Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lam điền nhật noãn ngọc thăng yên

Phiên bản Dịch · 6268 chữ

Niệm Băng lúc này đại não đã hoạt lạc trở lại, không để ý tới công kích của Thần Thần đối với mình, hướng về mỹ phụ nói : “ A di, người thật sự tốt giống mụ mụ ta, ta, ta … ”. Nói đến đây, mắt hắn không nhịn được lại đỏ lên.

Mỹ phụ an ủi : “ Hài tử, đừng khóc. Nếu ngươi nguyện ý, để a di làm mụ mụ ngươi đi, được không ? “. Mẫu tính khiến nàng không ý thức nói ra, lời vừa ra khỏi miệng, nàng mới ý thức được, tự mình có chút lỗ mãng. Dù sao, đối với một già một trẻ trước mặt nàng một điểm cũng không hiểu biết, nhưng là, với thân phận của nàng, lời ra khỏi miệng làm sao có thể thu hồi đây ?

Niệm Băng nhìn thoáng qua sắc mặt bất thiện của Thần Thần bên cạnh, đột nhiên lắc đầu, nói : “ Không cần. Cám ơn a di người, nhưng người dù sao cũng không phải mụ mụ ta, ta không cần sự thương hại “. Trong ánh mắt toát ra vẻ kiên nghị vẻ, lúc này, thân hài đồng buồn bã của hắn lại có vẻ cao lớn vài phần.

Mỹ phụ trong lòng thất kinh, hài tử này còn nhỏ như vậy mà lại có khí chất như thế, khi lớn lên tất không thể là người tầm thường. Trong lòng khẽ động, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bài nhét vào trong tay Niệm Băng, mỉm cười nói : “ Không sao, chúng ta gặp mặt cũng là có duyên, khối ngọc bài này là tín vật của a di, mặt trên có tên của a di, tương lai nếu ngươi ở Áo Lan đế quốc gặp phải điều gì phiền toái, mang nó ra tất có ít nhiều tác dụng “.

“ Mụ, sao người có thể đem thiên hoa bài cho hắn, ta xin người bao nhiêu lần mà người cũng đều chưa cho ta mà “. Thần Thần hung hăng trừng mắt nhìn Niệm Băng, nếu không phải mẫu thân ở bên, sợ rằng đã lại đến cướp đoạt rồi.

Ngọc bài vào tay thấy ấm áp, tựa hồ có một luồng khí lưu ôn hòa theo lòng bàn tay truyền vào cơ thể, khiến thân thể phi thường thoải mái. Trong mắt Niệm Băng toát ra quang mang cảm kích, cũng không chối từ, “ Cám ơn a di người, a di, người thật tốt “.

Tra Cực sợ Niệm Băng trong lúc nhìn mỹ phụ trước mặt mà vô ý phá giải phong ấn thôi miên, lôi kéo hắn hướng về mỹ phụ nói : “ Phu nhân, chúng ta còn phải lên đường, giờ xin đi trước, cám ơn người đã quan tâm đến hài tử này “. Nói xong, kéo Niệm Băng tới đại thụ bên đường, kéo mộc xa theo đường lớn hướng về Băng Tuyết thành mà đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Phong đội trường đi tới bên mỹ phụ, thấp giọng nói : “ Phu nhân, thiên hoa bài cấp cho kẻ bình thường này, tựa hồ có chút không ổn. Ta sợ tước gia sẽ … ”.

Mỹ phụ hừ một tiếng, nói : “ Ngươi phàn nàn cái gì, ngươi cho là một người chỉ có hơn mười tuổi mà có thể nhanh chóng phát ra đê cấp ma pháp là hài tử bình thường sao ? Ta có dự cảm, tương lai hài tử này nhất định có thể nổi danh trên toàn đại lục. Ánh mắt phải nhìn cho xa, Phong đội trường, ta kiến nghị ngươi cần quản thủ hạ cho tốt, ăn một chút rồi chuẩn bị lên đường đi. Thần Thần, chúng ta về mã xa nghỉ ngơi “. Nói xong, kéo tay nữ nhi, hai thân thoáng lên, đã biến mất sau màn che trên mã xa.

Phong đội trường đập đầu phải đinh, lại hề không có chút bất mãn, ánh mắt hướng về thuộc hạ lúc trước để mất kiếm, đi vài bước tới trước mặt hắn, lạnh nhạt nói : “ Giao ra linh vũ của ngươi “.

Kỵ sĩ toàn thân chấn động, có phần sợ hãi nói : “ Đội trường, ta … ”.

Ánh mắt Phong đội trường có thêm vài phần lãnh ý, lặp lại : “ Giao ra linh vũ của ngươi, ta không muốn nói lần thứ ba “.

Kỵ sĩ phảng phất mất đi toàn bộ khí lực, trân trọng lấy từ ngực ra một thanh sắc vũ mao dài chừng ba mươi ly, đưa cho Phong đội trường.

Phong đội trường âm thanh lạnh lùng nói : “ Bị một hài tử cướp đi phối kiếm của chính mình, ngươi đã mất đi tư cách của một Ngân Vũ kỵ sĩ, ta tuyên bố, từ bây giờ trở đi, giáng ngươi xuống là kiến tập kỵ sĩ, thu hồi thanh vũ, sau khi trở về đoàn sẽ xử phạt, ngươi có phục hay không ? “.

Kỵ sĩ cúi đầu, nhìn dấu vết mờ mờ trên ngân giáp thượng do phối kiếm họa xuất, “ Vâng, đội trường “.

Ánh mắt Phong đội trường sắc bén đảo qua các kỵ sĩ, trầm giọng nói : “ Các ngươi cũng hẳn là biết mình phải làm cái gì, duy hộ tôn nghiêm của kỵ sĩ, còn quan trọng hơn duy hộ sinh mệnh của chính mình, từ giờ trở đi, mỗi người đều cố gắng bằng một trăm hai mươi phần cho ta, nếu còn sự tình như vậy phát sinh, trừng phạt sẽ nghiêm lệ hơn “.

Cuộc nói chuyện với mỹ phụ khiến trong lòng Niệm Băng nổi lên tư niệm mãnh liệt về mẫu thân, có vẻ trầm mặc hơn hẳn so với bình thường. Tra Cực lo hắn nhớ lại được điều gì, vừa đi, vừa kể cho hắn nghe về những kinh lịch thú vị trước kia của mình, Niệm Băng dù sao cũng chỉ là hài tử, trong chốc lát đã từ trong thương cảm khôi phục lại, hiện rõ vẻ hoạt bát.

“ Sư phụ, vừa rồi a di kia còn cho ta một khối ngọc bài “. Lúc rời đi, vì phải kéo xe, hắn thuận tay đem ngọc bài cất vào trong lòng ngực, trên ngọc bài có một luồng khí tức khó hiểu, đem lại cảm giác ấm áp, đây cũng là một trong những nguyên nhân giúp tâm tình hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại. Nói xong, Niệm Băng một tay kéo xe, tay kia lấy ra ngọc bài.

Ngọc bài không lớn, hình chữ nhật, cạnh dài dài bằng chiều dài ngón tay út của Niệm Băng, toàn thân có màu trắng nhũ, cầm vào tay thấy ôn nhuận, mặt trước có điêu khắc một con phượng hoàng trông rất sống động, mắt của phượng hoàng vây quanh một viên tiểu bảo thạch màu đỏ, khiến cả ngọc bài như được họa long điểm tình ( ND : vẽ rồng điểm con ngươi ), phía trên ngọc bài có một lỗ nhỏ, lỗ nhỏ đều đều, tựa hồ là dùng để xuyên ti tuyến. Cả khối ngọc bài xuất ra một tầng bạch sắc vụ khí nhàn nhạt, nếu không phải ở nơi ánh mặt trời chiếu hạ cẩn thận xem, rất khó phát hiện.

Ánh mắt Tra Cực rơi vào trên tay Niệm Băng, lúc trước vì muốn mau rời khỏi những người đó, hắn cũng không có chú ý tới mỹ phụ đưa cho Niệm Băng cái gì, lúc này vừa nhìn thấy ngọc bài, hắn không khỏi chấn động, vốn là Quỷ Trù đã gặp qua không ít người, Niệm Băng không nhìn được ảo diệu trong đó, hắn sao có thể nhìn không ra đây ?

“ Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc thăng yên, trời ạ ! Tầng dày bảo khí rõ ràng như thế, đây chắc chắn là Hòa Điền bảo ngọc. Nữ nhân nọ ra tay cũng quá rộng rãi “.

Niệm Băng không hiểu, hỏi : “ Sư phụ, Hòa Điền bảo ngọc rất trân quý sao ? “.

Tra Cực cầm ngọc bài từ trong tay Niệm Băng, tử tế nhìn kỹ, rồi tán thán : “ Đương nhiên trân quý, hơn nữa, đây không phải Hòa Điền bảo ngọc bình thường, là một trong những thứ trân quý nhất, Dương Chi Ngọc, trước kia ta có một bằng hữu, buôn bán ngọc thạch, hắn từng nói với ta, Dương Chi Ngọc là cực phẩm trong ngọc thạch, tinh quang nội uẩn, bề ngoài như mỡ đọng ( ND : nguyên văn – thể như ngưng chi ), kiên khiết nhẵn nhụi, hậu trọng ôn nhuận, đeo lên có thể dưỡng tính, khiến tâm tình vui vẻ, trừ tà tị lạnh, hữu ích đối với con người, không thể khen ngợi hết được, ngươi xem ngọc bài này, không phải có đặc điểm này sao ? Hơn nữa mặt trên điêu khắc nhẵn nhụi tinh trạm như thế, quả thực là một kiện bảo bối, mang theo nó, có thể khiến tâm người tự bình ổn, a, quả thực là đồ vật tốt, tâm cảnh bình thản đối với một trù sư mà nói phi thường trọng yếu “. Vừa nói xong, hắn lật ngọc bài nhìn vào mặt sau, chỉ thấy phía sau có điêu khắc ba chữ, “ Ngọc Như Yên “. Đây là tên của nữ nhân vừa rồi. Quả nhiên là người cũng như tên, bất quá, nàng tựa hồ cũng quá hào phóng rồi “.

Niệm Băng cười nói : “ A di nọ thật sự là người tốt, chờ sau này ta học được trù nghệ, nhất định sẽ làm món ngon nhất để người phẩm thường “.

Tra Cực suy tư một chút, đem ngọc bài trả lại cho Niệm Băng, nói : “ Đi thôi, tới Băng Tuyết thành, ta mua hồng thằng ( ND : thằng – dây ) cho ngươi đeo lên cổ, được tiếp xúc với da, công dụng của nó sẽ từ từ phát huy ra “.

Hai người tiếp tục đi trước, bọn họ mới vừa đi không xa, phía sau đã truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập mà chỉnh tề, xoay người lại nhìn lên, chính là chỗ có mã đội của Ngọc Như Yên, chỉ bất quá, lúc này mã đội cũng không dừng lại, vượt nhanh qua họ mà đi, ánh mắt Niệm Băng hướng về mã xa, đã thấy màn xe khẽ nâng lên, Thần Thần có chút khiêu khích trừng hắn liếc mắt một cái, khi Niệm Băng muốn trừng lại, mã đội đã chạy xa hơn trăm thước.

Tra Cực nhìn thần sắc bất mãn trên mặt Niệm Băng, ha ha cười, nói : “ Như thế nào ? Thích tiểu cô nương nhà người ta ? Mặc dù thân phận cách xa, bất quá sau này cũng vị tất không có cơ hội, chờ ngươi lớn lên rồi hãy nói đi “.

Niệm Băng hừ một tiếng : “ Quỷ mới thích nàng, tính tình điêu ngoa, khiến người ta chán ghét “.

Tra Cực mỉm cười không nói, “ Đại lộ gặp nhau, coi như là duyên phận, có lẽ, sau này ngươi du lịch đến Áo Lan đế quốc, sẽ còn được gặp lại nàng. Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta cần đi mau, xem ra, đêm nay vô luận thế nào cũng phải ở lại trong thành rồi “.

Băng Tuyết thành, Băng Nguyệt đế quốc đệ nhị đại thành thị. Sa xa nhìn lại, thành tường cao tới mấy chục thước, ngang dọc rộng rãi, tuy không thể nói là khí thế bức người, nhưng cả tòa đại thành thẳng đứng ở nơi này, khiến người ta có một loại cảm giác trầm ổn phi thường. Thiên Thanh hà đến từ phía tây Băng Tuyết thành, cả tòa đại thành xây dựng dựa theo con sông, coi trọng thủy lợi, mặc dù không nổi danh bằng Băng Nguyệt thành, thủ đô của Băng Nguyệt đế quốc, bên cạnh Băng Thần Tháp, nhưng cũng tuyệt đối là một trong những trung tâm kinh tế của Băng Nguyệt đế quốc, không ít đại thương hội lấy Băng Tuyết thành làm căn cơ, cả tòa thành thị dân cư mấy trăm vạn, hơn mười năm hòa bình, khiến nơi này phồn vinh hơn tất cả trước đây.

Niệm Băng cùng Tra Cực từ Băng Tuyết thành bắc môn mà vào, với trang phục bình dân của bọn họ, nhìn qua cũng không thèm nhìn, mười mấy tên binh lính giữ thành căn bản không tra hỏi đến, dễ dàng tiến vào bên trong thành.

Vừa vào thành, lập tức có một loại cảm giác bất đồng, đào hoa lâm giống như thế ngoại đào viên, mà Băng Tuyết thành trung lại là một cảnh tượng phồn hoa ồn ào náo nhiệt, đường lớn được làm bằng đá xanh, hai bên đường, các loại cửa hàng xan xát, tiếng gào quát không dứt bên tai, mặc dù Niệm Băng hơn một năm trước từng đã tới nơi này, nhưng đã trải qua cuộc sống thanh tịnh, lúc vừa vào thành đã cảm thấy không quen.

“ Sư phụ, chúng ta hiện tại đi mua gì ? “. Niệm Băng hỏi.

Tra Cực mỉm cười, nói : “ Lần này thứ chúng ta cần mua không ít, gạo một đẫy, để trong thời gian dài lão không cần xuất lai, rồi cần một chút gia vị. A, phải rồi, còn cần mua cho ngươi một thanh đao tốt, qua mấy ngày nữa, ngươi cũng nên bắt đầu chính thức học tập nấu ăn. Đao của trù sư và đao của võ sĩ đều giống nhau, đều là thứ tối trọng yếu, chỉ có một thanh hảo đao, mới có thể giúp trù nghệ của ngươi hoàn toàn phát huy. Tốt nhất là có thể mua được một thanh hảo đao có gắn ma pháp bảo thạch, như vậy, ngươi có thể lợi dụng ma pháp để cắt tài liệu, trù sư khác ta không biết, dù sao đối với ta mà nói, lúc đầu trù cụ ( ND : dụng cụ trong bếp ) tối trọng yếu chính là đao “.

Vừa nghe Tra Cực nói sẽ mua đao cho mình, Niệm Băng nhất thời hưng phấn, “ Thật tốt quá, sư phụ, ta rốt cục có thể không cần dùng sài đao rồi. Người nhất định phải mua cho ta một thanh tốt, bất quá, người có tiền không ? “.

Tra Cực hừ một tiếng, nói : “ Sư phụ ngươi đây trước kia cũng đường đường là Quỷ Trù, tích súc cho dù dùng tới cả đời cũng không hết, nếu không, ta dựa vào cái gì mà sinh sống ở đào hoa lâm nhiều năm, lựa chọn nơi đó, chỉ là bởi vì ta thích thanh tịnh mà thôi “.

Niệm Băng cười hắc hắc, nói : “ Nói như vậy, sư phụ chính là một vị đại tài chủ rồi. Vậy người dùng thái đao loại nào, bình thường người sử dụng, ta cũng không thấy có gì đặc biệt a ! “.

Tra Cực thở dài một tiếng, than : “ Đao của ta, sớm đã phong rồi ( ND : phong trong phong ấn ). Nếu đã không còn là Quỷ Trù năm xưa, ta sao lại có thể để bảo đao theo ta mà long đong đây ? Nếu tương lai trù nghệ của ngươi có thể đạt tới yêu cầu của ta đích yêu cầu, có lẽ, ta sẽ đem nó truyền lại cho ngươi “.

“ Đi thôi, chớ nghĩ ngợi nhiều, cho dù là hảo đao, ngươi hiện tại cũng phát huy không được, trước đi mua gạo rồi hãy nói “. Lập tức, Tra Cực mang theo Niệm Băng kéo xe vào trong Băng Tuyết thành, một lát sau, trên mộc xa đã chứa đầy đầy đồ, một chút thực vật cần thiết, gia vị và các đồ dùng sinh hoạt, Tra Cực mua cả đống đồ, thậm chí còn mua mấy bộ bố y phổ thông cho mình và Niệm Băng để thay đổi, đương nhiên, hắn cũng không quên mua hồng thằng cho Niệm Băng, hiện tại, ngọc bài đã được đeo lên cổ, ngọc thạch ôn nhuận áp lên ngực hắn, khí tức ấm áp khiến Niệm Băng cảm giác hết sức thoải mái.

Đẩy chiếc xe càng ngày càng nặng, Niệm Băng giận dỗi nói : “ Sư phụ, ta đã đói bụng, chúng ta có hãy ăn chút gì trước rồi hãy mua tiếp a ! “.

Tra Cực nhìn tên đồ đệ mập mạp, cười nói : “ Ngươi đã ăn nhiều thịt béo rồi, ăn ít đi một chút cũng không sao. Được rồi, mua cũng gần đủ rồi, đi thôi, chúng ta trước hết đến ở Hoa Gia khách sạn, rồi ăn cơm, đến tối ta mang ngươi đi xem có thanh đao nào hợp không “.

Niệm Băng thở dài một hơi, chỉ về một khách sạn nhỏ ở phía trước nói : “ Sư phụ, còn đi đâu, nơi đó đi, ta thật sự đi không được nữa “.

Tra Cực gật đầu, “ Được rồi. Nơi đó ta từng ở qua, mặc dù hoàn cảnh cũng chỉ tầm thường, nhưng cũng coi như sạch sẽ “.

Khách sạn tên là Chúng Sinh, một già một trẻ, đẩy xe đi tới cửa khách sạn, một gã phục vụ sinh chạy ra, cười bồi nói : “ Nhị vị, muốn ở trọ sao ? Chúng ta nơi này mọi thứ đều chu toàn, còn cung cấp nước nóng mười hai canh giờ một ngày, giá cả lại vừa phải “.

Tra Cực có chút không kiên nhẫn nói : “ Được rồi, chớ nói nhảm, trước tiên đem xe tới nội viện, chúng ta sẽ ở lại đây “.

Vào khách sạn, Tra Cực mang theo Niệm Băng tới quầy tiền, “ Cho chúng ta một phòng tiêu chuẩn, loại có hai giường “.

Phục vụ viên sau quầy tướng mạo bình thường, nhìn qua mới mười tám, mười chín tuổi, mỉm cười, nói : “ Một ngày là một ngân tệ, xin ngài trả trước “.

“ Chờ một chút, cho hai gian đi “. Niệm Băng nói hơi vội vàng.

Tra Cực ngạc nhiên hỏi : “ Hai gian làm gì ? “.

Niệm Băng hướng hắn thè lưỡi, “ Sư phụ a, bình thường người với ta ở cách vách, tiếng lẩm bẩm còn thường xuyên đánh thức ta, nếu là ở cùng một gian phòng, ta chắc là khỏi cần ngủ. Ngày mai ta còn muốn đẩy xe trở về, xin người thương cảm thương cảm cho cái thân béo phì của đi “.

Tra Cực mặt già đỏ lên, từ trong lòng lấy ra hai ngân tệ đưa cho phục vụ viên, “ Vậy thì hai gian, được rồi, tiếng ngáy của ta lớn như vậy sao ? “. Phục vụ viên nhận ngân tệ, cố nén không để mình bật cười, an bài cho một già một trẻ này hai gian phòng nhỏ.

Tra Cực cầm chìa khóa phòng, nói với Niệm Băng : “ Ngươi không phải đói bụng sao ? Chúng ta ở chỗ này tùy tiện ăn một chút gì đi “.

Phòng ăn của khách sạn không lớn, chỉ khoảng hơn trăm thước vuông, bên trong bày chỉnh tề hơn mười cái bàn, theo như lời Tra Cực, tuy không hào hoa, nhưng cũng coi như là sạch sẽ. Lúc này không phải giờ cơm, trong phòng ăn rất yên tĩnh, Tra Cực mang theo Niệm Băng đi tới một chiếc bàn ở lan can ngồi xuống, từ nơi này, có thể nhìn được cảnh tượng phồn hoa ở ngã tư ngoài đường.

“ Hai vị, ăn gì ? “. Một gã phục vụ viên đi tới trước mặt bọn họ, hỏi trống không. Với trang phục bình dân như vậy của Niệm Băng và Tra Cực, tự nhiên vô pháp khiến cho hắn trọng thị.

Tra Cực nói : “ Bốn cái bánh bao, một nồi cháo trắng, sau đó thêm một món ăn là được “.

Từ trong mắt phục vụ viên léo ra tia coi thường, ngay cả ghi chép cũng không thèm, “ Chờ, trong chốc lát sẽ có “.

Mục trừng khẩu ngốc nhìn phục vụ viên rời đi, Niệm Băng kêu lên quái dị, “ Sư phụ, người không phải chứ, người không phải vừa mới rồi còn nói mình nhiều tiền cỡ nào cỡ nào sao ? Như thế nào bây giờ lại đây như vậy ? Ăn toàn bánh bao, dinh dưỡng như thế nào đủ a ! “.

Tra Cực tức giận đáp : “ Ngu ngốc, ngươi cho là đồ ăn ở ngoài có thể so sánh với đồ ăn của ta sao ? Ăn đồ ăn ta làm, rồi ăn các món ăn phổ thông này, cam đoan ngươi lập tức nôn ra “.

Niệm Băng nghi hoặc hỏi : “ Sư phụ, ta biết người đường đường là Quỷ Trù, nhưng cũng không cần châm biếm người khác như vậy chứ. Cho dù không ngon, nhưng cũng không quá kém như vậy chứ, nếu không, người ta sao có thể lên làm trù sư ? “.

Tra Cực cười quái dị, “ Không tin thì chờ xem, được rồi, chúng ta sẽ gọi hai món rau xanh, ngươi thử rồi sẽ biết. Nếu không có chênh lệnh thật lớn với trù sư thông thường, ta trước đây dựa vào cái gì để liên tục đoạt quán quân năm lần Trù Thần Đại Tái “. Nói xong, lập tức kêu phục vụ viên, gọi thêm hai món rau.

Phục vụ viên mặc dù thái độ không tốt lắm, nhưng rau xanh làm nhanh, bánh bao và cháo lại là có sẵn, chốc lát đã bưng lên. Niệm Băng đói bụng từ sớm, lại không tin lời Tra Cực, gắp một đũa lớn rau cho vào miệng.

“ Oa, phì, phì, phì “. Còn chưa nhai đến miếng thứ hai, rau đã bị hắn nôn ra tất tật, “ Thứ gì vậy a ! Khó ăn muốn chết, đều là vị dầu sống, lúc xào khẳng định không nóng, lửa nhẹ, chưa chín, bản thân rau xanh một chút mùi thơm cũng không phát huy đi ra, muối và bột ngọt lại quá nhiều, quả thực khó ăn đến chết “.

Tra Cực cũng không có cười nhạo Niệm Băng, lại còn gật đầu hài lòng, “ A, đúng rồi, xem ra một năm nay ngươi không uổng theo ta học tập. Khuyết điểm của món rau này ngươi cơ bản đều nói ra rồi. Thấy ngươi còn có chút thiên phú, hôm nay sư phụ sẽ cho ngươi thấy một chút tay nghề. Phục vụ viên “.

Phục vụ viên đứng bên cạnh nghe Niệm Băng nói món rau khó ăn, đã sớm không nhịn được rồi, tức giận nói : “ Làm gì ? Món ăn chỗ chúng ta là như vậy, muốn ăn ngon, các ngươi có thể tới Đại Thành Hiên hoặc là Thanh Phong Trai, đồ ăn nơi đó, sợ là các ngươi ăn cũng không được “.

Tra Cực lạnh lùng nhìn hắn, tiện tay xuất ra một kim tệ, “ Bớt nói nhảm, đưa chúng ta đến trù phòng, chỉ dùng nguyên liệu của các ngươi, tự chúng ta làm đồ ăn, chỉ một món ăn “.

Nhìn kim tệ lấp lánh trong tay, con mắt phục vụ viên đích nhất thời sáng choang, “ Tiên sinh, ngài, xin mời ngài đi bên này “. Với một kim tệ có thể ăn cả một bàn rượu thịt, làm một món ăn lại chỉ tốn một chút nguyên liệu, tuyệt đối là lãi lớn.

Trù phòng cùng phòng ăn chỉ cách nhau một bức tường, trù phòng mặc dù không thể nói đơn sơ, nhưng có thể thấy rõ rõ ràng trù cụ ( ND : dụng cụ trong bếp ) đều đã cũ kỹ, Tra Cực không nhịn được nhíu mày. Trong trù phòng chỉ có hai gã trù sư, hiển nhiên thứ vừa rồi Niệm Băng ăn chính là do bọn hắn làm ra.

Phục vụ viên đi tới bên một gã trù sư, nói nhỏ vào tai hắn vài câu, tên trù sư nhíu mày, có chút tò mò liếc nhìn Tra Cực, nói không kiên nhẫn : “ Tùy tiện đi, tài liệu đều ở chỗ này, chúng ta cũng mừng là được thanh nhàn, huynh đệ, đi, chúng ta đi nghỉ ngơi “. Nói xong, cùng với gã trù sư kia đồng thời đi khỏi trù phòng, hướng về phía hậu viện.

Tra Cực nhìn về Niệm Băng, cúi đầu xuống bên tai hắn, hỏi : “ Hôm nay ta sẽ dạy ngươi làm món ăn đầu tiên, hỏa diễm thuật của ngươi có thể cầm cự trong bao lâu ? “.

Niệm Băng suy nghĩ một chút, nói : “ Nếu chỉ dùng hỏa diễm thuật, một giờ cũng không có vấn đề gì “.

“ Tốt, chúng ta bây giờ bắt đầu. Lấy một cái chảo, rửa sạch sẽ “.

Niệm Băng đáp ứng một tiếng, hắn mặc dù không biết Tra Cực muốn làm gì, nhưng vẫn lập tức lấy một cái chảo ở bên cạnh, lập tức rửa sạch sẽ. Trong lúc này, Tra Cực đi tới nơi để nguyên liệu, nguyên liệu hiển nhiên đều đã được rửa sạch sẽ, nhìn thoáng qua, từ trong đó lấy ra một ít, đem đặt lên bàn. Sau đó đem các loại gia vị sắp xếp gần bếp.

“ Chẻ rau, ngoại trừ cà chua ra, đều đem cắt thành hình khối “.

“ Vâng, sư phụ “. Niệm Băng tiện tay cầm lấy một thanh đao, đao vừa vào tay, thần tình của hắn nhất thời trở nên chuyên chú, một năm khổ luyện cũng không có uổng phí, cảm giác nhân đao hợp nhất khiến ánh mắt một hài tử chỉ mười một tuổi nhất thời trở nên sắc bén. Các loại nguyên liệu trong mắt hắn, cùng với củi cũng không có khác biệt quá lớn, chỉ là lớn nhỏ bất đồng mà thôi. Tay béo tròn nắm lấy nguyên liệu đặt ở trước mặt, ánh đao lóe lên, tên phục vụ viên căn bản không thấy rõ Niệm Băng ra tay như thế nào, bất luận thị khoai tây, hành hay là cà rốt, cũng đều hóa thành từng khối chỉnh tề, trước sau chỉ bất quá vài lần nháy mắt, Niệm Băng đã dễ dàng hoàn thành.

Tra Cực mỉm cười, lấy một hộp gia vị trống không đưa cho Niệm Băng, “ Gia vị, trong trù nghệ, là một trong những bộ phận cấu thành phi thường trọng yếu, món ăn này cũng không yêu cầu cao về công nghệ, tất cả đều giao cho ngươi. Cà chua, hà ( ND : con hà ), hào ( ND : con hào ), phân biệt đánh thành tương. Rồi đổ vào hộp này “.

“ Vâng “. Đáp ứng một tiếng, Niệm Băng dựa theo phân phó của Tra Cực, huy đao như bay, đao chém vào bàn tạo ra âm thanh có tiết tấu trong trẻo liên tục, Tra Cực cũng không có nhàn rỗi, đem các loại gia vị cho vào trong hộp, tiện tay quấy đều, khi Niệm Băng hoàn thành, hắn cũng đã làm xong hết, đem gia vị đổ vào nước tương làm từ cà chua, hà và hào. Rồi đưa cho Niệm Băng một đôi đũa, “ Khuấy đều lên “.

Làm xong, Tra Cực mỉm cười, nói : “ Tiếp theo, sẽ chính thức bắt đầu “. Lấy một tấm dẻ quẳng cho Niệm Băng, nhãn thần của hắn toát ra vẻ chuyên chú, lời nói cũng chợt nhanh hơn, “ Một phần ba nước tương đổ ra, đem các thứ đặt lên trên mặt, rồi đem một phần ba nước tương đổ lên trên “.

Niệm Băng mặc dù là lần đầu tiên nấu ăn, nhưng bình thường hắn tai nghe mắt nhìn rồi, đối với các công việc này của trù sư cũng không xa lạ, mặc dù còn chưa thành thục, nhưng rất nhanh cũng hoàn thành mọi thứ.

Tra Cực lấy một khúc cá, đặt vào trong nước tương trên chảo, “ Phục vụ viên, mời ngươi đi ra ngoài trước “. Hắn không muốn bị phục vụ viên phát hiện ma pháp của Niệm Băng.

Phục vụ viên ngây ra một chút, “ Nhưng là … “.

Tra Cực không kiên nhẫn nói : “ Yên tâm, chúng ta sẽ không đốt trù phòng này “.

Bởi vì một kim tệ lúc trước của Tra Cực, phục vụ viên cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ đành lui ra ngoài trù phòng, trong trù phòng chỉ còn lại có Niệm Băng và Tra Cực hai người.

Tra Cực mỉm cười, “ Nước tương còn thừa cũng đổ vào đi, rồi dùng hỏa diễm đốt chảo “.

"Nhiệt tình hỏa nguyên tố a, thỉnh cầu các ngươi, ngưng tụ thành hỏa diễm quang mang, đem đến sự ấm áp cho thế gian. Hỏa diễm thuật ". Hồng sắc hỏa diễm từ tay phải Niệm Băng bay ra, tay trái cầm chảo, để cho hỏa diễm thiêu đốt dưới đáy chảo.

Tra Cực mỉm cười, nói : “ Hỏa diễm ma pháp này của ngươi so với hỏa diễm bình thường có nhiệt lượng cao hơn, hơn nữa nhiệt lượng lại đều đều, chúng ta cũng có thể sớm được ăn rồi. Nhớ rõ ràng các bước ta vừa dạy ngươi, đây là một món ăn đơn giản, gọi là Tam Trấp Muộn Ngư ( ND : nôm na là món cá om ba nước ). Bởi vì nguyên liệu chỗ này đều tầm thường, vị đạo sợ rằng kém một chút, bất quá, cũng chấp nhận được “.

Niệm Băng một mặt duy trì hỏa diễm, một bên hướng về Tra Cực hỏi : “ Sư phụ, người không sợ bị bị phục vụ viên vừa rồi học trộm sao ? “.

Tra Cực mỉm cười, nói : “ Phối chế gia vị đều là chính ta làm, tổng cộng dùng hơn mười loại, hắn có thể nhớ hết sao ? Huống chi, mỗi một loại gia vị cho nhiều ít bao nhiêu cũng phi thường quan trọng, muốn học được cũng không dễ dàng. Ổn định ngọn lửa của ngươi, nhiều nhất là nửa nén hương nữa chúng ta có thể ăn. Mấu chốt của món ăn này là ở nước tương, gọi là tam trấp ( ND : ba nước ), chính là tương trấp ( ND : nước tương), hải tiên trấp ( ND : nước hải sản tươi ) cùng phiên gia trấp ( ND : cà chua ), có thêm khoai tây, hành và cà rốt trộn vào, tam tầng tam trấp đồng thời nhập vị, thêm vào vị đạo của cá tươi, là có thể thể hiện được tinh túy của món ăn này, về phần phương pháp cụ thể điều phối tam trấp, khi trở về ta sẽ dạy lại ngươi “. Vừa nói xong, hắn lấy từ bên cạnh một cái vung đậy chảo lại.

Niệm Băng sử dụng một băng hệ ma pháp cấp thấp để bảo vệ tay trái, ngăn cản sức nóng, được hỏa diễm đun nóng, trong chốc lát công phu, mùi thơm đã dần dần từ trong chảo bay ra, chui vào mũi khiến Niệm Băng không nhịn được mà nước miếng chảy dài.

Sau thời gian nửa nén hương.

“ Thật thơm a ! Đây là mùi vị gì vậy ? “.

“ Đúng vậy ! Quá thơm, cho tới bây giờ ta còn chưa ngửi qua món ăn nào thơm như vậy, chẳng lẽ là lão nhân kia nấu ra ? “.

Hai gã trù sư lúc trước chạy ra ngoài hóng gió giờ đã quay lại, vừa vào cửa, đã thấy Niệm Băng hai tay bưng chảo, mùi thơm chính thị từ trong đó mà ra. Tra Cực liếc hai gã trù sư một cái, lạnh nhạt nói : “ Không cần ăn đồ, nhìn như vậy là đủ rồi “.

Hai gã trù sư tựa hồ không nghe được Tra Cực nói, ánh mắt đều rơi trên chảo, nuốt một ngụm nước miếng lớn giống như Niệm Băng lúc trước, một gã trù sư nói : “ Ây, các ngươi làm cái gì mà thơm vậy a ! “.

Niệm Băng vừa muốn trả lời, lại bị Tra Cực ngăn lại, hắn nhìn Niệm Băng, bảo : “ Nhớ kỹ, nấu ăn cũng phải nhìn đối tượng, không phải mỗi người đều có quyền lợi ăn. Trù sư có tôn nghiêm của trù sư, chúng ta nấu cái gì, cũng chỉ cho một số người được ăn. Đi thôi “.

Tam Trấp Muộn Ngư ngon hay không ngon, từ cách Niệm Băng ăn là có thể thấy được, cả một chảo lớn, hắn tự mình quét sạch đến tám phần, thêm vào hai cái bánh bao, ăn như thuồng luồng ( ND : cật đích bất diệc nhạc hồ - không biết dịch như thế nào cho sát, tạm để là ăn như thuồng luồng ), sau khi ăn xong, y phục trên người hắn nhiều chỗ đã dính đầy nước sốt, ngoại trừ xương cá ra, trong chảo cũng chỉ còn lại một chút cặn nước sốt. Phục vụ viên đứng bên cạnh mở to hai mắt mà nhìn.

“ Sư phụ, ta càng ngày càng bội phục người, món này quả thực ăn quá ngon. Thật không biết sau này rời xa người, ta nên làm thế nào đây “. Niệm Băng thỏa mãn vỗ bụng, rên rỉ.

Tra Cực cười hắc hắc, nói : “ Không cần sợ, rất nhanh ngươi sẽ biết nên làm thế nào. Muốn cả đời có đồ ăn ngon, trông cậy vào người khác là vô dụng, chỉ có thể trông cậy ở chính bản thân ngươi “.

Niệm Băng mơ hồ cảm thấy có vài phần không ổn, nhưng Tra Cực thì hắn quá biết rồi, tự mình hỏi sư phụ cũng sẽ không nói, xem ra, cuộc sống sau này của mình sợ là sẽ không ổn nữa rồi.

Nhìn dáng vẻ của đồ đệ bảo bối, Tra Cực nói không có chút hảo ý : “ Ngươi bây giờ về đi ngủ, hay là theo ta ra ngoài tìm cửa hàng bán vũ khí, tìm cho ngươi một thanh đao thích hợp ? “.

Niệm Băng hai mắt sáng ngời, “ Đi, đương nhiên đi. Sư phụ, chúng ta hiện tại đi luôn “.

Tra Cực cố tình trầm giọng : “ Trước khi ăn, có người còn nói chính mình mệt mỏi, đi cũng không được, như thế nào hiện tại lại có tinh thần ngay rồi ? “.

Niệm Băng hắc hắc cười : “ Sư phụ, ta biết người là tốt nhất. Đây không phải là có động lực sao ? Càng sớm có bảo bối đao, ta càng quen thuộc đao tính a ! “.

Tra Cực đứng lên, “ Vậy ngươi mau trở về thay quần áo, như vậy đi ra ngoài còn chưa đủ cho ta mất mặt sao ? “.

“ Được, được, ta đi ngay “. Vóc người của Niệm Băng rõ ràng không hợp với tốc độ của hắn, phi nhanh về phía hậu viện lấy y phục.

Lúc Tra Cực và Niệm Băng xuất hiện trên đường cái trong Băng Tuyết thành, trời đã nhập nhoạng tối. Xa xa, một đám mây mỏng che chắn ánh hoàng hôn đỏ rực, trên đường chỉ còn vài tia nắng sót lại.

Đi được một lúc, Niệm Băng chỉ vào một cửa hàng rất lớn cách đó không xa, nói : “ Sư phụ, đó là vũ khí điếm ( ND : cửa hàng vũ khí ), chúng ta vào xem a ! “. Ở cửa có biển hiệu hình thanh kiếm trông phi thường bắt mắt, mặt trên viết ba chữ to Bảo Khí Hiên, mặc dù trời đã tối, nhưng khách nhân vẫn đi tới không ngừng, thể hiện sinh ý không tệ.

Tra Cực tiện tay véo lên khuôn mặt nung núc thịt của Niệm Băng, “ Ngu ngốc, ngươi đến chỗ này mua thái đao, không bị đuổi ra mới là lạ “.

Niệm Băng xoa xoa khuôn mặt béo tròn, “ Ta làm sao biết được, người không phải nói muốn đến vũ khí điếm sao ? “.

Tra Cực xác định phương hướng một chút, “ Theo ta đến đây, vũ khí điếm thì vũ khí điếm, nhưng không phải nơi này “. Vừa nói, hắn vừa kéo Niệm Băng quẹo vào một ngõ nhỏ bên cạnh, hắn đối với nơi này tựa hồ rất quen thuộc, mang theo Niệm Băng đi qua đường ngang ngõ tắt, ước chừng sau thời gian một bữa cơm, lúc trời đã tối đen, Tra Cực rốt cục thở hổn hển dừng lại, chỉ về phía trước nói : “ Chính là nơi này “.

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 548

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.