Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyên văn Nguyễn Huệ, Lê Lợi hay DDT

Tiểu thuyết gốc · 919 chữ

H từ phòng thi đi ra, rũ bỏ vẻ mặt căng thẳng và mệt mỏi xuống. Nó hít một hơi thật sâu và thở dài..

- Có lẽ mình biết mình vào trường nào rồi..

Thay vẻ mặt căng thẳng thì là một chuỗi thở dài nghe đến não lòng. Mẹ nó chưa tới đón, đoán còn bận lấy hàng chưa về, nó chắc đến 8 9 phần, rút cục gạch ra bấm số mà gọi.

- con đi bộ về nhé, mẹ đang lấy hàng chưa về, tiền ăn lúc sáng mẹ đưa rồi đấy. Thế nào rồi, thi có làm được bài không con.

- dạ văn tốt còn toán thì có lẽ ổn mẹ ạ.

- ổn là mấy?

- con làm sao biết đc, chắc tầm 4 5 gì đó, đủ đỗ.

- 4 5 mà là ổn à.

- con về đây.

....

Cúp máy. Đây có lẽ là thói xấu cực kì của nó, ngoại trừ chuyện nó cho là quan trọng ra, bất kì cuộc gọi đến hay đi nào nó đều là người cúp máy trước. Lý do chỉ vì nó không thích nghe đoạn còn lại. Nhìn tâm trạng với người nó lúc này chẳng khác gì một kẻ lập dị. Da cháy nắng, ăn mặc quần áo cũ, trông lôi thôi, với vẻ mặt của nó, cho dù bạn bè chắc 8 phần cũng không đến hỏi.

- Nay mẹ không đến có lẽ cũng là chuyện tốt.

nó cuốc bộ từ trg thi lê lợi về. Được nửa đường, đổi hướng sang bãi tha ma TK, chỗ bà ngoại nó trồng rau. Chui qua một cổng nhỏ, ngó quanh rồi nhảy lên những ngôi mộ rồi leo ra một thành tường ngăn cách với khu dân cư gần đó, đây là góc mà nó thích nhất, mỗi lần đi hái rau chặt chuối, có thời gian rảnh là nó lại leo lên đây ngồi, nơi này tầm nhìn rộng, nhìn được toàn bộ bãi tha ma, đồng xanh, quay trái là nhìn được trường cấp 2 của nó, trên có mái từ nhà 3 tầng che sang, lại có gió đồng nữa, nó ngồi duỗi người thở dài. Kết quả của kì thi này nó đã biết từ khi cầm đề toán rồi, mơ mộng gì nữa với lê lợi, chuyên văn. Mộng vỡ người không tỉnh nên mới ở chỗ này, nó biết lý do nhưng không đành lòng chấp nhận.

Nó chẳng phải gia đình có điều kiện gì cả, bố mất sớm, còn chưa đc nhìn mặt, mẹ bảo bố mất khi nó đang 8 tháng, có nhìn, có thấy thì cũng chỉ là di ảnh, bây giờ nó ở với bà ngoại và mẹ. Bà già thì tính tình bảo thủ cố chấp, nhớ nhớ quên quên nên 10 ngày thì cãi nhau cả 8 ngày. Nó có lẽ cũng thừa hưởng máu hay quên nên hôm sau coi như là chưa có gì, theo bà từ nhỏ đi chợ buồn bán ,trồng rau cỏ ở những chỗ người ta bỏ không, kể cả bãi tha ma. Cũng k đc chỉ bảo cẩn thận, ra đời chợ búa từ nhỏ, nên cũng may nó tự học được cái gì cần cái gì không. Nhưng đôi khi suy nghĩ được không có nghĩa là làm được. Từ bé ngoài những buổi ra chợ, thì mẹ với bà bắt ở nhà nhốt trên phòng kho, ở đó làm bài tập, không giao tiếp vui chơi với bất kì đứa trẻ nào trong xóm. Tivi màu dày cộp nặng đến chục cân ngày đó thỉnh thoảng còn chiếu quảng cáo và kể chuyện phim ma, với một thằng nhóc ở nhà sợ bám vào thành cửa sổ, hàng ngày chờ bà hàng xóm gần đấy lên phơi quần áo rồi nói chuyện cho đỡ sợ. Lên cấp 2 lớp 7 nó không còn bị nhốt nữa, được thả ra, tiếp xúc bên ngoài, nó chơi nhiều hơn học, mó suy nghĩ được hậu quả nhưng không dừng được, nên mới có ngày hôm nay. Hỏi nó có cam không ư. Dĩ nhiên là không, nó cảm thấy mình thua thiệt,kém người, quần áo nó mặc cũng là đồ cũ người ta cho, đồ mới của nó 1 năm 1 bộ thì toàn đi với bà nhem nhuốc toàn nhựa rau với nhựa chuối, bạn bè trêu đùa, cách biệt nó, nó vẫn k để tâm. Đến bây giờ, nước mắt bắt đầu trào ra, nó không chịu, nó không chấp nhận, bây giờ nếu không đỗ ở đâu, nó không được đi học nữa, đi chợ. Mấy năm học, môn nó học được duy nhất là văn, nhưng mẹ nó không công nhận mà chỉ bảo nó văn thì tương lai gì, làm gì văn cho ra tiền, mày học toán lý dễ xin việc. Nó đồng ý điều đó, nhưng nó không học được tâm trí của nó với những ngày bé bị nhốt giờ được thả ra, là cái kết mà nó không tránh và trách cũng không được ai cả.

Tuần sau có kết quả, kết quả chẳng xin vào đâu, với tổng điểm 28,5. Nó nói dối là 39, nộp hồ sơ đào duy từ, điểm thế thì ai nhận. Thất vọng, mẹ nó thì quát, H vẫn kiên quyết phải đi học, rồi may, cô giáo giới thiệu cho vào một trường tư thpt XL, nơi nó nói nó sẽ làm lại. Và bánh xe định mệnh bắt đầu dịch chuyển.

Bạn đang đọc Bé Con, Có Khi Cả Đời Tao Gọi Mày Như Vậy sáng tác bởi dh3082
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dh3082
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.