Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trù Thần đại tái đích danh ngạch

Phiên bản Dịch · 6071 chữ

Đặc điểm lớn nhất của Trù Thần đại tái, chính là tất cả trù sư đều phải thể hiện kỹ nghệ ở vòng ngoài. Nhưng tiến nhập vòng quyết tái (ND: chung kết) lại chỉ có mười người, trong mười người này, có năm sẽ là quán quân của năm lượt thi đấu, năm người còn lại là chọn từ những người xuất sắc nhất ngoài năm quán quân kia. Mười người này sẽ phải tiến hành quyết tái để định ra thứ bậc. Khi tiến hành quyết tái, mười tuyển thủ đều phải làm ra món ăn lạnh, món ăn nóng, canh, mì, và trù nghệ đặc thù. Sau khi tổng hợp bình định, lấy điểm số mà định trước sau, trong đó có một điều kiện ngặt nghèo, nếu người thu được tổng điểm lớn nhất nhưng lại không đạt được vị trí quán quân lần nào trong năm trường tỉ thí vòng ngoài, thì mặc dù hắn xuất sắc, cũng không được xưng là Trù Thần. Dù sao, không phải là hạng nhất ở một lĩnh vực nào đó, sao có thể xưng là Trù Thần? Đương nhiên, nhân số tham gia quyết tái không nhất định là mười người, nếu có người đoạt được cả hai chức quán quân, nhân số tham gia quyết tái tự nhiên sẽ giảm đi một người. Bất quá, từ khi có Trù Thần đại tái, còn chưa có ai có thể đồng thời thu được quán quân của cả năm vòng, nếu như vậy, quyết tái cuối cùng cũng không cần phải cử hành nữa. Quy tắc đầu tiên của Trù Thần đại tái chính là, nếu xuất hiện một vị trù nghệ thiên tài có thể đồng thời đoạt được vị trí quán quân ở cả năm vòng, vậy thì, quyết tái sẽ được hủy bỏ, hắn cũng sẽ đoạt được danh hiệu Thánh Trù Thần. Lúc đầu, trong thời kỳ đỉnh phong của Quỷ Trù Tra Cực, hắn cũng chỉ đoạt được ba vị trí quán quân, hắn vẫn luôn nỗ lực vì danh hiệu Thánh Trù Thần này, nhưng sau khi liên tục năm lần đoạt được chức quán quân chung cuộc, hắn lại phát hiện, bất luận tự mình nỗ lực thế nào cũng không thể đạt được đỉnh phong ở tất cả các phương diện của trù nghệ. Không thể không buông bỏ, chuyển sang làm bình ủy.

Niệm Băng kế thừa tâm nguyện của Tra Cực, ngoài điều này ra, đoạt được danh hiệu Thánh Trù Thần chính là điều lớn nhất hắn truy cầu. Đương nhiên, ngay cả Tra Cực cũng không nắm chắc làm được chuyện này, hắn lại càng không nắm chắc. Mặc dù qua thời gian này đã nghiên cứu ra thất hệ đại xan khiến cho trù nghệ của hắn tiến bộ không ít, nhưng muốn thu được toàn bộ năm chức quán quân, hắn lại không hề nắm chắc. Chỉ kể tới Tiểu Thiên kia có thể sử dụng Âm Dương Điều Hòa Thái Cực Thủ, hắn chính là chướng ngại lớn nhất.

Trù Thần đại tái cùng Hoa Long Thiêu Chiến tái rất khác biệt, mặc dù là các chủ trù tham dự Trù Thần đại tái, nhưng chủ trù lại có thể mang theo hai đến ba trợ thủ hỗ trợ, trợ thủ có thể hiệp trợ chủ trù tiến hành nấu nướng. Bởi vì, thời gian của mỗi trận đấu đều phi thường ngắn, khi chủ trù gặp thứ không phải sở trường, trợ thủ có thể mang tới tác dụng mấu chốt. Đương nhiên, trợ thủ cũng có hạn chế. Bọn họ chỉ có thể đem đến tác dụng phụ trợ, nấu nướng chính thức phải do chủ trù hoàn thành.

Hồi tưởng về Trù Thần đại tái. Trong lòng Niệm Băng không khỏi nóng lên, Thanh Phong Trai còn có Minh Nguyên, Minh Huy hai sư huynh muội, nếu bọn họ liên thủ làm trợ thủ cho mình, cơ hội đoạt được quán quân chung cuộc là phi thường lớn.

"Tuyết thúc thúc, nếu ta đại diện Thanh Phong Trai tham tái, vậy thì, mục tiêu của ta cũng chỉ có một.”

Tuyết Cực cầm chén trà hạ nhân vừa mang tới uống một ngụm. Mỉm cười nói: "Ta nghĩ ngươi có thực lực đó. Ta nghĩ, điều đó là không gì cần nghi vấn. Ta nghĩ/ Long Trí cũng phi thường nhớ ngươi, ngươi trước hết qua bên đó đi, chỗ ở ta sẽ cho an bài các ngươi.”

Niệm Băng gật đầu, hướng về phía Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: "Đại ca, vậy ngươi trước hết ở chỗ này, ta tới ma pháp sư công hội một chuyến.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư liếc nhìn Tuyết Cực, gật đầu, không hề lên tiếng.

Tuyết Cực nói: "Niệm Băng, ngươi nói với Long Trí, tối nay cùng đến Thanh Phong Trai, ta làm khánh công cho ngươi.”

Gia Lạp Mạn Địch Tư nhịn không được hỏi: " Tuyết Tĩnh tiểu thư có tới hay không?”

Tuyết Cực nhíu mày, đáp: "Đương nhiên sẽ tới, người thừa kế của Thanh Phong Trai ta, sao không tới chứ. Ngươi là Long Hỏa sao, ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, không nên lại dây dưa với nữ nhi ta. Nể mặt Niệm Băng, ta có thể cho ngươi lưu lại, nhưng nếu ngươi còn giống như trước kia, lẻn vào khuê phòng của nữ nhi, đừng trách ta không khách khí.”

Niệm Băng mở to hai mắt nhìn về phía Gia Lạp Mạn Địch Tư đang xấu hổ, lẻn vào khuê phòng của người ta? Trách không được thái độ của Tuyết Cực đối với hắn lại khó khăn như thế. "Tuyết thúc thúc, ta thay mặt đại ca bảo chứng với ngài, hắn tuyệt sẽ không làm chuyện như vậy, đúng không, Long đại ca?” Ba chữ cuối cùng, Niệm Băng cố ý nhấn mạnh.

Gia Lạp Mạn Địch Tư vội vàng gật đầu, đáp: "Đúng vậy, ta khẳng định sẽ không. Trước kia là ta không đúng.” Vì truy cầu Tuyết Tĩnh, hắn vốn luôn luôn cao ngạo cũng đã nói ra lời nhận lỗi, cũng quả thực là khó cho hắn.

Tuyết Tĩnh ngơ ngác ngồi ở trên giường, lúc này, tâm tình của nàng đã dần dần bình phục, lửa giận trong lòng đã biến mất, lại thấy có vài phần mất mát, tướng mạo của Niệm Băng, Gia Lạp Mạn Địch Tư cùng Yến Vân không ngừng hiện lên trong đầu nàng, ba người, gây cho nàng ba loại hoàn toàn bất đồng, nàng cũng từng tự hỏi chính mình, mình thật sự thích Niệm Băng sao? Nam nhân kia có thể nói là không thể quên được, lúc đầu, ở Băng Lan thành, hắn rõ ràng là lấy cớ đuổi mình đi, nhưng là, tại sao mình không không được hắn chứ? Hắn có cái gì tốt? Mình thích hắn ở điểm gì? Tướng mạo anh tuấn, ma pháp cao cường hay là trù nghệ tinh xảo? Có lẽ là tất cả, thế nhưng thời gian mình ở cùng hắn cũng không dài, vừa rồi nhìn thấy hắn, mình tại sao lại tức giận chứ? Là bởi vì yêu thành hận hay là do bị cự tuyệt mà sinh ra phản ứng tâm lý. Tuyết Tĩnh lòng rối loạn, ngay cả nàng cũng biết rõ cảm giác đối với Niệm Băng là cuối cùng là thế nào.

Sau Niệm Băng, trong đời nàng lại xuất hiện hai nam nhân, một người, chính là Gia Lạp Mạn Địch Tư thối tha, cùng ngũ hoàng tử Yến Vân anh tuấn tiêu sái khí chất cao quý. Đối với Yến Vân, Tuyết Tĩnh cũng có chút hảo cảm, quyết không bởi địa vị của hắn, mà chính là bởi vì bề ngoài cùng năng lực xuất sắc của hắn. Đối với Gia Lạp Mạn Địch Tư, thì tức giận là nhiều. Trong trí nhớ của nàng, hắn mỗi ngày đều giống con ruồi quanh quẩn trước trước mặt mình, hết sức đáng ghét. Thế nhưng, hai tháng trước hắn đột nhiên ly khai, không hề báo trước mà ly khai, mình không biết tại sao, trong lòng lại cũng có vài phần mất mát, cuộc sống không nhìn thấy hắn, nhưng hồng sắc thân ảnh ghê tởm đó lại thường xuyên xuất hiện trong đầu, nếu hôm nay không phải Niệm Băng xuất hiện, mình có phải là sẽ có chút cao hứng không? Nhưng là, tên ghê tởm kia tựa hồ thái độ đối với mình cũng thay đổi một chút. Không còn như trước như vậy rụt rè sợ sệt nữa. Hắn rốt cuộc là ai? Vũ kỹ của hắn tựa hồ rất mạnh, ngay cả phụ thân cũng không dò được thực lực của hắn, hắn chỉ chính thức xuất thủ công kích một lần, chính là lần đó với võ sĩ công hội hội trưởng, bất quá, đó cũng quá khoa trương, một quyền đánh bại một vũ thánh, điều này sao có thể?

Ba nam nhân đồng thời xuất hiện, khiến lòng Tuyết Tĩnh càng thêm rối loạn. Dùng sức lắc đầu, thầm phát ra một tiếng thở dài, nàng không biết mình nên lựa chọn thế nào, thậm chí không biết ba người này, người nào trọng yếu nhất trong lòng mình. Nhưng nàng lại có thể khẳng định, kẻ ghê tởm nhất chính là Niệm Băng, hắn lại cự tuyệt cảm tình của chính mình. Còn dùng như vậy phương pháp như vậy để mình ly khai, bất luận như thế nào, mình cũng không thể thích hắn nữa, hắn có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ có chút ma pháp sao? Vừa nghĩ tới Niệm Băng, Tuyết Tĩnh không kìm được tức giận nghiến chặt hàm răng.

"Tĩnh nhi, ngươi nghỉ ngơi rồi sao?” Thanh âm hùng hậu của Tuyết Cực từ ngoài phòng truyền đến.

Tuyết Tĩnh hoảng hốt, vội vàng thu liễm tâm thần đáp: "Ba ba. Ta còn chưa nghỉ, người vào đi.”

Tuyết Cực đẩy cửa vào. Nhìn nữ nhi thần sắc có chút tiều tụy, nói: "Tĩnh Tĩnh, còn không vui sao? Ai, Niệm Băng mặc dù rất tốt, nhưng nếu trong lòng hắn không có ngươi, cần gì phải cưỡng cầu chứ?”

Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, đáp: "Ta chẳng có gì khổ sở vì hắn, tên đó căn bản là không xứng. Ba ba, ngươi thật muốn Niệm Băng đại biểu cho Thanh Phong Trai chúng ta đi tham tái sao? Niệm Băng sau này căn bản sẽ không có khả năng ở lại nơi này của chúng ta! Chúng ta tối đa cũng chỉ là có thể nhờ thực lực của hắn để mở rộng danh khí mà thôi.”

Tuyết Cực than nhẹ một tiếng, nói: "Nếu có thể lựa chọn, ta đương nhiên sẽ không để hắn đại biểu chúng ta đi tham tái, Niệm Băng tựa như một ưng chỉ thích bay lượn trên trời cao, không có ai có thể khống chế hắn. Ngươi hẳn cũng đã nhìn ra, lần này trở về, hắn đã khác xa so với trước kia, chẳng những khí độ càng thêm trầm ổn, hơn nữa thực lực cũng đề cao không ít.”

Tuyết Tĩnh gật đầu xác nhận, hơn trăm chưởng kia của nàng hoàn toàn có thể đánh vỡ một khối cự nham, nhưng với Niệm Băng với thân phận ma pháp sư lại chẳng bị tổn thương gì, đây thật sự là rất quái dị.

Tuyết Cực nói: "Ta cùng với Minh thúc thúc của ngươi bàn qua rồi, ta hỏi hắn, nếu để hắn đại biểu Thanh Phong Trai tham tái thì có nắm chắc đoạt giải không? Ngươi đoán xem Minh thúc thúc ngươi nói như thế nào? Minh thúc thúc ngươi nói, hắn căn bản là không có tư cách tham gia Trù Thần đại tái, cho dù là Minh Huy đã thanh xuất vu lam, cũng chỉ có thể hơn một chút mà thôi. Chỉ có trù nghệ như Niệm Băng, mới có có thể đoạt được vị trí cao trong bỉ tái.”

Tuyết Tĩnh giật mình nói: "Minh thúc thúc có phải tự hạ thấp mình quá? Với trù nghệ của hắn, sao không thể đoạt được danh hiệu nào chứ, chí ít là kỹ nghệ nấu mỳ của Minh thúc thúc cũng rất ít có người có thể vượt qua. Hắn sao phải nói như vậy?”

Tuyết Cực than nhẹ một tiếng, đáp: "Chuyện này ta cũng nghĩ tới, kỳ thật, Minh thúc thúc ngươi nói rất chính xác, không ai rõ thực lực của hắn hơn hắn. Thanh Phong Trai chúng ta ở Băng Tuyết nội thành quả thực nổi danh, có Minh Nguyên, Minh Huy hai sư huynh muội tọa trấn, chúng ta có thể thành sự nghiệp một phương, nhưng phóng nhãn ra cả đại lục, trù nghệ giới người tài lớp lớp xuất hiện, điều này không phải chúng ta có thể tưởng tượng được. Đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng có chút ếch ngồi đáy giếng. Trù nghệ của Niệm Băng ngươi cũng thấy rồi, ngươi nghĩ hắn so với Minh Nguyên thế nào?”

Tuyết Tĩnh mặc dù hận Niệm Băng, nhưng nàng sẽ không hạ thấp trù nghệ của Niệm Băng, dù sao, ký ức lúc trước thật sự quá rõ ràng, "Trù nghệ của Niệm Băng quả thực lợi hại, nhất là lấy ma nhập trù.”

Tuyết Cực nói: "Sau khi trù nghệ đạt tới trình độ nhất định, còn muốn đề thăng là chuyện phi thường khó khăn. Tựa như Minh thúc thúc ngươi, hắn dù tập luyện thêm, cũng vĩnh viễn không có khả năng đạt tới cảnh giới như Niệm Băng. Niệm Băng lấy ma nhập trù quả thực thần kỳ, nhưng kỹ năng của hắn cũng rất tốt, thứ khác không nói, với Quỷ Điêu thần đao thần kỳ của hắn, đừng nói là là vũ kỹ trù sư, cho dù là ta, cũng tuyệt đối không làm được. Một người thường có thể luyện tay đến tốc độ nhanh, hơn nữa lại chính xác như thế, cần phải mất bao nhiêu năm khổ luyện! Lần này ta nếu đã quyết định thì sẽ không thay đổi, ta nhất định phải để Niệm Băng đại biểu Thanh Phong Trai chúng ta tham gia Trù Thần đại tái, ngươi phải nhớ kỹ, không nên vì chút thù riêng mà ảnh hưởng tới đại cục, Niệm Băng bản tính rất tốt, trở thành bằng hữu với hắn, đối với Thanh Phong Trai chúng ta, tương lai phát triển sẽ có nhiều chỗ tốt, Băng Hỏa Ma Trù, bốn chữ này không phải là hư danh. Tĩnh nhi, kỳ thật trí tuệ của ngươi mặc dù kém Nhu nhi, nhưng cũng không sai biệt, nhưng là, điểm yếu của ngươi chính là tính tình quá táo bạo, nếu có lúc nào đó ngươi có thể lãnh tỉnh một chút, có lẽ sẽ thay đổi rất nhiều chuyện. Niệm Băng mặt ngoài mặc dù ôn hòa, nhưng từ trong cốt tủy hắn lại đầy ngạo khí, ta có thể dễ dàng cảm nhận được, hắn tựa như một khối đá, nếu ngươi cũng là một khối đá, cứng đối cứng khẳng định không có kết quả tốt gì. Cứ cho là các ngươi vô pháp phát triển thành quan hệ tình lữ, chẳng lẽ không thể làm bằng hữu sao? Có thể có một bằng hữu như hắn, đối với ngươi mà nói, là một chuyện rất tốt. Ta đã đáp ứng để hắn cùng tiểu tử Long Hỏa kia tạm thời ở tại nơi này của chúng ta, ngươi tự mình phải biết cư xử đúng mực.”

Nghe Tuyết Cực nói Niệm Băng và Long Hỏa sẽ ở Thanh Phong Trai, Tuyết Tĩnh nhất thời cả kinh, "Ba ba, ngươi sao có thể để Long Hỏa ở lại, chẳng lẽ chúng ta bị hắn làm phiền còn chưa đủ sao?”

Tuyết Cực cười khổ đáp: "Lần này khác, hắn với thân phận bằng hữu của Niệm Băng tới đây, nể mặt Niệm Băng, ta sao có thể đuổi hắn đi được. Long Hỏa đã đáp ứng tuyệt không quấy rầy ngươi, ngươi nếu ghét hắn, không để ý tới hắn là được, hắn là huynh đệ của Niệm Băng, chắc là cũng sẽ không gây phiền toái cho Niệm Băng. Ai, Long Hỏa tiểu tử kia tướng mạo đường đường, rất có khí chất nam nhân, nhưng lại quá xấu xa, lúc trước lại lẻn vào khuê phòng của ngươi, người như thế, cứ cho là thực lực cao cường, ta cũng kiên quyết phản đối ngươi kết giao với hắn.”

Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, đáp: "Ta hận không giết được hắn, sao còn muốn gặp gỡ hắn? Bất quá, ta xem ra, cảm tình của hắn với Niệm Băng tựa hồ rất sâu.”

Tuyết Cực nói: "Người ta nếu đã là khách nhân, chúng ta cũng không thể quá thờ ơ, được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, nhớ kỹ lời ta vừa nói, không nên làm khó Niệm Băng.”

Tuyết Tĩnh khẽ gật đầu, nói: "Có lẽ vừa rồi đánh hắn xong, ta đã chẳng còn hận hắn nữa, cứ cho là vì Thanh Phong Trai, ta cũng sẽ biết khống chế tính tình của mình.”

Niệm Băng thư thái đi đường cái, mọi chuyện phát sinh ở Thanh Phong Trai cũng không thể ảnh hưởng tới tâm tình của hắn, một lần nữa đối mặt với Tuyết Tĩnh, đã trúng hơn trăm chưởng, trong lòng hắn lại nhẹ đi không ít, vốn áy náy cũng giảm bớt phần nào. Càng khiến hắn cao hứng chính là tư cách tham gia Trù Thần đại tái, hắn luôn có cảm tình với Thanh Phong Trai, đại biểu cho Thanh Phong Trai tham tái cũng không có gì không tốt. Cứ cho là lần này không chiếm được tư cách tham tái của Thanh Phong Trai, hắn cũng sẽ phải tìm tới biện pháp khác.

Từ xa, hắn đã nhìn thấy khối kiến trúc đỉnh nhọn quen thuộc, cảm giác ấm áp tự nhiên xuất hiện, Linh nhi ôn nhu, không ngừng hiện lên trong đầu hắn, hồi tưởng lại cuộc sống trước kia tại đồ thư quán, mình mỗi ngày đều không ngừng học tập ma pháp tri thức, mà Linh nhi luôn luôn chiếu cố đến mình, mà mình lại còn khiến nàng thương tâm, Linh nhi là một nữ hài tử tốt như vậy, mình sao có thể phụ bạc nàng? Nhớ tới đôi mắt đẫm lệ của Long Linh, Niệm Băng không khỏi đau đớn trong lòng. Bước đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc Niệm Băng đã tới cổng ma pháp sư công hội, trước cổng có hai ma pháp sư thủ vệ trông có tinh thần hơn trước kia nhiều, sơ cấp ma pháp sư bào sạch sẽ trên người, bất luận tinh thần hay khí chất đều tốt hơn so với trước kia, hai ma pháp sư này Niệm Băng trước kia chưa từng thấy qua, hiển nhiên là mới gia nhập ma pháp sư công hội không lâu.

"Chào ngài, xin hỏi có phải ngài là ma pháp sư tới tham gia công hội?” Một gã thủ vệ ma pháp sư chủ động hỏi.

Niệm Băng lắc đầu, trong tay quang mang chợt lóe, lấy ra thẻ bài tượng trưng cho thân phận trưởng lão. Hai gã sơ cấp ma pháp sư vừa nhìn thấy thẻ bài liền cuống quít hành lễ, cung kính nói: "Ra mắt trưởng lão, mời trưởng lão.” Nói xong, tránh sang một bên nhường đường.

Niệm Băng vừa muốn đi vào bên trong, một thanh âm quen thuộc vang lên, "A, ngươi là ai?” Một thân ảnh cao cao từ bên trong công hội đi ra, đó chính là Sư Cửu đã lâu không gặp.

Niệm Băng lấy tay kéo nón trên đầu ra, mỉm cười: "Sư Cửu đại ca, không nhận ra sao?”

Hai gã sơ cấp ma pháp sư vừa nhìn thấy dung mạo trẻ trung của Niệm Băng, không khỏi đồng thời ngây ra, hiển nhiên không nghĩ tới vị trưởng lão này lại còn trẻ như vậy.

Sư Cửu thấy Niệm Băng cũng ngây ra một lúc: ”Niệm Băng, ngươi đã trở về.” Thần sắc của hắn có chút phức tạp. Nhưng trong mắt lại đầy thiện ý.

"Đi thôi, chúng ta cùng vào.” Sư Cửu tiến đến vỗ vỗ bả vai Niệm Băng, đưa hắn vào bên trong.

Nhiều ngày không gặp, khí chất của Sư Cửu tựa hồ có chút biến hóa, đó không chỉ là do ma pháp thực lực gia tăng, đồng thời, Niệm Băng qua Thiên Nhãn huyệt sử dụng linh giác thì có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của Sư Cửu so với trước kia bình tĩnh hơn rất nhiều.

Vừa đi, Sư Cửu vừa quay sang nói với Niệm Băng nói: "Niệm Băng, cảm tạ ngươi.”

Niệm Băng mỉm cười đáp: "Ta là một phần tử của công hội. Phấn đấu vì vinh dự của công hội là điều ta phải làm.”

Sư Cửu lắc đầu, đáp: "Không! Ta không phải nói điều này. Ta là vì Linh nhi. Sau khi ngươi ly khai nơi này, ta đã phát hiện Linh nhi có điểm khác lạ. Nàng đã không còn tươi cười như trước kia. Nhìn nàng ngày một tiều tụy, ta thật rất khó chịu. Ta cùng nàng nói chuyện một lần mới biết được, nguyên lai là tiểu tử ngươi đã đoạt được tâm hồn nàng. Niệm Băng, ngươi biết không? Khi đó ta hận không xé được ngươi thành từng mảnh nhỏ. Thế nhưng, Linh nhi lại nói khiến ta hiểu được rất nhiều chuyện, ngươi không cần hỏi nàng đã nói với ta cái gì. Ta chỉ có thể nói với ngươi, hiện tại ta đã coi Linh nhi thành muội muội quý giá nhất, mặc dù ta ma pháp không bằng ngươi, nhưng ngươi sau này nếu dám khi dễ nàng, ta cũng không cho phép. Quả thực, ngươi so với ta thích hợp với nàng hơn, ta không xứng với nàng!” Nói xong, hắn dừng lại, mỉm cười nhìn Niệm Băng.

Niệm Băng có chút ngốc trệ nhìn Sư Cửu, dù sao, hắn thay đổi quá lớn, trong lúc nhất thời vô pháp tiếp nhận. ”Sư Cửu đại ca, ta…”

"Được rồi, gì cũng không cần nói, ngươi chỉ cần đối đãi tốt với Linh nhi là được. Chúng ta vào đi thôi, lão sư đang rất nhớ ngươi! Lần này vì công hội lập được công lớn như thế, khiến chúng ta rốt cục chiếm được danh tiếng ở Băng Nguyệt đế quốc. Hôm nay, còn có một vị khách quý, vừa lúc ngươi trở về, cũng nên gặp một lần, sau đó rồi hãy tìm Linh nhi.”

Niệm Băng gật đầu, xét về lễ số, hắn quay lại cũng phải gặp Long Trí trước, nghe Sư Cửu nói, Niệm Băng cảm giác được trong lòng nhẹ nhàng đi không ít, mặc dù hắn không sợ Sư Cửu, nhưng có thể hóa địch thành bạn, không phải tốt hơn sao? Huống chi, bản thân hắn cũng chẳng có mâu thuẫn thực sự nào với Sư Cửu.

Hai người nhanh chóng đi tới chủ lâu của công hội, Sư Cửu mang Niệm Băng hùng hổ đi lên đại sảnh lầu hai, "Lão sư, người xem ai đã trở về.”

Niệm Băng đi theo Sư Cửu lên lầu, trên sô pha ở đại sảnh có hai người, phía sau còn một người đứng, hai người ngồi hắn đều biết, một người, tự nhiên là Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội hội trưởng, phong hệ ma đạo sư Long Trí, mà người kia, lại chính là kẻ hắn mới gặp không lâu, Băng Nguyệt đế quốc ngũ hoàng tử Yến Vân. Sau lưng Yến Vân là một lão giả thân xuyên lam sắc trường bào, Niệm Băng vừa mới lên lầu, liền cảm giác được tinh quang lóe lên trong mắt lão giả. Thông qua Thiên Nhãn huyệt, hắn lập tức cảm giác được chỗ bất phàm của lão giả này, cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.

Long Trí vốn đang tươi cười cùng Yến Vân nói chuyện, đột nhiên thấy Niệm Băng, hắn đầu tiên là ngây ra một lúc, ngay sau đó, cũng không có lộ vẻ quá mừng rỡ, ngược lại còn có vài phần xấu hổ, Long Trí đứng lên, nói: "Niệm Băng, ngươi rốt cục đã trở về.”

Niệm Băng liếc nhìn Yến Vân, rồi khom người hướng về phía Long Trí hành lễ: "Lão sư.”

Long Trí ho khan một tiếng, nói: "Tới đây, ta giới thiệu với ngươi một chút. Vị này là…”

”Không cần giới thiệu, ta cùng với Niệm Băng huynh đã gặp mặt rồi.” Yến Vân chủ động đứng lên, hắn hiển nhiên cũng đã minh bạch thân phận của Niệm Băng, "Thật không nghĩ tới, nguyên lai Niệm Băng huynh chính là thiên tài ma pháp sư dương oai cho Băng Nguyệt đế quốc chúng ta!” Vẻ kinh ngạc trong mắt hắn không thể che dấu được. Lúc trước ở Thanh Phong Trai, hắn rõ ràng thấy Niệm Băng dùng thân thể tiếp hơn trăm chưởng của Tuyết Tĩnh, chẳng lẽ hắn là dùng ma pháp để phòng ngự sao?

Niệm Băng nói: "Ngũ hoàng tử điện hạ, chào ngài.”

Yến Vân nhướng mày, "A, nguyên lai Niệm Băng huynh đã thân phận của ta, kỳ thật, thân phận này là phụ hoàng ban cho, chúng ta cứ dùng tuổi tác mà nói chuyện.” Hắn hiện tại đang cùng hai vị hoàng tử khác tranh vị. Đối với nhân tài đương nhiên rất khát vọng, trước mặt Niệm Băng mới đoạt chức quán quân của ngũ quốc Tân Duệ ma pháp sư đại tái, ngữ khí nhất thời khách khí hơn nhiều.

Long Trí nhíu mày, nhìn Niệm Băng trách: "Nguyên lai các ngươi đã biết nhau, vậy thì tốt quá. Niệm Băng, ngươi mới vừa trở về, đi đường khổ cực, lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi, Sư Cửu, ngươi đưa Niệm Băng đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Niệm Băng mặc dù trong lòng kỳ quái, nhưng cũng không nói thêm gì, hắn cũng đang mong đi gặp Linh nhi, không muốn trì hoãn ở chỗ này, dù sao, trong đầu hắn nghĩ, chuyện Long Trí cùng Yến Vân nói tất nhiên đều những sự tình liên quan đến chính trị. Những thứ này, hắn không có hứng thú.

Đúng lúc này, Yến Vân nói ra một câu khiếng lòng Niệm Băng cuộn sóng. ”Long hội trưởng! Chuyện của chúng ta nếu đã định, ta đây xin đi trước, vừa lúc ta muốn hỏi Niệm Băng ma pháp sư một chút tình huống diễn ra trong bỉ tái. Hôn kỳ của ta và Linh nhi tiểu thư, chờ ta trở về tâu lên phụ hoàng rồi sẽ nhanh chóng thông tri ngài.”

"Cái gì? Ngươi muốn kết hôn với Linh nhi?” Sư Cửu kinh hô ra tiếng.

Long Trí trầm giọng nói: "Sư Cửu, không được vô lễ.” Hắn vừa quát Sư Cửu, vừa phát hiện mặt Niệm Băng trong nháy mắt đã lạnh tanh.

Yến Vân mỉm cười đáp: "Không sai, từ lâu đã nghe Linh nhi tiểu thư ôn nhu động lòng người. Có thể cùng Linh nhi tiểu thư kết thành là vinh hạnh của ta.”

Niệm Băng nhìn thẳng vào mắt Yến Vân, cười nhạt, nói: "Thật sự không có ý tứ. Ngũ hoàng tử điện hạ, Linh nhi là hôn thê của ta, nàng sao có thể kết hôn với ngươi chứ?”

Yến Vân ngẩn người, đưa mắt nhìn lại Long Trí. Long Trí có chút tức giận: "Niệm Băng! Ngươi không nên nói lung tung, Linh nhi lúc nào thành hôn thê của ngươi? Ngươi đi xuống trước đi. Ngũ hoàng tử điện hạ, đây chỉ là hiểu lầm. Xin ngài không nên đa tâm.”

Yến Vân nhìn Long Trí, rồi lại nhìn Niệm Băng, nhíu mày, nói: "Ta bất kể chuyện này có đúng hay không, còn cần Long hội trưởng mau giải quyết cho tốt, nếu không, ta cũng không biết nói lại với phụ hoàng thế nào. Được rồi, gia vụ của các ngươi thì tự mình xử lý đi, Yến Vân cáo từ.” Nói xong, hắn lách qua người Niệm Băng đi ra ngoài.

Ngay khi Yến Vân sắp vượt qua Niệm Băng, dị biến diễn ra, thất thải quang mang không hề dự đoán trước từ trong cơ thể Niệm Băng lao ra, thân thể Yến Vân phảng phất như ngưng lại, trong nháy mắt đứng yên, tiên thiên lĩnh vực mà đối kháng được với cả long vương cao thủ thì hắn sao có thể chống được, bảy đạo ánh sáng đồng thời phóng ra, mang theo bảy loại khí tức ma pháp bất đồng đồng thời trùm lên Yến Vân, trong khoảnh khắc, Yến Vân không dám có chút vọng động, sát ý mãnh liệt trên Thất Tê đao khiến hắn rúng động, ngay cả nói cũng không thể.

Lam y lão giả thấy Yến Vân đột nhiên bị chế trụ, nhất thời kinh hãi, vọt về phía Niệm Băng, Niệm Băng trong mắt uy quang lóe lên, Thất Tê ma pháp đao quang mang đại phóng. Khí tức bùng phát mênh mông. Mặc dù hắn chưa nói gì, nhưng này lam y lão giả khi cách hắn một trượng thì đột nhiên dừng lại, không thể bước tới một bước nào nữa.

Thiên nhãn lĩnh vực mà Niệm Băng phóng ra phi thường xảo diệu, vừa vặn bao phủ hắn và ngũ hoàng tử Yến Vân ở bên trong. Thanh âm băng lãnh, từng chữ từng chữ, "Ta bất kể ngươi có thân phận gì, cũng không quản ngươi là ai, nhớ kỹ lời ta nói, nếu ngươi dám còn có chủ ý với Linh nhi, vậy thì, lần sau gặp mặt, thân thể của ngươi sẽ thành vụn cám. Còn nữa, trở về nói cho lão tử nhà ngươi, ta đối với cung đình ngự trù cái gì cũng không có chút nào hứng thú, nếu muốn bắt ta, ta đây đề nghị ngươi, mời Băng Tuyết nữ thần tế tự tới.” Quang mang đồng thời biến mất, phảng phất như chưa có gì phát sinh. Yến Vân loạng choạng mấy bước, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, một khắc vừa rồi, hắn cảm giác được rõ ràng khoảng cách tới tử vong lại gần như thế.

Lam y lão giả nổi giận gầm một tiếng, thân thể như thiểm điện lao về phía Niệm Băng, ngân quang bắn ra, chính là thánh đấu khí của vũ thánh.

Nếu là trước kia, cứ cho là Niệm Băng chiếm được bảy thanh ma pháp đao, trong khoảng cách gần như thế, rất khó chống lại một vũ thánh. Thế nhưng, hắn đã không còn là Niệm Băng trước kia, băng hỏa đồng nguyên ma pháp gần như đại thành, thêm vào Thiên Nhãn huyệt mở ra, đã đưa hắn vào hàng ngũ ma pháp sư hàng đầu đại lục. Khoảng cách một trượng, trong mắt lam y lão giả lại đột nhiên trở nên xa xôi, chung quanh hoàn toàn bị thất sắc quang thải bao trùm, bảy ảnh tử xuất hiện ở trước mặt hắn, mỗi đạo quang thải đều rất chân thật, rồi lại như thế hư ảo, bảy đạo thân ảnh như quỷ mị lần lượt lao qua, lam y lão giả chỉ cảm thấy toàn thân khẽ rung, đấu khsi trong cơ thể đã không thể đề tụ được nữa.

Thất sắc quang mang lại biến mất, Niệm Băng bước từng bước tới trước lam y lão giả đang ngây ngốc đứng đó, lãnh đạm nói: "Có tuổi như vậy rồi, hà cớ gì còn phải khổ cực bán mạng cho người ta? Ta không muốn giết người, cho nên ngươi rất may mắn. Ta dùng thất chủng ma pháp lực phong ấn kinh mạch của ngươi, một tháng sau mới có thể tự biến mất, rời bỏ chủ tử của ngươi đi thôi.”

Từ trước khi Niệm Băng tới Đô Thiên thành, hắn đã dựa vào dung hợp ma pháp bình thủ với phượng tộc trưởng lão có cấp bậc vũ thánh. Hiện tại, hắn lại có Thiên Nhãn lĩnh vực, căn bản là không e ngại vũ giả điều gì, dưới tình huống mà ma pháp sư có thể hoàn thành ma pháp, vũ giả đồng cấp bậc rất khó đạt được thắng lợi. Sự thần kỳ của Thiên Nhãn lĩnh vực, thêm vào bảy thanh ma pháp thần nhận, một vũ thánh sao có thể là đối thủ của Niệm Băng? Mặc dù chiến thắng của hắn là từ đột nhiên tập kích, những vẫn chứng tỏ thực lực cường đại của hắn. Thánh đấu khí tuy mạnh, thế nhưng, trong Thiên Nhãn lĩnh vực, Niệm Băng có thể nắm chắc đấu khí thuộc tính của đối thủ, lấy tác dụng làm suy yếu đấu khí, rồi dùng ma pháp lực hoàn toàn tương khắc tiến hành phong ấn, lập tức có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất. Vũ thánh cấp bậc cao thủ nếu muốn cùng Niệm Băng chống lại, điều đầu tiên, chính là không nên bị lọt vào lĩnh vực của hắn, nếu không, coi như sẽ không còn cơ hội gì.

Lam y lão giả và Yến Vân đi, Yến Vân lúc rời đi nhãn thần rất quái lạ. Nhưng Niệm Băng bằng vào linh giác của Thiên Nhãn huyệt, vẫn còn dễ dàng phát hiện khí tức âm độc tản ra trên người hắn, thế nhưng, điều này đối với hắn mà nói cũng không trọng yếu. Vì bảo vệ Linh nhi, hắn không sợ bất cứ kẻ nào, ẩn nhẫn nhiều năm, rốt cục mình cũng có thể đặt chân tới thực lực hàng đầu trên đại lục, hắn biết rõ mình nên làm thế nào.

"Niệm Băng, ngươi đã làm gì? Ngươi biết cơ hội này đối với công hội trọng yếu thế nào không?” Long Trí phẫn nộ quát.

Niệm Băng xoay người nhìn Long Trí, ánh mắt hắn có chút băng lãnh. Gật đầu, nói: "Ta đương nhiên minh bạch điều này trọng yếu thế nào với công hội. Đối với công hội mà nói, ta chỉ là một quân cờ để lợi dụng, có lẽ ngay cả ngài cũng không nghĩ tới, ta lại có thể đoạt được chức quán quân. Có chức quán quân này của ta, lập tức giúp cho công hội đề thăng nhanh chóng địa vị ở Băng Nguyệt đế quốc, cơ hội này, đối với người luôn tận tâm tận lực cho sự phát triển của công hội mà nói thì thật sự quá trọng yếu. Thế nhưng, ta cuối cùng chỉ là một quân cờ mà thôi, cứ cho là ma pháp của ta cường đại để đem tới danh khí lớn hơn nữa cho công hội, ta cũng bất quá chỉ là đệ tử của ngài, là một ma pháp sư. So với vị ngũ hoàng tử có hội kế thừa vương vị kia, ta thì đáng gì chứ? Nếu có thể đặt hắn hơn ta, một khi hắn trở thành chủ nhân của Băng Nguyệt đế quốc, đối với ma pháp sư công hội mà nói thì thật là tốt. Có quan hệ nâng đỡ, ma pháp sư công hội rất có thể sẽ đuổi kịp địa vị của Băng Thần Tháp, thêm nữa, Băng Thần Tháp cũng không phải thứ có thể bị Băng Nguyệt đế quốc hoàn toàn khống chế. Đây là một lợi dụng lẫn nhau, chỉ cần hôn nhân chính trị này thành công, vậy ngài có thể trở thành quốc trượng tương lai, ma pháp sư công hội cũng có thể cắm sâu rễ ở Băng Nguyệt đế quốc, thậm chí có thể trở thành ma pháp sư công hội cường đại nhất trên đại lục, ta nói đúng chứ? Lão sư của ta.”

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 578

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.