Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 26

Phiên bản Dịch · 2605 chữ

Ánh nắng yếu ớt từ khung cửa sổ lọt qua khe cửa, rọi vào mặt nó làm nó giật mình tỉnh giấc. oaaaaaaaaa!!!!! Quả thực là mệt mỏi nha. Nó đêm qua gần như thức trắng để hoàn thành xong cái đống tài liệu ấy. lần đầu tiên thức như vậy cho nên sáng dậy cũng không muốn đứng lên tí nào. Ngày thường, ngủ nướng là chuyên môn của nó, vậy mà giờ đây lại thức trắng khiên thân thể chẳng dễ chịu chút nào. Nhìn tập tài liệu trên tay, nó cũng không chắc là thỏa mãn được hắn. Kinh nghiệm của nó quá ít, vốn kiến thức thực tế cũng không nhiều nên nó sợ tầm nhìn của mình bị hạn chế cho nên dự án khó mà thực hiện được. haizzzzzz. Cùng lắm thì lại thức trắng vài đêm nữa là được chứ gì. Lắc đầu ảo não, nó vội vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ chứ nếu để bộ dạng hoang tàn này mà nhân viên nhìn thấy thì còn đâu là hình tượng người lãnh đạo nữa.

Công ty đã vào giờ làm việc, các phòng ban ai nấy cũng đều làm việc nghiêm túc. Nhưng chỉ được vài phút, khi quản lý bước đi thì tiếng xì xào, bàn tán râm ran lại vang lên:

- này! Giám đốc mới của chúng ta, con gái của bà giám đốc chỉ mới 19 thôi._nhân viên nữ 1 lay đồng nghiệm bắt đầu bàn tán

- Vậy hả? trẻ con vắt mũi chwua sạch thì làm sao mà quản lý công ty được_nhân viên nữ 2 trố mắt, tập trung nghe chuyện

- Thì thế! Vậy nên hôm qua vừa mới đưa dự án đã bị sếp Tổng Lâm quát một trận, bảo về làm lại_nhân viên nữ 1 trề môi

- Đã thế lại còn không biết điều xin làm trong 1 ngày là hoàn thành _ nhân viên nam kia thấy vậy cũng góp chuyện

- Ôi trời! thật chẳng biết trời cao đất dày là gì _nhân viên nữ 3 nghe vậy cũng xen vào bình luận vài câu

- tôi cá là chỉ vài ngày thì giám đốc mới sẽ phải về nhà với mẹ thôi. Tổng giám Lâm nổi tiếng là người khó tính mà _nhân viên nữ 2 khẳng định

- ôi trời. vậy mà khó tính gì. Tôi thấy anh ấy làm việc rất nghiêm túc, lại tiêu sái, anh tuấn. _ nhân viên nữ 1 chắp hai tay, hai mắt mơ màng suy nghĩ

- …

Cứ như vậy, chuyện về nó được tung ra khắp nơi, là chủ đề bàn luận sôi nổi nhất trong công ty. Chỉ đến khi quản lý bước đến, trừng lớn mắt, họ mới vội vã trở về chủ, nhìn quản lý với ánh mắt vô tôi, tiếp tục làm việc.

Đúng 10h sáng, cuộc họp lại bắt đầu như hôm qua. Nó ôm cặp tài liệu mà bất giác chùng bước, chẳng muốn đi. Nghĩ đến ánh mắt lạnh tanh, thâm trầm khó đoán của nó, lời nhận xét sắc bén, có chút lạnh lùng vô tình của hắn là nó lại không muốn đi. Nhỡ đâu kế hoạch sau khi chỉnh sửa vẫn không được thông qua thì làm thế nào? Bản kế hoahcj này nó đã làm hết sức, tỉ mỉ từng chút một . nếu muốn chỉnh sửa nữa thì nó cũng không sửa được.

- Giám đốc! đã đến giờ rồi_thư kí của nó nhje nhàng nhắc nhở khi thấy nó ngỗi thẫn người ra

- Tôi biết rồi

Dù muốn hay không, nó cũng phải đẩy cửa bước vào. Khuôn mắt nó cố gắng nở nụ cuời tươi nhất có thể. Hắn từ lâu đã quan sát nét mặt của nó. Đôi môi nhợt nhạt, làn da không còn hồng hào mà trở nên xanh xao, đôi mắt lại có quầng đen nhợt nhạt. chắc chắn hôm qua nó đã thức cả đêm. Chỉ mới một ngày không gặp mà hắn ngỡ như nàng vừa mới ở cả tuần trong bệnh viện.

Cảm thấy có gì ngưa ngứa sau cổ, nó quay lưng lại, bất giác bắt gặp ánh nhìn như thiêu đốt người nó. Hình như trong mắt người ấy hiện lên tia đau lòng. Đau lòng? Phải không vậy?hắn đang đau lòng ư? Vì cái gì mà đau lòng? Chắc la do thiếu ngủ nên thị giác nó kém rồi. Lắc đầu để tránh suy nghĩ vẩn vơ, nó nở nụ cười, trình bày lại bản kế hoạch sau khi chỉnh sửa.

- Tốt lắm. mình ủng hộ cậu_sau khi nghe xong, Quân đứng lên vỗ tay.

Nó nhìn Quân bằng ánh mắt cảm kích vô cùng. Có một người bạn như Quân thật là tốt. đâ có như ai đó…nó khẽ liếc mắt nhìn sang biểu dạt trên khuôn mặt của hắn. nhưng dường như nó chẳng nhận được gì. Khuôn mặt hắn không chút biến đổi, vẫn giữ nguyên như cũ, thâm trầm, khó đoán. lần này, Sau khi nghe xong, không ai dám hé răng nửa lời. cũng bởi vì nhìn sắc mặt của hắn_ vị tổng tài anh tuấn kia. Chỉ thầm tội nghiệp cô giám đốc mới vào làm mà đã bị giáng đòn chí mạng. hắn khẽ cong khóe môi, nói:

- các vị có ý kiến gì thì nói đi. Tôi sẽ ghi nhận và trình bày quan điểm của mình sau

nghe hắn nói vậy, mấy người kia cũng chẳng dám nói gì. Thời gian chầm chậm trôi qua, căn phòng họp bỗng nhiên yên ắng đến mức rợn người. còn nó, mồ hôi từ tay, trán đã nhỏ thành từng giọt từ lâu, im lặng chịu đựng không khí ngột ngạt, bức bách của căn phòng này

- thực ra! Tôi thấy bản kế hoạch này so với lần trước có chút tiến bộ_ dường như cả thế kỉ trôi qua, một vị giám đốc trẻ mới lên tiếng

- tôi thì thấy tốt nhất là để người khác làm kế hoạch này thì hơn. Giám đốc Linh mới tới, có lẽ còn nhiều điểm thiếu sót_một người khác lại lên tiếng.

- Anh nói như vậy là sao?Quân lên tiếng, cảm thấy bất bình cho nó tôi thấy như vậy là được rồi, cái gì mà giao cho người khác.

- Tôi…_ vị giám đốc kia cũng khoogn biết nên nói lý do là gì, chỉ sợ sệt nhìn khuôn mặt lạnh như băng của vị tổng giám kia

- Được rồi! sau một hồi nghe tranh cãi, hắn mới lên tiếng, ngay lập tức căn phòng lại trở nên im thin thít kế hoạch lần này tuy đỡ hơn nhưng vẫn chưa làm tôi thực vừa lòng. Tôi biết giám đốc Linh làm việc rất vất vả nhưng chưa có kinh nghiệm nhiều. cho nên tôi quyết định…sẽ hoàn thành bản kế hoạch cùng giám đốc Linh

Mọi người nín thở kinh ngạc nhìn hắn. quả thực là chuyện động trời nha. Ai cũng biết sếp tổng trăm công nghìn việc ở tập đoàn của mình vậy mà giờ sao lại có thể nhân từ đến độ giúp làm kế hoạch của một công ty nhỏ bé như thế này?

- thực ra. Cũng không cần đâu Tổng giám Lâm. Tôi nghĩ anh có nhiều việc hơn để làm. Thực ra để tôi giúp giám đốc Linh cũng không có vấn đề gì

- đúng vậy ạ!mắt nó sáng rực lên. Khi nãy, vừa nghe hắn sẽ giúp nó màtín hiệu báo nguy hiểm đã vang lên dữ dôi. Giờ nghe tên Quân nói vậy, nó vui mừng hùa theo tổng giám Lâm chắc chắn có nhiều việc quan tọng hơn, để tôi với Giám đốc Quân làm cũng được

- giám đốc Quân. Dự án đấu thầu khu đất kia tôi giao cho anh, anh hoàn thành chưa?_hắn quay sang hỏi Quân

- tôi…có gặp chút khó khắn. thực sự đối thủ của ta khó lường, mưu mô hơn ta nghĩ_Quân ấp úng

- vậy cậu sao lại muốn giúp người khác trong khi việc của mình làm chưa xong.

Đoàng! Số phận đã an bài. Thế là hắn đã quyết định, từ ngày mai, nó phải theo hắn đi thực tế ở các nhà máy, cửa hàng, nhà hàng,… và đi tiếp khách hàng, các bữa tiệc để mở rộng quan hệ giao tiếp

Cũng có nghĩa là, nó phải lẽo đẽo theo hắn 24/24h

Ôi trời ạ. Tự do ơi! Sao vừa mới đến đã vội đi?

Nhấc mi mắt nặng trĩu, với tay lấy đồng hồ.

Trời ạ!

Đã gần 7h rồi sao?

Tung chăn ra khỏi người, nhảy bật dậy, nó lật đật vệ sinh rồi bay xuống nhà:

- con đi làm nha mẹ

mẹ nó đang lui cui dọn đồ ăn ra bàn, thấy thế vội bảo:

- ăn sáng rồi hẵng đi

- không được đâu mẹ à. Con đi trễ nhân viên sẽ coi thường. con đi nha

nó hôn lên má bà rồi phóng đi. Lắc đầu. bà biết là trễ giờ nhưng không nỡ gọi nó dậy. hôm qua đến 9h nó mới về, nhìn sắc mặt xanh xao, da tái nhợt, đôi mắt thâm quầng của nó, bà vô cùng đau xót. Sáng hôm nay có chút thời gian, bà muốn nó ngủ thêm tí nữa. không dè, nó lại bỏ cả buổi ăn sáng để giữ chữ tín với nhân viên. Quyết định gia công ty cho nó, là đúng hay sai?

Nó vừa xách xe máy ra đến đầu ngõ, đã thấy trước mặt một chiếc BMW đen tuyền đứng chắn trước. khựng lại! sao có chút quen quen? Lẽ nào????không thể. Nó đang phân vâng thì một người đàn ông bước xuống. Là hắn! đứng tựa vào cửa xe, hắn lười biếng mở miệng:

- đứng đó làm gì? Không mau cất xe của cô rồi lên xe tôi

- tại sao?_nó phùng má. Làm gì mà giọng ra lệnh dữ vậy

- cô quên bắt đầu từ hôm nay cô phải theo tôi đi học tập kinh nghiệm thực tế sao?_ hắn điềm nhiên, khóe môi có chút hơi cong. Sao nó nhìn thấy nụ cười của hắn có chút quỷ dị nhỉ?

- Nhưng công ty tôi thì sao? _nó cố gắng viện lý do

- Tôi đã nhờ người quản lý rồi. Giám đốc Trương có nhiều kinh nghiệm hơn cô, hơn nữa cũng là bạn thân của ba cô. Cô yên tâm. Chỉ cần theo tôi là được rồi

- Nhưng mà….

- Cô nhiều lời quá đấy. tôi không có nhiều thời gian để tán gẫu với cô

Nó đành im miệng, lặng lẽ cất xe rồi mở cửa vào xe hắn. đáng ghét! Đến ngay cả lịch sự tối thiểu nhất, mở xe cho nó mà hắn cũng không làm. Coi nó là thứ gì cơ chứ?

- tôi không phải tài xế của cô. Thưa Dương tiểu thư_ hắn khẽ châm chọc khi thấy nó mở cửa sau

lếch thếch, nó mở cửa trước, vào ngồi, đóng cửa cái rầm. khuôn mặt vì tức giận mà đỏ lên, phụng phịu. hắn nhìn qua gương thấy vậy, khẽ bật cười. Thật sự thấy dễ thương, giống như con mèo nhỏ bị chủ bắt nạt vậy

- có gì vui lắm sao mà cười?_nó nghe được giọng cười của hắn. tức giận mà quát

- đúng vậy! tôi vui nên tôi cười

- có gì đáng cười?

- à….hắn cố kéo dài giọng trêu chọcchỉ là tôi nhìn thấy một con mèo nhỏ tức giận vì bị trêu chọc thôi mà

- anh…mặt nó đỏ lại càng đỏ thêmanh nói ai là con mèo nhỏ?

Hắn mỉm cười không đáp, nhấn ga chạy xe. Ôm mối hận trong mình, nó không muốn to tiếng nữa. không thèm cãi nhau nữa. ôi thực là bực bội mà. Không được giải tỏa nên trong lòng cực kì bực bội. thở phì phò, cố nén giận trong mình. Hắn bất giác quay qua nhìn nó. Thấy nó mặt đỏ lên vì tức giận trông vô cùng đáng yêu nha. Lại còn bộ ngực vì thở mạnh tức giận, nhấp nhô lên xuống liên tục làm hắn thấy…có chút khác lạ trong người.

Khát khao nos

Đúng vậy. là hắn khát khao nó. Đã hơn tháng nay, đêm đêm hắn đều mơ thấy nó. Chính là con người đang ngồi bên cạnh hắn đây. Khát khao mọi thứ của nó. Tưởng chừng như không thể thỏa mãn đủ cơn khát. Hắn đã thử quan hệ với nhiều người con gái khác để thay thế nó. Nhưng kết quả, hắn chỉ qua loa đại khái rồi tống cổ đi hết.

Nó là người gây nên tất cả điều này

Làm ọi người đồn đại Ken đại ca “có vấn đề”

Vậy thì nó phải là người giải quyết tất cả.

Xe đột ngột dừng lại

Nó thắc mắc nghiêng nguời qua định hỏi hắn

Bỗng có một cái gì đó chặn nói đôi môi nó

Mềm

Ngọt

Ấm

Hương vị của nó vẫn như trước, làm hắn lưu luyến không thôi

Tưởng chừng như cả thế kỉ trôi qua

Hắn mới thỏa mãn mà buông nó ra. Nó thở phì phò, cố nuốt một ngụm lớn không khí. Thực là khó thở. Tại sao lại phải lấy mất không khí xung quanh của nó vậy chứ? Nó oán giận nhìn hắn, có chút bực mình:

- anh…tại sao…????

- Tại sao cái gì?_hắn nhướng mi

- Tại sao lại đột ngột hôn tôi

- Là bởi em quyến rũ tôi

- Tôi???_nó chỉ vào mình quyến rũ anh?

- Uk_hắn gật đầu, nhấn ga chạy tiếp

- Sao có thể….như vậy chứ?

Đầu nó quay vòng vòng….kiểm điểm lại mọi hành động từ lúc lên xe đến giờ, nó chỉ ngó qua cửa sổ mà thầm mắng hắn, như vậy là quyến rũ hắn sao? Sao lại có cách mê hoặc người khác bằng chửi thầm người ta chứ? Chẳng lẽ những người oán hận nhau đến tận xương tủy, ngày đêm nói xấu sau lưng, chửi thầm người khác là đang quyến rũ, mê hoặc hay sao? Dầu nó quay vòng vòng với mớ câu hỏi hỗn độn

Nhìn khuôn mặt ngốc nghếch trơ ra như phỗng của nó, hắn biết ngay là nó đang có những suy nghĩ vô cùng ngu ngốc, suy tưởng viễn vông rồi. tự hỏi, sao nó lại không chọn ngành văn, đi viết truyện viễn tưởng nhỉ?

Chiếc xe dừng lại trước cổng một tòa nhà lớn. oaaaaa!!!! Thật là cao nha. Định khủng bố ánh mắt của người nhìn hay sao mà lại xây lớn thế kia?

Giao chìa khóa xe cho bảo vệ, hắn kéo con nhỏ đang há hốc mồm, mắt trợn trắng (sao giống như chết đột quỵ zậy?) kia bước vào trong. Nhân viên thấy hắn đều cúi đầu chào:

- chào Tổng Giám Lâm

hắn gật đầu, kéo con người kia hướng đến thang máy chuyên dụng.

vào phòng của mình, hắn mới thả con người kia ra khỏi tay mình, ngồi xuống ghế nhàn nhã nói:

- thu hồi ánh mắt tò mò kia của em lại đi. Em đến đây để học tập, làm việc chứ không phải đi du lịch, tham quan đâu.

- Vậy tôi làm gì bây giờ?

- Tí nữa sẽ có cuộc họp, em xem lại hồ sơ rồi đi cùng tôi

Bạn đang đọc Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Yêu Em của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.