Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dung hợp ma pháp đích quyển trục

Phiên bản Dịch · 6087 chữ

Lúc Niệm Băng khép quyển sách kia lại, hắn lại nhớ tới lời Tra Cực nói trước đây, thập niên luyện trù, thập niên ngộ trù, đúng vậy, những lời này cũng có thể hữu ích trong bất cứ lĩnh vực nào, một chữ ngộ, giúp cho việc học tập ma pháp trận của chính mình trở nên sáng sủa. Có lẽ, người bình thường nghiên cứu mười năm cũng không bằng một lần ngộ này.

Long Linh vẫn như trước bồi bạn bên cạnh Niệm Băng, tiếp tục dựa theo phương pháp tu luyện tinh thần lực Niệm Băng dạy, chỉ bất quá, hiện tại tu luyện đã không còn chuyên chú, Long Trí giao cho nàng một nhiệm vụ rất trọng yếu, đó chính là chiếu cố tới sinh hoạt của Niệm Băng, thỏa mãn tất cả những thứ hắn cần. Cho nên, thời gian nào mà nàng không tu luyện, sẽ phải nhìn ngó Niệm Băng.

" Xem đủ rồi sao ? “. Thanh âm nhẹ nhàng cất lên, Long Linh ngẩng đầu nhìn về phía Niệm Băng đang đứng lên.

Niệm Băng mỉm cười gật đầu, nói : “ Ta nghĩ, hiện tại chúng ta có thể tới tầng thứ ba rồi, mặc dù tri thức nơi đó ta còn vô pháp ứng dụng, thế nhưng hy vọng có thể từ trong đó tìm được vài thứ đặc thù, nếu có thể vận dụng vào ma pháp quyển trục, quyển trục ta chế tác sẽ có được vài đặc tính mà những quyển trục khác không thể có được ".

Long Linh nghe ra thứ gì đó trong lời Niệm Băng, “ Ý của ngươi là, ngươi có thể cải biến ma pháp quyển trục sao ? Nhưng là, phương pháp chế tác quyển trục được truyền lại hơn một nghìn năm rồi, còn chưa có ai có thể có điều cải biến ! “.

Niệm Băng cười hắc hắc, đáp : “ Đó là bởi vì tiền nhân tiếu ý tưởng sáng tạo, ta nghĩ, ta có thể làm được, mặc dù chỉ mới vừa nhập môn, thế nhưng, chỉ cần cho ta thời gian tiến hành nghiên cứu, ta nhất định có thể thành công “. Qua nhận thức về ma pháp trận, hắn đã minh bạch rất nhiều thứ, ứng dụng và lý giải, hoàn toàn là hai việc khác nhau, hắn hiện tại thì không cần nhìn tới phương pháp chế tác ma pháp quyển trục, cũng có thể tưởng tượng được chính xác nguyên lý họa xuất và chế tác cao giai ma pháp quyển trục, đó chính là bởi chữ ngộ kia.

Thấy Long Linh tựa hồ có chút nghi hoặc, Niệm Băng cúi người, lấy lên một tờ giấy trên mặt đất, đó là một tờ giấy được họa ma pháp phù hiệu. Hắn đưa cho Long Linh, nói : “ Từ trên mặt nó ngươi có thể nhìn ra điều gì ? “.

Long Linh nhận lấy, chỉ thấy trên mặt có họa vài phù hiệu không hề phức tạp, nhíu mày, nói : “ Đây tựa hồ là một loại quyển trục họa pháp, bất quá, xét từ mức độ phức tạp, đây là một nhị giai quyển trục ! Cái này có ý nghĩa gì sao ? “.

Niệm Băng mỉm cười, nói : “ Ngươi nói rất đúng, đây là một quyển trục, đê cấp ma pháp quyển trục, bất quá, có một điều ngươi nói sai rồi, nó không phải một nhị giai ma pháp quyển trục, mà là nhất giai. Đừng kinh ngạc, tuyệt đối là nhất giai ma pháp quyển trục, nó có vẻ hơi phức tạp, sự phức tạp của nó là có đạo lý. Ngươi xem đi “. Nói xong, hắn lấy lại quyển trục từ tay Long Linh, rồi vung lên, được băng hệ ma pháp lực kích thích, tờ giấy trắng trong nháy mắt biến mất, một băng trùy xuất hiện giữa không trung, chợt bắn tới phía Long Linh. Loại nhất giai công kích ma pháp này đối với Long Linh mà nói thì tự nhiên sẽ không phát sinh ra thương tổn gì. Long Linh nhấc tay, cũng phát ra một băng trùy nghênh đón, dựa theo lẽ thường mà phán đoán, hai băng trùy sẽ đụng độ tạo thành băng phấn. Thế nhưng, thứ Niệm Băng làm ra há lại có thể dùng lẽ thường mà đoán được sao ?

Hai băng trùy giống nhau va chạm, quả thực sinh ra băng phấn, chỉ bất quá, ngay khi Long Linh tưởng rằng đã kết thúc, từ trong băng phấn đột nhiên bắn ra một đạo băng nhận, trong chớp mắt đã chém tới trước mặt nàng.

Long Linh kinh hô một tiếng, lúc này nàng đã không kịp sử dụng ma pháp, chỉ có thể cúi đầu, nỗ lực né nhanh. Niệm Băng mỉm cười, phất tay, băng đao vẽ ra một đường vòng cung rồi rơi vào tay hắn. " Thế nào ? Ngươi minh bạch chưa ? “.

Long Linh nhìn Niệm Băng, dần dần từ kinh ngạc tỉnh táo lại, “ Đó, đó là ? “.

Niệm Băng mỉm cười nói : “ Đây là thành quả ta nghiên cứu ra, không sai, từ mặt ngoài mà xem, nó chỉ là một nhất giai quyển trục, thế nhưng, bên trong quyển trục, lại dung hợp hai ma pháp Băng Trùy và Băng Nhận Thuật, một nhất giai, một nhị giai, nếu ngươi bị nhất giai Băng Trùy mê hoặc, tất nhiên sẽ bị thương bởi nhị giai ma pháp sau đó, thi triển cái này, ta chỉ muốn chứng minh với ngươi một nguyên lý, điều tiền nhân lưu lại đương nhiên quý giá, nhưng nếu chúng ta không biết sáng tạo, thì cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới của tiền nhân, ta muốn nói với ngươi, chính là phương pháp chế tác của đồng quyển trục đa ma pháp. Mặc dù còn chưa đầy đủ, thế nhưng, ngươi tưởng tượng một chút, nếu ta có thể đem một ngũ giai và một lục giai ma pháp dung hợp trong một quyển trục, thì khi cùng ma pháp sư đối kháng, uy lực mà nó có khả năng phát huy thậm chí có thể hủy diệt một ma đạo sĩ “.

Long Linh trợn to mắt nhìn Niệm Băng, nàng thật sự vô pháp lý giải được đầu óc của thiếu niên trước mặt này là được làm bằng gì, hơn nghìn năm rồi, lần đầu tiên có người lớn mật đưa ra ý nghĩ như vậy, lần đầu tiên có loại nghiên cứu này xuất hiện, mặc dù Niệm Băng vẫn chỉ là một đại ma pháp sư, thế nhưng, thành tựu của hắn tuyệt không thể kém so với một ma đạo sư, chỉ cần nghiên cứu này của hắn thành công, vậy thì, địa vị của Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội trên đại lục tất nhiên sẽ được cải thiện đáng kể.

" Niệm Băng, ngươi đến tột cùng là làm như thế nào ? Ngươi dĩ nhiên thật sự thành công rồi “. Ánh mắt Long Linh nhìn Niệm Băng đã xuất hiện thứ gì đó, dù sao, bất luận là nữ nhân loại nào, chung quy vẫn sẽ bị hấp dẫn bởi nam nhân có thành tựu.

Niệm Băng mỉm cười, nói : “ Kỳ thật thì chẳng có gì, đi thôi, chúng ta nên tới tầng thứ ba, chờ ta hoàn thiện nghiên cứu này xong, ta sẽ dạy ngươi phương pháp chế tác dung hợp quyển trục, đáng tiếc chính là, loại quyển trục này chế tác rất khó khăn, so với quyển trục bình thường thì khó khăn hơn nhiều, cho dù là ta, hiện tại cũng chỉ thành công chế tạo ra cái vừa rồi ngươi xem. Giai càng cao, càng cần có tinh thần lực và ma pháp lực khổng lồ hỗ trợ, bất quá, ta thủy chung nghĩ rằng, trong đó hẳn phải có chút huyền bí, ta hiện tại chỉ là cưỡng ép hai ma pháp đặt trên một quyển trục, nếu có thể để cho bọn họ tự nhiên kết hợp cùng một chỗ, nếu vậy, hiệu quả tất nhiên sẽ hoàn toàn khác. Quyển trục trên mặt đất ngươi cầm đi, giao cho phụ thân ngươi, mấy ngày nay ta cũng chỉ làm ra được mười ngũ giai quyển trục, bốn lục giai quyển trục mà thôi. Ở tầng thứ ba, ta nghĩ, ta còn cần nghiên cứu cẩn thận về ma pháp trận, sau khi tìm được phương pháp tốt hơn, ta mới tiếp tục chế tác quyển trục “. Vừa nói, hắn vừa đi lên tầng thứ ba của đồ thư quán.

Niệm Băng đương nhiên sẽ không đem tất cả ý nghĩ trong lòng nói ra, kỳ thật, hắn hiện tại đã có thể chế tác dung hợp ma pháp quyển trục cấp bậc cao hơn, hắn dùng giấy trắng thử nghiệm các loại phương pháp dung hợp, uy lực của ma pháp mặc dù khác nhau, nhưng nguyên lý thì là tương đồng, chỉ cần có thể thử nghiệm thành công với đê giai ma pháp, vậy thì, cao giai ma pháp cũng tất nhiên là có thể thành công.

Thân ảnh của Niệm Băng biến mất ở góc thang lầu, Long Linh hơi chán nản ngồi bệt xuống đất, nhìn giá sách trước mặt, tự nhủ : “ Tại sao ? Tại sao hắn có thể từ thư sách ‘ tử ‘ này tìm ra được những thứ ‘ hoạt ‘ như vậy, tại sao ta không làm được ? Ma pháp thiên tài cái gì, ở trước mặt hắn, ta chỉ bất quá là một tiểu hài tử mà thôi “. Nàng mơ hồ cảm giác được, tương lai không xa, Niệm Băng tất nhiên có thể khiến cho ma pháp giới chấn động, khi đó, hắn sẽ trở thành một tồn tại bất hủ trong ma pháp thế giới, mà mình, là kẻ chứng kiến cái tồn tại này đầu tiên.

Niệm Băng nghiên cứu cực kỳ gian khổ, khổ ở yêu cầu của hắn đối với chính mình, từ lúc tiến vào đồ thư quán tới nay, hắn đã gần một tháng không hề ly khai, khi hắn mệt mỏi, thì dùng minh tưởng phương pháp mà nghỉ ngơi, tinh thần khôi phục, lập tức tiếp tục nghiên cứu và học tập, ma pháp tri thức thu được ở tầng thứ ba lớn hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, Niệm Băng trước tiên đem tất cả chú ngữ ghi sâu trong óc, sau đó thì bắt đầu nghiên cứu ma pháp trận, chế tác quyển trục còn chưa tiến hành, quyển trục dù sao chỉ là ngoại vật, cứ tính là làm cho nhiều quyển trục, thì cũng sẽ có ngày dùng hết, so ra thì không bằng thực lực tự thân, ma pháp quyển trục, kỳ thật chỉ là kẻ yếu nhược sử dụng mà thôi, cường giả chân chính sẽ không hề coi trọng. Hắn nghiên cứu khắc khổ như vậy, đó là bởi vì, ma pháp trận có lẽ chính mấu chốt để hé lộ sự huyền bí của băng hỏa đồng nguyên. Sự huyền bí của băng hỏa đồng nguyên, mới là thứ mà Niệm Băng cảm thấy hứng thú nhất.

Nghiên cứu liên tục, Niệm Băng cũng không biết, Long Trí vì ủng hộ nghiên cứu của hắn, đã hạ lệnh phong tỏa cả đồ thư quán, ngoại trừ Linh nhi có thể đem cơm tới và thị hầu cho hắn những sinh hoạt hàng ngày, những người khác đều không được đi vào. Mệnh lệnh này, được ban bố khi mà Long Trí biết được Niệm Băng nghiên cứu ra dung hợp ma pháp, cùng lúc ban bố mệnh lệnh, hắn cũng hạ quyết quyết tâm, không tiếc hết thảy mọi thứ, giữ bằng được Niệm Băng ở lại công hội, cũng không phải muốn giữ người của hắn, mà là muốn giữ tâm tư của hắn, chỉ khi giữ lại được tâm tư của hắn, Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội mới có thể trở nên cường đại hơn.

Đồ thư quán tầng thứ ba rõ ràng không giống tầng một và hai, tầng một, tầng hai đều có hơn mười giá sách lớn, mà tầng thứ ba chỉ có bốn cái, từng giá sách bất quá chỉ có hơn trăm quyển sách, hơn nữa đại đa số thư sách đều có vẻ rất cũ. Ma pháp chú ngữ các hệ từ lục giai đại phạm vi ma pháp đến cửu giai đơn thể ma pháp đều đủ cả, mặc dù hiện tại hắn còn không cần đến, nhưng vẫn cẩn thận đọc hết.

" Niệm Băng “. Thanh âm của Long Linh vang lên, kéo Niệm Băng từ trầm tư nghiên cứu tỉnh lại, ngay cả hắn cũng không biết là mình đã ở tầng thứ ba của đồ thư quán mấy ngày rồi.

" Linh nhi, có việc gì thế ? Mấy ngày nay ngươi tựa hồ tới ít đi thì phải “. Niệm Băng buông quyển sách trên tay, mỉm cười nói.

Long Linh mỉm cười, nói : “ Không phải ta tới ít đi, mà là ngươi quá chuyên chú, căn bản là không có chú ý tới ta “.

Niệm Băng xấu hổ cười, “ Có lẽ vậy, từ khi vào đồ thư quán tới nay, ta quả thực đối mọi sự đều chú ý ít đi. Linh nhi, ngươi tìm ta có việc sao ? “. Hắn biết, nếu không phải có chuyện đặc biệt, Long Linh sẽ không cắt đứt việc họp tập của mình.

Long Linh mỉm cười, nói : “ Đương nhiên là có việc, có người đến công hội tìm ngươi. Ngươi có muốn gặp hay không ? “.

Niệm Băng ngẩn người, “ Tìm ta ? Là ai a ! “. Chẳng lẽ là Tuyết Tĩnh hoặc Phượng Nữ ? Chắc không phải là tên gia hỏa Yến Phong chứ.

Long Linh từ vẻ mặt cổ quái của Niệm Băng đoán ra ý tứ trong lòng hắn, mỉm cười nói : “ Yên tâm, không phải Yến Phong, hắn mặc dù tới nhiều lần, nhưng đều bị ba ba lấy cớ ngươi đang bế quan minh tưởng đuổi đi, sau này cũng không thấy trở lại. Nguyên lai, nam nhân lớn lên xinh đẹp, cũng là một loại phiền toái a, hì hì “.

Niệm Băng tức giận nói : “ Không nên dùng từ xinh đẹp này mà hình dung ta. Đương nhiên, ngươi mà dùng anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc, thì ta không phản đối “.

Long Linh hướng về phía Niệm Băng thè lưỡi, “ Ngươi đừng tưởng tượng quá. Là Nhu nhi tới tìm ngươi, ta cũng không biết nàng có chuyện gì “.

Lạc Nhu ? Niệm Băng lúc này mới nhớ lại mỹ nữ trí tuệ siêu quần kia, mình tựa hồ còn cùng nàng đánh cuộc nữa chứ, xem ra, vào đồ thư quán cũng đã một tháng rồi. " Nếu là trí tuệ chi nữ mỹ lệ tới chơi, ta sao có thể không gặp chứ ? “. Niệm Băng tự hỏi chính mình xem có lộ ra sơ hở nào không, trí nữ hẳn sẽ không thể phát hiện được thân phận thực sự của mình mới phải.

Long Linh trừng mắt nhìn Niệm Băng, trong mắt tựa hồ có vài phần u oán, “ Nhu nhi đã định thân rồi, ngươi không còn cơ hội đâu “.

Niệm Băng ha ha cười, nói : “ Nhanh đi mời nàng vào đi, ngươi yên tâm, tiểu nhân vật như ta, sao có thể mơ tưởng như vậy chứ ? “.

Ngươi là tiểu nhân vật sao ? Long Linh trong lòng toát ra một tia nghi hoặc, không có gì nữa, xoay người đi, một lát sau, tiếng bước chân lại vang lên, Lạc Nhu một thân bạch sắc đi theo Long Linh tiến tới. Bạch y làm nên cho mái tóc dài màu lam, kết hợp với đôi mắt tràn ngập trí tuệ, nhìn qua khiến người ta có cảm giác thuần tịnh. So với ngày hôm đó, Lạc Nhu bây giờ lại có vẻ đẹp đạm nhã.

Lạc Nhu vừa nhìn thấy Niệm Băng, không khỏi ngây người một chút, quay đầu hướng về phía Long Linh bên cạnh hỏi : “ Linh nhi, hắn là Niệm Băng ? “.

Long Linh cười nói : “ Không phải là hắn sao ? Mới một tháng không gặp, ngươi đã không nhận ra sao ? “.

Niệm Băng nhìn nhìn trên người chính mình, lúc này mới phát hiện, ma pháp bào trên người sớm đã nhăn nheo, trên người còn tỏa ra mùi chẳng thơm tho gì, sờ sờ trên mặt, râu mép đã dài tua tủa, cũng khó trách Lạc Nhu không nhận ra mình. Từ lúc bắt đầu học ma pháp, mình cái gì đều cũng quên. Xấu hổ nói : “ Không có ý tứ, Lạc Nhu tiểu thư, khiến ngươi chê cười, ta trông có phải rất suy sụp không ? “.

Lạc Nhu che miệng cười khẽ, đáp : “ Có một chút tiều tụy, xem ra, trong khoảng thời gian gần đây ngươi rất khổ cực rồi ! “.

Long Linh nói : “ Hắn không phải rất khổ cực, mà là quá khổ cực, ta cũng không rõ là cái gì khiến hắn liều mạng như vậy, nếu còn cứ như vậy, sợ rằng đến thân thể cũng không chịu được nữa. Ai nói hắn cũng không nghe, phảng phất ma pháp thư sách tựa như chính là lão bà của hắn vậy “.

Niệm Băng cười khổ nói : “ Các ngươi cũng đừng có đào bới ta nữa, ta phải đi rửa ráy một chút, được không ? “.

Lạc Nhu mỉm cười, nói : “ Rửa ráy thì không sao, ngươi hẳn là còn nhớ ước định của chúng ta ngày đó chứ “.

Niệm Băng nhíu mày nói : “ Ngươi thật sự có phát hiện gì sao ? “.

Lạc Nhu đắc ý nói : “ Đương nhiên rồi, kể cả không có phát hiện gì, trí nữ cũng là một người biết tuân thủ lời hứa. Chúng ta nói chuyện riêng tư đi. Linh nhi, thật ngại, chuyện này ta muốn nói riêng với mình hắn “.

Nếu đổi là Tuyết Tĩnh, nói không chừng sẽ phải hỏi đến đầu đến đũa, nhưng Long Linh lại không vậy, thiên tính ôn nhu khiến nàng nhu thuận gật đầu, đáp : “ Vậy thì rời khỏi chỗ này, Niệm Băng, về túc xá của ngươi đi, ngươi quả thực nên rửa ráy một chút. A, được rồi, ba ba vốn muốn đổi phòng gian cho ngươi, nhưng ngươi lại một mực ở nơi này, nên chưa chuyển được, chờ ngươi kết thúc nghiên cứu ở đồ thư quán rồi hãy nói tiếp “.

Niệm Băng mỉm cười nói : “ Không sao cả, đó chỉ là việc ngoại thân mà thôi, Lạc Nhu tiểu thư, mời “.

Niệm Băng mang theo Lạc Nhu, lần đầu tiên ly khai đồ thư quán trong một tháng nay, Long Linh cũng không đi theo, chỉ hướng về phía bọn họ nói một tiếng, rồi ly khai.

Mặc dù một thời gian dài không trở lại túc xá, nhưng vẫn cảm thấy thanh sảng như trước, Niệm Băng nhìn qua ma pháp lạc ấn mình lưu lại, nhận thấy cũng không hề có ai tới phòng mình, mời Lạc Nhu vào nhà, nói : “ Ngươi ngồi đợi một chút, ta đi rửa ráy đã “.

Một tháng không tắm rửa thì có tư vị gì ? Niệm Băng rốt cục đã biết, lần tắm rửa này, hắn cũng mất tới đúng một canh giờ, lúc toàn thân khôi phục vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, hắn âm thầm phát thệ, sau này không thể như vậy nữa, mất mặt trước các mỹ nữ, thì ai cũng chẳng thấy có gì là khoái trá cả.

Thần Lộ đao thuần thục cạo sạch râu ria trên mặt, thay một thân bố y, rồi rời khỏi phòng tắm.

Lạc Nhu đợi cả một canh giờ, nhưng lại không có vẻ gì là bồn chồn, nhìn thấy Niệm Băng đi ra, trong mắt nàng không khỏi toát ra một tia kinh ngạc, lúc này Niệm Băng mặc dù mặc bố y bình thường, nhưng nhìn qua lại vẫn rất anh tuấn, sắc mặt hắn vẻ có tai tái, hiển nhiên là do thời gian gần đây lao lực, trên người tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, kim sắc trường phát vẫn ẩm ướt xõa sau lưng, so sánh với lúc trước, quả thực tựa như biến thành một người khác, mặc dù Niệm Băng không tu luyện vũ kỹ, nhưng vóc người hắn thon dài, vai rộng lưng khoát, rất hợp với khuôn mặt anh tuấn dị thường, quả thực có không ít sát thương lực, ngay cả Lạc Nhu vốn luôn luôn tự thị là có tâm trí kiên định, trong lòng cũng không khỏi được khẽ run động.

Niệm Băng đi tới sô pha bên cạnh Lạc Nhu ngồi xuống, thở dài một hơi, nói : “ Thật thoải mái ! Lạc Nhu tiểu thư, ngươi hiện tại có thể nói rồi. Nếu ngươi tới nhận thua, ta có thể yêu cầu ngươi một chuyện chứ ? “.

Lạc Nhu mặc dù hơi thất thố, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, mỉm cười, đáp : “ Không, ta là tới để nhận thành quả thắng lợi chính mình đoạt được “.

Niệm Băng tựa vào tay đỡ ở sô pha, bình tĩnh nhìn Lạc Nhu, vung tay ra mời, nói : “ Ta thật muốn nghe xem, trí tuệ chi nữ của chúng ta cuối cùng đã tra ra cái gì “.

Lạc Nhu tự tin cười, đứng lên, đi tới giữa phòng, quay lưng về phía Niệm Băng nói : “ Ma Sát Sứ ba chữ có đủ hay không ? “.

Nghe được Ma Sát Sứ ba chữ, Niệm Băng suýt nữa từ sô pha nhảy đứng lên, trống ngực thình thịch, hắn mặc dù sớm đã xem trọng Lạc Nhu, nhưng vẫn còn không nghĩ tới, nàng lại có thể tra được điều này. Sau vài giây trầm mặc, hắn tận lực giữ cho ngữ khí bình tĩnh, “ Lý do ? “.

Lạc Nhu xoay người, mỉm cười nhìn Niệm Băng, trong mắt lóe ra ánh trí tuệ, “ Lý do thì rất nhiều. Ta không thể không thừa nhận, ngươi là địch thủ lớn nhất mà ta từng gặp, dưới tình huống này còn có thể bảo trì lãnh tỉnh, đã chứng tỏ ngươi cũng không phải một người đơn giản. Vốn ta cũng không nghĩ tới ngươi lại là sát thủ. Thế nhưng, khi ta biết được ngươi vào ban đêm thường không có mặt ở sài phòng của Thanh Phong Trai, ta liền nghi ngờ. Qua suy đoán cẩn thận, ta cơ hồ có thể khẳng định, ngươi chính là kẻ giết Liệu Tam, Ma Sát Sứ “.

Tâm tình Niệm Băng lúc này đã bình tĩnh trở lại, bởi vì hắn nghĩ rằng, Lạc Nhu đã đoán được hết thảy, nàng lại vẫn một mình tới tìm mình, rất hiển nhiên, cũng không có đem chuyện này nói ra ngoài, như vậy cũng là đủ rồi, chí ít hắn còn có một con đường sống, “ Mời tiếp tục “.

Lạc Nhu mỉm cười, nói : “ Đầu tiên, ta hỏi qua Tĩnh Tĩnh, nàng đem chuyện lúc đầu gặp ngươi như thế nào kể rõ cho ta. Nguyên nhân các ngươi gặp nhau chính là bởi vì Liệu Tam, đúng chứ ? Hơn nữa, Liệu Tam từng vũ nhục ngươi nghiêm trọng. Đó chính là căn nguyên của cừu hận “.

Niệm Băng thản nhiên cười, nói : “ Liệu Tam có danh hiệu là chó trụi lông, nhiều người có cừu oán với hắn, số người có cừu hận thâm sâu hơn ta còn nhiều lắm. Chỉ dựa vào điểm này, ngươi đã nói ta là Ma Sát Sứ sao ? Không phải quá miễn cưỡng sao ? “.

Lạc Nhu mỉm cười nói : “ Đương nhiên không chỉ có điểm này, vào đêm Liệu Tam gặp chuyện không may, ngươi chắc cũng không có chứng cứ ngoại phạm. Ta hỏi qua Tĩnh Tĩnh, cũng hỏi qua Linh nhi, vào lúc đó, ngươi cũng không có mặt ở Thanh Phong Trai hoặc ma pháp sư công hội. Chuẩn xác mà nói, ngươi hẳn là sau khi ly khai ma pháp sư công hội, trước khi quay lại Thanh Phong Trai, đã hạ thủ Liệu Tam. Mặt khác, theo ta điều tra, nguyên nhân chân chính khiến Liệu Tam chết là do băng hệ ma pháp, mà sau này Băng Tuyết nữ thần tế tự kiểm tra và chứng nhận tất cả băng hệ ma pháp sư trong ma pháp sư công hội, bọn họ lại đều có chứng cứ ngoại phạm. Ta nghe Linh nhi nói, ma pháp khống chế lực của ngươi rất mạnh, còn có thực lực của băng hệ đại ma pháp sư, cũng chỉ có ngươi, mới có thể giết Liệu Tam. Tổng hợp mấy điểm này, hơn nữa theo trực giác của ta, ta có thể nhận định, ngươi chính là Ma Sát Sứ. Đương nhiên, ngươi có thể còn có một đồng bọn am hiểu hỏa hệ ma pháp, về phần hắn là ai, ta thật sự không tra ra được “.

Niệm Băng mỉm cười, nói : “ Trí nữ dù sao cũng không phải là thần, ngươi không cảm thấy những lý do này rất gượng ép sao ? Nhiều thứ chỉ là nhận thức chủ quan của ngươi mà thôi. Chỉ dựa vào những lý do này, ngươi là vô pháp chứng minh ta là Ma Sát Sứ, nếu không, Long hội trưởng cũng có thể tra ra được, người đã sớm tới tìm ta tính sổ rồi “.

Lạc Nhu thấy Niệm Băng phủ nhận, trong mắt toát ra vẻ do dự, “ Không sai, đó đều là suy đoán của ta, cũng không có nhân chứng và vật chứng, bất quá, trực giác của ta nói cho ta biết, kẻ đó chính là ngươi “.

Niệm Băng mỉm cười, nói : “ Không thể không thừa nhận, Lạc Nhu tiểu thư rất thông minh, thế nhưng, ngươi đã thua cuộc “.

Lạc Nhu nhíu mày, nói : “ Chẳng lẽ, ngươi không thừa nhận mình là Ma Sát Sứ sao ? Ngươi có thể yên tâm, Liệu Tam kia vốn chẳng phải tốt đẹp gì, nếu ngươi thừa nhận mình là Ma Sát Sứ, ta cũng sẽ không đem chuyện này nói với người khác “.

Niệm Băng lắc đầu, nói : “ Ta tới bây giờ còn chưa hề lo lắng về điểm này, đầu tiên, ta tin ở trí nữ tiểu thư, tiếp theo, dù ngươi thật sự nói ra ngoài, chỉ sợ cũng không ai chịu tin. Dù là Long Trí hội trưởng biết rõ lời ngươi là thật, hắn cũng nhất định sẽ giải vây cho ta, trước khi ngươi tìm đến ta, Linh nhi hẳn là đã nói cho ngươi về tầm quan trọng của ta đối với công hội hiện giờ rồi. Thẳng thắn mà nói, suy đoán của ngươi mặc dù thiếu chứng cứ, nhưng quả thực rất chính xác, không sai, ta chính là Ma Sát Sứ, kẻ giết Liệu Tam, ta làm việc không hề lưu lại dấu vết, mặc dù ngươi đoán được, nhưng cũng tuyệt đối không thể chứng thực được “.

Lạc Nhu nở nụ cười, khuôn mặt yêu kiều động nhân sáng bừng, “ Tốt ! Đúng là ngươi, ngươi hiện tại đã thừa nhận rồi, chúng ta cũng nên tính toán xem, ngươi nên thực hiện bổn phận kẻ thua cuộc như thế nào đây ? “.

Niệm Băng cũng cười, “ Không, đương nhiên là không. Ta vừa nói rồi, mặc dù ngươi đoán được, thế nhưng, ngươi vẫn thua cuộc “.

Lạc Nhu sắc mặt khẽ biến, nói : “ Ngươi có ý tứ gì ? Bởi vì ta không có chứng cứ, thì nói ta thua sao ? Chúng ta lúc đầu đánh cuộc, chỉ là đoán ra chức nghiệp của ngươi, ta đã đoán được rồi, là một nam nhân, ngươi sẽ không nuốt lời như vậy chứ “.

Niệm Băng ha ha cười, “ Buồn cười, cứ cho ta chẳng là người tốt gì, nhưng vẫn biết khinh thường việc xấu, thắng là thắng, mà thua là thua, dám đánh cuộc thì dám nhận thua, đạo lý này ta hiểu. Ta sở dĩ nói ngươi thua, là bởi vì ngươi căn bản đã đoán sai chức nghiệp của ta. Sát thủ, cũng không phải chức nghiệp chân chính của ta, chỉ bất quá nhân tiện thấy Liệu Tam kia không vừa mắt mà làm thôi. Đương nhiên, ma pháp sư cũng không phải “.

Lạc Nhu hoàn toàn ngây dại, nàng ánh mắt Niệm Băng nhận thấy, Niệm Băng cũng không nói dối, vẻ tự tin tuyệt đối của hắn là không thể nào làm giả được , “ Không, ta không tin, ta không tin. Nếu ngươi không phải là ma pháp sư hoặc là sát thủ, sao lại có được thành tựu như hiện tại ? Ngươi là đại ma pháp sư trẻ tuổi nhất a ! “.

Niệm Băng trong mắt toát ra một tia quang mang khiếp người, thản nhiên nói : “ Đúng là lúc nên giải quyết một việc rồi. Lạc Nhu tiểu thư, ta sẽ dùng hành động cho ngươi thấy, chức nghiệp chân chính của ta là gì. Mời theo ta “. Nói, hắn xoay người đi ra phía cửa.

Mới vừa đi tới cửa, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Niệm Băng mở cửa, thấy Long Linh đang cầm một kiện băng hệ ma pháp sư bào mới tinh đích đứng ở ngoài cửa, vừa thấy Niệm Băng, mỉm cười nói : “ Các ngươi nói chuyện thế nào rồi ? Cái này cho ngươi, thay đi “.

Niệm Băng cầm lấy y phục, nhìn ánh mắt nhu hòa của Long Linh, trong lòng chợt rung động, nếu có thể lấy được một thê tử như vậy, thì quả là may mắn. Ý niệm trong đầu sinh ra rất nhanh, nhưng biến mất lại còn nhanh hơn, sau chút do dự, hắn lập tức khôi phục lại bình thường, “ Chúng ta đã nói xong rồi, đang chuẩn bị ra ngoài, Linh nhi, ngươi cũng cùng đi nữa “.

Long Linh mỉm cười, nói : “ Ta ? Sẽ không ảnh hưởng gì tới các ngươi sao ? “.

Niệm Băng lắc đầu, nói : “ Đương nhiên là không, chúng ta đều là bằng hữu, các ngươi chờ một chút, ta đi thay y phục “.

Một lát sau, khi Niệm Băng ra khỏi phòng tắm, hắn lại biến thành một băng hệ đại ma pháp sư, Long Linh một lần nữa nhìn hắn khôi phục lại vẻ anh tuấn, không khỏi cười đầy thiện ý, mà Lạc Nhu bên cạnh lại cúi đầu không nói, tựa hồ nghĩ đến gì đó. " Hai vị tiểu thư xinh đẹp, chúng ta có thể xuất phát rồi “.

Long Linh tò mò hỏi : “ Chúng ta đi đâu ? “.

Niệm Băng thần bí cười, nói : “ Tới một chỗ ngươi rất quen thuộc, Linh nhi, ngươi không muốn biết là ta đang làm gì sao ? “.

Long Linh ngây ra một lúc, hỏi : “ Ngươi ? Ngươi không phải là ma pháp sư sao ? Chẳng lẽ ngươi còn có phó nghiệp gì ư ? “.

Niệm Băng lắc đầu, nói : “ Không, ngươi sai rồi, ma pháp sư mới là phó nghiệp của ta, đi thôi, Linh nhi tiểu thư, Nhu nhi tiểu thư “.

Lạc Nhu nghe Niệm Băng lần đầu tiên gọi mình là Nhu nhi, trong lòng xuất hiện một tia khác thường, ngẩng đầu nhìn hắn, nói : “ Được, ta muốn xem, ngươi dùng gì để chứng minh. Chúng ta đi “.

Ra khỏi đại môn của ma pháp sư công hội, Lạc Nhu hỏi : “ Tới chỗ đó có xa không? Ngươi định đưa chúng ta đi như thế nào ? “.

Niệm Băng ngây ra một lúc, nói : “ Không gần, ở trung tâm của thành “.

Lạc Nhu trợn to mắt nhìn hắn, nói : “ Ngươi không phải là muốn chúng ta đi bộ theo ngươi chứ. Này, chúng ta là thục nữ a, thật sự là khoong chịu nổi ngươi “. Vừa nói, nàng đi tới một bên, vẫy tay, Niệm Băng nhìn theo nàng vẫy, thấy một mã xa lộng lẫy đang tiến lại gần, bốn con ngựa lớn màu trắng khiến hắn nhớ tới chuyện cũ, đúng vậy, nhân gia đường đường là bá tước tiểu thư, hẳn phải có mã xa mới đúng, có cái này, đỡ phải đi bộ rồi.

Lạc Nhu xoay người lại nói : “ Lên xe đi, thật không hiểu cuối cùng thì ngươi là loại người gì “.

Nghe lời nói quái dị của nàng, Niệm Băng chỉ mỉm cười, ba người cùng nhau tiến vào mã xa.

Trong mã xa tỏa ra hương khí nhàn nhạt, chỗ ngồi mềm mại, ngồi thấy phi thường thoải mái, Lạc Nhu hướng về phía Niệm Băng nói : “Cuối cùng là đi tới đâu, ngươi cũng phải nói địa chỉ cho xa phu chứ “.

Mỉm cười, Niệm Băng đáp : “Trước tiên cứ đi về phía trung tâm thành, tới đó rồi các ngươi tự nhiên sẽ biết “.

Mã xa phi nhanh, mã xa mang theo tiêu chí quý tộc của bá tước phủ, người trên đường không dám không tránh, cơ hồ không hề bị trì hoãn, chỉ khoảng nửa canh giờ, đã đưa Niệm Băng ba người tới khu vực trung tâm phồn hoa nhất của Băng Tuyết thành.

Dọc đường đi, Niệm Băng không nói một câu, ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, Long Linh kinh ngạc phát hiện, hắn đang tiến hành minh tưởng, trong lòng cảm thấy thương cảm, mấy ngày nay tới giờ, hắn quả thực là quá mệt mỏi rồi.

" Này, tỉnh dậy đi “. Lạc Nhu bất mãn đẩy Niệm Băng đang nhắm tịt mắt.

Niệm Băng mở mắt, kéo màn xe nhìn ra bên ngoài, nói : “ Được rồi, dừng ở chỗ này đi, hai vị tiểu thư, chúng ta xuống xe “.

Dù cho Lạc Nhu thông minh, hiện tại cũng mơ hồ không rõ Niệm Băng cuối cùng muốn làm gì, cau mày cùng với Long Linh trước sau theo Niệm Băng xuống xe, nhìn khắp chung quanh, đây chính là đường cái ở trung tâm Băng Tuyết thành.

Niệm Băng chỉ về một trong những chiêu bài bên đường, nói : “ Đi thôi, đó là điểm đến của chúng ta “.

Khối chiêu bài này, Long Linh cùng Lạc Nhu rất quen thuộc, chính là một trong những phạn điếm nổi danh của Băng Tuyết thành, Thanh Phong Trai.

Lạc Nhu thần sắc bất thiện nhìn Niệm Băng nói : “ Ngươi sẽ không nói với ta, chức nghiệp chân chính của là phách sài đấy chứ ? Nếu là như vậy, ta nghĩ, ta không cần tiến vào, ở cùng một chỗ với một kẻ không tuân thủ đổ ước, ta sẽ thật mất mặt “.

Niệm Băng nhìn vào mắt Lạc Nhu, không hề nhân nhượng, trong hai cặp mắt cùng màu lam, đều tự toát ra vẻ tự tin, mắt đối mắt, tinh thần lực của Lạc Nhu tự nhiên không thể so sánh với Niệm Băng vốn tu luyện ma pháp, nhanh chóng bại trận, “ Này, rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi nói đi ! “.

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 505

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.