Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất Dạ Thành - Chương 20

Phiên bản Dịch · 2264 chữ

Lý Dĩ Thành vẫn nửa tỉnh nửa mê, cậu không biết mình vừa khóc, cũng chỉ mơ màng nói khi cảm thấy Dương Tiếu Văn ôm mình: “Làm… sao?” hỏi xong liền cựa mình, kéo chăn quay người ngủ tiếp.

Hôm sau tỉnh dậy, phòng ngủ chỉ có mình cậu, cậu ngồi dậy, thần người trên giường một hồi, “Thì ra đúng là mơ, gặp quỷ.” bò xuống mở cửa phòng đi ra, lại thấy Dương Tiếu Văn đang ung dung ngồi ngoài phòng khách đọc báo.

“… đúng là gặp quỷ.” Lý Dĩ Thành lẩm bẩm, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Trở ra phòng khách, Dương Tiếu Văn đã bày đồ ăn trong một túi nilon ra bàn, rồi chỉ chỉ vào nói: “Anh ra ngoài đi dạo một lát, tiện thể mua luôn.” lại ngừng một chút: “Mà không tìm được bánh mỳ ốp la thịt nguội.”

Lý Dĩ Thành nghĩ nghĩ một hồi: “Anh lấy đâu ra chìa khóa?”

“Em vẫn để chìa trong hộc tủ cạnh cửa.”

“À… ở đây không có quán bán đồ ăn sáng như Đài Loan, tôi toàn tiện đâu ăn đó à, muốn uống cà phê không?” Lý Dĩ Thành đổi đề tài nhanh như chớp, vừa nói vừa lượn vào bếp, lấy bình pha cà phê ra, đổ nước, quen tay đong bột cà phê, rồi ngả đầu tựa vào cửa tủ bát, ngơ ngẩn đứng trong bếp chờ đun cà phê, thỉnh thoảng lại ngáp dài một cái. Mấy năm nay đã thành thói quen, sáng dậy trước khi uống được một tách cà phê, cậu luôn ở trong trạng thái du hồn vất vưởng như này.

Dương Tiếu Văn đi theo vào bếp, lẳng lặng nhìn Lý Dĩ Thành pha cà phê, “Em thích uống cà phê à?”

“Ờ, thích a, tôi phải có cà phê mới được, trước khi uống toàn mơ mơ thế này này.” với mọi sự Lý Dĩ Thành chỉ có ba mức độ hứng thú, “không cảm giác – không ghét – thích”, duy nhất có một thứ đột phá qua “thích” để thành “rất thích”, ấy là đi du lịch.

“Anh cũng thế, nên vừa xong anh đã uống cà phê 89 độ dưới lầu rồi.” Lý Dĩ Thành quay đầu lại lừ mắt với Dương Tiếu Văn, rồi rót cà phê pha xong ra tách, cùng Dương Tiếu Văn trở vào phòng khách ngồi, lôi bánh rán ra ăn.

“Anh chắc là thể loại Bạch Cốt tinh ngày nào cũng mặc đồ Tây thắt cà-vạt, tay phải cầm cốc cà phê Tinh Cửu Khách, sáng sớm vào thang máy xịn trong tòa nhà to bự đi làm há.” Lý Dĩ Thành không tin chuyện ăn uống phải trật tự, cậu thích vừa ăn vừa nói.

“Bạch Cốt tinh hả?” thật ra mà nói bình thường Dương Tiếu Văn đi làm tay trái còn phải xách thêm cặp táp đựng giấy tờ.

“Thì thành phần trí thức tinh hoa, người ta kêu là Bạch Cốt, một trong những loại yêu quái cả đời tôi cũng không luyện thành được.” Gặm xong bánh rán thì bắt đầu ăn custard: “Nào giờ tôi chưa có mặc đồ Tây bao giờ đâu.”

“Ừ thì cách sống thôi, anh cũng thích vậy, em giờ cũng hay quá chứ, buộc tóc đuôi ngựa rất ra dáng nghệ thuật gia.”

“Nghệ thuật gia toàn chết đói không à, chẳng qua tôi lười cắt đó, hồi đó hay đi du lịch, cứ để tóc tai bù xù lôi thôi một tí, coi bộ rách rách một tí, yên tâm sẽ không bị chôm đồ.” Lý Dĩ Thành vừa uống cà phê vừa nghĩ, chắc mình là yêu quái tinh dầu khuynh diệp hay tinh dầu gội đầu quá~

“Du lịch à? Đi những đâu?”

“Nhiều nơi lắm, kể giờ không hết được đâu.” Lý Dĩ Thành xoa xoa vụn bánh trên tay, cười toe nói: “Ok rồi, giờ xách máy ảnh đi hong nắng thôi.”

Hai người xuống lầu, di động của Lý Dĩ Thành lại réo rắt, cậu lôi máy ra, vừa nói chuyện vừa dẫn Dương Tiếu Văn ra xe.

“Đêm qua có xảy ra cái-gì không hả?” Khưu Thiên rõ là chỉ lo thiên hạ không loạn.

“Hắc hắc hắc… không có mà, giỡn hoài… đang chuẩn bị đi Chu Gia Giác nè… ừa ừa, chính thị là em QQ (*) hồng phấn mộng mơ đó đó, đi quen riết rồi làm sao mà mất mặt… xời chuyện mất mặt nhất đời tôi là quen bồ rồi… Ờ, rồi rồi, bye.”

Lý Dĩ Thành nhận ra mỗi lần thấy cậu nói điện thoại với Khưu Thiên, Dương Tiếu Văn lại trầm mặc một hồi lâu, cậu biết trong lòng đối phương đang nghĩ rối ren những gì, nhưng những thứ ấy chẳng liên quan gì đến cậu, cậu trò chuyện thân thiết với ai, cũng chẳng phải việc của anh ta.

“Nào đi!” Lý Dĩ Thành cười hăm hở.

“Em quen đường Thượng Hải quá ha.” Dương Tiếu Văn nhìn Lý Dĩ Thành lái xe vòng vèo qua các cầu vượt.

“Tôi chỉ quen đường nào đi qua rồi thôi.” Lý Dĩ Thành đã phóng xe ra đường Hỗ Thanh Bình, thoải mái nói: “Hầu như chỗ nào cũng vậy, đi qua một lần là tôi nhớ đường.”

Dương Tiếu Văn ngẩn người rồi lại im lặng, nhất thời trong xe chỉ còn giọng nam khàn khàn hát trên nhạc nền ngâm nga như một bài kinh kệ.

“Nhạc này êm tai nhỉ.” Xe chạy đến Thanh Phổ, Dương Tiếu Văn mới mở miệng nói.

“Ừa, Nhiệt Tây Tài Nhượng Đán (*) đấy, ổng hát toàn tiếng Tây Tạng không à, nghe không quen thì để tôi đổi nhạc hiện đại cho.” Dọc đường du lịch Lý Dĩ Thành nghe được nhạc dân ca rồi ưa luôn không đỡ nổi, coi bộ dân ca sắp sửa soán ngôi nhạc jazz trong lòng cậu mất rồi.

“Anh thích mà.” Dương Tiếu Văn cười cười: “Em thành người khác rồi.”

“Không phải, tôi chỉ trở về đúng với tôi thôi.” Lý Dĩ Thành hơi đánh tay lái, cười thản nhiên.

“Ừa, em mở ra màu sắc và cả bốn bức tường phòng em nữa.” Dương Tiếu Văn quay sang nhìn cậu.

Lý Dĩ Thành bĩu môi không đáp, bữa nay cậu mặc sơ-mi Polo màu lam sáng, mắt cười lấp lánh như suối hạ.

Lại qua hai cây đèn xanh đèn đỏ, Dương Tiếu Văn mới tiếp tục lên tiếng: “Anh có vẽ bản đồ, vẫn để trong ngăn kéo, chờ lúc nào đó đưa được cho em.”

“A, cái đó a.” Lý Dĩ Thành quay đầu cười nói: “Tôi không cần nữa rồi, cơ mà vẫn cảm ơn nha.” cậu đưa xe vào bãi, “Tới rồi, xuống đi.”

Lý Dĩ Thành đi trước, giữa đường có bưu điện, cậu dừng lại trước hòm thư, mò ba lô rút ra một tờ bưu thiếp, viết ngoáy mấy chữ “2009.6.13, Chu Gia Giác, nắng to.” nghĩ nghĩ một hồi, lại viết thêm “Dương Tiếu Văn, lâm li hội ngộ.” rồi nhét vào hòm thư.

Dương Tiếu Văn đứng một bên chờ, “Muốn gửi một tấm không?” cậu rút ra thêm một cái ve vẩy trước mặt Dương Tiếu Văn.

Ba lô Lý Dĩ Thành lúc nào cũng có một xấp bưu thiếp dán sẵn tem, để tự gửi cho mình, cậu viết đủ chuyện thời gian, địa điểm, thời tiết, con người, sự việc… rồi gửi về Đài Bắc, chừng nào về nhà, cậu sẽ giữ lại những khoảnh khắc ấy trên bức tường màu lam của cậu, mỗi một khoảnh khắc đều là kỷ niệm vô giá.

Dương Tiếu Văn nhận bưu thiếp, đứng dựa hòm thư viết. Lý Dĩ Thành nhìn bộ dạng Dương Tiếu Văn cúi đầu viết, thầm nghĩ người này lúc viết mới thật ưa nhìn, mà không biết chữ nghĩa anh ta trông thế nào, nào giờ cậu chưa từng thấy, hẳn là cũng gọn gàng dễ coi… bất quá giờ cậu không cần xem nữa…

“Cứ bỏ vào là đến nơi à?” Dương Tiếu Văn chỉ hòm thư, hỏi.

“Ừa, không thất lạc thì trong vòng hai tuần sẽ nhận được.” Cậu không cần xem chữ viết của Dương Tiếu Văn, cũng như cậu không cần tấm bản đồ ấy nữa.

Đã đi du lịch thì quan điểm của Lý Dĩ Thành là: không có cảnh xấu, chỉ có tự người xem nhàm chán. Thế nên kể cả van bình chữa cháy hay bảng chỉ hướng WC cậu đều có thể coi say sưa, cậu lại truyền đạt tư tưởng ấy cho Dương Tiếu Văn, dẫn anh ta đi xem cầu, xem nước, xem thuyền, xem cửa tiệm nhỏ dọc đường, xem người ta gói bánh ú, xem hộp để sữa giao tận nhà trên tường, đi mệt, họ ngồi bên bờ sông xem nhà cửa.

Dẫn người khác đi du lịch là loại việc Lý Dĩ Thành né được là né liền, cậu không thích kết bạn cùng đi xa, mấy năm nay đi du lịch toàn một mình thẳng tiến, ngoại trừ lâu lâu làm quen với mấy người khách lữ hành chung một tuyến đường, còn lại cậu luôn đi một mình, cậu không lên mạng kể chuyện đó đây hay chia sẻ hình chụp, đi du lịch với cậu mà nói giống như viết nhật ký, chụp hình cũng toàn chụp những lúc bất ngờ rung động, ấy đều là chuyện bí mật phải giữ trong lòng. Thân thiết như Khưu Thiên cũng rất ít khi được nghe cậu kể chuyện đi du lịch.

Nhưng Dương Tiếu Văn đúng như cậu đoán, là một bạn đồng hành thật tốt, bất kể xem phim, ăn lẩu hay đi du lịch, Dương Tiếu Văn luôn hợp với cậu hơn bất cứ ai. Chuyến đi nho nhỏ lần này khiến Lý Dĩ Thành cảm thấy thật may mắn, có lẽ bọn họ thật sự có duyên, để lại bắt đầu một cách đơn thuần và giản dị.

Hôm đó Dương Tiếu Văn chụp rất nhiều ảnh, có cả hình chung của hai người. Lúc ấy họ đứng trên cầu Vĩnh An, đột nhiên Dương Tiếu Văn kéo cổ Lý Dĩ Thành lại gần rồi bấm máy chụp, trong hình, mặt Lý Dĩ Thành vừa nghiêng nghiêng qua bên trái vừa cười, rõ là chưa kịp hiểu ra chuyện gì, còn Dương Tiếu Văn nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt ẩn ẩn sự cương quyết đến khó hiểu.

Hành trình buổi chiều của họ, nếu nhìn từ góc độ khách du lịch, thì đích thị là buồn tẻ hết sức. Lý Dĩ Thành dẫn Dương Tiếu Văn đi vòng vèo tham quan không biết bao nhiêu con phố nhỏ xíu chằng chịt đan nhau trong những góc bí ẩn lạ kỳ của Thượng Hải, có những đoạn ngõ chưa đầy hai trăm mét, rồi đủ loại đường hẻm ngô đồng mọc lùm lùm liêu xiêu, nhà thờ núp dưới tán cây rợp bóng, những dãy lan can chỉ còn thấy lấp ló màu sắt đúc sau lớp dây leo thường xuân quấn um tùm. Nhờ tài định hướng của Lý Dĩ Thành, một Thượng Hải khoan thai và chậm rãi dần mở ra trước mắt Dương Tiếu Văn, mà họ đi bên nhau cũng bình lặng và dễ chịu như thế, người rủ rỉ kể, người tinh tế nghe. Trưa đến họ ăn cơm chính hiệu Thượng Hải, tối thử món Đông Bắc, còn giữa đường ghé tiệm thịt dê xiên và bánh bao chiên thôi thì vô kể.

Chập tối, Lý Dĩ Thành dắt Dương Tiếu Văn tản bộ trên đường Võ Khang, có lúc cậu chợt quay đầu lại thấy Dương Tiếu Văn đương dừng bước trước một căn nhà thật cũ kĩ, ngẩng đầu nhìn chăm chú bậu cửa sổ lầu hai, ánh hoàng hôn len qua tán ngô đồng để dừng trên vai Dương Tiếu Văn, đột nhiên ngực cậu nghe đau nhói.

Sao lại là anh? Cậu tự hỏi. Sao lại là anh, ở Đài Bắc gặp anh chưa đủ, giờ đến Thượng Hải lại vẫn là anh… Cậu không hiểu, mãi cho đến giờ cậu vẫn không thể hiểu.

Điểm dừng chân cuối cùng của họ ngày hôm đó là cầu Sạ Phố, nơi Lý Dĩ Thành thích nhất ở Thượng Hải, cũng là căn cứ bí mật của cậu. Sông Tô Châu lượn khúc dưới chân cầu, đèn đường mờ ảo rọi thành cơ man mảnh vụn lấp lánh trên mặt nước, họ đứng tựa thành cầu nhìn dòng chảy uốn mình duyên dáng, để rồi hòa vào sông Hoàng Phố ở tít xa, tiếng người ồn ào trên cây cầu trắng thấp thoáng đằng đó còn vọng tới tận đây, như thật xa xăm mà đẹp vô cùng.

Cậu nhớ lại buổi tối Dương Tiếu Văn dẫn cậu tới cầu vượt trước kia, thì ra cảm giác được chia sẻ căn cứ bí mật với ai đó ấm áp thế này đây.

—-

(*) QQ: xe ô tô Cherry QQ, coi bộ xe chuyên dáng đuôi cụt ó =]] ~ chị em muốn biết chi tiết lên hỏi gu gồ cái ra ngay nghen, nhìn dáng em nó cũng hạp vs màu hồng fấn lắm ấy =]] ~

(*) Nhiệt Tây Tài Nhượng Đán: một nghệ nhân kiêm ca sĩ nổi tiếng về tài năng sáng tác và hát những bài hát nội dung truyền đạo Phật tiếng Tây Tạng.

Bạn đang đọc Bất Dạ Thành của Bất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.