Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần bí đích địch nhân (Thượng)

Phiên bản Dịch · 6140 chữ

Bảo tàng đồ nhìn qua mặc dù niên đại đã lâu, nhưng hình vẽ thì núi non trên đó phi thường rõ ràng, đem mấy trăm ngọn núi lớn nhỏ tường tận vẽ ra, Hồng Xoa mà Tạp Lạc nói nằm ngay dưới chân một ngọn núi ở khu vực chính giữa.

Tạp Lạc chỉ vào tấm bảo tàng đồ nói: "Hiện tại chúng ta đang ở khu vực này. Mặc dù hôm nay không gặp phải vấn đề trở ngại nào, nhưng chắc các ngươi cũng cảm giác được, hành động lần này có lẽ sẽ không được thuận lợi."

Gia Đặc Lâm gật đầu nói: "Thật là yên tĩnh đến mức đáng sợ. Cho dù bây giờ đang là mùa đông, nhưng trong hay ngoài các phiến núi đá lớn đều không thấy một sinh vật nào. Từ lúc chúng ta vào núi tới nay đều không gặp được gì hết, ngọn núi này tựa hồ như có thứ gì đó khống chế vậy. "

Tạp Lạc gật đầu nói: "Vấn đề mà ta đang lo lắng nhất là hôm nay ma đạo sĩ Lý Đắc bị ma pháp gặp được được phản phệ."

Hoa Nhị nói: "Đúng vậy! mặc dù không phải là núi lữa, nhưng lúc đó ta cần phải nói như thế."

Niệm Băng trong lòng kinh ngạc, cái nhìn về Hoa Nhị nhất thời đã khác đi, vị Phó Đoàn Trưởng tướng mạo kinh người kia thật không giống vẻ mặt bề ngoài, nguyên lai hắn cũng biết là không phải núi lửa, nhưng lúc ấy hắn nói vậy nhất định là vì ổn định nhân tâm mọi người.

Tạp Lạc chuyển ánh mắt qua Niệm Băng hỏi: "Niệm Băng, ngươi nghĩ sao về vấn đề này?"

Niệm Băng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Ta nghĩ là nên rút lui khỏi đây và từ bỏ nhiệm vụ này."

Gia Đặc Lâm hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi sợ à?"

Niệm Băng cười lạnh nói: "Sợ ? Nếu sợ có thể cứu vãn được tính mạng của mình thì sợ cũng có sao đâu? Ta tuyệt sẽ không cho phép mình hành động lỗ mãng mà lâm vào tình cảnh không thể cứu vãn. Nếu ta có thể lựa chọn. Ta nghĩ rằng hành động lần này nên bỏ qua. Bởi vì căn bản ko biết nguy hiểm ở phía trong kia chúng ta có thể chống lại được không."

Gia Đặc Lâm động nộ nói: "Tiểu tử, Ngươi có biết hành động của chúng ta lần này được trả bao nhiêu không? Ta nói cho các ngươi hay, công hội lần này xuất ra trên vạn kim tệ, hơn nữa khi đã chi ra như vậy, đã tương đương ba tháng tiền thu vào của công hội, chúng ta như thế nào có thể cam tâm bỏ qua như thế?"

Niệm Băng ánh mắt ko chút do dự đối mặt với Gia Đặc Lâm nói: "Ta chỉ biết một đạo lý, còn có núi xanh thì không sợ không có củi đốt. Dĩ nhiên. Ta biết trong lòng các ngươi bây giờ đang nghĩ đến đều gì, nếu không gặp khó khăn, các ngươi sẽ không biết sợ là gì. Nhưng mà ta đã đáp ứng Tạp Lạc sẽ tham dự hành động lần này, thì sẽ đi với các ngươi, bất quá ta nói trước cho các ngươi hay, một khi gặp phải cường địch không thể nào chống đỡ, ta sẽ không chút do dự lập tức rút lui, đến lúc đó các ngươi chớ có trách ta."

"Ngươi... ..." Gia Đặc Lâm tức giận đứng bật dậy, toàn thân khí thế đại thịnh, phóng ra đấu khí cấp bậc vũ đấu gia, quang mang trong mắt chợt lóe . Tựa hồ đang cân nhắc có nên đem Niệm Băng ra giải quyết trước tiên hay không.

Hoa Nhị cười hắc hắc hướng Niệm Băng đang nhìn thất thần ở bên này nói: "Tiểu huynh đệ, nhìn bộ dáng của ngươi chắc hẳn là đã phát hiện được cái gì phải không. Ngươi căn cứ vào đâu mà khẳng định chúng ta không cách nào hoàn thành nhiệm vụ lần này?"

Niệm Băng hừ một tiếng, nói: "Ta không phát hiện có kẻ thù. Nhưng mà, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy, từ sau khi tiến vào Thiên Đãng Sơn, Chúng ta cách trung tâm ngọn núi càng gần, chung quanh nhiệt độ lại càng nóng lên hay sao? Mặc dù không có rõ ràng, nhưng khí hậu giá lạnh mùa đông, lúc này tựa hồ đã ôn hòa một chút."

Một câu nói ra làm mọi người bùng tỉnh từ trong mộng, Gia Đặc Lâm sắc mặc nghiêm trọng ngồi xuống cùng Tạp Lạc nhìn nhau, bọn họ quả thật không chú ý đến vấn đề này, lúc này Niệm Băng nói ra, bọn họ mới phát hiện đúng như vậy.

Tạp Lạc hít sâu một hơi, nói: "Niệm Băng, ngươi nói rất có đạo lý, nhưng mà trước khi chấp hành nhiệm vụ lần này, chúng ta đã nhận tiền của người ta, nếu trở về, dựa theo quy củ chúng ta phải hoàn trả lại gấp ba lần số tiền đã nhận, mặc dù công hội không phải không bồi thường nổi, nhưng tổn thất sẽ rất lớn, nhất là danh dự của công hội, cho nên chúng ta phải thử một chút. Ngươi yên tâm, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, chúng ta nhất định sẽ ưu tiên bảo vệ ngươi và bằng hữu trước, nếu ngươi không đồng ý, chúng ta có thể để ngươi và bằng hữu rời đi, tuyệt không ngăn trở, như thế nào?"

Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói: "Nếu hội trưởng đã quyết định như vậy, ta cũng không có gì để nói. Hết thảy phải cẩn thận. Về phần ta và bằng hữu ngài cũng không cần quá lo lắng, trừ phi toàn quân bị diệt, nếu không bọn họ sẽ không có việc gì hết."

"A………." Tiếng hét chói tai từ bên ngoài truyền đến, bên trong trướng bồng bốn người đồng thời biến sắc, quang mang lóe lên, Tạp Lạc và hai vị phó đoàn trưởng liền xông ra ngoài, Niệm Băng trong tay cũng đã xuất hiện hai ma pháp quyển trục.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tạp Lạc âm thanh trầm thấp, doanh trại phát sáng lên bởi những cây đuốc. Tất cả đong binh đều khẩn trương đứng lên, tự mình rút trường kiếm ra, cẩn trọng quang sát bốn phía tối đen.

Long Linh và Phượng Nữ cũng đã ra khỏi trướng bồng, Long Linh hướng ánh mắt tìm kiếm trong đám người, vừa nhìn thấy Niệm Băng liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại khôi phục thần thái cô đơn.

Niệm Băng ánh mắt lưu chuyển, lẩm nhẩm đọc vài câu chú ngữ, tay cầm vũ khí hướng lên không trung phát ra một cái bạo viêm, hỏa quang bắn ra bốn phía, chung quanh nhất thời sáng lên, một đạo quang mang đột nhiên xuất hiện, trong rừng một đạo bóng đen như tia chớp xẹt qua, hướng phương xa chạy đi. Hoa Nhị nổi giận hét một tiếng, thân thể to lớn húc gãy một gốc cây nhỏ, hai chiếc rìu trong tay xoay tít như bánh xe, thân nhẹ như chim yến nhằm hướng bóng đen đuổi theo. Gia Đặc Lâm cùng Hoa nhị đã phối hợp nhiều năm, hiển nhiên biểu hiện vô cùng ăn ý, hướng theo phương hướng bóng đen xuất hiện đánh tới, bởi vì tiếng kêu thảm thiết lúc ban đầu đúng là do bên này phát ra.

Niệm Băng cũng không quản, sau khi phát ra Bạo Viêm thuật, liền lập tức đi đến bên cạnh Phượng Nữ ở bên cạnh, thấp giọng nói vài câu gì đó bên tai Phượng Nữ, Phượng Nữ liền nhíu mày, nhưng ngay sau đó chậm rãi gật đầu. Việc này tất cả đều không thoát khỏi mắt của Long Linh, trong ánh mắt cô đơn liền hiện ra vẻ buồn bả.

Sau một hồi truy đuổi, Hoa Nhị cùng Gia Đặc Lâm đều đã quay trở lại, lưỡi búa to lớn của Hoa Nhị mang theo một vết máu, Gia Đặc Lâm cũng ôm theo một người, đó là một gã dong binh, trên người đã không còn hơi thở, đều quái dị là cổ đã bị bẽ gãy, hiển nhiên là đã chết.

Bầu không khí của đong binh đoàn đều trở nên khác thường, Gia Đặc Lâm âm thanh lạnh nhạt có chút mệt mỏi nói: “Không có vết tích phản kháng. Thủ đoạn xuống tay vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp bẽ gãy cổ. Ai có thể nói cho ta biết, hắn vì sao lại một mình đi vào rừng không ?”

Một gã lính đánh thuê thấp giọng trả lời: "Hắn đi vệ sinh, vừa mới tiến vào rừng thì chúng ta lập tức nghe đc tiếng kêu thảm thiết."

Tạp Lạc vẽ mặt rất tỉnh táo, ánh mắt chuyển hướng Hoa Nhị nói: "Ngươi đã phát hiện được gì ở bên kia?"

Hoa Nhị nói: "Đúng là loài người, điểm này thì có thể từ hình thể mà phán đoán được. Hắn không có động thủ cùng ta, tốc độ cực kỳ kinh người, ta toàn lực truy kích vận dụng kỹ năng lược ảnh mới miễn cưỡng vượt qua hắn. Có lẽ hắn không nghĩ tới tốc độ của ta đột ngột tăng, liền bị ta chém một búa trên lưng. Nhưng mà trên người hắn hình như mặt khải giáp loại nào đó. Sau lưng hắn phi thường cứng rắn, hình như là áo giáp, nhưng mà so với áo giáp có phần cứng rắn hơn, một búa của ta tuy là sử dụng toàn lực, nhưng công lực cũng chỉ phát huy được sáu thành, nên chỉ có thể gây thương tích nhẹ cho hắn, sau khi hết tác dụng của lược ảnh, tốc độ của ta bị chậm lại nên cũng không có đuổi theo nữa. Nhưng mà ta phát hiện hắn có một đôi mắt màu đỏ nhìn qua có chút quỹ dị. Nhờ có Niệm Băng phát ra hỏa cầu. Nếu không, trong bóng đêm chúng ta căn bản không có khả năng phát hiện thân ảnh của hắn.”

NIệm Băng nói: "Người kia hẳn là bị hỏa cầu của ta làm hoảng sợ nên mới lựa chọn lập tức đào tẩu. Từ bây giờ trở đi, bất luận là làm gì, ít nhất đều phải có ba người ở cùng một chỗ, như vậy ít nhất có thể phòng ngự được khi đối phương tấn công, và còn có cơ hội gọi người cứu viện."

"Cẩn thận." Phượng Nữ đột nhiên lên tiếng, Niệm Băng lập tức không do dự ném ra một quyển trục. Băng tường thuật cấp bốn lập tức xuất hiện xung quanh người, một cỗ sức mạnh truyền đến, thân thể Niệm Băng hạ ý thức phóng lên phía trước, khí tức của Băng Tuyết Nữ Thần cùng Hỏa Diễm chi thần đồng thời tập trung vào tay, cũng không có quay đầu lại, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào địa điểm của đối phương, hỏa cầu cùng băng cầu đồng thời phát ra hướng đối phương đánh tới.

Một tiếng nổ lớn phát ra, Băng Hỏa Đồng Nguyên một khi phát ra có thể dễ dàng làm nổ nát thân thể của một cao cấp chiến sĩ, ngay lúc này cũng phát ra uy lực không nhỏ, một tiếng thét kinh hãi từ giữa không trung tuyền đến, Hoa Nhị cùng Gia Đặc Lâm đồng thời vọt tới, hai lưỡi búa to cùng một thanh hàn đao cực nhanh hướng đến thân ảnh lúc nãy đánh lén Niệm Băng trên không trung.

Ánh lữa đỏ rực trong nháy mắt bùng lên, luồn không khí nóng bức tản ra trong không trung, trong tiếng nổ lớn, Hoa Nhị cùng Gia Đặc Lâm bay lên liền bị ngăn lại, bóng đen đứng phía dưới lại nhảy lên cao, tiếng nói khàn khàn vang vọng trên không: “Lần này chỉ là cảnh cáo các ngươi, lập tức ly khai nơi này, nếu không sẽ mất mạng biến thành phân bón trong Thiên Đãng Sơn này. “ Thanh âm theo thân ảnh vừa dứt, làm Gia Đặc Lâm cùng Hoa Nhị đều rơi xuống đất, còn muốn tiếp tục đuổi theo dấu vết của bóng đen.

Tạp Lạc tay cầm trường kiếm đứng bên cạnh Niệm Băng, ân cần hỏi: "Ngươi ổn chứ ?"

Niệm Băng trong lòng còn sợ hãi nhìn lại sau lưng mình một đống băng phấn kia, hắn chính xác không tin tưởng được, nếu không phải Phượng Nữ đột nhiên cảnh báo, bản thân không phát ra ma pháp quyển trục thì có lẽ mạng mình đã không còn. Băng Tường thuật cấp bốn phòng ngự cực mạnh nhưng lại chỉ có thể ngăn cản đối phương một chút, nghe theo lời Tạp Lạc lui lại, cứu chính mình không phải là ma pháp mà chính là hắn mới đúng.

Lắc đầu nói: "Ta không có việc gì, đa tạ đội trưởng cứu giúp.“

Tạp Lạc cười khổ nói: "Xem ra ngươi nói rất có lý, vừa rồi ta cùng với người kia giao thủ một lần, thực lực của hắn rõ ràng tuyệt không dưới ta, trước mắt xem ra, chúng ta ít nhất đã có hai kẻ địch cấp bậc vũ đấu gia."

Niệm Băng thở dài một tiếng, nói: "Nhưng ta hiểu được, cái này cũng không thể làm dao động quyết tâm của ngài, không phải sao?"

Tạp Lạc kiên định gật đầu, nói: “Biết khó mà vẫn tiến lên, đó luôn luôn là nguyên tắc làm người của ta.“

Tiếng cười đột nhiên vang lên, Niệm Băng quay đầu lại, chỉ thấy người đang cười là Tử Thanh Mộng, “Hai người các ngươi nên chuyển đổi tuổi lại mới đúng. Một người tuổi còn trẻ mà cẩn thận như lão nhân, một người tuổi đã lớn nhưng lại chấp nhất với người trẻ tuổi."

Tạp Lạc than nhẹ một tiếng, nói: “Thủ vệ tiếp tục canh gác, những người khác nên trở về liều ngủ, nhân tiện lời nói lúc nãy của Niệm Băng cũng là mệnh lệnh của ta, hành động gì cũng ít nhất ba người ở cùng một chỗ.”

Tất cả một lần nữa khôi phục lại yên tĩnh, Niệm Băng trở về trướng bồng của mình, hồi tưởng lại lúc nãy người kia đánh một kích uy lực to lớn, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, đến tột cùng thì kẻ địch là người nào đây ? Nếu đúng như Phượng Nữ nói thì người kia là một dạng chủng tộc, vậy thì từ đầu đến cuối chủng tộc gì mới có thể cư ngụ ở bên trong ngọn núi, bọn họ có thân hình của con người và nói được ngôn ngữ của loài người thì đáng ra phải là người mới đúng a ! Vậy các tộc khác từ nơi ấy đến thì sao?

Hít một hơi thật sâu, kẻ địch nấp trong chỗ tối đánh lén, làm Niệm Băng sinh ra một nguy cơ mãnh liệt, làm trung cấp ma pháp sư ở đong binh đoàn, hiển nhiên là dễ dàng bị đối phương tấn công nhất, chính mình phải cảnh giác tăng mạnh phòng ngự mới được. Nếu không có thể chết tại ngọn núi này, một cái chết rất không đáng.

Làm cả đong binh đoàn thần hồn nát thần tính, nhưng mà sau nữa đêm cũng không xuất hiện biến hóa gì xuất hiện, ánh mặt trời chiếu khắp nơi trên mặt đất, cấp cho Thiên Đẵng Sơn quang mang cũng là lúc một ngày mới lại bắt đầu. Thành viên đong binh đoàn đã chết kia được Niệm Băng sử dụng hỏa hệ ma pháp biến thành tro bụi, một đồng bạn giữ lại một ít tro cốt của hắn để đem về Băng Nguyệt Đế Quốc an táng.

Nhìn đỉnh núi nhấp nhô liền nhau, Tạp Lạc giơ tay lên, kiên định hô to hai chữ. “Đi nào.”

Đả kích vào tối hôm qua tựa hồ đã hoàn toàn biến mất, hắn lại tràn ngập tự tin như trước. Nhưng mà Niệm Băng vẫn quan sát được, Tạp Lạc trước sau vẫn nắm chặt chuôi kiếm ở bên hông.

Ngày thứ hai so với ngày đầu tiên không khí càng thêm khẩn trương, thành viên dong binh đoàn mỗi giờ mỗi khắc đều chú ý người kế bên, tựa hồ chỉ sợ bên người đột nhiên có người đi theo xuất hiện vặn gảy cổ mình. Cũng khó trách bọn họ khẩn trương như vậy, đồng bạn chết thảm làm cả đong binh đoàn đều bị ám ảnh, may mắn là Tạp Lạc cùng hai gã Phó đoàn trưỡng đều cực kỳ trấn định, thủ hạ của bọn họ đều trải qua huấn luyện lâu dài, cũng đã gặp qua nhiều trường hợp lớn, nên ngoại trừ càng thêm cẩn thận ra cũng không xuất hiện cử chỉ gì khác thường.

Quái dị chính là, kẻ thù còn cảnh báo vào ngày hôm qua, sau khi đong binh đoàn tiến vào phía sau núi ngày thứ hai cũng không thấy xuất hiện, thậm chí NIệm Băng ngay cả cảm giác bị người khác giám thị cũng biến mất, một ngày nhah chóng trôi qua trong yên tĩnh. Mặc dù như thế, nhưng sau khi hạ trại, Tạp Lạc đều dò xét trướng bồng của mỗi người, đồng thời đặc biệt dặn dò thành viên đong binh đoàn phụ trách tuần tra chú ý sự tình, phòng ngự cả đêm, bàn giao trên, dưới nữa đêm do hai gã Phó đoàn trưởng chỉ dẫn.

Vỗ vỗ bụng, vẫn là đồ ăn mình tự làm là ngon nhất. Niệm Băng thỏa mãn nằm xuống trong lều, chăn nệm lấy từ không gian giới chỉ vào lúc này mang ra hưởng thụ là tốt nhất. Hai ngày qua, tất cả mọi thức ăn đều do hắn phụ trách, mỗi lúc đến giờ ăn cơm, cũng là lúc thành viên đong binh đoàn có thể thả lỏng tinh thần. Nguyên nhân chính là thanh viên đong binh đoàn đối với Niệm Băng hảo cảm liên tục gia tăng, thời gian đi đường họ đều cố ý đi sát vào hắn, để phòng ngừa xuất hiện có người đánh lén. Qua thời gian hai ngày, Lý Đắc ma pháp lực cũng đã khôi phục được bảy, tám phần, không còn suy yếu nữa, bất quá hắn cũng không dám dùng ma pháp để thăm dò bên trong Thiên Đẵng Sơn nữa.

“Niệm Băng, ta vào được chứ?“ Tiếng của Phượng Nữ bên ngoài vọng vào.

Dong binh đoàn dung loại lều không lớn, chỉ có thể đủ một người nằm thẳng. Vừa nghe tiếng của Phượng Nữ , Niệm Băng vôi vàng ngồi dậy: “Mời vào.”

Tấm rèm của căn lều dần vén ra, Phượng Nữ bước vào trong và ngồi xuống. Khuôn mặt phấn hồng cùng với mái tóc xù ngang vai làm tăng lên vẻ tuyệt mỹ của dung mạo, nhìn qua như thế đã động lòng người. Trong lòng tưởng tượng đến khi chính mình từng ôm qua chiếc eo hoàn mỹ kia, Niệm Băng không khỏi nóng lòng: “Phượng Nữ, tìm ta có việc gì sao?”

Phượng Nữ thần sắc có vẻ sầu lo, Niệm Băng cảm thấy sự tình có vẻ không ổn.

Niệm Băng cười buồn: “Bây giờ ngươi nên nói cho ta biết rút cục chủng tộc kia là gì?”

Phượng Nữ thơ dài một tiếng rồi nói: “Thành thật xin lỗi, tiền nhân đã ước định ta tuyệt không thể vi phạm được. Đã tới được nơi đây, có lẽ cũng có thể đi tới cùng. Buổi tối ngày hôm qua, người khác có lẽ không rõ ràng lắm nhưng ta thì lại thấy rất rõ hình dáng kẻ đánh lén ngươi, theo ta phán đoán thì quả thật là rất tộc nhân kia. Ngươi có biết bọn họ hôm nay vì cái gì mà không quay lại ngay lúc đó không? Không phải là buông tha chúng ta, mà chỉ là ẩn tàng sát khí, khi chúng ta chính thức tiến vào bên trong sơn mạch, chính là khi bọn hắn sẽ động thủ ngay tức khắc.

Niệm Băng nhíu mày nói: “Nói như vậy, hiện tại lúc này cần phải giữ bình tĩnh. Ngày mai trên đường đi có lẽ không dễ dàng rồi.”

Phượng Nữ gật đầu nói: “Đúng là như vậy.”

Niệm Băng nói: “Đáng tiếc, hiện tai ta không thể nào khuyên Hội trưởng Tạc Lạc, một khi chưa có kết quả, bọn họ tuyệt đối không buông tha, đành đi bước nào tính bước đó vậy. Buổi tối hôm qua ta đã nói với ngươi sự việc như thế này không cần phiền tới ngươi rồi.”

Phượng Nữ vuốt cằm nói: “Ta chỉ có thể làm hết ức, dù sao kế hoạch không thể không có thay đổi.”

Niệm Băng đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói: “Thân thể của ngươi thơm thật đó. Đã hai ngày không tắm mà người vẫn còn thơm như vậy.”

Phượng Nữ đầu tiên là ngây ra một chút rồi khuôn mặt đỏ ửng, nói: “Lúc nào rồi mà người còn có tâm tính nói giỡn vậy.”

Niệm Băng mỉm cười nói: “Càng vào thời điểm khẩn trương, chúng ta càng phải thả lỏng tâm tính, như vậy mới có thể đối diện với mọi việc hiệu quả nhất, không phải vậy sao? Ngươi còn chưa trả lời ta vấn đề đó.”

Phượng Nữ hứ một tiếng rồi nói: “Ta và người trong tộc đều có nănglực khiết thân. Cho dù có vài tháng không tắm rửa, quần áo dính bẩn, nhưng thân thể cũng sẽ ko bẩn. Được rồi ta đến tìm ngươi vốn cũng không định bảo ngươi từ bỏ. Chỉ là nhắc nhở ngươi cẩn thận một tí, nếu mọi việc không ổn, lâp tức chạy trốn.” Nói xong, nàng đứng dậy liếc nhìn Niệm Băng sau đó rời khỏi lều.

Người đã đi mà hương vị vẫn còn lưu lại, Niệm Băng hít một hơi thật sâu, hắn phát hiện ra rằng chính bản thân mình đã ngày càng mê luyến Phượng Nữ. Từ trong không gian chi giới hắn lấy ra cái vật đó, thứ mà trước kia Phượng Nữ cho hắn nhưng chưa bao giờ hắn dùng qua, đó là chiếc sáo nhỏ. Trong lòng không khỏi có chút ấm áp, mặc dù hai người vẫn thủy chung bảo trì tình bằng hữu trên nét mặt. Nhưng Phượng Nữ đối đãi với hắn chính thị là sự quan tâm hoàn toàn có thể cảm nhận thấy được.

Đúng lúc này ngoài lều đột nhiêu xuất hiện một nhân ảnh đi đến. Niệm Băng tưởng là Phượng Nữ trở lại, nhưng lại phát hiện vẻ mặt lạnh lùng rõ ràng của Tử Thanh Mộng.

“Tử cô nương, người tìm ta có việc gì?” Niệm Băng có chút kinh ngạc hỏi.

Tử Thanh Mộng nhìn thoáng qua vật trên bàn tay Niệm Băng, không chút khách khí tiến lại ngồi xuống trước mặt Niệm Băng nói: “Ta tới tim người là có hai chuyện, một là việc của ca ca ta, hai là vì ngày mai sắp tới.”

Niệm Băng nhiêu không hứng thú nhìn nàng, nói: “Cụ thể là gì?”

Tử Thanh Mộng nói: “Ta thấy rõ ngươi cùng Phượng Nữ có quan hệ không bình thường, về việc này các người cứ vô tư, ta vốn không có quyền can thiệp vào nhưng ngươi nên biết, từ khi Phượng Nữ xuất hiện tới nay, ca ca ta luông không tự kiềm chế được mình. Nếu Phượng Nữ đúng là bạn gái của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể chính thức nói cho ca ca ta biết, để hắn đỡ phải nhớ nhung nhiều, ta không hy vọng hắn bị tình yêu đơn phương làm tổn thương.”

Niệm Băng mỉm cười nói: “Nóng vội cũng không giúp được ngươi hơn đâu, không phải ta không nghĩ tới giúp ngươi, mà là bởi căn bản ta không có cách giúp ngươi. Giữa ta và Phương Nữ chỉ là bằng hữu mà thôi, như thế nào mới có thể lấy thân phận bạn trai nói chuyện đây.”

Tử Thanh Mộng hứ một tiếng giận dữ nói: “Các ngươi mà chỉ là bằng hữu có quỷ mới tin. Ngày đó ngươi ôm chăt lấy eo cô ấy, ngươi nghĩ ta không nhìn thấy sao. Chỉ là bằng hữu mà cô ta để mặc cho ngươi khinh bạc sao? Chỉ là bằng hữu mà cô ta có thể để ngươi tựa vào vai ngủ sao?”

Niệm Băng trong lòng có chút rung động, những lời Tử Thanh Mộng đúng là sự thật. Nhớ tới ngày đó tình cảm của hắn có chút ngoài ý muốn, không thể không nghĩ tới Phượng Nữ đối đãi với bản thân hắn như thế chẳng phải là có phần dung túng quá không. Chẳng lẽ Phượng Nữ thực sự có tình cảm với mìn?” Tử cô nương, chuyện này chúng ta tạm thời đặt qua một bên, ngày mai tới bảo tàng không biết những nguy hiểm nào đang rình rập. Như vậy cũng tốt nếu tất cả mọi người bình an trở về, ta cùng phượng nữ thương lượng một chút với nhau, chỉ cần nàng đồng ý ta nhất định sẽ phối hợp.”

Tử Thanh Mộng trầm ngâm một lúc, thanh âm có chút quái dị nói: “Ngươi cùng Phượng Nữ thật sự không phải là người yêu? Vậy nữ ma pháp sư kia cũng không phải sao?”

Niệm Băng có chút khó chịu nói: “Ngươi tựa hồ rất muốn biết ai là bạn gái của của ta? Vậy ngươi không bằng ngươi làm bạn gái của ta đi. Thẳng thắn mà nói, ta bây giờ vẫn còn độc thân, và trong một thời gian rất lâu trong tương lai ta cũng vẫn độc thân. Ta chỉ có bằng hữu chứ không có nữ nhân, hy vọng ngươi từ nay không đề cập vấn đền này nữa, bây giờ ngươi có thể nói chuyện thứ hai đi.”

Tử Thanh Mộng mỉm cười, sắc mặt đỏ lên cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, tại ta nhiều chuyện.”

Niệm Băng ngẩn người, lần đâu tiên hắn thấy Tử Thanh Mộng có vẻ mặt như vậy, về chuyện nữ nhân hắn không hiểu nổi, nhất thời không biết nói gì “Không việc gì, ta chỉ muốn giải thích mọi vấn đề ngươi hiểu nhầm nên mới kích động như vậy.”

Tử Thanh Mộng ngẩng đầu lên liếc nhìn Niệm Băng nói: “Chuyện phát sinh vào buổi tối hôm qua làm ta có dự cảm không rõ ràng, Phượng Nữ thực lực mạnh mẽ như vậy, tự nhiên có khả năng bảo vệ mình, nhưng ta và ca ca cảm thấy có chỗ không ổn, ngươi cũng biết thực lực của ta chỉ là kiếm sư mà thôi, nếu gặp đánh lén như vậy có lẽ ….Cho nên một khi gặp địch nhân như vậy, ngươi có thể dùng ma pháp chiếu cố ta cùng ca ca.” Nhìn Niệm Băng kinh ngạc, ánh mắt nàng vội giải thích: “Không phải chúng ta sợ chết, ca ca cũng không biết ta tới tìm ngươi, nhưng là vì ta cùng ca ca ta đều là người kế thừa Lan Mộng học viện. Phụ thân chỉ có chúng ta mà thôi, cho nên vô luận thế nào thì chúng ta cũng đều muốn lấy tính mạng bản thân làm trọng. Cho nên ta mới đến tìm ngươi, ngươi sẽ giúp chúng ta chứ?”

Niệm Băng nghiêm mặt nói: “Tử cô nương, mặc dù thời gian chúng ta quen nhau không nhiều nhưng chúng ta ít nhất đã xem nhau là bằng hữu, về điểm này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ta an toàn, ta sẽ kiên quyết bảo vệ bằng hữu của mình.”

Tử Thanh Mộng nở nụ cười, Niệm Băng chợt nhận ra khi nàng cười so với lúc mặt lạnh như băng đẹp hơn rất nhiều.

“Cám ơn ngươi, Niệm Băng.” Tử Thanh Mộng đứng lên và chuẩn bị rời lều.

“Tử cô nương, nàng thấy câu trả lời ta như vậy không tốt sao?” Niệm Băng thoải mái nói.

Tử Thanh Mộng quay lưng về phía hắn lắc đầu nói: “Không, đương nhiên không, ít nhất điều này chính tỏ ngươi không phải là một người ngụy quân tử, bản thân ngươi cũng gặp nguy hiểm mà làm sao bảo vệ được chúng ta, cám ơn lời hứa của ngươi. ” Nói xong nàng vén rèm rời đi.

“Hóa ra nàng có lý trí như vậy. xem ra bất luận ai cũng đều không thể xem thường họ được. Hy vọng có thể dẫn họ sống sót rời khỏi nơi này.” Niệm Băng thì thầm tự nhủ.

“Niệm Băng ta có thể tiến vào không “” Thanh âm nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền đến.

Niệm Băng trong lòng rung động, một người vừa mới rời đi thì lại có người nữa đến, mà tất cả đều là nữ nhân. Điều này không biết sẽ làm cho dong binh đoàn nghĩ thế nào. Nhưng dù bất kỳ một người nào hắn đều không thể từ chối được. Chính xác mà nói hắn thậm chí còn có chút kỳ vọng nàng tới: “Linh Nhi, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Tấm rèm được mở ra, ngoài trừ lúc gặp mặt khi khởi hành, Niệm Băng chưa nói chuyện được nhiều với Long Linh. Nàng không mặc chiếc áo lông cừu dày, băng hệ ma pháp bào trên người làm nàng có vẻ đơn bạc, cùng với khuôn mặt tái nhợt đang cười, khiến cho người khác nhìn thấy mà đau xót.

Long Linh ngồi xuống trước mặt Niệm Băng Khuôn mặt toát lên nụ cười thanh tao. “Niệm Băng, cách biệt mấy tháng ngươi vẫn tốt chứ?” Khuôn mặt nàng nhìn có vẻ thư thái, nhưng sâu trong ánh mắt tia buồn bã vẫn không chút thay đổi.

“Linh Nhi, ta tốt lắm, sao khi ta rời đi ngươi vẫn tốt chứ ?” Niệm Băng nói xong những lời này suýt nữa thì tự mình tát mình một cái. Long Linh như vậy mà có thể nói những lời như thế sao?

Bất ngờ trước câu hỏi, Long Linh gật đầu nói: “Ta khỏe lắm ! Ngươi có biết từ khi ngươi rời đi, ta dùng phương pháp mà ngươi dạy ra rèn luyện tinh thần lực, cảnh giới tu luyện của ta tăng lên một cách nhanh chóng, nếu có thời gian tu luyện ta nghĩ sẽ trở thành ma đạo sĩ sớm hơn ngươi đấy.”

Niệm Băng cúi đầu nói: “ Ta xin chúc mừng ngươi.”

Long Linh lạnh nhạt cười nói: “Không có gì đáng để chúc mừng cả, tại khả năng thiên phú của ngươi so với ta còn muốn mạnh hơn nhiều, được rồi ta nên chúc mừng ngươi mới đúng, ngươi cùng vị Phượng Nữ cô nương kia khi nào kết hôn vậy, nhớ mời ta trong thiếp hỉ nhé.”

Niệm Băng dãi bày: “Ngươi còn có ý gì vậy, ta cùng Phượng Nữ cũng chỉ là bằng hữu thôi mà, cũng như ngươi với ta mà thôi, ngươi đừng nên hiểu nhầm.”

“Chỉ là bằng hữu bình thường ư?” Vẻ buồn bã của nàng càng lúc càng tăng. ”Đều là do ta hiểu nhầm, bất quá Phượng Nữ cô nương thật sự rất tốt, nữ tử như vậy mà ngươi cũng không theo đuổi sao?”

Niệm Băng than nhẹ một tiếng: “Nhớ rõ ta từng cùng ngươi đã nói, ta bây giờ căn bản không có quyền yêu, những lời của ta đều là thật.”

Long Linh mỉm cười nói: “Cái đó ta đã không quan hệ với ta rồi. Thôi được rồi, ba ba có chuyện muốn nhờ ta nói với ngươi, đó là đừng quên đại biểu công hội tham gia thi đấu, còn nửa năm nữa là tới rồi.”

Niệm Băng gật đầu nói: “Đã đáp ứng thì ta nhất định sẽ làm.”

Long Linh trong mắt vài phần lo lắng: “Vậy ngươi chấp hành nhiệm vụ tại thời điểm này, nhất định phải sống sót. Bất luận khi cũng đều phải lấy tính mạng làm trọng. Cái này cho ngươi, ngươi mau mặc vào đi.”

Vừa nói nàng vừa nàng vừa lấy trong ma pháp bào ra một gói quần áo nhàn nhạt, có hồng quang lóe lên, nhìn qua cũng biết là chất liệu phi thường khinh, tựa như một tấm lụa. Niệm Băng hạ ý thức hỏi: “Đây là vật gì vậy?”

Long Linh mỉm cười: “Ngươi cũng biết chúng ta thân thể yếu ớt, nhưng với bộ quần áo mà ba ba bảo ta mang đến cho ngươi, khi ngươi mặc vào dù đối mặt với đối thủ cảnh giới Vũ thánh cũng có thể giúp ngươi ngăn phần lớn lực công kích. Với mà pháp sư tốt nhất chính là gia tăng phòng ngự. Tính chất của nó thế nào ta cũng không rõ, ba ba đã từng thử qua, cho dù là thập cấp ma pháp đều không thể phá hủy được nó. Đối với đấu khí càng có sự phòng ngự đặc biệt. Ta tới tìm ngươi là để hoàn thành nhiệm vụ ba ba giao cho. Cho ngươi, ta đi đây. Ngày mai có lẽ sẽ gặp ít nhiều nguy hiểm, ngươi cẩn thận một chút.” Nói xong Long Linh tay cầm hồng sắc bối tâm đưa cho Niệm Băng, nhìn hắn mỉm cười rồi xoay người đi ra.

Hồng sắc bối tâm giống như không có gì bất thường cả, nhẹ nhàng xuất hiện một mùi hương thơn xông thẳng vào mũi, Niệm Băng cũng không suy nghĩ, chú ý lực đều nằm trên bối tâm này, tiện tay xử dụng một Hỏa Diễm thuật. Bối tâm dưới ánh sáng nhàn nhạt sáng bóng lên. Loại vải vóc này Niệm Băng chưa từng thấy qua, nhẹn nhàng mà co dãn cực tốt, bất chợt kéo dãn một chút, buông tay nó lại trở lại bình thường.. Trả trách nhìn ngoài không lớn hơn tấm áo Long Linh mặc nhưng có thể kéo dài nên mới cấp cho mình.

Có món đồ bảo vệ tánh mạnh gì đó tự nhiên là chuyện tốt, Niệm Băng vôi vàng cởi quần áo ra, rồi đem bối tâm mặc vào người. Quả nhiên co dãn thật tót, nó dính vào da tự nhưng giống như da thật vậy, thật phi thường thoải mái, thoải mái hít thở không chút khó khăn cho cơ thể. Niệm Băng dưới ý thức dùng hỏa diễm thuật hướng về người xem thử có chút cảm giác gì không. Không có gì cháy cả, trên bối tâm đến cả dấu về cũng không có, quả thật là món bảo bối phi thường tốt.

Lúc trước xuất hiện mùi thơm ở bói tâm, ngay khi mặc vào mùi hương càng trở nên mãnh liện hơn, ma pháp mềm mại phủ lên bối tâm. Niệm Băng đột nhiên chấn động toàn thân, đại não gống như bị điện kích vào, cả người biến thành ngốc trệ .

Kéo bối tấm lên mũi ngửi một cách cẩn thận. Hắn cảm thấy thân thể có chút run rẩy, cái này do chính sư phụ cấp cho mình vì sợ mình nguy hiểm sao. Long Trí căn bản không có khả năng đoán được Linh Nhi sẽ gặp được mình. Huống chi mọi người đều biết, Linh Nhi cũng là một ma pháp sư, có pháp bảo hộ thân như vậy, thân làm cha tự nhiên sẽ cấp cho chính con gái mình. Hương thơm này rõ ràng là mùi hương cơ thể Linh Nhi. Vậy hiển nhiên chiếc bối tâm này đã được mặc bởi nàng. Long Trí hiển nhiên là cấp cho nàng làm bảo bối hộ thân, nhưng nàng lại cho mình. Sáng mai nguy cơ bản thân gặp nguy hiểm là rất lớn, phần tình ý này chính mình cũng không thể giải thích được. Thiên hạ rộng lớn vẫn có kẻ ngốc. Linh Nhi nàng thật sự tốt với ta như vậy, ta có đáng để nàng làm vậy không chứ. Linh Nhi, ta thực xin lỗi nàng, ta phụ nàng quá nhiều rồi.

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 580

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.