Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13 - Part 1

Phiên bản Dịch · 4883 chữ

Chương 13 - Part 1

- Ai? Ông chánh án tỏ vẻ bối rối, và cô Burton lạị nhìn lên, thoáng giận dữ trên nét mặt – Y về với ai?

- Vợ hắn. Ả nói thật rành rọt, nhưng không nhìn tới Jessie .

- Cô Burton, cô có gặp ông Clarke từ trước, ở một chỗ nào khác không? Cô có chuyện yêu đương lãng mạn với ông ta từ trước không?

Thì ra ông chánh án cũng hiểu rõ chuyện này, nên mới giả bộ gợi ý rằng Ian chẳng phải người xa lạ chút nào.

- Không… chưa hề.

- Vậy thì tại sao cô biết về vợ ông ấy?

- Tối thấy hắn có vẻ là người có vợ. Và hắn cũng có nói với tôi nữa.

- Tôi hiểu. Và sau đó, y bỏ cô ở lại khách sạn? Ả lại gật đầu. Sau đó cô làm gì? Đi thưa cảnh sát? Tới bác sĩ nhờ khám? Gọi điện thoại?

- Không. Tôi đi lang thang một lúc. Tôi cảm thấy bối rối. Và rồi tôi về nhà, tắm rửa. Tôi cảm thấy ghê tởm. Bây giờ ả nói rành mạch, giọng thuyết phục. Ai cũng tin .

- Cô có đi bác sĩ không?

- Sau khi tôi đi thưa cảnh sát.

- Cô làm việc đó vào lúc nào? Không phải tức thời, đúng không?

- Không phải tức thời.

- Tại sao không?

- Tôi bị thương tổn. Tôi phải nghĩ đến chuyện hắn khinh miệt tôi.

- Cô quả quyết chuyện của cô là đúng chứ cô Burton? Tất cả sự thật rồi đấy chứ? Lời cô khai với cảnh sát hồi đầu có khác đôi chút với chuyện cô vừa kể, đúng không?

- Tôi không nhớ hồi đó tôi khai những gì. Tôi đang bị bối rối, nhưng đó là sự thật.

- Cô được miễn tra thẩm rồi, cô Burton ạ. Tôi cũng hy vọng đây là sự thật.

- Đó là sự thật. Ả mạnh dạn gật đầu, đôi mắt mơ màng.

- Không còn điều gì cô muốn khai lại nữa chứ?

- Không.

- Cô chắc chắn rằng không có chuyện hiểu lầm nhau, không phải một buổi chiều du dương mà rồi biến thành chua chát?

Đột nhiên mắt ả lại long lanh hận thù, và ả nhắm tịt mắt lại.

- Hắn hại đời tôi! Câu nói của ả rít lên trong căn phòng yên tĩnh.

- Được, rồi, cô Burton . Cảm ơn cô. Ông Schwartz, muốn hỏi câu gì chăng?

- Thưa quí tòa, chỉ vài câu thôi. Và tôi sẽ nhanh gọn. Thưa cô Burton, chuyện tương tự thế này đã từng xảy ra với cô trước đây chăng?

- Ông muốn nói gì?

- Tôi muốn nói: cô đã từng bị hiếp, chỉ là chuyện đùa cợt, một trò chơi giữa cô với một người yêu, một bạn trai, hay người chồng, có không?

- Tất nhiên là không? Ả tỏ vẻ tức giận lắm, như bị chọc giận vậy.

- Cô đã lấy chồng lần nào chưa?

- Chưa.

- Đính hôn?

- Không! Vẫn không hề ngần ngừ.

- Không gặp chuyện hủy hôn chứ?

- Không.

- Không có chuyện nào nghiêm trọng, dang dở tình yêu chẳng hạn?

- Không hề.

- Có bạn trai vậy?

- Không.

- Cám ơn cô Burton . Yêu đương ngắn ngủi theo kiểu lãng mạn thì sao? Trước đây cô đã có lần mê một người nào chưa?

- Chưa.

- Vậy tại sao cô công nhận là đã mê ông Clarke?

- Không! Tôi … ông ấy mời tôi một cuốc xe, và… - Và cô chấp nhận, dù rằng không biết ông ta. Như vậy cô thấy đã khôn ngoan chưa, ở một thành phố như San Francisco?

Giọng ông lịch sự, tha thiết, và Margaret Burton tỏ vẻ giận dữ và bối rối.

- Không, tôi… chuyện đó… không. Trưóc nay tôi chưa mê một người nào cả. Tôi chỉ nghĩ rằng… ông ấy trông cũng được.

- Cô nói chữ “được” là nghĩa thế nào, hả cô Burton? Ông ấy đang say mà, phải không?

- Có lẽ hơi tàng tàng, nhưng không đến nỗi xỉn. Và anh ấy coi… được… có vẻ là khưá ngon lành… - Cô muốn nói là giàu có? Hay đặc sắc? Hay điều gì khác? Như dân đại học Harvard chăng?

- Tôi không biết. Chỉ thấy anh ấy vui vẻ, dễ coi.

- Và đẹp trai? Cô nghĩ ông ấy đẹp trai chứ?

- Tôi không biết. Ả lại nhìn xuống vạt áo.

- Cô có nghĩ là ông ấy mê cô không? Có thể chứ? Phải không? Chỉ là giả định thôi. Cô là cô gái rất ưa nhìn, phải không nào? Một ngày hè nóng nực, một chàng điển trai, một cô nàng cô đơn… cô bao nhiêu tuổi nhỉ, cô Burton?

- Ba mươi mốt. Nhưng ả có vẻ lúng túng.

- Cô khai với cảnh sát là ba mươi cơ mà. Không phải là có vẻ ba mươi tám ư? Có thể là… - Phản đối!

Bà biện lý bật đứng dậy, vẻ mặt giận dữ, và ông tòa gật đầu.

- Đủ rồi, ông Schwartz . Đây không phải là phiên tòa xử, ông có thể dành những tắc tích thúc ép đó cho phiên tòa sau. Cô Burton, cô không cần trả lời câu hỏi đó. Ông Schwartz, ông đã hỏi hết chưa?

-Gần xong, thưa quí tòa. Thưa cô Burton, vào hôm cô giao tiếp với ông Clarke, cô ăn mặc như thế nào?

- Tôi ăn mặc ra sao ư? Ả có vẻ căng thẳng và bối rối. Ông luật sư đang truy ả câu khó đây. – Tôi … tôi không biết… tôi… - Có phải thứ giông giống như cô đang mặc không? Một bộ quần áo? Hay thứ gì gọn hơn, khêu gợi hơn? Có thể là thứ gì trông thật sexy?

Bà biện lý lại cau mày hung dữ, và Jessie bắt đầu thấy nhẹ nhõm. Chị rất thích cách hỏi của ông Martin. Ngay cả anh Ian cũng có vẻ đồng tình, hầu như vui sướng.

- Tôi… tôi không biết. Tôi nghĩ chắc hẳn tôi phải mặc chiếc áo dài mùa hè.

- Giống như thế nào? Một thứ gì ngắn ngủn, cũn cỡn?

- Không. Tôi không ăn mặc những thứ như thế.

- Chắc không, cô Burton? Ông Clarke nói rằng cô mặc chiếc áo dài màu hồng, rất ngắn, cũn cỡn, và đội cái nón… có phải cái nón cô đang đội không? Chiếc nón này rất xinh.

Ả rất bối rối, không biết là khen thật tình hay hàm ý gì đây?

- Tôi không mặc màu hồng.

- Nhưng cái nón này màu hồng, phải không nào?

- Nó thuộc loại màu không rõ rệt thì đúng hơn, ngả sang màu nâu nhạt nhiều hơn. Nhưng nó có ánh hồng, ai cũng thấy rõ.

- Tôi hiểu. Còn chiếc áo dài thì sao? Cũng có ánh nâu lạt chứ?

- Tôi không biết.

- Được rồi. Cô thường lại quán Enrico chứ?

- Không. Tôi tới đó là lần thứ hai. Nhưng tôi thường đi ngang qua.

- Trước đó, cô có thấy mặt Clarke không?

- Không. Tôi không nhớ đã gặp ông ấy.

Ả đã lấy lại được vẻ đĩnh đạc. Những câu hỏi này dễ.

- Tại sao cô nói với ông ta rằng cô làm chiêu đãi viên khỏa thân ở Broadway?

- Tôi chưa hề nói với hắn như vậy.

Ả lại tỏ vẻ tức giận. Ông Martin gục gặc đầu, vẻ suy nghĩ lung.

- Được lắm. Cám ơn cô Burton, cám ơn quý tòa.

Ông chánh án tỏ vẻ thắc mắc, nhìn bà biện lý, bà này lắc đầu. Bà không có điều gì để nói. Ông chánh án ra hiệu cho Margaret Burton biết có thể lui xuống. Rồi ông lên tiếng nói câu mà Jessie đã sợ hãi chờ đợi:

- Mời ông Clarke ra trước vành móng ngựa.

Ian và Margaret Burton đi ngang qua nhau, cách nhau chừng vài tấc, mặt lạnh tanh, không biểu lộ một vẻ gì. Mới cách đây mấy phút, ả oang oang cái miệng nói hắn hại đời mình, và bây giờ nhìn ngay mặt anh ta được. Jessie bối rối hơn bao giờ hết, chịu không nỗi người đàn bà này

Thủ tục tuyên thệ xong, ông chánh án nhìn Ian qua cặp mặt kiếng:

- Ông Clarke, ông có thể cho tòa biết lời khai của ông về sự kiện đã xảy ra được chăng?

Nghe Ian kể lần lượt những sự việc trong ngày, ông chánh án tỏ vẻ vô cùng khó chịu: bữa ăn trưa, mấy ly rượu, việc để ý đến cô kia, cách ăn mặc khiêu gợi của ả, câu chuyện ả kể mình là chiêu đãi khỏa thân, chuyến xe tới đường Market, đến địa chỉ ả đã cho anh, mà sau đó anh quên ngay, sau cùng là chuyện ả mời anh lên phòng của ả, ở đó hai người uống rượu và yêu đương.

- Phòng đó là của ai?

- Tôi không biết. Tôi cho rằng của cô ấy. Nhưng phòng đó rất trống trải. Tôi không biết. Lúc ăn trưa, tôi đã uống quá chén. Tôi không đủ sáng suốt để suy nghĩ.

- Nhưng đủ sáng suốt để lên lầu với cô Burton?

Ian đỏ mặt. Anh có cảm tưởng mình là cậu học trò trốn học bị gọi lên phòng hiệu trưởng… Ian, anh có nhìn lên áo dài của ả Maggie không? Chậc, chậc, chậc! Nhưng không giống như vậy chút nào đâu. Tiếng tặc lưỡi mà anh tưởng chừng nghe được của Jessie quá lớn; với tội ham chơi của một cậu học trò, ai nỡ gắt gao đến vậy?

- Vợ tôi không có nhà, đi vắng cả ba tuần lễ.

Tim Jessie lại đập thùm thụp. Tính bắt lỗi chị đấy phải không? Có phải định ám chỉ như vậy không? Ðó phải là điều anh suy nghĩ, muốn chị cảm nhận như vậy chăng? Chị có trách nhiệm gì về chuyện anh trách chị chẳng trọn đạo làm vợ?

- Và chuyện gì xảy ra khi mọi việc xong xuôi?

- Tôi bỏ đi.

- Chỉ có vậy thôi? Ông có ý định gặp cô Burton trở lại không? Ian lắc đầu.

- Không. Tôi không có ý định gặp lại cô ấy. Tôi cảm thấy tội lỗi cùng mình trước những điều vừa xảy ra.

Ông Martin nhăn mặt trước câu trả lời của anh, và Jessie rùng mình. Ông chánh án cũng quan tâm đến.

- Tội lỗi ư?

- Tôi muốn nói là có lỗi với vợ tôi. Tôi không thường làm những chuyện thế này.

- Chuyện như thế nào hả ông Clarke? Hiếp dâm?

- Lạy Chúa, xin đừng nói vậy. Tôi chẳng hãm hiếp cô ấy. Anh rống lên, mấy giọt mồ hôi lăn trên trán. – Tôi muốn nói rằng tôi thấy tội lỗi đã lừa dối vợ.

- Nhưng ông có ép buộc cô Burton lên cầu thang khách sạn không?

- Tôi không làm chuyện đó. Cô ta đưa tôi lên cầu thang. Ðó là phòng của cô, chẳng phải của tôi. Cô mời tôi lên.

- Ðể làm gì vậy?

- Ðãi chầu rượu. Và co lẽ cũng vì chuyện mà quả thật cô ta muốn đạt tới.

- Vậy thì tại sao cô ấy lại hô hoán rằng ông hãm hiếp?

- Tôi chẳng biết.

Mặt anh nhợt nhạt và anh có vẻ rối trí lắm. Ông chánh án lắc đầu, nhìn quanh phòng.

- Thưa quí ông, quí bà, tôi cũng không hiểu nỗi chuyện này. Mục đích của phiên sơ vấn là xác định coi có chuyện lầm lẫn ban đầu nào không, coi vấn đề có thể giải quyết tại đây và ngay lúc này không, xác định coi có phải quả thật là có chuyện hiếp dâm chăng, và xét xem vụ này có đáng quan tâm hơn nữa về mặt pháp lý chăng. Nhiệm vụ của tôi là quyết định miện nghị hay đưa lên tòa trên xét xử. Ðể có thể ban quyết định miễn nghị, tôi cần phải cảm thấy hoàn toàn tin chắc rằng rõ ràng đây không phải một vụ hiếp dâm.

Trong trường hợp tôi không thể quyết định, vì vấn đề ở đây chưa sáng tỏ, tôi không có cách chọn lựa nào khác, đành phải đưa lên một tòa cao hơn quyết định và rất có thể là tòa đại hình. Dường như vụ án chúng ta đang gặp đây không phải là một vụ đơn giản. Lời khai của hai bên xa nhau nhiều quá. Cô Burton nói có hãm hiếp, ông Clarke nói không. Cả hai bên đều không có chứng nhân. Vì thế tôi e rằng vụ này sẽ được một tòa án cao hơn thụ lý, và rất có thể phải là một tòa đại hình. Chúng tôi bác bỏ miễn nghị. Thủ tục tố tụng đã được thi hành. Tôi sẽ chuyển vụ án này lên Tòa Thượng Thẩm, do thẩm phán Simon Warberg ngồi ghế chánh án. Phiên tòa đến đây chấm dứt.

Không cần nghi lễ gì nữa, ông chánh án đứng dậy ra khỏi phòng. Jessie cũng đứng dậy, bối rối nhìn nhau, và ông Martin xếp lại giấy tờ một lát. Margaret Burton được thanh tra Houghton nắm tay, lôi đi liền.

- Sao bây giờ? Jessie thì thầm với Ian.

- Em đã nghe ông ấy nói rồi đó, Jessie . Chúng ta sẽ ra tòa xét xử.

- Vâng.

Chị theo dõi phía sau lưng của cô Burton cho đến lúc mất hẳn, lòng tràn ngập hận thù đối với người đàn bà đã tàn hại đời sống của vợ chồng chị. So với trước đây ba tiếng đồng hồ, chị cũng chẳng biết được điều gì hơn. Chị quay qua ông Martin, lúc này coi bộ nghiêm lắm:

- Sao, ông Martin? Ông nghĩ sao?

- Chúng ta sẽ thảo luận tại văn phòng tôi. Nhưng tôi đánh hơi được một chuyện chẳng vừa ý. Tôi không dám chắc, nhưng tôi đã gặp một vụ như thế này, xảy ra cách đây nhiều năm. Một vụ án điên đầu, với một nguyên cáo điên rồ. Ðó là một vụ có liên quan đến chuyện thù hằn. Không phải chống người đàn ông mà chị kia cho là đã hiếp dâm chị, mà là chống kẻ đã hãm hiếp chị lúc chị chưa đầy hai mươi tuổi. Chị đã đợi hai mươi lăm năm để trả thù, đổ xuống đầu một người đàn ông vô tội. Tôi không thể nói rõ tại sao, chỉ là một cảm nghĩ trong lòng, nhưng nó gợi cho tôi nhớ tới vụ án kia.

Ông nói thật nhỏ, như thì thầm. Jessie ghé sát lại nghe, cùng chung một ý nghĩ. Chị cũng có cảm giác kỳ quái đối với người đàn bà tên Burton này. Ian vẫn còn xúc động mạnh, chưa có phản ứng gì nhiều, không để tâm bất cứ chuyện gì. Anh nhìn Jessie rồi trừng mắt nỗi giận:

- Tôi đã bảo cô đợi ngoài cơ mà.

- Em không thể.

- Ðúng, tôi có cảm tưởng cô đã quậy nát ở đây. Vui lắm nhỉ?

Giọng anh mệt mỏi và chua chàt. Vợ chồng anh và ông Martin là những người cuối cùng rời phòng xử, và anh ngó dáo dác như người mới gặp cơn ác mộng thức dậy. Ðây là một phiên tòa nặng nề, và Jessie có cảm tưởng chị đã sống qua năm năm trời, nội trong một buổi sáng.

Chị hỏi ông Martin:

- Bao giờ tòa xử?

Chị không biết nói gì với Ian. Chị có quá nhiều chuyện để nói.

- Sáu tuần nữa. Bà đã nghe ông chánh án nói rồi đó: tòa Thượng thẩm họp phiên thẩm vấn trong vòng hai tuần nữa, sau đó bốn tuần sẽ đưa ra xét xử. Vậy nên chúng ta có vài việc phải làm gấp rút.

Ông Martin có vẻ như người vừa giã rượu, và Jessie rất muốn hỏi coi thân chủ của ông trong vụ án trước kia, người bị mụ đàn bà tìm cách trả thù cáo buộc tội hiếp dâm, đã thoát tội bằng cách nào. Nhưng chị rất sợ, chẳng dám tìm hiểu. Ian cũng không hỏi tới, và ông Martin cũng không có ý cho biết. Ông nói:

- Tôi muốn anh Green làm việc ngày đêm, và tôi muốn ông bà đáp ứng lời mời, mỗi khi cần gọi tới ông bà. Giọng ông khô khốc.

Jessie lên tiếng trước, cố giữ giọng nói đừng lẫn nước mắt:

- Chúng tôi sẵn sàng. Chúng ta sẽ thắng, phải không ông Martin?

Giọng chị vẫn như tiếng thì thầm. Chị không hiểu vì sao mình lại mất tự tin đến thế.

- Tôi nghĩ đây là một vụ gay go. Vì lời khai của cô kia phản bác lại lời khai của ông, ông Ian ạ. Nhưng đúng, chúng ta phải thắng.

Nhưng Jessie nghe giọng ông không được chắn ăn mấy, toàn thể nội vụ lại như một sức nặng đè mạnh lên trái tim chị. Toàn thể sự kiện đã xảy ra như thế nào? Bắt đầu từ đâu đây? Có phải quả thật là vấn đề chị đã ở lại Nữu Ước quá lâu chăng? Có đúng là anh ấy đã động cỡn không? Có phải tại xui xẻo không? Ả Burton kia có phải loại người quá nhiều nữ tính đang tính hại một người nào, và Ian lãnh đủ? Lỗi tại ai? Khi nào thì mọi chuyện êm xuôi?

- Họ có thể hủy án lệnh, không cho anh Ian đóng tiền thế chân tại ngoại không? Ðó là mối khiếp sợ vẫn luôn luôn đeo đuổi chị và cả Ian nữa.

- Họ có thể, nhưng họ không làm đâu. Không có lý do chính đáng, chừng nào ông nhà vẫn tuân thủ luật pháp, không cưỡng lại trát đòi hầu tòa. Vả lại, ông chánh án cũng không đề cập đến vấn đề. Chỉ cần là cả hai ông bà đừng người nào đi chơi xa, kể từ hôm nay. Không đi, ngay cả vì nguyên nhân làm ăn nữa. Ðừng có hành động nào như thể muốn trốn. Không về thăm gia đình ở miền Ðông. Cứ quanh quẩn đây thôi. Tôi có thể cần tới ông bà đấy. Ðồng ý?

Hai người trịnh trọng gật đầu, và ông Martin dẫn hai vợ chồng chậm rãi bước ra khỏi phòng xử án. Jessie vừa đi vừa nghĩ tới những lời ông luật sư vừa nói. Gia đình? Gia đình nào? Ba má anh Ian quá già yếu, là những người cuối cùng anh chị phải thăm nom. Chuyện đó, chị với anh đã đồng ý với nhau cả rồi. Ba má anh rất tử tế, và già quá, không chịu đựng nỗi những chuyện thế này đâu. Hai cụ lại chỉ được có một mình anh, đem chuyện này mà kể chính là giết hai cụ vậy. Vả lại, việc gì phải kể? Chuyện này rồi sẽ êm xuôi, bắt buộc phải vậy.

Ra tới ngoài phòng xử, ông Martin mỉm cười với hai người và ngỏ lời từ biệt. Hôm nay là ngày dài bất tận đối với Ian và Jessie.

- Em ghé nhà vệ sinh vài phút, có được không?

Jessie bực bội nhìn Ian. Chị có cảm giác kỳ lạ và khó chịu đối với anh, tưởng như có ai vừa nói cho hai vợ chồng biết là anh mắc bệnh ung thư. Chị không biết nên khóc hay nên khích lệ anh, hay bỏ chạy, trốn đi. Chị lơ mơ chẳng rõ cảm nghĩ của mình ra sao nữa.

- Tất nhiên là được. Anh nghĩ là ở cuối hành lang. Anh cũng cần đi vệ sinh.

Câu chuyện giữa hai người rất lúng túng. Họ thấy khó ăn khó nói. Nhưng lúc đang đi trên hàng lang, đột nhiên anh giữ chị lại, nắm tay chị và quay nhìn tận mặt .

– Jessie, anh không biết nói gì nữa. Anh không làm chuyện đó đâu, và anh bắt đầu thắc mắc, chẳng hiểu thật sự câu chuyện xảy ra thế nào. Anh không chịu nỗi phải thấy những điều chuyện này đã gây ra cho em. Anh ham vui một hai tiếng đồng hồ mà để em lãnh hậu quả.

Chị mỉm cười, mệt mỏi đáp lại:

- Còn anh ra sao? Vui thích chăng? Anh ạ, chúng mình đã mắc vào tròng, và bây giờ phải tiếp tục tiến tới, lo gỡ cho ra. Có vậy thôi. Và lạy Chúa, đừng buông xuôi.

Chị nhìn anh, vẻ dịu dàng mà suốt ngày nay anh chưa được nhìn thấy. Chị vòng tay ômg ngang người anh, trong lúc hai người cùng đứng ở chỗ hành lang lót đá hoa, và anh ôm chặt lấy chị trong vòng tay không nói một câu. Anh tha thiết cần đến chị, và chị cũng hiểu vậy.

- Thôi buông em ra. Em phải đi tiểu. Giọng chị cộc cằn.

Anh mỉm cười với chị và hai người dắt tay nhau đi dọc hành lang. Giữa hai người có một điều gì đó rất đặc biệt. Luôn luôn phải có vậy, để họ có thể vượt qua những chuyện đang xảy ra cho họ.

- Một phút nữa em trở lại liền.

Chị hôn nhẹ vào cổ anh, nắm chặt tay anh, rồi biến vào phòng vệ sinh nữ. Vào tới bên trong, chị lách mình vào một căn, gài cửa lại. Hai căn bên đều có người, ở căn bên trái chị thấy ló ra đôi giày màu đỏ, gót bẹt và quần màu xanh, bên phải chỉ thấy đôi giày đen mũi nhọn. Jessie sửa lại quần aó, vuốt cho thẳng nếp váy, và mở cửa, đúng lúc đôi giày đen ló ra ở bên phải chị. Chị liếc nhìn theo hướng đó, trong lúc chị đứng trước…bồn rửa tay, đột nhiên, chị đứng như trời trồng, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt Margaret Burton đang nhìn lên. Vì chiều cao khác nhau, chiếc nón màu hồng nhạt chỉ hơi che khuất khuôn mặt kẻ thù.

Margaret Burton đứng yên, nhìn lại chị, và Jessie cảm thấy lạnh trong gan ruột. Ả đang đứng ngay trước mặt chị…trong tầm tay… chị có thể túm lấy ả…đập ột trận…giết ả… nhưng chị không thể cử động. Chỉ nghe một tiếng thở phì, rồi người đàn bà tên Burton lấy lại được tinh thần, chạy ra cửa, chiếc nón bay đi, rơi nhẹ xuống chân Jessie. Chuyện xảy ra chỉ trong giây phút, mà như thể hàng giờ, hàng ngày, hàng năm… và ả đã đi khỏi, Jessie đứng lại một chỗ, bất lực, nước mắt lã chã. Thật chậm rãi, Jessie cúi xuống nhặt chiếc nón, rồi mới từ từ tiến ra cửa. Chị nghe có người đập cửa rầm rầm, như điên cuồng. Ðó là anh Ian. Anh vừa ở phòng vệ sinh nam bên kia hàng lang bước ra, thì thấy Margaret Burton chạy như bay qua cửa. Và đột nhiên anh khiếp sợ. Chuyện gì xảy ra vậy? Jessie đã làm gì?

Chị lặng lẽ ló đầu ra, tay cầm chiếc nón, nước mắt đầm đìa trên mặt.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Jessie chỉ lắc đầu, nắm chặt cái nón.

- Ả có làm chuyện gì không?

Chị lắc đầu.

- Còn em?

Lại như trước. Một câu phủ định không nói ra lời.

- Ồ, em cưng! Anh kéo chị vào lòng, giật cái nón trong tay chị, vất xuống chiếc ghế dài cạnh đó. – Ta nên ra khỏi chỗ bẩn thỉu này. Về nhà đi!

Cụ thể hóa là anh sẽ đưa chị ra khỏi thàng phố. Thây kệ những lời ông Martin đã nói, anh chị cần phải đi xa, có lẽ là đi Carmel. Chồ nào cũng được. Anh tự hỏi không hiểu Jessie có thể chịu đựng sức ép này trong bao lâu nữa? Anh chịu nỗi bao lâu? Hình như cái nón nằm trên ghế dang nhìn anh, trách móc, trong lúc anh ôm chị vào lòng, và anh rùng mình. Chính chiếc nón ả đã đội hôm đó tại Enrico. Cái ngày đó….anh đang phải trả giá bằng nhiều năm, cánh này hay cách khác. Một tay giữ chặt lấy vai Jessie, anh dìu chị đi, thật chậm chạp, về phía thang máy. Anh muốn san sẻ bớt một phần tâm hồn anh cho chị, nhưng anh cũng chẳng biết chắc mình có còn giữ được một chút tâm hồn nào cho chính anh chăng? Anh muốn chuyện khủng khiếp này qua đi, nhưng nó chỉ mới bắt đầu.

Khi thang máy dừng lại, chị lặng lẽ bước vào, mắt chị đăm đăm nhìn vào cửa thang máy, và anh muốn lay người chị để đánh thức.

Thang máy đưa hai người tới chỗ tiền sảnh, tại đây diễn ra một cảnh náo nhiệt. Cảnh sát, thanh tra, luật sư, và biện lý đang chen chúc nhau, và nhiều người xếp hàng đợi giấy phép vào thăm tù. Ian và Jessie lẫn vào trong đám người cuồn cuộn như song biển đó. Và đó đây một vài khuôn mặt bình thường, không lo lắng: một kẻ nào đó ở nhà lầu tới đóng tiền phạt đậu xe trái phép, hay bổ túc lời khai xin đang ký xe hơi. Nhưng họ ít ỏi quá, nên chìm trong đám đông. Cũng vì thế mà cả Ian lẫn Jessie không ai nhận ra bà Astrid tới xin bảng số mới thay cho bản số xe cũ đã rớt ra nhân kỳ rửa xe mới đây. Hai vợ chồng đứng cách xa chỉ chừng hơn thước, nhưng không trông thấy bà. Tuy nhiên bà nhận ra anh chị, xúc động mạnh trước nét mặt của anh chị. Hai người đã vượt qua chỗ bà đứng hai thước, bà đã định lên tiếng, nhưng sau lại để cho đi qua luôn. Nét mặt của hai người cũng là nét mặt của bà khi bà nghe được ông bác sĩ tiết lộ cho biết bệnh tình của ông Tom nguy kịch ra sao.

Sáng hôm sau, Ian trấn tĩnh tâm trí . Jessie cần phải đi xa. Cả hai anh chị đều cần . Trong lúc chị làm bữa ăn sáng, anh gọi điện thoại cho ông Martin để giải quyết vấn đề đó . Ông Martin đồng ý, và anh đã báo tin cho chị biết, như một chuyện đã rồi . Chị mặc áo ngủ, đi chân đất, đứng ở nhà bếp, nhìn anh với vẻ hoài nghi.

- Chúng mình sẽ làm gì ?

- Nửa giờ nữa, chúng mình sẽ rời nhà, đi Carmel. Lần này anh mỉm cười, lúc nói câu đó - Sửa soạn hành lý đi, em cưng.

- Anh điên. Ông Martin đã nói ...

- ... Nói anh gửi bưu thiếp cho ổng . Ian vênh váo mỉm cười, Jessie vui thích :

- Ổng nói hồi nào vậy ?

- Vừa mới rồi .

- Anh gọi cho ổng ? Chị vẫn tỏ ý lưỡng lự, nhưng vui thích .

-- Anh vừa gác máy điện thoại . Vì thế, em cưng ạ ... Anh từ tốn lại gần chị, hơi mỉm cười - sửa soạn mau lên, kẻo trễ mất một ngày .

Hai giờ sau, họ tới Carmel, Ian cầm tay lái chiếc xe Morgan. Trời lạnh hơn cách đây mấy tuần, nhưng nắng ráo . Họ đã hạ mui xe, gió lồng lộng, và họ tới nơi, vui sướng hơn. Luồng gió liên tục thổi trên xa lộ đã khiến đầu óc họ thanh thản .

Xét cho cùng, ý nghĩ của Ian không đến nỗi dở, chuyến đi rất vui, và sau khi đi được chừng 50 dặm, Jessie không còn tưởng tượng cái chuyện thanh tra Houghton đuổi theo. Chị luôn luôn bị ám ảnh, nhưng có lẽ bây giờ hết rồi . Chị thấy dường như hắn mạnh lắm đó . Hắn có thể bỏ đi, rồi quay lại liền, mang theo lệnh xét nhà, dắt theo thằng bạn, súng ống đầy đủ, và mắt nhìn trừng trừng ... miệng méo xệch ... khiến chị khiếp sợ, và chị đã không dám có tiếng nào kể lại với anh Ian. Không bao giờ chị dám đề cập tới . Chị cũng thắc mắc về phí tổn của cuộc du hành, nhưng anh Ian đã nhấn mạnh là anh còn đủ tiền, bao hết . Anh cũng nhắc chị lo thu xếp việc làm ăn của chị, báo trước cho biết rằng dầu sao thì vợ chồng phải tiết kiệm đi thì vừa, lần này không được xài thứ tiện nghi xa xỉ nữa . Chị cảm thấy tội lỗi, ngờ rằng tiền bảo hiểm của anh chẳng còn bao nhiêu, lo lắng vấn đề tài chánh của gia đình, và phí tổn chuyến du hành quá cao.

Bạn đang đọc Bây Giờ Và Mãi Mãi của Danielle Steel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.