Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 27 - Part 2

Phiên bản Dịch · 4679 chữ

Chương 27 - Part 2

Jessie mơ màng nghĩ đến chuyện đó, lúc chị nhìn ra vùng biện và chợt nhớ mấy bức thư Astrid đã đưa cho chị trước giờ ăn trưa. Chị đã để tâm đến, thọc tay vào túi áo khoác… mong rằng… chị đã không… hay đã… Nhưng đây... lá thư của Ian. chị liếc nhìn thật nhanh mấy dòng. Anh đã nhận được mấy chữ chị viết cho anh về chiếc xe.

… Anh viết những dòng này cho chính anh đọc, chỉ thoáng thắc mắc trong giây lát không hiễu em có đọc tới chăng. Và đột nhiên nhận được thư của em mấy chữ, giọng bực bội, nhưng biết em đã giữ chiếc xe. Vậy là thỏa lòng anh rồi. Em không biết đâu, Jessie ạ., anh tha thiết mong ở em điều đó. Cám ơn em đã vì anh mà nhận chiếc xe. Anh nghĩ rằng em sẽ chẳng thèm mở thư anh đâu. Biết em quá mà: xé, vò nát, liệng đi. ( Chị mỉm cười trước hình ảnh này. Tất nhiên là anh nghĩ đúng). Nhưng anh cảm thấy cứ cần phải viết, như huýt sáo trong chỗ tối tăm, hoặc nói chuyện một mình. Bây giờ em nói chuyện với ai hả Jessie? Ai nắm tay em? Ai chọ em cười, hoặc nắm tay em khi em khóc? Mỗi lần em khóc, trông em sao thiễu não quá, và Chúa ơi, anh tiếc nhớ biết mấy! Anh tưởng tượng ra em lúc này, lái chiếc Morgan mới, và qua mấy chữ em viết cho anh ngày nọ… giọng em sao nghe giống như viết cho người bạn than nhất của bà nội em vậy: “Ông Clarke than mến, cám ơn ông về chiếc xe tuyệt đẹp dễ thương, tôi đang cần một chiếc xe đúng mẫu đó, rất hợp với chiếc váy đẹp nhất, đôi găng tay ưa thích, và chiếc nón của tôi”. Em yêu quý, anh yêu em. Anh chỉ mong sao em được sung sướng hơn. Với ai cũng được, ở chỗ nào cũng được. Em có quyền hưởng điều đó. Và anh biết em rất cần một người ở bên em. Cái quyền đó có chính đáng không nhỉ? Tim anh tan nát mỗi lần nghĩ đến. Nhiều khi anh thấy mình tự nhiên đứng bật dậy, dậm chân dậm cẳng. Sau tất cả những chuyện đó, anh còn biết nói gì nữa đây? Không còn gì, chỉ còn biết chúc em hạnh phúc… và anh yêu em. Chuyện đó không khiến anh buồn bã nữa, vì bây giờ sách đã bán được. Anh đã ngồi suy nghĩ, nhìn lại cuộc đời mình, tiếc rằng không có em ở đây để chia xẻ niềm vui nhìn thấy anh thay đổi. Ở đây anh đã trưởng thành. Chỗ này là trường học nghiêm khắc đã dạy dỗ anh, nhưng đã học để biết được nhiều điều về em, và bản than anh. Kiếm ra tiền chưa đủ đâu, Jessie ạ. Và anh cũng chẳng cần biết đến chuyện ai đã thanh toán các hóa đơn. Anh muốn được đứng ra trả tiền nhưng không còn thấy như mắc chứng ung thư mỗi lần nhìn em ký một tấm chi phiếu. Ðời có ý nghĩa đầy đủ hơn, nhưng giản dị hơnnhiều, hay là đời có thể như thế. Thật lạ lùng, đời anh lúc này thật đầy đủ, nhưng lại thật trống rỗng, vì thiếu em. Em yêu quý, nàng Jessie khó khăn, anh vẫn yêu em. Anh muốn khuyên em bỏ anh lại mong muốn em quay về. Trời anh, anh mong em làm vậy biết mấy. Nhưng em không chịu đâu, anh biết lắm. Anh chẳng giận. Anh chỉ thắc mắc không hiễu có đổi khác chăng, nếu như hôm đó anh đừng bỏ đi, bỏ em ở lại, cầm ống điện thoại trong tay. Anh vẫn còn như thấy nét mặt em ngày hôm đó… nhưng không, chẳng phải chỉ có cái ngày chết tiệt đó đâu. Cả hai chúng ta đều phải trả nợ cho những tội rất xa xưa của chúng ta… bởi vì anh vẫn tin rằng cả hai đứa đều chịu thiết thòi. Bây giờ em đã thoát hẳn được chưa? Có lẽ em cũng chẳng quan tâm đến nữa. Anh không thể kể hết cho em hiểu cảm giác trống rỗng anh đã thấy, nhưng anh nghĩ rằng đôi khi nói vẫn xảy tới. Chúng ta chẳng người nào cần quan tâm đến chuyện đó nữa, những điều mà nếu ta nhìn tương lai sẽ không gặp điều gì tương tự, những chuyện của những năm tốt đẹp. “ Cát bụi trở về cát bụi” , và nên tống khứ cho rồi. Và anh vẫn còn thấy em, thấy em mãi mãi. Anh thấy anh đụng vào tóc em, mỉm cười nhìn vào mắt em. Có lẽ bây giờ em cũng có thể cảm thấy điều đó: nụ cười của anh trong mắt em, trong lúc em đi theo con đường riêng của mình. Cứ bình thản mà tiến bước, Jessie rất thân yêu, và coi chừng những con kiến và thằn lằn. Chúng không cắn em đâu, anh bảo đảm, nhưng hàng xóm có thể kêu cớm, nếu em la hét. Chỉ cần giữ bình xịt tóc cho khéo, và yên tâm. Người luôn yêu em, quý em; Ian. Chị đang khóc mà cũng bật cười khi đọc tới… thằn lằn và kiến, hai thứ mà chị luôn luôn sợ. Hơn cả sự cô đơn nữa. Nhưng bây giờ chị phải sống với sự cô đơn đó, có thể chị sẽ làm quen với thằn lằn và kiến nữa… nhưng với cuộc sống thiếu Ian, chẳng biết có quen nỗi không đây? Có lẽ khó khăn hơn nhiều. Chị chưa nhận định rõ chị tiếc nhớ biết bao giọng nói của anh, trong lúc chị mê mải đọc thư của anh. Vẫn còn nguyên đây, từng lời nói, tiếng cười, chị cảm thấy bàn tay anh đùa với mái tóc chị trong lúc anh cất tiếng nói, cả ánh mắt anh nhìn chị khiến chị cảm thấy an toàn.

Không suy nghĩ, chị đứng dậy, bước tới bàn giấy. Vẫn còn mấy tờ giấy ở đó. Chị cầm lấy cây bút, viết cho anh, cho biết chị đã bán cửa hàng, và kể về ngôi nhà ở gần trại của dì Bethanie. Chị mô tả ngôi nhà từng chi tiết nhỏ nhặt, như cách anh đã dạy chị hồi mà chị nảy ý muốn viết. Chị không khéo về nghề văn, nhưng cũng học được cách mô tả kỹ lưỡng để người đọc có thể thấy những điều chị muốn viết. Chị muốn anh thấy được ngôi nhà kiểu Victoria đã điêu tàn có thể ở trong tình trạng rực rỡ như thế nào. Chị sẽ quét rửa, làm cho nó được đẹp. Cũng bận rộn một thời gian đấy. Chị cho anh biết địa chỉ, và kể đến chuyện đã ướn căn nhà của anh chị, người thuê là một cặp vợ chồng vui vẻ, không con và không nuôi gia súc. Họ giữ căn nhà rất hoàn hảo, và chị cho anh biết chắc rằng hpòng là việc của anh đã được khóa kỹ, mấy cái tủ của anh rất an toàn. Và chị cũng cố gắng không sợ thằng lằn và kiến nữa. Những suy nghĩ của chị cứ tuôn ra đều đều trên trang giấy viết thư. chị tưởng như mình đang viết ột người bạn lãng quên lâu ngaỳ. Và quả thật với chị, anh là như vậy. Chị dán tem lên bao thơ, ra khỏi nhà, tiến lạimột thùng thơ ở góc đuờng. chị nhét lá thư vào thì nhận ra bà Astrid đang lái xe về nhà. Chị vẫy tay và bà Astrid ghé xe lại, đậu ở góc đường.

- Tối nay em định làm gì, Jessie? Muốn đi ăn tối không?

- Chị không bận việc nữa ư? Em ngạc nhiên đấy.

Jessie cười ròn, cảm thấy sung sướng, lâu nay chưa từng thấy. Lúc này chị đang nhìn về phía trước, sẵn sang rời khỏi nơi đây. Mấy tuần qua, chị cứ thắc mắc, cho rằng mình đã làm điều sai lầm. Việc ra đi này có vẻ tàn nhẫn quá, quyết liệt quá. Bây giờ chị đã biết mình làm đúng, và chị vui mừng. Chị cảm thấy yên ổn, dường như chị đã nắm vững tâm hồn chị, Ian vẫn ở đây, tậi đáy sâu tâm hồn chị, ngay cả lúc này. Jessie cố gạt bỏ hình ảnh của anh trong tư tưởng, và mỉm cười với Astrid .

- Không, chỉ chẳng bận. Chị đang thèm ăn mì sợi đây. Việc gói ghém đồ đạc của em đến đâu rồi?

- Xong xuôi hết. Và nghe chừng mì sợi hấp dẫn đấy.

Hai người đi ăn tối ở quán Vanessi, trong không khí ồn ào náo nhiệt, rồi quan sác một quán cà phê ở bên kia đường. Họ ngắm nhìn khách du lịch bắt đầu xuất hiện, trong đợt đầu những người đi nghỉ hè. Tiết trời ấm áp lạ lung.

- Rồi, em cưng, em cảm thấy thế nào? Thương tổn, khổ sở, hay vui vẻ?

- Về vấn đề rời bỏ thành phố ư? Cả ba thứ. Hơi giống với rời nhà mãi mãi. Và giống với rời xa Ian lần nữa. Những báu vật riêng tư đã gói lại hết, và những chuyện linh tinh lại làm sống lại biết bao cảm tưởng, những cảm thưởng mà lẽ ra nên chôn vùi hẳn đi. Chị không thể mở lại những cái hộp đó nữa và đã tách rời những đồ vật của chị ra khỏi đồ vật của Ian. Nếu có cần bán nhà thì bây giờ cũng dễ dàng rồi. Chẳng bao lâu nữa của cải trần thế của họ không đáng một xu.

- Rồi, căn nhà mới của em sẽ làm em bận bịu lắm đó. Má nói rằng nó tùm lum tà la.

- Có vậy. Nhưng chẳng bao lâu.

Jessie nói mấy câu đó, tỏ vẻ kiêu hãnh. Chị sẵn sàng yêu thích chỗ ở mới, coi như một người bạn mới quen.

- Chị sẽ rang xuống dưới đó, coi căn nhà ra sao, trước khi theo anh ấy đi xa vào tháng bảy này.

- Nếu vậy, em rất thích.

Jessie mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm và sung sướng. Một gánh nặng mà chị cũng không xác định được là gánh nặng gì, đã cất khỏi đôi vai chị. Suốt đêm qua chị đã thấy nó mất hẳng, không còn cho chị c3m giác như đau răng hay tê cóng mà mấy tháng qua chị đã phải chịu đựng. Chị không nhận định rõ điều đó, nhưng rất khốn khổ với nó.

- Jessie, em có vẻ sung sướng đấy. Em biết không, có một hồi chị cảm thấy vô cùng tội lỗi, đã lấy mất của em cửa tiệm. Chị chỉ sợ vì chuyện đó mà em ghét chị.

Astrid có vẻ trẻ trung và thiếu tự tin, nhìn vào mặt Jessie . Nhưng Jessie chỉ mỉm cười, lúc lắc mái tóc vàng.

- Không, chị khỏi cần lo lắng chuyện đó. Chị vỗ nhẹ vào bàn tay bà bạn. – Chị không lấy mất của em đâu, chị Astrid . Em bán cho chị, vì cần phải làm vậy mà. Không bán cho chị, cũng phải bán ột người khác. Bán cho chị đỡ đau lòng hơn, càng tốt hơn chớ sao? Em rất vui mừng thấy lúc này nó đã về tay chị. Em nghĩ là em đã làm phát triển cửa tiệm rất nhiều. Em đã làm thay đổi nhiều.

Astrid gật đầu công nhận:

- Chị cũng biết là em đã làm được. Mong rằng mọi việc cứ phát đạt.

- Vâng, em cũng mong như vậy.

Jessie mỉm cười vui vẻ và hai người cùng uống nốt ly cà phê. Họ như hai chiến sĩ đã cùng tối quyết nằm sương bên nhau trong một cuộc chiến tranh, bây giờ không còn chuyện gì để nói, chỉ bàn với nhau coi hòa bình sẽ tiến triển như thế nào. Có tới được chăng? Jessie hy vọng được, Astrid còn hoang mang. Hai người đã đi chung một con đường trong nhiều tháng qua. Bây giờ Astrid biết rằng mình đã được những điều mong muốn. Jessie không tin tưởng lắm.

- Có tin tức gì của Geoffrey trong tuần này chăng?

- Có. Anh ấy gọi cho em nói rằng tuần tới anh sẽ thăm em dưới quê. Anh ta rất tế nhị, biết rằng ở thành phố Jessie muốn ở một mình.

- Tốt cho em đó.

Jessie gật đầu, không nói gì thêm.

Sáng hôm sau, lúc chín giờ năm mươi lăm có tiếng chuông reo ngoài cửa. Hành lý đã gói xong, Jessie đang rửa chén bát đựng bữa điểm tâm, lần này là lần cuối cùng, chị đua mắt nhình quanh cảnh vật, chị muốn nhớ lại mọi vật trong nhà, một giờ nữa sẽ bỏ hết, ra đi thật nhanh. Chị cảm thấy giống hệt như cách chị đã làm vào buổi sáng chị rời khỏi trường trung học: thời gian cũ để ọt nhấm, một cuộc đời mới trước mặt. Chị trù tính sẽ quay về, hay ít ra thì cũng đúng theo như lời chị nói, nhưng liệu có làm nỗi chăng? Chị cũng chẳng dám chắc. Chị có cảm giác kỳ cục là sẻ ở quá một mùa hè. Có thể sẽ ra đi mãi mãi. Tiếng chuông ngoài cửa lại reo, chị chùi tay vào quần Jeans, chạy ra cửa trước, hất mái tóc ra sau, đi chân đất, nút áo sơ mi gài chưa kỹ. Ðúng hệt như cách vẫn thường làm, hồ mà Ian hết lòng thương yêu chị. Ðúng là cô nàng Jessie ngày trước.

- Ai đấy?

Jessie đứng bên cạnh cửa trước, mỉm cười. Chị biết có thể là Astrid hay K . Lại tới chào biệt lần nữa đây. Nhưng lần này nhất định chị sẽ cười ròn, chứ không khóc, như cả ba người đã làm ở ngoài cửa hàng.

- Thanh tra Houghton .

Mọi thứ bên trong cơ thể chị đều hóa đá. Tay run run, chị gạt then cài và mở cửa. Phần vui vẻ trong tâm trí chị biến đi mất, và lần đầu tiên từ nhiều tháng nay, ánh mắt chị lại thấy vẻ kinh hoàng. Thật lạ lung, không hiểu ở đâu mà nó ồ ạt chạy về nhanh thế. Mấy tháng trời xây dựng lại từ nền móng rất chậm chạp mà lại thành đổ nát cả. hay ít ra đó là điều chị cảm nhận.

- Hở? Ðôi mắt chị như phiến thạch màu xám xanh và khuôn mặt chị như một chiếc mặt nạ.

- Chào bà. Tôi… ờ… ờ… đây không phải một cuộc điều tra chính thức. Tôi… tôi thấy chiếc quần của chồng bà ngày nọ để lại ở phòng cất giữ tài sản vô thừa nhận, và tôi nghĩ rằng nên nhặt lấy đem lại cho bà.

- Tôi hiểu. Cám ơn ông.

Ông ta đưa ra một bọc màu nâu, mỉm cười lúng túng, không được Jessie đáp lại.

- Bà định đi chơi một chuyến?

Ðôi mắt ông ta lấp lánh nhìn đống hành lý và va li đặt chỗ hành lang. Chị quay đầu nhìn lại, rồi nhìn nhanh vào mắt ông ta. Ðồ khốn nạn. Anh có quyền gì mà đến đây? Ðể đáp lại câu hỏi của ông ta, Jessie chỉ gật đầu, rồi nhìn xuống chân mình. Ðây là dịp rất tốt để chấm dứt chiến tranh, bắt tay than thiện, để lặng lẽ ra đi. Nhưng chị không thể làm nỗi. Thấy mặt là chị muốn la hét, thoi ấy đấm, cào lên mặt. Chị không chịu nỗi phải thấy mặt ông ta ở đây. Kinh hoàng và hận thù lại ụp lên chị như thủy triều, và đột nhiênchị muốn sụp chân xuống, nằm một đống ở chân tường và kêu khóc. Chị xúc động, tưởng như bị cơn lốc cuốn đi xa, rồi thả xuống một chỗ khác, vô tri vô giác. Chị ngước nhìn thẳng vào mặt ông kia, đôi mắt đau khổ mở trừng trừng.

- Tại sao ông tới đây hôm nay?

Nét mặt chị là nét mặt đứa trẻ không hiểu gì cả, ông kia vội quay đi, nhìn vào đôi tay mình.

- Tôi tưởng bà muốn… của chồng mình.

Giọng ông ta nhỏ xuống và nét mặt đanh lại. Tới thăm chị là một việc làm tối ngu, bây giờ ông đã biết chắc. Nhưng lúc này ông giữ nguyên cảm tưởng đã có mấy ngày nay: muốn thăm chị: “Quần của chồng bà bỏ lăn lóc tại phòng Tài sản. Tôi nghĩ rằng…” - Tại sao? Tại sao ông lại nghĩ vậy? Có phải chồng tôi sắp được về và cần đến quần áo này không? Hay là tù nhân trong đó không mặc quần áo vải nữa? Tôi không rõ. Mấy lúc gần đây, tôi không lên đó.

Chị nói xong hối tiếc liền. Ánh mắt ông kia lại tỏ vẻ nồng hậu và tha thiết.

- Ồ!

- Tôi rất ân hận - Chị nhìn đi chỗ khác.

- Có chuyện rắc rối? - Ðồ ác độc! Chị lại nhìn soi mói vào mắt ông kia.

- Ông mắc chứng gì vậy? - Chị không thể rời bỏ đôi mắt ông ta. Chị muốn móc mắt.

- Có lẽ tôi đã mắc chứng. Có thể… rất tiếc. Bà biết cho: tôi rất ân hận, thương hại bà qua toàn bộ vụ án này. Hình như bà đã tin ông quá. Bà đã lầm lẫn. Bây giờ bà đã hiểu, phải không? Chị ghét giọng ông ta.

- Không. Tôi không lầm lẫn.

- Bồi thẩm đoàn đã cho biết rằng bà lầm lẫn.

Thằng cha này có vẻ tự phụ quá, tin chắc ở chế độ và hệ thống làm việc. Tin chắc mọi chuyện, kể cả tội lỗi của Ian. Chị muốn đập ột trận. Chị hăm hở chỉ muốn đập liền:

- Bồi thẩm đoàn cũng không thể nói là tôi sai lầm, thanh tra Houghton ạ.

Chị nắm chặt cái bọc màu nâu ông ta mới đưa cho, buông nắm đấm.

- Bà có… bà có được tự do lúc này không, bà Clarke?

- Ông muốn nói là tôi bỏ chồng phải không?

Ông ta gật đầu, và rút bao thuốc lá ra khỏi túi áo, Jessie nói tiếp:

- Sao?

- Tò mò vậy thôi.

- Vì thế mà ông tới đây? Tọc mạch không nhịn được? Coi tôi đã bỏ chồng chưa? Lấy thế làm sung sướng lắm đấy?

Chị đã sôi lên rồi. Tại sao ông không mang của nợ này tới tiệm? Chị đưa ra bọc giấy gói quần áo Ian.

- Tôi đã làm vậy rồi. Tôi tới đó tối hôm qua. Họ nói là bà không làm việc ở đấy nữa. Ðúng không?

Chị gật đầu:

- Tôi không làm nữa. Ðã sao nào?

Chị lại nhìn vào mắt ông kia, và đột nhiên bao nỗi sợ hãi kéo dài cả năm nay biến đi mất. Thử làm điều gì coi, chị giết liền. Hả hê mà giết. Chị cảm thấy hả dạ được đương đầu với ông ta. Chị nhìn lần nữa, sáu tháng đau khổ từ mắt chị chuyển sang mắt ông kia. Ông thấy một sự thật trần truồng, không phải ảo giác gì nữa: hình ảnh một con người bị đối xử tàn tệ, bị thương tổn. Houghton rít một hơi thuốc thật dài, nhìn ra chỗ khác.

- Mấy giờ bà đi? Ăn trưa có kịp giờ không?

Ôi! Lạy Chúa! Tức cười chưa? Nhưng Jessie vẫn cảm thấy muốn khóc.

Chị từ từ lắc đầu, nhìn xuống rồi lại chậm rãi nhìn lên, nước mắt đã dâng lên, và lăn trên má chị. Hết hẳn rồi. Còn sót lại chút gì là giận dữ, kinh hoàng, khiếp đảm và đau khổ thì đều lăn xuống má chị tất cả rồi. Phiên tòa, bồi thẩm đoàn, việc tuyên án, việc bắt giữ, và ngay cả thanh tra Houghton nữa, cũng tan ra, trôi theo mấy giọt nước mắt thầm lặng, từ từ lăn xuống trên mặt chị. Nhìn chị, ông ta không chịu đựng nỗi. Hơn cả cái tát vào mặt. Ông ta ân hận đã tới đây. Quá ân hận.

Jessie hít vào thật sâu, không để ý đến chuyện trước mắt. Chị cần đến những giọt lệ đó rửa sạch những điều nhơ bẩn.

- Tôi rời thành phố này để tránh cơn ác mộng, ông thanh tra ạ. Có chuyện gì để ăn mừng đâu? Chúng ta có thể ăn bữa trưa với nhau được không nhỉ? Ðể nhắc lại chuyện xưa chăng? Hồi tưởng phiên toà chăng? Nói về chồng tôi chăng? Ðể… Chị nghẹn ngào không nói được, tựa mình vào tường, nhắm chặt đôi mắt, tay vẫn cầm chắc cái bọc bằng giấy. Chị rung động toàn thân. Bao nhiêu đồ vật của Ian ông ta đã nhét cả vào chiếc túi giấy màu nâu này đem về cho chị. Chị đặt một tay lên trán, bóp chặt, hai mắt vẫn nhắm nghiền, thở một hơi thật dài, rồi lại mở mắt ra. Ông kia đã đi khỏi. Chị nghe cửa xe của ông ta đóng mạnh, và lát sau chiếc xe màu xanh dương đi mất. Thanh tra Houghton không hề quay nhìn lại. Jessie từ từ đóng cửa trước, ngồi xuống phòng khách.

Chị lôi chiếc quần ra khỏi túi giấy. Nhìn đến, chị nhớ lại lần đầu gặp Ian trong tù, trong bộ pyjama bằng vải trắng. Chiếc quần này là món quà tiễn biệt rất tốt.

Một lần nữa chị hiểu vì sao chị phải rời bỏ thành phố, và chị thấy vui mừng. Chị còn ở lại thì mọi kỷ niệm còn ỏ lại với chị, dưới hình thức này hay hình thức khác, chị cứ luôn luôn thắc mắc lỡ thanh tra Houghton có thể xuất hiện trở lại thì sao. Thỉnh thoảng, ở chỗ nào đó, bằng cách nào đó. Bây giờ ông ta đi khỏi rồi. Ði luôn. Cơn ác mộng cũng vậy. Vụ án cũng đi luôn. Mọi thứ đều đi luôn. Kể cả Ian nữa. Chị phải bỏ hết. Không có vấn đề tách cái tốt ra khỏi cái xấu. Tất cả đều xấu, hư hỏng, có nọc độc, bị ung thư. Và chị đột nhiên chị không thấy giận Ian chút nào nữa. Thanh tra Houghton cũng chẳng đáng giận. Chị lau mắt, nhìn quanh phòng, nhận ra một điều gì. Không phải của chị nữa rồi. Không thứ gì là của chị. Chiếc quần này cũng không, những chuyện rắc rối, thanh tra Houghton, và ngay cả những kỷ niệm xấu cũng kocòn là việc của chị. Không còn gì thuộc về chị nữa rồi, chúng thuộc về cấu chuyện bẩn thỉu, mà chiếc quần chị đang cầm ở tay đây có liên quan đến. Chị sẽ ra đi, sẽ bỏ lại hết.

Tất cả để lại sau lưng: giấy tờ của anh trong phòng làm việc, những vật dụng cũ của chị nhét trong thùng đặt ở dưới sàn, tất cả những thứ đó đều bỏ luôn mãi mãi. Thứ mà chị muốn mang theo là những ngày tươi đẹp, những kỷ niệm êm đềm của thời xa xưa, là bức tranh của Ian chị đã vẽ hồi mới cưới – là những cuốn sách ưa thích, những báu vật yêu quý. Toàn những món tốt đẹp thôi. Ðó là tất cả những thứ mà chị quyết định cho ở chung với chị. Bây giờ hầu như chị rất vui vẻ ra đi. Chị biết mình được tự do. Không phải là muốn tự do, mà ra vẻ tự do hay cố công gắng sức để được tự do, mà là có tự do.

Rời San Francisco thật dễ dàng, Jessie cũng không dè. Chị không phải bận tâm suy nghĩ, cứ việc ra xa lộ, lái xe phom phom. Không có người tới vẫy khăn tay, mếu máo, và chị lấy thế làm vui thích.

Sau khi thanh tra Houghton tới viếng, chị làm một ly cà phê, rửa chén bát, đi giày, soát lại nhà cửa, coi kỹ mấy cái cửa sổ, rồi ra đi.

Chuyến xe xuôi Nam thật vui. Chị cảm thấy trẻ trung, ưa phiêu lưu mạo hiểm, lúc tới được ngôi nhà đổ nát trên Quốc lộ Bắc. Chị rất cảm động lúc bước vào bên trong, thấy những công việc dì Beth đã làm. Ngôi nhà sạch sẽ không một vết nhơ, và cái mùng chị để lại trước kia xem ra thật vô dụng. Trong phòng ngủ có kê một chiếc giường hẹp, chăn nệm sáng choang. Giường đó là chiếc giường chị đã sử dụng trong phòng ngủ của chị ở nhà dì Beth. Ở một góc phòng có kê chiếc bàn giấy, và có hai ngọn đèn khiến căn phòng sáng trưng. Nhà bếp đã được chất củi, và tại phòng khách có hai chiếc ghế xích đu, một cái bàn rộng, và một chiếc ghế rộng, thoải mái kê gần bên lò sưởi. Chỗ nào cũng có đặt sẵn đèn cầy, và bên lò sưởi có sẵn củi. Jessie có đủ thứ cần thiết.

Ngày hôm sau, Jessie tới ăn tối với dì Beth rất vui. Đêm đầu tiên, chị ở một mình tại nhà mới. Chị thích làm vậy, và đã đi coi hết phòng này tới phòng kia như một đứa trẻ, không cảm thấy cô đơn, mà còn thấy hào hứng, tưởng chừng như mở đầu một cuộc phiêu lưu, và chị cảm thấy như sống lại.

- Tốt, cháu thích chỗ đó chứ? Đã sắp sửa về nhà chưa? Dì Beth uống trà, cười nói với Jessie.

- Cháu không muốn làm bận đến dì. Cháu sẵn sàng ở đây mãi mãi, và cảm ơn dì, nhờ dì mà căn nhà ấm cúng chưa từng thấy.

- Phải thêm nhiều thứ nữa, mới gọi là ấm cúng được, cháu yêu quí ơi.

Nhờ những đồ đạc Jessie mang tới, căn nhà đẹp hẳn lên: những bức hình chụp, những móc quần áo, một con cú bằng đá hoa, một bộ sưu tập sách quí, hai bức tranh, và bức chân dung của Ian. Có thêm cả những tấm rèm, những chân đèn bằng đồng và nhiều đồ linh tinh mà chị thích. Chị bầy chật nhà bằng những cây kiểng và bông hoa. Cuối tuần đó, chị còn tới nhà bán đấu giá mua thêm đồ đạc mới đem về bày chung với các báu vật cũ của chị. Chị đặt tại phòng khách, đứng lùi lại ngắm, tỏ vẻ hài lòng. Bây giờ trông đã ra nhà lắm rồi. Chị cất sách vào trong rương, đóng những họa phẩm của chị lên cao, ở góc nhà, nhưng chị chưa có thời giờ vẽ tranh mới, quá bận rộn với căn nhà.

Ông quản trại của dì Beth đã cử con trai bỏ mấy ngày nghỉ cuối tuần tới làm cỏ, xén tỉa vườn cỏ cho Jessie. Hai người đã khám phá ra một viên đình đổ nát ở phía sau nhà. Chị muốn trồng hai cây đu; một treo ở dưới cây cổ thụ gần viên đình, để chị có thể đu và ngắm nhìn cảnh hoàng hôn trên ngọn đồi, và một cây đu khác chị có thể ngồi trước nhà, loại cây đu mà cặp vợ chồng trẻ thường ngồi thì thầm: anh yêu em, em yêu anh vào những tối mùa hè ấm áp, đu nhè nhẹ và tưởng trên đời chỉ có hai đứa mình.

Bạn đang đọc Bây Giờ Và Mãi Mãi của Danielle Steel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.