Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo Bối - Tiểu Ngư Đồng Học - Chương 17: Phiên Ngoại 2

Phiên bản Dịch · 2355 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phiên ngoại 2

(edited by manhvaivun)

Trời vừa lờ mờ sáng, Thẩm Phàm đã kéo chăn che ngực mà rời khỏi vòng tay của Từ Thanh. Cậu ngồi dậy, nhìn Từ Thanh đang chìm trong giấc ngủ nhẹ nhàng mà yên tĩnh, trong lòng bỗng dưng lại hoảng lên một chút. Cậu cúi người sát vào Từ Thanh rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ chào buổi sớm.

Trông như hoàng tử đang hôn lên môi mỹ nhân của mình.

Lông mi Từ Thang khẽ rung lên. Lúc đôi mắt hắn vừa mở mang theo một chút mờ mịt chưa tỉnh ngủ, thì đập vào trước mắt hắn là nốt ruồi hạt gạo bé xinh của Thẩm Phàm, hắn vuốt ve tay cậu một chút, giọng khàn khàn nói: "Thức dậy sớm vậy?"

Thẩm Phàn "ừa" một tiếng, rồi chui vào ngực Từ Thanh, bé ngoan nói: "Em không có buồn ngủ, đây là lần đầu tiên em đưa anh về nhà đó"

Từ Thanh mím môi nở nụ cười, hắn vuốt vuốt mái tóc rối như tơ vò của cậu, nói: "Em sợ cái gì, ba mẹ em có thể ăn thịt anh sao?"

Thẩm Phàm giương mắt nhìn hắn rồi liếm môi một cái, nói: "Họ không thể ăn anh, nhưng em thì có thể đó"

Nói xong, cậu liền co người, rụt vào trong chăn.

Từ Thanh nhìn trần nhà, đầu óc hắn bây giờ chẳng còn gì trong đó nữa.

Qua nửa ngày, Thẩm Phàm mới lau miệng từ trong chăn chui ra. Cậu một bên xoa quai hàm của mình, một bên oán giận nói: "Anh chậm quá, mỗi lần đều mệt đến như vậy, anh không thể nhanh lên sao?"

Từ Thanh: "..."

Hai người mặc quần áo tử tế rời khỏi nhà. Dọc đường đi Thẩm Phàm không có nói chuyện, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím chặt thành một đường thẳng, biểu cảm trên mặt nghiêm túc đến độ trông như chuẩn bị tham gia hội nghị của một thương vụ quốc tế nào đó vậy.

Từ Thanh lái xe, hắn vừa uống thuốc nên có chút chóng mặt. Vì vậy luôn tập trung tinh lực mà lái xe, không có chú ý tới Thẩm Phàm đang không giống bình thường.

Chờ khi đến ngôi nhà lớn trong khu thương mại cũ ở trung tâm thành phố, Thẩm Phàm mới do dự mở miệng nói: "Tối về nhà em có chuyện muốn nói với anh"

Từ Thanh gật đầu, rồi nhéo mặt cậu một cái, nói: "Sao mặt em nghiêm túc vậy hửm?"

Thẩm Phàm lắc lắc đầu, cũng không nói một câu.

Mẹ của Thẩm Phàm là một người phụ nữ rất ôn nhu, rất xinh đẹp, tiếng tăm trong quá khứ cũng rất vang dội, bà từng đoạt giải hoa hậu Trung Quốc, khi còn trẻ cũng tham gia không ít phim điện ảnh.

Thẩm Phàm đã được di truyền hoàn mỹ vẻ đẹp của mẹ cậu. Còn ba cậu thoạt nhìn lại phù hợp với thân phận uy nghiêm, đến độ ngay lần đầu tiên Từ Thanh nhìn thấy ông, cũng không khỏi có chút nhút nhát.

Chuyện tình của ba mẹ cậu chính là cuộc tình của tổng tài điển trai và cô bé lọ lem, cho nên khi ba của Thẩm Phàm dùng lý do kia để cấm cản tình yêu của cậu với Từ Thanh nghe rất buồn cười.

Mẹ của Thẩm Phàm vừa nhìn thấy Từ Thanh, trên gương mặt ôn nhu kia lập tức nở một nụ cười: "Con là Tiểu Thanh đúng không? Phàm Phàm lúc nào cũng đưa hình con cho bác xem"

Từ Thanh liếc Thẩm Phàm một cái, cậu liền đỏ mặt nghiêng đầu đi.

Hắn không chút keo kiệt mà mỉm cười với trưởng bối: "Vâng ạ. Tiểu Phàm cũng hay nói với con, bác là một trong những người đẹp nhất nhì thế giới. Với lại trước đây con cũng rất thích phim của bác ạ"

Mẹ Thẩm Phàm che miệng cười, nói: "Ai nha, đều là chuyện đã qua rồi, nhưng mà, con...con thích nhất phim nào của bác vậy?"

Từ Thanh bèn đáp lời: "Phim "Cô Thành Anh Hùng" ạ, trong phim bác diễn vai nữ xạ thủ kia đúng là đẹp mê người"

Vừa nghe xong, ánh mắt của mẹ Thẩm Phàm lập tức sáng lên: "Ai nha, bác cũng thích nhất phim đó, nó là bộ phim bác vừa ý nhất"

Và đó cũng là bộ phim điện ảnh duy nhất mà mẹ cậu không diễn vai bình hoa.

Thẩm Phàm bĩu môi, cũng không nghe tiếp cuộc trò chuyện thương mại này nữa mà đi tới chỗ ba mình. Ba cậu thổi thổi râu mép rồi trừng mắt nhìn cậu: "Người vợ mà con tìm về đang tán gẫu rất vui vẻ với vợ ba đó!"

Thẩm Phàm đối với từ "vợ" này rất thỏa mãn nên bèn gật gật đầu: "Quan hệ mẹ chồng nàng dâu hài hòa không tốt sao ba?"

Lông mày ba cậu đều dựng lên cả rồi: "Nó là nam! Tuy rằng mẹ con đã có tuổi... Nhưng vẫn còn mùi vị trẻ trung xinh đẹp như thiếu nữ, cho nên vẫn phải tránh xa ra mới đúng!"

Thẩm Phàm bị sốc bởi sự chiếm hữu của ba mình liền quay đầu nhìn, quả nhiên thấy mẹ cầu đang cười khanh khách đứng sau lưng.

Mẹ cậu sau khi bị phát hiện, lập tức đánh ba cậu một cái, gương mặt tràn đầy phong tình: "Anh đoán mò cái gì!"

Trong khi mặt Thẩm Phàm không cảm xúc, thì Từ Thanh vẫn đứng đó tươi cười. Cả ngày hôm nay, số lần hắn nở nụ cười so với hai mươi năm trong quá khứ còn nhiều hơn.

Ba Thẩm Phàm nhìn Từ Thanh rồi ho khan một cái, nói: "Từ Thanh đúng không, nghe nói hai con đã đi lĩnh chứng nhận ở Las Vegas rồi?"

Từ Thanh gật đầu: "Dạ đúng thưa bác trai, con sẽ đối tốt với Tiểu Phàm"

Ông đưa mắt liếc nhìn đứa con nhà mình một cái, trong bụng nghĩ thầm, cậu mà không đối tốt với Thẩm Phàm thì nó chắc chắn sẽ có hàng trăm loại thủ đoạn để chỉnh cậu đó, giả heo ăn hổ, là sở trường của Thẩm Phàm!

Mẹ Thẩm Phàm ôn nhu cười: "Sao còn gọi là bác trai hả, con và Phàm Phàm cũng đã kết hôn rồi, phải đổi xưng hô nha"

Ba cậu hừ lạnh một tiếng: "Đứa con bất hiếu này, kết hôn cũng không thương lượng với người trong nhà!"

Thẩm Phàm nghe xong liền lộ ra một nụ cười thương mại: "Năm năm trước ba cũng đã nói, sau này sẽ không quản con sẽ yêu ai, ở cạnh ai, không phải sao?"

Ba Thẩm Phàm bị cậu làm đến tức nghẹn, trong lòng khó chịu nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Cái đó giống với kết hôn sao?"

Từ Thanh có chút lúng túng, may mà mẹ Thẩm Phàm vẫn đang cười ôn hòa với hắn, nên trong lòng hắn cũng thoáng ổn định đôi chút.

Thẩm Phàm nói: "Con không quan tâm ba có đồng ý hay không, con nhất định chỉ kết hôn với anh ấy. Năm năm trước ba biết con yêu anh ấy, thì năm năm sau con cũng như vậy"

Ba Thẩm Phàm bị lời thông báo chân tình của con mình làm cho ngại ngùng, ông nhíu mày nhưng vẫn giữ nguyên một vẻ mặt duy nhất: "Câu nói này con nên tự về nhà mà nói với vợ con kìa!"

Thẩm Phàm biết ba cậu tuy nói lời chua ngoa nhưng trong lòng mềm yếu, ông cũng chỉ là bất mãn với việc cậu và Từ Thanh đăng ký kết hôn xong rồi mới thông báo cho bọn họ, nên mới nói ra những câu này mà thôi.

Từ Thanh khẽ mỉm cười: "Ba, mẹ, con có đem theo một chút quà ra mắt" Vừa dứt lời, hắn lập tức mang hai chiếc hộp đồ cổ ra. Bởi vì nghe nói mẹ của Thẩm Phàm thích sưu tập trang sức cổ nên đã đặc biệt nhờ đồng nghiệp tìm về một bộ trang sức Điểm Thúy

(1)

, còn chuẩn bị cho ba của Thẩm Phàm một ít lá trà.

Mẹ cậu kinh ngạc há miệng: "Ai nha, còn có lễ vật nữa sao? Ừm...vậy mẹ cũng phải cho con một chút tấm lòng mới được"

Mẹ Thẩm Phàm bèn cởi chiếc vòng ngọc tử đã đeo nhiều năm ra rồi nhét vào tay Từ Thanh. Từ Thanh nhận lấy vòng ngọc tử, sau đó rất tự nhiên mà đưa cho Thẩm Phàm, cậu cũng lẳng lặng nhận lấy.

Sau khi hai người nhận xong giấy xác nhận, Từ Thanh liền đem thẻ ngân hàng đã tích trữ nhiều năm giao cho Thẩm Phàm. Cậu cũng không có từ chối, cậu biết hành động này của Từ Thanh chính là triệt triệt để để giao cuộc đời của hắn cho cậu.

Ba Thẩm Phàm nghiêm mặt, đổi lại một cái hộp. Từ Thanh còn chưa kịp mở ra, ông đã nói: "Đây là ba tìm Lí Mạt đại sư khắc chữ lên bút máy cho con, hi vọng sự nghiệp của con càng ngày càng đi lên"

Lý Mạt là một bậc thầy thư pháp nổi tiếng, một tấm chữ thôi cũng có thể được chụp hình hàng chục vạn lần.

Từ Thanh nhận lấy bút máy, nói: "Phiền ba rồi"

Biểu tình của ba cậu cuối cùng cũng buông lỏng: "Không có gì, dù sao hai đứa lấy nhau xong đều là người một nhà"

Mẹ cậu cũng cười: "Đúng vậy, sau này đều là người một nhà"

Trong lòng Từ Thanh "a" một tiếng, thì ra sau này bản thân cũng có người nhà rồi. Hắn nhìn Thẩm Phàm ngồi bên cạnh, tất cả những điều này là do em ấy mang đến cho mình, tính mạng của mình vẫn còn tốt đẹp như vậy đều là do em ấy mang lại. Thẩm Phàm, em làm sao có thể, làm sao có thể tốt với anh như vậy hả?

Thẩm Phàm và Từ Thanh cùng nhau liếc mắt một cai, rồi rất vui vẻ dời ánh mắt đi. Cậu có chút chột dạ, cậu không biết khi về nhà sẽ phải thẳng thắn như thế nào, sẽ phải đối mặt với cái gì. Có lẽ là cãi vã, cũng có thể là chia tay, nhưng chia tay, cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Sau khi cả nhà ăn cơm xong, mẹ cậu liền nhiệt tình kêu hai người ngủ lại nhưng Thẩm Phàm từ chối: "Qua mấy hôm tụi con sẽ trở về nữa, ngày mai tụi con có việc ạ"

Hai người vừa về đến nhà, Từ Thanh đã đặt cậu ngay huyền quan.

"Sao vậy bảo bối, cả ngày hôm nay em lúc nào cũng có tâm sự nặng nề hết vậy?"

Từ Thanh cắn cắn lỗ tai bạch ngọc của Thẩm Phàm.

"Anh tránh ra, em có chuyện muốn nói với anh nè" Thẩm Phàm đẩy hắn ra.

"Chuyện gì?" Từ Thanh bèn tránh ra, ở trong bóng tối dường như hắn có thể nhìn thấy trong mắt Thẩm Phàm, có cái gì đó lấp lánh chợt lóe lên.

"Em... em có việc nói với anh."

"Ừm, em nói đi, anh nghe đây."

Âm thanh của Thẩm Phàm có chút run rẩy: "Anh có chán ghét em không?"

Từ Thanh hơi nhíu mày: "Làm sao vậy? Dù có làm sao anh cũng sẽ không ghét em mà"

Thẩm Phàm do dự mãi mới mở miệng lần nữa: "Thật ra em đã biết dáng dấp của anh ra sao trước buổi tiệc kia rồi"

Từ Thanh hơi dừng lại nghe cậu rồi mới nói tiếp: "Sau đó thì sao?"

Thẩm Phàm nói: "Là em cố ý, cố ý tiếp cận anh. Em nghĩ phải gây cho anh một sự chú ý"

Từ Thanh liếm môi một cái, nói: "Đây chính là việc em muốn nói với anh sao?"

Thẩm Phàm nói: "Hơn nữa...em... em vẫn luôn biết mẫu người lý tưởng của anh ra sao, nên, đây đều là do em giả vờ... thật ra em căn bản không phải như vậy"

Từ Thanh che kín cái miệng của cậy, âm thanh khàn khàn đáp: "Bảo bối, đừng nói nữa, em nghĩ sao vậy hả. Buổi tối hôm đó em tỏ tình với anh, còn nói em đã vì anh làm rất nhiều điều, rồi lại nói em yêu anh nhiều bao nhiêu"

Thẩm Phàm mở to hai mắt, trông như một con vật nhỏ đần độn.

Từ Thanh hôn một cái lên trán cậu, nói: "Anh yêu em bảo bối, không quan tâm em là người thế nào, anh cũng yêu em bảo bối"

Thân thể Thẩm Phàm bắt đầu run lên, cậu gật gật đầu. Lát sau khi hai người nhìn đối phương một lâu, Thẩm Phàm mới đột nhiên nở một nụ cười ám muội: "Ca ca, nơi nào của anh yêu em vậy?"

"Là nơi này của anh yêu em, hay là ở đây?" Ngón tay Thẩm Phàm từ trên ngực Từ Thanh bắt đầu trượt xuống dưới.

"Phải, đều yêu em."

(1) Điểm Thúy:

[点翠] là công nghệ trang trí với vật liệu sử dụng chính là lông chim phỉ thúy (chim phỉ thúy - bói cá - có lông màu xanh biếc, rất đẹp mắt), cổ đại gọi Điểm Thúy là Thúy, chính là lấy từ tên chim phỉ thúy ra để đặt. Lông chim do khúc xạ mà màu sắc rất mịn màng, tỏa ánh sáng lấp lánh, xinh đẹp chói mắt vì thế mà vang danh thiên hạ.

(theo Đại Kỷ Nguyên)

(ảnh từ demona.pixnet)

[edit ngày 16.7.2019]

Bạn đang đọc Bảo Bối - Tiểu Ngư Đồng Học của Tiểu Ngư Đồng Học
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.