Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Sát Sứ ( Thượng )

Phiên bản Dịch · 6168 chữ

Sư Cửu mê luyến nhìn theo bóng lưng của Long Linh, trong lòng âm thầm tìm kiếm đối sách, hắn so với Long Linh lớn hơn gần mười tuổi, cơ hồ là nhìn Long Linh lớn lên, từ nhỏ đến lớn, tâm hắn sớm đã nhắm vào sư muội, sự xuất hiện của Niệm Băng, khiến trong lòng hắn cảm thấy một nguy cơ lớn, niên kỷ của Niệm Băng cùng Long Linh tương đồng, dung mạo so với mình thì anh tuấn hơn nhiều, hơn nữa ma pháp thực lực lại không tầm thường, ngoại trừ xuất thân là không thể so sánh cùng với hắn, cơ hồ chẳng có điểm nào là kém hơn, sư muội xinh đẹp như vậy, nếu để cho hắn tiến vào công hội, sợ rằng việc mình theo đuổi sư muội sẽ không dễ dàng nữa. Xem ra, phải nghĩ biện pháp đối phó mới được.

Rời khỏi ma pháp sư công hội, Niệm Băng tâm tình rất tốt, hắn biết, đánh giá của ma đạo sĩ tuyệt không thể sai, không nghĩ tới, mình vô ý lại cũng đã đạt tới trình độ đại ma pháp sư rồi, hơn nữa, mình đồng thời có lưỡng chủng loại ma pháp, nếu thi triển hai tứ giai ma pháp, thì mạnh hơn nhiều so với đại ma pháp sư bình thường. Trong lòng mặc dù hưng phấn, nhưng hắn cũng không tự ngạo, đại ma pháp sư mặc dù chỉ kém ma đạo sĩ một bậc, nhưng là, một bậc này lại như cái hào rộng lớn rất khó để vượt qua, Niệm Băng vẫn còn nhớ rõ, phụ thân từng nói qua, người hai mươi bốn tuổi thì đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư, nhưng dù tu luyện khắc khổ, cho đến ba mươi lăm tuổi, thì mới tại nhờ có Hỏa Diễm thần chi thạch trợ giúp mà tiến nhập cảnh giới ma đạo sĩ. Như vậy là đã khá nhanh rồi, trên đại lục ma đạo sĩ trẻ nhất cũng chỉ như thế mà thôi, từ đại ma pháp sư đến ma đạo sĩ, trừ phi có cơ duyên cực tốt, nếu không, không có hơn mười năm khổ tu thì rất khó tăng lên tới cảnh giới cao này của ma pháp sư. Đại ma pháp sư và ma đạo sĩ cũng có thể nói là một cái hào rộng đối với ma pháp sư, một khi vượt qua, có thể tiến vào khu rừng ma pháp sư cường đại, không cần phải e ngại võ sĩ đồng cấp bậc. Đại ma pháp sư tối cường đại cũng chỉ có thể thi triển ngũ cấp đại phạm vi ma pháp, mà ma đạo sĩ tối cường đại lại có thể thi triển bát cấp ma pháp, từ ngũ cấp tới tám cấp, đó chính là sự đề thăng về chất.

Niệm Băng cũng không vội vã trở về Thanh Phong Trai, hắn mua ở bên đường một bộ trường bào màu đen, và một chiếc mặt nạ khô lâu mà tiểu hài nhi hay chơi đùa, vừa đi, trong mắt vừa toát ra một tia hàn quang nhàn nhạt, lúc hắn sắp tới Thanh Phong Trai, đi tới một góc tối khoác trường bào màu đen lên người, thò tay vào bọc, đem Hỏa Diễm thần chi thạch nắm trong tay phải, đứng im trong góc nhìn về phía Thanh Phong Trai và Đại Thành Hiên. Lúc này, chính là thời gian đông khách nhất ở tửu lâu, khách nhân lui tới Đại Thành Hiên liên tiếp không dứt, Thanh Phong Trai mặc dù ít hơn một chút, nhưng nhìn kỹ hơn, lượng khách này đều là thanh nhã chi sĩ hoặc là ma pháp sư bình thường.

Niệm Băng đứng đó bất động, tính nhẫn nại của hắn rất tốt, ánh mắt thủy chung nhìn lên cửa của Đại Thành Hiên, đợi kẻ hắn muốn chờ đợi, băng hỏa đồng nguyên lực trong cơ thể tự nhiên lưu chuyển, không ngừng khôi phục băng nguyên tố đã tiêu hao lúc trước, tay trái đưa vào ngực, nắm lấy chuôi của Thần Lộ đao. Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất tru sát. Giờ phút này, trong lòng hắn tràn ngập sát khí.

Chung vu, sau khi hắn chờ đợi được nửa canh giờ, mục tiêu rốt cục đã xuất hiện. Kẻ bị Tuyết Tĩnh gọi là chó rụng lông, Liệu Tam chưởng quỹ, từ trong đại môn đi ra, trong tay vẫn cầm cây quạt lớn tựa hồ làm bằng kim thiết, tay vung lên, quạt xòe ra, nhẹ nhàng phe phẩy trên ngực, phiến động gió đêm phả lên mặt, chúng thiếu nữ phụ trách ngênh tân ở cửa vừa nhìn thấy hắn đi ra, lập tức đứng thẳng tắp, thở mạnh cũng không dám thở. Liệu Tam đi tới trước mặt một thiếu nữ, đột nhiên giơ tay nắm lấy bờ má được đánh phấn dầy, mắng : “ Ngươi, con mẹ nó, là cương thi a ! Nhìn ngươi đón khách như vậy thì ai thèm đến, cười cho ta, có nghe thấy không ? “.

Thân thể thiếu nữ hơi run rẩy, vội đáp : “ Vâng, vâng, tam chưởng quỹ, ta biết sai rồi “.

Liệu Tam hắc hắc dâm ô cười nói : “ Biết sai rồi là tốt rồi, lúc muộn muộn đêm nay, ngươi tới phòng ta, ta hảo hảo chỉ giáo chỉ giáo ngươi. Để cho ngươi biết sau này nên làm như thế nào “.

Trong mắt thiếu nữ toát ra quang mang kinh hãi, " Không cần a ! Tam chưởng quỹ, ta, ta biết sai rồi. Người tha cho ta đi “. Đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống mặt đất.

Liệu Tam nắm lấy vạt áo ngực của nàng, cả giận nói : “ Mẹ nó, ngươi muốn chết, hầu hạ lão tử là phúc phận mà ngươi tu luyện mới được, nếu ngươi không muốn, ngươi đi chết đi cho ta “. Cây quạt trong tay vung lên, hướng mặt thiếu nữ đập xuống. Liệu Tam huy khởi cây quạt, đột nhiên phát giác cây quạt trong tay bị giữ chặt lại, " Mẹ nó, ai dám cản ta “. Vừa mắng vừa xoay người, kẻ xuất hiện sau lưng hắn nắm lấy cây quạt chính là một trung niên nam tử, người này mặt trắng không râu, tướng mạo đường đường, nhưng trong mắt lại lưu lộ một luồng âm khí, vừa nhìn thấy người này, Liệu Tam nhất thời mềm nhũn, vội vàng cười bồi nói : “ Nhị ca, nguyên lai là ngươi a ! Tiểu nha đầu này ngay cả chút mặt mũi cũng không để lại cho ta, ta đang muốn giáo huấn nó đây “.

Trung niên nhân hừ một tiếng, nói : “ Ta thấy kẻ cần giáo huấn chính là ngươi, xú tính tình này của ngươi lúc nào mới có thể sửa, thỏ không ăn cỏ cạnh hang, nếu muốn tìm nữ nhân, cứ đến kỹ viện mà tìm. Ngươi nếu còn hồ đồ như vậy, ta sẽ nói cho đại ca, để hắn cấm bế ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết, lão bản ghét nhất bị người khác làm ảnh hưởng đến sinh ý sao ? Ba huynh đệ chúng ta mặc dù là chưởng quỹ, nhưng là, nếu chọc giận lão bản, ai cũng không bảo vệ được ngươi. Còn nữa, đại ca bảo ta cảnh cáo ngươi, sau này tuyệt không được trêu chọc Tuyết Tĩnh nha đầu nọ của Thanh Phong Trai, Thanh Phong Trai có ma pháp sư công hội chống lưng phía sau, cho dù là lão bản cũng không dám động tới bọn họ, chứ đừng nói là ngươi, nếu có một ngày đối phương bị chọc giận, tìm một gã cao cấp ma pháp sư đến giết chết ngươi, ngươi chết cũng chẳng oan “.

Liệu Tam nghe trung niên nhân giáo huấn, trong lòng mặc dù bất mãn, nhưng cũng không dám nói thêm gì, " Nhị ca, hôm nay chuyện ở đây cũng không nhiều, ta ra ngoài một chút, sau này ta chú ý là được “.

Trung niên nhân gật đầu, nói : “ Đi đi, làm người không nên quá công khai, về sớm một chút, ta sẽ gặp đại ca nói giúp ngươi vài lời “.

Liệu Tam cười hắc hắc, thớ thịt trên mặt giật giật, quả thực so với khóc còn khó coi hơn, " Ta đi đây. Kỹ viện thì kỹ viện “. Nói xong, tiếp tục phe phẩy cây quạt lớn trong tay đập đập vào bộ ngực ục ịch, đi theo con đường phía nam ngã tư. Liệu Tam động, Niệm Băng đang chờ đợi đó cũng động, tay cầm Thần Lộ đao rút từ trong lòng ra, tựa như một người đi trên đường bình thường, chậm rãi bước theo sau Liệu Tam.

Niệm Băng đi theo Liệu Tam một khắc, đại chưởng quỹ mà buổi sáng hắn từng gặp qua từ trong Đại Thành Hiên vội vã đi ra, nhị chưởng quỹ lúc này đang đứng ở cửa tiếp đón khách nhân, vừa thấy hắn vội hỏi : “ Đại ca, ngươi gấp như vậy, chẳng lẽ ngoài này xảy ra chuyện gì ? “.

Phì nhục trên mặt đại chưởng quỹ khẽ rung, lắc đầu nói : “ Không có chuyện gì, bất quá, lão bản nói với ta, ngày mai sẽ có một vị khách nhân cực kỳ tôn quý tới chỗ chúng ta, phân phó ta, ngày mai tạm dừng buôn bán, khách nhân đêm nay cũng đã về rồi, ngươi và lão tam giám sát chặt chẽ bọn hạ nhân, quét dọn mọi thứ sạch sẽ, một điểm cũng không bỏ sót “.

Nhị chưởng quỹ sửng sốt một chút, nói : “ Đại ca, là khách nhân nào lại tôn quý như thế, lần trước Đông Minh thân vương đến đây, lão bản cũng không có dừng buôn bán a ! Nhà chúng ta đại nghiệp to lớn, dừng một ngày, sẽ thất thu rất lớn đây “. Đại chưởng quỹ có vẻ không nhịn được nói : “ Được rồi, ngươi đừng hỏi nữa, ngày mai ngươi sẽ biết là ai tới. Dựa theo lời ta nói mà làm, cẩn thận từng chút một. Lão tam đâu ? “.

Nhị chưởng quỹ nói có chút quanh co : “ Tam đệ, tam đệ hắn thấy ở đây không có chuyện gì, nói muốn đi ra ngoài một chút, ta đã cho hắn đi rồi “.

Đại chưởng quỹ hừ một tiếng, nói : “ Nhất định lại tới kỹ viện rồi, tật xấu này của hắn không biết lúc nào mới sửa được, ngươi bây giờ nhanh đi gọi hắn về cho ta, ngày mai nếu tiếp đãi khách quý không tốt, chúng ta ai cũng chẳng có kết quả tốt đâu “.

Nhị chưởng quỹ đáp ứng một tiếng, vội vàng theo phương hướng tam chưởng quỹ rời đi mà đuổi theo.

Liệu Tam vừa đi, vừa âm thầm tính toán trong lòng, hôm nay tố kỹ viện nhà nào tìm cô nương đây, sáng nay bị Tuyết Tĩnh giáo huấn, hắn còn đang đầy một bụng hỏa, không tìm chỗ phát tiết thì làm sao có thể thoải mái được ? Vòng vèo một lúc, rồi tiến vào một ngõ hẹp, hắn đối với địa hình nơi này rất quen thuộc, chỉ cần đi qua chỗ này, sẽ tới một kỹ viện tốt nhất.

" Đứng lại, ngươi chạy đủ rồi “. Thanh âm băng lãnh từ sau lưng truyền đến, Liệu Tam chỉ cảm thấy lông sau gáy dựng đứng lên, chợt xoay người, lấy quạt che ở trước mặt.

Hắn nhìn thấy, đó là một hắc y nhân, dưới ánh trăng chiếu xuống có thể nhận ra, người này vóc dáng rất cao, vai rộng lưng to, trên mặt đeo một khô lâu diện cụ màu trắng, đột nhiên nhìn thấy, không khỏi bị dọa giật mình, " Mẹ nó, là tên vương bát đản nào giả thần giả quỷ, lão tử đánh chết ngươi “.

" Đánh chết ta sao ? Ta xem, sợ rằng kẻ chết trước chính là ngươi “. Hắc y nhân giơ tay phải lên, hỏa hồng sắc quang mang chợt lượng khởi, từ trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một hỏa cầu, hỏa cầu càng lúc càng lớn, chỉ trong vài lần nháy mắt, đã lớn như đầu người, khô lâu diện cụ trên mặt hắc y nhân được hỏa hồng sắc quang mang chiếu vào trông có vẻ càng thêm quỷ dị.

Liệu Tam giật mình lui về phía sau, kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng nói : “ Ngươi là ma pháp sư. Là người Thanh Phong Trai phái đến đối phó ta, đúng không ? “.

Hắc y nhân lãnh đạm đáp : “ Không, là ông trời muốn đối phó ngươi. Ngươi không cần biết ta là ai, sinh mệnh của ngươi đã hết rồi, xuống địa ngục mà hỏi đi “. Hỏa quang chợt đại phóng, hỏa cầu mang theo âm thanh ô ô, cấp tốc vọt về phía Liệu Tam. Liệu Tam dù sao cũng đã kẻ từng trải, toàn thân phát ra một đoàn lam sắc quang mang, cây quạt trong tay quật mạnh về phía hỏa cầu. Ma pháp sư mặc dù có địa vị tôn sùng, nhưng nếu không phải là siêu cấp ma pháp sư, trong tình huống một chọi một với võ sĩ cũng không thể chiếm ưu thế, cho nên Liệu Tam cũng không có sợ hãi gì, hắn tin tưởng, đấu khí của mình sẽ dễ dàng phá hủy hỏa cầu này của đối phương, đến lúc đó sẽ thanh toán nốt tên ma pháp sư này.

Hỏa cầu lao tới, lúc sắp thấy bị cây quạt của Liệu Tam đánh trúng, là lúc phương hướng của hỏa cầu đột nhiên thay đổi, đang bay thẳng tới đột nhiên bốc lên cao, vẽ ra một đạo hồ tuyến ưu mỹ, một quạt hàm chứa đấu khí sung mãn của Liệu Tam mất đối tượng, đánh thẳng vào một vách tường, đấu khí của hắn uy lực quả thực không nhỏ, sương mù tràn ngập, vách tường bị đánh trúng tạo thành một lỗ hổng lớn. Một kích này, Liệu Tam hàm nộ phát ra, đã kéo theo toàn bộ đấu khí của đánh vào vách tường, lúc này là lúc mà đấu khí phòng ngự của hắn bạc nhược nhất.

U lam sắc quang mang vốn hoa mỹ như thế, nhưng lúc này lại giống như câu hồn sứ giả từ địa ngục, quang mang rất nhỏ, nhìn qua trong màn đêm tựa như một ti tuyến phát ra ánh sáng màu lam, cây quạt của Liệu Tam còn chưa kịp thu hồi, lam quang đã xuyên qua mi tâm hắn, tiêu thất không thấy. Liệu Tam thân thể đình trệ, toàn thân bắt đầu co giật kịch liệt. Hỏa cầu bốc lên lúc trước giờ đã đánh vào phía sau lưng hắn, Liệu Tam lập tức biến thành một hỏa nhân, nhưng bởi vì sinh mệnh hắn đã bị lam sắc quang mang kết thúc rồi, cho nên, ngay cả kêu gào cũng không thể phát ra, thân thể to lớn đổ ầm xuống đất, hẻm nhỏ âm u được lửa chiếu sáng, hắc y nhân đeo khô lâu diện cụ phát ra thanh âm hỉ hê : “ Người có ân với ta, ta tất báo đáp gấp mười, người có cừu với ta, ta tất hủy diệt “. Hắn chính là Niệm Băng. Vũ nhục buổi sáng hắn vẫn nhớ kỹ, trước kia, khi li khai Băng Thần tháp hắn đã từng phát thệ, chỉ cần mình có thực lực cường đại, tuyệt không để bất luận kẻ nào vũ nhục, hôm nay, là lần đầu tiên hắn giết người, nhưng là, trong lòng hắn lại không có một tia sợ hãi, phảng phất cái chết của Liệu Tam tựa như là một con kiến bị bóp chết, chẳng có quan hệ gì đến mình cả.

Những thứ tích tụ trong lòng nhiều năm, qua việc giết chết Liệu Tam mà được phóng thích, trong lòng Niệm Băng sướng khóa nói không nên lời, mặt hắc ám trong nội tâm cũng được phóng thích, trên người hắn, thậm chí còn tản mát ra một tia khí tức tà ác.

Đột nhiên, một đạo khí tức âm lãnh từ sau lưng truyền đến, khí tức sắc bén, tuy chưa đến thân, đã khiến Niệm Băng cảm giác được hơi đau đớn nơi lưng. Không hề do dự, tay phải như thiểm điện rút Thần Lộ đao từ trong lòng, thanh lam sắc quang hoa quật về phía sau lưng, lúc này, trong lòng hắn, hết thảy mọi thứ đều như củi.

Đinh một tiếng vang nhỏ, Niệm Băng kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm tiên huyết, theo cạnh của diện cụ chảy xuống, lùi liên tiếp cả chục bước mới miễn cưỡng đứng vững. Nhị chưởng quỹ của Đại Thành Hiên xuất hiện ở vị trí của hắn trước đó, trong tay còn cầm một trường kiếm đã bị chặt gãy, hắn lúc này cảm nhận được một luồng hàn ý băng lãnh từ vết kiếm gãy truyền đến, toàn thân không nhịn được phát lãnh một trận. Lúc hỏa cầu phủ xuống Liệu Tam, nhị chưởng quỹ kỳ thật đã đi tới sau lưng Niệm Băng, chỉ bất quá, khi đó hắn đã không kịp cứu Liệu Tam, vì sợ kinh động Niệm Băng, hắn không hề phát ra thanh âm gì, lúc hỏa cầu nổ mạnh, hắn mới lặng lẽ thôi vận đấu khí, rút nhuyễn kiếm treo bên hông, muốn hại Niệm Băng từ phía sau. Nhưng là, hắn lại vạn lần không có nghĩ đến, đối phương rõ ràng là một ma pháp sư, nhưng cũng có thể kịp thời xoay người, còn chặt đứt kiếm trong tay mình, thanh lam sắc quang mang mặc dù chỉ lóe rồi biến mất, nhưng hắn lại cảm giác được, đó chính là một thanh tuyệt thế bảo nhận.

Chậm rãi hạ tay xuống, toàn thân nhị chưởng quỹ tản mát ra hoàng sắc quang mang giống như Liệu Tam, từng bước đi tới gần Niệm Băng. Đấu khí đồng dạng, nhưng trên người hắn lại nồng hậu hơn hẳn Liệu Tam. Vừa đi tới, hai mắt hắn vừa nhìn chằm chằm vào khô lâu diện cụ trên mặt Niệm Băng, lạnh lùng nói : “ Ngươi là ai ? Tại sao hạ thủ tam đệ ta. Nói, có phải là Thanh Phong Trai phái ngươi tới ? “.

" Thanh Phong Trai ? Ngươi nghĩ là bọn họ có thể sai khiến ta sao ? “. Mặc dù ở thế bị động, nhưng Niệm Băng lại không hề loạn, trạm ổn thân thể, thông qua lỗ thủng trên diện cụ nhìn nhị chưởng quỹ trước mặt.

" Không phải Thanh Phong Trai ? Vậy ngươi là ai ? Tại sao lại giết tam đệ ta ? Ngươi có thể không nói, bất quá, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không được “. Thanh âm nhị chưởng quỹ ngày càng thêm băng lãnh.

Niệm Băng bình tĩnh nói : “ Ta là một sát thủ, ngươi có thể gọi ta là Ma Sát Sứ, hôm nay ta đã giết người rồi, không muốn động thủ lần nữa, sau này gặp lại “. Hồng sắc hỏa diễm không hề dự đoán trước đằng không nhi khởi, như một mặt phẳng thật lớn hướng về nhị chưởng quỹ oanh khứ. Nhị chưởng quỹ hiểu rõ năng lực của Liệu Tam, mặc dù không bằng chính mình, nhưng tu vi đấu khí tịnh không kém nhiều, vừa rồi bị thần bí nhân tự xưng là Ma Sát Sứ này đối diện giết chết, đột nhiên thấy hỏa diễm hướng bay về phía mặt mình, không dám khinh thường, vội vàng, vứt bỏ đoạn kiếm trong tay, vận dụng đấu khí toàn thân, đánh mạnh về phía hỏa tường ( ND : bức tường lửa ).

Không hề có thanh âm phát ra, hỏa tinh bắn ra tứ phía, đấu khí của nhị chưởng quỹ không ngừng quanh quẩn trong hẻm nhỏ, hắn kinh ngạc phát hiện, hỏa tường nọ lại chẳng hề có chút uy lực, nhưng là, lúc hỏa tinh biến mất, Ma Sát Sứ mới vừa đứng đó đã biến mất. Lửa vẫn cháy trên người Liệu Tam, trong lòng nhị chưởng quỹ mọc lên một tia sợ hãi, Ma Sát Sứ thần bí khó lường gây ra một áp lực rất lớn lên tâm lý hắn. Hắn có chút log sợ Ma Sát Sứ đang ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, sử dụng ma pháp quỷ dị nọ công kích chính mình.

Niệm Băng lảo đảo chạy đến một góc nhỏ, thở dốc vài hơi, sử dụng một trị liệu thuật phổ thông, lúc này mới thư thái một chút, một kiếm chứa đầy đấu khí của nhị chưởng quỹ ngưng đọng mà không tiêu tan, nếu không phải là Thần Lộ đao kịp thời giúp hắn chặt đứt kiếm, sợ rằng Niệm Băng sớm đã bị một kiếm xuyên tâm rồi, cho dù như thế, đấu khí từ đoạn kiếm trong nháy mắt truyền vào trong cơ thể cũng chấn thương nội phủ hắn. Hắn dù sao cũng không phải là vũ giả, chỉ là một ma pháp sư thân thể yếu ớt. Hỏa Tường Thuật là ngũ cấp ma pháp, Niệm Băng có thể sử dụng, nhưng khẳng định phải có một đoạn thời gian để ngâm xướng chú ngữ, thứ hắn vừa dùng để chạy thoát căn bản không phải là Hỏa Tường Thuật chân chính. Nếu có thể ngưng kết Bạo Phong Tuyết, bằng tinh thần lực cường đại, hắn cũng có thể đem một nhất giai hỏa cầu bình thường khuếch tán thành một hỏa tường. Niệm Băng cũng không biết, bởi vì kinh mạch trong cơ thể hắn không ngừng được ma pháp lực băng hỏa đồng nguyên rèn luyện, trở nên cứng cỏi không biết hơn nhiều lần so với thường nhân mới có thể đứng vững trước một kiếm chứa đựng đầy đấu khí, nếu là một ma pháp sư bình thường, cho dù không chết, cũng tuyệt đối không còn lực lượng để đào tẩu.

Thở dốc một hồi, đau đớn trong nội phủ đã giảm bớt một chút, trị liệu thuật đang từ từ phát huy tác dụng, Ma Sát Sứ, danh tự đột nhiên nghĩ ra đã khắc thật sâu trong não hắn, hắn ngầm phát thệ, một ngày nào đó, Ma Sát Sứ sẽ phủ xuống Băng Thần tháp siêu nhiên nọ, đem tử vong đến cho những kẻ đã từng thương tổn phụ mẫu mình. Vừa nghĩ, hắn nhanh chóng cởi y phục trên người, đem mặt nạ đút vào trong đó, thong thả đi về phía cửa sau Thanh Phong Trai.

Khi Niệm Băng trở lại Thanh Phong Trai thì đã là đêm khuya, cẩn thận đẩy cửa sau ra, lặng lẽ hướng về phía sài phòng mà đi. Từ cửa sau tới sài phòng, phải đi qua hậu hoa viên, Lý thúc từng dặn dò hắn, hậu hoa viên là địa bàn riêng của lão bản Thanh Phong Trai, đã có phân phó, hạ nhân không được phép đi vào. Hậu hoa viên tường cao ước chừng hai thước, phía trên chạm khắc hình hoa mai, vách tường màu xanh hòa với hoàn cảnh chung quanh thành một thể, Niệm Băng thân thể cao lớn, có thể nhìn qua hoa mai trên bờ tường quan sát tình hình bên trong, hắn theo đường nhỏ đi về phía trước, dư quang nơi khóe mắt trong lúc vô ý phát hiện, một đạo hồng ảnh xuất hiện qua bông hoa mai, tâm tính tò mò khiến hắn chú ý nhìn về phía sau hoa viên. Đó là một thân ảnh duyên dáng, một thân ảnh xinh xắn, một thanh trường kiếm phát ra hồng sắc quang mang đang tung bay, đấu khí ngưng thật tản ra ba động mãnh liệt, thổi dạt hoa cỏ cây cối chung quanh. Người đang múa kiếm chính là Tuyết Tĩnh, nàng tựa hồ phi thường thích màu đỏ, mặc dù thay đổi một bộ y phục liền quần, nhưng vẫn mang màu sắc như hỏa diễm như trước, thân hình nhìn qua rất khỏe khoắn, động tác như hành vân lưu thủy không hề trì trệ. Trong lòng Niệm Băng có chút nghi hoặc, đã trễ thế này, nàng không trở về phòng ngủ, sao còn ở nơi này múa kiếm ? Quên đi, bất kể nàng làm gì, mình phải mau mau trở về, dùng thêm mấy trị liệu thuật nữa, trị thương cho tốt rồi hãy tính tiếp.

Nghĩ tới đây, hắn lặng lẽ xoay người, lúc vừa muốn rời đi, dưới chân vô ý giẫm phải một bụi cây, phát ra một âm thanh cực kỳ rất nhỏ.

" Ai ? “. Niệm Băng thầm nghĩ bất hảo, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất đút hắc bào và diện cụ trong tay vào trong bụi cây, động tác của hắn vừa mới hoàn thành, một phiến hồng vân phóng qua tường của hoa viên, phiêu nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hồng quang khẽ động, trường kiếm trong tay Tuyết Tĩnh đã đặt lên cổ Niệm Băng, khí lưu của đấu khí lưu chuyển khiến hắn không dám vọng động.

Tuyết Tĩnh hiển nhiên vẫn nhớ rõ khuôn mặt anh tuấn của Niệm Băng, nhíu mày, nói : “ Là ngươi. Không phải cho ngươi đi sài phòng hỗ trợ sao ? Đã trễ thế này còn không nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì ? “.

Niệm Băng giả bộ sợ hãi nói : “ Tiểu thư người hảo, ta hôm nay mới đến, vốn định đi ra ngoài mua vài dụng phẩm sinh hoạt, nhưng mọi thứ ở Băng Tuyết thành thật sự quá đắt đỏ, thành ra không mua được gì. Ta mới đến đây, không quen đường sá, đi nhầm phương hướng, cho nên mới quay về chậm. Muộn như vậy người còn chưa ngủ sao ? “.

Tuyết Tĩnh hiển nhiên tâm tình không tốt lắm, hừ một tiếng, đem hồng sắc trường kiếm thu vào vỏ, " Như thế thì không sao, nếu để ta phát hiện ngươi làm gì bất lợi đối với Thanh Phong Trai, cẩn thận cái đầu ngươi “.

" Không dám, không dám, ta có thể có cơm ăn, đều là do tiểu thư ban tặng, nhất định sẽ biết giữ bổn phận. Tiểu thư, nếu không có việc gì, ta đi về trước “. Trong lòng thầm nghĩ đã quá quan, hắc bào và diện cụ thì xem ra chỉ có thể quay lại lấy vào đêm nay thôi. Thi lễ với Tuyết Tĩnh xong, vội vàng đi về phía sài phòng.

" Chờ một chút “. Tuyết Tĩnh đột nhiên gọi Niệm Băng lại, Niệm Băng thân thể cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng nhìn thấy ta giấu đồ trong bụi cây ? Không thể nào, trời tối như vậy, còn nàng cũng không phải dạ miêu.

Xoay người lại, nói : “ Tiểu thư, người còn có cái gì phân phó ? “.

Tuyết Tĩnh cao thấp đánh giá Niệm Băng, đột nhiên lắc mình, trong lúc Niệm Băng không có chuẩn bị đã tới trước mặt hắn, một tay nắm lấy ngực áo hắn rồi phóng người lên. Cảm giác đằng vân giá vũ thì Niệm Băng từng cảm thụ khi sử dụng Bạo Phong Tuyết, nhưng bị động để người mang đi, hắn vẫn còn là lần đầu tiên. Tay phải luồn vào lòng ngực nắm lấy Thần Lộ đao, tay trái đồng thời chuẩn bị sẵn một ma pháp. Một khi Tuyết Tĩnh gây bất lợi cho hắn, cũng có thể phản ứng lại với tốc độ nhanh nhất.

Tuyết Tĩnh điểm nhẹ lên đầu tường của hoa viên, mang theo Niệm Băng nhẹ nhàng tiến vào bên trong hoa viên, trong màn hồng sắc đấu khí bao vây, sau vài lần nhảy đã tới trên mái của một cái đình bát giác. Đặt Niệm Băng ở một bên, thấp giọng nói : “ Ngồi đừng nhúc nhích “. Kỳ thật không cần nàng nói Niệm Băng cũng không dám động, cái đình này chiều cao bốn, năm thước, nếu rơi xuống, tuyệt đối là không dễ chịu, hắn không rõ tại sao Tuyết Tĩnh lại đem hắn lên đây, nhưng lúc này cũng không hỏi lại, chỉ có thể cẩn thận đem trị liệu thuật dụng trên chính thân thể mình, một khi có biến hóa gì thì cũng có thể ứng phó tốt hơn.

Tuyết Tĩnh hai khuỷu tay chống trên đầu gối, cặp mắt xinh đẹp nhìn lên vầng trăng tròn trên không trung, trong mắt không ngừng hiện lên quang mang mê ly, Niệm Băng nhận ra, nàng tựa hồ đang có tâm sự gì đó.

Hai người, một kẻ nghĩ về tâm sự của chính mình, một kẻ thì âm thầm chữa thương, ai cũng không lên tiếng, nửa canh giờ trôi qua, Niệm Băng đã cảm giác được nội phủ của mình đã không còn đau đớn như lúc trước, ngầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ nắm chặt Hỏa Diễm thần chi thạch trong tay, hỏa hệ ma pháp, dùng để công kích luôn luôn là lựa chọn tốt nhất. Lúc này, hắn không nhịn được hồi tưởng tình cảnh lúc mình sát tử Liệu Tam. Hắn biết, với thực lực của mình, cho dù là chính diện đối kháng, cũng hoàn toàn có thể đối phó được Liệu Tam, nhưng tuyệt không có dễ dàng như lúc đó, bởi vì Liệu Tam vốn cũng có đấu khí, nhìn qua không hề kém, hẳn là có thực lực của một kiếm sư nhất cấp. Mình sở dĩ có thể thuận lợi giết chết hắn, chính là bởi vì hắn lợi dụng xảo diệu lưỡng chủng loại ma pháp, lấy tam giai Bạo Liệt Hỏa Cầu tương dẫn, lại dùng Băng Nhận Thuật làm cơ sở kết hợp với Tế Châm Xuyên Mễ trong trù nghệ nghiên cứu ra Băng Tinh Châm công kích tại một điểm, như vậy mới có thể sát tử Liệu Tam trong hẻm nhỏ. Băng Nhận Thuật mặc dù chỉ là nhị giai băng hệ ma pháp, nhưng khi áp súc thành hình châm, uy lực tuyệt đối không nhỏ. Chỉ cần đấu khí của đối phương không phải quá mạnh, hoàn toàn có thể bằng vào ưu thế tập trung ở một điểm mà trực tiếp công nhập.

" Ngươi sao không nói lời nào ? “. Đang nghĩ ngợi về sự ảo diệu trong ma pháp, bên tai Niệm Băng đột nhiên vang lên thanh âm của Tuyết Tĩnh, hắn nhất thời lại càng hoảng sợ, thân thể khẽ nhích sang bên cạnh một chút, dưới chân chợt hẫng, trong tiếng kinh hô, nhất thời rơi từ nóc đình xuống. Dưới tình huống mất thăng bằng, Niệm Băng hai tay vung loạn, nắm được vào quần của Tuyết Tĩnh, Niệm Băng càng hoảng sợ, hắn đột nhiên rơi xuống càng nhanh, cũng lại dọa Tuyết Tĩnh một chập, nàng chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, bị Niệm Băng kéo từ trên nóc đình xuống dưới. Hai người cùng rơi xuống, Tuyết Tĩnh dù sao tập võ từ nhỏ, phản ứng cực nhanh, thân thể xoay chuyển trong không trung, một tay ôm lấy eo Niệm Băng, tay kia phách xuống phía dưới, lợi dụng phản chấn khi đấu khí kích xuống mặt đất kéo Niệm Băng quay trở lại nóc đình.

Yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh. Niệm Băng và Tuyết Tĩnh bốn mắt nhìn nhau, hai người vẫn duy trì một tư thế quái dị, Tuyết Tĩnh ôm eo Niệm Băng, Niệm Băng một tay ôm cổ Tuyết Tĩnh, tay kia cầm chặt ống quần của nàng, nửa đoạn bắp đùi trắng như tuyết của Tuyết Tĩnh lộ ra vì ống quần bị kéo lên, tay của Niệm Băng đang vòng qua cổ nàng không ngừng truyền về cảm giác trơn nhẵn nõn nà, khiến tim hắn đập nhanh gấp bội, nhất thời trong đầu trống rỗng, vốn là kẻ luôn luôn cơ trí như hắn, lúc này cũng ngây ra chẳng biết làm sao.

" Hỗn đản “. Tuyết Tĩnh đột nhiên buông tay ra, tát một cái lên mặt Niệm Băng, đánh cho hắn suýt nữa lại bị rơi khỏi nóc đình, Tuyết Tĩnh co chân lại, gạt Niệm Băng sang một bên, gạt bàn tay hắn đang nắm ở quần mình, vội vàng tức giận nhìn hắn, Niệm Băng bị một chưởng này của Tuyết Tĩnh làm cho tỉnh mộng, lấy tay xoa má, chẳng biết nên làm thế nào, nhãn thần của Tuyết Tĩnh nhìn hắn mà dần dần xảy ra biến hóa, một tầng hơi nước nhàn nhạt từ từ trở nên nồng hậu, nước mắt lưng tròng, đột nhiên, nàng tựa hồ bị ủy khuất gì đó mà phóng thanh khóc lớn, nước mắt không ngừng theo má chảy xuống.

" Tiểu thư, ta, ta không phải cố ý đích “. Niệm Băng thử thăm dò nói. Một mỹ nữ khóc trước mặt mình, hắn thật sự không biết hiện tại phải làm cái gì.

Tuyết Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Niệm Băng, " Đã bảo không cho ngươi động, sao ngươi lại còn loạn động “.

Niệm Băng cười khổ nói : “ Ta là bị ngươi làm hoảng sợ a, ngươi nghĩ rằng ta muốn động sao ? “. Lúc này, hương diễm tràng diện trước mặt đập vào mắt khiến hắn quên bẵng đi thân phận của mình.

Tuyết Tĩnh dùng cặp mắt lớn trừng trừng nhìn Niệm Băng, " Vậy cũng trách ngươi. Ai bảo ngươi trong nửa canh giờ mà cũng không nói gì ? “.

Niệm Băng kinh ngạc đáp : “ Không phải ngươi bảo ta ngồi đừng nhúc nhích sao ? Là do ngươi lôi ta lên đây “.

Tuyết Tĩnh cũng tự biết đạo lý, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, hừ một tiếng, nói : “ Nhân gia đều là anh hùng cứu mỹ nhân, hôm nay ta đến lại một lần mỹ nữ cứu cục thịt. Ngươi thật sự là tên to xác vô dụng “.

Niệm Băng thầm cười khổ, cục thịt thì là cục thịt đi, mình cũng chẳng thể nói cho Tuyết Tĩnh biết, kỳ thật mình là một ma pháp sư, bây giờ còn chưa nhìn thấy trù nghệ của Thanh Phong Trai, hết thảy đều cần phải có thời gian. Bàn tay vuốt trên má phát hiện ra mặt bên trái đã xuất hiện một vết lõm hình cái tát, trị liệu thuật mình chỉ biết cấp thấp nhất, cho dù mỗi ngày dụng xuất, sợ rằng không quá ba ngày thì vô pháp đi gặp người khác. Lần đầu tiên giết người, rồi suýt nữa bị giết, thật vất vả mới quay trở về được, rồi lại phải chịu đựng một cái tát, thật sự là xui xẻo.

Tuyết Tĩnh khôi phục tư thế lúc trước, thần sắc trên mặt dần dần trở nên bình thản, nhìn ánh trăng trên bầu trời, nói : “ Ngươi là từ nơi nào tới ? “.

" Ta ? “. Niệm Băng đáp : “ Ta là người Hoa Dung đế quốc “. Đây là lần đầu tiên hắn nói ra gia hương của hắn, cho dù lúc trước học tập trù nghệ, Tra Cực cũng không hỏi qua hắn về vấn đề này.

" Hoa Dung đế quốc ? Chính là đế quốc được xưng là hỏa chi đế quốc sao ? Nơi đó cũng cách Băng Nguyệt đế quốc chúng ta một quốc gia. Ngươi sao lại đi xa như vậy để tới nơi này ? “.

Niệm Băng than nhẹ một tiếng, trả lời : “ Ai là nguyện ý bối tỉnh ly ly hương ? Chẳng phải đều là vận mệnh xui khiến sao ? Ta năm ấy mười tuổi theo phụ thân đi tới Băng Nguyệt đế quốc, nhưng hiện tại lại chỉ còn lại có một mình ta “.

Tuyết Tĩnh quay đầu liếc nhìn Niệm Băng, " Trông bộ dáng, ngươi cũng là kẻ thương tâm ? “.

Bạn đang đọc Băng Hỏa Ma Trù của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 464

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.