Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên trở về?

Phiên bản Dịch · 763 chữ

Trên thế gian này, chỉ có một người khiến tôi cúi đầu phục tùng.

-- Đế Lâm VS Quân Khinh

…..

…..

Đau.

Da thịt giống như bị xé rách …

“Đau!”

Quân Khinh không cầm nổi lòng liền kêu khẽ một tiếng.

“Biết đau rồi sao?!”

Một giọng đàn ông dễ nghe vang lên bên tai, âm sắc thuần hậu, trầm ấm như tiếng đàn vi-ô-lông, âm điệu diễn tấu lạnh lùng.

Quân Khinh choàng mở mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

Mái tóc đen ngắn mềm mượt, da dẻ ngọc bạch, trên mặt vương chút máu, nắng chiều rọi vào qua ô cửa sổ, màu đỏ tươi lại càng lóa mắt hơn.

Ngọc bạch, đỏ tươi, đen huyền.

Ba loại nhan sắc thuần túy, mang theo lực đạo mạnh mẽ đánh vào mắt đối phương.

Đế Lâm?

Trong nháy máy nhìn thấy gương mặt này, Quân Khinh hoàn toàn quên đi đau đớn.

“Đế Lâm?!”

Người đàn ông ngẩng mặt, ánh mắt đối diện với tầm mắt của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, cho dù Quân Khinh đã lăn lê bò lết trong giới giải trí 10 năm thì tim vẫn phải co rút mãnh liệt.

Trải qua 10 năm lăn lộn trong giới.

Gì mà tiểu thịt tươi, soái đại thúc ....

Đàn ông đẹp trai cô gặp rất nhiều, nhưng vẫn chẳng ai so sánh được với anh.

Khuôn mặt kia, e là Quân Khinh đã quen thuộc tới cực điểm, trước kia mỗi lần nhìn đến, tim cô đều đập rất nhanh.

Nhưng giờ phút này, đôi mắt như sao sáng trên bầu trời đêm, rực rỡ đến thâm thúy, không còn là sự cưng chiều mà nó tràn ngập hàn khí tức giận.

“Tự sát?!” Đế Lâm cầm tay trái của Quân Khinh kéo lên, ánh mắt phẫn nộ tiến tới gần cô, ép từng chữ một qua khỏi kẽ răng, bộ dạng cấm nói ngang ngược, kiên quyết vô cùng, “Em nghe cho rõ đây, cho dù em có biến thành tro, tôi cũng sẽ không để em và Hoàng Phủ Tuân ở với nhau.”

Tự sát?

Hoàng Phủ Tuân!

Cái quái gì thế?

Ánh mắt Quân Khinh dừng trên cổ tay đau buốt của mình.

Miệng vết thương nứt ra, máu loang ra ngoài miếng băng gạc chạy dọc xuống cánh tay cô, khiến ngón tay thon dài của Đế Lâm nắm trên cổ tay cô cũng dính một mảng đỏ thẫm chói mắt.

Quân Khinh cảm thấy sự đau đớn vô cùng chân thật.

Đau?

Chẳng lẽ, đây không phải nằm mơ?!

Quân Khinh nhanh chóng nhìn xung quanh, đèn treo lộng lẫy là kiểu dáng của châu u, bức tranh thiên sứ, chiếc giường lớn lỗi thời … Đây là phòng của cô.

Ngoài cửa sổ là hoa viên lục thảo như nhân (*), hoa tươi nở rộ, biết cô thích biển, Đế Lâm cố ý vì cô mà dùng máy bay vận chuyển cát biển trắng như tuyết về để đắp bên thành hồ nước.

Tất cả trước mắt đều y như trong trí nhớ của cô.

Cô đã trở lại?

Cô đã thật sự trở lại!

Quân Khinh kích động đến run người.

Vì ngày này, cô đã đợi suốt 10 năm!

Thu hồi tầm mắt, nhìn chăm chú vào gương mặt đối diện, Quân Khinh run rẩy giơ tay trái lên.

“Tứ ca …”

Ngàn lời nói, vạn câu thề, nghẹn lại trong lòng, yết hầu cô như bị chặn lại, một chữ cũng không thể nói tiếp.

“Tứ ca?” Đế Lâm lạnh lùng mở miệng, “Hiện tại gọi tôi là tứ ca, chẳng phải em mắng tôi biến thái sao?”

Cô mắng anh lúc nào?

“Tiên sinh, bác sĩ Bạc đến rồi!”

Cửa phòng khép hờ bị người khác đẩy ra, trợ lý Lục Văn Thanh của Đế Lâm nhanh chóng bước đến, đi phía sau là Bạc Tử Mộ đang cầm theo hòm thuốc.

“Giúp cô ấy chữa trị!” Đế Lâm trầm giọng mở miệng.

Đối với việc này, Bạc Tử Mộ chính là nhắm mắt làm ngơ.

Buông hòm thuốc xuống, anh ta chậm rãi đeo bao tay vào, đỡ lấy cổ tay Quân Khinh từ tay Đế Lâm, cởi băng gạc nhìn một chút.

“Yên tâm, không chết được!”

Quân Khinh không nói gì.

Người này vẫn đáng ghét giống như trước!

“Tứ …”

Thấy Đế Lâm bước đến cửa, Quân Khinh vội vàng mở miệng, chữ “Ca” còn chưa kịp nói ra thì người đàn ông đã đi ra khỏi phòng, nặng nề đóng cửa lại.

Bạn đang đọc Bảo Bối Của Lão Đại Xuyên Trở Về của Công Tử Như Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanguyethoay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 282

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.