Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19 - Part 2

Phiên bản Dịch · 1481 chữ

Chương 19 - Part 2

Hắn mở miệng định nói câu gì, nhưng chị đã lùi một bước, xô cửa đánh sầm. Về mặt chiến thuật, thì hành động này rất dở, nhưng nhờ vậy mà chị cảm thấy dễ chịu hơn. Trong nhất thời, khi trở vào nhà, chị vội chạy xuống bếp, và phải hai tiếng đồng hồ sau chị mới thôi xúc động.

Bà Astrid tới vào lúc mười một giờ, mang theo bó hoa, và thịt gà chiên mua cho Jessie, cùng với một túi xách đựng đầy trái cây và một lọ nhỏ đựng thuốc viên màu vàng. Nhưng bà kiên trì đứng ngoài cửa, bấm chuông cả hai chục phút vẫn không thấy người lên tiếng. Bà biết chắc Jessie ở nhà, vì bà đã gọi điện thoại, hỏi ở tiệm cho chắc ăn. Cuối cùng bà bối rối quá chừng, gõ cửa nhà bếp ầm ầm. Jessie cẩn thận, hé rèm cửa nhòm ra, và khi thấy bà Astrid, chị vội nhảy xuống ghế. Chị cứ tưởng Houghton trở lại.

- Trời ơi! Em! Chị cứ tưởng có chuyện gì. Tại sao chị bấm chuông em không chịu lên tiếng? Sợ rắc rối với bọn nhà báo hả?

- Không! Không có vấn đề đó, chỉ tại… ồ… em không biết là chị. – Jessie lại rưng rưng nước mắt, đứng lặng như đứa trẻ mới lớn, và chị kể cho bà Astrid nghe chuyện Houghton tới thăm – Em không chịu nỗi. Hắn… ác độc quá hắn tỏ vẻ vui sướng về việc mới xảy ra. Hắn nói tới… cuộc hôn nhân của chúng em… Chị kể đến đâu, khóc đến đấy, và bà Astrid phải đở chị ngồi xuống.

- Tại sao em không tới ở với chị một thời gian, hả Jessie? Chị sẽ để riêng cho em một chỗ phòng khách, và em tránh đi vài ngày?

- Không!

Jessie nhảy xuống, và đi tới đi lui quanh phòng, đập tay vào chiếc ghế lúc đang ngang qua, hoặc nhặt một vật nào đó lên, lại để xuống liền. Một loạt những cử động thừa thãi nhưng bà Astrid lại nhận ra ngay: hồi ông Tom mới mất, bà cũng hoạt động y hệt.

- Không, cám ơn chị Astrid. Nhưng em muốn ở lại đây với… với… Chị mê đi, không biết mình muốn nói gì.

- … Với những đồ vật của anh Ian.

- Chị hiểu, nhưng ý kiến đó chưa phải là ý kiến tốt. Và lại, em sẽ tránh được đụng chạm với những người như tên cảnh sát kia. Lỡ có kẻ ra mắt kiểu đó thì sao? Em muốn giải quyết cách nào?

- Em không mở cửa cho vô nữa.

- Em không thể sống kiểu đó, Jessie. Ian không muốn em như vậy đâu.

- Vâng, anh ấy không muốn vậy. Quả thật…đúng vậy…em… Ồ, lạy Chúa! Chị Astrid ơi, em điên lên mất. Em không thể… thiếu Ian, em không biết phải làm gì.

- Nhưng em có mất Ian đâu? Em sẽ đi thăm chú ấy. Chị vẫn chưa hiểu rõ chuyện, nhưng em sẽ giải quyết được êm xuôi. Chú ấy không đi luôn, Jessie ạ. Lạy Chúa thương chúng con, anh Ian không chết. Em cứ cư xử như có Ian ở nhà vậy.

- Nhưng anh không ở đây - Giọng chị nghe thê thảm, đáng thương – Em cần có ảnh ở đây. Thiếu ảnh, em hóa điên, em sẽ… em sẽ… - Không, không được làm vậy. Dù muốn điên, em cũng không được làm vậy. Giữ vững tâm trí, Jessie, và ngồi xuống đây. Tức khắc. Nào, ngồi xuống đi chứ.

Jessie cứ nhảy chồm chỗm giữa mấy chiếc ghế như con choi choi, trong năm phút đồng hồ. Bà Astrid cất giọng thê lương: - Em ăn sáng chưa?

Jessie lắc đầu, định nói chị không muốn ăn, nhưng bà Astrid đã buông tay chị ra, biến vào nhà bếp. Năm phút sau, bà ló mặt ra, bưng ra bánh mì nướng, mứt và trái cây cùng với một ly cà phê bốc khói.

- Em muốn uống cà-phê không?

Jessie lắc đầu, nhắm mắt lại một lát.

- Em không tin nỗi những chuyện xảy ra, chị Astrid ạ.

- Đừng nên nghĩ đến vội. Em không giữ nỗi lý trí để suy nghĩ đâu, và vì thế không nên cố gắng, Bao giờ em được thăm anh Ian?

Jessie vừa nghe hỏi, liền mở mắt ra, và thở dài.

- Ngày mai.

- Được rồi. Vậy thì điều cần nhất bây giờ là cố giữ cho được bình thản, đợi ngày mai. Em làm được vậy chứ, phải không?

Jessie gật đầu, nhưng chị cũng không dám chắc. Vậy là còn một ngày, một đêm, và một buổi sáng nữa, mà ban đêm là lúc tệ hại hơn cả. Biết bao ma quái, tiếng nói, tiếng vọng thật là khủng khiếp. Và phải ráng sống cho đến lúc thấy mặt Ian.

Nhưng có một điều chị muốn làm ngay. Ngay bây giờ, trước khi gặp Ian. Đó là chuyện bàn luận với ông Martin về kháng án. Lúc chị gọi tới, ông đang có mặt tại văn phòng, và tỏ ra chịu nhún.

- Jessie, bà khỏe hẳn chứ?

- Tôi mạnh. Anh Ian thế nào? - Giọng chị nhấn mạnh từng chữ, và ở đầu dây bên kia, ông Martin cau mặt. Ông nhớ lại vẻ mặt chị vào tối qua, lúc ông thả chị xuống xe.

- Ông nhà đã lại tinh thần, nhưng vẫn còn xúc động.

- Tôi có thể tưởng tượng ra được. - Giọng chị thật nhẹ, và chị lơ đãng mỉm cười – xúc động? Thì cả hai người đều bị, nào phải chỉ một mình anh? Ông Martin ạ, tôi gọi dây nói là muốn hỏi ông một điều, ngay lúc này đây, vì ngày mai tôi phải đi thăm anh Ian rồi.

- Chuyện chi?

- Tôi muốn biết chúng tôi phải làm gì để chống án, thủ tục ra sao? Ông có lo dùm chăng. Lo hết mọi việc. (Và chúng tôi hpải trả bao nhiêu tiền nữa đây? Đó là vấn đề khác đấy nhỉ?

- Được rồi, chúng ta sẽ bàn chuyện đó sau khi thành án, bà Jessie ạ. Nếu ông được hưởng thời gian thử thách, thì không vội gì mà phải tính chuyện thượng tố, trừ phi cần cho tư pháp lý lịch của ông thì không kể, nghĩa là muốn cho lý lịch của ông không ghi một tội trạng nào thì không kể. Có lẽ ông cũng muốn vậy. Nhưng theo tôi nghĩ, bà nên đợi sau khi thành án rồi hãy quyết định. Thời gian hạn định để làm thủ tục thượng tố không nhiều, nhưng cũng dư thời giờ cho bà quyết định.

- Bao giờ thì thành án?

- Kể từ ngày mai, còn bốn tuần lễ nữa.

- Tại sao phải đợi đến tận lúc đó?

- Là vì, bà Jessie ạ, bà không biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu họ cho ông về, hưởng thời gian thử thách, thì ông Ian không cần tốn đồng xu cắc bạc trong món tiền còn lại của ông hay của bà, để kháng án. Đây không phải trường hợp của ông, vì ông có nghề nghiệp nhất định đâu mà cần tư pháp lý lịch phải trong sạch. Đúng đó, nếu ông có nghề nghiệp đòi hỏi tư pháp lý lịch, thì vụ án này có thể gây hại cho ông đó. – Ông đắn đo một hồi rồi nói tiếp – Và nếu ông được tự do, bà còn cần phải lo nghĩ đến chuyện gì nữa?

- Ông nói “nếu được tự do” là nghĩa làm sao? – Jessie lại cảm thấy rối bời.

- Được rồi. Trong trường hợp phủ định, họ sẽ không cho ông hưởng thời gian thử thác, sẽ tống ông vào ngục. Trong trường hợp đó, bà có thể làm đơn thượng tố. Nhưng bà Jessie ạ, bà làm đơn thượng tố thì có nghĩa là phải ra một tòa án khác, lại phải đeo đuổi mọi thủ tục xét xử như trước, và chúng ta vẫn phải trưng ra được thêm bằng chứng nào, không chuyện gì thay đổi hết. Vì thế, bà lại phải qua mọi giai đoạn cũ, mà có lẽ chẳng được lợi gì them. Theo tôi nghĩ, việc chúng ta cần thúc đây bây giờ là xin được hưởng thời gian thử thách. Và chúng ta có thể lo chuyện kháng án sau khi biết rõ chuyện xảy ra thế nào. Đồng ý?

Jessie miễn cưỡng đồng ý, và gác máy. Ông ta muốn nói gì, “nếu” chúng cho Ian được tự do là nghĩa làm sao? Chữ “nếu” ấy là thế nào?

Bạn đang đọc Bây Giờ Và Mãi Mãi của Danielle Steel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.