Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Ám Thiên Hương

Phiên bản Dịch · 6458 chữ

Nhìn lần đầu thì tựa hồ như là thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi, nhìn kỹ lại thì có chút phong phạm của thiếu phụ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Những ưu điểm trên thân thể của nữ nhân có thể có, tất thảy xuất hiện ở trên người mỹ nữ có Ngũ thải xướng pháp này. Không cần sử dụng năng lực gì thì thân hình nàng ta đã là nguồn gốc của sự mê hoặc rồi.

Khi hai mắt Niệm Băng cùng đôi mắt màu đen kia của nàng đối diện, trong phút chốc đầu óc Niệm Băng như rơi vào trạng thái trống không, mơ hồ. Ngay sau đó, hắn nghe thấy một tiếng nổ mạnh. Khi hắn khôi phục lại sự thanh tĩnh là lúc phát hiện chính mình vẫn đứng ở chỗ cũ không di chuyển như trước nhưng tinh quang bên trong Thiên Nhãn huỵêt của mình không biết thế nào lại xoay chuyển cực tốc. Từng tầng quang mang bảy sắc không ngừng từ trong Thiên Nhãn huyệt phun ra, tự động ngưng kết thành một bức tường ánh sáng ở trước người Niệm Băng. Hai mắt Niệm Băng không lộ chút ý thức, chỉ bằng Thiên Nhãn huyệt quan sát toàn bộ ngoại giới.

Thanh âm có chút kinh ngạc của Hắc Ám Thiên Hương vang lên, “Nhân loại, ngươi thực khiến ta giật mình. Từ khi ta tới đây, ngoại trừ bốn tên thần nhân kia, ngươi chính là kẻ thứ nhất có thể từ trong Tinh Thần không gian của ta vùng thoát ra. Ngay cả Ma Nhãn (Ma Mâu) của ta mà cũng không thể khiến cho tinh thần của ngươi thất thủ. Điều này e rằng ngay cả những thần nhân đó cũng vô pháp làm được. Ta cũng không hiểu ở trên Thần đại lục này, lại xuất hiện một cao thủ giống như ngươi từ khi nào.”

Lời của Hắc Ám Thiên Hương tựa hồ tán dương nhưng khiến Niệm Băng trong tim tầng tầng sợ hãi. Nếu hắn vẫn là nhân loại mà nói, có lẽ thân thể đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm. Vừa rồi chỉ trong nháy mắt, hắn suýt nữa đã thất thủ dưới sự công kích của Ma nhãn, may mắn là tinh thần lực tự động phát lên phòng ngự mạnh mẽ mới có thể đưa hắn từ bên bờ vực tử vong kéo trở về.

"Hắc Ám Thiên Hương, ngươi không cần hỏi ta là từ đâu mà đến. Ta tới nơi này cũng không hề có ý đối địch với ngươi, chỉ là muốn lấy vài thứ từ chỗ của ngươi. Chỉ cần có thể lấy được thứ ta muốn, ta lập tức sẽ rời đi." Nói ra những lời này, cả Niệm Băng đối với chính mình cũng cảm giác có chút buồn cười. Chỉ là tinh thần lực của hắn vừa mới phải chịu một sự kích thích mạnh, thần trí còn chưa hoàn toàn thanh tĩnh.

Hắc Ám Thiên Hương nở nụ cười, "Hảo a! Ta cũng không có phản đối ngươi đi lấy. Không phải sao? Ngay từ đầu ta bảo ngươi nhảy xuống, chỉ là ngươi không dám mà thôi. Ôi, được rồi, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi một chút, ngươi làm sao lại biết ta ẩn tàng ở trong thác nước Tử Thần? Đáng lẽ ra, lấy thực lực của ngươi phải không thể phát hiện ra sự tồn tại của ta chứ. Tinh Thần lĩnh vực của ta là hoàn toàn phóng thích, bất luận ngươi ở nơi nào xung quanh thác nước Tử Thần, đều sẽ cảm giác được tinh thần là từ bốn phương tám hướng mà đến mới đúng."

Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói: "Có lẽ là bởi vì ngươi quá tự tin vào chính mình đó thôi. Không sai, ta vốn không cảm giác được tinh thần lực của ngươi, nhưng chính lúc ngươi tăng mạnh ngữ điệu, nói lặp lại ra hai chữ nhảy. Tinh Thần lực của ngươi lại xuất hiện một tia sơ hở rất nhỏ, bị tinh thần lực của ta phát hiện, hơn nữa cũng phải thêm vào một chút suy đoán đơn giản, mới tìm được vị trí của ngươi."

Hắc Ám Thiên Hương dung nhan tuyệt mỹ thần tình thoáng lộ ra vẻ tức giận, nhưng cho dù là tức giận, dung mạo của nàng vẫn cứ rất động lòng người. Đáng tiếc, vì Niệm Băng cố ý dùng Thiên Nhãn huyệt để quan sát, nên cũng không thể nhìn được dung mạo động lòng người của nàng. Chỉ có thể nhìn thấy năng lượng thay đổi hình thái hai màu xám, đen vòng quanh nàng.

Năng lượng của Hắc Ám Thiên Hương cực kỳ quái dị, từ trên người nàng Niệm Băng thậm chí không cảm giác một tia Hắc Ám khí tức hoặc là Tử Vong khí tức, đứng ở đó nàng tựa như một người thường, năng lượng trong cơ thể nàng cũng có vẻ phi thường ổn định, tựa hồ không có năng lực gì. Nhưng mà, Niệm Băng lại ý thức rất rõ ràng sự cường đại của Hắc Ám Thiên Hương, hắn thậm chí có thể đoán được, bây giờ cái mình sử dụng Thiên Nhãn huyệt thấy, đều là Hắc Ám Thiên Hương sau khi đã trải qua tinh thần lực ngụy trang, muốn cho chính mình thấy. Tinh thần lực của nàng chỉ có trên mình mình. Ngoại trừ từng gặp qua Sinh Mệnh chi thần Tạp Áo kia thực lực thâm sâu không lường ra, Hắc Ám Thiên Hương là người mạnh nhất mà Niệm Băng đã gặp.

“Nguyên lai là như vậy, xem ra, tinh thần lực của ta như cũ chưa có đạt tới Viên Dung chi cảnh, nhân loại, ngươi thấy ta đẹp chứ?” Thanh âm của nàng có chút thanh u, nhưng thần kỳ, lúc này trong thanh âm lại không có cộng thêm tinh thần lực công kích gì.

Niệm Băng lạnh nhạt nói: “Ngươi rất đẹp, có thể nói, ngươi là người đẹp nhất trong những nữ nhân ta đã thấy, nhưng ngươi dù sao cũng không phải nhân loại.”

Hắc Ám Thiên Hương mỉm cười, nói: “Ngươi như thế nào có thể xác định ta không phải nhân loại đi? Chẳng lẽ ma thú sau khi tu luyện tới trình độ nhất định có thể biến hóa thành người, mà người sau khi tu luyện tới một trình độ nhất định sao không thể biến thành ma thú chứ? Tựa hồ không hề có cái đạo lý như vậy.”

Niệm Băng chậm rãi tiến lên từng bước, nhắm hai mắt lẳng lặng đối diện Hắc Ám Thiên Hương “Mấy cái này đều là chuyện của chính ngươi, đối với ta không có quan hệ gì. Ngươi không phải vừa nói để cho ta nhảy xuống sao? Hảo, lúc này ta trước tiên liền nhảy, ngươi có thể khai mở rồi.”

Hắc Ám Thiên Hương sửng sốt, nói: "Ngươi thật sự muốn nhảy?"

Niệm Băng hỏi ngược lại: "Cái này không phải ngươi hy vọng sao?"

Hắc Ám Thiên Hương gật đầu, nói: "Tốt lắm, ngươi nhảy đi." Kèm theo một nụ cười kỳ dị, thân thể của nàng phảng phất không có trọng lượng gì tự phiêu phù lên, để mở đường ở phía trước.

Niệm Băng như trước nhắm mắt lại, đi từng bước hướng phía trước, khi hắn đi tới vách núi mới dùng lại, dưới chân không ngừng truyền tới tiếng nổ vang của thác nước Tử Thần, may mắn Hắc Ám Thiên Hương không có hướng hắn phát động công kích, nếu không, Niệm Băng thật không biết chính mình có thể kiên trì được hay không.

“Nhảy a! Ngươi không phải muốn nhảy sao? Chẳng lẽ ngươi bây giờ đã sợ hãi hay sao?” Thanh âm của Hắm Ám Thiên Hương có chút trêu tức vang lên.

Niệm Băng mỉm cười, nói: “Đương nhiên là ta muốn nhảy, bất quá, trước đó, ta muốn hỏi ngươi một sự tình.”

Hắc Ám Thiên Hương sửng sốt một chút, nói: “Ngươi hỏi đi, nhưng không có nghĩa là ta nhất định phải trả lời ngươi.”

Niệm Băng đột nhiên mở hai mắt, chính diện nhìn thẳng Hắc Ám Thiên Hương, ngữ khí trong nháy mắt trở nên trầm thấp rất nhiều "Ngươi cùng Sinh Mệnh chi thần Tạp Áo đến tột cùng là quan hệ gì?"

Lời này vừa nói ra, Hắc Ám Thiên Hương trôi nổi trong không trung ngây người một chút, quang mang trong mắt lập tức trở nên mông lung, liền trong nháy mắt này, hào quang bên trong Thiên Nhãn huyệt của Niệm Băng đại phóng, Thất Thải quang mang ngưng kết thành một cây tế châm, như tia chớp hứơng mi tâm của Hắc Ám Thiên Hương đâm tới. Mà Niệm Băng chính mình thì phi thân nhảy xuống, thân thể ở trong không trung vẽ nên một đường vòng cung, chợt hướng trong thác nứơc Tử Thần phóng đi.

Sự thất thố của Hắc Ám Thiên Hương chỉ duy trì trong nháy mắt, nhưng một chút chần chừ này Niệm Băng đã có thể hoàn thành rất nhiều việc, Tinh Thần châm khiến cho Hắc Ám Thiên Hương phát ra một tiếng hét thảm, toàn thân phát xuất một tầng ngũ thải quang mang. Thân thể trong không trung liên tiếp mấy lần quay cuồng mới miễn cưỡng ổn định lại. Mà dưới sự lôi kéo của tinh thần, Niệm Băng phi thân về phía trong thác nước so với nàng càng không chịu nổi, toàn thân tử vong khí tức màu xám đại phóng, trong miệng kêu thảm một tiếng, thân thể trong lúc cực lịêt rung động, như cũ hướng thác nước Tử Thần phóng đi.

Niệm Băng trước khi hành động đã đem hết thảy đều tính cực kỳ rõ ràng. Hắn đương nhiên không rõ Hắc Ám Thiên Hương cuối cùng muốn làm cái gì, nhưng hắn cũng hiểu được, bất luận như thế nào, chính mình đều nhất định phải nhảy xuống, chỉ cần như vậy mới có thể lấy được Quả Thật mà Tạp Áo bắt mình lấy, ba khối Quả Thật đó, chỉ sợ đều là Thiên Hương quả như lời Hắc Ám Thiên Hương nói. Cho nên, hắn trước tiên dùng ngôn ngữ nói khích Hắc Ám Thiên Hương, khi khiến cho Hắc Ám Thiên Hương mở đường, hắn nhanh chóng tiếp cận phía trên Thác nước Tử Thần, thừa dịp Hắc Ám Thiên Hương bị lời nói của mình kích thích thất thần trong nháy mắt, phát động tinh thần công kích cực mạnh. Đồng thời lúc công kích, hắn cũng tính tóan chắc mình cũng bị thương tổn không nhẹ. Thân thể của cương thi bị thương tổn đương nhiên sẽ không đổ máu, thương tổn lớn nhất đối với cương thi chính là hoàn toàn do Tử Vong khí tức tinh khiết tạo thành. Đồng thời khi tự thân phóng thích Tử Vong khí tức, thì càng có khả năng dưới tình huống không bị thương tổn nhảy vào trong thác nước, trong thời gian ngắn như thế, cũng là cực hạn mà Niệm Băng có thể làm.

Mắt nhìn thấy thân thể Niệm Băng muốn nhảy vào trong thác nước, Hắc Ám Thiên Hương vừa mới ổn định thân hình con mắt động lòng người lại toát ra một tia tàn khốc và đùa cợt.

Ầm...., trong nháy mắt thân thể Niệm Băng lọt vào thác nước, hắn đột nhiên phát hiện toàn bộ trước mắt không hề là thác nước, mà biến thành thân núi màu xanh. Tử vong khí tức xung quanh trong nháy mắt bốc lên, đem tử vong khí tức trên người mình hoàn toàn xâm thực, đồng thời bao vây thân thể của chính mình, dưới sự lôi kéo của một cỗ lực lượng rất lớn, hướng hồ nước phía dưới chìm xuống.

Thời khắc này, Niệm Băng mới chính thức hiểu được, thác nước Tử Thần chính mình dùng tinh thần lực cảm thụ dĩ nhiên là huyễn tượng, là huyễn tượng của Hắc Ám Thiên Hương dùng tinh thần lực tạo ra, chính trong nháy mắt này, Niệm Băng trước mắt phảng phất mở ra một cánh cửa lớn, hắn đột nhiên phát hiện, nguyên lai tinh thần lực có thể sử dụng như vậy. Đáng tiếc, hiện tại đã không cho hắn nhiều liên tưởng và lĩnh ngộ, sự thật tàn khốc dẫn thân thể hắn hướng trong cái hồ màu xanh biếc tràn ngập tử vong khí tức kia rơi xuống.

Ùm một tiêng, thân thể Niệm Băng trên mặt hồ bắn tung lên mảnh lớn bọt nước, cơ hồi không có dừng lại, thân thể của hắn đã bị hồ nước hoàn toàn thôn phệ.

Hắc Ám Thiên Hương trôi nổi ở trên vị trí Niệm Băng trầm xuống nhìn thấy một mảnh rung động kia dần dần biến mất, trong mắt không khỏi toát ra một tia hào quang nghi hoặc, thì thào tự nhủ: “Hắn vì cái gì lại hỏi ta cùng với Tạp Áo có quan hệ đi? Chẳng lẽ hắn đã biết bí mật gì? Xem ra nhân loại này tịnh không thuộc Thần Chi đại lục, nếu không, hắn không có khả năng có được tinh thần lực mạnh mẽ như vậy, ở trên phiến Thần Chi đại lục này, tất cả Thần nhân sớm đã ngộ đạo. Hừ, bắt hắn tới hỏi là được.”

Y phục rực rỡ trên người dần dần biến thành một bộ váy dài màu đen, tướng mạo của Hắc Ám Thiên Hương như cũ xinh đẹp, nhưng khí tức lại bởi vì toàn thân biến thành màu đen mà có vẻ nồng đậm rất nhiều, nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt trở nên dị thường lãnh đạm, lấy tay nhẹ huy, hướng trong mặt hồ ấn xuống.

Đột nhiên, Hắc Ám Thiên Hương thân thể chấn động, nàng lần đầu tiên chính tức toát ra vẻ giật mình, bởi vì, dưới sự dò xét của tinh thần lực, nàng thế nhưng tịnh không phát hiện ra Niệm Băng đã nhập vào trong hồ.

"Không, cái này không có khả năng." Hắc Ám Thiên Hương trong lòng hoảng hốt, vô ý thức, nàng nghĩ tới cái gì, cơ hồ không có gì do dự phi thân ra, hướng nham bích lúc trước Niệm Băng đụng vào bên cạnh năm trượng đánh tới, mà nơi đây nham bích cũng đã xuất hiện biến hóa, thác nước Tử Thần nghiêng nghiêng lại xuất hiện, nơi này mới là thác nước Tử Thần chân chính.

Một đạo thân ảnh như tia chớp từ trong hồ nước nhảy lên, tại tốc độ mà Hắc Ám Thiên Hương vô pháp dùng mắt quan sát một khắc, trong nháy mắt theo thác nước xâm nhập vào. Đạo thân ảnh kia, chính là Niệm Băng.

Hắc Ám Thiên Hương đồng dạng nhập vào thác nước, lúc này, Niệm Băng đứng trước mặt nàng toàn thân ướt át, mà Niệm Băng thì vừa lúc đứng ở bên cạnh một gốc cây nhỏ chỉ cao có ba thước, tay phải của hắn đã cầm một trái Quả Thật màu nhũ trắng, cây nhỏ lắc lư, tựa hồ tùy thời đều có có thể bị Niệm Băng phá hủy, "Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ không trùng động, nếu không, khối Quả Thật xinh đẹp này chỉ sợ cũng phải xong đời." Trong thanh âm của Niệm Băng để lộ một tia ý tứ trêu tức, nhìn Hắc Ám Thiên Hương, hắn cười. Trên cây có hai khối Quả Thật khác, cùng với cái cây lung lay như muốn ngã.

Hắc Ám Thiên Hương ánh mắt có chút ngốc trệ, nàng rất rõ ràng thực lực của Niệm Băng đạt tới trình độ nào, nàng thật sự không thể tin tưởng rằng tất cả phát sinh trước mắt là sự thật, "Không có khả năng, tuyệt không có khả năng này, ngươi là làm như thế nào mà tới được?"

Niệm Băng mỉm cười, nói: " Hắc Ám Thiên Hương cường đại, không biết ngươi là hỏi cái phương diện nào đi? Là hỏi ta vì cái gì có thể trong hồ nứơc Tử Vong sinh tồn, hay là hỏi ta vì cái gì có thể thuận lợi tìm được thác nước Tử Vong chân chính đi? Kỳ thật, ngươi đã làm một cái sai lầm, thì chính là đối với năng lực của chính mình quá tin tưởng. Quả thật, tổng thể năng lực của ta so với ngươi thì phải hổ thẹn rất nhiều, nhưng có điều ngươi lại đã bỏ qua, đó là tinh thần lực của ta cùng ngươi chênh lệch cũng không phải quá lớn, nếu không, ngươi cũng sẽ không bị tinh thần lực công kích của ta bị thương. Đương nhiên, ta bị thương so với ngươi nặng hơn, nhưng sau khi rơi vào hồ nước ta cũng có chút cơ hội."

Hắc Ám Thiên Hương trên mặt đã không còn nụ cười dịu dàng đáng yêu, lãnh đạm nhìn Niệm Băng, nói: "Ta chỉ muốn biết, bằng của ngươi lực lượng là như thế nào từ trong Tử Vong hồ thoát ra. Mặc dù Tử Vong hồ nước cũng sẽ không chính thức hủy diệt tử linh, nhưng lấy cương thi thân thể của ngươi không tinh khiết, trong Tử Vong hồ không có khả năng có năng lực hành động, sẽ bị tử vong khí tức hoàn toàn phong ấn."

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Thật không? Vậy ngươi cũng đã quá đánh giá thấp ta, ta nói rồi, so tổng hợp thực lực, ta cùng ngươi một bầu trời một mặt đất, nhưng tinh thần lực của ta lại có chút ít cũng không thể so ngươi yếu nhiều lắm, hơn nữa, lúc đó ta đụng vào nham bích, đã từ trong năng lực của ngươi hiểu được rất nhiều thứ, dùng phương pháp sử dụng tinh thần lực ngươi đã chỉ điểm ta. Không sai, giống như lời của ngươi vậy, khi ta vừa mới vừa rơi vào Tử Vong chi hồ, đã bị Tử thần nước cực kỳ nồng đậm này vây khốn, thân thể cương thi của ta căn bản không thể cùng mấy cái Tử Thần nước này chống lại. Nhưng trong khi đó, lại không ảnh hưởng tinh thần lực của phát huy tác dụng, tinh thần lực của ngươi có thể sinh ra huyễn tượng, chẳng lẽ ta không thể học tập một chút, dùng tinh thần lực mô phỏng Tử Vong khí tức chung quanh cùng hồ nước dung hợp sao? Đợi khi Tử Vong khí tức chung quanh cảm nhận được ta là đồng loại của chúng nó, đối với ta còn như thế nào sẽ có uy hiếp đi? Cho nên, ta mới có thể đuổi đến nơi đây. Có lẽ ngươi còn không biết, trước khi trở thành cương thi, ta là một gã ma pháp sư, mà ma pháp Mô phỏng chính là phương hướng ta chủ yếu tu luyện."

Hắc Ám Thiên Hương ánh mắt lấp lánh nhìn Niệm Băng, dung nhan tuỵêt mỹ của nàng ở trong mắt của Niệm Băng tịnh không có chỗ nào đáng yêu, Niệm Băng rất rõ ràng, đối mặt địch nhân cường đại như thế, chính mình chỉ cần hơi không cẩn thận, lập tức thì có khả năng bị huỷ diệt.

Hắc Ám Thiên Hương đột nhiên nở nụ cười, "Hảo, xem ra ta quả thật là đã đánh giá thấp ngươi, tinh thần lực của ngươi quả nhiên rất mạnh. Bất quá ngươi chỉ là một nhân loại, ngươi nghĩ như vậy có thể uy hiếp đến ta sao?"

Niệm Băng cúi đầu nhìn về phía Quả Thật trong tay, "Ta vốn từ đầu không nghĩ muốn uy hiếp đến ngươi, ta chỉ là muốn mang vài Quả Thật đi. Ta nghĩ, ba quả này đối với ngươi cũng rất trọng yếu. Nếu ngươi nhất quyết đối với ta công kích mạnh mẽ, thì với tinh thần lực của ta cho dù không thể cùng ngươi đối kháng, thì việc trong nháy mắt đem mấy quả này hủy diệt vẫn là có thể làm được. Đừng ép ta làm việc mà chính ngươi không không muốn, ngươi cũng không mong muốn xuất hiện có kết quả ngọc đá cùng tan chứ."

Nhìn hình dáng đáng giận kia của Niệm Băng, Hắc Ám Thiên Hương đột nhiên quyến rũ cười, nói: "Ngươi cần gì phải cướp mấy quả này đi? Tạp Áo bảo ngươi tới lấy chúng, đơn giản là hứa với ngươi điều kiện gì, vịêc nàng ta có thể làm được, ta vị tất cũng không thể làm được. Có lẽ, ta có thể trợ giúp ngươi đi? Cùng Tạp Áo so với, ta thật là dễ nói chuyện nhiều chứ."

Mỉm cười, Niệm Băng nói: "Ngươi là Hắc Ám chưởng khống giả, cũng là kẻ mạnh nhất mà ta thấy đến nay có thể sử dụng hắc ám năng lượng, cho dù là Vu yêu cũng vô pháp cùng ngươi so sánh.Có điều ngươi dù sao cũng chỉ là một người của Hắc Ám thế giới, ngươi có thể khiến cho ta từ cương thi một lần nữa biến thành người, giao cho ta sinh mệnh lực mới sao? Ta nghĩ, cái này mới là không thể."

Hắc Ám Thiên Hương nói: "Không sai, ta là không thể giúp ngươi khôi phục lại sinh mệnh lực, nhưng trở thành một hắc ám giả có cái gì không tốt? Ta có thể cho ngươi một lần nữa có được tất cả cảm giác của nhân loại, thậm chí một lần nữa có được năng lực sử dụng ma pháp, ngoại trừ không có sinh mạng lực ra, cùng những người khác không có gì khác nhau. Chẳng lẽ cái này không thể so với ngươi một lần nữa biến thành người càng tốt sao?"

Niệm Băng sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn Hắc Ám Thiên Hương, tinh thần lực của hắn mặc dù không có chút buông lỏng, nhưng thần sắc địch ý lại giảm đi một ít, "Ngươi có thể làm cho ta một lần nữa có được cảm giác của người? Ta nên hay không nên tin tưởng ngươi đây?" Ánh mắt trong cặp mắt màu đen kia của Hắc Ám Thiên Hương càng trở nên nhu hòa. "Vì cái gì lại không? Ta đối với ngươi cũng không có nhiều yêu cầu, chỉ cần ngươi đồng ý buông tha mấy trái Thiên Hương Quả đáng yêu này. Ta liền thực hiện lời hứa của chính mình."

Niệm Băng buông lỏng Quả Thật trong tay ra, hai tay giơ cao lên, chậm rãi đi tới ngoài ba thước trước mặt Hắc Ám Thiên Hương. “Cứ như vậy đi.” Thần sắc của hắn thập phần bình tĩnh.

Lần này tới phiên Hắc Ám Thiên Hương sững sờ "Ngươi chỉ có như vậy mà liền tin tưởng ta? Nếu như ta đổi ý đi? Đừng quên, ta có thể sai bảo người của Hắc Ám thế giới."

Niệm Băng nở nụ cười, "Nếu ngươi muốn giết ta, ta sớm đã chết."

“Vì sao nói như vậy?” Hắc Ám Thiên Hương tò mò hỏi.

Niệm Băng lạnh nhạt nói: “Rất đơn giản, bởi vì, Hắc Ám Thiên Hương chẳng khác Tạp Áo, Sinh Mệnh chi thần, ta nói đúng chứ?”

Hắc Ám Thiên Hương chấn động toàn thân, ánh mắt trong ngươi màu đen trong nháy mắt trở nên sắc bén. Không thấy nàng thực hiện động tác như thế nào nhưng một vòng hào quang màu đen nhàn nhạt đã vây ở trên thân thể Niệm Băng. Tử vong khí tức mênh mông giống như lốc xoáy bao vây vòng quanh thân thể Hắc Ám Thiên Hương và Niệm Băng xoay tròn, Niệm Băng có thể rõ ràng cảm giác được, trong tử vong khí tức vây quanh chính mình rõ ràng kèm lẫn tinh thần lực của Hắc Ám Thiên Hương.

“Thẹn quá hóa giận sao? Tạp Áo tiểu thư, chẳng lẽ nàng đã đùa đủ rồi?” Niệm Băng mỉm cười nhìn Hắc Ám Thiên Hương, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức.

Thần sắc của Hắc Ám Thiên Hương trở nên lạnh lẽo, "Ngươi làm sao mà phát hiện được?"

Niệm Băng nói: “Có phải là ngươi cảm thấy ta gây cho ngươi quá nhiều ngạc nhiên chăng? Kỳ thật, tất cả sơ hở đều là do ngươi tự mình làm lộ ra.”

“Ô?” Hắc Ám Thiên Hương nghi hoặc nhìn Niệm Băng, nói: “Là bởi vì ta thủy chung không xuất thủ đối với ngươi sao?”

Niệm Băng lắc đầu, nói: "Cái đó chỉ là một phương diện nhỏ trong đó mà thôi, trứơc khi ta lên núi, cũng đã nghe nói đại danh của ngươi, đồng thời cũng biết sự cường đại của ngươi, mà với thực lực cường hãn của ngươi như thế, ta lại như thế nào có thể trước sự thủ hộ của ngươi đi vào thác nước Tử Thần, cùng với lấy được ba trái Quả Thật kia đi? Nhiệm vụ của Tạp Áo giao cho ta rõ ràng là không có khả năng hoàn thành. Ngay cả là mấy ma thú trước khi ta tới nơi này gặp đều suýt nữa lấy mạng của ta. Đương nhiên, cái này cũng chỉ có thể khiến cho ta cảm giác được giữa ngươi cùng Tạp Áo có chút liên hệ không hiểu được, mà không thể chính thức phán đoán. Sau khi ta đi tới đỉnh núi, khi ngươi cùng ta nói chuyện thì bắt đầu lộ ra sơ hở. Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, ngươi xưng hô đối với ta vẫn là nhân loại, mà không phải thần nhân sao? Nếu không ai nói cho ngươi, ta nghĩ, ngươi không có khả năng phán đoán ra ta vốn không phải thần nhân trên Thần Chi đại lục."

Hắc Ám Thiên Hương nhíu mày, nói: "Bởi vậy, ngươi liền cảm thấy ta cùng Tạp Áo vốn là một người? Ngươi đừng quên, Tạp Áo sở hữu Sinh mệnh lực, mà ta có chính lại là tương phản hoàn toàn, tất cả là Tử vong lực."

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Sinh mệnh, cũng chung quy có kết cuộc giống nhau. Sinh mệnh cùng Tử vong mặc dù là hai cái cực đoan, nhưng ở dưới tình huống nhất định lại có thể chuyển hóa lẫn nhau, cho nên, cái này cũng có thể trở thành nguyên nhân giải thích cho ngươi. Đương nhiên, ngươi sẽ cảm thấy điều kiện của ta cũng chưa đầy đủ, có chút gượng ép phải không. Quả thật như thế, nhưng thời điểm khi ta vừa mới đối với ngươi thăm dò, cùng với ở thời điểm lúc trước ta hướng ngươi phát động công kích, ta nhắc tới đến hai chữ Tạp Áo, tinh thần lực của ngươi liền gặp phải dao động cực kỳ rõ ràng, chẳng lẽ, cái này còn không đủ để chứng minh liên quan giữa ngươi cùng nàng ta sao?"

Hắc Ám Thiên Hương lạnh lùng nói: "Vậy ngươi cũng không nên đoán chúng ta là cùng một người. Có thể chúng ta là bằng hữu, hay là tỷ muội thì sao?"

Niệm Băng nhún vai, nói: "Thế ngươi đã nói là đoán, cái gọi là đoán, chính là lớn mật giả thiết, cẩn thận chứng thực. Đã muốn phán đoán, thì ta vì cái gì không đoán cái khả năng tương đối nhỏ, nhưng kết quả lại càng có thể khiến ngươi giật mình đi?"

Hắc Ám Thiên Hương trợn to mắt nhìn hắn, "Chỉ đơn giản như vậy?"

Niệm Băng mỉm cười nói: "Chỉ đơn giản như vậy, mặc dù có chút ít điểm nghi ngờ, nhưng ta lại chỉ là phán đoán mà thôi."

Hắc Ám Thiên Hương nói: "Phán đoán của ngươi đúng là lớn mật, ngay cả tính mạng của chính mình cũng mang đánh cuộc, ngươi cảm thấy như vậy đáng giá sao?"

Mỉm cười, Niệm Băng trong mắt toát ra một tia thần quang nhàn nhạt, "Dù sao ta cũng không có cơ hội gì. Nếu ta tùy tiện hái quả, cũng tuyệt đối không thể từ trước mặt ngươi xông ra ngoài, ba quả kia là hy vọng của ta, ta tự nhiên sẽ không cam lòng đem chúng nó hủy diệt. Đã như vầy, ta vì cái gì không đánh cuộc một lần đi, vận khí của ta gần đây không tệ, ta cá cược là nhất định ngươi sẽ không giết ta."

Hắc Ám Thiên Hương nở nụ cười, "Nhân loại đều thông minh giống ngươi như vậy sao? Đáng tiếc, nhân loại thông minh luôn phải chết sớm, ngươi đã đánh cuộc sai, ta bây giờ đã muốn giết ngươi."

Vừa nói, bàn tay mảnh khảnh của nàng đã lặng lẽ ấn lên ngực của Niệm Băng, không có gì ra vẻ uy hiếp động tác nhìn qua rất nhẹ nhàng. Nhưng mà, một chưởng nhẹ nhàng kia lại kéo theo Tử vong khí tức bao bọc xung quanh, đem thân thể của Niệm Băng chắc chắn giam cầm ở bên trong, khiến cho hắn không thể nhúc nhích.

Niệm Băng không giãy dụa, trong mắt hào quang đại phóng, nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen kia của Hắc Ám Thiên Hương, mặc kệ nàng một chưởng kia đã ấn lên ngực mình. Lân phiến màu xanh sẫm dưới bàn tay trắng nõn kia đột nhiên hướng ra phía ngoài dao động từng vòng, làn da giống như sóng biển run rẩy, Niệm Băng toàn thân căng thẳng, cảm giác nghẹt thở rõ ràng truyền vào đại não. Lân phiến ở ngực dưới bàn tay nhỏ trắng nõn kia kịch liệt rung động, lân phiến màu xanh sẫm dần dần biến thành màu xanh tươi, đang màu xanh tươi dần dần biến thành màu xám tro.

Hắc Ám Thiên Hương giống như đang vỗ về ngực của tình nhân, ở trong ngực Niệm Băng nhẹ nhàng vuốt ve, mỗi lần vỗ về đều có một cỗ thống khổ phát ra từ linh hồn kích thích thân thể Niệm Băng khẽ run lên, nhưng thần quang trong mắt ngược lại càng mãnh liệt vài phân.

"Thật sự không sợ ta giết ngươi?" Hắc Ám Thiên Hương lúc này đã gần sát người Niệm Băng, bàn tay nhỏ lúc trước ở trên ngực hắn đưa lên phía trên, quần áo nửa thân trên của Niệm Băng hóa thành tro bụi biến mất, lân phiến trên người cũng dưới động tác của bàn tay nhỏ bé kia không ngừng thay đổi.

Hắc Ám Thiên Hương mặc dù nói lời muốn giết người, nhưng thanh âm của nàng lại phi thường mập mờ, ánh mắt quyến rũ nhẹ liếc qua thần quang trong mắt Niệm Băng. Tựa như làm nũng với tình nhân.

Niệm Băng miễn cưỡng nhẫn nhịn sự thống khổ của thân thể, "Ngươi đương nhiên sẽ không giết ta, nếu ta đoán không sai, ta đối với ngươi nhất định có giá trị lợi dụng rất lớn, ngươi lại như thế nào để ta chết đi. Đã là ngươi không giết ta, thì vậy cần gì phải cứ cố làm ra vẻ."

Hắc Ám Thiên Hương than nhẹ một tiếng, "Vận khí của ngươi thật sự là tốt lắm, không sai, ta cùng với Tạp Áo quả thật có quan hệ không tầm thường. Nhưng ngươi đã đoán sai, ta cùng với nàng cũng không phải một người. Nếu nàng là Sinh Mệnh chi thần, ta đây liền tính là Tử Vong chi thần đi. Mà thác nước Tử Thần này chính là nhà của ta. Ngươi đã muốn chết như vậy, đơn giản ta liền thành toàn ngươi, Tạp Áo quả thật bảo ta không được giết ngươi, bất quá, ngươi biết không? Bộ dáng kiêu ngạo của ngươi quá mức chán ghét, cho nên, ta quyết định có lẽ là không để ý tới thỉnh cầu của Tạp Áo, cứ như vậy giết ngươi đi. Ngươi nói được chứ?" Thanh âm của nàng rất nhẹ, trong lời nói nhỏ nhẹ nói rõ sinh tử của người khác đặc biệt có một loại cảm giác kỳ dị.

Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói: “Giết đi, dù sao ta bản thân cũng đã là người chết.”

Hắc Ám Thiên Hương ngẩng đầu nhìn Niệm Băng, sát khí từ trong đôi mắt chợt lóe lên, cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé nhẹ nhàng rời ngực Niệm Băng, tới khi tay nàng cách ngực Niệm Băng ba tấc thì ngừng lại, một chưởng này ấn xuống, đừng nói là một cương thi, cho dù là một con Hắc ám ma thú đỉnh cấp, chỉ sợ cũng phải hoàn toàn hủy diệt.

Chính lúc này, Niệm Băng đang thản nhiên đứng, chuẩn bị tùy thời nhận lấy cái chết đột nhiên di chuyển, thất thải quang mang như điện xạ phóng ra, tinh thần thật thể như mũi tên chợt hướng cái trán của Hắc Ám Thiên Hương đâm tới.

Hắc Ám Thiên Hương hừ lạnh một tiếng, tay phải giữ nguyên xu thế không thay đổi hướng ngực Niệm Băng chụp tới, con ngươi màu đen bắn ra hai đạo hàn quang lạnh lùng, bỗng nhiên đón nhận tinh thần công kích của Niệm Băng. Nhưng sự tình khiến nàng thật không ngờ đã xảy ra, tinh thần lực trong Thiên Nhãn Huyệt của Niệm Băng phát ra chỉ là vừa phát liền thu, cũng không có cùng tinh thần lực của nàng tiếp xúc, mà thân thể của Niệm Băng chợt lùi xa, tinh thần lực thu hồi trực tiếp đâm trên lòng bàn tay của Hắc Ám Thiên Hương. Mà thân thể của hắn cúi thấp xuống, một lần đảo người, hướng cây quả phía sau đánh tới.

“Hạt châu gạo, cũng phóng ra quang hoa?” ("chỉ là hạt gạo thường, mà cũng đòi phát sáng sao?" – ý tứ coi thường) Tay của Hắc Ám Thiên Hương đánh ra nhẹ nhàng vừa thu lại, một cỗ hắc sắc khí lưu nồng đậm nhẹ nhàng bay ra, cùng thật thể tinh thần lực của Niệm Băng cuốn cùng một chỗ, Niệm Băng thảm hô một tiếng, thân thể bay ngược trong không trung vừa chậm lại, toàn thân Tử vong khí tức tỏa ra mạnh mẽ, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Mà thân thể của Hắc Ám Thiên Hương cũng dừng lại một chút, tinh thần năng lượng trong mắt phóng thích nhẹ nhàng thu về, liền đang lúc nàng lực cũ đã dùng hết, lực mới chưa sinh, một đường bén nhọn vô hình đâm lên lưng của nàng.

"Phốc -" Thân thể của Hắc Ám Thiên Hương dưới lực tác dụng của sự trùng kích cự đại chợt nhào về phía trước, mở miệng phun ra một cỗ huyết vụ tạo thành từ chất lỏng màu đen, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, ở giờ khắc này, nàng thế nhưng đã mất đi sự khống chế đối với thân thể mình, thân thể đang vọt tới trước, trực tiếp đâm vào Niệm Băng đã bởi vì tinh thần lực bị phá mà ngã xuống đất phía trước.

Hai người đụng cùng một chỗ, nhất thời biến thành một mớ lăn lộn hỗn độn. Niệm Băng vô ý thức ôm chặt lấy thân thể Hắc Ám Thiên Hương, đó là một thân thể ấm nhuyễn mềm mại, phảng phất như không có xương cốt, nhưng ôm trong ngực trong lại tràn ngập co dãn, sự tuỵêt vời trong nháy mắt khiến cho Niệm Băng lại có chút mê mẩn. Trong lúc xoay người tịnh không có hướng Hắc Ám Thiên Hương hạ thủ.

Hắc Ám Thiên Hương lúc này bỗng chốc bị thương rất nặng, lại phun ra một ngụm chất lỏng màu đen, mà ở lưng của nàng, cũng không ngừng tuôn ra một luồng chất lỏng màu đen, năng lượng của thân thể phát ra rõ ràng đã yếu bớt hơn một nửa.

Niệm Băng cuối cùng vẫn là Niệm Băng, lấy cường độ tinh thần lực của hắn tịnh không có quá lâu mất tự chủ lập tức tìm lại chính mình, thân thể trong lúc lăn mình dồn sức đứng lên, trong ngực như trước ôm Hắc Ám Thiên Hương, mà tinh thần lực trong nháy mắt bộc phát, cố nén sự đau đớn kịch lịêt trong Thiên Nhãn huyệt, lại hướng Hắc Ám Thiên Hương phát động một lần thực chất tinh thần lực công kích nữa. Thật vất vả tìm được cơ hội, hắn lại như thế nào có thể buông tha cho đi? Mặc dù tại thời điểm phát động này Niệm Băng cảm giác thấy có chút thương tiếc, dẫu sao là dáng mạo xinh đẹp như vậy a! Cứ như thế nổ tung mà chết, quả thật có chút đáng tiếc.

"Muốn chết sao? Mau buông ta ra." Một thanh âm lạnh lùng vang lên, tinh thần lực của Niệm Băng mới xuất ra, toàn thân lại kịch lịêt rung động giống như bị điện giật. Hắn hoảng sợ phát hiện, trong ngực mình ôm đã không hề là Hắc Ám Thiên Hương tràn ngập Tử vong khí tức kia, mà là Sinh Mệnh chi thần Tạp Áo hoàn toàn do Sinh mệnh khí tức tạo thành, ngay cả bề ngoài cũng hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt bình thường của Tạp Áo, trang phục mộc mạc cùng Hắc Ám Thiên Hương hoàn toàn bất đồng. Tại thời khắc này, Hắc Ám Thiên Hương đã biến thành một người khác.

Niệm Băng đầu tiên là sửng sốt một chút, vừa định buông tay ra, nhưng hắn lập tức nghĩ tới có chỗ không đúng. Cố nén sự không thoải mái của chính mình đối với Sinh mệnh khí tức, dùng sức đem Tạp Áo ôm chặt, "Nghĩ hay đấy, ngươi nói thả thì thả hả! Hắc Ám Thiên Hương, ta biết tinh thần lực của ngươi am hiểu biến ảo, nhưng lúc này đây, ta tuyệt sẽ không bị mắc lừa. Ta ngược lại muốn nhìn, thời điểm khiến ngươi tâm thần rối loạn, còn có thể hay không tiếp tục biến thành bộ dáng của Tạp Áo lừa ta."

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 434

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.