Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 43

Phiên bản Dịch · 2077 chữ

Clark trở về một mình, Amy không thấy bất ngờ, trước đó Gloucester đã nói cho cô biết, anh sẽ không ở lại Metropolis lâu, có thể đợi Clark trở về đã là rút bớt thời gian ra rồi.

Có điều hình tượng mới của Clark khiến Amy rất ngoài ý muốn, cô vốn cho rằng Gloucester chỉ giáo huấn Clark một chút thôi, không ngờ anh lại xuống tay độc ác như vậy.

Phì một tiếng, Amy ôm bụng cười không ngừng: “Ha ha ha…”

Clark bất đắc dĩ xoa xoa cái mặt đang đau đớn: “Đừng cười.”

“Nhưng mà bộ dạng anh bây giờ thật sự rất buồn cười, ha ha ha…” Amy cười đến độ chảy cả nước mắt.

Trong mắt Amy, Clark vẫn luôn luôn giữ hình ảnh phong độ nhẹ nhàng, thần sắc sống động, nhưng bộ dạng hiện giờ của anh lại không chút liên quan nào đến từ phong độ, thậm chí có thể nói là thảm hại đáng thương.

Người ta vẫn nói đánh người không đánh mặt, nhưng Gloucester lại chuyên nhằm vào mặt Clark mà tấn công, gương mặt vốn dĩ đẹp trai của Clark hiện giờ đang đeo một đôi vòng thâm đen quanh mắt, hai gò má sưng vù, khóe miệng hơi rách, nhìn thế nào cũng sẽ liên tưởng đến loài lợn lang, khiến Amy chẳng thể nào mà sinh ra lòng thương cảm được, chỉ muốn độc ác mà cười lăn lộn một hồi.

Mà ngoài gương mặt, trên người Clark cũng không ít vết thương, Gloucester căn bản là thấy chỗ nào đánh chỗ đó, chỗ nào càng đánh đau lại càng hạ nặng tay, thề phải đòi lại công bằng cho Amy.

“Anh trai em thật là quá độc ác, sao anh ấy lại đột ngột lợi hại như vậy chứ? Shhhh~~~” Vì nói chuyện mà không cẩn thận đụng phải miệng vết thương, Clark nhịn không được rên rỉ một tiếng, đây là lần đầu tiên anh bị thương, bị người đánh mà không thể chống trả, đương nhiên về mặt này cũng có phần là do anh vì chột dạ mà không dám đánh lại.

“Em nghĩ sau này anh ấy đều sẽ lợi hại như vậy đấy. Anh có phải là mỗi lần tới gần anh ấy lại thấy toàn thân vô lực đúng không?” Amy rất rõ ràng ảnh hưởng của đá Kriptonite đối với Clark, tuy rằng viên đá Gloucester mang trên người còn nhỏ hơn cả hạt gạo, hơn nữa thiết kế của đồng hồ khiến phóng xạ bên trong không thể lộ ra ngoài, nhưng chỉ cần Gloucester bỏ cách ly ra, Clark mà ở gần anh, vậy thì chờ gặp xui xẻo thôi.

“Nghe em nói thì.. hình như là vậy.” Clark nhớ lại, vừa rồi bọn họ đến câu lạc bộ quyền anh lần trước, vốn anh định thành thành thật thật để cho Gloucester đánh một chút cho bớt giận, dù sao bản thân mình cũng là da dày, không ngờ quyền đầu tiên của đối phương liền đánh anh thấy mộng.

Từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên anh cảm giác được đau đớn khi bị đánh, cũng là lần đầu tiên đổ máu, cảm giác này thực kỳ diệu, cũng khó chịu muốn chết.

Amy cười đủ rồi, lúc này mới lấy hòm y tế ra, trước dùng bông thấm nước muối sinh lý sát trùng miệng vết thương cho Clark, rửa sạch miệng vết thương, lại dùng cồn I-ốt tiêu độc, nghe thấy một tiếng hít mạnh, động tác của cô dịu nhẹ đi không ít, “Anh còn nhớ lần trước em bảo Bernie mang đá Kriptonite về cho chuyên gia nghiên cứu không?”

“Có, anh nhớ.” Clark đột nhiên có chút dự cảm không tốt.

“Anh trai em lấy một chút làm trang sức cho đồng hồ mới của anh ấy.” Amy thương cảm nhìn Clark, “Cho nên sau này anh chớ có làm cho anh ấy tức giận đấy.” Không thì vết thương thế này sẽ phải nhiều thêm một ít.

Clark nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khổ, “Đối với anh, chỉ sợ là anh ấy khó mà vui vẻ được ấy chứ.” Dù sao là anh đoạt đi mất em gái yêu quý nhất của anh ấy mà.

“Thế nào, anh hối hận vì quen em hả?” Amy trừng mắt, rất có khí thế nếu anh dám nói ừ đúng, sẽ để cho anh nếm mùi cồn tiêu độc miệng vết thương.

“Đương nhiên là không.” Clark cười ôm vị hôn thê đang tức giận, hôn lên khóe miệng cô, “Dù có bị đánh chết anh cũng không hối hận.”

Amy vừa lòng. “Coi như anh thức thời, cởi áo ra, em xem vết thương khác.”

Clark ngoan ngoãn nghe lời cô, khi anh bỏ chiếc áo ra, lộ ra những vết đấm xanh tím, lúc này Amy mới cảm thấy đau lòng, cô cẩn thận bôi thuốc cho anh, nhịn không được oán giận nói: “Anh trai ra tay cũng quá độc ác.”

Clark trái lại giúp Gloucester giải thích: “Chỉ là nhìn trông nghiêm trọng thôi, hơn nữa với tốc độ phục hồi của anh, sẽ rất nhanh lành lại.”

“Hy vọng là thế, nếu không ngày mai anh đi làm sẽ thành trò cười mất.” Amy lấy ra rượu tan vết bầm mua ở phố người Hoa, bôi lên tay, ra sức xoa lên những chỗ thâm tím trên người Clark, “Chờ một chút em luộc cho anh mấy quả trứng gà lăn mắt, đều thành gấu trúc rồi, sưng thế sao gặp ai được nữa, người nào không biết lại tưởng là em gia bạo.”

Sức lực của Amy đối với Clark chỉ như trẻ con, cho dù cô dùng sức xoa nắn chỗ bị bầm tím, đối với Clark đã rời khỏi phạm vi phóng xạ của đá Kriptonite liền khôi phục thân thể siêu nhân mà nói, chỉ là đau đớn rất nhỏ mà thôi, nhưng anh rất thích sự quan tâm kèm theo cằn nhằn này của Amy.

Cho nên, chẳng sợ bị đánh thảm hơn nữa, anh cũng sẽ không buông tay.

Đột nhiên nhớ lại trước khi đi, Gloucester còn buông lại một câu.

“Amy là báu vật của tôi, con bé xứng đáng có được điều tốt nhất trên thế giới, tuy rằng tôi không trông cậy cậu đạt được mức độ này, nhưng nếu còn để tôi biết cậu tổn thương nó, bất kể dùng phương pháp gì, tôi cũng sẽ đưa nó rời khỏi cậu.”

Không cần anh nói, tôi cũng biết, sao có thể nỡ lòng tổn thương cô ấy chứ? Nhìn vị hôn thê bé bỏng ở bên cạnh vẻ mặt chăm chú bôi thuốc cho mình, Clark nở nụ cười.

“Trời ơi, người anh em, anh bị cướp đấy hả? Tại sao lại bị thương đến nông nỗi này?”

Sáng sớm, Clark xách cặp công văn đến tòa soạn, những vết thương của anh đúng như Amy dự liệu, rước lấy hàng loạt những ánh mắt nghiên cứu tò mò.

“Hôm qua anh trai Amy đến.” Clark chỉ nói một câu như vậy, còn gì khác thì cứ mặc bọn họ đoán thôi.

Jim vừa nghe, liền nở một nụ cười hiểu rõ, đáng khinh miễn bàn: “Nhất định là anh ta rất không vừa ý anh cướp mất em gái anh ta chứ gì.”

“Chứ không biết là anh làm gì với Amy, hả?” Kate mặc váy ngắn da báo ngực trễ khêu gợi, xinh đẹp dựa vào bàn trêu chọc Clark.

Clark đẩy mắt kính, chỉ cười cười, không nói gì.

Đương sự không nói gì, mấy người vây xem thấy không thú vị, cũng liền tự động tan đi.

Khi Clark bắt đầu làm việc, Lois mới đến, cô nàng còn mang theo cả một vali hành lý rất lớn.

Đối với việc Clark bị thương, Lois cũng tỏ vẻ kinh ngạc, thuận tiện còn cười mấy tiếng, “Anh trông thật là giống quốc bảo của Trung Quốc”. _ (ý Lois là anh giống con gấu trúc đấy ạ. ) _

Clark cũng không muốn kéo dài mãi vấn đề này, anh chỉ vali trong tay Lois: “Cô muốn đi đâu à?”

Lois nhìn anh một chút, lại nhìn vali trong tay, quyết định không quan tâm đến chuyện của anh nữa, “Đúng vậy.”

“Đi đâu thế?” Clark thuận miệng hỏi.

“Thứ cho tôi nói thẳng, không liên quan đến chuyện của anh.” Lois vừa nhét đồ đạc vào vali vừa nói, cô đương nhiên sẽ không đi ngay, chỉ chuẩn bị trước mà thôi.

Thái độ của Lois khiến Clark có chút liên tưởng: “Là tin tức độc quyền đúng không?”

Jim cũng xúm lại: “Là cách mạng ở Nam Mỹ?”

“Không, hẳn là bạo động ở Miami.” Kate suy đoán.

“Cược năm đô!” Jim nhìn về phía Kate, chính xác là nhìn vào ngực của cô nàng.

“Được thôi!” Kate sảng khoái chấp nhận.

Lois tức giận nhìn bọn họ, lúc này tiếng tổng biên tập Perry White từ phía sau vang lên: “Lois, cô sẽ nhận được phê chuẩn của phòng dự toán.”

“Tôi đâu có muốn đi điều tra tin tức, tôi cũng phải có sinh hoạt cá nhân của mình chứ!” Lois cãi lại, chẳng lẽ cô nàng không thể nghỉ ngơi sao?

Nhưng rõ ràng là chẳng ai tin lời này từ miệng một nữ cường nhân như cô nói ra cả, tât cả mọi người nhìn cô nàng im lặng không nói gì, trong mắt không tin khiến Lois đành phải nói: “Được rồi, nếu như mọi người nhất định muốn biết, là tôi muốn vào khách sạn Luther (từ cái tên này có thể nhìn ra Lex Luther có vao nhiêu tự kỷ = =), nghỉ ngơi một chút thôi.”

“Là vụ bạo động trong nhà tù phía bắc Honsu sao?” White chỉ vào cô nàng hỏi, bọn Clark cũng vẻ mặt đồng ý.

Lois thở dài, lấy trong túi ra một tờ giấy, “Mấy người muốn xem hóa đơn của tôi không?”

“Muốn!” Bốn người đồng thanh.

Lois đưa tờ hóa đơn cho Clark, Clark vừa mở ra, White bên cạnh liền chen vào, “Phòng trăng mật?” Mấy người trố mắt nhìn nhau.

Lois đoạt lại, “Chỉ còn một phòng.” Cho nên cô nàng mới không muốn cho những kẻ lắm chuyện này biết.

Kate dùng một giọng điệu mơ mộng nói: “Lois Lane muốn ở phòng trăng mật?”

Jim tiếp lời: “Này cũng không phải là chuyện lạ.”

“Vậy thì cái gì mới tính là chuyện lạ?”

Hai người nhìn nhau, cùng phốc một tiếng bật cười.

“Cám ơn mọi người, tôi phải đi.” Lois xoay người, một giây cũng không muốn ở lại, bọn người này thật đáng ghét muốn chết.

White ở sau lưng cô nàng nói: “Lois, cô phải thừa nhận là, nghĩ đến việc cô muốn thư giãn một buổi tối, đúng là thấy không thể tin nổi.”

“Mọi người không tin tưởng tôi chút nào.” Lois quăng lại một cái nhìn khinh thường cho bọn họ, cầm lấy áo khoác, bước đi.

Mọi người đều cảm thấy việc Lois muốn đi nghỉ quả thực là khó mà tin được, chính bản thân Lois cũng cảm thấy khó tin, cô luôn lo lắng đến công việc, nhưng hiện giờ thật sự cảm thấy quá mệt mỏi, muốn thả lỏng một chút.

Gần đây siêu nhân không còn tìm đến cô, cho dù ngẫu nhiên cô có thể nhìn thấy bóng anh bay qua trên bầu trời, nhưng anh không vì cô mà dừng lại.

Tựa hồ, sự đặc biệt mà siêu nhân đối với cô, đã biến mất không còn nữa.

Nhận thức này khiến cho Lois cảm thấy sợ hãi, còn có khó hiểu, cô không rõ tại sao lại như vậy, thế nào cũng không nghĩ ra được. Cho nên cô mới muốn nghỉ ngơi thư giãn một chút, làm theo suy nghĩ của mình,

Chỉ là, dự định của Lois nhất định là sẽ thất bại.

Buổi tối đầu tiên ở phòng trăng mật, cô từ trong phòng tắm nhìn thấy phòng đối diện, nghị sĩ Harrington có một cuộc giao dịch đen.

Vì vậy, u buồn của cô nàng toàn bộ chuyển hóa thành hưng phấn.

Tin tức độc quyền aaa!!!!

Bạn đang đọc Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi của Du Du Tiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.