Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia đình tôi

Tiểu thuyết gốc · 2150 chữ

“Con về rồi đây!!”

  Ngọc Anh tươi cười khi về đến nhà. Cô bé nhanh chóng vào bếp để chuẩn bị bữa tối.

  Từ ngày mẹ hai đứa mất. Cô bé luôn cố gắng thay mẹ vun vén công việc nội trợ, bù đắp khoảng trống của người phụ nữ trong gia đình. Trông vậy chứ Ngọc Anh có suy nghĩ khá chững chạc, có phần phóng khoáng. Chứ không như ông anh trai...

Quang thấy Ngọc Anh vui vẻ, hồn nhiên là vậy. Chứ cậu cũng biết, em gái cậu đau khổ và chịu mất mát đến nhường nào. Vậy mà cô bé vẫn luôn giữ nụ cười, luôn cố gắng hết mình vì di nguyện của mẹ. Càng nghĩ, cậu càng thấy thương em gái mình biết bao...

“Nè! Gì mà nhìn em dữ vậy?”

  Quang giật mình đưa ánh mắt lảng tránh, khẽ gãi đầu. “Không có gì!”

“Rảnh thì vào phụ một tay đi! Ở đó ngắm người ta hoài.” Cô bé cười khúc khích.

Quang bĩu môi rồi bỏ ra ngoài. Giờ đã là gần 7 giờ tối. Có lẽ phải đi tắm cái cho mát mẻ. Giữa cái tiết trời oi bức này, không gì dễ chịu và thoải mái hơn được ngâm mình trong bồn nước mát lạnh. Nghĩ là làm, cậu tiến về phía phòng tắm. Bỗng cánh cửa phòng tắm bật mở. một người đàn ông to cao lực lưỡng bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở thân dưới. Phần trên thân trần khoe những bó cơ bắp cứng cáp tựa đá tảng...

Ông ta bước chậm rãi về phía Quang, cúi gằm khuôn mặt góc cạnh với vòm râu quai nón rậm rạp trông đậm vẻ châu âu hoang dã mà nhìn cậu.

“Về rồi đấy hả? My son! Nhìn thấy ta mà không chào hỏi gì là sao?” Ông ta vừa nói vừa dí sát cặp mắt sâu hút của mình vào mặt Quang mà lườm. Người đàn ông này không ai khác, chính là bố cậu.

“Đã nói bao nhiêu lần về cái vấn đề mặc quần áo đàng hoàng khi ra khỏi phòng tắm rồi hả? Ngọc Anh nó lớn rồi không phải như xưa nữa đâu. Với lại, con luôn khắc cốt ghi tâm lời ba dạy là không bao giờ nể nang cũng như cúi đầu trước kẻ có thái độ thù địch với mình. Và ánh mắt của ba bây giờ chứa đầy sự thù địch đấy!” Quang nói.

“Ha ha ha! Quả là con trai của ta! Nói hay lắm. Ghi nhớ lời dạy của ta vậy là rất tốt! Ha ha!” Vừa nói, ông ta vừa vỗ vai Quang rồi đẩy cậu sang một bên mà đi ra phòng khách...

“Hê hê... Công chúa của ta hôm nay nấu món gì thế?” Bố Quang quay về phía phòng bếp nói lớn.... “Ba đừng có mà đánh trống lảng! Mặc quần vào ngay!” Quang ở phía sau gào lên.

Buổi tối của gia đình này luôn diễn ra như vậy. Ồn ào, nhưng vui vẻ...

Ở một gia đình khác, cách đó vài dãy nhà... Một cô gái đang ngồi trước bàn học, trông cô có vẻ rất tập trung. Bởi lẽ, cô còn phải làm luận văn xã hội để kịp nộp cho giáo viên vào tuần tới. Bỗng có tiếng gõ cửa...

“Ngân Nguyệt. Cháu đang học bài hả?” Tiếng nói từ bên ngoài vọng vào, có vẻ là một người phụ nữ trung niên.

“Dạ! Cô Tâm!” Nguyệt vội đứng dậy mở cửa. Vừa mở ra là một đứa nhóc tầm 10 tuổi lao ngay vào phòng. Nhằm hướng cái máy tính để bàn mà phóng tới...

“Chị Nguyệt cho em mượn máy chơi game chút nha!” Nói rồi, thằng nhóc bật máy luôn. Về phần người phụ nữ kia. Bà là người cô họ hàng của nguyệt, còn thằng nhóc kia là con trai bà ấy.

“Nghỉ chút ăn bánh nè cháu. Học hành gì, giờ còn sớm mà... Cháu đúng là chăm chỉ, phải chăng thằng quỷ nhà cô được một phần của cháu.” Cô Tâm đặt đĩa bánh xuống bàn, không quên quay về phía thằng nhỏ kia mà quát. “Vinh! Chị đã cho phép chưa mà dám chễm trệ ngồi chơi thế hả? Suốt ngày chỉ làm phiền chị thôi!”

“Dạ không sao đâu cô, cứ để em ấy chơi. Hôm nay là cuối tuần mà, với lại hôm nay cháu cũng không dùng đến máy.” Nguyệt nói.

“Hi hi... Chị Nguyệt là nhất!” Thằng bé cười tít mắt, còn bà mẹ chỉ biết lắc đầu cười.

Khẽ nắm lấy tay cô Tâm. Nguyệt nói. “Cháu cảm ơn cô chú rất nhiều vì đã giúp đỡ cháu suốt thời gian qua. Cháu thật sự không biết phải đền ơn cô chú thế nào nữa...”

“Cái con bé này! Ơn nghĩa cái gì hả. Đều là người thân trong nhà. Cháu cũng như con cô vậy. Khách sáo vậy là cô không thích đâu nhé. Nếu muốn xứng đáng với sự giúp đỡ của cô thì ráng mà học cho tốt!” Cô tâm cười hiền từ.

  “Hu hu cám ơn cô!” Nguyệt nức nở... “Ha ha! Lại nũng nịu như con nít rồi kìa.” Cô Tâm ôm Nguyệt nói.

“Thật sự thì khi nhìn thấy cháu, cô luôn tìm thấy hình ảnh của chính bản thân hồi còn trẻ. Cô cũng giống như cháu, tự vạch ra hướng đi riêng cho mình, không muốn phụ thuộc hoàn toàn vào bố mẹ mà muốn tự lập từ rất sớm. Tuy hồi đó có hơi vất vả nhưng giờ cô đã gặp được một người đàn ông tốt và có một gia đình hạnh phúc như bây giờ...” Cô Tâm nói tiếp.

Cầm trên tay chiếc bánh ngọt mềm mại. Nguyệt đưa lên môi tận hưởng hương vị ngọt ngào... “Thật ra thì những gì bố mẹ làm và hướng đến cháu đều là những điều tốt đẹp nhất, cháu hiểu điều đó. Họ luôn muốn cháu học trong một môi trường cao cấp, rồi sau này sống một cuộc sống danh giá. Nhưng thực sự đó không phải thứ cháu muốn, môi trường đó như muốn bóp nghẹt cháu. Quá căng thẳng, mệt mỏi, quá nhiều ganh đua, đố kỵ!”

Sâu trong đôi mắt của Nguyệt là sự mệt mỏi, chán nản. Đôi mắt trầm tư như có nhiều tâm sự. Phải chăng ngoài việc môi trường học thuật căng thẳng, còn có nguyên nhân sâu xa nào khiến cô phải rời xa gia đình để đến một nơi xa xôi như vậy...

“Cháu cũng vừa tìm được một việc làm thêm vào buổi tối và cuối tuần, cùng với tài khoản tiết kiệm của cháu để trang trải học phí. Cháu nghĩ như vậy cũng khá ổn rồi...” Nguyệt nói trong ưu tư.

Về phần cô Tâm. Thực sự cô rất yêu quý Nguyệt, cô chăm Nguyệt từ lúc mẫu giáo. Hồi đó tuy hai gia đình ở xa nhau nhưng do gia đình hay chuyển nhà liên tục nên ba mẹ cũng hay gửi Nguyệt ở với cô Tâm vài tháng hoặc một năm để cố định trường học. Hai cô cháu vì vậy nên rất thân nhau. Bản thân cô Tâm cũng hiểu tính cách Nguyệt khá cứng đầu, muốn làm gì hay quyết định việc gì thì khó ai có thể thay đổi được. Nên cô cũng đành để Nguyệt đi làm thêm mặc dù cô cũng muốn giúp đỡ chút ít học phần cho Nguyệt... Với cả gia đình Nguyệt cũng thuộc dạng khá giả nên khoản tiết kiệm của Nguyệt cũng khá nhiều. Nguyệt cũng không phải kiểu người hoang phí để cô phải lo lắng.

“Cháu đã tính vậy thì cô cũng chiều thôi, chứ cô biết giờ ông trời cũng không cản cháu được. Nhưng nhớ làm gì cũng phải giữ gìn sức khỏe nghe chưa!” Cô Tâm nói. “Với cả xem thế nào đi chứ... Ở tuổi cháu là cô với chú gặp nhau và bắt đầu hẹn hò rồi đấy!”

“Hi hi! Con còn bé mà cô!” Hai cô cháu cười nói với nhau, tâm sự với nhau như mẹ con. Trông họ như một gia đình hạnh phúc.

Lại quay về với gia đình bá đạo nhà Duy Quang. Sau bữa tối là khoảng thời gian các thành viên gia đình quây quần bên nhau. Và nhà này cũng không phải ngoại lệ...

-Bộp!

“E hèm! Họp gia đình, họp gia đình nào!” Ông bố đập bàn cái uỳnh, ra hiệu gây chú ý...

“Ba có nhất thiết phải đập bàn ầm ĩ rồi hét lên như vậy không? Hàng xóm nghe thấy lại bảo nhà này đánh nhau đấy!” Quang khoanh tay làu bàu.

“Có chuyện gì vậy ba?” Ngọc Anh hỏi.

Hít một hơi thật sâu, ông bố từ từ ngồi xuống ghế... Hai tay đan lại để dưới cằm, vẻ mặt nghiêm nghị kiểu như mấy ông đại tướng đang bàn chiến lược quân sự. Cái phòng khách nhà này bây giờ không khác gì cái phòng họp dự án kích hoạt vũ khí hạt nhân.

“Anh ơi! Trông ba đáng sợ quá... Có chuyện nghiêm trọng rồi!” Ngọc Anh nắm tay áo Quang mà giật liên hồi.

Đưa tách trà nóng lên nhấp một hơi nhẹ, ông bố điềm đạm nói. “Hôm nay ta muốn nói về chuyện theo học karate ở học viện của chú Khải Phong.”

“Là sao ạ?” Quang tỏ vẻ hoài nghi.

Chẳng là chú của Quang là một võ sĩ karate đai đen bát đẳng. Có mở một trung tâm hay còn gọi là võ đường để dạy võ kiếm cơm sau khi tạch giải quốc tế gì đó... Và Quang đang theo học ở đó mỗi chủ nhật hàng tuần. Cậu học đã được hai năm kể từ “ngày hôm đó” có lẽ cậu muốn mạnh hơn để bảo vệ người thân, hoặc chí ít là tự lo thân mình...

“Có lẽ con phải ngừng ở đó một thời gian.” Ông bố nói.

  “Sao lại ngừng? Con vẫn học tốt mà! Con vẫn tuân theo tôn chỉ, không đánh nhau, gây rối. Thậm chí chưa một lần con sử dụng võ thuật ngoài khuôn viên võ đường!” Quang đứng phắt dậy, nhìn bố cậu một cách khó hiểu.

“Từ từ nghe ta nói đã... Chưa gì đã nhảy dựng lên vậy! Việc học karate ngay từ đầu ta cũng là người ủng hộ. Rèn luyện sức khỏe, tôi luyện ý chí, vậy là rất tốt. Nhưng sở dĩ ta muốn con nghỉ một thời gian là có lý do...” Ngừng lại uống một ngụm trà, ông nói tiếp.

“Chả là chiều nay, cô giáo mày có gọi cho bố, và phàn nàn đủ thứ về việc học của mày. Cứ như thế này, làm sao mày tốt nghiệp được hả?!” Ông bố gằn giọng lườm Quang mà nói.

“Hơ hơ! Cái chuyện này như cơm bữa ấy mà! Năm nào con chả vậy, mà vẫn lên được lớp đó thôi!” Quang vừa nói vừa tỏ ra ung dung nhưng thật ra đang toát mồ hôi hột.

“Mày nói vậy mà nghe được hả! Năm nay cuối cấp rồi, không có chuyện qua dễ dàng như trước đâu! Đừng có mà ở đó mà ảo tưởng. Cái thằng ngốc này!!” Bố Quang đập bàn gầm lên.

“Ba không phải lo. Con đây lớn rồi, con hiểu bản thân hơn ai hết. Và đương nhiên tốt nghiệp là điều vô cùng cần thiết. Hiểu được điều đó nên ba cứ yên chí đê!!” Quang cũng bật dậy mà gào lên.

“Hu hu! Thằng nghịch tử này... Giờ nó bật ba nó tanh tách rồi... Tôi phải làm sao đây bà nó ơi!!” Ông bố cũng đến chịu thua, vớ lấy bức ảnh mẹ Quang đang treo trên tường mà nức nở. Cảnh tượng vô cùng buồn cười.

“Hai người bình tĩnh nào... Anh hai không được lớn tiếng với ba như thế! Còn ba, đừng có vừa nói vừa đập bàn và gầm lên như vậy nữa. Dễ khiến người ta khó chịu lắm đấy!!” Ngọc Anh can ngăn.

“Vậy giờ ba muốn con đi học thêm cả chủ nhật chứ gì?” Quang nói vẻ ngán ngẩm.

“Hừm! Không hẳn là vậy! Thời tiết hiện nay nắng nóng gay gắt, ta không bắt con phải ra ngoài cả tuần đâu!” Ông bố đã trở lại cái vẻ “ngầu lòi” từ lúc nào. Hai tay đan trước cằm mà nói.

“Vậy là...?” Quang và Ngọc Anh nhìn nhau tò mò trước câu nói mập mờ của bố.

Lại từ từ đưa tách trà lên. Nhưng lần này ông không uống, mắt ông bỗng sắc lại...

“Ta sẽ thuê gia sư!”

“Hả!!”

Hai anh em hét lên.

Bạn đang đọc Băng Tâm Huyết Nguyệt sáng tác bởi RainyDQ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyDQ
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.