Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức tỉnh linh hồn Niệm Băng

Phiên bản Dịch · 5974 chữ

Đây là một thế giới trong suốt, mọi thứ xung quanh đều biến thành huyền ảo. Áo Tư Tạp từng bước tiến vào, càng đi càng thấy không đúng. Hoàn cảnh bây giờ giống như lúc hắn rình coi lén thất long vương vậy. Mọi chuyện cá nhân của Áo Tư Tạp không còn là bí mật nữa mà nó hoàn toàn hiện lên trong cái không gian này.

Đúng lúc Áo Tư Tạp đang chìm trong cái cảm giác kỳ diệu này thì một thanh âm kinh ngạc chợt vang lên trong đầu hắn:

“Ngươi, ngươi là ai? Ngươi sao lại tới được nơi này?”

Áo Tư Tạp cả kinh nói:

“Ngươi có phải là tên nhân loại tên là Niệm Băng không? Ta tới nơi đây đương nhiên là vì dẫn ngươi ra ngoài rồi. Năng lượng nơi đây có thể nhìn xuyên cả ta, không phải do ngươi làm đấy chứ?”

“Dẫn ta ra? Ta đã chết lâu rồi, ngươi còn dẫn ta đi đâu?”

Không sai, người mà Áo Tư Tạp đang nói chuyện chính là Niệm Băng. Một đoàn linh hồn bạch sắc đang bay lởn vởn từ từ ngưng tụ lại thành thân hình Niệm Băng. Năng lượng bên ngoài của Niệm Băng lúc này y hệt như Áo Tư Tạp. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong thâm tâm trỗi lên một cảm giác kỳ lạ rất khó hình dung. Nhìn thấy bản thân mình đang đối diện, cả hai đều ngẩn người ngây ngốc.

Ngày đó khi Niệm Băng đỡ lấy đòn công kích cuối cùng của Tà Nguyệt thì thần trí của hắn lúc đó cũng chìm vào giấc ngủ say. Hắn chỉ cảm thấy mình như bay bổng, không có chút cảm giác đau đớn từ thân thể mà ngược lại như rất thoải mái. Mọi thứ xung quanh trở nên tối đen. Đâu đó như có một thanh âm đang kêu gọi hắn. Lúc này trong đầu Niệm Băng chỉ có một suy nghĩ đó là ta đã chết rồi. Cái này chính là cái chết. Tiếp theo đó, Niệm Băng mất đi năng lực cảm giác. Khi tỉnh lại thì Niệm Băng phát hiện mình ở trong cái không gian này. Một đời người sinh ra chỉ có một lần chết. Ai mà biết chết như thế nào. Niệm Băng chỉ biết mình tới một thế giới trong suốt. Cái thế giới này giống như hấp thụ toàn bộ ký ức của hắn. Không gian ở đây tựa như rất nhỏ nhưng cũng như rất lớn. Niệm Băng chỉ có thể khống chế linh hồn mình bay phiêu đãng bên trong. Trong cái không gian này không có thời gian, cảm giác cô đơn dần làm cho Niệm Băng bình tĩnh trở lại. Hắn nghĩ rất nhiều chuyện. Mọi thứ bây giờ đã không còn quan trọng, bản thân Niệm Băng đã chết, mọi thứ trên thế gian không còn liên quan gì tới hắn. Bởi vì Niệm Băng cho rằng mình đã chết nên hắnhoàn toàn mở rộng tâm thần trong cái không gian này để cảm nhận mọi vật. Linh hồn càng lúc càng khống chế thành thạo. Hiện tại hắn hoàn toàn dễ dàng đi tới bất kỳ nơi nào trong cái không gian trong suốt này.

“Đồ ngu, ngươi còn chưa có chết. Ngươi mà đã chết rồi thì sao có thể nói chuyện với ta chứ? Linh hồn của ngươi vẫn còn sống, vẫn còn chưa có tiêu tan.” Áo Tư Tạp tức giận nói.

Niệm Băng ngẩn người nhìn Áo Tư Tạp giống hệt mình đang đứng trước mặt:

“Ý của ngươi là ta chưa chết? Vậy ngươi là ai? Là một bản thể khác của ta?”

Tâm tình vốn đang rất bình tĩnh chợt trở nên xao động. Trong thâm tâm Niệm băng còn có rất nhiều chuyện chờ hắn lảm. Hắn sao có thể buông xuôi tất cả được?

Áo Tư Tạp gật đầu nói:

“Ngươi đương nhiên là không chết. Bằng không thì ta cũng chết rồi. Còn nhớ lúc quan trọng ngươi đỡ lấy đạo hồng quang đó không? Ngươi bị đạo hồng quang đó đánh văng lên người ta. Sau đó nhục thể của ta bị tên cái gì mà Tà chủ đáng ghét kia hủy hoại”

Niệm Băng trong lòng thoáng động. Hắn nguyên bổn vốn là một người cực thông minh, mặc dù Áo Tư Tạp nói không rõ ràng nhưng Niệm Băng cũng mơ hồ đoán ra được mọi chuyện, vội nôn nóng hỏi:

“Ta thật không chết sao? Thật ra là xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói rõ hơn được không?”

Áo Tư Tạp cười hắc hắc một tiếng, khống chế linh hồn bay phiêu phù tới trước Niệm Băng. Mặc dù thân ảnh trước mặt hắn giống hắn hoàn toàn nhưng Áo Tư Tạp không kìm khỏi tò mò quan sát. Hắn phát hiện ra linh hồn của Niệm Băng sinh ra một cỗ năng lượng khiến hắn cảm thấy gần gũi. Cỗ năng lượng này rất nhu hòa, tựa như rất quên thuộc với hắn. Áo Tư Tạp đương nhiên không biết nguyên nhân. Đó là bởi vì khi Địch Mạn Đặc Đế sinh khó thì chính Niệm Băng đã dùng năng lượng của mình để giúp nàng thuận lợi sinh nở. Chính thất hệ ma pháp năng lượng của Niệm Băng đã thấm nhuần cơ thể hắn. Vì vậy khi Áo Tư Tạp lần đầu nhìn thấy Niệm Băng nhưng trong thâm tâm đã có cảm giác gần gũi.

“Nói một cách đơn giản là hình thái của ngươi lúc này chính là linh hồn của ngươi, còn hình thái của ta chính là linh hồn của ta. Ngươi là người, còn ta là rồng. Thân thể của ta vốn đã bị Tà Nguyệt hủy diệt, nhưng linh hồn của ta cùng long phách đã nhân cơ hội nhập vào cơ thể ngươi. Thân thể nhân loại của ngươi lúc này do hai người chúng ta cùng sở hữu. Ta sớm đã khôi phục lại toàn bộ thương thể cho ngươi, còn dùng năng lượng do long phách sinh ra giúp ngươi cải tạo thân thể. Vì vậy thân thể của ngươi lúc này bên ngoài mặc dù là nhân loại nhưng lại mang theo sự cứng rắn của rồng, tự thân có thể kháng ma pháp, năng lực chống lại vật lý công kích tăng ngang bằng với mức độ của rồng. Nói như vậy chắc ngươi hiểu chứ. Ta sở dĩ khống chế linh hồn tới nơi này chính là muốn hoán tỉnh linh hồn ngươi.”

Sau đó, Áo Tư Tạp mang mọi chuyện xảy ra kể cho Niệm Băng nghe. Niệm Băng hỏi bao nhiêu vấn đề, hắn cũng đều trả lời hết.

“Không chết? Ta thật sự không chết? Ha ha...như vậy thì quá tốt rồi”

Hình thái linh hồn của Niệm Băng tại thiên nhãn huyệt không ngừng vung tay nhảy múa. Còn có sự việc nào may mắn hơn một người “đã chết” bỗng nhiên lại có được một cuộc sống mới chứ? Niệm Băng lúc này thật sự hưng phấn, hưng phấn vì có thể sống lại. Hơn nữa thân thể lúc này so với lúc trước còn tốt hơn nhiều. Mọi thứ lúc này thật quá tuyệt với với Niệm Băng.

“Này, ngươi không phải điên rùi chứ?”

Áo Tư Tạp bất mãn nhìn Niệm Băng.

Niệm Băng kích động ôm lấy Áo Tư Tạp. Bọn họ lúc này mặc dù đều là linh hồn chi thể nhưng linh hồn tiếp xúc với nhau mang lại cảm giác rất chân thật.

“Cảm ơn, cảm ơn ngươi, tiểu long. Ta không ngờ lại có thể sống lại. Ta đã từng nói qua, thất long vương cường đại như vậy thì sao có thể để cho ta chết chứ?”

Áo Tư Tạp cười khổ nói:

“Nói thẳng ra thì dù là ngươi hay ta , vận khí cũng đều quá may mắn. Nếu như lúc đó năng lượng của ta không tìm được thân thể tàn phá của ngươi, thân thể tàn phá của ngươi không kịp thời được năng lượng của ta khôi phục thì chỉ sợ hai chúng ta đều xong đời. Cha mẹ ta bọn họ mặc dù thực lực cường đại nhưng không phải cái gì cũng đều có thể làm. Ta luôn tiện có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi có thể trả lời ta hay không.”

Tâm tình Niệm Băng lúc này cực tốt:

“Ngươi hỏi đi, chỉ cần ta biết nhất định sẽ trả lời ngươi.”

Áo Tư Tạp cười hắc hắc nói:

“Khi xưa ngươi toàn lực giúp đỡ cha mẹ ta, không lẽ một chút tư tâm cũng không có sao? Đối diện với địch nhân mạnh hơn ngươi rất nhiều, ngươi lại dám từ bỏ sinh mệnh để bảo hộ cha mẹ ta cùng ta, cái này thật khó để ta hiểu được. Không lẽ nhân loại lại không trân quý lấy sinh mạng mình ? ”

Niệm Băng mỉm cười nói:

“Thật ra vấn đề này sau khi ta tới đây cũng có nghĩ qua. Có thể nói khi ta quyết định bảo vệ các người thì trong thâm tâm ta có tám phần xúc động cùng hai phần may mắn. Lúc đó ta cho rằng thất long vương rất cường đại, chỉ cần kéo dài thêm một chút thì bọn họ nhất định sẽ ấp nở được ngươi. Dù sao lúc đó cũng là hợp lực của thất long vương mà! Nhưng phần nhiều là do ta xúc động. Có lẽ ngươi không biết từ khi ta phải xa phụ mẫu thì ta trở thành một người sống rất lý trí. Bởi vì ta biết nếu muốn báo thù cho phụ mẫu thì ta nhất định phải lạnh lùng và tỉnh táo với mọi việc. Bởi vì cừu nhân ta quá cường đại. Khi nhìn mẫu thân ngươi vì sinh hạ ra ngươi, mà ngay cả tính mạng của mình cũng từ bỏ, tình mẫu tử thâm sâu này đã làm ta cảm động. Ngày hôm đó mặc dù hành động của ta là vì huynh đệ nhưng sâu trong đó chính là lòng bác ái vô bờ của mẫu thân ngươi. Ta từ nhỏ đã phải rời xa mẫu thân nên ta biết rất rõ nỗi thống khổ nếu một hài tử mất mẫu thân là như thế nào. Ta sớm đã mất mẫu thân, nên ta không muốn ngươi vừa mới chào đời đã mất mẫu thân cùng phụ thân của ngươi. Khi đó tâm trạng của ta rất xúc động. Ta đột nhiên cảm thấy mình rất mạnh mẽ. Vì vậy ta đã đáp ứng thất long vương bảo vệ bọn họ, để bọn họ toàn lực ấp nở ngươi. Những việc sau đó thì ngươi đã biết. Nguyên ta cứ nghĩ lần đó mặc dù ta đã hết sức nhưng vẫn không thể ngăn bi kịch phát sinh, nhưng hiện tại xem ra vận khí của ta rất tốt thì phải.”

Cả người Áo Tư Tạp run lên nhè nhẹ. Địch Mạn Đặc Đế chưa từng nói cho hắn nghe sự tình như vậy. Nay từ miệng của Niệm Băng hắn mới biết mẫu thân vì sinh ra mình đã chịu không biết bao nhiêu thống khổ. Cái cảm giác lúc này của hắn thật khó quên.

Niệm Băng mỉm cười nói:

“Ý của ngươi ta đã hiểu. Ngươi yên tâm, thân thể hiện tại thuộc về hai chúng ta. Chỉ cần cha mẹ ngươi có mặt thì ta sẽ đem thân thể gọi ngươi ra xử lý. Lúc đó ngươi có thể làm mọi thứ mình muốn làm, ta chỉ ở trong này giám sát ngươi thôi. Có thể nói cách khác là ngươi hoạt động bên ngoài, còn ta ở trong cơ thể tu luyện. Khi ta ở bên ngoài thì ngươi ở trong tu luyện, như vậy có tốt hơn không? Hai chúng ta không cần lo lắng về thời gian, cũng không cần lo bị người khác quấy nhiễu”

Mặc dù cùng tiểu long vương Áo Tư Tạp dùng chung thân thể có không ít khuyết điểm nhưng nếu so với việc phải cô độc trong cái không gian này thì vẫn còn tốt hơn nhiều.

Áo Tư Tạp gật đầu nói:

“Được, ta còn chưa nói yêu cầu thì ngươi đã đáp ứng rồi. Nếu ngươi đã mau lẹ như vậy thì ta cũng không giấu ngươi cái gì. Hai chúng ta đồng thời sở hữu một thân thể, có thể nói ký ức của chúng ta tương thông với nhau. Trừ phi dựa vào năng lượng linh hồn mang đặc thù ký ức phong tỏa ra thì ngoài ra chúng ra có thể hiểu về nhau rất nhanh. Đợi khi ngươi khống chế lại thân thể thì nhất định sẽ thấy trong ký ức có nhiều thứ quái dị. Ngươi nhất định không được nói ra ngoài. Bởi vì năng lượng của ta thập phần quái dị, có cả năng lực độc tâm thuật. Vì vậy ta có thể nhìn thấy nhiều cái mà không nên thấy. Những thứ tối cơ mật thì ta sẽ dụng linh hồn phong ấn lại. Còn những thứ khác thì rất có thể nó sẽ hữu dụng với ngươi.”

Cái mà Áo Tư Tạp muốn phong ấn đương nhiên là Long thần Tâm quyết tối trân quý của long tộc. Cái này tuyệt không thể để cho người khác biết được. Sau khi tiến hóa thành niên thì Áo Tư Tạp cũng hiểu ra khá nhiều.

Niệm Băng kinh dị nhìn Áo Tư Tạp nói:

“Khi xưa lúc ta giúp ngươi sinh ra, ta đã biết ngươi có năng lượng rất quái dị. Hiện tại ngươi đã biết hết bản thân mình có năng lực gì chưa?”

Áo Tư Tạp cười khổ nói:

“Vẫn chưa. Năng lượng của ta mặc dù rất quái dị nhưng tới giờ ta cũng nhìn không ra nó mạnh mẽ ở chỗ nào. Nói thẳng cho ngươi biết là hiện tại ta chỉ có thể sử dụng năng lực công kích và phòng ngự cơ bản nhất của long tộc còn ngoài ra vô pháp sử dụng mô phỏng ma pháp cùng long ngữ ma pháp cường đại. Vì vậy, từ mặt nào đó mà nói thì ta không phải là một con rồng hợp cách. Bất quá cha và mẹ ta lại là hắc ám long vương cùng quang minh long vương. Ta tin thực lực của bản thân nhất định cũng không kém họ bao nhiêu. Đợi khi ta hiểu rõ được năng lượng của mình thì nhất định sẽ tạo ra một sự vui mừng cho bọn họ. Hiện tại ta chỉ có thể làm đó là chính là không ngừng tu luyện năng lượng này. Có thể khi đạt tới một trình độ nào đó thì nó sẽ hiển lộ năng lực ra . Ngươi yên tâm, mặc dù ta ở trong cơ thể ngươi tu luyện nhưng tuyệt không ảnh hưởng gì tới cơ thể của ngươi. Năng lượng của ngươi vốn là tập trung ở trước ngực. Vậy thì ngươi sẽ tu luyện ở đó, còn ta sẽ mang năng lượng tới vùng yếu nhất là tâm tạng. Tu luyện nơi ấy không chỉ không ảnh hưởng tới ngươi mà còn có tác dụng bảo hộ lấy tâm tạng của ngươi nữa. Hiện tại linh hồn chúng ta đã tương thông, sau này chúng ta có thể dùng linh hồn để liên hệ với nhau.”

Niệm Băng gật đầu nói:

“Cảm ơn ngươi, Áo Tư Tạp. Sau này chùng ta sẽ là bằng hữu thân mật nhất. Thử hỏi có người nào giống như chúng ta lại có thể tồn tại hay không? Được rồi, ta muốn ta ngoài xem thử. Ngươi vừa nói là thiên nhãn huyệt sớm đã được mở rồi đúng không?”

Áo Tư Tạp gật đầu nói:

“Không sai, thiên nhãn huyệt đã được mở nhưng linh hồn của ta cũng mất đi mối liên hệ với năng lượng của thất long vương. Chỉ cần hô hoán tới năng lượng của bọn họ là chúng ta có thể được họ dẫn ra ngoài. Sau đó ngươi chỉ cần dùng linh hồn và ý thức, tinh thần dung hợp là có thể khống chế lại thân thể. Nên nhớ là ta ở ngay tại tâm tạng của ngươi.”

Niệm Băng trong lòng chợt động bởi vì hắn đã cảm thấy một luồng năng lượng ba động rất quen thuộc chia ra là băng, hỏa, phong, thổ, không gian, quang minh, hắc ám bảy loại khí tức., lại nghĩ tới việc Áo Tư Tạp lúc trước gặp phải bảy ảnh khôi lỗi, linh quang trong đầu hắn lóe lên như hiểu ra chuyện gì.

“ Tạp Tạp, ta đã biết vì sao ngươi có thể tiến vào đây rồi. Linh hồn người cùng long phách có thể sanh tồn trong cơ thể ta, nhất định sớm đã được thân thể ta thừa nhận. Vì vậy khi ngươi bị bảy ảnh khôi lỗi công kích thì trên người bọn chúng bị nhiễm khí tức của ngươi. Lúc đó bọn nó mới cảm nhận được ngươi không phải là địch nhân nên mới không còn công kích ngươi nữa. Không sai, nhất định là như vậy. Nếu như ta đoán không sai thì băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực của ta đã tiếp xúc được với năng lượng của thất long vương. Ngươi mặc dù không thể cảm nhận được năng lượng của thất long vương nhưng ta thì lại có thể cảm nhận được. Tốt rồi, chúng ta cùng ra ngoài thôi. ”

Dứt lời, Niệm Băng nắm lấy tay Tạp Tạp, thông qua linh hồn, hướng về lời kêu gọi năng lượng mà mình rất quen thuộc.

Không gian thoáng động nhẹ, mọi thứ chung quanh dần như bị bóp méo, đủ loại quang mang không ngừng lóe lên trong thiên nhãn huyệt mang theo đủ màu sắc kỳ dị. Niệm Băng lúc này có thể cảm nhận được năng lượng của Áo Tư Tạp. Cùng lúc Áo Tư Tạp cũng cảm nhận được hắn. Vào lúc này một người một rồng, linh hồn vốn khác biệt nhau bỗng nhiên như có một cây cầu nối liền . Thông qua cây cầu này, bọn họ không cần phải mở miệng nói ra mà chỉ cần động ý niệm cũng đủ để đối phương hiểu mình muốn cái gì.

Quang mang trong mắt Niệm Băng lóe lên, hắn khẽ quát một tiếng rồi nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi”.

Thất sắc quang mang từ sâu trong linh hồn phát ra, thiên nhãn huyệt vốn đã khai mở không có cách nào ngăn trở. Hai đạo linh hồn một xám một thất sắc từ từ bay ra. Linh hồn của Niệm Băng đại đa số là hồng lam quang mang, bao xung quanh là ngũ sắc quang mang. Dưới góc độ khống chế năng lượng mà nói thì Niệm Băng mạnh hơn rất nhiều so với Áo Tư Tạp. Bằng vào sự cảm thụ năng lượng, lấy năng lượng của thất long vương làm cơ sở, hắn rất nhanh thoát khỏi phong ấn của thiên nhãn huyệt theo kinh mạch đi xuống.

Ngay khi linh hồn bọn họ thoát khỏi đại não tiến nhập vào thân thể thì linh hồn của Niệm Băng chợt chấn động, linh hồn của Áo Tư Tạp bị văng ra ngoài. Niệm Băng chỉ thấy linh hồn mình như lan tỏa khắp nơi. Cả cái thân thể quen thuộc, từng đạo kinh mạch hiện lên rõ ràng trước mắt hắn. Mặc dù kinh mạch lúc này đã trở nên trong suốt như thủy tinh nhưng cảm giác quen thuộc vẫn khiến cho linh hồn của hắn kinh dị. Từ từ, các loại cảm giác bắt đầu quay về. Không chỉ có linh hồn, tinh thần lực, ý thức mà các cảm giác về các loại năng lượng và cảm giác thân thể cũng đang mau chóng quay về.

Trong phảng phất, linh hồn như nổ tung rồi lan tỏa khắp nơi và biến mất tại từng bộ phận trong cơ thể. Tinh thần lực bùng phát tức thì liên kết với thiên nhãn huyệt tại mi tâm. Thông qua thiên nhãn, Niệm Băng nhìn thấy mọi thứ xung quanh thân thể mình. Thất long vương đang lo lắng nhìn hắn, động huyệt vẫn như trước. Cảm xúc từ lớp da, từ kinh mạch không ngừng truyền về. Niệm Băng phát hiện cơ thể mình tràn ngập lực lượng, không chỉ lực lượng ma pháp mà còn có thân thể cường mãnh, dường như từng bộ phận trên cơ thể lúc này đều mang theo một sức mạnh đến đáng sợ.

Thiên nhãn huyệt lúc này nhìn mọi thứ không còn mơ hồ như lúc trước mà giống hệt như đôi mắt thật sư, so với đôi mắt thật sự thậm chí còn rõ ràng hơn. Từng biến hóa năng lượng ở xung quanh đều thấy rất rõ ràng. Thông qua thiên nhãn mà nhìn thì thấy mọi thứ đều rực rỡ hơn rất nhiều. Niệm Băng phát hiện ra mình mẫn cảm hơn, bất kỳ cảm giác nào cũng đều cảm nhận được, mỗi sự biến hóa rất nhỏ của năng lượng cũng có thể nắm rõ. Ở dưới bụng, hồng lam hai đạo quang mang vẫn giống như trước quay tròn ở giữa, xung quanh là năm quả cầu năng lượng của ngũ hệ ma pháp bay xung quanh.

Dưới sự giúp đỡ từ năng lượng của thất long vương, thân thể của Niệm Băng đã sớm khôi phục lại bình thường, mọi thứ đều y như lúc trước. Linh hồn cùng thân thể dung hợp trở lại mang tới một cảm giác rất kỳ diệu. Niệm Băng biết mình đã sống lại, trở lại cái thế giới xinh đẹp nhưng đầy đau khổ này.

Đủ các loại ý nghĩ tràn qua khiến thần trí Niệm Băng như mơ hồ. Ý thức cùng tinh thần lực của hắn vừa mới khôi phục, bắt đầu dò xét cái thân thể quen thuộc của mình. Kinh mạch không có nở ra nhưng mọi thứ trong thân thể đều đã thay đổi. Tốc độ tim đập so với lúc trước chỉ còn khoảng một phần mười, mãi một lúc mới đập một lần. Tốc độ huyết dịch lưu thông cũng chậm đi rất nhiều, kinh mạch tràn đầy kiên ngạnh. Hiện tại cái thân thể này giống như do năng lượng tạo thành. Tinh thần lực coi qua chỗ nào cũng đều cảm thấy một luồng năng lượng cực lớn ba động. Hắn nhớ lại lời Áo Tư Tạp nói “thân thể của long”. Đúng rồi , hiện tại mình đang có thân thể của rồng. Linh hồn của Áo Tư Tạp cùng với mình như không giống nhau. Hắn vẫn ngưng tụ như trước, như lời hắn nói chính là tại tâm tạng của mình, cùng với một đoàn dịch thể hôi săc dung hợp với nhau, đem tâm tạng bao phủ lấy. Đại não lúc này như có rất nhiều thứ, trong đó bao gồm cả ký ức về đoạn thời gian mà Áo Tư Tạp chiếm lấy thân thể, cũng bao gồm cả những bí mật của thất long vương.

Gia Lạp Mạn Địch Tư có chút lo lắng. Vừa rồi năng lượng của bọn họ rõ ràng cảm nhận được lời kêu gọi của thiên nhãn huyệt của Niệm Băng. Nhưng khi bọn họ gia tăng tốc độ đưa năng lượng thì kinh ngạc phát hiện ra mình đã mất liên hệ với thân thể hắn.

Niệm Băng vẫn yên tĩnh đứng yên không chút động tĩnh, nhưng chính cái bình tĩnh này lại làm cho thất long vương cảm thấy bất an.

Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhíu mày nói: “Các ngươi có cảm thấy gì lạ không, thân thể của Niệm Băng hình như bài xích năng lượng của bọn ta. Việc này từ trước tới giờ chưa từng xảy ra”.

Phong long vương Tạp La Địch Lý Tư nói: “Đúng là như vậy, có lẽ là do linh hồn của Niệm Băng từ thiên nhãn huyệt đang đi ra. Linh hồn hắn bị phong ấn trong thiên nhãn huyệt một thời gian dài, nay muốn dung hợp với thân thể thì cần phải có thời gian. Vì vậy ta nghĩ chúng ta cũng không cần phải nôn nóng”.

Địch Mạn Đặc Đế lo lắng nói:“Vậy còn Tạp Tạp? Các ngươi có ai cảm nhận được khí tức của nó không ?”.Nàng quan tâm nhất vẫn là hài tử của mình, lo sợ Tạp Tạp sẽ biến mất.

Đám long vương lắc đầu. Đúng thật là bọn họ không cách nào cảm nhận được năng lượng quái dị của Tạp Tạp, thậm chí còn không thể cảm nhận được tình huống trong cơ thể Niệm Băng. Đúng lúc ai nấy đều lo lắng thì hôi sắc năng lượng bao quanh cơ thể Niệm Băng dần biến mất. Một lớp lam sắc quang mang bao trùm lấy từng bộ phận cơ thể hắn. Một tầng khí tức băng lãnh xuất hiện như dung hợp với năng lượng của Tát Tát Lý Tư. Lam quang lóe lên tức thì đoạn tuyệt liên hệ với Băng long vương.

Lớp hôi sắc lân giáp trên bề mặt da thịt dung nhập vào cơ thể để hiện ra làn da của nhân loại. Lớp da nhìn trắng nõn tràn đầy sức sống khiến các long vương an tâm hơn rất nhiều. Chỉ một chút sau, năng lượng biểu hiện trên bề mặt da thịt Niệm Băng bắt đầu có sự biến hóa, từ lam chuyển sang hồng. Gia Lạp Mạn Địch Tư bỗng cảm thấy năng lượng tăng lên cực mạnh, không còn do hắn khống chế. Trong nháy mắt, một luồng phản lực cực mạnh xuất hiện đẩy luồng năng lượng đã xâm nhập vào cơ thể niệm Băng ra ngoài. Tiếp theo đó, màu sắc làn da Niệm Băng chuyển từ hồng sang xanh, từ xanh chuyển qua vàng, từ vàng chuyển sang ngân , từ ngân chuyển bạch, từ bạch chuyển sang đen. Mỗi lần thay đổi thì đều đem năng lượng của các long vương đánh bật ra ngoài. Mái tóc dài trắng xóa không có gió cũng tung bay phất phơ. Ngay khi làn da được phủ bởi hắc sắc thì một vòng thất sắc quang mang lấy Niệm Băng làm trung tâm phát ra, đó đúng là thiên nhãn lĩnh vực của hắn.

Thiên nhãn lĩnh vực sử dụng thất nguyên tố khiến toàn thân thất long vương chấn động. Trong tiên thiên lĩnh vực, bọn họ cũng chỉ có thể cảm nhận được mình tương đồng với một hệ nguyên tố. Dưới sự bao trùm của quang mang, tất cả đều cảm thấy năng lượng trước đó mất đi được bổ sung lại rất nhanh. Mỗi một cử động bây giờ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tăng phúc, không sai, đây chính là năng lực tăng phúc của thiên nhãn lĩnh vực.

Niệm Băng bắt đầu cử động, hắn giang rộng hai tay, dùng sức vận động thân thể. Tiếng xương kêu lách cách vang lên. Phạm vi thiên nhãn lĩnh vực lúc này được mở rộng ra rất nhiều, trong nháy mắt đã vượt hơn năm trượng, vượt qua cả trạng thái tốt nhất trước kia của hắn. Hắn từ từ mở cặp mắt lam sắc, đôi mắt hắn lúc này trong sáng không hề có chút tạp niệm, khóe miệng khẽ cười nói: “Chào mọi người, ta đã trở về. Xin cảm ơn mọi người”.

Thiên nhãn lĩnh vực không hề làm tăng thêm lực lượng của thất long vương nhưng lại giúp thất long vương gia tăng khả năng hấp thu ma pháp nguyên tố hệ của mình. Thất long vương thấy biểu hiện của Niệm Băng, ánh mắt đều lộ ra vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Niệm Băng phất tay, từ trong không gian giới chỉ hiện ra một bộ y phục mặc lên người che đi làn da trắng nõn của hắn.Mục quang nhìn qua thất long vương, cuối cùng dừng lại trên người Quang minh long vương Địch Mạn Đặc Đế. Có lẽ do Tạp Tạp và Địch Mạn Đặc Đế là thân mật nhất, hoặc cũng có lẽ từ trong ký ức Niệm Băng biết mình đã từng uống qua sữa của Địch Mạn Đặc Đế, trong thâm tâm của hắn bất giác trỗi lên một cảm giác thân thiết: “Người yên tâm, Tạp Tạp rất tốt, lúc này đang tu luyện trong tâm tạng của ta. Lúc nào người nhớ tới hắn thì ta sẽ để hắn ra ngoài để người gặp mặt.”

Khuôn mặt giống nhau nhưng khí chất bất đồng, Địch Mạn Đặc Đế biết người đứng trước mặt không phải nhi tử của mình, đôi mắt ửng đỏ nói: “Niệm Băng, cảm ơn ngươi đã cứu tất cả chúng ta, càng cảm tạ ngươi lúc nguy hiểm đã ra tay”.

Niệm Băng khẽ cười nói: “Các người không cần phải cảm tạ ta, cái này là do ta tình nguyện. Ta từ nhỏ đã không có mẫu thân bên cạnh. Vì vậy ta nhớ rất rõ nỗi thống khổ của một hài tử không có mẫu thân là như thế nào. Không thể ngờ là ta còn có thể sống lại. Tạp Tạp giúp ta lấy lại sinh mạng lực đã mất đi, so với trước còn mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa thân thể ta còn có sự kiên nhận của rồng. Ta mới là phải cảm tạ các ngươi mới đúng”.

Khẽ cười, ánh mắt Niệm Băng lộ ra quang mang. Hai tay hắn hợp lại, thiên nhãn lĩnh vực tức thì được thu về. Tại mi tâm lúc này phát ra bạch quang nhàn nhạt, ngưng tụ lại thành một đạo bạch tuyến. Bạch tuyến từ từ cuộn lại tạo thành một điểm màu trắng nho nhỏ ngay giữa mi tâm. Nếu như nhìn cẩn thận thì sẽ thấy cái điểm này không phải hoàn toàn do màu trắng tạo thành mà là do thất sắc quang mang ngưng kết lại.

Gia Lạp Mạn Địch Tư tiến lên nhìn thẳng vào mắt Niệm băng, đưa hữu thủ ra nói: “Hảo huynh đệ, chào mừng ngươi đã trở lại”.

Niệm Băng đưa tay nắm lấy tay hắn, cảm nhận từng cơn ấm áp trong tay, trong lòng tràn ngập tình huynh đệ. Niệm Băng cúi đầu khẽ nói: “Xin lỗi, ta không thể bảo vệ được Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình”.

Gia Lạp Mạn Địch Tư nắm vai hắn nói: “Việc này cũng không thể trách ngươi. Dù sao thực lực của ngươi so với Vu Yêu còn kém rất xa , có thể kiên trì được thời gian lâu như vậy là đã làm quá nhiều cho chúng ta rồi. Ngươi vĩnh viễn là bằng hữu của long tộc chúng ta.”

Câu cuối cùng của hắn nói tuyệt không phải là tùy tiện nói ra. Có sự nhận biết của long thần, long tộc đã sớm coi Niệm Băng là thành viên của mình, đối đãi như thân nhân , giống như là tổ tiên của bạch nhân vậy.

Bảy long vương tụ lại, ai nấy đều chăm chú nhìn Niệm Băng. Một thân thể có hai linh hồn, tình huống này dù cho họ đã sống trên và vạn năm cũng chỉ lần đầu thấy qua nên không khỏi nảy sinh tò mò với thân thể của Niệm Băng.

Niệm Băng nhìn các long vương nói: “Hiện tại Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình đã không còn, các người có dự tính gì không?”.

Tạp Tiệp Áo Tây Tư nói: “Chúng ta đa nhận được chỉ ý của long thần. Hiện tại cái cần phải làm là chờ đợi, đại khái khoảng hai năm mười một tháng sau, đúng vào ngày chí âm chí dương . Bởi vì chỉ có lúc đó thì Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình mới có thể sử dụng được. Vì vậy bắt đầu từ bây giờ bọn ta phải chuẩn bị. Bao nhiêu năm qua bọn ta đã quá lơ là, lần này tụ hội nhất định phải nỗ lực tu luyện, tranh thủ đem thực lực thăng tiến để có thể ứng phó với biến động của hơn hai năm sau. Nếu như sau này chúng ta thất bại thì phát sinh ra chuyện gì sẽ rất khó đoán. Chỉ sợ lúc đó ngay cả thần chi đại lục cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”

Niệm Băng trong lòng thoáng động nói: “Ta luôn nghe các người nói Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình rất là trọng yếu. Hiện tại có thể nói cho ta biết là trong bảy cái bình đó rốt cuộc là ẩn chứa cái gì?”.

Tạp Tây Áo Tây Tư đưa mắt nhìn các long vương xung quanh rồi nói: “Hiện tại thì bọn ta sớm đã xem ngươi là thành viên của long tộc. Vì để bảo vệ Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình mà ngươi xém chút nữa đã mất đi sinh mệnh. Vì vậy cũng nên cho ngươi biết bí mật ẩn chứa trong bảy cái bình này”.

Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu phát ra một tầng hắc sắc quang mang. Hắc quang trong nháy mắt lan tới từng khe hở trong động huyệt tạo thành một phong ấn. Chỉ cần phong ấn không bị phá hủy thì dù có cường đại như Tà Nguyệt cũng vô pháp ở bên ngoài nghe thấy thanh âm bên trong.

Các vị long vương khác cũng chia nhau tản ra. Tạp Tây Áo Tây Tư kéo Niệm Băng ngồi xuống rồi nói : “Việc này quan hệ trọng đại không chỉ liên quan tới Ngưỡng Quang đại lục mà còn quan hệ tới cả thần chi đại lục. Vì vậy ngươi nên biết việc này không thể tùy tiện nói ra bên ngoài, bằng không sẽ dẫn tới nhiều phiền phức không cần thiết, thậm chí còn dẫn tới khủng hoảng trên đại lục ”.

Niệm Băng gật đầu nói: “Nói như vậy trong Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình nhất định có sự tồn tại của một thứ tà ác nào đó rất cường đại?”.

Tạp Tây Áo Tây Tư thở dài nói: “Cũng không trách sao ngươi lại nghĩ vậy được, những người xưng thần đều rất dễ được tưởng tượng là bậc chính nghĩa. Nhưng trên sự thật thì thắng làm vua, thua làm giặc, ai dám nói mình là chính nghĩa chứ? Niệm Băng, sau khi ngươi nghe ta nói xong thì ngươi sẽ có một nhận thức mới về cái thế giới này ”.

Nói tới đây, lão dừng một chút, ánh mắt nhìn về các vị long vương khác. Đám long vương đều gật đầu, Tạp Tiếp Áo Tây Tư mới nói tiếp: “Cái thế giới mà chúng ta đang ở, nếu hình dung hồi xa xưa thì chính là một khối tinh cầu. Trên khối tinh cầu này thì hơn sáu mươi phần trăm diện tích đều bị đại dương bao phủ, đại lục chỉ chiếm khoảng bốn mươi phần trăm. Nguyên ban đầu thì bốn mươi phần trăm này tụ chung một chỗ. Nhưng cũng bởi vì Thần di chi chiến nên mới biến thành như thế này”.

“Thần di chi chiến ?”.

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 557

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.