Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tra Xét

Phiên bản Dịch · 2507 chữ

Qua đông chí, trời sẽ càng ngày càng lạnh lẽo hơn, đến cuối năm, vô luận là triều đình hay là gia đình bách tính tầm thường, cũng đều rất vội vàng. Đại hôn của Hiên Vương gia, thú công chúa nước láng giềng, cho nên lễ hội mừng năm mới năm nay dĩ nhiên là long trọng hơn không ít.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, điểm mấu chốt chính là An Minh Hiên không ở kinh thành. Hoàng đế tức giận không thể tả, nhi tử này của hắn, chẳng biết phân biệt nặng nhẹ, cư nhiên đi biệt tích nửa năm trời, ngay cả một lá thư cũng không có, còn bỏ mặc thê thiếp lại Vương phủ, hắn không sợ có kẻ sẽ hồng hạnh xuất tường hay sao? Vạn nhất có chuyện đó thì làm thế nào bây giờ? Kết quả là, hoàng đế liền cho triệu kiến Uy Viễn tướng quân ngay trong đêm. Uy Viễn tướng quân nhận được thủ dụ của hoàng thượng, thầm nghĩ hiện nay quốc thái dân an, lại cũng không phải lễ mừng năm mới, sao vẫn không chịu để cho lão tử sống yên ổn, chẳng lẽ lại có rắc rối gì bắt lão tử thu dọn sao?

Đi tới bên cạnh thái giám đến truyền lời, móc ra một thỏi bạc nhét vào tay hắn, Uy Viễn tướng quân thấp giọng hỏi: “Công công có biết hoàng thượng triệu kiến vi thần vì chuyện gì không?”

Thái giám thật không hổ là thái giám, cười gian trá nói, “Tướng quân đi liền biết, nói chung là đại sự.”

Uy Viễn tướng quân gọi quản gia tới dặn dò một hồi, sau đó phủ thêm khôi giáp, cưỡi một con ngựa cao to, theo thái giám vào cung.

Hoàng đế gấp đến độ đứng ngồi không yên, nhìn thấy Uy Viễn tướng quân tới liền nói: “Ngươi cuối cùng cũng tới!”

“Thần tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Để hoàng thượng đợi lâu, thần tội đáng muôn chết.”

Hoàng đế vội vã nâng hắn dậy, “Ngươi chết đi thì trẫm biết tìm ai bây giờ a.”

Uy Viễn tướng quân nghe thấy những lời này, sửng sốt một chút, sau đó khom người cúi đầu nói: “Chẳng hay hoàng thượng triệu kiến vi thần gấp rút như thế là do có đại sự gì phát sinh chăng? Thần nhất định sẽ vì Đại Chu cúc cung tận tụy, quyết không từ nan.”

Hoàng đế gật đầu nói: “Đại Chu có thể có được một thần tử như ngươi, quả thật là đại phúc a! Nếu ái khanh tự tin như thế, vậy ngươi liền xuất phát đi, phải kín đáo một chút, mang theo một hai người nữa, nếu cần thiết thì chỉ có thể điều động hai nghìn binh mã. Quan viên các nơi đều tùy ngươi điều khiển.”

Chẳng lẽ là chính biến, có người tạo phản? Thế nhưng, sao lại chỉ cấp cho mình hai nghìn binh mã a?

Hoàng đế thấy hắn nghi hoặc, không nhịn được nói: “Ái khanh, vẻ mặt đó của ngươi là sao?”

Uy Viễn tướng quân vội quỳ xuống nói: “Vi thần tuyệt không nhị tâm.”

Hoàng đế xua tay nói: “Được rồi được rồi, nhanh xuất phát đi, nhất định phải tìm được tiểu tam nhi mang về đây trước giao thừa đấy.”

“Hiên, Hiên Vương gia? Hoàng thượng ngài nói chính là Hiên Vương gia? Chứ không phải là bảo vi thần đi dẹp loạn?”

“Dẹp loạn thì dễ, thế nhưng bảo ngươi mang nhi tử của trẫm về đây thì lại không dễ dàng chút nào. Trẫm ban cho ngươi Thượng Phương bảo kiếm, cho phép ngươi trảm trước tấu sau, nhất định phải mang nhi tử của trẫm về đây!”

“Thần tuân chỉ!”

Hoàng đế gật đầu, sai thái giám lấy một thanh bảo kiếm ra đưa cho hắn.

Thượng Phương bảo kiếm, cũng với những bảo kiếm bình thường cũng không quá khác biệt, đơn giản đó chỉ là thanh kiếm tượng trưng cho quyền lực của hoàng gia mà thôi.

Mới vừa đi ra đến cửa, chuẩn bị xoay người rời đi, ai ngờ hoàng thượng đột nhiên gọi hắn lại, Uy Viễn tướng quân bước chân rối loạn, ngã ngay ở cửa.

Hoàng đế nhíu nhíu mày, hắn liệu có đủ khả năng đối phó với tiểu tam nhi không nhỉ, mình liệu có nhờ sai người không đây?

Uy Viễn tướng quân vịn vào cánh cửa để đứng lên, nhịn đau nói: “Hoàng thượng còn có chuyện gì cần phân phó không ạ?”

Hoàng đế thở dài nói: “Không có gì, trăm triệu lần không thể gây thương tổn đến tiểu tam nhi a.”

“Hoàng thượng yên tâm, thần còn thì Hiên Vương gia còn, thần không còn………..”

Hoàng đế ngắt lời nói: “Tiểu tam nhi vẫn phải yên lành trở về!”

Uy Viễn tướng quân cười nói: “Vi thần chính là ý này.”

Hoàng đến liền phất tay áo, ý bảo hắn lui về chuẩn bị lên đường.

Uy Viễn tướng quân vừa đi vừa hối hận, chính mình vì sao không chịu đọc sách nhiều hơn, hôm nay muốn viết một bức di thư cũng không biết làm sao hạ bút. Đã biết vừa đi, sợ là không về được, Hiên Vương gia rơi vào tay Minh giáo, lúc này chỉ sợ lành ít dữ nhiều, lão tử đi đến đó rồi thì biết làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đây? Không được, chết như vậy thật không anh hùng chút nào, bản thân vẫn luôn muốn ra ngoài thay dân trừ bạo, chết như thế mới tốt, cũng coi như liệt sỹ, cũng coi như là vì nước quên mình.


Quay trở lại với An Minh Hiên, hắn dùng cái chết để đe dọa, nhất định đòi đến Cầu Kiếm sơn trang. Dịch Phi Yên không lay chuyển được hắn, rơi vào đường cùng đành phải dẫn hắn đi. Nếu như bình thường An Minh Hiên không phải là đối thủ của Dịch Phi Yên, thì bây giờ hắn đã nắm được nhược điểm của Dịch Phi Yên rồi, nếu Dịch Phi Yên không chịu mang hắn đi, hắn liền bôi nước mũi lên người Dịch Phi Yên, Dịch Phi Yên là một kẻ mắc bệnh khiết phích nghiêm trọng, cho nên đành phải thỏa hiệp, dẫn hắn đi.

Trước khi xuất môn, Dịch Phi Yên liền mang An Minh Hiên bọc kín lại, cồng kềnh như một con gấu trắng, chỉ lộ ra hai con mắt, người ngoài vừa nhìn vào chắc cũng tưởng hắn là một con gấu lớn hay là một loài vật nào đó đại loại như vậy.

Cầu Kiếm sơn trang đã không còn chút vết tích phồn hoa nào, hôm nay nghèo túng, không người trông giữ, không người quét tước, đại môn vẫn còn vệt máu, sư tử đá ở hai bên cửa cũng chỉ còn lại hai thân thể sứt mẻ, tấm hoành phi ghi tên Cầu Kiếm sơn trang sơn son thiếp vàng mọi khi cũng không thấy nữa.

Xa xa nhìn lại, thì thấy một nữ tử mặc áo lông chồn đang ngồi trên bậc thềm của sơn trang, dường như là đang chờ đợi ai đó.

Thân ảnh của nữ tử này, An Minh Hiên hắn có chết cũng không quên. Cũng không phải ai xa lạ, mà chính là biểu muội từ nhỏ đã lập thệ phải gả cho An Minh Hiên hắn, Liên Kiều.

An Minh Hiên vô thức lui về sau hai bước, Liên Kiều thực sự là thần thông quảng đại, sao nàng lại biết hắn đang ở chỗ này a?

“Làm sao vậy? Gặp quỷ sao?”

An Minh Hiên gật đầu nói, “Không sai biệt lắm, Tiểu Hồng Hạnh hôm khác chúng ta quay trở lại được không?”

Dịch Phi Yên nhíu mày nói: “Muốn tới cũng là ngươi, muốn đi cũng là ngươi, rốt cuộc là ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Bọn họ còn đang tranh cãi, Liên Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện ra bọn họ.

Ngồi đã lâu, chân có điểm tê rần, nàng suýt chút nữa ngã sấp xuống, lảo đảo chạy tới, “Tam ca ca!”

Xong xong, mắt Liên Kiều khẳng định là đã từng được thái thượng lão quân dùng lò luyện đan luyện thành hỏa nhãn kim tinh a, xa như vậy cũng nhận ra hắn.

An Minh Hiên miễn cưỡng cười nói: “Thật là trùng hợp a, biểu muội ngươi sao cũng đến nơi này vậy?”

Liên Kiều mở to đôi mắt xinh đẹp vẫn còn ngấn lệ của nàng, lôi kéo tay áo An Minh Hiên nói: “Tam ca ca, ngươi có từng gặp qua đại ca ta hay không?”

“Đại ca ca? Ngươi từ khi nào lại mọc ra thêm một đại ca ca a?”

Liên Kiều nói: “Đại ca ca cùng tam ca ca ngươi là hảo bằng hữu a, sao ngươi lại không nhớ rõ vậy?”

An Minh Hiên bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi nói A Ly? Hắn ở chỗ này sao?”

Liên Kiều lắc đầu nói: “Không biết, ta một mực đi tìm hắn, nghe nói tới quan hệ giữa đại ca với Cầu Kiếm sơn trang, liền tới nơi này chờ hắn.”

An Minh Hiên nhìn thoáng qua Dịch Phi Yên, rồi quay lại nói với Liên Kiều: “Ngươi tìm hắn làm gì?”

Liền Kiều căm hận nói: “Thành thân! Ta muốn hắn thú ta!”

An Minh Hiên vừa nghe thấy vậy liền cảm thấy vô cùng vui sướng, cuối cùng cũng đã thoát nạn, liền lộ ra bộ mặt vui vẻ, chỉ còn thiếu mỗi vỗ tay khen ngợi nữa mà thôi. Nhìn biểu tình khổ sở của Liên Kiều, hắn cố nín cười nói: “Biểu ca sẽ giúp ngươi, nỗ lực theo đuổi A Ly a! Ngươi về trước đi, ở đâu quá lạnh, biểu ca thay ngươi tìm hắn, chỉ cần tìm thấy hắn, biểu ca sẽ lập tức đem hắn đến gặp ngươi.”

“Thực sự?”

“Biểu ca đã bao giờ lừa ngươi chưa?”

Liên Kiều bĩu môi nói: “Tam ca ca ngươi chưa bao giờ nói thật với Liên Kiều.”

An Minh Hiên sửng sốt một chút, hắn sao lại không nhớ rõ hắn từng nói dối nàng cái gì nhỉ? Hắn cười khan vài tiếng nói: “Lần này biểu ca có thể thề với ngươi.”

Liên Kiều ủ rũ nói: “Được rồi, được rồi, tam ca ca, Liên Kiều tin tưởng ngươi.”

Dịch Phi Yên quay đầu phân phó Tô Cẩm đưa nàng trở về.

Sau khi Liên Kiều đi rồi, Dịch Phi Yên thì thầm nói: “Nàng ban đầu không phải thích ngươi sao?”

An Minh Hiên hắc hắc cười nói: “Mị lực của ta rất lớn a! Có rất nhiều nữ tử thích ta đấy.”

Dịch Phi Yên hừ lạnh một tiếng, phất tay đi trước.

An Minh Hiên đuổi theo, nhưng vừa mới chạy được vài bước, liền ngã phịch ra mặt đất lúc này đang phủ đầy tuyết.

Vốn tưởng rằng Dịch Phi Yên sẽ quay lại dìu hắn đứng lên, không nghĩ tới Dịch Phi Yên đến liếc mắt cũng không buồn nhìn hắn một cái mà vẫn cứ đi thẳng. An Minh Hiên bĩu môi, đành tự mình đứng lên, bất quá y phục quá vướng víu, hơn nữa hắn lại chưa hết bệnh, tay chân vô lực, giãy giụa thế nào cũng không thể đứng lên, cảnh tượng hắn vật lộn trong tuyết như vậy, thực sự rất buồn cười.

“Công tử, tuyết rơi dày như vậy, nếu muốn đứng lên thì phải chống tay xuống trước, nếu không thì sẽ lại bị ngã sấp xuống đó.’’

An Minh Hiên nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn xem ai đang nói.

Ước chừng là một đại thẩm khoảng bốn mươi tuổi, trang phục nhìn rõ là của nhà nông bình thường, tay ôm một cái sọt, bên trong là các loại nông cụ.

Bà đưa tay ra đỡ An Minh Hiên đứng dậy, cười nói: “Công tử tới gian nhà hoang này làm gì vậy?”

“Nhà hoang? Ở đây không phải là Cầu Kiếm sơn trang hay sao? Đại thẩm sao lại nói đây là nhà hoang?”

Đại thẩm đó liền cười rộ lên như vừa được nghe truyện cười vậy, “Công tử là đang nói đùa với lão nhân hay sao? Ở đây nửa năm trước thì đúng là Cầu Kiếm sơn trang, còn bây giờ thì chỉ là căn nhà hoang mà thôi. Mọi người không có việc gì đều đến đây kiếm củi nhóm lửa. Công tử vừa nhìn thì đã biết là người ở bên ngoài đến đây rồi. Ta đi trước, ở trong còn đang có việc chờ ta a.”

An Minh Hiên đứng giữa trời tuyết, ngẩn ngơ nhìn đại thẩm đó rời đi, hắn mở miệng như định nói gì đó nhưng lại không phải nói thế nào nên lại thôi. Cầu Kiếm sơn trang đã từng nổi tiếng như vậy, hôm nay cứ đơn giản bị hủy đi như vậy sao ?

Hắn ngây ngốc đi vào trong sân, không người quét dọn, đồ đạc trong đại sảnh cũng đã bị hủy đi hoàn toàn, trên mặt đất vẫn còn nhìn thấy những vết máu, nay đã biến thành màu đen. Bụi rơi xuống đầy đất, nơi nơi đều là mạng nhện, giống như là một lớp sa y bao phủ cả gian phòng.

An Minh Hiên tháo mũ xuống, thuận tay lấy mũ lau mặt, sau đó nhảy vào trong phòng, cố sức chà lau tấm hoành phi Trung Nghĩa.

“An Minh Hiên?”

An Minh Hiên dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói.

“Quả nhiên là ngươi, đặt xuống đi, không cần lau nữa.”

Nửa năm không gặp, A Ly vẫn như vậy, tựa như không hề thay đổi. Thời gian hắn cùng A Ly nhận thức nhau tuy rằng không dài, thế nhưng cũng rất ăn ý, cảm nhận của hắn về A Ly, là một kẻ phóng đãng không thể kiềm chế, một người thập phần tiêu sái, A Ly hôm nay nhưng lại trầm ổn, vô cùng trấn tĩnh.

“A Ly, ngươi đã trở về.” An Minh Hiên vỗ vỗ vai hắn nói.

A Ly cười khổ nói: “Lần này trở lại, Cầu Kiếm sơn trang đã trở thành một ngôi nhà hoang rồi.”

“A Ly . . . .”

“Ta không sao. Ta vốn không có tình cảm gì với Cầu Kiếm sơn trang, không tồn tại thì không tồn tại, A Ly ta vốn đã không trông cậy gì vào nơi này.”

“Muốn uống rượu không?” An Minh Hiên nói.

A Ly gật đầu: “Ngươi mời.”

Hai người bọn họ đi đến tửu lâu, tùy tiện gọi mười bình rượu cùng một chút đồ điểm tâm, bắt đầu đối ẩm.

Bạn đang đọc Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh của Chuẩn Nghĩ Giai Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.