Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phệ Huyết Diệt Hồn

Phiên bản Dịch · 6039 chữ

Miêu Miêu kinh ngạc nhìn Băng Vân nói: "Tỷ tỷ, Niệm Băng ca nấu ăn rất ngon, ngươi nếm thử đi! Không nên gọi ta là tiểu muội muội, ta cũng đã mười sáu tuổi rồi, gọi ta là Miêu Miêu được rồi, tất cả mọi người đều gọi ta như vậy.” Nói xong, lại đưa tuyết kê đến trước mặt Băng Vân. Băng Vân ngây ra một lúc, nhìn vẻ mặt chân tình của Miêu Miêu, nàng thật sự không đành lòng cự tuyệt, hơn nữa tuyết kê kia mùi vị quả thực rất thơm, lập tức, đưa tay tiếp lấy nhánh cây, xé một miếng đùi gà ra rồi lại đưa nhánh cây trả lại cho Miêu Miêu, "Ngươi ăn đi, tỷ tỷ ăn từng này là đủ rồi.”

Miêu Miêu hì hì cười, lúc này mới bắt đầu thoải mái gặm lấy gặm để, với công nghệ băng hỏa cửu trọng thiên, tuyết kê qua tay Niệm Băng đã phát huy được mùi vị tốt nhất, đừng nói là Miêu Miêu thấy thơm ngon, ngay cả Băng Vân luôn luôn thanh tâm quả dục mới ăn mấy miếng cũng không khỏi động dung, mùi vị của tuyết kê theo hỏa diễm khác biệt mà sinh ra tư vị hỗn hợp, mỗi lần cắn một miếng, đều có cảm thụ hoàn toàn bất đồng, mặc dù Băng Tuyết nữ thần tế tự cực kỳ sủng ái nàng, nhưng thức ăn của Băng Thần tháp luôn luôn lấy rau dưa là chính, hơn nữa nấu nướng không tốt, đột nhiên ăn được mỹ vị thế này, nàng cũng không khỏi cẩn thận thưởng thức, so sánh với Miêu Miêu đang lang thôn hổ yết kia, nàng nhã nhặn hơn nhiều, cắn từng miếng nhỏ, từng động tác đều vô cùng đẹp đẽ, không có chút mỡ nào dính trên mặt.

Niệm Băng vừa ăn tuyết kê, vừa nhìn Miêu Miêu và Băng Vân, trong mắt xuất hiện một đạo hàn quang nhàn nhạt, ba con tuyết kê được giải quyết nhanh chóng, Niệm Băng ăn một con, Miêu Miêu ăn hơn một con, Băng Vân lúc đầu ăn có một chiếc đùi cũng vì sự nhiệt tình của Miêu Miêu mà ăn thêm không ít. Thưởng thức qua kỹ thuật của Niệm Băng, Băng Vân thật sự có chút khó lý giải được, tại sao một ma pháp sư xuất sắc lại đem tinh lực đặt ở trù nghệ chứ? Có thể làm ra thực vật có mỹ vị như vậy, cũng không phải ngày một ngày hai mà có thể luyện thành. Đương nhiên, nàng sẽ không đi hỏi Niệm Băng chuyện này.

Hồ ly Na Na đáng thương, chỉ có thể gặm mấy miếng xương gà trên mặt đất, bất mãn nhìn chủ nhân. Đáng tiếc, Miêu Miêu lại không hề phát hiện bộ dáng đáng thương của nó.

"Miêu Miêu, cơm xong rồi, chúng ta lên đường thôi, đến Băng Nguyệt thành ngươi không được nghịch ngợm, ta sẽ tìm người đưa ngươi về nhà.” Niệm Băng vừa cầm nước do băng hóa thành để Miêu Miêu rửa mặt, vừa nói. Mặc dù hắn rất thích tiểu muội muội Miêu Miêu này. Thế nhưng, hắn còn rất nhiều chuyện trọng yếu phải làm ở Băng Nguyệt thành, sợ Miêu Miêu đi theo mình thì sẽ có nguy hiểm.

Miêu Miêu rửa sạch mỡ trên mặt, có chút ủy khuất nói: "Niệm Băng ca ca, ngươi không ghét Miêu Miêu đấy chứ? Miêu Miêu có năng lực tự bảo vệ mình, sẽ không liên lụy tới ngươi. Để ta đi theo ngươi đi, người ta thật vất vả mới chạy ra ngoài được một chuyến, nếu trở về, ba ba tức giận, khẳng định sẽ giam ta lại.” Vừa nói, vành mắt của nàng đỏ lên, bộ dáng hết sức đáng thương nhìn Niệm Băng.

Niệm Băng bất đắc dĩ lắc đầu, đáp: "Miêu Miêu nghe lời, ca ca còn có chuyện phải làm ở Băng Nguyệt thành, ngươi đi theo ta cũng không tiện! Vạn nhất ngươi có chuyện gì, ta ăn nói làm sao với Hi Lạp Đức thúc thúc?" Hắn vừa dứt lời, Băng Vân đã đứng lên, kéo tay Miêu Miêu nói: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ở Băng Nguyệt thành chỉ cần có ta, không ai có thể xúc phạm tới nàng, Miêu Miêu, chúng ta không nên để ý tới tên lúc nào cũng nhìn trước ngó sau này, chúng ta đi thôi.” Nói xong, kéo tay Miêu Miêu đi ra phía ngoài.

Niệm Băng kinh ngạc nhìn Băng Vân, nàng tựa hồ cũng không băng lãnh giống như mình tưởng tượng! Vội vàng bước nhanh đi theo sau nhị nữ, hướng phía bìa rừng đi đến. Dọc theo đường đi, không khí xấu hổ giữa Niệm Băng và Băng Vân, được Miêu Miêu điều tiết mà tường an vô sự, Niệm Băng trở thành trù sư cho nhị nữ, bắt đầu thì Băng Vân còn có chút khinh thường thức ăn hắn làm, rồi dần dần, nàng tựa hồ đã ăn thành quen mỹ vị mà Niệm Băng làm, căn bản là không cần Miêu Miêu khuyên bảo, sức ăn cũng không hề ít hơn so với Miêu Miêu, có mấy lần Niệm Băng làm ít đi, cuối cùng chính hắn lại là kẻ không được ăn. Trong không khí này, năm ngày sau, bọn họ rốt cục đã tới thủ đô của Băng Nguyệt đế quốc, cách Băng Thần tháp chỉ có trăm dặm, Băng Nguyệt thành.

Băng Nguyệt thành phồn hoa cũng không hơn Băng Tuyết thành là bao nhiêu, chỉ bất quá, bởi vì nơi này là thủ đô của Băng Nguyệt đế quốc, cả tòa thành thị đều tràn ngập không khí chính trị, trên ngã tư đường thường xuyên có thể thấy binh lính tuần tra đi qua, tiếng mua bán trên đường cái rất ít, ấn tượng đầu tiên với thành thị này, đương nhiên chính là trị an rất tốt. Một ma pháp sư tướng mạo anh tuấn, mặc kim sắc ma pháp bào, một nữ tử mặt che sa mỏng phát ra khí tức lạnh lùng, còn có một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, vừa tiến vào Băng Nguyệt thành liền khiến bình dân chú ý, thế nhưng, Niệm Băng ba người lại không gặp phải phiền toái gì, nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì băng hoa tiêu chí trên ma pháp bào của Băng Vân. Tại Băng Nguyệt đế quốc, ai cũng đều biết, đắc tội với hoàng thất vị tất đã là tử tội, nhưng đắc tội với Băng Thần tháp đương nhiên sẽ là sống không bằng chết.

Đang đi tới, Băng Vân đột nhiên kéo Miêu Miêu lại, xoay người hướng về phía Niệm Băng nói: "Ngươi muốn đi đâu? " Thanh âm của nàng vẫn băng lãnh như trước, mặc dù cừu hận trong mắt đã nhạt đi một chút.

Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Chúng ta trước tìm một chỗ nghỉ đi, Băng Vân tiểu thư cũng có thể đi tìm người của Băng Thần tháp các ngươi, ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không trốn chạy. Huống chi, còn có Miêu Miêu ở đây, không phải sao? " Vừa nói, hắn vừa hướng về một phạn điếm bên đường có quy mô rất lớn, Băng Vân trong mắt lãnh quang chợt lóe, kéo Miêu Miêu đi theo sau Niệm Băng vào trong lữ điếm.

Có thân phận Băng Thần tháp, ba người được miễn phí ở lại phạn điếm, Niệm Băng đặt hai phòng, mình một phòng, Băng Vân và Miêu Miêu một phòng. Hắn mới vừa vào phòng chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, Miêu Miêu đã chạy lại, "Niệm Băng ca ca, Băng Vân tỷ tỷ nói muốn dẫn ta đi chơi trong thành, ngươi có đi không? Cùng chúng ta đi chứ, Băng Vân tỷ tỷ nói trong thành có không ít đồ ăn vặt ngon. Còn có các loại y phục da thú đặc sản của Băng Nguyệt đế quốc, trời lạnh, tỷ tỷ nói sẽ mua y phục cho ta mặc.” Băng Nguyệt thành nằm ở phía bắc Băng Tuyết thành, hiện tại đã tiến vào cuối mùa thu, quả thực có chút lạnh.

Nhìn Miêu Miêu cao hứng bừng bừng/hết sức phấn khởi đích bộ dáng, Niệm Băng lắc đầu, nói: "Ngươi và Băng Vân tỷ tỷ của ngươi đi đi, ca ca mệt, sẽ không đi với các ngươi.” Nói đùa, đi dạo phố cùng nữ hài tử, kết quả nhất định rất thảm, huống chi, hắn còn có chuyện trọng yếu phải làm. Miêu Miêu bất mãn nhìn Niệm Băng, "Ca ca thật mất hứng, vậy thì ngươi ở đây chờ chúng ta, ta sẽ mua cho ngươi một bộ y phục.” Nói xong, nhảy nhót chạy ra khỏi cửa. Nhìn bóng lưng của nàng, Niệm Băng có chút hâm mộ vẻ vô ưu vô lự của Miêu Miêu, mình nếu cũng có thể vui vẻ được như nàng thì thật tốt. Nhưng ít ra hiện tại không thể. Dùng tinh thần lực, hắn cảm thụ được Băng Vân và Miêu Miêu ly khai phạn điếm, đi về phía bắc. Mặc dù hắn đối với Băng Thần tháp tràn ngập hận ý, nhưng cả quãng đường dài Băng Vân đều đối xử rất tốt với Miêu Miêu, hắn tin Băng Vân sẽ không làm thương tổn Miêu Miêu, huống chi, Miêu Miêu có một đống triệu hoán thú, lại có tinh thần ma pháp, tuyệt không vẻ ngoài vô hại của nàng.

Mở cửa sổ, Niệm Băng vỗ nhẹ ba tiếng. Lưỡng đạo hôi ảnh từ cửa sổ chui vào, quỳ một gối xuống, "Giáo chủ, ngài có gì phân phó?”

Niệm Băng lãnh đạm nói: "Mang ta tới Băng Nguyệt đường. Ta nghĩ, người hẳn cũng đã tới.” Từ khi ban hạ mệnh lệnh đến bây giờ đã trải qua mười ngày. Ngày đêm kiêm trình, chí ít một bộ phân Huyết Sư cao thủ hẳn là đã tập trung tới Băng Tuyết thành rồi. Hai lục cấp cao thủ mang Niệm Băng ly khai phạn điếm, bọn họ hiển nhiên rất quen thuộc đường xá ở Băng Nguyệt thành, mang theo Niệm Băng đi qua mấy con đường, nhanh chóng đi tới trước một tòa kiến trúc cao lớn, đi tới tòa kiến trúc này, Niệm Băng không khỏi ngây người một lúc. Bởi vì tiêu chí trên kiến trúc là một thanh kiếm, điều này đại biểu cho võ sĩ công hội, mà Băng Nguyệt thành võ sĩ công hội, hiển nhiên là tổng hội của cả Băng Nguyệt đế quốc võ sĩ công hội, Huyết Sư giáo Băng Nguyệt đường ở chỗ này sao? Mang theo chút nghi hoặc, hắn đi theo hai lục cấp cao thủ vào bên trong công hội.

Người trong võ sĩ công hội không ít, phần lớn là tới để xác định vũ kỹ đẳng cấp của mình, công hội đại sảnh chừng mấy nghìn thước vuông, chứa mấy trăm võ sĩ thì cũng không cần phải chen lấn. Niệm Băng một thân kim sắc ma pháp bào vừa tiến vào công hội, lập tức khiến các võ sĩ chú ý. Một thân ma pháp sư của hắn quá nổi bật. Hai lục cấp võ sĩ một gã ở lại cạnh Niệm Băng, một gã bước nhanh vào phía trong võ sĩ công hội. Niệm Băng đứng giữa võ sĩ công hội, quan sát hoàn cảnh chung quanh, mà các võ sĩ trong đại sảnh của công hội cũng có chí ít hai phần ba là đang nhìn hắn. Tiếng xì xào bàn tán không ngừng truyền đến.

"Tiểu tử này từ đâu tới? Xem bộ dáng của hắn như là một ma pháp sư, chạy đến võ sĩ công hội chúng ta làm gì? Chẳng lẽ là tới khiêu chiến? Lá gan cũng lớn quá đi.”

"Ai biết hắn từ đâu tới, bất quá, ta còn chưa thấy ma pháp sư mặc kim sắc ma pháp bào, thật sự là quá kiêu ngạo. Nhìn cũng khiến người tức giận, đi thôi, chúng ta đi tới thử hắn.”

Số người muốn đến thử thực lực Niệm Băng quả thực không ít, Niệm Băng còn đang quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhưng vẫn biết có cả chục tên võ sĩ đang đi tới, chúng võ sĩ hiển nhiên không có lòng tốt gì, trong đó có một gã võ sĩ thân hình cao lớn tựa như không nhìn thấy Niệm Băng lao nhanh vào hắn, thân thể kiện tráng trực tiếp đụng về phía Niệm Băng. Niệm Băng không hề động, tựa hồ hắn cũng không có nhìn thấy đối phương. Đúng lúc này, hôi ảnh chợt lóe, lục cấp võ sĩ ở lại bên người Niệm Băng chủ động lao đụng vào võ sĩ cao lớn, phịch một tiếng, hai thân thể hoàn toàn không tỉ lệ lao vào cùng lại sinh ra kết quả không ngờ tới, lục cấp võ sĩ làm như chưa từng có gì phát sinh, vẫn đứng cạnh Niệm Băng như trước, mà tên võ sĩ có thân hình cao lớn kia lại bị đẩy bay ngược ra, được vài tên võ sĩ khác đỡ lại mới không ngã xuống đất. Hành động của lục cấp võ sĩ nhất thời gây nên những tiếng kêu ầm ĩ, các võ sĩ xông nhanh về phía Niệm Băng hai người, nhưng bọn hắn lại cũng không có sử dụng vũ khí.

Niệm Băng hừ lạnh một tiếng, ngăn cản lục cấp võ sĩ, sau một khắc, trong đại sảnh của võ sĩ công hội xuất hiện bảy đạo huyễn ảnh nhàn nhạt, mỗi võ sĩ đều cảm giác được thân thể mát lạnh, khi nhìn về phía thân thể của mình, hoảng sợ phát hiện, bất luận là mặc khải giáp hay mặc bố y, trên ngực mỗi người đều xuất hiện những cái lỗ chỉnh tề, hình thành hai chữ: Bạch Phát.

Thực lực chứng minh hết thảy, chúng võ sĩ nguyên lai hướng về phía Niệm Băng khiêu khích đều dừng bước, chỉ cần không phải đầu óc có vấn đề thì đương nhiên sẽ thấy rõ, nếu Niệm Băng muốn lấy mạng bọn họ, thì cho là bọn họ có mười mạng, cũng đã chết rồi, Niệm Băng vẫn đứng nơi đó, lục cấp võ sĩ lần đầu tiên thấy hắn xuất thủ trong mắt không khỏi lóe lên một đoàn tinh quang, không ai thấy rõ Niệm Băng xuất thủ thế nào. Mặc dù các võ sĩ trong đại sảnh đều chỉ có thực lực từ đại kiếm sư trở xuống, nhưng trong nháy mắt mà có thể khiến nhiều võ sĩ như vậy bị trúng chiêu mà không thể chống cự, thực lực như vậy, khiến không ai còn dám xem thường vị kim bào ma pháp sư này nữa.

Lục cấp võ sĩ kia đã quay lại, hắn gật đầu với Niệm Băng, rồi đưa Niệm Băng vào phía trong võ sĩ công hội, chúng võ sĩ chung quanh tự động tránh ra tạo thành một thông lộ, đưa mắt nhìn Niệm Băng rời đi. Qua một đại môn, lại đi qua một hành lang, lục cấp võ sĩ đưa Niệm Băng tới một đại sảnh. Đại sảnh trang trí sang trọng, một trung niên nhân ngoài tứ thập đang ngồi trên một chiếc ghế dựa lớn, thấy Niệm Băng được lục cấp võ sĩ đưa tới, hắn đứng lên nghênh đón, "Thuộc hạ Băng Nguyệt đường đường chủ Ngân Nãng, ra mắt giáo chủ.”

Dâm đãng? Còn có người có tên như vậy sao? Niệm Băng thầm cười, "Nơi này chính là Băng Nguyệt đường sao? Đại ẩn thì ẩn nơi thành thị, địa phương này không tồi.”

Ngân Nãng mỉm cười, đáp: "Đa tạ giáo chủ khích lệ.” Hắn cũng không mang lãnh khí như Băng Tuyết kỳ kỳ chủ Huyết Dịch, thế nhưng, bộ mặt tươi của của hắn lại khiến Niệm Băng càng thấy đáng sợ.

"Ngân đường chủ, ngươi đã biết thân phận của ta, nói vậy cũng đã nhận được mệnh lệnh của ta. Hiện tại bản giáo có bao nhiêu người đã tới nơi này?" Niệm Băng bình tĩnh hỏi.

Ngân Nãng do dự một chút mới nói: "Hồi bẩm giáo chủ, cao thủ bản đường đã tập kết xong, bất quá, người của các đường khác còn chưa tới.”

Niệm Băng cau mày, "A? Kỳ Lỗ đế quốc và Hoa Dung đế quốc hai đường, đường xá xa xôi tạm thời không kể, nhưng Áo Lan đường và Lãng Mộc đường thì sao còn chưa tới? Đây là hiệu suất làm việc của Huyết Sư giáo chúng ta sao?”

Ngân Nãng đứng thẳng thân, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: "Hồi bẩm giáo chủ, bởi vì Huyết Sư đường thất vị trưởng lão chưa tới, các đường còn lại của bản giáo đều có điều nghi hoặc đối với mệnh lệnh của ngài, cho nên tạm thời chưa động.”

Niệm Băng cười lạnh một tiếng, nói: "Được! Xem ra, chức giáo chủ này của ta còn chưa được thừa nhận.” Hắn không khỏi thấy nóng lòng, thời gian ước hẹn với Long Trí chỉ có ba tháng, lúc này Huyết Sư giáo chủ lực còn chưa tới, chờ Huyết Sư đường xác nhận thân phận của mình xong thì mới điều phái nhân thủ, sợ rằng thời gian sẽ càng thêm khẩn trương, bất quá, bốn đường cẩn thận như vậy cũng không lạ, dù sao, Huyết Sư giáo có thế lực to lớn thế, nếu giáo chủ là giả mạo mà truyền lệnh xuống điều động toàn bộ chiến đấu nhân viên, quả thực cũng phải đặt nghi vấn. Hiện tại cũng không có biện pháp khác, chỉ hy vọng thất vị trưởng lão đến càng sớm càng tốt.

Nghĩ tới đây, Niệm Băng nói: "Ngân đường chủ, nếu thất vị trưởng lão còn chưa tới, chúng ta trước hết làm vài việc cần thiết, tư liệu về các hoàng tử của Băng Nguyệt đế quốc mà ta đã truyền lệnh sưu tầm ở đâu?”

Ngân Nãng trong mắt chợt lóe sáng, đáp: "Xin lỗi giáo chủ, trước khi ngài được thất vị trưởng lão thừa nhận, ta không thể chấp hành mệnh lệnh của ngài. Có lẽ ngài còn chưa biết, giáo chủ có quyền lợi của giáo chủ, nhưng muốn chính thức trở thành bản giáo giáo chủ, còn cần trải qua Huyết Sư đường thất vị trưởng lão khảo hạch mới được. Cho nên, từ mặt nào đó, ngài bây giờ còn chưa phải giáo chủ chính thức. Mọi chuyện đều phải chờ thất vị trưởng lão đến, mới có thể quyết định.” Hắn mặc dù nói rất khách khí, nhưng ngạo ý từ trong xương cốt lại nói cho Niệm Băng, tiểu tử, ngươi bây giờ còn không sai phái được ta.

Niệm Băng ngẩng đầu nhìn Ngân Nãng, Ngân Nãng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, đột nhiên, Ngân Nãng chỉ cảm thấy trong ánh mắt Niệm Băng truyền đến một luồng chấn động rất lớn, hắn không chịu được lui về phía sau một bước, miễn cưỡng khống chế để tránh hai mắt hắn, trong lòng nổi lên cảm giác hoảng sợ, hắn năm nay kỳ thật đã năm mươi sáu tuổi, chỉ là vì thực lực cường đại, nhìn qua mới như kẻ bốn mươi, là một trong vài người có tiền đồ nhất trong Huyết Sư giáo, đã được dự định để trở thành một Huyết Sư giáo trưởng lão. Mới vừa thấy Niệm Băng, hắn quả thực có chút khinh thị, Niệm Băng với kim sắc ma pháp bào kiêu ngạo cùng với tính cách nội liễm của hắn là hoàn toàn trái ngược, lại thêm Niệm Băng nhìn qua thật sự quá trẻ, cho nên, hắn cũng không cho rằng Niệm Băng có thể trở thành tân giáo chủ của Huyết Sư giáo. Thế nhưng, một cái nhìn vừa rồi, lại khiến cho tâm tính của hắn biến hóa thật lớn. Tinh thần lực xuyên thấu như thực chất, với thực lực vũ thánh của hắn cũng không dám đối chọi, Ngân Nãng có chút sợ hãi. Lúc này, thanh âm của Niệm Băng vang lên trong tai hắn, "Xem ra, ta hiện tại cái gì cũng không làm được rồi?”

Ngân Nãng rùng mình, cúi đầu nói: "Giáo chủ, ngài có thể tạm thời nghỉ ngơi ở Băng Nguyệt đường. Chờ Huyết Sư thất vị trưởng lão đến, ta nghĩ, bọn họ vài ngày nữa sẽ tới.” Khi hắn rất khó khăn mới có thể nói ra mấy câu đó, thân Niệm Băng thủy chung vẫn tản ra một luồng uy áp cường đại, khiến cho hắn hô hấp rất khó khăn. Đó chẳng những là áp lực tinh thần, đồng thời cũng là áp lực lên thân thể.

Niệm Băng gật đầu, nói: "Được, vậy không quấy rầy Ngân đường chủ nữa.” Nói xong, hắn xoay người đi ra phía ngoài, sự tình quả nhiên không thuận lợi, Huyết Sư đường thực lực mặc dù cường đại, nhưng nếu mình muốn hoàn toàn nắm trong tay thì quả thực chẳng phải dễ dàng. Bọn họ không làm điều gì sai, dù sao, lực lượng cường đại như vậy sao có thể nói nắm giữ là nắm giữ được chứ?

Niệm Băng đi rồi, lòng Ngân Nãng lại có chút thấp thỏm bất an, đúng lúc này, thủ hạ của hắn báo cáo với hắn chuyện xảy ra lúc trước, "Bạch Phát, Bạch Phát, rốt cuộc thì ngươi là ai?”

Ra khỏi võ sĩ công hội. Niệm Băng do dự một chút, mình còn nên mượn thế lực của Huyết Sư giáo hay không? Đáp án là có, trước khi chưa có được thế lực của Huyết Sư giáo, mình phải làm chút việc mới được. Mặc dù còn chưa có được thân phận giáo chủ chính thức, nhưng hai lục cấp võ sĩ kia vẫn còn đi theo hắn. Niệm Băng kêu một lục cấp võ sĩ tới, nói: "Đưa ta đến chỗ Phệ Huyết Diệt Hồn. Ta nghĩ, hẳn là các ngươi biết hắn ở nơi nào.”

Lục cấp võ sĩ gật đầu, đi trước dẫn đường, Niệm Băng quay đầu nhìn thoáng qua võ sĩ công hội sau lưng, trong lòng thầm nghĩ, chờ khi ta quay lại, nhất định sẽ khống chế cả Huyết Sư giáo.

Vừa đi, Niệm Băng và suy nghĩ về tin tức mình thu được trước khi rời Băng Tuyết thành, Phệ Huyết Diệt Hồn Tuyết Phách, một trong tam đại nguyên soái của Băng Nguyệt đế quốc, chưởng quản kỵ sĩ đoàn cường đại nhất của Băng Nguyệt đế quốc, nổi tiếng với tác phong giết người không chớp mắt, thực lực cực kỳ cường hãn. Ở Băng Nguyệt đế quốc tuyệt đối là nhân vật có thực quyền. Đồng thời, hắn cũng là thân ca ca của Tuyết Cực, đại bá của Tuyết Tĩnh. Tin tức Niệm Băng biết đến cũng chỉ có từng này, ở Băng Nguyệt thành, ngoại trừ Huyết Sư giáo ra, mình có thể tạo quan hệ thì cũng chỉ có vị Tuyết nguyên soái này mà thôi. Hắn đương nhiên sẽ không hy vọng xa vời là Tuyết Phách sẽ tham dự kế hoạch Biến Thiên, thế nhưng, chỉ cần được hắn ủng hộ một chút, cũng đã là đủ rồi. Chí ít, hắn có thể bang trợ mình đi nước cờ mấu chốt.

Thân là một trong tam đại nguyên soái của Băng Nguyệt đế quốc, phủ đệ của Tuyết Phách có diện tích rất lớn, hai lục cấp võ sĩ đưa hắn trước phủ đệ, Niệm Băng mới bảo bọn chúng ly khai, một mình đi tới đại môn.

"Người nào, dám xông vào phủ nguyên soái.” Bốn gã binh sĩ thủ vệ cản Niệm Băng lại, Niệm Băng mỉm cười nói: "Các vị đại ca, ta từ Băng Tuyết thành Thanh Phong Trai đến, muốn cầu kiến nguyên soái.”

Vệ binh cao thấp đánh giá Niệm Băng vài lần, nói: "Ngươi chờ một chút.” Nói xong, chia ra một người vào phủ hồi báo. Một lát sau, vệ binh mang theo một người có bộ dáng quản gia đi ra, quản gia nghi hoặc nhìn Niệm Băng, hỏi: "Ngươi là người của Thanh Phong Trai? Trước kia tựa hồ chưa thấy qua ngươi.” Kim sắc ma pháp bào của Niệm Băng khiến hắn sinh ra một chút nghi hoặc.

Niệm Băng từ trong lòng lấy ra một phong thư đưa cho quản gia, nói: "Nhờ ngài đem phong thư này chuyển tới nguyên soái đại nhân, ta nghĩ hắn sẽ muốn gặp ta.” Phong thư này, chính là thư đề cử mà trước khi hắn ly khai Băng Tuyết thành, đã nhờ Tuyết Cực viết. Nếu đã xác định mình tới Băng Nguyệt thành làm gì, Niệm Băng cũng phải chuẩn bị cho tốt. Quản gia cầm thư quay vào phủ nguyên soái, Niệm Băng cũng không sốt ruột, đứng ở ngoài cổng phủ nguyên soái nhìn ra đường cái, đúng lúc này, một mã xa chạy tới trước phủ nguyên soái, mã xa nhìn qua rất hoa lệ, người hầu đi theo mã xa kéo màn xe, hai người trước sau bước xuống mã xa.

Xuống mã xa là hai nữ tử, người xuống trước có niên kỷ nhỏ hơn, nhìn qua khoảng hơn hai mươi tuổi, mắt ngọc mày ngài, vô cùng xinh đẹp, người xuống sau là một trung niên nữ tử, y phục hoa lệ, nhưng lại không mất đi vẻ tao nhã, được bao bọc bởi bọn người hầu đi tới đại môn. Niệm Băng vội vàng tránh sang một bên, tạo ra lối đi tới đại môn, nhị nữ thấy hắn thì không khỏi đều ngây người một chút. Thiếu nữ kinh ngạc nhìn tướng mạo anh tuấn của Niệm Băng rồi quay về vệ binh ở một bên hỏi dò: "Hắn là ai vậy? Sao đứng ở trước cửa phủ đệ chúng ta?”

Vệ binh lập tức tiến lên hồi đáp: "Tiểu thư, hắn tự xưng là từ Băng Tuyết thành Thanh Phong Trai đến, cầu kiến nguyên soái. Quản gia đã mang thư của hắn vào cho nguyên soái đại nhân xem.”

Thiếu nữ hiển nhiên rất hứng thú với Niệm Băng, "A? Ngươi là từ Thanh Phong Trai tới sao? Nói như vậy, ngươi nhất định biết đường tỷ của ta?”

Niệm Băng mỉm cười đáp: "Nếu ngươi chỉ chính là Tuyết Tĩnh, ta đây quả thực biết. Nói vậy người chính là thiên kim của Tuyết nguyên soái rồi.”

"Đúng vậy, đúng vậy! Ta là Tuyết Ngọc. Thật lâu không tới chơi Băng Tuyết thành, thật muốn ăn Kim Hương Khuyên của Minh thúc thúc làm.” Nhìn dáng vẻ của Tuyết Ngọc, Niệm Băng thầm nghĩ, lại là một cô nương tham ăn.

Trung niên mỹ phụ mỉm cười nói: "Nếu là từ Thanh Phong Trai đến, vậy thì cũng không phải ngoại nhân, ngươi theo chúng ta cùng vào thôi. Ta nghĩ, lão gia sẽ muốn gặp ngươi.”

Niệm Băng đi theo mỹ phụ và Tuyết Ngọc tiến nhập phủ Nguyên soái, đi chưa được mấy bước, thì đụng phải quản gia đang đâm đầu lao ra. Tuyết phu nhân liền hỏi, quả nhiên, Tuyết Phách đang bảo quản gia tới mời Niệm Băng vào.

Tuyết Ngọc vốn đang muốn hỏi Niệm Băng về Thanh Phong Trai, lại bị Tuyết phu nhân lôi đi, Niệm Băng đi theo quản gia xuyên qua ba cái sân, lúc này mới đi tới thư phòng của Phệ Huyết Diệt Hồn Tuyết Phách, quản gia bẩm báo một tiếng, rồi mang Niệm Băng vào thư phòng. Vừa vào cửa, Niệm Băng liền thấy được Tuyết Phách đang ngồi ở thư án. Tuyết Phách thân hình cao lớn, ngồi ở chỗ đó xem sách, tướng mạo của hắn chí ít có bảy phần tương tự như Tuyết Cực, khiến Niệm Băng kinh ngạc chính là, vị này Tuyết Phách nguyên soái có danh xưng Phệ Huyết Diệt Hồn này, trên người lại toát ra thi thư khí tức, thoạt nhìn, hắn giống như một vị học sĩ bụng đầy kiến thức, đâu có gì là phong phạm thiết huyết? Đương nhiên, Niệm Băng đã không phải là người thường kiến thức nông cạn, bề ngoài là không đủ để phán đoán một người, hắn lập tức tiến lên hành lễ nói: "Niệm Băng ra mắt Tuyết nguyên soái.”

Tuyết Phách buông quyển sách trên tay xuống. Cầm lấy thư tín lúc trước Niệm Băng đưa cho quản gia nói: "Ngươi là do Tuyết Cực phái tới sao, trong thư Tuyết Cực nói ngươi là bằng hữu của hắn, chẳng biết đến đây tìm ta có chuyện gì?” Thanh âm Tuyết Phách trong trẻo, không hùng hậu như của Tuyết Cực, nghe vào tai khiến người ta thấy hết sức thoải mái, Niệm Băng cùng Tuyết Phách bốn mắt nhìn nhau, từ ánh mắt của Tuyết Phách, hắn thấy được vài phần lãnh ý.

Niệm Băng đáp: "Ta lần này tới Băng Nguyệt thành là muốn gặp một vị bằng hữu, còn muốn nhờ Tuyết nguyên soái hỗ trợ. Vị bằng hữu này của ta chính là Băng Nguyệt đế quốc thất hoàng tử Yến Phong điện hạ.”

Tuyết Phách kinh ngạc nhìn Niệm Băng, trong mắt toát ra vài phần quái dị. "Ngươi muốn gặp Yến Phong? Hắn mới vừa quay về Băng Nguyệt thành không lâu. Ta mặc dù là trọng thần trong triều, nhưng không thể tùy tiện gặp được hoàng tử.” Hiện tại Băng Nguyệt đế quốc quốc vương bệnh nặng, lại là lúc các vị hoàng tử tranh đấu kích liệt nhất, hắn luôn luôn giữ thế trung lập vẫn tạ tuyệt khẩn cầu của mấy hoàng tử, lúc này sao có thể tùy tiện gặp hoàng tử chứ?

Niệm Băng nhớ tới yêu thích đặc thù của Yến Phong, thầm cười khổ trong lòng, với sở thích như vậy của Yến Phong, vị Tuyết nguyên soái này đang nghĩ gì cũng không khó đoán, Yến Phong, Yến Phong, ngươi khiến cho ta phải chịu tiếng xấu rồi, lập tức, hắn nói không đổi giọng: "Nguyên soái không cần lo lắng, ngài chỉ cần nói cho ta biết Yến Phong ở nơi nào là được, ta tự có biện pháp đi gặp hắn.” Với thực lực hiện tại của hắn, phòng vệ của hoàng cung thì có là gì?

Tuyết Phách nhíu mày, nói: "Rất cảm tạ ngươi thay đệ đệ ta đưa tin lại đây, thế nhưng, chuyện này ta không giúp ngươi được. Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể đi.”

Nhìn vẻ mặt cách xa nghìn dặm của Tuyết Phách, Niệm Băng mỉm cười, bình tỉnh nói: "Tuyết nguyên soái không chịu giúp ta, nhất định là sợ gặp phiền toái? Kỳ thật, ta chỉ bất quá muốn cùng bằng hữu gặp mặt mà thôi, nói cho ta biết hành tung của Yến Phong, đối với Tuyết nguyên soái mà nói cũng không phải là chuyện quá khó khăn.”

Tuyết Phách hừ lạnh một tiếng, "Nực cười, Tuyết Phách ta chưa bao giờ biết sợ cái gì. Chỉ bất quá, ngươi một ma pháp sư nho nhỏ, dựa vào cái gì để bắt ta giúp ngươi?” Vốn là, Tuyết Cực đã viết trong thư nhờ hắn chiếu cố Niệm Băng, nhưng vừa nghĩ đến Niệm Băng và thất hoàng tử với sở thích đặc thù kia là bằng hữu, Tuyết Phách trong lòng đã cảm thấy khinh bỉ.

Niệm Băng thản nhiên cười, đáp: "Đã như vậy, là ta thất lễ rồi. Tuyết nguyên soái, đương kim Băng Nguyệt đế quốc tình hình vi diệu, ngài thân là trọng thần của đế quốc, chẳng lẽ lại không lo nghĩ cho tương lai của Băng Nguyệt đế quốc sao?”

Tuyết Phách nhướng mày, "Lời này của ngươi là ý tứ gì?”

Niệm Băng mỉm cười đáp: "Không có ý tứ gì, ta chỉ là thấy Tuyết nguyên soái thân là một trong tam đại nguyên soái của Băng Nguyệt đế quốc, cũng không ủng hộ bất cứ vị hoàng tử nào của Băng Nguyệt đế quốc, mặc dù ngài quyền cao chức trọng, bất luận vị hoàng tử nào kế thừa ngôi vị hoàng đế đều sẽ trọng dụng ngài, thế nhưng, ngài lại không lo nghĩ cho đế quốc sao? Trước mắt mà xem, có hi vọng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất đương nhiên là đại hoàng tử, nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử. Nếu bọn họ ba người tranh đấu, tất nhiên sẽ khiến cho chính cục rung chuyển, đối với phát triển của Băng Nguyệt đế quốc rất bất lợi.”

Tuyết Phách hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi hiểu cái gì, Áo Lan đế quốc và Lãng Mộc đế quốc đều vì đánh một trận với Hoa Dung đế quốc mà nguyên khí đại tổn, chỉ có lưỡng quốc này tiếp giáp với nước ta, cứ cho là nước ta chính cục có rung chuyển, chỉ cần Tuyết Phách ta còn đây, thì không tới phiên bọn họ nhúng tay vào. Áo Lan đế quốc luôn luôn giao hảo với nước ta, mà Lãng Mộc đế quốc mới bại trận, nguyên khí đại tổn, bọn hắn dám có chủ ý với nước ta ư? Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi là bình dân, quan tâm tới chính trị cũng không có chỗ nào tốt. Nể mặt Tuyết Cực ta không làm khó ngươi, nhưng ngươi nếu nói lung tung, cũng đừng trách ta không khách khí.”

Niệm Băng nở nụ cười, "Là ta lỡ lời, xin nguyên soái tha thứ, vậy thì, ta còn có một thỉnh cầu, nhất định sẽ không làm khó ngài, ta muốn ở lại phủ nguyên soái làm một trù sư, được chứ?”

Tuyết Phách ngây ra một lúc, "Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn làm một trù sư? Nhìn trang phục của ngươi, ngươi hẳn là một ma pháp sư mới đúng chứ.”

Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Ai quy định là ma pháp sư không thể là trù sư chứ?” Vừa nói, hắn vừa cởi kim sắc ma pháp bào trên người xuống, lộ ra trang phục bình dân bên trong, một đầu bạch sắc trường phát xõa xuống vai, nhìn qua rất quái dị.

Nhìn bạch phát và trang phục bình dân của Niệm Băng, Tuyết Phách nhíu mày, nói: "Ngươi rốt cuộc là muốn đùa giỡn cái gì?”

Niệm Băng tỏ ra kinh ngạc nhìn Tuyết Phách, "Nguyên soái, chẳng lẽ Tuyết Cực thúc thúc trong thư không có nói cho ngài rằng ta là một trù sư sao? Tuyết Cực thúc thúc đã quyết định, Trù Thần đại tái năm tháng sau sẽ do ta đại biểu cho Thanh Phong Trai tham gia thi đấu. Ta nghĩ, trù nghệ của ta nhất định sẽ khiến ngài hài lòng. Vừa rồi khi tiến nhập phủ nguyên soái, ta đụng phải Tuyết Ngọc tiểu thư, tiểu thư tựa hồ rất thích ăn Kim Hương Khuyên của Thanh Phong Trai, thật sự là khéo, ta làm món này rất ngon. Mới tới Băng Nguyệt thành, tiền trên người ta cũng đã tiêu hết, ta cũng không cần nhiều thù lao, chỉ cần nguyên soái có thể cho ta một chỗ nương thân là được.”

Tuyết Phách nghi hoặc hỏi: "Ngươi thật sự là một trù sư? Ta lần đầu tiên nghe nói có ma pháp trù sư. Được, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, trưa nay, chỉ cần ngươi có thể làm ra một bàn thức ăn khiến ta hài lòng, ta sẽ lưu ngươi lại phủ làm trù sư. Người đâu.”

"Vâng, nguyên soái.” Một người hầu từ bên ngoài đi vào hướng về phía Tuyết Phách hành lễ.

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 540

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.