Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạt xá (end)

Tiểu thuyết gốc · 1188 chữ

Chợt, không biết từ phía nào vọng lại tiếng chuông rất nhẹ. Một bóng dáng thướt tha như quỷ mị xuất hiện trên đài:

- Thứ mà Lãng ca muốn, không ai có thể tranh! - giọng nói mềm mại mà thanh lãnh của Tiêu Thanh Tuyền vang lên.

Dứt lời, tịnh bình đã bị nàng cầm lấy. Lan Lăng phường lập tức ồn ào lên:

- Cô nương này là ai a? Phách lối như vậy?

- Ngang ngược làm càng!!!!

Tiêu Thanh Tuyền mặt không biểu cảm đi xuống, tịnh bình ôm trong ngực, tiến về phía Du Lãng.

Du Lãng cảm thấy thời tiết hôm nay quá âm u.

- Lãng ca... - Tiêu Thanh Tuyền gọi một tiếng

Du Lãng "..."

Không biết nên có phản ứng gì là thích hợp lúc này nữa.

- Lan Lăng phường là của Uyển Nhi, Uyển Nhi là của huynh - Tiêu Thanh Tuyền nói tiếp - Tại sao huynh phải dùng tiền mua?

"Ngọa tào! "

"Ngọa tào!!"

"Ngọa tào!!! "

Phong cách chuyển biến quá đột ngột, phương thức quá mãnh liệt, đây là cái gì thần thao tác a~

Chỉ thấy Hoa Vũ Văn một mặt ám trầm, đỏ bừng rồi xám xịt:

- Thanh Tuyền cô nương, đây không phải là Phù tộc, không nên quá mức.

Tiêu Thanh Tuyền hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Hoa Văn Vũ. Nàng đưa tịnh bình cho Du Lãng, sau đó, mang hắn đi.

Hiển nhiên người của Lan Lăng phường không hề ngăn cản.

-----ta là phân cách tuyến cuối cùng-----

Cầm tịnh bình trong tay, Du Lãng rõ ràng cảm nhận được linh khí và linh lực không ngừng chuyển động. Rót vào một ít ôn thủy, Vạn Kiếm đồ hiện ra, kiếm khí bao quanh áp đảo cả linh khí.

- Cha... Nâng nó lên! - Linh hồn Du Lãng nói.

Nhưng Du Lãng bất động.

Hắn đang nhớ lại đoạn đối thoại không mặn không nhạt của Tiêu Thanh Tuyền:

- Đường Yên đã nói cho ta biết! - Nàng chủ động lên tiếng.

- Biết rồi?

- Biết!

- Tới tới... Gọi cha một tiếng! - hắn ác thú vị cười cười

Nhưng, Tiêu Thanh Tuyền không có cảm xúc gì, lạnh giọng nói tiếp:

- Du Lãng, ta không rõ huynh đã sảy ra chuyện gì nên không dám làm càng. Ta chỉ muốn nhắc cho huynh nhớ, cái chuông này - Nàng đưa tay về phía hắn, nơi có một cái chuông nhỏ màu bạc - Là huynh chính tay đeo cho ta. Khế ước kí, linh hồn nhận, vĩnh viễn không lìa!

Nếu huynh không phải là Du Lãng, khi ta vừa tiếp xúc với huynh, nó đã bạo nổ rồi!!!

Du Lãng không đáp.

Tiêu Thanh Tuyền rời đi.

Hắn cần yên tĩnh một chút. Mọi chuyện bắt đầu từ Du Nhất Thiên độ kiếp thất bại...

Sau đó... Đau đầu quá! Hắn cảm thấy đại não kịch liệt đau đớn, không thể nhớ lại cái gì cả.

Chợt, một giọng nói như ma huyễn lại vang lên bên tai hắn: Cầm Vạn Kiếm đồ lên! Mau cầm lên!!!

Hắn theo bản năng cầm lên.

Kiếm khí luân chuyển.

Nghe nói tịnh bình chỉ là một cái bình chứa đan dược hết sức bình thường. Vạn kiếm đồ có thể mở ra Vạn Kiếm trận là bảo vật trấn tông của Vạn Kiếm sơn.

Vạn Kiếm sơn diệt, còn sống không được mấy người, không thể sử dụng, Vạn Kiếm đồ trở thành vật bị săn, càng lúc càng rách nát.

Không ai rõ là người nào làm, chỉ biết sau khi dung hợp Vạn Kiếm đồ vào tịnh bình. Từ đó đến nay, Vạn Kiếm trận không bao giờ có thể khởi động nữa. Chỉ còn kiếm khí quanh quẩn. Chỉ cần thiết với những người luyện kiếm.

Hình như...

Hình như... Du Nhất Thiên lấy kiếm chứng đạo!!!

Du Nhất Thiên... Là ai?

- Cha, cầm nó lên! Con cảm nhận được bên trong không chỉ có 10 tia linh hồn - giọng nói thúc giục lại vang lên.

Du Lãng cười một cách châm chọc. Vô cùng châm chọc.

Hắn muốn hỏi, là một người cha sao có thể gọi con mình là cha? Không ngượng mồm sao? Nếu không ngượng mồm, vậy tâm cơ sâu đến cở nào?

- Cha....

- Du Nhất Thiên, đủ! - Du Lãng lạnh giọng nói - Sau khi độ kiếp thất bại, thân thể không còn, thần hồn tan vỡ. Ngươi... Muốn đoạt xá ta?

Nhưng ngươi không ngờ rằng tinh thần lực của ta có thể chống đỡ tàn hồn của ngươi bèn đổi một cách.

Ngươi lợi dụng lúc thần hồn đang thôn phệ mà cắn nuốt kí ức của ta, cố chừa lại cho mình một tia thần thức. Đến khi ta tỉnh lại, mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của ngươi!

Ngươi để cho ta tưởng rằng ta là ngươi, mang theo áy náy giúp ngươi thu thập tàn hồn và kiếm khí. Đợi đến khi ngươi đủ mạnh, lại đoạt xá ta lần nữa?

- Du Nhất Thiên, ngươi nhẫn tâm? - Du Lãng siết chặt nắm tay, cơ hồ muốn bóp gãy xương cốt - Ta không phải con ruột của ngươi sao?

Du Nhất Thiên không trả lời, thần hồn hướng về cái bình mà trú, không gian ba động vang lên một thứ âm thanh khàn đục:

- Ta không nhẫn tâm, ngươi cũng không phải con ruột của ta.

Kiếm khí tỏa ra mang theo sát khí cuồn cuộn, cả căn phòng rơi vào hôn ám.

- Du Lãng, ta nói cho ngươi biết, nếu không có ta ngươi đã chết từ lâu rồi.

Là ta cho ngươi cuộc sống ngươi mong muốn. Bây giờ, ngươi báo đáp ta có gì không đúng sao?

Lần đầu tiên ta cầm kiếm đã chú định ta không thành tiên không thôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy Vạn Kiếm đồ đã chú định phải có một ngày ta sát phạt tất cả những kẻ vướn chân.

Lần đầu tiên gặp ngươi đã chú định ngươi phải vì ta thế mạng.

Du Lãng, tên của ngươi là ta tự đặt cho mình!!!

Du Lãng.

Du Lãng thờ ơ nhìn cái bình không ngừng lúc lắc giữa không trung. Có cảm giác hài hài, càng nhìn càng thấy hài.

Tâm lạnh.

Vài giây sau hắn mới lên tiếng.

- Du Nhất Thiên, ngươi sai. Lần đầu ngươi gặp ta, chú định, ngươi thất bại.

Nói xong, hắn đứng lên cầm lấy cái bình, đập nát.

Vạn kiếm đồ đúng là rất hung, nhưng một cái bình chứa một cái linh hồn thì yếu như gà bệnh.

Sau khi bình vỡ, linh hồn của Du Nhất Thiên cứ như vậy bị Du Lãng thôn phệ.

Lát sau, cả căn phòng trở nên yên tĩnh như không có chuyện gì sảy ra. Họa chăng chỉ là chút oan ức nhỏ còn đọng lại.

- Không được, tâm trạng quá nặng nề không thích hợp tu luyện, phải đi tìm Đường Yên các nàng thư giản một chút...

- hết -

Áo ngũ sắc Sát Minh tông chủ: Ngọa tào! Các ngươi không được quên ta!!!

Bạn đang đọc Bẫy Tiên Tu sáng tác bởi MạcHinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạcHinh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.