Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thê tử của nhi tử thì gọi là gì?

Tiểu thuyết gốc · 1051 chữ

- A Lãng~ Một âm thanh ngọt ngào vang lên. Du Lãng hoàn toàn có thể khẳng định cái giọng nói này vô cùng ngọt ngào. Vì mắt bị che lại, xúc giác và thính giác lên ngôi nên hắn rõ ràng - A Lãng... Chàng đoán xem ta là ai? Mau đoán xem ~

"Ta nào biết ngươi là ai a!" Nội tâm Du Lãng khốn đốn. Nhớ lại lần tiếp xúc nữ giới gần nhất là hơn hai mươi năm trước. Bây giờ đột ngột như vậy thật ngượng ngùng, không biết ứng phó như nào mới đúng.

Tuy vậy, hắn nhanh chóng thoát khỏi tay nàng, ôm nhiều hơn một giây gọi là tị hiềm rồi.

- Tiểu cô nương, ngươi lầm. Ta là cha của Du Lãng, Du Nhất Thiên! - Du Lãng thành thật nói - Xin hỏi ngươi là...?

Đường Yên sửng sờ.

Du Lãng chợt cảm thấy thái độ của mình khá lạnh nhạt nên cố nặng ra một nụ cười:

- Trong khoảng thời gian này có vài chuyện sảy ra, Du Lãng phải lánh mặt, không lâu đâu. Ngươi...

- Ta làm sao? - Biểu cảm vui tươi của Đường Yên dần nguội xuống, càng lúc càng tiêu cực - A Lãng, ngươi muốn trốn tránh?

Du Lãng thầm kêu một tiếng không ổn: Trốn tránh cái gì đâu!?

- Ta thật không phải Du Lãng, tiểu cô nương... Đến tên của ngươi ta cũng không biết, tại sao phải trốn tránh? - Hắn cố giải thích - Qua một đoạn thời gian mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Hắn không nói Du Lãng sẽ trở lại, bởi dù hắn có thể di hồn lần nữa nhưng không chắc được lần nữa là bao lâu.

Chỉ thấy Đường Yên đôi mắt đỏ hoe khóc không ra tiếng, lãnh tĩnh nhìn hắn.

- Chàng tưởng ta ngốc sao? Muốn lừa ta cũng phải tìm một cái cớ chính đáng hơn chứ!

- Ta... Ngươi...

- A Lãng, ta không oán chàng cùng với Uyển Nhi tỷ tỷ, chàng tha thứ ta có được không? - Đường Yên ôm lấy cánh tay của Du Lãng diêu a diêu~

Du Lãng phiêu a phiêu: Uyển Nhi là ai nữa? Tên tiểu tử này chỉ giỏi chọc đào hoa! Sớm muộn nên giáo huấn một trận.

- Trước bỏ tay ra! - Du Lãng lạnh lùng nói - Ta không quan tâm chuyện tình cảm của các ngươi. Ta là Du Nhất Thiên, không phải Du Lãng. Nếu ngươi đã là người của hắn thì gọi một tiếng cha. Còn không, cút!

Hắn làm người hai mươi năm, tu tiên hai trăm năm, đại sự gì chưa gặp qua, sao có thể để một tiểu cô nương ngăn trở.

Có lẽ Đường Yên bị hắn nói choáng, nước mắt cũng ngừng, không biết nên tin hay không tin.

Khắp tu tiên giới đều đồn Du Nhất Thiên độ kiếp thành công, phi thăng tiên giới. Rốt cuộc hiện tại là loại kịch bản nào a???

Thấy phiên bản lạnh lùng hữu dụng, Du Lãng tiếp tục dùng. Một phiến gió thoáng qua, góc áo khẻ bay, hắn không cảm xúc nhìn về phương xa:

- Ta có việc phải làm!

Dứt lời, phi kiếm bay lên để lại cho Đường Yên một bóng lưng tiêu sái. Phải, rất tiêu sái. Rất giống tra nam.

-----------------------------

Quỷ thị.

Từng đến đây không ít lần, Du Lãng ngựa quen đường cũ mở ra cánh cửa cũ kỹ, không nhanh không chậm vào trong.

Có rất nhiều cửa hàng ở đây, đồ vật nhiều không kể hết, người đi lại không nhộn nhịp như kinh thành nhưng cũng không gọi là vắng vẻ.

Hắn đi theo thói quen đến một cửa hàng gốm sứ ẩn ẩn có linh khí truyền ra. Linh hồn của Du Lãng đã ngủ say, hắn không có bất kì cách nào dò xét hay thu thập tia linh hồn thất lạc, chỉ có thể trông vào vận may.

Chợt, bước vào cửa hàng cùng một lúc với hắn là một hoa hoa công tử áo ngọc cầm cây quạt xếp không ngừng lắc lư. Cánh cửa không nhỏ, hai người đi cùng lúc không có gì trở ngại.

Nhưng thế giới này luôn có kẻ cầm nhầm kịch bản.

- Này này, xú tiểu tử... Thấy công tử nhà ta còn không mau nhường đường!!! - Một tên lâu la của đối phương gương oai.

- Hạng nghèo kiết hủ lậu như ngươi cũng có thể tiến vào Lan Lăng phường sao!? Còn không mau cút đi, chớ làm bẩn mắt công tử nhà ta!!! - Một tên lâu la nữa nói

Du Lãng cảm thấy có chút vi diệu. Đây là tự đề cử đánh mặt sao? Còn trực tiếp như vậy?

Tới tới... Ta xem một chút công tử của ngươi là nhà nào, phách lối như vậy.

- Cút! - Tên công tử đó nhíu mày lên tiếng.

Hai tiểu lâu la nghe được, nghênh mặt hất hàm một bộ ta đây là người cõi trên, ngươi chỉ là gà đất chó sành, không đáng nhắc tới:

- Nghe thấy chưa?

- Còn không mau cút đi!

Du Lãng âm thầm chậc lưỡi: thế đạo gì a, toàn dạy hư con nít.

Ha ha... Thời cơ trang bức của hắn đã tới. Hãy để Du Lãng hắn cho các người biết cái gì gọi là bốp bốp bốp.

- Ta...

- Ta nói 2 người các ngươi cút! - Hoa Vũ Văn lớn tiếng nói.

Du Lãng nghẹn.

"Không phải trang bức rất hút fan sao? Vì cái gì ta luôn trang bức không thành? Còn may vẫn chưa bị đánh mặt"

Hai tên lâu la vừa nghe liền hoảng hốt rung sợ lên:

- Công tử, nô tài biết sai!

- Là lão gia an bày nô tài phải ở bên cạnh công tử, công tử bớt giận...

- Xin công tử bớt giận...

Hoa Vũ Văn không đáp, chỉ nhàn nhạt rút kiếm. Thấy ánh kim loại lóe sáng đăng tràng, hai tên ngốc bức chạy nhanh như chớp, không quay đầu lại.

Du Lãng cảm thấy tố chất nhân vật chính của mình bị tên tiểu tử này đoạt hết.

- Tại hạ Hoa Vũ Văn như có mạo phạm đạo hữu chớ trách! - Hoa Vũ Văn hành cái lễ nhỏ.

Hiển nhiên Du Lãng không trách, muốn trách cũng không có cớ để trách.

Bạn đang đọc Bẫy Tiên Tu sáng tác bởi MạcHinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạcHinh
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.