Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh hồn đáng thương

Tiểu thuyết gốc · 2131 chữ

Ở một nơi nào đó thuộc Linh Hồn Giới...

Một vùng đất tăm tối với le lói những nguồn sáng duy nhất từ những bông hoa không rõ chủng loài đang phát sáng thứ ánh sáng tím huyền ảo. Những tảng đá khổng lồ lơ lửng trên không trung bao quanh một lâu đài sừng sững giữa bầu trời đen đặc...

Những bước chân dồn dập vội vã của một người mặc áo choàng với mũ trùm kín đầu tiến vào giữa nơi cung điện nguy nga rồi quỳ xuống trước ngai thánh... Trên đó có một nhân vật đang an toạ...

“Bái kiến Hồn Vương Đại Đế” – người đàn ông quỳ xuống hành lễ.

Phía ngai thánh dường như ngay cả ánh sáng cũng không được phép mạo phạm. Nơi đó tối tăm đặc quánh một luồng tà khí bao quanh vị Đại Đế. Tay phải ông ta để lên đầu một sinh vật gì đó không rõ hình dạng...

“Tìm thấy hắn chưa?” – Giọng nói phát ra từ Đại Đế trầm đến độ khiến không gian xung quanh như rung chuyển. Khiến con vật to lớn dưới tay ông ta khẽ chuyển mình...

“Thưa Đại Đế. Thần đã ngày đêm bao quát toàn bộ nhân giới bằng “Tà Nhãn Tinh Cầu” nhưng vẫn chưa thấy sự hiện diện, dù chỉ là chút ít tà khí.” Người đàn ông dừng lại một nhịp. “Thần e là...”

“Ngươi đang hoài nghi?” – Vị đại đế cất lời khiến con vật to lớn rương nanh gầm gừ...

“Hạ thần không có ý đó. Thưa Đại Đế! Kể từ ngày ngài cảm nhận thấy mãnh lực Băng Tâm phát ra nơi Nhân Giới, thần vẫn không ngừng tìm kiếm theo mệnh lệnh của ngài. Trong suốt hai năm qua... Chỉ là...” – Sự hoài nghi dường như vẫn còn trong lời nói. Người đàn ông nhìn về phía vị Đại Đế. “Thần không nghĩ hắn còn sống sau trận chiến với Hồn Vương. Rõ ràng chính tay ngài đã xé xác hắn...”

Vị Đại Đế từ từ đứng dậy. Dáng vẻ to lớn quỷ dị trông vô cùng hiểm ác. Tiếng áo giáp kim loại và những bước chân nặng nề vang vọng khắp lâu đài...

“Thủ lĩnh đông vực giới Băng Tâm Thần Sứ mà ta biết không phải kẻ dễ dàng bị giết chết. Ta cảm thấy ma lực của hắn nơi Nhân Giới, dù chỉ trong khoảnh khắc, yếu ớt và mờ nhạt. Nhưng ta biết. Hắn còn tồn tại.”

Bước tới một góc tối trong điện. Nơi một loạt những bộ áo giáp đầy đủ hình thù. những bộ chiến giáp của kẻ thù được chưng bày như một chiến lợi phẩm. Vị đại đế dừng lại, nhấc lên một chiếc mũ giáp đã cũ nát, ông nhìn nó một cách đầy nham hiểm...

“Tiếp tục tìm kiếm hắn!”

Người đàn ông cúi mặt xuống, cố che giấu vẻ chán nản. “Thần đã hiểu, Thưa Hồn Vương Đại Đế.” – Nói rồi, hắn quay bước ra khỏi nơi thánh điện tăm tối. Phía sau là một ánh mắt đầy sát khí của Hồn Vương đang nhìn vào chiếc mũ giáp hoen gỉ...

“Dù ngươi có trốn đến chân trời góc biển, ta cũng lục tung tam giới lên để tìm được ngươi... Băng Tâm!”

4 giờ 35 phút chiều. Tại Nhân Giới.

Trở về mới thanh niên Duy Quang của chúng ta. Sau khi tan học xong thì hắn và Trung Lê hẹn nhau ra quán net mà cắm rễ tới chiều. Bởi lẽ hôm nay là thứ bảy nên không phải học thêm. Ngồi quán mấy tiếng đồng hồ khiến Quang ê ẩm mình mẩy, buổi trưa thì ăn được mỗi tô mì tôm trứng nên giờ cậu rất đói, tính về nhà kiếm cái gì bỏ bụng...

Trên đường về, Quang như nhớ ra điều gì đó. Cậu vào chợ mua vài thứ rồi tạt qua sân bóng gần nhà một lát, nơi đó là một bãi đất trống khá rộng, hồi nhỏ lũ trẻ trong khu phố vẫn ra đây đá bóng mỗi buổi chiều... Nhớ lại lúc đó. Hồi cậu còn là một đứa nhóc, cậu luôn muốn được chơi cùng đám trẻ đó. Nhưng chúng lại coi cậu như một đứa kỳ dị và không chơi với cậu... Chỉ vì...

Bụp!

Đang hoài niệm thì một quả bóng từ phía sau bay đến trúng đầu cậu. Quang quay lại thì thấy một đứa trẻ tầm tám tuổi. Thẳng bé nhìn Quang nhoẻn miệng cười.

“Chào cậu!” – Thằng nhóc nói.

Quang cúi xuống nhặt quả bóng lên rồi ném về phía thằng nhỏ... “Hôm nay ra đây sớm nhỉ!”

Thằng nhóc nọ đỡ bóng bằng chân rồi tâng lên mấy phát, cuối cùng bắt trọn trái bóng kẹp vào nách. Động tác trông như một cầu thủ chuyên nghiệp. Một đứa trẻ theo lẽ thường khó có thể làm vậy, có vẻ như nó đã tập bóng rất lâu rồi...

  “Thế còn cậu, ra đây giờ này làm gì? Bình thường phải ngồi net đến tối cơ mà!” – Thằng bé nói.

“Haizz... Thì tại bữa nay thua ròng mấy trận nên ức chế về thôi. Tiện đường tạt qua đây chơi tí.” – Quang vươn vai ra vẻ chán nản nói... “À mà... Giờ này người qua đường còn nhiều, bóng với bánh cẩn thận kẻo người ta nhìn thấy đấy!”

“Rồi rồi!” – Thằng bé mỉm cười... “Cũng đã hơn mười năm rồi nhỉ?!”

Sắc mặt Quang có nét buồn. Cậu vẫn lặng thinh. Thằng bé nói tiếp: “Mười năm qua ngày nào tớ cũng tập bóng đấy. Nếu còn sống, có khi tớ đã là cầu thủ quốc gia rồi nhỉ?! Ha ha!”

Thằng nhóc nói bằng giọng lảnh lót ,hồn nhiên của một đứa trẻ. Khiến Quang cảm thấy chạnh lòng, cậu tiếc thương cho sự hồn nhiên vô tư này... Chuyện là hơn mười năm về trước, nơi đây chưa phải là sân bóng mà là một công trường nhỏ, người ta tính xây nhà văn hoá hay gì đó ở đây. Do là công trình tư nhân đầu tư nên quản lý lỏng lẻo, sắt thép vứt bừa bãi, thi công thiếu chuyên nghiệp, những hố sâu đầy cọc sắt, vật liệu xây dựng chồng chất tạm bợ mà không hề có rào chắn hay cảnh báo nguy hiểm. Chính vì vậy mà lũ trẻ xung quanh hay rủ nhau ra đây đùa nghịch, quậy phá...

Hồi đó có một đứa trẻ rất mê bóng đá, ngày nào nó cũng ra đây, chọn một góc sạch sẽ, trống trải mà chơi một mình. Ngày nào cũng vậy cho đến một buổi chiều... Có một tốp 4 đứa trẻ nghịch ngợm đến chọc phá, bắt nạt thằng nhỏ nọ. Chúng đánh thằng nhỏ, tính trấn lột trái bóng của nó... Giằng co một hồi, chúng ném trái bóng đi. Thằng nhỏ tội nghiệp chạy theo trái bóng thì trượt chân, nó ngã xuống một hố thi công gần đó. Và kết thúc cuộc đời khi mới tám tuổi... Bọn kia thì hoảng quá chạy mất.

Nhà thằng nhỏ kia rất nghèo. Bố mẹ nó ly dị khi nó lên năm, nó là con một và phải ở với một ông bố nghiện rượu trong khi mẹ nó thì bỏ đi theo một người đàn ông giàu sang. Cuộc sống của thằng nhỏ cơ cực và đau khổ. Bạn bè xa lánh, bố mẹ ruồng bỏ. Đến lúc chết cũng do ông bà nội lo tang lễ, cha và mẹ thì biệt tăm...

Kể từ hôm đó. Linh hồn bé nhỏ tội nghiệp không thể siêu thoát khỏi nơi đó... Ngày ngày, đúng 5 giờ 8 phút. Nó lại hiện lên, và chơi bóng. Nụ cười hồn nhiên vẫn còn đó, trên khuôn mặt lấm lem.

Vài tháng sau thì nó gặp Quang. Chính xác là Quang tìm ra nó, bởi lẽ ở đó, chỉ mình Quang thấy được nó. Thằng nhỏ cũng vô cùng bất ngờ vì Quang có thể thấy và chơi bóng cùng nó. Hai đứa trẻ tuy hai hoàn cảnh nhưng cùng một tâm sự, chung một nỗi buồn... Đều là những kẻ dị biệt bị xa lánh. Họ là người bạn đầu tiên của nhau. Chiều nào Quang cũng ra đó chơi với thằng nhỏ, những đứa trẻ khác nhìn vào chỉ thấy Quang cười nói một mình với trái bóng nên xa lánh cậu. Cũng dễ hiểu thôi, con người thường sợ hãi những thứ họ không hiểu rõ... Năm tháng cứ thế trôi đi, giờ Quang đã lớn. Nhưng cậu nhóc nọ thì vẫn vậy, vẫn là đứa trẻ tám tuổi tội nghiệp năm đó...

“Cám ơn cậu!” – Cậu bé khúc khích nói, trong khi cánh tay lấm len đang lau đi nước mắt trên má. “Cám ơn cậu đã làm bạn với tớ, cám ơn vì đã không xa lánh tớ... Ở đây lạnh lắm, tớ cô đơn lắm... Tớ nhớ bố mẹ...” nó nấc lên nhưng vẫn cố không được khóc.

Quang thấy sống mũi mình cay đắng. Hơn ai hết, cậu hiểu cái cảm giác cô đơn đó. Nhưng cậu bé kia còn phải chịu đựng những nổi khổ gấp trăm ngàn lần cậu. Chí ít, cậu cũng có một gia đình, yêu thương cậu. Quang thật sự muốn giúp cậu bé, nhưng bằng cách nào đây?

“Thôi đừng buồn, mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó mà. Cái quan trọng là bản thân ta phải mạnh mẽ và tích cực hơn để tìm ra cách.” – Quang cố an ủi cậu bé. Cậu biết nó cũng rất mạnh mẽ... Suốt mười năm qua, dù không siêu thoát. Nó vẫn không tích trữ thù hận mà biến thành ác linh. Như vậy cũng đủ thấy linh hồn nó trong sạch, tinh khiết đến nhường nào.

“Ừm! Cám ơn! Tớ không sao rồi... Vì tớ biết, hôm nay sẽ có quà mà!” – Thằng nhỏ nói, trông tươi tỉnh hẳn.

Quang vén tay áo xem giờ... “Vậy là biết lý do tớ đến sớm rồi mà còn hỏi đểu hả?!” – Nói rồi Quang cốc đầu thằng nhỏ.

Hôm nay là ngày 5 tháng 4. Và là ngày giỗ của thằng nhỏ. Năm nào Quang cũng ra đây cúng cho nó. Đúng vào lúc 5 giờ 5 phút.

“Ta Đa!!” - Quang lôi ra một chiếc áo thun dài tay có in số và tên cầu thủ thằng nhỏ ưa thích.

Thằng nhỏ tròn xoe mắt nhảy loạn lên toan vớ lấy cái áo. Có vẻ nó vui lắm... Nhưng tay nó đâu thể chạm vào chiếc áo được. Sở dĩ nó chạm được vào quả bóng là vì khi còn sống, nó lúc nào cũng ôm khư khư trái bóng bên mình. Những linh hồn sơ cấp chỉ có thể tương tác với những đồ vật đặc biệt thân thiết hoặc có ý nghĩa, giá trị với họ. Và đối với thằng nhóc, đó là trái bóng.

“Ê từ từ! Để tớ hoá vàng cái đã!” – Nói là hoá vàng chứ cái áo đâu phải hàng mã rẻ tiền đâu, hàng shop hẳn hoi... Nói rồi, quang gập gọn chiếc áo rồi để lên một khay nhôm, và đốt... Trong khi đốt, người đốt phải thật thành tâm với linh hồn muốn gửi, nếu không chiếc áo sẽ không đến được với thằng nhỏ. Một lúc sau, chiếc áo đã cháy hết. Nó cháy đến đâu, trên người thằng nhỏ tự khắc dệt lên tấm áo mới đến đó. Một cảnh tượng vô cùng vi diệu...

Thằng bé rối rít cám ơn Quang. Cậu và nó chơi bóng đến sẩm tối rồi chào nó ra về... Quang vẫy chào nó từ xa, thằng nhóc ôm quả bóng, tì vào cái áo mới tươi cười vẫy chào Quang. Thấy nó vui, cậu cũng thanh thản phần nào...

Đang về gần đến nhà thì cậu gặp Ngọc Anh. Cô bé đang loay hoay với mấy túi đồ, có vẻ như vừa đi chợ về...

“Ê! Tối nay ăn gì thế?” – Quang thò đầu lên hỏi khiến cô bé giật mình.

“Híc! Đồ quỷ. Không qua giúp em mang đồ còn ở đó hỏi câu vô duyên vậy!” – Ngọc Anh vớ củ hành tây tính táng vô đầu ông anh mình.

“Rồi rồi! Đưa đây...” – Quang mang đồ giúp cô bé rồi hai anh em cùng về nhà... Hai người không quên chí choé nhau trên suốt quãng đường...

Ở phía sau. Ngân Nguyệt bước ra từ một cửa hàng tạp hoá. Cô nhìn về phía hai người...

“Ủa! Kia chẳng phải Duy Quang sao!”

Bạn đang đọc Băng Tâm Huyết Nguyệt sáng tác bởi RainyDQ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyDQ
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.