Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18

Phiên bản Dịch · 2540 chữ

Chương 18: Đói bụng không? Ăn bát mì đi.

Một con yểng nuôi trong lồng sắt lúc này nhảy nhặng lên, bỗng mở miệng léo nhéo, “A ~ Đồ ngốc ~ A ~ Đồ ngốc ~”

“A!” Tề Đan Yên phản ứng lại giật mình hô một tiếng, “Ai nói với ngươi! Nói bậy! Ta và Hạng Tuế Chiêm…”

“Giải thích chính là che giấu.” Kính Hiên ngồi xuống cạnh bàn, sắc mặt như bình thường, bắt đầu ăn cơm. Tề Đan Yên đứng ở đối diện hắn, da đầu tê rần, cảm thấy Kính Hiên trước mặt mình vô cùng xa lạ, giống như bị hồ ly tinh nhập thân, nàng không nhận ra nữa rồi.

Lại thấy Kính Hiên giương mắt nhìn nàng, “Mẫu hậu, làm người ấy mà, quan trọng nhất là vui vẻ. Năm đó ta còn nhỏ, Cung Thân Vương cũng vậy, Quốc Cữu cũng vậy, thậm chí cả Uy Viễn Tướng Quân Hạng Tuế Chiêm cũng vậy, chỉ cần có lòng không phục đều có thể giết ta chiếm chỗ, ta không thể không giả ngủ. Mấy năm qua ta vô cùng vui vẻ, Hạng Tuế Chiêm giúp ta diệt trừ Cung Thân Vương, vì tiền Quốc Cữu quá nhiệt tình với ngài, hắn sinh lòng ghen tuông nên giết luôn Quốc Cữu. Hắn phía bắc trấn thủ biên cảnh, phía nam diệt trừ Ma Lão, chỉ vì để ngài buông rèm chấp chính, ngồi vững giang sơn, vô ưu vô lo. Hắn thích ngài, vì đảm bảo ngài ngồi vững vị trí Thái Hậu nên không thể không đảm bảo ta ngồi ổn ngôi vị Hoàng Đế, quả là làm khó cho hắn, ha ha. Đúng rồi, mẫu hậu, ngài có đói bụng không, ngồi xuống ăn bát mì trước đã.”

Là người khác thời điểm này chắc chẳng còn tâm trí đâu mà ăn cơm, cố tình Tề Đan Yên còn “ừ” một tiếng bước tới, người ta bảo nàng ăn mì, nàng thật sự múc một bát mì gà phỉ thúy bạch ngọc, ngồi xuống đối diện Kính Hiên ăn, nghì thầm, Tuế Chiêm vì ta thật sự khó xử. Nếu có thể sinh một bé gái cho chàng thì tốt quá ~

“Ban đầu ta cũng lo lắng hắn có ý đồ bất chính hay không, nghĩ ra rất nhiều biện pháp thử hắn.” Kính Hiên gắp một miếng thịt ngỗng khô cho Tề Đan Yên, đôi mẹ con hờ vẫn vui vẻ hòa thuận như trước, giống như chỉ đang trò chuyện việc nhà, “Trà hoa đậu đen rất hiếm, trong cung gần như không ai biết dùng nó với lạc sẽ trí mạng, năm đó Nghi Phi, người luôn muốn hại chết ta, được phụ hoàng ban thưởng rất nhiều trà hoa đậu đen. Ta biết trà hoa đậu đen mình không có mà uống, thằng nhóc xấu xa kia lại thường xuyên được uống. Trong cung yến, ta nói muốn ăn lạc luộc ô mai, làm Hoàng Tử, con trai Nghi Phi cũng có phần. Quả nhiên, khi trở về có lẽ nó đã uống trà hoa đậu đen giải khát, ngày hôm sau lăn ra chết. Không còn con trai, Nghi Phi dựa vào cái gì tranh với mẫu hậu của ta? Con trai đã chết, bà ta điên điên khùng khùng, cuối cùng toi đời trong lãnh cung, làm ta vui hết biết.”

Quả nhiên mỗi đứa bé có thể lên làm Hoàng Đế đều không phải hạng xoàng. Mới bảy tuổi đã tẩm ngẩm tầm ngầm giết chết Hoàng Tử được sủng ái đang tranh vị trí Thái Tử với mình, Kính Hiên trưởng thành sớm, có tâm cơ, thật sự kinh khủng như Hạng Vũ đã phát hiện.

Trước khi người xấu muốn hại diễn viên chính đều thích thành thật kể một lượt những chuyện xấu xa mình từng làm.

Tề Đan Yên nghe hắn nói vậy ngẩn cả người, tò mò hỏi: “Lạc luộc ô mai có ngon không?”

“Ngon lắm, chua chua ngọt ngọt, do một đầu bếp Hàng Châu ở Ngự Thiện Phòng làm đấy ~ Tiểu Ca Tử!” Kính Hiên hô to: “Gọi Ngự Thiện Phòng làm một đĩa lạc luộc ô mai đưa tới.”

Tiểu Ca Tử bên ngoài tuân lệnh, bước nhanh đi.

“Hạng Tướng Quân quả là trung dũng, bất kể ta thử thế nào, xuất cung cũng vậy, dung túng Tiểu Thanh Tử làm gián điệp cũng vậy, hắn đều giúp ta giải quyết. Quả là rường cột nước nhà.” Kính Hiên múc một thìa cháo hoa hồng, say mê hít một hơi, “Nhưng dù trí tuệ trung dũng thế nào, có tư tình với đương kim Thái Hậu cũng là đại nghịch bất đạo. Hắn làm nhục tôn nghiêm hoàng gia thì thôi, còn để ngài mang thai con hắn, mượn cớ tuần tra biên cảnh phía bắc đưa ngài tới hành cung nghỉ hè để sinh con, quá to gan lớn mật rồi. Thật sự khiến ta nhìn gia tộc họ Hạng bọn họ với cặp mắt khác xưa.”

“Ngươi tha cho hắn đi, hắn…” Cuối cùng Tề Đan Yên cũng bắt được trọng điểm, mím môi mở to mắt nhìn Kính Hiên, “Hắn chưa từng có ý định hại ngươi mà.”

“Hắn đương nhiên không dám hại ta, bởi vì dù sao ngài cũng là “mẫu hậu” của ta.” Kính Hiên thở ra một hơi, tiếp tục nói: “Nay ta sắp tự mình chấp chính, mẹ ruột ta để lại nửa tờ mật chỉ, một nửa khác ở trong tay hắn, cả thượng phương bảo kiếm nữa, ta thấy hiện giờ hắn sẽ không giao ra đâu.”

“Hắn sẽ giao!” Tề Đan Yên tràn đầy tự tin nói, “Ngươi mở miệng đòi hắn, sao hắn lại không cho được.”

“Hắn sẽ không cho ta.” Kính Hiên ngay trước mặt Tề Đan Yên lấy ra một bao giấy trong tay áo, đổ thuốc bột vào trong bình rượu, rót rượu đầy chén, chuyển qua trước mặt nàng, vô cùng hiền lành nói: “Mật chỉ mà mẹ ruột ta để lại là – chờ ta tự mình chấp chính, nhất định phải ban chết cho ngài. Mẫu hậu ơi là mẫu hậu, ngài đứng đầu hậu cung nhiều năm như thế, tốt xấu gì ta cũng gọi ngài “mẫu hậu” nhiều năm như thế, một Quý Tần nho nhỏ như ngài cũng nên thỏa mãn rồi. Hoàng gia chính là thế này, chỉ có máu thịt, không có tình cảm, kiếp sau ngài nhất định phải xấu như Đông Thi, đừng có tới Tử Cấm Thành này mà chịu tội nhé.”

“Cầu Kính Hiên! Ngươi…!” Tề Đan Yên luống cuống, lùi về sau vài bước, ghế đập mạnh xuống đất, Tử Ngư, Cẩm Tú và Tiểu Đông Tử bên ngoài hầu hạ nghe động tĩnh muốn mở miệng hỏi thì dường như bị người ta bịt miệng, giữ tay, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và tiếng binh khí hỗn loạn, thị vệ đại nội vây quanh cung Từ Ninh.

“Bắt lấy cung nữ Tử Ngư kia cho trẫm!” Kính Hiên ra lệnh, lại quay đầu cười với Tề Đan Yên, “Nàng ta là người Hạng Tuế Chiêm phái vào cung giúp hai người cẩu thả, trẫm đã biết từ lâu rồi, nếu không ngài đi hành cung nghỉ hè hai, ba năm, vì sao chỉ có mình Tử Ngư đi theo ngài?”

Tề Đan Yên như chim sẻ sợ cành cong, ngồi bệt dưới đất, nhất thời nói không ra lời. Nụ cười của Kính Hiên hôm nay tràn ngập sát khí, khiến người ta sợ hãi. Nàng không thể nào ngờ rằng tiểu Hoàng Đế thường ngày cười ngốc nghếch, không ngừng tìm đường chết lại hạ một bàn cờ lớn đến thế, lợi dụng tình cảm của Hạng Tuế Chiêm với nàng, kiềm chế Hạng Tuế Chiêm tay cầm binh quyền, danh tiếng trong quân vang dội, khiến Hạng Tuế Chiêm không ngừng ra chết vào sống cho mình, diệt trừ đối lập, đến khi có thể bình an tự mình chấp chính thì qua sông đoạn cầu.

“Mấy người chớ trách ta vô tình. Dù sao ngài cũng là mẫu hậu trên danh nghĩa của ta, Hạng Tuế Chiêm lại dám không để ý mặt mũi của ta xằng bậy với ngài, cho dù hắn hộ quốc hộ chủ có công cũng không thể lấy công chuộc tội. Hắn chẳng khác gì Lao Ái, Lã Bất Vi triều Tần, khinh ta còn nhỏ mà lừa dối, dâm loạn hậu cung, đáng chết từ lâu rồi.” Kính Hiên cắn răng, phẫn hận ném chiếc đũa trong tay xuống, chỉ vào Tề Đan Yên, “Cả ngài nữa! Cho dù ngài có tình với Hạng Tuế Chiêm nhưng dù sao ngài cũng là phi tần của phụ hoàng ta, là đương kim Thái Hậu, sao có thể tư thông với thần tử? Ngài để phụ hoàng ta ở đâu? Để ta… ở đâu?”

Giờ phút này Tề Đan Yên mới như chợt nhớ ra ông xã nhà mình là Đôn Hiếu Đế đã qua đời. “Phụ hoàng ngươi… Phụ hoàng ngươi ngay cả ta là ai, mặt mũi tròn méo thế nào cũng chẳng biết.” Tề Đan Yên nhớ tới những ngày mình vào cung, nàng sống an nhàn sung sướng đã quen bỗng cảm thấy khi đó rất đắng rất khổ, cho dù lên làm Thái Hậu, nếu không có Hạng Tuế Chiêm, năm tháng trong hậu cung cũng sẽ quạnh quẽ buồn tẻ như trước đây.

“Ngài thịnh sủng cũng được, thất sủng cũng được, đều không thay đổi được sự thật ngài đã ở hậu cung. Hậu cung ba nghìn sắc đẹp, nếu ai ai cũng như ngài, vì thất sủng mà tư thông với ngoại thần, thì cung quy của tổ tông chẳng phải thành thùng rỗng kêu to, hậu cung này chẳng phải thành nơi trăng hoa rồi à!” Kính Hiên vỗ bàn thật mạnh, chén rượu chấn động đổ ra, hắn “ôi mợ nó” một tiếng, nâng chén rượu lên lại rót đầy, mang theo vài phần cơn giận còn sót lại, vài phần xấu hổ nói: “Mẫu hậu uống chén rượu này đi, giữ lại chút thể diện hoàng gia. Trẫm sẽ an táng ngài vào hoàng lăng dựa theo nghi thức Thái Hậu, còn sai người sáng tác truyền kỳ của ngài.”

“Rượu kia có độc đấy à…” Tề Đan Yên nhát gan vô cùng hoảng sợ.

“Đương nhiên là có độc rồi.” Kính Hiên nhíu mày, “Hay là mẫu hậu muốn lụa trắng?”

“Ta…” Tề Đan Yên liều mạng lắc đầu, ấm ức đến mức nước mắt chảy ròng ròng. o(>﹏“Người đâu, đút rượu cho Thái Hậu!” Kính Hiên phất ống tay áo, gọi mấy thị vệ vào, Mấy anh chàng cao to tuân lệnh, một người xách Tề Đan Yên lên, hai người khác cầm chén rượu, bóp miệng nàng mở ra đổ vào trong, còn có một người nâng bầu rượu, bổ sung bất cứ lúc nào.

Rượu độc cay xè rót vào từ miệng mũi Tề Đan Yên, nàng phản kháng một lúc lâu cuối cùng vẫn bị ép uống vào. Rượu này vô cùng độc, mới vừa vào bụng đã nóng rực lên, trong lúc hoang mang nàng nghe thấy Kính Hiên dặn thị vệ không được tiết lộ chuyện hôm nay, ai nói ra ngoài một chữ sẽ tịch thu tài sản, giết cả nhà.

Xem ra lần này Kính Hiên làm thật.

Bụng Tề Đan Yên quặn đau, còn đau hơn cả khi sinh con, nàng bỗng cảm thấy buồn nôn, vừa há miệng nôn là nôn ra một bãi máu đen, phun ra đầy đất. Nàng há miệng muốn thở, thế nhưng không cách nào thở nổi, nàng ôm cổ họng giống như muốn xé ra một cái lỗ để thở, nhưng tay chân đã không còn sức lực, chỉ có thể chán nản ngã xuống, không ngừng co quắp trên mặt đất.

Kính Hiên lạnh mặt, nhìn nàng không ngừng giãy dụa dưới đất, gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên, lẩm bẩm: “Đồn là rượu độc uống vào chết ngay, mất mạng trong nháy mắt, không hề đau đớn, nay xem ra chẳng phải. A! Còn chưa cho Thái Hậu ăn lạc luộc ô mai nữa, tiếc quá…”

Tề Đan Yên giãy dụa một lúc rồi lè lưỡi chết, đám thị vệ thấy mặt nàng đầy máu đen, vô cùng sợ hãi.

“Thả ba người hầu của Thái Hậu ra, để bọn họ vào.” Kính Hiên lạnh nhạt nói, trong mắt không hề có độ ấm.

Cẩm Tú, Tử Ngư và Tiểu Đông Tử đều mang vẻ mặt sợ hãi và bi thương, tiến vào nhìn thấy thảm trạng này vừa hoảng vừa sợ, quỳ rạp xuống đất, nằm rạp trên mặt đất, chỉ có Tử Ngư không quỳ, nàng căm tức nhìn Kính Hiên, nghiến răng, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và đau đớn. Nàng không ngờ rằng Hoàng Thượng trước giờ đầu óc có đạn bỗng nhiên lại phá hoại chuyện của Tướng Quân và Thái Hậu, hạ sát thủ trong chớp mắt, nàng còn chưa kịp gửi thư cho Hạng Tuế Chiêm!

Tử Ngư ngồi xổm xuống, lắc lắc Tề Đan Yên, chỉ thấy Tề Đan Yên mở mắt trừng trừng, đã hoàn toàn tắc thở. “Thái Hậu!” Tử Ngư khóc lên, ôm lấy thi thể Tề Đan Yên, nức nở gọi nàng, đáng tiếc nàng không còn ngơ ngác đáp lại một câu “Hả?” như xưa nữa.

“Ba người các ngươi hầu hạ Thái Hậu đã lâu, nay cho các ngươi chút thời gian cuối cùng. Tắm rửa cho Thái Hậu, tiện cho khâm niệm nhập quan.” Sắc mặt Kính Hiên có vẻ âm u, “Các ngươi đều là đầy tớ trung thành, chờ thu xếp dung nhan cho Thái Hậu xong thì cũng đi theo nàng đi.”

Tử Ngư hận đến mức siết chặt tay, nàng không sợ chết, điều nàng không thể chấp nhận là Tề Đan Yên cứ thế bị Kính Hiên độc chết, nàng không dám tưởng tượng biểu cảm của Tướng Quân khi biết tin này, nàng thậm chí còn không dám xác định Tướng Quân có thể sống một mình hay không. Tử Ngư giương mắt, thấy ý cười ẩn giấu trên mặt Kính Hiên, nàng đột nhiên hiểu ra, tiểu Hoàng Đế âm hiểm này nhiều năm ngụy trang thành đồ ngốc, đại khái vì muốn mượn tay Hạng thị diệt trừ đối lập, cuối cùng dùng tội danh tư thông Thái Hậu diệt trừ toàn bộ Hạng thị!

“Thái Hậu đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo qua đời, trẫm rất khổ sở.” Kính Hiên trầm giọng nói, “Dời ngày tự mình chấp chính tới sau tang lễ của Thái Hậu. Đánh chuông tang, báo cho các quan và bách tính thiên hạ.”

Tử Ngư ôm chặt thân thể dần lạnh xuống của Tề Đan Yên, móng tay đã bấm nát lòng bàn tay, máu đỏ thẫm chảy xuống từ lòng bàn tay, nhỏ vào máu đen mà Tề Đan Yên nôn ra, cũng dần dần biến thành màu đen.

Bạn đang đọc Bất Thần của Đào Đào Nhất Luân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.