Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Hoang ảo cảnh

Tiểu thuyết gốc · 1405 chữ

Đan Khải là một cái danh tự hắn sử dụng vào thời kì đầu thời thượng cổ, tu vi hắn lúc đó mới chỉ là Tầm Thiên kỳ mặc dù nhân tộc tu chân lúc đó có thể đạt đến Nguyên Anh kỳ là cao rồi

Đạt đến Tầm Thiên kỳ mới có thể chân chính tự gọi là đại năng, bởi vì tu sĩ đạt đến cảnh giới này thì "trên có thể tạo ra Lôi Kiếp, dưới có thể chưởng khống Địa Hỏa". Nói một cách rõ ràng hơn là tu sĩ có 3 vạn năm thọ nguyên và có thể nắm giữ ngũ hành chi lực và dung nhập vào thiên nhiên, tu sĩ Tầm Thiên kỳ không còn bị ràng buộc vào thuộc tính linh căn nữa.

Tầm Thiên kỳ tuy mạnh mẽ như vậy nhưng so với Thập Dực Thần Sứ của thần tộc liền giống như đom đóm so với ánh trăng chứ chưa nói đến Thần Hoàng, mặc dù sau đó hắn trở nên vô cùng mạnh mẽ có thể cùng lúc đá đít Thần Hoàng cùng với chúng tộc nhân Thần tộc ra khỏi cái vị diện này nhưng chính hắn cũng phải thực sự công nhận Thần Tộc nếu mà vẫn còn tồn tại đến bây giờ thì sợ là nhân tộc vẫn không có cách nào ngẩng đầu lên đi. Đó là chưa kể còn có các chủng tộc hùng mạnh khác tuy không bằng Thần Tộc nhưng cũng không kém bao nhiêu có thể tùy ý đè đầu Nhân Tộc

Cái tên Đan Khải này vừa gợi ra cho hắn bao nhiêu kỉ niệm buồn cũng vừa gợi nhớ cho hắn cái thời điểm mà hắn vẫn chưa có vô địch, cái thời điểm mà mỗi ngày đều là cửu tử nhất sinh cố gắng mà sinh tồn. Bất tri bất giác hắn chợt nhớ tới nụ cười ôn nhu của cái kia Tứ Dực Thần nữ...

Bất quá hắn cảm giác toàn bộ kí ức về thời thượng cổ của hắn chỉ là một phần nhỏ trong toàn bộ kí ức của hắn, có lúc hắn muốn chậm rãi đi sâu hơn vào kí ức để tìm xem hắn đến tột cùng là ai và sinh ra ở đâu thế nhưng vẫn như cũ là có cái gì đó đẩy hắn ra khiến cho đầu hắn đau như búa bổ

....

-Đan Khải đệ, tại sao từ nãy đến giờ đệ không nói gì, cảm thấy không ổn sao ?

Trúc Ngọc Yên cảm thấy kì lạ, đồng hành với nhau nãy giờ cũng được vài canh giờ tại sao thiếu niên này lại không hề hé miệng nói một lời

-A... không có gì, ta chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện

-Đệ tuổi còn nhỏ đừng có mà suy nghĩ nhiều quá, dễ bị bạc đầu lắm nha

Nàng nói đùa với hắn, có lẽ bởi vì cái bộ dạng chưa thành thục kia của hắn tự nhiên khiến nàng xem hắn như một tiểu đệ đệ cần được quan tâm a

Đan Khải lúc này khóe môi giật giật, bà mẹ nó ta vẫn còn nhỏ tuổi vậy thì ai mới lớn đây. Bất quá, hắn cũng tự biết vẻ ngoài của hắn dễ khiến người ta hiểu lầm nên cũng đành thở dài bỏ qua một bên.

Nếu như ánh mắt có thể giết người được thì Đan Khải hẳn là phải chết không biết bao nhiêu lần đi, bởi vì cái kia đại sư huynh của Trúc Ngọc Yên đang nhìn hắn bằng ánh mắt ghen tức. Chỉ là một cái phàm nhân tiểu bạch kiểm lại dám càn rỡ đùa giỡn với nữ nhân của ta...

...

Mộc Tề vực, Di Linh sơn

Ngọn núi này không ai biết đã tồn tại bao nhiêu năm, tên gọi của nó cũng bị đổi qua không biết bao nhiêu lần. Nhưng có một điều không thay đổi đó là trên đỉnh của nó có một cây đại thụ vẫn sừng sững đứng che cả một vạt núi qua nhiều năm, người Mộc Tề vực có một số từ khi sinh ra là một tiểu hài tử đến lúc trở thành một lão nhân già yếu vẫn nhìn thấy cái đại thụ này tán lá vẫn xanh tươi, thân cây vẫn cứng rắn.

Có một số tu sĩ vì thổ nạp trị thương ở Di Linh sơn này cũng khiến thương thế mau chóng lành hơn nên liền gọi đại thụ này là sinh mệnh thụ, có tu sĩ bảo đó là linh thảo vạn năm mà thành cũng có tu sĩ bảo Mộc Thần thật sự tồn tại, bất quá biết được chính xác lai lịch của nó sợ rằng chỉ một có mình Đan Khải đi

...

-Đúng là nơi này, không nghĩ đến sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi bao nhiêu

Hắn thầm nghĩ trong lòng, hơi thở ngưng trọng nhìn một lên cái đại thụ to lớn trên đỉnh kia

Trên đường bước lên đỉnh hắn nhìn thấy rất nhiều người đi tế bái đại thụ này, phàm nhân cũng có, tu sĩ cũng có. Thậm chí còn có cả Nguyên Anh tu sĩ tế bài cái này đại thụ

Cùng với Trúc Ngọc Yên đi đến đỉnh thì hắn nhìn thấy khắp nơi đều là nhang khói, đại sư huynh kia liền đi lấy nhang và đem về hai tay 6 cây nhang. Hắn lạnh giọng nói với Đan Khải

-Ta và sư muội ở đây liền tế bái Sinh Mệnh thụ, ngươi thì tự đi lấy nhang mà tế bái đi

-Không cần, ta hiện tại không muốn tế bái nữa

Đại sư huynh khẽ hừ một cái rồi đưa cho Trúc Ngọc Yên 6 cây, hắn cũng là trên tay cầm 6 cây nhang rồi cùng quỳ xuống với Trục Ngọc Yên vái 3 cái

...

-Không nghĩ đến ngươi hiện tại lấy tín ngưỡng lực để có thể tiếp tục sống

Chỉ thấy trên đầu hắn rơi xuống một chiếc lá vàng, Đan Khải khẽ cầm chiếc lá đó rồi nở ra một nụ cười

-Lạc Hạ đại lục này tồn tại bao nhiêu năm thì hẳn là ngươi cũng bấy nhiêu tuổi đi, ngươi cũng như ta. Sống lâu như vậy mà vẫn không có chết phải không ?.... Thế Giới thụ

Hắn nói rất nhỏ, nhỏ đến mức người xung quanh không ai có thể nghe thấy kể cả tu sĩ xung quanh. Dù là Xích Ngân đang ngủ trong lòng hắn cũng không có nghe được hắn nói cái gì

Chỉ là khi hắn vừa dứt lời thì xung quanh bỗng nổi lên một cơn gió vô cùng mạnh mẽ làm thổi ngã các lư hương

Xích Ngân lúc này bỗng tỉnh dậy, tiểu loli mở mắt nhìn hắn rồi lại nhìn về phía đại thụ

-Ca ca, ta cảm thấy.... nguy hiểm

-Ân, ta biết

Trúc Ngọc Yên lúc này cảm thấy mọi thứ rất là kì lạ, lúc nãy chẳng trời nắng đẹp lắm sao, tại sao bây giờ sắc trời lại chuyển biến như vậy

Thật ra bởi vì do tu vi quá thấp nên nàng không có cảm nhận được khí tức nguy hiểm, ngay cả hắn một thân tu vi siêu thần còn phải kiêng kị cái khí tức này

Lúc này nàng thấy cái kia tuyệt mỹ thiếu niên yên lặng ngước lên nhìn đại thụ thì nàng vội tiến lại gần hắn, chỉ là khi nàng vừa chạm vào người hắn thì thấy cảnh vật xung quanh dường như chậm lại. Mọi thứ cứ như bị đóng băng, nàng quay đầu nhìn về hướng đại sư huynh thì thấy hắn cũng bất động

Khung cảnh xung quanh bỗng biến thành một cái hư không chiến trường, khắp nơi đều là máu

Nàng xoay người lại bỗng nhìn thấy một cái mắt đỏ tuyệt thế nữ tử một thân hắc giáp nhuộm máu, dưới chân nữ tử có xác của Thập Nhị Dực Thần sứ bị đứt đầu, cũng có xác của Cự Long bị chặt đi đôi cánh còn có cả trứng của Hỏa Phượng bị nữ tử đạp nát, trên tay nàng còn đang bóp chặt một cái Hoàng Sắc Kim Bằng...

Trúc Ngọc Yên hoảng sợ la lên một cái thì thấy mắt đỏ nữ tử đó quay lại nhìn nàng...

....

Bạn đang đọc Bất Tử Vẫn Là Bất Tử sáng tác bởi BaLỗRốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaLỗRốn
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 276

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.