Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây lẽ nào ứng với câu “hữu duyên vạn lí năng tương ngộ” sao?

Phiên bản Dịch · 3567 chữ

“Giữa đàn ông và phụ nữ tuyệt đối tồn tại một kiểu khí thế. Loại khí thế này đã được định sẵn ngay từ lúc đầu.”

Hai ngày sau, Hiểu Khê cùng Giai Hân đến phòng làm việc của Trần Nguyên Kiệt. Đúng lúc đi qua chiếc cửa xoay tròn của tòa nhà tập đoàn thời trang SUE, bỗng dưng cảm thấy hai chân bủn rủn, không có chút sức lực nào, cô bị tụt hẳn lại phía sau.

“Mau đi thôi, chúng ta đã hẹn là 3 giờ chiều sẽ tới mà!”. Giai Hân dừng lại, kéo tay Hiểu Khê. Cô sợ rằng cô em thân yêu sẽ bỏ chạy trước khi lâm trận y như bộ phim Cô dâu chạy trốn do nữ diễn viên Julia Robert nổi tiếng thủ vai chính.

“Được rồi, tự em cũng biết cách đi mà!”. Hiểu Khê ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, cầm chiếc túi đựng laptop Sony trên tay, nhanh chóng bước theo sau, ra dáng một trợ lí cần mẫn và nghiêm túc.

Họ vừa bước qua cửa lớn, một cô lễ tân cao tầm mét bảy, khí chất lịch sự, ăn mặc thời trang liền bước ra tiếp đón. Nhìn xung quanh, Hiểu Khê thấy các nhân viên đang đi đi lại lại trong sảnh người nào người nấy đều ăn mặc rất cá tính, lại sành điệu, váy ngắn, váy dài, quần ngắn… bất chấp thời tiết. Hiểu Khê chợt nghĩ có cả một rừng mĩ nữ thế này vây quanh, Trần Nguyên Kiệt cơ bản là không hề thiếu phụ nữ. Chỉ cần anh ta đồng ý thì những gì Giai Hân nói đều đúng hết.

Cô nhân viên lễ tân dẫn hai người vào trong, đi đến cuối hàng lang thì nhìn thấy căn phòng có gắn tấm biển bốn chữ: “Phòng Tổng Giám đốc”.

“Trần Tổng, ngài có khách ạ!”

“Được, mời vào!”. Tiếng nói của anh ta vọng ra từ trong phòng.

Giai Hân đi vào trước, Hiểu Khê bám theo sau. Vì Giai Hân rất cao nên Hiểu Khê thực sự mong rằng Giai Hân có thể che khuất toàn bộ người mình. Những xem ra đó là điều không tưởng!

“Xin mời ngồi!”. Nguyên Kiệt sắp xếp lại đống hồ sơ trên bàn làm việc rồi ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy Hiểu Khê, mặt anh ta hiện rõ vẻ kinh ngạc. Xem ra anh ta hoàn toàn không biết cô sẽ tới đây.

“À đúng rồi, đơn hàng này, tôi có mời Hiểu Khê tới giúp đỡ, anh không ngại chứ?”. Giai Hân ngồi xuống rồi nói.

“Ngược lại là đằng khác. Mời hẳn một cao nhân thế này đến giúp sức, điều đó cho thấy quý công ty rất coi trọng công ty chúng tôi, thật vô cùng vinh hạnh”. Trần Nguyên Kiệt nhanh chóng mỉm cười đáp lời.

“Hai mĩ nữ muốn uống gì đây? Trà có được không?”. Nguyên Kiệt đưa mắt nhìn Giai Hân, sau đó lại chuyển sang Hiểu Khê. Hiểu Khê cảm thấy bản thân không còn đường lui nữa, đành phải ngẩng đầu đối diện với ánh mắt ấy, một ánh mắt sâu thẳm, sắc bén như muốn soi thấu con người của cô. Lần đầu tiên Hiểu Khê cảm nhận được khí thế bức người từ người đối diện.

Giữa đàn ông và phụ nữ tuyệt đối tồn tại một kiểu khí thế. Loại khí thế này đã được định sẵn ngay từ lúc đầu.

Hiểu Khê khẽ gật đầu.

“Được, vậy chúng ta tới phòng uống trà nhé!”. Nguyên Kiệt liền đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc, mở cửa cho hai cô gái, thể hiện rõ phong thái lịch lãm của một quý ông. Xem ra anh ta đi du học bên Mĩ cũng không hề uổng phí chút nào.

Đi theo Trần Nguyên Kiệt khoảng ba phút thì họ bước vào một căn phòng. Phòng trà này được thiết kế theo phong cách Trung Hoa, bên cạnh còn có một phòng trà khác ngồi đệm tatami theo phong cách Nhật Bản. Chiếc bàn bằng gỗ khiến người thưởng trả cảm nhận được hương vị của tự nhiên.

“Xin mời ngồi!”. Nguyên Kiệt nói.

Không phải là đến đàm phán công vụ sao? Tại sao lại đi uống trà thế này? Không khéo nguyên việc uống trà cũng phải mất trên tiếng đồng hồ cũng nên. Hiểu Khê khẽ bấm vào cánh tay Giai Hân. Giai Hân liền quay đầu sang nháy nháy mắt, đồng thời đứng dậy để cho Hiểu Khê ngồi vào phía trong.

“Chúng ta uống trà gì đây? Phổ Nhĩ? Long Tỉnh? Hay là Thiết Quan Âm?”

“Trà Phổ Nhĩ đi, Phổ Nhĩ có công dụng giảm béo”. Giọng nói của Giai Hân rất quyết đoán.

Nguyên Kiệt liền lấy ra một bộ trà đạo, nhẹ nhàng dùng chiếc kẹp nhấc mấy chiếc chén uống trà màu trắng nhỏ nhắn, tinh tế bằng sứ ra, chuyên tâm cứ như đang trong phòng thí nghiệm vậy.

“Xem ra Trần Tổng rất am hiểu trà đạo”. Hiểu Khê nói.

“Đừng gọi Trần Tổng mãi thế, gọi tôi là Nguyên Kiệt được rồi. Cứ nhắc tới chữ “Tổng” là tôi có cảm giác như mình đã vào hàng bô lão rồi ấy. Còn về trà đạo, đó chỉ là sở thích của tôi thôi, chứ tôi cũng chẳng hiểu biết mấy”. Anh ngẩng đầu lên, nhìn Hiểu Khê mỉm cười lịch lãm.

“Trà đạo rất thích hợp với phụ nữ, Hiểu Khê, xem ra em nên theo Nguyên Kiệt thỉnh giáo đi”.

“Vậy thì mong ngài chỉ giáo cho tôi đôi chút”. Hiểu Khê liền đáp.

“Không dám chỉ giáo hai vị, tôi đành phải múa rìu qua mắt thợ vậy, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ thôi.”

Lúc này, nước đã sôi, anh dùng chiếc kẹp gắp mấy chiếc cốc tráng qua nước nóng.

“Trình tự của trà đạo trước tiên là rửa ly trà, tốt nhất nên dùng nước suối trên núi, nếu như không tìm được nước suối trên núi thì có thể dùng nước thường. Chén trà sau khi được tráng qua nước nóng sẽ giữ được nhiệt độ nhất định”. Nói xong, anh liền cho một chút trà Phổ Nhĩ vào trong ấm, sau khi ngâm khoảng ba phút liền đổ nước đi.

“Nước trà đổ ra có màu hổ phách, từ miệng ấm chảy ra trông giống như chú rồng trên biển nước, cho nên người ta gọi là Ô long nhập hải.”

“Động tác vừa nãy, người ta thường gọi là Thức tỉnh trà. Lá trà trong ấm nước nóng, thu nhận khí của nước, tỏa ra khí của trà, tiếp đó mới bước vào trạng thái pha trà tốt nhất. Trà càng cũ thì càng phải làm trà thức tỉnh. Trà cũng giống như một nàng công chúa đang ngủ mê, cần được chúng ta đánh thức. Bước này tuyệt đối không được thiếu, có nhiều khi công đoạn thức tỉnh trà có kèm theo công dụng rửa qua lá trà.”

Những lời giải thích của Nguyên Kiệt thực không khác gì lời giáo của giáo viên trà đạo. Hiểu Khê và Giai Hân liên tục gật đầu. Bình thường hai người họ thường uống cà phê, trà sữa hoặc hẹn bạn bè đi ăn bữa Brunch [Bữa ăn giữa buổi, thường là gộp bữa sáng và trưa] chứ thực sự rất ít khi uống trà.

Sau lần ngâm trà thứ hai, anh ngồi thẳng người lên, khẽ nghiêng ấm, rót trà lúc cao lúc thấp, rất có nhịp điệu.

“Động tác này gọi là Phượng Hoàng gật đầu. Hôm nay, tôi rất vui khi được tiếp đón hai người đẹp ghé thăm hàn xá”.

Cùng lúc đó, hương thơm lá trà lan tỏa khắp cả căn phòng.

“Được rồi, xin mời thưởng thức! Dùng ngón cái và ngón trỏ đỡ lấy thân chén, còn ngón giữa đỡ lấy đáy, ba ngón tay chụm lại được ví như ba con rồng, cốc trà như đỉnh, tư thế cầm cốc trà thế này được gọi là Tam long hộ đỉnh”.

“Thực sự là quá cầu kì”. Hiểu Khê học theo dáng cầm cốc Nguyên Kiệt vừa dạy. Quả nhiên cảm giác như con người cũng trở nên vô cùng nhã nhặn, cô bỗng như thấy mình trở thành một cô gái thời xưa, đang luận đàm trà đạo. Nước trà vừa vào khoang miệng, hương vị trà nhanh chóng dâng lên, chiếm lĩnh toàn bộ mọi tế bào vị giác.

“Đại tài tử Viên Mai thời Thanh khi thưởng thức vị trà Võ Di Nham đã nói: thưởng thức trà nên chiêm nghiệm chọn lọc tinh hoa, đồng thời cảm nhận và thấu hiểu. Ý nghĩa là khi thưởng thức trà, phải giống như trong miệng đang ngậm một bông hoa nho nhỏ, từ từ cảm nhận nó, nhâm nhi hương vị trà. Chỉ có như vậy thì mới thực sự lĩnh hội được hương, thanh, cam, hoạt vốn có của lá trà.” [Hương, thanh, cam, hoạt: Hương là mùi hương; Thanh: sự thanh khiết; Cam: ngọt; Hoạt: sức sống]

“Thưởng thức trà cũng giống như đang tận hưởng cuộc sống vậy”. Hiểu Khê nói tiếp, hoàn toàn quên hết mọi lúng túng lúc ban đầu.

“Đúng thế, đây chính là nguyên nhân mà gần đây tôi càng ngày càng mê thưởng thức trà. Một người khi thưởng thức trà là đang giao lưu với lá trà, cũng có thể giao lưu với chính mình. Khi thưởng thức trà cùng bạn bè có thể nói mọi chuyện trên trời dưới đất, vô cùng vui vẻ, mang lại một cảm nhận khác biệt đầy thú vị.”

“Hiểu Khê, xem ra sau này chúng ta phải thương xuyên ghé vào phòng trà của Nguyên Kiệt rồi.”

“Rất hoan nghênh!”

Một tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua nhanh chóng.

Trà đã uống cạn mà hai người đó chẳng thèm nhắc tới chuyện công việc lấy một lần.

“Chúng tôi xin phép cáo từ”. Giai Hân cầm túi xách và cả chiếc máy tính lên luôn.

“Được”. Nguyên Kiệt tiễn hai người ra đến cửa thang máy rồi vẫy tay tạm biệt.

Trong thang máy, Hiểu Khê liền hỏi: “Rốt cuộc chị đang giở trò gì đây? Bắt em ở đây cả ngày trời chỉ để mời em đến uống trà ư?”

“Đừng vội vàng thế! Chuyện làm ăn đâu thể bàn bạc trong một lần. Uống trà chứ đâu phải uống rượu Nhị Oa Đầu, như vậy là bảo vệ môi trường rất nhiều đó!”. Giai Hân vui vẻ nói.

“Thế nào? Có phải là cảm nhận được sức quyến rũ của Nguyên Kiệt rồi không? Thay đổi cách nhìn rồi sao?”

“Cũng không tệ chút nào. Đừng có nói rằng chị đang tạo cơ hội cho em đấy nhé!”

“Nếu như chị nói đây là một mũi tên trúng hai đích thì sao?”. Giai Hân vỗ vỗ vai của Hiểu Khê.

“Thôi được, lần này em nghe theo chị!”. Hiểu Khê kéo tay Giai Hân, đi tìm chỗ ăn tối. Uống trà nhiều tới mức đói meo cả bụng, cô vội vàng sải những bước lớn để nhanh chóng kiếm cái bỏ bụng. Trà đúng là có công dụng thúc đẩy tiêu hóa, không đói mới là lạ!

1.6. Tôi không cần thiết phải hỏi tiêu chuẩn tìm vợ của anh

“Trời sinh phụ nữ luôn có khao khát được sưu tập quần áo, chiếc tủ quần áo lúc nào cũng nhét đầy ăm ắp, nhưng tại sao khao khát tình yêu lại đắp mãi chẳng đầy?

Điều cấm kị nhất khi tìm vợ hoặc chồng là dựa vào cảm xúc. Tiêu chuẩn càng rõ ràng thì càng dễ dàng đạt được mục tiêu. Từ trước đến nay, lúc nào những người theo chủ nghĩa hiện thực cũng đạt được mục tiêu nhanh hơn những người theo chủ nghĩa lãng mạn.”

Mùa đông đã tới, Hiểu Khê cất hết áo sơ mi và chân váy đi và bắt đầu những ngày tháng bầu bạn cùng những chiếc áo dày cộp. Người ta thường nói, tủ quần áo của phụ nữ mãi mãi luôn thiếu một bộ. Những người phụ nữ ở phương Bắc thì sẽ chẳng thể giống như những cô gái phương Nam, một năm bốn mùa đều có thể mặc váy ngắn, diện quần tất. Đây là điều duy nhất khiến cho Hiểu Khê cảm thấy tiếc nuối. Thế nhưng, trời sinh phụ nữ luôn có khao khát được sưu tập quần áo, chiếc tủ quần áo lúc nào cũng nhét đầy ăm ắp, tại sao khao khát tình yêu lại đắp mãi chẳng đầy chứ?

Cô liền quyết định cuối tuần sẽ sắp xếp lại tủ quần áo của mình một cách tử tế. “Những bộ quần áo một năm chỉ mặc một, hai lần cũng nên dũng cảm vứt luôn đi cho rồi”, các tạp chí thời thượng đều khuyên như vậy. Quyết đi theo lời hướng dẫn đó, Hiểu Khê nhanh chóng sắp ra cả một va li lớn những bộ quần áo mà từ sau tốt nghiệp đại học tới giờ chưa từng mặc một lần nào. Quả thật công việc này khiến người ta đau đầu vô cùng.

“Nhóc, đang làm cái gì thế?”. Giai Hân hỏi qua điện thoại.

“Em đang thanh lí quần áo không mặc đến đây, chị có biết chỗ nào quyên góp quần áo cũ không?”. Đối điện với cả va li quần áo chất lượng thượng đẳng, vứt đi thật sự khiến người ta nuối tiếc, nhưng người ở thành phố lớn không thèm mặc quần áo cũ người khác để thừa lại, thật đúng là đau đầu quá!

“Ờ, để chị hỏi giúp em xem thế nào!”

Khoảng mười phút sau, Giai Hân gọi điện lại, nói: “Em thử hỏi Nguyên Kiệt xem, có lẽ anh ta biết rõ về vấn đề này đấy!”

“Thật sao? Được, để em gọi!”. Cô ghi lại số điện thoại. Nói thật lòng thì tuy đã gặp nhau vài lần rồi nhưng cô thực sự chẳng nhớ mình đã để danh thiếp của anh ta ở xó xỉnh nào. Hơn nữa Hiểu Khê là một người lạc quan, hướng ngoại, cô có thể nói chuyện tâm đầu ý hợp với bất cứ người nào, từ các quan chức cấp cao cho đến phường trộm cắp. Nhưng nói chuyện ăn ý là một chuyện, còn người đó có đáng để lưu lại số di động trong danh bạ hay không lại là một chuyện khác, cần phải trải qua kiểm nghiệm thực tế mới quyết định được.

Lúc này, Hiểu Khê bỗng thấy hơi ngại do người đàn ông đó cô lại gặp trong hoàn cảnh xem mặt. Nếu như cô gọi điện thoại đến trước, biết đâu anh ta lại nghĩ rằng cô đang có ý đồ gì đó với anh thì sao? Điều này chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm. Hiểu Khê bắt đầu lưỡng lự.

Cuối cùng, cô vẫn quyết định gọi điện cho Nguyên Kiệt. Trong lúc chờ anh ta nhấc máy, cô nghe rõ nhịp đập của trái tim mình. Thế nhưng trong ống nghe chỉ vang lên tiếng “tút… tút…” liên hồi. Anh ta không bắt máy. Đúng vào dịp cuối tuần, tại sao lại không nghe máy chứ? Hiểu Khê cảm thấy hơi nghi hoặc, cuối cùng, đành quyết định bỏ qua việc hỏi thưm Nguyên Kiệt mà trực tiếp lên mạng tra tìm thông tin.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Nguyên Kiệt gọi điện thoại lại.

“Xin chào, thật ngại quá, lúc nãy tôi đang giặt quần áo nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Xin hỏi, cô gọi điện cho tôi có việc gì không?”

Chỉ có mỗi vấn đề quyên góp quần áo làm từ thiện mà hai người “buôn bán” đến hơn nửa tiếng đồng hồ. Những việc như quần áo sẽ quyên góp đến đâu, tặng cho những người ở vùng nào, tình hình sinh sống của người dân ở đó ra sao, Nguyên Kiệt đều nói vô cùng cặn kẽ.

“Trời đất, sao anh lại có thể nắm rõ đến vậy chứ?”. Anh không thể nhìn thấy ở đầu dây bên này, Hiểu Khê đang ngoác miệng ra hình chữ O vì kinh ngạc.

“Từ nhỏ gia cảnh của tôi đã nghèo khó, cho nên tôi hiểu cái cảm giác mong muốn được giúp đỡ đó.”

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại này, Hiểu Khê không còn chút ác cảm nào với Nguyên Kiệt nữa. Thứ nhất, anh ta nói mình vừa giặt quần áo. Thứ hai, không ngờ anh ta có thể nắm vững các thông tin về quyên góp từ thiện đến vậy, điều đó chứng tỏ Nguyên Kiệt là một con người có thiện tâm, bình thường rất hay quan tâm đến vấn đề này. Thứ ba, hoàn cảnh gia đình khó khăn của anh ta đã khiến cô động lòng. Hoặc giả còn có nhiều yếu tố khác nữa mà chính bản thân cô cũng không biết.

Sau khi đem quần áo đi làm từ thiện, trên đường về nhà, Hiểu Khê cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái. Những thứ không cần thiết với mình nhưng lại đem đến chút ấm áp giữa trời đông giá rét cho người khác, khiến cô thực sự vui sướng, tự hào.

“Em có thể cho Nguyên Kiệt nick của em không? Để sau này, có vấn đề gì không hiểu thì em có thể hỏi anh ấy. Không thể thành người yêu thì làm bạn bè, cũng không tệ đâu. Nói không chừng vào thời khắc quan trọng, anh ấy lại giúp đỡ được mình cũng nên”. Giai Hân bảo.

Đúng là một người theo chủ nghĩa thực tế!

“Được thôi, làm bạn bè có lẽ cũng không tệ chút nào, những điều khác thì không nên cưỡng cầu”. Hiểu Khê thầm nghĩ.

Ngày tiếp theo, Trần Nguyên Kiệt đã xuất hiện trong danh sách liên hệ MSN của cô.

Gần đến giờ tan sở, Hiểu Khê nhận được tin nhắn MSN của Nguyên Kiệt.

“Avatar của cô trông rất đẹp!”

“Ha ha, cảm ơn anh!”

“Tấm ảnh này cô chụp ở đâu thế? Hình như không phải ở trong nước.”

“Vâng, là ở trên một hòn đảo của nước Pháp.”

“Cô đã đi rất nhiều nơi rồi đúng không?”

“Ừm, trước đây tôi đi theo cấp trên nên cũng đi được đến khá nhiều nơi.”

“Cô thích nhất thành phố nào?”

“Prague”. [Thủ đô cộng hòa Séc]

Đây chính là thành phố trong mơ của Hiểu Khê. Prague, thành phố đẹp nhất Châu Âu! Ở đó có Milan Kudera, Franz Kafka, ngoài ra còn có bộ phim The Unbearable Lightness of Being nổi tiếng. [Milan Kudera: Tiểu thuyết gia nổi tiếng người Tiệp Khắc, Franz Kafka: Tiểu thuyết gia nổi tiếng người Áo]

“Thế còn những thành phố ở Trung Quốc?”

“Bắc Kinh.”

“Còn Quảng Châu thì sao?”

“Không chút cảm giác gì, nếu như tôi rời khỏi Bắc Kinh thì nhất định sẽ tới Châu Âu hoặc Bắc Mĩ sống”.

Hiểu Khê rất thích cuộc sống sôi động của Bắc Kinh, cũng như rất thích cảm giác ngọa hổ tàng long ở đây. Đương nhiên cô cũng không hề che giấu sự sùng bái ngoại quốc của mình.

Hiểu Khê nghĩ gì nói đấy, cũng chẳng hiểu tại sao Nguyên Kiệt lại hỏi mình câu “có thích Quảng Châu hay không?”. Cô cũng chẳng muốn đoán xem anh đang nghĩ những gì. Đó chính là bản thân cô, không cần phải giả tạo, diễn xuất gì hết. Sự thật là vậy, nếu như phải rời khỏi Bắc Kinh, cô nhất định sẽ đến Châu Âu hoặc Bắc Mĩ. Từ trước đến nay, Hiểu Khê không có chút cảm giác gì với Quảng Châu hết, luôn luôn cảm thấy đó là một thành phố phồn vinh nhưng tình hình trị an vô cùng phức tạp. Ở thành phố đó có rất nhiều người giàu có, nhiều nhà xưởng gia công, ngành nghề tình dục cũng vô cùng phát triển, người các tỉnh khác cũng đến đó làm ăn rất nhiều. Đối với những người ở ngoại tỉnh mà nói, Quảng Châu là nơi vô cùng thích hợp để phát triển sự nghiệp, bởi vì chỉ tính riêng một vùng Đông Hoàn, các công xưởng cần xuất nhập khẩu đã nhiều như nêm.

“À, các thành phố Châu Âu tôi vẫn chưa đến thăm nghiêm túc lần nào, tôi muốn dành để sau này đến tham quan cùng với bà xã của mình.”

“Ha ha, sợ rằng tôi không có phúc phận đó rồi. Vậy hi vọng anh sớm tìm được người vợ như ý nhé!”. Hiểu Khê gửi kèm theo một biểu tượng mặt cười, lấy lí do tan sở để offline. Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là không biết phải nói gì với anh nữa. Anh ta nói muốn cùng người vợ tương lai đi thăm thú các thành phố Châu Âu, lẽ nào cô lại hỏi tiêu chuẩn người vợ tương lai của anh ta là gì chắc? Hiểu Khê thầm nghĩ, bản thân mình không cần thiết phải hỏi câu đó.

Bạn đang đọc Bị Độc Thân của Triệu Cách Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.