bồi thường tổn thất tinh thần và danh dự cho Hoàng Kim Chung.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện thật đơn giản biết bao. Đúng là 1 cuốn sổ thần kỳ.

---------

Chỉ vài ngày sau đó, oan tình của Dì đã được rửa. Chuyện Dì bị kiện vẫn chưa bị làm rùm beng trong trường nên Dì vẫn chưa nổi tiếng vì scandal. Duyên có quen biết với thầy hiệu trưởng nên Duyên biết được mọi thông tin Duyên cần. Đơn kiện vừa được thu hồi Duyên đã hớn hở khoe với tôi. Tôi đã mạo hiểm không chỉ vì Dì mà còn là vì nụ cười này. Nụ cười này sẽ hoàn mỹ hơn rất nhiều nếu được Dì đáp lại tình cảm. Nhưng chuyện đó chắc phải để Duyên tự mình cố gắng. Chính bản thân tôi lo ình còn chưa xong nữa là lo cho người khác. Khi nào Dì khỏi chân, Dì sẽ đi dạy trở lại. Không hiểu sao tôi có chút bồi hồi trong lòng. Rất muốn gặp Dì trên giảng đường, càng nhanh càng tốt.

Chapter 5: Cảm xúc mới

1 hôm, tôi ra ngoài nhận hoa thì nhận ra người đối diện tôi không phải nhân viên đưa hoa, mà là Cái mông đẹp. Tôi sững sờ, thực sự không biết phải đối diện thế nào. Bởi Cái mông đẹp vẫn là người xa lạ đối với tôi. Cái mông đẹp đưa hoa cho tôi, nhìn tôi trìu mến, nói rất dịu dàng:

- Tối nay đi chơi với anh nhé.

Tôi, vẫn là bất mãn cái thái độ, giọng điệu này ngược 180 độ với thái độ thô lỗ mà tôi đã thấy 2 lần gặp trước đây. Là giả bộ tử tế để kua gái à. Nhưng nói thật là giọng nói này thật khiến người khác chết mê =.= Tôi tự nhủ không được mềm lòng, tôi cầm bó hoa, bỏ vào thùng rác và đi thẳng vào lớp:

- Tối nay em bận.

Cả lớp nhìn tôi như thể nhìn người giời. =.= Thật là sung sướng quá đi. Em đẹp em có quyền, mà em không đẹp em cũng có quyền. Yep.

Cái mông đẹp vẫn chưa chịu thua, nói vọng vào trong lớp rồi cất bước ra về:

- Tối nay anh sẽ ở ký túc chờ em.

Vừa lúc, Dì bước vào lớp tôi, đạo mạo, nghiêm túc như 1 người thầy đích thực == Dì nhìn theo Cái mông đẹp mà chữ hiện lên trong mắt Dì tôi đọc được rất rõ là: “Không biết tên này có khiếu thẩm mỹ không nữa”

Còn Duyên, Duyên cứ nhìn theo Cái mông đẹp dù Cái mông đẹp đã đi khỏi. Ánh nhìn của Duyên hết sức khó hiểu.

------------------------------

Buổi tối hôm đó,

Tôi dĩ nhiên là mặc kệ Cái mông đẹp có trồng cây si cả tiếng, tôi cũng nhất định không chịu đi chơi cùng anh ta. Tôi cứ thế ngồi trong phòng mà hát hò. Duyên từ ngoài hành lang đi vào:

- Cậu không đi cũng phải xuống bảo người ta về đi chứ. Đừng quá đáng.

Hình như Duyên giận. Nghe câu nói của Duyên mà tôi cũng cảm thấy tôi quá đáng thật. Tôi mặc nguyên bộ đồ ở nhà, xuống sân gặp Cái mông đẹp để đuổi anh ta về.

Vừa mới xuống đến nơi đã bị anh ta lại gần cầm tay lôi xềnh xệch. Anh ta thô bạo nhét tôi vào ô tô rồi đóng cửa, mặc cho tôi chửi xéo anh ta. Tôi cảm thấy như mình bị r@pe vậy. Hành động này khiến cho tôi nhớ đến thằng em anh ta là Trần Bình Minh.

- Anh làm gì thế? Mở cửa cho tôi, nếu không tôi kêu ầm lên bây giờ. Anh bị điên rồi à?

Tại sao anh ta không nghe lời tôi? Theo thói quen tôi quờ quạng cuốn sổ hồng. Phen này có khi phải viết vào đó vài lệnh mới thoát khỏi anh ta. Nhưng tôi nhớ ra tôi không mang theo túi xách. Thảm rồi. Thì ra để đối phương chịu nghe lời, tôi phải cầm trong tay cuốn sổ hồng.

Cái mông đẹp vẫn không nói tiếng nào, đóng cửa rồi lạnh lùng lái xe đi. Anh ta dừng xe ở The garden và lôi tôi vào trong. Tôi phẫn, nhưng không làm gì được. Riêng việc chạy theo anh ta cũng đã hết sức rồi.

Anh ta đưa tôi vào shop quần áo rồi chọn cho tôi 1 cái váy bảo tôi thử. Tôi thực sự cũng hơi xấu hổ khi đang ở trong bộ quần áo ngủ, cùng đôi dép lê. Và mọi người đang nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh. Tôi miễn cưỡng cầm chiếc váy vào thử. Chiếc váy thun trắng, có đính kim sa đích thực khiến tôi trở nên rất lộng lẫy dưới ánh đèn, dáng váy ôm sát làm nổi bật từng đường cong hoàn mỹ trên cơ thể tôi. Khi tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, đôi mắt của Cái mông đẹp sáng hẳn ra.

Anh ta đã cầm sẵn 1 đôi dép cao gót rất đẹp, đưa cho tôi. Không ngờ khiếu thẩm mỹ của anh ta khá vậy. Đôi dép ấy tôi đi vừa khít. Chiếc váy và đôi dép như có phép màu, biến tôi trở thành 1 người khác vậy.

Anh ta lại gần thì thầm vào tai tôi:

- Em rất đẹp.

Ừ, bớt xấu thôi chứ làm gì đến nỗi đẹp, đứng cạnh anh ta làm sao mà tôi đẹp cho nổi ==!. Tự ti lắm đó biết chưa. Tôi lập tức né ra, tạo 1 khoảng cách an toàn với anh ta:

- Đưa tôi về.

Anh ta vờ như không nghe thấy tôi nói gì, cứ thế dắt tôi vào rạp chiếu film. Hình như các cô gái ở đó đều đang ghen tị với tôi. Haizzz. Lúc này thì tôi không cần đâu, ai thích thì tôi nhường cho đấy.

Cái mông đẹp lấy vé xem film đưa cho tôi. Lại đúng là bộ film tôi đang có mong muốn được đi xem. Thôi thì cứ lợi dụng anh ta 1 chút cũng đâu có sao nhỉ.

Chúng tôi được ngồi ghế VIP. Mua vé trễ vậy mà cũng kiếm được vé VIP. Đồng tiền đúng là vạn năng thật.

Lúc ngồi đợi chiếu film, Cái mông đẹp nhẹ nhàng cầm tay tôi, ánh mắt dịu dàng ma mị. Tôi sợ tình cảnh này lắm nha. Ngộ nhỡ bị anh ta đốn đổ rồi phải làm sao. Tôi khẽ rút tay ra, móc bim bim nhai rau ráu.

Xem xong film thì đã khá muộn, Cái mông đẹp đưa tôi về. Về đến ngang đường bỗng nhiên anh ta rẽ sang hướng khác. Tôi rất bất bình hỏi anh ta:

- Em muốn đi về. Anh tính đi đâu thế?

Cái mông đẹp cười rất tự tin:

- Anh tin là em sẽ thích.

Thích cái gì? Bộ điên hả. Lúc này tôi chỉ thích về phòng thôi, tôi còn chưa chuẩn bị bài, ngày mai có tiết của Dì. Tôi hoang mang không biết ý đồ của anh ta là gì. Ngộ nhỡ anh ta đưa tôi đến 1 đoạn đường vắng, hoặc đưa tôi vào nhà nghỉ không phải để nghỉ thì làm sao? Nhất định tôi phải thoát khỏi đây. Khi xe dừng ở ngã tư chờ đèn xanh thì tôi ngay lập tức tỏ ra thật phấn khởi.

- Anh, em muốn xuống mua cái khăn kia.

Tôi chỉ chiếc khăn voan màu tím ở ven đường với gương mặt không thể rạng ngời hơn. Cái mông đẹp vẫn không chịu chiều lòng tôi:

- Đấy chỉ là hàng vỉa hè, chất vải không đẹp đâu. Lát nữa anh đưa em đi mua ở chỗ khác.

Tôi nằng nặc không chịu, liên tiếp gõ vào cửa kính:

- Không. Em thích nó. Anh cho em xuống.

Cái mông đẹp miễn cưỡng mở cửa xe cho tôi xuống. Vừa bước xuống đường tôi chạy thục mạng về phía đường ngược chiều. Tôi sẽ bắt xe bus và tự về. Tôi cũng không quên lè lưỡi trêu Cái mông đẹp, rồi vẫy tay chào anh ta, trước khi chạy biến. Thoát khỏi Cái mông đẹp, chưa kịp ăn mừng thì tôi lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Đoạn đường này sao vắng vẻ thế, y như là mấy con đường heo hút trong film ma ~~. Tôi sởn cả gai ốc nhưng vẫn lầm lũi bước đi. Ngược chiều với tôi là 1 đám người. May quá, có người. Nhưng ngay lập tức tôi lại càng cảm thấy sợ hơn vì đám người đang lại gần tôi toàn là nam giới. Tôi sợ ma, nhưng ít ra tôi chưa nhìn thấy ma bao giờ, còn người thì, tôi hay đọc tin tức hình sự và nhận định rằng, thực ra con người còn đáng sợ hơn cả ma. Tôi vẫn bình chân như vại bước đi, phong thái rất bình tĩnh, chỉ có tôi mới biết tim tôi đang đập rất nhanh. Tốp thanh niên đi ngang qua tôi, từng người một. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đúng thật là xấu bụng, toàn nghĩ xấu cho người tốt. Chưa kịp ăn mừng thì tôi bị 1 bàn tay rất mạnh tóm lấy. Tên thanh niên cuối cùng đang ở vị trí gần tôi nhất nắm lấy cổ tay tôi khiến tôi nhăn mặt vì đau. Ngay lập tức tốp thanh niên dừng lại.

- Em xinh thế. Đi vui vẻ với bọn anh đi.

Tôi cố rút tay ra khỏi bàn tay rắn chắc ấy mà không được.Tôi biết dùng sức chẳng ăn thua trong trường hợp này nên đành chuyển sang võ mồm. Tôi nhỏ nhẹ:

- Anh bỏ tay em ra đi. Đau quá.

1 tên khác cười khẩy:

- Em chắc làm ăn ở khu này chưa lâu. Anh nhìn mặt em lạ lắm.

Khỉ. Tên chết toi. Lẽ nào nó nghĩ mình là em hàng. Đã thế thì chị đây chiều. Tôi cười, liếc mắt rất lẳng lơ:

- Em mới vào nghề thôi. Bỏ tay em ra, từ từ rồi nói.

Tên cầm tay tôi lỏng tay dần và buông tôi ra hẳn. Tôi xoa xoa cổ tay, tranh thủ thăm dò xem phía nào có người, khả dĩ có thể giúp tôi thoát khỏi nạn này. May quá phía trước mặt có 1 ánh đèn xe le lói. Tôi 3 chân 4 cẳng chạy về phía có ánh đèn. Nhưng má ơi, người tính không bằng trời tính, hôm nay nhất định là bị sao chổi chiếu rồi : ((. Tôi chạy được 1 đoạn thì bỗng nhiên ngã nhào. Đôi dép cao gót hại chết tôi rồi. Tôi thầm rủa Cái mông đẹp. Vừa ngẩng mặt lên thì đã thấy mấy gã thanh niên ban nãy đứng chắn ngay trước mặt:

- Gái ngoan à. Càng tốt.

Trong lúc này tôi chỉ còn biết trông cậy vào võ mồm, tôi gào ầm lên:

- Cứu tôi với. Cứu với.

Phen này chết chắc rồi, tôi khóc không ra nước mắt. Quanh đây rất vắng. Giả sử người ngồi trong chiếc xe kia nghe thấy thì cũng chưa chắc chịu hào hiệp dừng xe cứu tôi. Đột nhiên tôi bị 1 bàn tay rất to bịt miệng.Chiếc xe đang đến rất gần. Tôi lấy hết sức cắn vào bàn tay đang bịt miệng tôi, khiến hắn kêu ré lên như lợn bị chọc tiết. Tôi chạy ra phía chiếc xe thì bị 1 bàn tay khác lôi lại và tiếp tục bịt miệng tôi. Có lẽ do tôi tu nhân tích đức mấy đời nên chiếc xe tự nhiên dừng lại, người ngồi trong xe bước xuống. OMG! Là Cái mông đẹp. Anh ta đến cứu tôi thật sao? Lúc này là ai cũng được, miễn là cứu được tôi. Cái mông đẹp bỏ điện thoại khỏi tai và vứt vào trong xe, anh ta bước xuống, không nói 1 lời nào, xông vào giữa đám đông ôm lấy tôi và liên tiếp đấm đá đám côn đồ. Anh ta tiến lại gần xe, đẩy tôi ra phía sau và đối mặt với bọn côn đồ. Bọn côn đồ bị đòn bất ngờ nên đều ngã xuống, từ từ đứng dậy vây lấy tôi và Cái mông đẹp. Tôi ân hận, hết sức ân hận. Nếu tôi không xuống xe và bỏ chạy thì đã không gặp cảnh này. Cái mông đẹp ấn tôi vào trong xe, đóng cửa và tiếp tục lao vào bọn côn đồ. 1 mình anh ta thực tế là không thể đánh lại, tôi nhìn anh ta bị đòn mà lương tâm cắn rứt không ngừng. Tôi không dám nhìn. Tôi quờ quạng tìm chiếc điện thoại của anh ta để gọi cảnh sát, nhưng tìm mãi cũng không thấy nó rơi ở xó nào : ((. Khi anh ta ngã xuống cũng là lúc có 1 đoàn xe cơ động lao đến. Bọn côn đồ thấy cơ động thì bỏ chạy tán loạn. Đoàn xe cơ động lập tức đuổi theo, 1 người đứng lại, xuống nhấc Cái mông đẹp đứng dậy, thái độ khúm núm như thể chính anh ta mắc lỗi vậy:

- Em xin lỗi vì đã đến chậm.

Cái mông đẹp chẳng nói câu nào, chậm rãi bước vào trong xe rồi đóng cửa. Viên cảnh sát cơ động vẫn đứng cúi đầu xin lỗi. Thì ra lúc nãy trước khi xuống cứu tôi, anh ta đã kịp gọi cơ động. Tôi run rẩy như con mèo con sắp bị xử tội ăn vụng. Tôi ngồi im thin thít, thở cũng không dám thở mạnh, thỉnh thoảng lén nhìn sang phía anh ta. Phen này chết chắc. Vì tôi mà anh ta bị bầm dập như thế kia. Bản tính anh ta lại thô bạo như vậy. Không cẩn thận anh ta ăn thịt tôi mất :((. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, anh ta dịu dàng hỏi tôi:

- Chân em có đau không?

Tôi thực sự không dám trả lời. Nếu anh ta bực tức mắng mỏ tôi thì còn dễ hiểu. Thái độ này không bình thường chút nào nha. Tôi cúi mặt, vận động tối đa nơ ron thần kinh phân tích tình hình và chọn cách ứng xử. Không khéo anh ta đang giả vờ ngọt ngào rồi đưa tôi đến chỗ nào đó châm lửa thiêu sống thôi.

Cái mông đẹp càng nhẹ nhàng hơn:

- Xin lỗi vì đã khiến em hoảng sợ.

Tôi lén nhìn sang phía anh ta, vết bầm trên mặt, quần áo te tua, chiếc sơ mi bị đứt vài chiếc cúc, hơi thở mệt mỏi nhưng ánh mắt rất dịu dàng. Trong hoàn cảnh này mà nhìn anh ta lại càng sexy hơn. Phải làm sao tôi mới có thể hết được cái bệnh dại trai đây, đến lúc này mà còn nghĩ thế được. Nhưng rõ ràng anh ta không có ý đóng kịch. Trên môi anh ta còn rõ 1 vệt máu.

Anh muốn thế nào đây. Bộ muốn tôi chết vì cắn rứt hay sao.Tôi thò tay sang chỉnh lại chiếc áo sơ mi cho anh ta. Đồng thời dùng tay quệt vệt máu trên môi anh ta. Anh ta hơi bất ngờ nhưng vẫn để mặc cho tôi làm gì tôi muốn. Da anh ta bị 1 vệt xước sâu, nếu không được chăm sóc cẩn thận chắc chắn sẽ để lại sẹo. Cả đoạn đường tôi không nói câu nào, cứ nhìn thẳng ra đường. Tôi thực sự cũng đã rất hoảng sợ. Đến ký túc, Cái mông đẹp quay mặt sang phía tôi, trong chốc lát, bộ não không xử lý kịp, tôi ngồi đơ ra, mắt mở thao láo. Anh ta định làm gì? Kiss tôi sao? Mặc dù anh ta cuốn hút thật, mặc dù có mất nụ hôn đầu với anh ta, tôi cũng không hề thiệt thòi, nhưng tôi không muốn thế. Lúc này anh ta đang chịu sự chi phối của cuốn sổ, hoàn toàn không phải là tình cảm thật của anh ta. Tôi không muốn, thật sự không muốn. Nhưng không, anh ta nhẹ nhàng mở cửa xe rồi nói:

- Em đa nghi thế. Em nghĩ ai cũng xấu xa như em à?

Ai bảo tôi xấu xa, nếu không phải có thằng ngốc nào thô bạo nhét tôi vào trong xe thì tôi đã không tưởng tượng ra đủ thứ. Cửa xe mở, tôi bước xuống xe. Lúc này tôi mới biết chân tôi đau dữ dội. Thực tế là đứng cũng không nổi nữa. Tôi loạng choạng bám vào xe, cắn răng chịu đau. Tôi định từ từ ngồi xuống gỡ đôi dép cao gót ra thì đã thấy Cái mông đẹp ở trước mặt tôi và cúi xuống, anh ta rất nhẹ nhàng gỡ đôi dép cao gót ra khỏi chân tôi. Cách đối xử quá đỗi dịu dàng của anh ta khiến tôi hạnh phúc đến chết lịm đi. Anh ta đứng đối diện với tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, cười xảo trá:

- Có cần anh bế vào không?

Tôi xua xua tay phản đối:

- Anh điên chắc. Để anh bế vào sau này ai còn dám lấy tôi.

Anh ta lại tiến sát hơn nữa:

- Có anh rồi, em đâu cần lo chuyện đó.

Tôi á khẩu, thật hết cách đối đáp. Nhưng cũng may anh ta chịu buông tha.

- Em về phòng đi. Ngày mai anh sẽ đến đưa em đi học.

Tôi cúi đầu không dám nhìn anh ta, nói rất nhỏ:

- Em xin lỗi.

Nói xong tôi lê bước chân tập tễnh bước vào kí túc. Tôi về đến phòng rồi, đứng từ trên hành lang nhìn xuống mới thấy chiếc BMW từ từ lăn bánh. Đích thực anh ta đối với người mà mình thương yêu có cách đối xử vô cùng chu đáo. Nhưng tôi lại không phải là người anh ta thực sự yêu. Hình như cũng hơi đáng tiếc thì phải.

Tôi mở cửa phòng vẫn thấy Duyên đang ngồi học, còn mọi người đều đã đi ngủ. Ngày mai có tiết của Dì, tôi biết Duyên cũng nỗ lực không kém tôi. Tôi không biết Duyên của trước kia như thế nào, nhưng Duyên của hiện tại hoàn toàn không tìm được điểm nào để chê cả. Không lẽ Dì không hiểu điều này. Thấy tôi tập tễnh bước vào phòng, Duyên đã đứng dậy dìu tôi. Duyên lo lắng hỏi chuyện rồi tìm dầu xoa cho tôi. Tôi kể hết mọi chuyện cho Duyên nghe. Duyên chỉ cười ý nhị:

- Anh ấy là thế. Đối với người ngoài thì rất cay nghiệt. Nhưng đối với người mà anh ấy quan tâm thì vô cùng dịu dàng. Cậu đừng lẩn tránh anh ấy.

Tôi đã thấm mệt nên nằm xuống giường là muốn ngủ luôn, chỉ mơ màng nghe được câu Duyên nói.

Bạn đang đọc Bí Kíp Cua Trai của Tsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.