Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò Chơi

Phiên bản Dịch · 2788 chữ

Cảnh Hạo bình tĩnh đứng đó, không có chút biểu hiện mất tự nhiên nào, hắn không cần nghĩ cũng biết người này chuẩn bị nói cái gì. Đúng, hắn quả thật ôm một tình cảm khác với Thiếu Chu, có điều rất ít người biết chuyện này, thậm chí ngay cả Thiếu Chu cũng chưa phát hiện.

Thiệu Trạch thấy hắn im lặng, liền ung dung bước ra phòng tắm “Ở Lý gia tôi thấy hình trước đây của Lý Thiếu Chu, đúng lúc cậu ta đeo sợi dây chuyền kia. Hiển nhiên là hai người đã quen nhau từ lâu rồi, vì thế tôi có một suy đoán.” Y quan sát xung quanh, thấy bên cạnh có một tủ rượu liền không khách khí chọn một chai rượu có tiếng, lúc này mới mỉm cười nhìn hắn “Đó chính là, ông chủ của Cảnh gia trước đây khẩn trương lên nắm quyền như vậy, sau đó khổ cực mở rộng thế lực, đưa gia tộc tới ở Nhất Duyên căn bản không liên quan gì tới tiền tài, địa vị.” Y dừng một chút, rồi vô cùng thong thả nói “Mà đơn thuần là… coi trọng một người.”

Biểu tình của Cảnh Hạo vẫn như cũ, hắn chậm rãi đi tới sofa ngồi xuống. Hắn vốn cho rằng người này chỉ đoán ra tình cảm của hắn dành cho Thiếu Chu, lại không ngờ y đoán ra được cả mục đích mình ở lại Nhất Duyên.

Hắn làm tất cả đúng là vì Thiếu Chu, có điều đến bây giờ hắn vẫn không biết tình cảm mình dành cho Thiếu Chu rốt cuộc là tình yêu hay chỉ bắt nguồn từ sự chiếm hữu trời sinh của Alpha với Omega. Hắn chỉ biết một điều duy nhất là từ sau khi tiếp xúc với Thiếu Chu, hắn rất khó nảy sinh hứng thú với những người khác.

Lý Thiếu Chu là Omega. Với nền y học phát triển hiện nay đã đủ để chữa khỏi đa số bệnh tật, thành công kéo dài tuổi thọ của nhân loại. Thế nhưng bởi vì tất cả các điều kiện bẩm sinh, số lượng Omega vẫn chiếm ít nhất trong toàn bộ giới tính, mà Omega nam giới lại là hiếm thấy nhất. Lý Thiếu Chu chính là một trong số đó, không chỉ như thế, cậu còn thừa hưởng ưu điểm của ba mẹ, gen vô cùng xuất sắc, thậm chí từng có người đánh giá, Lý Thiếu Chu có lẽ là Omega có gen tốt nhất ở khu 9.

Cảnh gia ở thành phố Z, không có qua lại với Lý gia mấy. Trong trí nhớ của Cảnh Hạo, ba hắn chỉ dẫn hắn tới Lý gia có đúng một lần, mà lần đó chính là lúc hắn quen Lý Thiếu Chu.

Lúc ấy hắn đã trố mắt ra, bởi vì mùi của Thiếu Chu thơm ngọt hơn bất cứ Omega nào hắn từng gặp, khiến hắn không khống chế được mà muốn gần gũi với cậu, muốn ôm cậu vào lòng. Hắn không rõ đây là loại tình cảm gì, chỉ là cảm thấy rất thích, ma xui quỷ khiến lại đeo sợi dây chuyền có viên ngọc lên cổ Thiếu Chu.

Cuộc sống vẫn trải qua bình thường, thỉnh thoảng hắn sẽ nhớ tới mùi hương quyến rũ của Thiếu Chu, chẳng qua không tới nỗi khắc cốt ghi tâm. Nhưng lớn lên theo tuổi, hắn dần thấy có vấn đề. Hắn phát hiện ngoại trừ người thân của mình, khi đối mặt với các Omega khác hắn cũng không có ham muốn gần gũi. Điều này đối với một Alpha còn chưa “đánh dấu” lên Omega mà nói quả thật là chuyện không có khả năng.

Hắn nghiêm túc tự hỏi một thời gian, phát hiện trong lúc đó, phần lớn thời gian hắn đều dùng để nhớ nhung Thiếu Chu. Rốt cuộc thừa nhận rất có khả năng mình trở thành như vậy là có liên quan tới Thiếu Chu. Hắn liền không rối rắm nữa, nhưng lại bị đoạn ký ức mơ hồ trong đầu kia như cào vào tim, vào phổi, rất muốn được gặp lại Thiếu Chu. Vì thế hắn liền sai người tới Nhất Duyên tìm hiểu tình hình gần đây của cậu. Kết quả lại biết được Lý gia đột nhiên xuất hiện một Lý Cố, hơn nữa Thiếu Chu còn khá thích tên đó.

Trong phút chốc, Cảnh Hạo lo sợ, tính chiếm hữu của Alpha đối với Omega lập tức phát huy tác dụng. Phản ứng đầu tiên của hắn là giết Lý Cố, thế nhưng ý nghĩ này đã bị ba hắn đúng lúc phát hiện mà ngăn lại. Hơn nữa hắn cũng nhận ra mình bị mất khống chế, liền nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, im lặng nhìn ba mình.

Ba Cảnh thở dài “Ba đã kêu người điều tra rồi. Khả năng rất lớn là ông Lý muốn giao vị trí đó cho Lý Cố. Tiểu Hạo, con…”

Cảnh Hạo trầm giọng cắt ngang “Ba, con có chuyện muốn nói.”

“Ừ, nói đi.”

Cảnh Hạo nghiêm túc “Con đã trưởng thành rồi, không cần ba mẹ lại bận tâm nữa. Ba mẹ đã vì cái nhà này trả giá nhiều rồi, giờ nên đi chơi khắp nơi đi.”

Ba Cảnh ngơ ngác nhìn hắn, sau vài giây, cảm thấy ẩn ý sâu trong lời nói của con trai ông ngoại trừ bảo mình từ chức thì không tìm ra ý tứ khác, ông liền cầm cây chổi đánh thằng con bất hiếu này một trận “Địa vị Lý gia như thế nào hả? Vì một người mà mày muốn kéo cả Cảnh gia xuống chôn cùng sao? Tao nói cho mày biết, nếu mày còn ôm khư khư suy nghĩ đó thì tao có chết cũng không nhường vị trí này cho mày.”

Cảnh Hạo kiên cường chịu đựng, hắn đứng thẳng tắp “Không, thế lực của Cảnh gia nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, con cảm thấy rất đáng tiếc, con muốn phát triển nó cho tốt lên. Bây giờ cả ngày ba chỉ biết nghĩ làm sao trải qua cuộc sống bên mẹ con. Cảnh gia trong tay ba chắc chắn sẽ không có khởi sắc lớn, ba vẫn nên cho con đi.”

Ba Cảnh càng giận hơn “Thúi lắm. Cảnh gia trong tay tao sao mà không thể khởi sắc? Để tao phát triển nó lên cho mày xem.”

Cảnh Hạo gật đầu “Đương nhiên con tin ba có năng lực đó. Thế nhưng tới lúc đó ba sẽ rất bận, suốt ngày đi khắp nơi. Sức khỏe mẹ con lại không tốt nên không thể đi cùng ba, vậy nên trong thời gian dài ba sẽ không thấy bà ấy, không được ăn cơm bà ấy nấu, không được sờ tay bà ấy…”

Ba Cảnh ngẩn người, toàn thân đều thấy khó chịu.

“Ba thấy sao?”

Ba Cảnh rơi vào đấu tranh “Mày còn nhỏ, chờ thêm vài năm…”

“Con không đợi được.” Cảnh Hạo cắt lời ông, trong đôi mắt tràn đầy kiên định.

Ba Cảnh trầm mặc một lát, nghiêm túc hỏi “Mày thật lòng yêu Lý Thiếu Chu hay chỉ đơn thuần muốn đánh dấu nó, chiếm hữu nó?”

Cảnh Hạo bị mấy chữ “đánh dấu, chiếm hữu” làm cho trong lòng nóng lên, hắn lấy lại bình tĩnh “Con không biết, nên con muốn tự đi xác nhận.”

Đàn ông Cảnh gia luôn cố chấp như vậy, ba Cảnh biết mình có khuyên cũng không được. Ông nhìn thằng con xuất sắc của mình, sau khi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nhường vị trí cho hắn. Nhưng trước đó ông lại đánh cho thằng con bất hiếu này một trận, bởi vì lời nói của nó thật đáng giận mà.

Ba Cảnh cũng không vội vã đi hưởng thụ cuộc sống mà là quan sát hai năm, thấy con trai mình quả thật chuyên tâm phát triển sự nghiệp, không làm ra hành động như đi bắt Lý Thiếu Chu, kéo toàn bộ Cảnh gia vào cuộc chiến một mất một còn với Lý gia, lúc này ông mới yên tâm cùng vợ đi hưởng thụ thế giới chỉ có hai người.

Một đường gập ghềnh, cuối cùng Cảnh Hạo đã thành công đưa Cảnh gia dừng bước ở Nhất Duyên. Hắn vốn tưởng rằng cuộc sống đã bước vào quỹ đạo, thì một biến cố bất ngờ lại phá tan toàn bộ kế hoạch, Lý Thiếu Chu chết. Dù hắn đối với người ta là tình cảm gì thì giờ cũng trở nên vô dụng.

Thiệu Trạch thấy cảm xúc trong mắt hắn càng đậm, y liền đi tới ngồi đối diện với hắn, cười rồi rót cho hắn ly rượu “Tôi đoán đúng không?”

Cảnh Hạo cầm ly lên, đơn giản uống một ngụm “Thật ra từ lâu tôi đã biết cậu ấy, nhưng mấy năm đó chúng tôi cũng không liên lạc với nhau. Sao cậu có thể chắc chắn tôi là vì cậu ấy?”

“Từ tài liệu tôi thu thập được thì biết anh đến Nhất Duyên không bao lâu Lý Thiếu Chu đã xảy ra chuyện. Lý Thiếu Chu là người không thích đi ra ngoài, mà thời gian đó anh lại đang bận rộn đứng cho vững, chắc chắn sẽ không thể quan tâm tới cậu ta. Hai người hẳn là không có bao nhiêu cơ hội gặp mặt, nhưng thái độ anh đối với Lý Thiếu Chu lại không bình thường. Vì thế tôi liền nghĩ tới điểm đó.” Thiệu Trạch mỉm cười hỏi “Rốt cuộc có đúng không?”

Cảnh Hạo gật đầu thừa nhận “Cho nên?”

“Cho nên tôi đoán anh đã thích cậu ta nhiều năm. Bình thường đồ đã tặng cho người trong lòng mình thì sẽ không ai muốn lấy lại, nhưng anh lại muốn tìm về, nên miếng ngọc kia rất có khả năng không phải là vật tầm thường đối với anh.”

Cảnh Hạo bình tĩnh nhìn y, không đưa ra ý kiến.

Thiệu Trạch không để ý tới việc hắn im lặng, thong thả đổi đề tài “Lại nói tới tôi, tôi trêu đùa anh vài lần, anh cũng không nổi giận, chắc là có chút hứng thú với tôi. Vậy nên tôi nghĩ, dù cho tôi có trả miếng ngọc lại cho anh, e rằng anh cũng sẽ không dễ dàng đưa tiền cho tôi rồi thả tôi đi, tôi nói có đúng không?”

Trong lòng Cảnh Hạo khẽ động “Rốt cuộc cậu có tính toán gì? Nói thẳng ra đi.”

“Anh là người rất si tình, chúng ta chơi một trò đi.” Thiệu Trạch dự tính một chút về thực lực xúc tiến của mấy người kia và thời gian đại khái có thể kiếm được tiền, khóe miệng y hơi cong lên “Nửa tháng, nếu tôi có thể khiến anh yêu tôi, thì anh thua, anh sẽ phải cho tôi mười triệu tiền mặt. Ngược lại thì tôi thua, tôi sẽ trả lại sợi dây chuyền có miếng ngọc đó cho anh, mặc cho anh sai bảo, thế nào?”

Cảnh Hạo nghĩ thế nào cũng cảm thấy có lợi cho mình, không khỏi nhìn kỹ y “Cậu đâu phải kẻ ngốc đâu.”

“Đương nhiên.”

“Dựa vào cái gì để tôi tin cậu lại ngu ngốc cược ván này với tôi?” Cảnh Hạo nheo mắt “Huống chi nếu lỡ tôi thật sự yêu cậu thì tôi càng không có khả năng thả cậu đi.”

“Tôi không có ngốc, bởi vì chơi trò này tôi tin là mình nhất định sẽ thắng.” Thiệu Trạch cười tít mắt đối diện với hắn “Tôi cũng biết anh sẽ không thả người, chẳng qua tôi ở dưới mí mắt của anh, có thể trông chừng được hay không lại là vấn đề của anh. Anh chỉ cần đồng ý nếu thua thì bằng lòng trả thù lao là được. Có chơi không?”

Cảnh Hạo xem xét lại mọi việc một lần, vẫn cảm thấy có lợi cho mình. Dù sao hắn vừa vặn cũng không muốn người này rời đi, vì thế liền gật đầu, chấp nhận cả thời gian chơi trò này. Hắn cũng không nhấn mạnh bắt người này phải giữ lời, bởi vì y nói đúng, có thể giữ người lại hay không phải xem bản lĩnh của hắn.

“Được rồi, bắt đầu tính từ sáng mai, nửa tháng sau chấm dứt.” Thiệu Trạch rất vui vẻ “Vậy bây giờ anh yêu, mau bảo người của anh nấu cơm đi. Em đói rồi.”

Ở trong hôn lễ Cảnh Hạo chỉ uống chút rượu, cũng chưa ăn cái gì. Lúc này nghe y nhắc mới cảm thấy hơi đói, liền bảo phòng bếp nấu đồ ăn rồi bưng lên.

Hai người cùng nhau ăn xong, đơn giản hàn huyên, Cảnh Hạo liền vào phòng tắm tắm rửa. Thiệu Trạch ngồi uống trà, nghe thấy cửa phòng bị gõ hai tiếng, y liền nói mời vào. Người đi vào là một cô gái trẻ, chính là em gái của Cảnh Hạo, Cảnh Tình. Y mỉm cười “Chào em.”

“Chào anh, anh hai tôi đâu?”

“Đang tắm.”

Hôm nay Cảnh Tình rời khỏi hôn lễ liền tới thẩm mỹ viện, tới tận giờ mới về nhà. Nhưng ngay sau đó cô nghe nói anh hai mình đem về một người, liền không hề nghĩ ngợi mà qua đây. Cô đánh giá Thiệu Trạch, cảm thấy diện mạo của người này không thua kém gì Lý Thiếu Chu, hơn nữa cử chỉ tao nhã, hiển nhiên cũng là kiểu hình cậu ấm.

Trong lòng cô chợt cảm thấy kinh ngạc, anh hai cô… sẽ không xem người này là người thay thế chứ?

Cô chần chừ hỏi “Anh có quan hệ gì với anh hai tôi?”

“Khó nói lắm.”

“Vậy hai người làm sao quen nhau?”

“Nói ra thì dài dòng lắm…” Giọng nói của Thiệu Trạch ôn hòa, êm tai kể lại, chuyện tình của hai người được thêu dệt thành vừa lãng mạn vừa sến súa. Cảnh Tình kinh sợ “Lần đầu tiên gặp anh, anh hai tôi đã lột quần áo của anh?”

“Ừ, còn khá thô lỗ nữa.”

Cảnh Tình nghĩ, đây không phải là phong cách của anh hai cô. Chẳng lẽ anh ấy xem người này thành Lý Thiếu Chu thật? Cô lập tức lo lắng “Anh tôi có nói gì với anh không?”

“Anh ấy có kể tình sử của mình, còn nói đã tặng một miếng ngọc cho người ta, hình như rất quan trọng?”

“Ừm, đó là vật gia truyền của nhà tôi. Tổng cộng có hai miếng, một miếng đeo trên người mẹ tôi, một miếng khác là cho chị dâu tương lai của tôi…” Cảnh Tình chợt dừng lại, cảm thấy nói chuyện này ra trước mặt người kia là rất làm tổn thương y, cô liền vội vàng nói “Anh đừng để ý. Chuyện đó đã là quá khứ rồi.”

Hóa ra là đồ gia truyền… Thiệu Trạch vui vẻ nói “Không sao đâu, anh hai em đã cho anh rồi.”

“… Dạ?”

Thiệu Trạch lấy điện thoại di động “Hôm nay anh hai em tới Lý gia lục lọi ra, nhất định đòi tặng cho anh. Anh thấy rất quý, nên có nhận, đây là ảnh chụp.”

Cảnh Tình sững sờ vài giây, lệ nóng quanh tròng, rốt cuộc anh hai đã có hứng thú với người khác. Cô nghẹn ngào gọi một tiếng “Chị dâu.”

Thiệu Trạch gật đầu “Ngoan.”

Tới khi Cảnh Hạo từ phòng tắm đi ra, hai người đã nói tới vấn đề quà gặp mặt. Hắn nheo mắt, vội vàng bảo em gái mình cách xa người kia một chút, cũng cảnh cáo cô không được cho y tiền. Cảnh Tình kinh ngạc “Tại sao?”

Thiệu Trạch cười nói “Bởi vì anh hai em sợ anh bỏ chạy.”

Cảnh Tình lập tức đồng tình nhìn anh hai mình “Anh trầm luân tới mức phải dùng cách này giữ người ta lại. Thật tội nghiệp.”

“…” Cảnh Hạo xách cô quăng ra ngoài thì thấy cấp dưới đang muốn gõ cửa, hắn không khỏi dừng lại.

“Ông chủ, Lý Cố tới.”

Cảnh Hạo nhìn về phía Thiệu Trạch, tên khốn này rốt cuộc trộm cái gì mà Lý Cố lại đuổi theo nhanh như vậy?

Thiệu Trạch làm như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, im lặng uống trà. Dưới ánh mắt của bao người, y thong thả leo lên giường của ông chủ Cảnh, nhắm mắt ngủ.

Bạn đang đọc Bất Báo của Nhất Thế Hoa Thường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.