Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về (3)

Phiên bản Dịch · 2927 chữ

Lâm Tử Mạch mặc một chiếc váy liền màu trắng ra khỏi nhà cũng có chút lo lắng, nhưng may mắn bố không nâng đầu lên nhìn, nên không thể phát hiện cô mặc quần áo mà Tiểu Tử Mạch không có. Xe đi tới Lư Sơn rất nhanh, Lâm Tử Mạch có chút chờ mong. Không phải chờ mong muốn gặp Âu Dương Thành, mà là chờ mong muốn được chứng thật một chuyện. Lâm Tử Mạch 15 tuổi gặp được Âu Dương Thành vào khoảng mười giờ, bây giờ là hơn bảy giờ, cô còn kịp, đuổi tới ngọn núi đối diện nơi Âu Dương Thành chờ cô. Hứa Mục luôn trầm mặc đi theo Lâm Tử Mạch, khi hai người ngồi trong xe, có vài lần anh quay đầu lẳng lặng nhìn Lâm Tử Mạch, không hiểu vì sao cô muốn dẫn anh đến gặp những người trong nhà đó, không hiểu vì sao cô có thể giống cô bé trong nhà đó như thế, không hiểu vì sao cô muốn giả làm con gái của cô chú ấy. Không hiểu rất nhiều chuyện, anh cũng muốn hỏi cô, nhưng câu hỏi lại không thể bật ra khỏi miệng.

Lâm Tử Mạch tựa như biết anh suy nghĩ cái gì, vẫn thản nhiên cười nhìn anh. Rốt cuộc anh cũng lắc lắc đầu, buông tha suy tư, đơn giản đi theo cô. Anh rất muốn biết, cô dẫn anh đến nhìn chuyện này có liên quan gì tới cô và Âu Dương Thành. Xe chạy đến nơi không thể đi lên được nữa, Lâm Tử Mạch và Hứa Mục liền xuống xe. Hứa Mục không nói tiếng nào đi theo Lâm Tử Mạch lên núi, người luôn thích bàn luận chuyện trò như anh mà giờ lại im lặng như vậy khiến Lâm Tử Mạch có chút không quen.

“Chúng ta cũng coi như cùng nhau đi Lư Sơn nhỉ?” Lâm Tử Mạch tùy tiện tìm một câu bắt chuyện, sau đó giương mắt nhìn lên Hứa Mục bên cạnh. Cô đi hơi vội, bây giờ đã thở hổn hển rồi, nhưng mặt Hứa Mục vẫn không đổi sắc.

Hứa Mục hơi mỉm cười: “Đúng vậy, đây là kỷ niệm cuối cùng sao?” Anh vẫn để ý, bởi vì Lâm Tử Mạch từ chối, hơn nữa lại không cho anh lý do rõ ràng.

“Không phải.” Lâm Tử Mạch nhớ tới những chuyện sau đó, không khỏi có chút cảm khái, “Vài năm sau, khi anh gặp lại em, anh sẽ hiểu được tất cả, khi đó anh có thể cảm thấy, thế giới thật sự là kỳ diệu.”

“Vài năm sau?” Hứa Mục có chút kinh ngạc, “Em phải đi à, tại sao nói vài năm sau anh mới gặp lại em?”

Lâm Tử Mạch mỉm cười: “Không phải em phải đi, chỉ là nói vậy mà thôi.” Cô cũng không biết vì sao mình nói là vài năm sau, thật ra bây giờ ngay cả việc trước mắt cô còn chưa hiểu rõ.

Khi tới đỉnh núi, sương mù vẫn dày đặc trên hang Cẩm Tú, cô lẳng lặng đứng trên một đống đất, bằng trực giác lựa chọn một phương hướng đối mặt. Hứa Mục không biết cô đang chờ cái gì, vẻ mặt nghi hoặc nhưng cũng chờ đợi cùng cô ở phía sau.

Mưa bắt đầu chậm rãi tán đi. Cuối cùng, ngọn núi đối diện kia cũng mơ hồ xuất hiện một bóng người, cô nhìn chằm chằm vào bóng người đó không hề chuyển mắt. Khi cô nhìn thấy rõ đó là Âu Dương Thành thì anh đã quay người lại, chính vào khoảnh khắc Lâm Tử Mạch 15 tuổi giơ máy ảnh lên chụp anh. Sau đó họ nói chuyện một lúc, Âu Dương Thành ra khỏi vị trí mình đang đứng, đi về phía Tiểu Lâm Tử Mạch. Gặp thoáng qua trong nháy mắt, chân trái của Tiểu Tử Mạch không cẩn thận vấp phải một hòn đá nhỏ, lảo đảo một chút, Âu Dương Thành đang lướt qua đã nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay cô. Tất cả đều xảy ra y như trong trí nhớ của cô, ngay cả ánh mắt của Âu Dương Thành, quả nhiên đã khôi phục trong ngày này! Rõ ràng ngày hôm qua anh còn không nhìn rõ lắm, vậy mà đến hôm nay thật sự đã hoàn hảo không tổn hao gì, quỹ đạo lịch sử quả nhiên không thể xoay chuyển được. Tiếp tục nhìn chăm chú vào mọi chuyện diễn ra bên ngọn núi đối diện kia, nhìn thấy tất cả quá trình khiến mình động tâm, Lâm Tử Mạch cảm thấy mọi chuyện vô cùng kỳ diệu, có chút chờ mong, có chút hưng phấn, có chút đau đớn. Tuy rằng cách xa như vậy lại còn thêm một tầng mây mỏng manh, nhưng cô chỉ cần một động tác nhỏ thôi cũng có thể biết được mọi chuyện. Lúc này Lâm Tử Mạch 15 tuổi hẳn là đang dùng giọng yếu ớt như tiếng muỗi kêu nói với Âu Dương Thành: “Cảm ơn anh.”

Sau đó Âu Dương Thành thấp giọng an ủi: “Không có việc gì, tiểu nha đầu. Nhưng mà từ sau đi đường phải cẩn thận một chút đó, đây là trên đỉnh Lư Sơn, không phải là sân thể dục của trường học.” Lâm Tử Mạch 15 tuổi gật gật đầu, nói lời cảm ơn, buông lỏng ra bàn tay đang nắm lấy tay anh, do dự một chút còn nói: “Vừa rồi, là em không cẩn thận đã chụp em vào trong ảnh. Anh sống ở đâu, chờ khi em rửa ảnh xong, em sẽ gửi lại cho anh.” Nghĩ tới đây, không ngoài dự kiến nhưng vẫn làm Lâm Tử Mạch không thể tin được, cô thấy ánh mắt Âu Dương Thành nhìn sang chỗ cô đang đứng.

Cô nhớ khi đó Âu Dương Thành có thần sắc kỳ quái. Âu Dương Thành chỉ mơ hồ nhìn được thân ảnh cô, đứng trên núi cách mấy trăm mét, cách làn sương mù và mưa bụi, nhưng thật ra như vậy càng làm anh dễ dàng nhận ra cô hơn, anh cảm thấy kỳ quái, chắc là bởi vì cô đến nhầm ngọn núi rồi.

Lúc này Tiểu Tử Mạch 15 tuổi cũng quay đầu lại nhìn thấy cô, sau đó Âu Dương Thành liền vội vàng xuống núi.

Tiểu Tử Mạch nhìn bóng dáng Âu Dương Thành, sửng sốt một lát rồi tìm tảng đá ngồi xuống, lẳng lặng nhìn cô đang đứng bên ngọn núi này.

Trong lòng Lâm Tử Mạch cảm khái vô hạn. Hóa ra, ngày đó ở năm 2007 cô mặc chiếc váy liền trắng này đi gặp Âu Dương Thành, không biết vì sao mình có thể xuyên qua thời gian và không gian để đến nơi đây, để sắm vai bóng dáng trong bức ảnh ấy sao? Chưa bao giờ cô nghĩ đến, cô gái làm Âu Dương Thành thương nhớ bảy năm, thân ảnh màu trắng trong bức ảnh mà cô chưa bao giờ dám đối mặt trực tiếp đó, thực sự chính là mình! Có một mái tóc đen dài, rất xa, đứng ở trên ngọn núi, nhớ đến chuyện của mình bảy năm trước, cô lĩnh ngộ được cái gì đây?

“Ở ngọn núi đối diện kia, chính là cô bé sáng nay chúng ta gặp được.” Giọng nói của Lâm Tử Mạch trôi theo làn gió trên đỉnh núi mà có chút bay bổng, giống như làn váy cô cũng đang tung bay theo làn gió.

Hứa Mục tựa lưng vào một tảng đá lớn sau cô, chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng dáng Lâm Tử Mạch, gằn từng tiếng hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói cho anh cái gì, Tử Mạch?”

Lâm Tử Mạch quay người nhìn anh, anh đang ẩn sau bóng tảng đá lớn kia, khó trách năm cô 15 tuổi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô gái mặc váy trắng, mà không nhìn thấy Hứa Mục ở phía sau.

Thần sắc Hứa Mục có vẻ lo lắng, giọng nói trầm thấp: “Đầu tiên là để anh thấy một cô bé có bộ dạng giống em, thậm chí ngay cả mẹ cô bé đó cũng không nhận ra, sau đó lại để anh nhìn thấy cô bé gặp A Thành tại đây, rốt cuộc em muốn nói cái gì với anh? Cái đó và chuyện em yêu A Thành, không thể ở bên anh thì có liên quan gì?”

Lâm Tử Mạch thở dài, nhưng lại không dám trực tiếp nhìn Hứa Mục, cúi đầu xuống chuyển tầm mắt đi. Cô thật sự muốn nói tất cả cho Hứa Mục sao? Thật ra cô rất ích kỷ, cô muốn thăm bố mẹ mình, cô muốn chứng minh mình từng tồn tại ở nơi này, cô muốn tận mắt nhìn thấy mọi chuyện đã xảy ra như thế nào, cô muốn biết thật ra Âu Dương Thành yêu cô, nhưng cô lại thấy khiếp đảm, vì thế mới bốc đồng để Hứa Mục đi theo. “Thực xin lỗi.” Cuối cùng cô đã mở miệng, “Thật ra, em…” Cô có thể nói không, cô phải nói sao, cô nên nói như thế nào đây?

Giọng cô vẫn bay bổng như trước, cuối cùng cô chỉ nói: “Anh Hứa Mục, anh tự nghĩ đi.”

Âu Dương Thành gọi điện thoại đến: “A Tử, sao em lại đến ngọn núi đối diện thế, vừa rồi em có nhìn thấy anh không?”

Lúc đầu suy nghĩ của Lâm Tử Mạch còn có chút hỗn loạn, thì thào đáp lời, sau khi phản ứng lại đây là Âu Dương Thành, cô lập tức hỏi vấn đề mình đang quan tâm nhất: “Âu Dương, có phải mắt anh đã nhìn thấy rồi không?”

Âu Dương Thành rất kinh ngạc, hỏi: “A Tử, sao em biết?”

“Em?” Lâm Tử Mạch ngập ngừng, tại sao cô biết, chính là cô biết thôi. “Vừa rồi không phải anh nói nhìn thấy em à, xa như vậy mà anh cũng có thể nhìn được?”

Trong điện thoại Âu Dương Thành đang vui vẻ cười: “Còn muốn làm em kinh ngạc cơ, vậy mà đã bị em nhìn ra rồi. Em đứng im đấy đừng đi đâu nhé, bây giờ anh qua đó đây.”

“Vâng!” Lâm Tử Mạch bị tiếng cười vui vẻ này của anh mê hoặc, cô chưa từng nghe thấy anh cười thoải mái như vậy, vì âm thanh khiến lòng cô tràn đầy vui sướng đó, cho dù khiến cô phải trải qua bảy năm đau khổ nữa cô cũng cam lòng!

“Còn có, ” Giọng nói của Âu Dương Thành bị kiềm hãm, hơi nghi hoặc hỏi, “Hình như vừa rồi anh còn nhìn thấy Lão Mục ở bên cạnh em, sao hai người lại ở cùng một chỗ thế?”

“Chúng em…” Lâm Tử Mạch nhìn thoáng qua Hứa Mục, do dự mà trả lời, “Trên đường đến Cửu Giang em gặp được anh ấy, nên dẫn anh ấy lên đây luôn.”

“Ồ. Đợi gặp mặt rồi nói sau. Anh đang đi xuống ở bên này, em đứng trên đó chờ anh.” Âu Dương Thành vẫn dặn cô như cũ.

Treo điện thoại, Lâm Tử Mạch nhìn về phía ngọn núi đối diện, Tiểu Tử Mạch vẫn ngồi đó, còn đang nhìn cô. Cô đúng là chấp nhất như vậy sao? Nhưng nếu cô không chấp nhất như vậy, thì làm sao cô có thể ở bên Âu Dương Thành được, làm sao cô có thể có được tình yêu của mình, chấp nhất này, thật ra rất có giá trị. Chờ Âu Dương Thành đến đây, rốt cuộc cô cũng có thể dũng cảm nói với anh, cô yêu thương anh như thế nào, từ cái nhìn đầu tiên đã bắt đầu rồi. Cô yêu anh từ Lư Sơn đuổi tới Nam Kinh, để yêu anh cô không ngại anh nghĩ đến người khác mà vẫn ở bên anh, cô yêu anh còn xuyên qua cả thời gian và không gian! Cô yêu anh nhiều năm như vậy, lại chưa từng nói với anh. Mà nay, rốt cuộc cô cũng có dũng cảm để nói ra, nói cô yêu thương anh bao nhiêu, yêu đến thậm chí sẵn lòng đi bắt chước người trong lòng anh, làm bóng dáng của người đó! Chỉ là bây giờ cô mới biết được, người đó, hóa ra lại chính là cô. Nghĩ đến Âu Dương Thành từng tưởng niệm mình bảy năm, từng trằn trọc trong đêm dài yên tĩnh, anh luôn nghĩ đến cô, cô thấy rất hạnh phúc. Chỉ là, tựa như có cái gì đó không đúng! Đột nhiên Lâm Tử Mạch nghĩ đến, nếu Âu Dương Thành thích cô, tại sao nhiều năm như vậy mà anh không nói cho cô biết, lại làm cho cô thống khổ lâu như vậy; nếu Âu Dương Thành thích cô, tại sao cô ở bên anh nhiều năm như vậy mà anh vẫn tưởng niệm, vẫn đau lòng; nếu Âu Dương Thành thích cô, tại sao khi anh nhìn thấy bức ảnh chụp kia lại kích động hơn khi nhìn thấy cô? Hơn nữa, dựa theo trí nhớ, khi Âu Dương Thành đi đến ngọn núi này, cô đã rời đi trước rồi. Nhưng bây giờ, cô vẫn đứng ở chỗ này như cũ mà, hoàn toàn không có ý muốn rời đi. Là, thời gian và không gian có thay đổi gì xảy ra sao?

“Này cậu, này cậu, cậu làm sao vậy?” Giọng nói lo lắng của một bác truyền đến. Lâm Tử Mạch kỳ quái xoay người nhìn, lại nhìn thấy Hứa Mục đang mệt mỏi dựa vào tảng đá, hô hấp có chút dồn dập.

Chạy tới chỗ Hứa Mục, cô mới phát hiện dường như sức lực toàn thân anh đang tựa cả vào tảng đá, hai tay vô lực kéo cổ áo, nhưng hô hấp vẫn không dễ dàng hơn chút nào, sắc mặt đỏ lên, trên cổ cũng nổi rất nhiều nốt ban đỏ. Lâm Tử Mạch sợ hãi, sốt ruột hỏi: “Hứa Mục, anh làm sao vậy?”

Hứa Mục hít sâu mấy hơi, mới khàn khàn cổ họng nói: “Không, không có việc gì. Dị ứng không khí, anh trở về uống thuốc là khỏi thôi.”

Bác trai bên cạnh nhiệt tình chen vào nói: “Bác thấy cháu nên về nhà ngay đi, bác cũng là bác sĩ, triệu chứng này của cháu nếu để lâu không uống thuốc cũng không tốt đâu. Biết mình bị dị ứng rồi mà còn đi du lịch vào lúc thời tiết như thế này làm gì, người trẻ tuổi phải biết yêu quý thân thể mình!”

Lúc này Lâm Tử Mạch không kịp nghĩ đến chuyện gì khác, vội vàng đỡ Hứa Mục, trước khi đi còn không quên cảm ơn bác trai bên cạnh: “Cháu cảm ơn bác ạ!”

“Xuống núi bên này ấy, mau lên.” Bác ấy giữ Lâm Tử Mạch lại, chỉ chỉ một đường khác phía sau tảng đá, “Sau tảng đá có đường đó, rất gần.”

Lâm Tử Mạch lại nói cảm ơn, đưa Hứa Mục đi thẳng về chỗ ở. Trở về biệt thự, Hứa Mục uống thuốc, triệu chứng cuối cùng cũng dần dần biến mất. Ép buộc một đêm, sau khi bị dị ứng, Hứa Mục nằm lên giường liền ngủ ngay. Nhìn anh đang ngủ, Lâm Tử Mạch nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra phòng khách. Âu Dương Thành còn chưa trở về, chắc anh không biết con đường kia, vẫn đi theo đường cũ, cho nên về chậm một chút.

Im lặng ngồi trong phòng khách, Lâm Tử Mạch tùy tay cầm cái túi mình mang theo đến đây từ năm 2007, là sản phẩm mới của LV năm 2007, năm 2007 khi LV chính thức đổ bộ vào Nam Kinh, Âu Dương Thành đã đưa cô đi mua.

Đồng hồ báo thức chỉ 12 giờ, trong biệt thự kiểu xưa này bắt đầu ngân vang tiếng chuông báo thức, âm thanh xưa cũ đó, mang theo một loại cảm giác bí ẩn của số mệnh. Như thực như ảo, thật sự có một bàn tay thời gian đã thúc đẩy tất cả mọi chuyện. Cuối cùng Âu Dương Thành cũng không thấy cô trên ngọn núi đó, mà trong biệt thự này, anh có thể nhìn thấy cô không?

“Uông!” Tiếng kêu của Tiểu Cáp đột nhiên khiến Lâm Tử Mạch bừng tỉnh trong dòng suy nghĩ. Vẫn giống như trước đây, Tiểu Cáp nhiệt tình chạy tới chỗ cô, nhảy lên sô pha, rồi lại nhảy lên chân cô. Mà cô, lại như đang chậm chạp nhìn nó. Trong khoảnh khắc khi cô nhìn thấy cái vòng cổ của Tiểu Cáp bị tuột xuống, giống như cô đã hiểu được cái gì. Là cần phải trở về sao? Đây có lẽ là cơ hội duy nhất. Ý thức còn chưa động, hai tay lại như bị thúc đẩy làm cô nhặt lên cái vòng của Tiểu Cáp, sau đó đeo vào cổ cho nó.

Mỉm cười: thực xin lỗi, Âu Dương, đã để anh chờ bảy năm. Một giọt lệ chảy xuống mặt đá màu trắng trên vòng cổ của Tiểu Cáp, mảnh đá nổ ra một luồng sáng lóa mắt, Lâm Tử Mạch nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc Bảy Năm của Nguyện Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.