Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quốc vương đích kế hoa

Phiên bản Dịch · 6124 chữ

Ánh mắt Yến Thiên Nam chợt lạnh đi, bây giờ hắn đã tỉnh hơn một chút, nhưng trên ngực dường như có một tảng đá lớn dị thường, khó chịu.

Hoàng hậu nghẹn ngào nói: ” Bệ hạ, người ám sát Ấn nhi nhất định là có thâm thù lớn với Ấn nhi, hoặc là Ấn nhi đối đãi với hắn có chỗ không phải nên hắn mới có thể làm như vậy. Chúng ta nhất định phải theo hướng này mà bắt tay vào điều tra.” .

Con thứ hai đã chết nhưng vốn là một nữ nhân khôn khéo, nàng cố nén bi thương trong lòng, âm thầm tranh thủ vì đứa con lớn nhất của mình.

Yến Cực hiểu được ý của mẫu thân, cũng nói giúp vào: ” Phụ hoàng, theo ta được biết, Ngũ đệ vừa mới trở về sáng nay.”

Yến Thiên Nam trong mắt hiện lên vẻ giận dữ : “ Ý của ngươi là Vân nhi làm ư?. Trái tim Vân nhi nhân hậu, làm sao có thể làm tổn thương thủ túc của mình cho được ?.”

Yến Cực thấy Yến Thiên Nam tức giận, liền vội vàng nói: ” Không , phụ hoàng à ! nhi thần không có ý đó. Nhi thần chỉ muốn người nhớ, để người phái thêm người bảo vệ Ngũ đệ, để ngừa hắn cũng sẽ bị thích khách gây thương tổn.”

Nghe Yến Cực nói vậy, sắc mặt Yến Thiên Nam nhất thời giãn ra rất nhiều, gật đầu nói: ” Đúng là như thế, Cực nhi ! ngươi đi xuống đi, truyền khẩu dụ của ta gọi Vân nhi tới gặp ”

Yến Cực biết, dù Yến Thiên Nam mặt ngoài không nói, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu nghi ngờ Ngũ đệ .

Lúc này hắn đang hưng phấn không thôi, mặc dù hắn vẫn cùng Yến Ấn hợp tác, nhưng hắn và Yến Ấn đều rất rõ ràng, một khi Ngũ hoàng tử Yến Vân bị bọn họ đánh bại, bọn họ khó có thể tránh khỏi tranh đấu lần nữa, may mà lúc này Yến Ấn đột nhiên chết đi làm hắn tự nhiên loại được một đối thủ. Vốn trước đây sử dụng người của lão Nhị, chỉ cần hắn sử dụng chút thủ đoạn thì ắt có được kết quả tốt.

Mà Yến Ấn đột nhiên chết, mặc dù không xác định có phải Yến Vân làm hay không, nhưng cơ hội đả kích Yến Vân lớn như vậy lẽ nào hắn lại bỏ qua. Tâm tư của Yến Cực tuyệt không giống bề ngoài tục tằn của hắn, chỗ âm trầm của nó còn hơn Yến Ấn vài phần .

Đúng lúc này, tiếng bên ngoài truyền vào: ” Ngũ hoàng tử Yến Vân cầu kiến bệ hạ.”

Ánh mắt Yến Thiên nam chợt sáng lên : ” Gọi Vân nhi vào đây” .

Bên cạnh, ánh mắt hoàng hậu lại toát ra vẻ bất mãn, vì theo cách xưng hô trên thì dễ nhận thấy đây là đứa con sủng ái nhất của Yến Thiên Nam.

Yến Vân bước vào tẩm cung. Trong lòng hắn lúc này đã không yên, vừa mới trở lại phủ của mình, ngồi chưa yên đã nghe tin Yến Ấn bị ám sát, hắn nhất thời kinh hãi, tự nhiên hiểu được điều này có ý nghĩa thế nào . Tại Băng Nguyệt thành đều nói hắn cùng Yến Ấn đối lập vì tranh đoạt ngôi đế, xung đột đã âm thầm xảy ra vài lần.

Lúc này Yến Ấn đột nhiên bị hại, nếu không phải đã hỏi lại thủ hạ, đã biết quả thật không phải thủ hạ của mình làm, thì thật chính hắn cũng nghi ngờ .

Dù sao, hắn đang suy nghĩ không biết phải xử lí hai vị ca ca kia của mình như thế nào, chỉ là vẫn chưa ra tay mà thôi. Sau giây phút thống khoái ngắn ngủi này, hắn không có gì do dự, lập tức chạy đến hoàng cung.

“Phụ hoàng, thân thể của ngài thế nào ạ?” Yến Vân bước nhanh tới giường Yến Thiên Nam, ân cần nhìn cha mình hỏi.

Gặp lại Yến Vân, ánh mắt Yến Thiên Nam trở nên nhu mì hơn rất nhiều : “Vân nhi, ngươi đã trở lại, tìm được manh mối ở nhà Lạc Nhu chưa?”

Yến Vân than nhẹ một tiếng rồi nói:” Lạc Nhu quả không hổ danh Trí Nữ, quả thật không để lại một tia manh mối nào , mặc dù nhi thần đã điều động thủ hạ tìm đi khắp nơi điều tra, nhưng vẫn không có tin tức gì. Phụ hoàng! con vừa mới về đã đến đây ngay xem người thế nào, vừa rồi ở bên ngoài còn nghe nói Nhị ca xảy ra chuyện, rốt cục chuyện này là sao? Nhị ca, hắn…” Nói tới đây, ánh mắt hắn tự nhiên đỏ lên.

Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng:” Ngươi không cần ở đây giả vờ.”

Yến Vân sửng sốt : ”Mẫu hậu, tại sao người lại nói vậy, nhi thần vừa mới trở về mà, chẳng lẽ mẫu hậu hoài nghi con sao? Nhi thần cùng với Nhị ca là thủ túc chi thân (thủ túc = tay chân, “anh em như thể tay chân” ) mà ”

Trong mắt hoàng hậu toát ra cừu hận mãnh liệt : ” Thật không? Ngươi thật sự coi hắn là ca ca của ngươi sao?”

“ Thôi đủ rồi !”. Yến Thiên Nam bất mãn, ngăn cản hoàng hậu nói tiếp , “ Cực nhi, đỡ mẫu thân ngươi xuống nghỉ ngơi, người đang rất mệt mỏi đó. Để Vân nhi ở lại với ta là được rồi.”

Yến Cực lộ ra vẻ ghen ghét, hắn biết, bất luận mình thế nào, địa vị của hắn trước Yến Thiên Nam từ trước tới nay vẫn không bằng đệ đệ của hắn. Hắn vốn thông minh, không nói thêm gì cả mà chỉ thở dài một tiếng, đỡ hoàng hậu đi xuống.

Yến Thiên Nam phất tay để mọi người xung quanh lui ra, lúc này mới bảo Yến Vân ngồi bên giường của mình : “Vân nhi, ngươi phải nói thật với ta, có phải do ngươi phái người làm không?” . Vừa rồi còn nhu hòa , lúc này giọng Yến Thiên Nam đã có phần lạnh lẽo hơn.

Trên mặt Yến Vân toát ra vẻ sợ hãi, hắn quỳ rạp xuống đất : ” Nếu Phụ hoàng thật sự nghi ngờ nhi thần làm, nhi thần nguyện lấy cái chết để chứng minh mình trong sạch.”

Yến Thiên Nam nhìn đứa con của mình thật kĩ, mặc dù bề ngoài Yến Vân không có một tia sơ hở, nhưng lão lại không hoàn toàn tin rằng đã hiểu hết đứa con thứ năm mà mình thích nhất này .Lúc trước Yến Thiên Nam cũng vậy, để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà hai tay phải âm thầm vấy máu thế nào lão lại không rõ ư ! .

Kì thật, Yến Thiên Nam cũng không tin rằng chuyện này là do Yến Vân gây ra, dù sao thì Yến Vân cũng là người thông minh , sao có thể làm việc ngu ngốc này cho được? Nhưng tại Băng Nguyệt thành, người có lí do ám sát Yến Ấn mặc dù không ít, nhưng người có thực lực giết hắn thì không có mấy người, nhất là thích khách dùng Tử thần Chi Vẫn.

Yến Thiên Nam vốn đã quen thuộc với Tử thần Chi Vẫn, lúc trước lão đã dùng hung khí tuyệt thế nhân gian này âm thầm sát hại 2 vị đại thần phe đối lập của mình nên mới có được vương vị như ngày hôm nay.

Hai năm trước, Yến Thiên Nam đã đem Tử thần Chi Vẫn truyền cho đứa con trai thứ năm mà mình yêu quý nhất. Khi đó, Tử Thần Chi Vẫn còn có cơ hội phóng ra ba lượt, bí mật này chỉ có 2 cha con họ mới biết được. Cho nên, khi Đại hoàng tử nói Yến Ấn chết do Tử thần Chi Vẫn, lão mới nghi ngờ đến Yến Vân.

“ Ta tin tưởng ngươi, ta vẫn tin tưởng ngươi, nếu không phải do hoàng hậu bức bách, ta đã sớm lập ngươi làm thái tử, mấy ngày nay ngươi đã không làm ta thất vọng, uy danh ngươi ngày càng lớn. Nhưng mà đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này, ngươi nên làm thế nào cho phụ hoàng ngươi yên tâm đây ? Cái chết của Yến Ấn tuyệt không có khả năng do hoàng hậu làm, hổ dữ không ăn thịt con, bà ta không có phách lực lớn như vậy. Việc Yến Ấn bị giết chết, đừng nói là người khác, cả ta cũng khó có thể không nghi ngờ ngươi. Ngươi bảo ta bây giờ nên làm nào để giải vây cho ngươi? Ta cảnh báo ngươi trước, hoàng hậu sẽ không từ bỏ ý đồ của mình. Sau lưng bà ta là sự ủng hộ của Triêu Dã thái sư và Hổ Bí nguyên soái. Nay Yến Ấn đột nhiên chết, mục tiêu của hoàng hậu nhất định là ngươi.”

Ánh mắt Yến Vân chợt lóe lên : “ Phụ hoàng, nhi thần nên làm gì bây giờ? Chả lẽ cùng hoàng hậu trực diện xung đột hay sao? Bọn họ cũng không có chứng cớ là nhi thần đã giết Nhị ca cả! Con thật sự là bị oan uổng mà !”

Yến Thiên Nam lạnh nhạt nói:” Ngươi có biết chung quy Yến Ấn chết như thế nào không? Hắn chết bởi Tử thần Chi Vẫn, người khác có lẽ không rõ thứ đó cho lắm, nhưng lúc trước ta có thể lên ngôi cũng nhờ hoàng hậu xuất lực giúp đỡ .Vì vậy bà ta biết một ít bí mật của ta. Cũng nhờ giúp ta mà sau khi lên ngôi, ta mới dung túng cho bà ta ở hậu cung. Ngươi đưa cho ta Tử Thần Chi Vẫn đi, ngươi không cần nói với ta là đã đánh mất đó nhé !.”

Yến Vân khổ sở nói: ”Quả thực, nhi thần đã đánh mất nó, lần này nhất định là có người hãm hại con . Có thể hay không ? có thể hay không chính là Đại ca ?”

Yến Thiên Nam hừ lạnh một tiếng nói:” Ngươi thật quá bất cẩn. Ta rất hiểu Cực nhi, mặc dù tâm tư hắn rất thâm sâu, nhưng lại rất thông minh, huống chi hắn cùng Yến Ấn do một mẹ sinh ra, ít nhiều cũng có chút tình huynh đệ, cho dù tương lai ai trong bọn họ ngồi trên ngai vị thì người kia cũng sẽ không quá khó khăn. Ngươi không cần nói thêm gì nữa, từ nay về sau hãy bảo vệ mình cho tốt, trong khoảng thời gian này cố gắng ít lộ mặt ra ngoài. Cho dù bọn hoàng hậu đả kích ngươi cái gì, ngươi cũng phải tạm thời nhẫn nại, chờ cơ hội. Ta đã sai người lên tháp Băng Thần mời Băng Tuyết nữ thần tư tế. Khi nàng ấy đến Băng Nguyệt thành, ta sẽ tuyên bố ngươi là người kế thừa ngôi vị hoàng đế, có Băng Tuyết nữ thần tư tế chủ trì, cho dù bọn hoàng hậu có gan to thế nào đi nữa cũng không dám chống đối gì ngươi. Vân nhi, hi vọng ngươi có thể hiểu được nỗi khổ tâm của phụ hoàng. Mẫu thân Nhi phi của ngươi là nữ nhân ta sủng ái nhất, mà ngươi cũng là đứa con ta sủng ái nhất, ta tin rằng với tài trí của ngươi, đế quốc tất nhiên sẽ phát triển rất tốt.”

“ Phụ hoàng, con…” Yến Vân nhìn người cha già nua của mình, lúc này hắn thực sự rất cảm động … “Phụ hoàng ta mặc dù nhìn qua đã rất yếu ớt, song chọn người kế vị lại rất tỉnh táo. Xem ra chính mình cũng muốn đi bái phỏng vị Băng Vân tiểu thư kia một chút “ hắn nhủ thầm .

Yến Thiên Nam mệt mỏi nhắm mắt lại nói: ” Tốt lắm, ta mệt rồi, ngươi xuống đi. Ta đã mất một con trai, ta không hi vọng việc này lại tiếp diễn nữa. Bất luận ngươi cùng đại ca và mấy vị huynh đệ khác thấy thế nào, ta hi vọng ngươi lên ngôi mà tay không vấy máu. Ta không phải là một hoàng đế tốt, mặc dù có được lực lượng tháp Băng Thần cường đại như vậy bảo vệ, nhưng lại chỉ bảo vệ được cho thành tích vốn có. Nhưng ngươi lại không giống thế, ta đã sớm nhìn ra. Nếu ngươi chưởng quản quốc gia này, Băng Nguyệt đế quốc sẽ trở thành ác mộng của bốn đế quốc khác. Ta để ngươi làm vua đúng là tĩnh dưỡng sanh tức (dưỡng sức rồi sinh lợi), bây giờ lãnh thổ của Băng Nguyệt đế quốc mặc dù không thay đổi, nhưng kì thực đã tới thời kì cường thịnh nhất, chỉ cần ngươi nắm chắc thật tốt, tất nhiên có thể cùng Hoa Dung đế quốc phân đình kháng lễ (cùng đứng riêng một phe mà làm lễ ngang nhau) . Nhớ kĩ, đối với ngươi mà nói, quan trọng nhất chính là nhân tài.”

“Phụ hoàng, nhi thần đã hiểu, nhi thần nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người.” Yến Vân lui lại vài bước, quỳ rạp xuống đất, cung kính dập đầu 3 cái trước Yến Thiên Nam, sau đó mới ra khỏi hoàng cung.

Mặc dù từ trước tới nay, Yến Thiên Nam đối đãi với hắn cực kì sủng ái, nhưng đây là lần đầu tiên tỏ vẻ toàn tâm toàn ý đối với hắn, không hổ danh là vua của một nước . “Hay là phụ hoàng muốn nghĩ cho tương lai lâu đài của mình ! Đúng vậy, có Băng tuyết nữ thần tư tế chủ trì, mình còn hi vọng gì hơn nữa, đại ca thế nào mà có thể cùng mình tranh đấu? “

“Bây giờ mình cũng không cần làm gì, chỉ có thể đợi Băng tuyết Nữ thần tư tế giá lâm”, vốn trong lòng Yến Vân đã không yên, khi ra khỏi hoàng cung đã trù trừ mãn chí, thậm chí hắn đã bứt đầu tự hỏi, sau này nên làm thế nào mới có thể làm Băng Nguyệt đế quốc ngày càng cường đại. Nhưng hắn nào biết rằng, kẻ thù đang không ngừng tìm hắn mà đến, ngồi trên ngôi vị Băng Nguyệt đế quốc thật sự dễ dàng vậy sao?

Bởi vì Nhị hoàng tử Yến Ấn đã chết, nên cục diện của Băng Nguyệt thành khẩn trương hẳn lên, người của Đại hoàng tử lập tức thông qua chuyện này công kích Ngũ hoàng tử mãnh liệt, khắp nơi đều ám chỉ Ngũ hoàng tử là thủ phạm.

Nhưng Yến Vân đã làm trầm lắng được không khí, hắn không có bất kì động tĩnh gì, ngày nào cũng chỉ ở trong phủ của mình, căn bản là không ra ngoài, một mực không để ý tới tin đồn bên ngoài.

Yến Thiên Nam vốn đang có trọng bệnh, mặc dù hoàng hậu không ngừng khóc lóc van cầu trước mặt, nhưng đều bị lão lấy lí do bận tĩnh dưỡng mà cho qua. Mặc khác lại âm thầm thông tri với Yến Vân hai chữ ”nhẫn nại”. Yến Vân nghe lời theo lời Yến Thiên Nam, nhẫn nhịn chờ cơ hội . Mặc khác, Đại hoàng tử Yến Cực mặt ngoài cũng không dám có hành động gì, vì sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ đang tốt đẹp của mình.

Cùng lúc đó, khi Đại hoàng tử Yến Cực đang trong tình trạng bức bách, Ngũ hoàng tử Yến Vân không xuất hiện, thì trong hoàng thất Băng Nguyệt đế quốc còn có một người đang rất háo hức, người này là Thất hoàng tử Yến Phong.

Sáng sớm mỗi ngày, cửa phủ của Phệ huyết diệt hồn Tuyết Phách nguyên soái đều có một lượng lớn hoa hồng, Yến Phong một mình đến ngoài cửa phủ Tuyết Phách, đứng tựa hồ chờ đợi cái gì đó. Mỗi ngày đều như thế, liên tiếp ngày này qua ngày khác, hành động của Yến Phong thật khác so với thân phận hoàng tử của hắn, nhất thời khiến cho dân chúng chú ý. Mỗi khi hắn đến phủ Nguyên soái đều hấp dẫn một lượng lớn người dân đến vây quanh xem.

Tới ngày thứ 6, sáng sớm Yến Phong lại đi vào cửa phủ Tuyết Phách, cửa phủ mở, nữ nhân duy nhất của Tuyết Phách nguyên soái là Tuyết Ngọc đi ra , mọi người ngạc nhiên vây lại xem, người này là chi nữ cao quý của Nguyên soái nhưng lại đang tay trong tay với Yến Phong.

Ngay lúc đó, Yến Phong tuyên bố chính thức theo đuổi tiểu thư Tuyết Ngọc. Dân chúng nhất thời trong lòng dấy lên đại sóng, vì trước đây luôn cho rằng Thất hoàng tử đồng tính luyến ái , nhưng nay lại theo đuổi Phệ huyết diệt hồn chi nữ của một trong tam đại Nguyên soái, mà Tuyết Phách cũng không tỏ vẻ phản đối, xem vẻ thân mật của Tuyết Ngọc và Yến Phong thì bọn họ tựa hồ đã kết giao với nhau không ít thời gian. Nhất thời trong giới bình dân, vốn đã nhận định Yến Phong đồng tính luyến ái, đều dấy lên sự hoài nghi.

Từ đó về sau, Yến Phong mỗi sáng đều dẫn kiệu hoa tới đón Tuyết Ngọc, nhưng dường như thành Băng Nguyệt không vì hắn mà có biến động. Chuyện của hắn mặc dù đã đến tai Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử, nhưng 2 vị hoàng tử có thế lực này đang vì đế vị mà cố gắng, ai mà lại quan tâm nhiều đến một đệ đệ không có thế lực gì như hắn?

Cho nên chuyện chính trị không bị Yến Phong làm ảnh hưởng, mỗi ngày vào sáng sớm, hắn đều đắc ý đi vào phủ Nguyên soái của Tuyết Phách, dẫn Tuyết Ngọc du ngoạn trong thành Băng Nguyệt, chỉ cần là địa phương nơi nào hơi nổi tiếng một chút thì đều đã có dấu chân của bọn họ đi qua.

Trong vòng một tháng, tình hình chính trị cứ thế trôi qua. Thân thể Quốc vương Băng Nguyệt đế quốc càng ngày càng yếu, nhưng lão vẫn đang kiên trì, lão đang đợi một người nên bây giờ còn chưa nỡ chết.

Tại phủ Tuyết Phách nguyên soái.

“ Không được, sao có thể thế này được? Niệm Băng, đây chắc là cách thương lượng tốt, nhưng việc này ta tuyệt đối không đồng ý.” Tuyết Phong nói , hơi thở của hắn có vẻ có chút rối loạn khi nhìn thấy vẻ mặt tỏ ý cười của Niệm Băng và Tuyết Phách nguyên soái, còn Tuyết Ngọc ngồi bên cạnh cúi đầu, ngượng ngùng e lệ, che kín hết khuôn mặt thon dài trắng nõn của nàng.

Niệm Băng mỉm cười nói: ” Có gì mà không được? Dù sao đây cũng chỉ là việc sớm hay muộn thôi mà.”

Yến Phong xấu hổ liếc mắt nhìn Tuyết Ngọc, ngập ngừng nói: ” Nhưng là …nhưng như thế là tổn hại đến danh dự của của Ngọc nhi ! Mặc dù là giả, nhưng là…là ta không muốn bị người đời nói xấu sau lưng.”

Tuyết Phách nở nụ cười, mấy ngày nay mặc dù Yến Phong cùng Tuyết Ngọc thể hiện cho người ngoài biết, nhưng lão nhìn ra được, từ trước tới nay, con gái của mình chưa bao giờ có cuộc sống khoái hoạt như vậy.

Yến Phong vừa mới bắt đầu cặp kè cùng Tuyết Ngọc, vẫn có chỗ còn có chút không được tự nhiên, nay lại bị Niệm Băng đánh trúng tim đen, vốn hắn là một nam nhân bình thường, do Niệm Băng dẫn dắt mà đã dần dần khác xưa.

Nếu nói Tuyết Phách không lo lắng với cách đỗi đãi kia thì cũng không phải là không có khả năng . Nhưng mà Niệm băng lại cam đoan với hắn, nếu Yến Phong không thể đem lại hạnh phúc cho Tuyết Ngọc, thì hắn sẽ không miễn cưỡng bắt 2 người đó ở cùng nữa.

Tuyết Phách cũng từng dò hỏi con gái của mình, Tuyết Ngọc đã đem chuyện trước kia gặp Yến Phong kể hết cho cha nghe. Với thân phận tôn quý của Niệm Băng cùng hạnh phúc trước mắt của con gái, Tuyết Phách đành miễn cưỡng thỏa hiệp.

Thời gian kéo dài tới nay đã một tháng, những thay đổi trên người Yến Phong rõ ràng là không phải bình thường, hắn không hề giống như trước đây; hơn nữa, hắn đã tự tin hơn rất nhiều, tự tin 1 cách mãnh liệt. Yến Phong hiện ra trước mặt Tuyết Phách ngày càng khác hẳn.

Tuyết Phách kinh ngạc phát hiện ra rằng tài học, khí độ và về mọi mặt thì tố chất tổng hợp của Yến Phong so với hoàng tử Yến Vân cùng không kém hơn là mấy, hắn so với Yến Vân, nhìn qua còn có vẻ thâm trầm hơn.

Sau hắn mới hiểu được, mấy năm nay Yến Phong mặc dù mặt ngoài chán chường, nhưng hắn một mực âm thầm cố gắng, không ngừng tăng cường địa vị cho chính mình. Mặc dù biết đây là việc rất khó, nhưng hắn cũng không buông địa vị.

Lần này, Niệm Băng tìm hắn và cho hắn một cơ hội mạo hiểm, Yến Phong biết, có lẽ đây là cơ hội duy nhất của cả đời mình. Từ khi mẫu thân chết đi, hắn đã mệt mỏi với thế giới này, tính mạng cũng không quan trọng, có cơ hội này lẽ nào lại hắn lại không bắt lấy? Cho nên hắn một mực cố gắng thực hiện theo kế hoạch của Niệm Băng.

Mấy ngày nay, Tuyết Ngọc trở nên vui vẻ, nàng không biết cha mình và Niệm Băng có kế hoạch gì, chỉ biết là tính tình cha đột nhiên thay đổi, tựa hồ muốn xây dựng hình tượng Yến Phong mới tại Băng Nguyệt thành.

Còn Yến Phong đã không hề khép kín như trước, hắn đã cởi mở hơn, khiến cho chính nàng cũng cởi mở theo. Trong lòng nàng đột nhiên có hi vọng xa vời là mọi điều tốt đẹp sẽ trở thành sự thật, điều đó khiến nàng tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Niệm Băng không phải là đầu bếp trong phủ nguyên soái, mà thân phận là khách khanh; đã 1 tháng nay cứ ban ngày là hắn rời phủ đi, cũng như lần trước đến, không ai biết hắn đang làm cái gì.

Tuyết Phách nói: ” Được rồi, Thất điện hạ, ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, ta là cha cũng không phản đối, ngươi còn phản đối gì nữa? Chỉ có làm như vậy, mới có thể chính thức làm người ta thay đổi ấn tượng về ngươi tại thành Băng Nguyệt, mới có thể chứng minh ngươi là một nam tử hán. Ngươi chỉ phải nhớ cho kĩ , Ngọc nhi đã hi sinh vì ngươi đã nhiều rồi, chỉ cần Ngọc nhi có thể tìm được hạnh phúc, ta cũng không yêu cầu gì nhiều “.

Yến Phong thở dài, quay đầu lại thoáng nhìn Tuyết Ngọc, Tuyết Ngọc cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt của 2 người, tình cảm trào dâng. Tuyết Ngọc cũng biết, từ nay về sau, Yến Phong mới biết được cái gì gọi là ấm áp. Hắn không phải không có tình cảm với Tuyết Ngọc, nhưng vì áp lực của chính mình, hắn căn bản không dám hi vọng xa vời gì; mặc dù hắn là hoàng tử, nhưng thanh danh của hắn lại kém, thế nào mà lại có hi vọng xa vời lấy đi con gái độc nhất của nguyên soái?

Nhưng Niệm Băng xuất hiện, lại cho hắn một cơ hội, nên hắn và Tuyết Ngọc đều không cần che dấu tình cảm của mình.

Yến Phong đột nhiên xoay người bước vài bước đến trước mặt Tuyết Phách, không nói một tiếng, quỳ rạp xuống đất, Tuyết Phách hoảng sợ vội vàng đỡ:” Thất điện hạ, người làm gì vậy?”

Niệm Băng giữ chặt Tuyết Phách, mỉm cười nói:” Tuyết Nguyên soái, ngài để hắn quỳ đi.”

Yến Phong cảm kích liếc mắt nhìn Niệm Băng, sắc mặt trở nên nghiêm túc lạ thường, chậm rãi giơ tay phải của mình lên : ” Tuyết Nguyên soái, Yến Phong ta xin thề trước mặt ngài, chỉ cần ngày nào ta còn sống, bất luận sau này thân phận ta có thay đổi như thế nào, cả đời Yến Phong ta sẽ chỉ có duy nhất Ngọc nhi trên thế giới này, vĩnh viễn không hối hận. Nếu ta trái lời thề, ta nguyện chịu vạn độc mà chết” . Hắn nói chắc chắn từng chữ, không có một tia do dự. Đây là lời thề duy nhất trong cuộc đời của Yến Phong, và cũng là lời thề nặng nhất.

Tuyết Phách có chút ngẩn ngơ, một bên Tuyết Ngọc đã đứng dậy, lẳng lặng quỳ xuống bên cạnh Yến Phong, khiến ánh mắt Yến Phong càng trở nên nhu hòa hơn.

Tuyết Phách nhìn thấy ánh mắt kiên định của Yến Phong, mặc dù bây giờ hắn chỉ là một hoàng tử bình thường, nhưng lời thề của hắn trịnh trọng như thế, nếu hắn thật sự có thể trở thành quốc vương của Băng Nguyệt đế quốc, như vậy thì theo lời thề thì hắn chỉ có một thê tử thôi ư ? không phải là cảnh tượng hậu cung ba nghìn người đẹp !. Trong lịch sử, chưa có vị đế vương nào làm được như thế.

Tuyết Phách nhìn Yến Phong : ”Tốt lắm, Niệm Băng cũng không nhìn nhầm ngươi. Ngươi quả nhiên có tài năng đáng giá tiềm ẩn. Yến Phong, từ bây giờ ta sẽ không coi ngươi là hoàng tử, ta nghe Ngọc Nhi có nói qua, ngươi từ nhỏ đã không biết thế nào là hôn nhân. Con rể cũng là con, từ nay về sau ngươi đúng là con ta. Lời thề của ngươi đã giúp ngươi có được hôn ước với Ngọc nhi, ta chúc phúc cho các ngươi.”

Yến Phong mừng rỡ, vội vàng bái lạy, cung kính dập đầu 3 cái với Tuyết Phách , gọi nhỏ 1 tiếng : ” Cha…”

Sáng sớm, mặc dù trời rất lạnh, nhưng cửa phủ Tuyết Phách nguyên soái không ít dân chúng kéo đến, đại bộ phận mọi người muốn nhìn một chút , xem thử vị Thất hoàng tử kia có phải thật sự muốn theo đuổi chi nữ của Nguyên soái hay không.

Đúng lúc này, tiếng móng ngựa vang lên, một con khoái mã phóng như tia chớp nhằm hướng phủ Tuyết Phách nguyên soái. Mọi người đều quay lại nhìn, đúng là Thất hoàng tử Yến Phong. Chỉ có điều hôm nay Yến phong đã khác xưa, hơn nữa lại thay đổi rất lớn.

Đã không có mang theo kiệu hoa, trên thân hắn lại không có gì, chỉ mặc một cái quần dài kị mã đến. Trên lưng là một cây trường đích kinh điều, trong chớp mắt đã phóng tới cửa phủ Nguyên soái, mọi người giật mình vây lại xem, lưng Yến Phong bị bụi gai cứa , lốm đốm những vết máu. Làn da của hắn bị khí lạnh làm cho nhiệt khí bốc lên nhè nhẹ.

Dân chúng bắt đầu bàn tán, sao lại thế này? Sao hôm nay Thất hoàng tử ăn mặc như thế này? Chẳng lẽ, đây là cây kinh xin tội trong truyền thuyết hay sao? Hắn làm gì? Chẳng lẽ hắn đồng tính luyến thật, bởi vì không thể cùng tiểu thư Tuyết Ngọc nên duyên mà đến đây xin tội hay sao?

Mọi suy đoán đều được đưa ra, trong lúc nhất thời, chung quanh có vẻ hỗn loạn một chút. Nhưng các bình dân đều tránh đường cho Yến Phong, để hắn cưỡi ngựa đi tới cửa phủ Nguyên soái.

Khi đến gần thì các bình dân mới nhìn rõ, Yến Phong , người luôn bị coi là đồng tính luyến ái kia lại cực kì kiện tráng, cơ thể nhìn giống như hoa cương tạc thành, tràn trề sinh lực, hơn nữa hơi thở hắn lạnh lùng , thần thái ổn định. Tại giờ khắc này, không ai còn nghĩ hắn bị đồng tính luyến ái nữa.

Yến Phong nhảy xuống, buộc ngựa lại , căn bản không để ý đến dân chúng vây quanh, hắn bước đến trước cửa phủ Nguyên soái, nói với 2 thị vệ: ” Xin hãy thông báo với Tuyết Nguyên soái, Yến Phong đến xin nhận tội.”

Nói đoạn, hắn quỳ xuống. Phải biết rằng thân phận hắn là hoàng tử, mặc dù là một hoàng tử không có quyền lực, nhưng hắn chỉ có thể quỳ đối với quốc vương Yến Thiên Nam, lúc này hắn đã quỳ xuống đất đã là đã làm lễ cao nhất

Hai gã thị về có vẻ khẩn trương, vội vàng phân ra một người vào trong phủ bẩm báo. Yến Phong đang quỳ, gió lạnh trên không ngừng tạo một tầng nhiệt khí trên người hắn, dấu vết bụi gai trên lưng có vẻ rõ ràng, nhưng trên mặt hắn lại lộ vẻ kiên nghị, tựa hồ giờ khắc này không ai có thể ngăn cản được hắn.

Trong chốc lát, cửa phủ Nguyên soái mở ra, Tuyết Phách vẻ mặt lạnh lùng đi ra, Niệm Băng mặc trường bào trắng, tóc dài trắng đi sau hắn.

Trong mắt Tuyết Phách chợt hiện hào quang, đứng ở bậc thang nhìn xuống Yến Phong đang quỳ phía dưới : ” Ngươi còn tới đây làm gì? Thất hoàng tử điện hạ, phủ nhỏ của chúng ta không xứng với ngài, mời ngài trở về đi”

Yến Phong chậm rãi ngẩng đầu, tay phải rút bụi gai sau lưng ra, làm những sợi tơ máu dính theo, hay tay hắn cầm bụi gai chậm rãi đưa ra trước mặt : ” Tuyết nguyên soái, Yến Phong ta là nam tử hán đại trượng phu, làm sai nhất định sẽ nhận. Hôm nay trước mặt các phụ lão của thành Băng Nguyệt, ta tới xin ngài trị tội. Ta không nên phát sinh tình cảm với tiểu thư Tuyết Ngọc sau lưng ngài, khiến cho nàng có mang. Tuyết Nguyên soái, bất luận ngài trừng phạt ta như thế nào, ta cũng xin chịu, cho dù ngài ngài muốn lấy mạng của ta thì Yến Phong ta cũng không từ. Nhưng tiểu thư Tuyết Ngọc đã là người của ta, trong bụng nàng đã mang cốt nhục của ta, xin ngài hãy phân xử chuyện này. Ngàn sai vạn sai cũng đều là lỗi của một mình Yến Phong ta, xin ngài trừng phạt ta đi.”

Yến Phong nói nhất thời khiến cho dân chúng chung quanh bất ngờ lớn, mặc dù đã có không ít dự đoán, nhưng không ai nghĩ tới Thất hoàng tử luôn luôn bị coi là đồng tính mà lại xảy ra quan hệ cùng Tuyết Phách chi nữ, hơn nữa lại có thai? Thế này thì đâu phải đồng tính?

Thấy Yến Phong lẫm nhiên không sợ, lại có dũng khí thừa nhận sai lầm của mình, nhất thời ấn tượng của bình dân đối với hắn đã cải thiện hơn nhiều, thậm chí còn có chút đồng tình.

“ Ngươi…” Tuyết Phách tức giận đến nỗi khuôn mặt có chút méo mó “ Được.. được…được, Tuyết Phách ta đời trước không biết đã gây nên oan nghiệt gì, ta…” Hắn như muốn cào bụi gai kia, nhưng hai tay còn dừng lại giữa không trung, chần chừ chưa đưa xuống .

Yến Phong quỳ, nhưng thân người cố gắng thẳng tắp, không tỏ chút sợ hãi, ánh mắt nhìn thẳng Tuyết Phách : ” Mời nguyên soái động thủ đi, chỉ cần ngài có thể tha thứ cho ta, gả Ngọc nhi tiểu thư cho ta, ta nguyện ý chấp nhận hết thảy.”

Tuyết Phách tức giận đến run người : ” Ngươi là hoàng tử, là người hoàng gia, ta là thần tử, ngươi nói xem ta làm thế nào mà trừng phạt ngươi được đây ? Oan nghiệt, thật sự là oan nghiệt mà … “

Niệm Băng sau lưng Tuyết Phách đi tới, thở dài một tiếng : ”Tuyết nguyên soái, chuyện sai thì cũng đã xảy ra rồi, với lại thân phận của Thất hoàng tử cũng xứng đáng với tiểu thư nhà chúng ta, chẳng lẽ ngài muốn tiểu thư thống khổ cả đời sao? Ngài hãy rộng lượng tha thứ cho Thất hoàng tử đi. Thất hoàng tử mặc dù đã sai , nhưng đã dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, đích thực là một nam tử hán. Ngài hãy tha thứ cho hắn, ta tin tưởng rằng, tiểu thư Ngọc nhi đi theo Thất hoàng tử nhất định sẽ hạnh phúc, mọi người thấy có đúng không ?” Câu nói cuối cùng, hắn cố ý nói thật to.

Niệm Băng hô to một tiếng, lập tức khiến cho đám người xung quanh ồn ào : “ Đúng vậy! Nguyên soái tha thứ cho bọn họ đi….”

Tuyết Phách đau khổ nhắm mắt lại, thật lâu sau mới thở dài một tiếng : “ Thôi .. thôi…, ta còn có thể làm thế nào nữa đây? Ngươi theo ta vào đi.” Nói xong xoay người nhắm hướng phủ nguyên soái bước đi.

Quần chúng xung quanh thấy thế nhất thời hoan hô, Niệm Băng tiến lên cầm bụi gai trên tay Yến Phong ném sang một bên, đỡ hắn lên. Hai người nhìn nhau cười, kế hoạch đã bắt đầu có tác dụng. Yến Phong hướng tới bình dân chung quanh hành lễ nói : ” Đa tạ các vị bằng hữu đã trợ giúp, Yến Phong rất cảm tạ” .

Thấy hắn thân phận hoàng tử mà lại hành lễ với dân thường , nhất thời khiến cho mọi người có cảm giác thân hòa. Tiếng hoan hô càng to, Niệm Băng lúc này mới dẫn Yến Phong vào phủ Nguyên soái.

Trên cửa, Tuyết ngọc đã nước mắt đầm đìa, vọt lên, dùng áo choàng của mình khoác lên người Yến Phong : “A Phong, ngươi… ngươi có đau hay không?”

Yến Phong nhẹ nhàng ôm Tuyết Ngọc vào lòng : ”Không sao, vết thương này đối với ta không là gì cả, đừng quên ta vốn là con nhà võ . Nàng đã giúp cho kế hoạch được thực hiện đến mức này, chút nỗ lực của ta nào có nghĩa lý gì . Nếu ta không thể lên làm quốc vương, dựa vào gì mà muốn nàng đi theo?. Ta không chỉ muốn chứng minh cho mọi người thấy, mà mục đích chính là muốn chứng minh cho nàng thấy, để nàng biết, ta là một nam nhân đích thực. Lời thề của ta hôm qua tuyệt không thay đổi.”

Tuyết Ngọc vẫn ôm Yến Phong : ”A Phong, ta tin ngươi, cho dù ngươi không phải quốc vương thì kiếp này ta cũng mong chỉ là người của ngươi thôi.”

Niệm Băng bên cạnh ho khan một tiếng : “Hai vị, chúng ta phải đi vào để Yến Phong chữa trị một chút? Vết thương trên lưng hắn tuy không nặng, nhưng cũng vẫn đang chảy máu.”

“A!” Tuyết Ngọc lúc này mới nhớ ra, vội vàng kéo Yến Phong đi vào phòng bên trong.

Tại lữ điếm.

Băng Vân nhìn Miêu Miêu ngủ, trong mắt toát lên vẻ ấm áp, tư thế nàng ngủ rất khó xem, tay ôm chăn, miệng chảy ra chút ít nước miếng, tựa hồ như mơ thấy được ăn món gì đó ngon. Nhìn hình dáng nàng ngây thơ, làm cho Băng Vân nhớ lại mình ngày còn nhỏ, “nếu ta có thể được như muội thì tốt biết mấy !”

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 504

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.