Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

phần IV - Chương 10 - 11

Phiên bản Dịch · 4080 chữ

PHẦN 4

CHƯƠNG 10: CÂU HỎI VỀ NGƯỜI BẠN TRI KỶ

Ngồi trong bóng râm của những cột đá khổng lồ Stonehenge, những kỉ niệm, những kí ức của một thời quá khứ như những đợt sóng, hết lớp này đến lớp khác, cứ cuồn cuộn tràn về trong tâm trí tôi.Brian đã ngủ ngon lành. Anh có dáng ngủ rất buồn cười, chân tay gập lại, cuộn tròn thân mình như một con mèo con vậy. Và bao giờ cũng quay lưng về phía tôi. Hồi mới quen nhau, đêm đầu tiên ở bên nhau, tôi đã rất khó chịu vì anh quay lưng lại phía tôi. Nhưng rồi tôi nhận ra đó là một thói quen không thể thay đổi được của anh, và anh sẽ luôn ngủ như vậy.

Vừa thú vị, vừa ngạc nhiên khi tôi phát hiện ra rằng, trong tình yêu, đôi khi chúng ta hiểu biết thêm một điều mới mẻ về một nửa của mình, và rồi ta sẽ tập chấp nhận điều mới mẻ đó, chấp nhận người yêu của mình với tất cả các đặc điểm dù tốt hay xấu. Và yêu anh ấy điên cuồng vì anh ấy luôn là chính anh ấy, chứ không phải là một người mà mình muốn anh ấy trở thành, theo ý thích của mình.

Gabriel đột ngột xuất hiện. Tôi đứng dậy và kéo Gabriel ra khỏi chỗ Brian đang nằm ngủ. Khi đã cách chỗ đó, tôi quay lại đối mặt với Gabriel.

“Làm sao anh vào được đây?” Tôi thắc mắc. “Tôi đã khóa cửa rồi cơ mà.”

Giữa không trung lại hiện ra một tảng đá và Gabriel nhún mình lên ngồi vắt vẻo trên đó. Lúc nào cũng vậy.

“Sao bạn lại nghĩ rằng những cánh cửa đó có thể ngăn được tôi nhỉ? Tôi đâu có giống các bạn, những linh hồn của người đã chết. Tôi là một thiên thần của Thượng Đế cơ mà. Khác nhau lắm đó.”

Nghe cũng có lý. Đương nhiên ở trên này thì thiên thần phải là công dân hạng sang hơn hẳn những người thường như mình rồi.

“Cũng chẳng phải chúng tôi cao cấp gì hơn đâu.” Gabriel phân trần như đọc được suy nghĩ của tôi. “Chẳng qua là chúng tôi khác các bạn. Chúng tôi không có những cảm xúc, tình cảm phức tạp, rắc rối như các bạn, thế nên chúng tôi cũng không bị cấm chế bởi những luật định giống các bạn. Chỉ thế thôi.”

“Thế anh đến đây có việc gì? Lại đến để thuyết giáo à? Hay là Thượng Đế sai anh đến?"

Gabriel gật gù. “Chỉ là tôi tò mò thôi. Ngoài ra, tôi vẫn luôn mong muốn được tận mắt ngắm nhìn cái đống đá tiền sử Stonehenge này nữa.”

Tôi trợn tròn mắt. “Anh chưa từng được nhìn tận mắt nó sao? Kể cả trên thiên đường này?”

Gabriel nhe răng ra cười, khoái trá trước niềm vui trẻ con cứ hớn ha hớn hở của tôi.

“Khỏi phải vòng vo. Sao không hỏi thẳng tôi rằng cái cảnh quan cô chọn lần này là độc đáo và duy nhất ở đây? Và câu trả lời là đúng rồi đấy. Cũng không hiểu sao ai cũng muốn được một lần ngắm nhìn đống đá Stonehenge này, nhưng lại chưa từng có ai chọn nó làm bối cảnh thiên đường của mình cả.”

Tôi sung sướng nhảy cẫng lên. “Có thế chứ!”

Gabriel phũ phàng dội một gáo nước lạnh vào cái hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi bằng một cái liếc mắt về phía Brian.

“Đó không phải là chàng trai tôi đã gặp cũng đang ngủ ở đây lần trước phải không? Bạn có vẻ khéo thay đổi khẩu vị nhỉ?”

Tôi ngồi phịch xuống bãi cỏ, thở dài ngán ngẩm. “Chẳng phải chuyện đùa đâu. Nói nghiêm túc là tôi đang không biết nên làm gì đây này. Tôi biết mình muốn làm gì. Tôi muốn có cả hai chàng trai đó ở bên tôi mãi mãi. Và để được như vậy, tôi sẽ phải giữ không cho họ gặp nhau bao giờ cả.”

“Tại sao lại không cho họ gặp nhau?” Gabriel hỏi đúng kiểu chẳng hiểu cái gì cả. “Sao cậu lại không thể yêu một lúc cả hai người bọn họ?”

“Anh đúng là đồ thiên thần, chẳng hiểu gì về những trạng thái tình cảm phức tạp của con người cả. Nhất là cái thứ có tên là tình yêu thì lại càng rắc rối lắm.”

“Vậy giúp tôi đi. Hãy thử định nghĩa tình yêu là gì?” Là lúc cần đến mấy cái hình nhân đây.

“Một cô nhóc xinh xắn.” Tay phải. “Một cu cậu xinh trai.” Tay trái. “Và họ đang yêu nhau.” Vừa nói xong thì hai hình nhân dang rộng hai cánh tay như muốn lao về phía nhau, dù đang bị tôi ngăn cách bằng cả một khoảng trống ở giữa. “Và nếu họ được ở bên nhau,” tôi đưa hai bàn tay lại gần nhau, hai hình nhân bèn lao đến ôm chầm lấy nhau. “Hạnh phúc.”

Gabriel trông rạng rỡ và nhẹ nhõm hẳn lên.

“Oh, vậy thì tôi hiểu cậu đang nói gì rồi.” Anh cũng đưa hai bàn tay ra. “Tôi.” Và một hình nhân giống hệt anh hiện lên. “Và Thượng Đế.” Thay vì hiện lên một hình nhân như mọi khi thì chỉ có một quả cầu ánh sáng xuất hiện. “Tôi cống hiến trọn đời cho Thượng Đế, và tôi tuyệt đối kính trọng Ngài.” Hình nhân thiên thần bé nhỏ liền quỳ xuống và khấu đầu trước quả cầu ánh sáng. “Và khi tôi được ở bên Ngài.” Anh đưa hai bàn tay lại gần nhau, thiên thần tí hon lập tức cất tiếng hát vui vẻ. “Hạnh phúc.”

Hơi thất vọng một chút, nhưng tôi cũng nói để anh được vui lòng. “Không hoàn toàn. Nhưng cũng đại loại vậy.”

Thiên thần tí hon và quả cầu ánh sáng của Gabriel biến mất. “Mình không hiểu tại sao cậu lại phải lo lắng nhỉ? Nếu cậu muốn ở bên cả hai người thì cứ đến với cả hai. Cứ làm gì cậu thích là được mà.”

Tôi thở dài não ruột.

“Đâu có đơn giản như vậy.” “Sao lại không chứ?” Anh khăng khăng. Tôi lại thở dài và quay đầu ra chỗ khác. “Từ hồi tôi còn bé tí, khoảng 4 tuổi gì đó, tôi đã luôn tin vào sự tồn tại của những người bạn tri kỉ. Thẳm sâu trong trái tim, tôi hiểu rằng khi lớn lên, tôi sẽ yêu một người con trai đã được sinh ra để dành cho tôi, chúng tôi sẽ cưới nhau và sẽ sống với nhau hạnh phúc cho đến lúc đầu bạc răng long. Sẽ có một và chỉ một người bạn tri kỉ dành cho tôi mà thôi. Và tôi biết tôi đã gặp được anh khi anh chuyển đến sống cạnh nhà tôi.”

Gabriel tỏ ra rất chú tâm với câu chuyện của tôi. “Đó là HwanHee.” Anh tiếp ngay khi tôi vừa ngưng nói. Tôi gật đầu.

“HwanHee là mối tình đầu của tôi. Và là người mà tôi tin rằng chính là tri kỉ của cuộc đời của tôi. Khi anh chết, tôi tưởng như mất đi chính trái tim của mình. Tôi tự nói với bản thân rằng tôi sẽ không bao giờ yêu ai nữa, bởi người bạn tri kỉ duy nhất trong đời tôi đã ra đi mãi mãi.”

Gabriel đã hoàn toàn bị cuốn hút bởi câu chuyện của tôi. Anh háo hức nhoài cả người ra đằng trước để nghe. “Và?”

“Trong suốt một thời gian dài, mọi thứ trong mắt tôi đều nhạt nhòa, mờ mịt. Nhưng rồi một ngày, đôi mắt tôi bỗng sáng trở lại và nhìn thấy một chàng trai đang đứng trước mặt mình, đang nhìn mình và mỉm cười với mình. Khi tôi nhìn vào người đó, những kỉ niệm về HwanHee không còn làm tôi đau đớn như trước đây nữa. Và…” Giọng tôi chợt chùng xuống.

“Và cậu bắt đầu yêu anh ta.” Gabriel hoàn thành nốt câu nói dang dở của tôi. Anh chỉ tay về phía cái hình hài đang nằm ngủ ngon lành. “Brian.”

“Anh có hiểu được nỗi khó xử của tôi không? Yêu Brian, cũng có nghĩa là tôi và HwanHee chẳng phải tri kỉ cái gì cả. Nhưng về điều này thì tôi lại rất chắc chắn. Và như vậy có phải tôi có nhiều hơn một tri kỉ không? Và nếu tôi tiếp tục sống mà không gặp phải cái tai nạn ô tô định mệnh kia, liệu tôi có gặp gỡ và lại yêu thêm một người con trai khác sau Brian không? Liệu tôi có mối tình thứ ba không? Và cuối cùng, tóm lại thì cái khái niệm tri kỉ có tồn tại thực sự hay không tôi cũng chẳng biết nữa?”

Gabriel nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên vai tôi. “Rất tiếc mình lại không thể trả lời câu hỏi của cậu.”

Tôi nở một nụ cười nhợt nhạt, lần đầu tiên cảm thấy thực sự trân trọng việc anh đã có mặt bên tôi. “Tôi cũng biết là anh không thể. Nhưng kể ra hết được với anh, tôi cũng thấy nhẹ cả người.”

Chúng tôi cùng im lặng nhìn về phía Brian một lúc khá lâu.

“Mình nghĩ,” cuối cùng thì Gabriel cũng lên tiếng. “Rằng tình yêu là một thứ mà con người luôn luôn cần đến. Cậu yêu HwanHee trọn một đời, nhưng chính anh ta đã bỏ cậu ra đi. Cậu chẳng còn sự lựa chọn nào ngoài việc yêu một người khác. Chuyện cũng chẳng có gì mà ầm ĩ. Điều đó cũng không có nghĩa là cả hai người đều không phải tri kỉ của cậu. Cũng có thể cái khái niệm tri kỉ có một ý nghĩa hơi khác với cách hiểu của cậu thì sao?”

Lông mày tôi nhăn tít vào. “Ý anh là gì?”

Gabriel lại mỉm cười. “Cậu đã đọc cuốn truyện Anne Of Green Gables chưa?”

“Truyện tôi thích nhất hồi bé đấy.” Tôi gật đầu.

“Anne không bao giờ kiếm ình một người bạn tri kỉ cả. Thay vào đó, cô bé lại tìm kiếm những người bạn đồng bệnh tương lân, đồng khí tương cầu. Tức là thay vì bó hẹp mình vào với mối quan hệ thân thiết với một người duy nhất, hãy hiểu rằng trong cuộc đời có vô số những người bạn có thể chia sẻ với mình.”

Một cảm giác ấm áp chợt len vào trái tim tôi và lan tỏa ra khắp người, đến tận từng đầu ngón chân.

Tôi nhoài người lên và ôm chầm lấy Gabriel. “Cảm ơn anh, Gabriel.”

Chợt nhớ ra một chuyện, tôi buông anh ra và hỏi. “Anh cũng đọc sách trên thiên đường sao? Tôi không hề biết rằng thiên thần cũng đọc sách nữa cơ đấy.” Anh ưỡn ngực ra chiều tự hào. “Còn nhiều điều cậu chưa biết về những thiên thần bọn tớ lắm. Bọn này cũng thích văn chương và cũng say mê nghệ thuật lắm đó. Vì mình chơi đàn hạc không được giỏi lắm nên mình dành thời gian cho việc góp nhặt kiến thức. Chưa kể, bọn mình ra đời từ hồi Trái Đất mới khai sinh, nghĩ xem bọn mình còn biết làm gì trong suốt những lúc rãnh rỗi nữa chứ.”

Anne Of Green Gables. Cái hình ảnh đó thật mới mẻ và dễ thương làm sao, tôi thầm nghĩ.

CHƯƠNG 11 TRÒ CHƠI TRỐN TÌM

Tôi mở toang cánh cửa lòng và ngồi im lìm trong bóng mát của Stonehenge. Thiên đường đôi khi mới im ắng làm sao. Vắng lặng đến buồn tẻ.

Tôi giơ một cánh tay lên và đưa tới đưa lui.

Đưa sang bên phải. Bầu trời về đêm. Sang bên trái, lại là ban ngày.

Phải. Đêm. Trái. Ngày.

“Trông em giống hệt đứa trẻ con ngồi nghịch công tắc đèn vậy.” Giọng HwanHee chợt vang lên, phá vỡ cái không gian chán ngắt đang bao vây lấy tôi. Anh đang đứng ngay bên tôi, cười với tôi, làm tôi tự hỏi anh đến lúc nào mà tôi chẳng hay biết. “Sao, không kiếm ra việc gì để làm à?”

Tôi uể oải nhún vai, gạt tay sang bên phải để bầu trời thành buổi đêm. “Cũng hơi buồn chán một tí.”

“Buồn chán? Trên thiên đường mà em cũng thấy buồn chán thì lạ nhỉ?” Tôi lại nhún vai.

“Thế hồi em chưa lên đây thì anh thường làm gì?”

Anh xoa xoa cái cằm có mấy sợi râu lún phún. “Thì anh đọc sách. Nghe nhạc. Tái dựng 7 kì quan thế giới cổ đại. Và đi bất kì nơi đâu anh muốn.”

Tôi bỗng đứng bật dậy. “Em vừa chợt nghĩ ra một việc muốn làm.”

HwanHee nhướn mày nhìn tôi ngạc nhiên. “Việc gì vậy?”

Tôi tóm tay anh kéo đi. “Đi nào, bọn mình đi xem trộm người ta.”

Anh ghìm tôi lại. “Cái gì? Rình trộm người ta á? Trên thiên đường này á?”

Tôi lắc đầu quầy quậy. “Thế thì có gì hay ho đâu? Em muốn rình những người còn sống trên Trái Đất cơ.”

HwanHee bật cười. “Em đúng là nhóc con.”

“Thế anh chưa từng theo dõi em từ trên này chắc.”

“Thì tất nhiên là anh đã từng, nhưng là để trông nom em thôi, chứ đâu phải là rình mò đời sống riêng tư của em chứ.”

"Em đâu rình mò ai, chỉ là xem xem mấy người bạn dưới kia của em đang làm gì thôi.”

“Thế thì được.” Anh nói mà giọng hơi ngờ vực pha chút tò mò. “Thế em định xem những ai thế?”

Chỉ có 3 người duy nhất quan tâm tôi, cũng là ba người duy nhất có mặt trong đám tang của tôi. Nếu không phải là xem tình hình của ba người đó thì còn ai vào đây nữa.

Thế là anh dẫn tôi đi. “Chúng ta phải đến Đài quan sát Địa cầu.”

“Đài quan sát Địa cầu?” “Ở đó có thể nhìn thấy bất cứ ai, nhìn rõ lắm.”Đài quan sát Địa cầu mà HwanHee nói hóa ra là một nơi tập hợp rất nhiều đám mây tách rời nhau làm thành ghế ngồi êm ái và thoải mái ọi người ngồi xem người thân của mình dưới Trái Đất. Bao quanh chỗ đó là một cánh cổng gỗ, trên đường vào có một cái biển đề “Tối đa là 20 phút khi có người khác đang chờ đến lượt. Xin hãy nhớ chia sẻ là một đức tính tốt!”

May quá, chúng tôi lại đến đúng lúc vắng vẻ nên thích xem cái gì và xem bao lâu cũng được, chẳng có giới hạn nào về thời gian cả. Đám mây nào trông cũng giống nhau nên tôi chọn luôn đám mây gần nhất. Đến tận lúc ngồi xuống tôi mới nhìn thấy trên đám mây bay lơ lửng một cái màn hình nho nhỏ và một cái bàn phím cũng đang trôi lững lờ gần đó.

“Em phải làm gì bây giờ?”

“Em có thể chọn bằng tên địa danh hay tên người đều được.” HwanHee hướng dẫn. “Càng rõ ràng và cụ thể càng tốt. Em đã nghĩ ra ai trước chưa?”

Tôi gật đầu và gõ trên bàn phím cái tên đầu tiên.

HwanHee nhòm qua vai tôi. “Evie Kim, ai vậy em?”

“Một người bạn đại học ý mà.”

Sự kiện xảy ra tiếp theo đó, trong trường hợp khác, hẳn đã làm tôi sợ đến cứng đờ cả người, nhưng may mà lý trí của tôi kịp nhắc nhở tôi rằng mình đang ở trên thiên đường và chẳng có gì phải sợ cả nên tôi mới bình tĩnh trở lại. Như thể đột nhiên tôi có một đôi mắt siêu năng lực vậy. Nếu trước đây mắt số 20 là tốt nhất thì bây giờ tôi đang sở hữu đôi mắt số 1000, thậm chí hơn. Như thể tôi đang đeo một đôi kính phóng đại có thể nhìn xa hàng vạn vạn dặm vậy. Hình ảnh trước mắt tôi cứ lao vùn vụt, đầu tiên là Châu Mỹ, rồi nước Mỹ. Tôi nhìn thấy một thành phố, New York. Rồi đến một con đường, Đại lộ 5. Và cuối cùng là hình ảnh một người phụ nữ đang bước đi.

“Evie!” Tôi thốt lên trong vô thức.

Đúng lúc đó, cô ngước nhìn lên trời, đúng hướng tôi đang ngồi luôn, và rồi cô nhún vai đi tiếp. “Mình hẳn điên mất rồi.”

Cô lầm bầm tự nhủ. “Trong một thoáng mình đã nghĩ mình nghe thấy tiếng Kaylin gọi.”

Kèm theo đôi mắt siêu năng lực, cả đôi tai của tôi cũng thành thế luôn rồi. Evie, người bạn gái thân thiết nhất của tôi thời đại học, sau đám tang của tôi đến hàng tuần rồi vẫn mặc nguyên bộ đồ đen.

Ngọt ngào làm sao cái cảm giác được biết có ai đó ở dưới kia vẫn hằng nhớ đến mình. Evie trông khỏe mạnh và bận rộn, chắc chắn và tự chủ. Tôi rất vui vì được thấy bạn của mình mạnh giỏi như vậy.

“Evie ơi, tạm biệt nhé,” Tôi thì thầm.

Một lần nữa, Evie lại dừng bước. “Mình đến phải đi khám tai mất thôi.”

Mỉm cười, tôi ngả người về đằng sau và những hình ảnh của Evie biến mất trước mắt tôi, HwanHee cũng nhìn tôi mỉm cười, chìa cái bàn phím về phía tôi.

“Ai nữa không?” Tôi nhận lấy cái bàn phím, tay gõ tên thứ hai.

“Jung Ji Hoon?” HwanHee khẽ hỏi.

“Hàng xóm sát vách nhà em đấy.” Tôi trả lời. Tầm nhìn của tôi lại bị hút về Trái Đất giống lần trước.

Một anh chàng trẻ tuổi cao lêu đêu đang bước dọc phố, tay ôm một bọc to đùng. Tôi chưa kịp thắc mắc cậu chàng đang đi đâu thì anh ta rẽ ngoặt vào cửa hàng giặt đồ.

“Ji Hoon.” Tôi chép miệng. “Lúc nào cũng mang đồ đi giặt thuê. Em thề là cậu ta chết mê chết mệt cái cô chủ cửa hàng rồi chứ chẳng sai.”

Tôi ngồi xem Ji Hoon tán tỉnh cô chủ cửa hàng giặt ủi thêm một lúc nữa rồi mới tạm biệt hình ảnh của cậu.

“Mọi người đều ổn cả chứ?” HwanHee hỏi.

Tôi chỉ giơ một ngón cái lên và lại đánh cái tên thứ ba.

“Mun Jung Huyk.” HwanHee lẩm nhẩm đọc.

“Ông sếp nóng bỏng của em.”

Lần này, thay vì mọi thứ trở nên rõ ràng đến khủng bố như những lần trước thì mọi thứ lại cứ nhòe nhoẹt, làm tôi mất phương hướng mất một lúc. Tôi chỉ nhìn thấy những hành động mờ mờ ảo ảo, nhưng vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.

Tuy nhiên sau một hồi thì tôi cũng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi hét lên thất thanh và thụt lùi lại luôn.

HwanHee chạm nhẹ vào vai tôi hỏi với giọng quan tâm. “Em không sao chứ?”

Tôi gật đầu và bật cười rũ rượi.

“Em đã nhìn thấy cái gì vậy?” Cái bản mặt sảng khoái của tôi làm HwanHee tò mò háo hức đến tội nghiệp.

Tôi hổn hển giải thích không ra hơi vì vẫn chưa dứt cơn cười. “Ha ha ha. Em đã bắt quả tang sếp em đang… tằng tịu với cô thư kí.”

Tôi nói xong lại cười lăn cười bò ra, HwanHee cũng phá lên cười.

“Nhưng thực ra em cũng không nhìn thấy cái gì rõ ràng phải không?” HwanHee lại hỏi.

Tôi gật đầu. “Mọi thứ đều nhòe nhoẹt hết cả.”

“Ừ, Thượng đế cổ lỗ sỉ lắm mà.”

Vậy là chúng tôi ngồi đó, cùng nhau cười một trận cười sảng khoái. Hạnh phúc làm sao lại được vui vẻ bên HwanHee. Dù sự thật tôi đã làm bạn với HwanHee suốt chín năm trời cho đến tận ngày anh mất nhưng tôi không thể nhớ nổi lần cuối cùng tôi với anh được vui vẻ bên nhau như thế này là khi nào, bởi tất cả kí ức của tôi về anh bị lấp đầy bởi những hình ảnh xanh xao và mệt mỏi của anh trong những tháng ngày anh vật lộn với bệnh tật.

“Brian!” tiếng một ai đó gọi ầm cả lên ngay gần chỗ tôi, khác gì một gáo nước lạnh dội thẳng vào niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi và gột sạch nó luôn. Có cả triệu Brian trên thế giới này, tôi cũng biết vậy. Tôi chắc chắn rằng người vừa rồi gọi đó không phải là gọi Brian Joo của tôi đâu.

Nhưng thôi cứ quay lại nhìn thử xem, cẩn tắc vô áy náy. Anh ta đứng ngay đó thôi, ngay chỗ cổng ra vào, đang nói chuyện với một ai đó thì phải.

Và anh ta chẳng phải ai khác, chính là Brian Joo. Tôi như hóa đá. Làm sao bây giờ.

Và thế là, không cần biết hậu quả sẽ như thế nào, tôi ngả người ra đằng sau và ngã luôn khỏi đám mây tôi đang ngồi.

Tôi cứ thế rơi, rơi mãi, rơi về phía Trái Đất. HwanHee sửng sốt đến nỗi không mở miệng ra nổi để kêu tên tôi. Gương mặt anh cứ nhỏ dần, nhỏ dần.

Liệu một người có thể chết hai lần được không nhỉ?

Đột nhiên, cả thân hình tôi như rơi vào một cái niệm khí và dừng lại. Tôi ngồi dậy, giữa không trung như ngồi trên đất bằng vậy. Một mảnh giấy nhỏ bay phấp phới đến phía tôi đang ngồi và nhẹ nhàng hạ xuống đúng lòng bàn tay tôi.

“Cô Shih Kaylin, lần sau xin hãy cẩn thận hơn khi ngồi quan sát trên những đám mây.”

Từ từ, chậm rãi, người tôi được nâng cao để trở lại thiên đường. Nhẹ nhàng, tôi được hướng bay tới một khu vực rộng rãi và phẳng phiu có tên là “Khu vực đón nhận lại”. Tôi hạ xuống an toàn và mẩu giấy trong tay hóa thành một làn khói mỏng biến mất. Trò chơi ngã khỏi mây cũng thú vị đấy chứ. Và chuyến bay trở lại mới dễ chịu làm sao. Tôi vừa mỉm cười với bản thân vừa bước ra khỏi khu vực đón nhận lại và đi ra phố toàn những tòa nhà cao lớn sơn màu trắng.

“Kaylin, em đó hả?” Tôi xoay người lại ngỡ ngàng đối mặt với Brian.

“Brian.” Tôi chào anh, cố giấu những bối rối trong lòng. “Anh làm gì ở đây thế?”

“Anh đến Đài quan sát Địa cầu với mấy người bạn. Còn em?”

“Ah, em cũng vừa ở đó. Nhưng tự nhiên em lại bị ngã khỏi mây.”

Brian cười. “Ai cũng ít nhất một lần bị ngã ở đó thôi mà. Có muốn đi cùng anh và gặp mấy người bạn của anh không?”

Ngay khi miệng tôi đang chuẩn bị thốt ra chữ “Chịu luôn” thì từ phía đằng xa, tôi lờ mờ nhận thấy bóng dáng HwanHee đang tất tả chạy về phía chúng tôi đang đứng. Chắc anh cũng biết cái khu vực đón nhận lại này và đến tìm tôi đây. “Thôi để sau.” Tôi cuống cuồng nói với Brian. “Gặp anh sau nhé.”

“Chờ đã nào.” Biran gọi với theo nhưng còn lâu tôi mới dừng lại.

Tôi chạy một mạch đến tòa nhà gần nhất, cánh cửa gần tôi nhất và lao vào trong. Tôi nín thở chờ một chút xem Brian hay HwanHee có chạy theo tôi vào đây không. Cả hai đều không. Thế là tôi được tự do thoải mái và an toàn một lúc. Thở phào nhẹ nhõm, tôi quay đầu nhìn lại.

Một ông già lụ khụ ngồi đằng sau một cái bàn gỗ sồi to đùng đang ngó tôi ra chiều thắc mắc.

“Chào mừng đến với văn phòng riêng của Thượng Đế. Cô gái trẻ có hẹn trước với Ngài không vậy?”

Bạn đang đọc Bắt Cá Hai Tay Trên Thiên Đường của Aramis
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.