Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy trối chết

Phiên bản Dịch · 2780 chữ

Vô số quái thú màu tím chạy chồm, ngay cả một tòa núi lớn đô đều cũng chấn động, vô số đạo tiếng hô vang lên như tiếng sấm oanh minh. To nhất chính là một đạo thanh âm vang vọng từ phía chân trời : "Các ngươi, mau, đuổi theo cho ta, mau!!!"

Không cần quay đầu lại nhìn bọn Lâm Lôi cũng biết đó là thanh âm của ấu thú màu tím.

Lâm Lôi chạy như sấm điện lướt trong Tử tinh sơn mạch, khi thì dọc theo sườn núi hạ xuống, khi thì dụng long trảo cùng hai chân cực nhanh phóng lên núi cao, dưới dẫn lực của Tử tinh sơn mạch như thế hắn căn bản không cách nào phi hành.

"Mau, mau!!!" Vừa chạy trốn Lâm Lôi vừa lo lắng truyền âm giục.

Người chạy cuối cùng trong sáu người bọn họ chính là Áo Lợi Duy Á cùng với Gia Lan. Áo Lợi Duy Á dù sao chỉ là trung vị thần, thân thể lại không mạnh mẽ như bọn Lâm Lôi. Còn Gia Lan tu luyện hỏa nguyên tố pháp tắc trên phương diện tốc độ không hề chiếm ưu thế.

"Ha ha, các ngươi không thể thoát được!" Ấu thú màu tím còn đắc ý lớn tiếng nói.

bọn Lâm Lôi vẫn không để ý hết thảy, không ngừng chạy về hướng có làn sương trắng đậm đặc. Chỉ cần đối phương không nhìn thấy bọn họ, bọn họ sẽ an toàn .

"Hưu!" Miệng hé ra, nhất thời không ít sương trắng mãnh liệt bị hút vào bụng con ấu thú màu tím. Quanh khu vực bọn Lâm Lôi căn bản không còn một chút sương trắng nào. Ấu thú màu tím đắc ý nói: "Ha ha, ta xem các ngươi trốn như nào, các ngươi, nhanh lên một chút."

Vốn đàn quái thú màu tím còn cách bọn Lâm Lôi vài dặm nhưng chỉ chốc lát, khoảng cách đó chỉ còn lại có không đầy một dặm .

Dù sao tốc độ của quái thú màu tím rất kinh người.

Hơn nữa, khoảng cách còn đang không ngừng giảm dần khiến bọn Lâm Lôi rõ ràng cảm giác được đại địa không ngừng kịch liệt chấn động.

"Hô!"

Giống như tia chớp, bọn Lâm Lôi cực nhanh chạy trốn nhưng phía sau từng đạo ảo ảnh màu tím vẫn truy đuổi. Bọn Lâm Lôi cũng dần cảm thấy áp lực.

"Quái thú màu tím này chạy nhanh thật." Bối Bối vội la lên.

"Phía trước có người." Lâm Lôi đột nhiên sáng ngời mắt lên, chỉ thấy phía trước khoảng một trăm thước hơn mười người đang sợ hãi chạy trốn, vừa cực nhanh chạy trốn vừa quay đầu nhìn, tựa hồ rất hoảng sợ. Những người này nói về tốc độ thì chậm hơn bọn Lâm Lôi rất nhiều.

Lâm Lôi trong nháy mắt hiểu được: "Những người này vì nghe thấy tiếng quái thú màu tím rống lên, muốn chạy trốn nhưng tốc độ của bọn hắn quá chậm." Đồng thời trong lòng Lâm Lôi chợt hiện ra một ý nghĩ.

"Rẽ đi!" Lâm Lôi đột nhiên truyền âm nói.

Nói xong Lâm Lôi đột nhiên dậm mạnh chân xuống đất cả người giống như một mũi tên vừa rời cung bắn về phía xa xa. Địch Lỵ Á, Bối Bối bọn họ tự nhiên cũng đi theo Lâm Lôi. Rẽ xong lại tiếp tục chạy trốn, hướng bọn họ chạy trốn hoàn toàn khác với đám người đang cách đó không xa.

Mà đàn quái thú màu tím giờ phút này đang ầm ầm kéo tới.

Một bộ phận quái thú màu tím chạy về phía mười mấy người kia, đám mười mấy người kia cũng đều là người hôm nay vừa vào Tử tinh sơn mạch, trong bọn họ phần lớn là trung vị thần, còn lại chỉ là hạ vị thần. Điểm ấy thực lực trước mặt quái thú màu tím căn bản không hề có lực phản kháng gì.

Hống!

Hống!

Đàn quái thú màu tím điên cuồng gầm rú đồng thời trực tiếp dụng tứ chi tráng kiện đạp tới. Mười mấy người kia tốc độ quá chậm trực tiếp bị đàn quái thú màu tím đạp nát, đàn quái thú màu tím cũng cố ý trực tiếp đạp xuống đầu.

"Phốc!" Đầu lâu trực tiếp bạo liệt, thần cách cũng rớt xuống.

Đàn quái thú màu tím càng thêm hưng phấn gầm rú, tiếp tục chạy chồm. Cũng chỉ có ngày vụ triều này bọn chúng mới có cơ hội như vậy, một khi qua ngày này, bọn chúng đã không còn cơ hội như vậy nên tự nhiên hôm nay muốn tận tình điên cuồng.

"Ha ha, các ngươi còn chạy a. Ta xem rốt cuộc là ai chạy nhanh hơn!" Ấu thú màu tím đứng ở trên đầu con cự thú khổng lồ nhất đắc ý kêu lên.

Giờ phút này Lâm Lôi đã cách đàn quái thú màu tím gần trăm thước.

Chỉ chốc lát, đã chỉ còn lại có năm mươi thước .

Ba mươi thước ……

Hai mươi thước ……

"Chúng ta làm sao bây giờ?" Cổ La Đức thần thức truyền âm la lên, hắn đã cảm thấy trận trận khí nóng truyền tới trên người hắn, đã có thể ngửi thấy mùi khó chịu đặc thù của quái thú màu tím. Cổ La Đức phi thường căm hận cái mùi này.

"Câm miệng!" Bối Bối thần thức truyền âm quát, "Liều mạng chạy trối chết, có thể trốn được một người cũng tốt!"

Lâm Lôi vừa trầm mặc vừa cực nhanh chạy trốn, Tử tinh sơn mạch cực lớn, núi non cũng rất nhiều. Tự nhiên đường đi cũng không bằng phẳng. Khi thì là một ngọn núi ở phía trước, khi thì xuất hiện một hạp cốc, bọn Lâm Lôi gặp phải ngọn núi thì sẽ trèo qua, gặp phải hạp cốc thì trực tiếp hạ xuống, chạy đến đáy cốc lại tiếp tục trèo lên đi tiếp.

Tóm lại. Không thể chần chờ!

Một khi chần chờ sợ rằng đã bị đuổi theo .

"Ha ha, các ngươi sắp chết rồi!" Ấu thú màu tím đang rất hưng phấn.

Quái thú màu tím hắn đang cưỡi vung lợi trảo lên chộp vào Gia Lan đang chạy phía sau cùng. Với độ cao chừng bảy thước quái thú màu tím chính là con cường đại nhất trong đàn quái thú màu tím, một trảo có thể dễ dàng phá hủy thượng vị thần khí.

"Gia Lan." Cổ La Đức kéo mạnh Gia Lan.

Nhưng tốc độ lợi trảo quá nhanh, sanh tử thời khắc trong cơ thể Gia Lan lập tức thoát ra một Gia Lan khác. Hiển nhiên đó là thần phân thân của Gia Lan, chỉ nghe "Phốc xích!" một tiếng, một Gia Lan trực tiếp bị chộp thành bùn, thần cách bay loạn.

Cổ La Đức không khỏi một trận kinh sợ.

"Tổn thất một trung vị thần phân thân." Gia Lan không hề thương tâm, bây giờ có thể chạy trối chết đã may rùi .

Còn Lâm Lôi đang chạy trốn ở phía đầu cũng biết nguy cơ lúc này, hắn cũng cảm giác được quái thú màu tím khổng lồ còn cách bọn họ rất gần. Đột nhiên Lâm Lôi nhìn về phía trước, không khỏi cả kinh: "Phía trước là hạp cốc!"

Không chút do dự!

Như một cơn gió lốc, Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á, Gia Lan, Cổ La Đức sáu người trực tiếp tiến vào hạp cốc tràn ngập sương mù. Cho dù không ai biết trong hạp cốc có cái gì nhưng cũng không ai có chút do dự nào.

"Truy, truy!!!" ấu thú màu tím có vẻ rất hưng phấn, cưỡi con quái thú màu tím cũng nhảy xuống phía dưới đuổi theo.

Cả đàn quái thú màu tím điên cuồng nhảy vào trong hạp cốc. Địa hình hạp cốc cũng cực kỳ hỗn loạn. Từ một vách đá này đến một vách núi khác chừng hơn mười dặm, ít nhất trong sương trắng căn bản không thể thấy các vách núi khác.

"Hô!" "Hô!" Khi rơi xuống đất kình phong thét.

Sáu người bọn Lâm Lôi chẳng những không chống cự lại dẫn lực kinh người còn cố ý dụng thần lực trong cơ thể để gia tốc, chỉ thấy sáu đạo thiểm điện nhanh chóng hạ xuống, hạp cốc cũng sâu chừng hơn mười dặm, nhưng với tốc độ kinh người của bọn Lâm Lôi chỉ trong nháy mắt đã tới đáy.

Nơi đáy hạp cốc cũng là nham thạch cứng rắn.

Không chống cự dẫn lực xuống còn chủ động gia tốc, tốc độ như thế nếu trực tiếp rơi trên tảng đá cứng rắn thì dù có là thượng vị thần thân thể cũng phải bị hao tổn.

"Sưu!" Khi còn cách mặt đất chỉ có mười thước toàn thân Lâm Lôi đột nhiên chậm lại, cả người giống như một cơn gió nhẹ lặng yên rơi xuống đất. Mà Địch Lỵ Á càng tiêu sái, cả người lúc rơi xuống đất trong nháy mắt thân thể hoàn toàn tiêu tán, hóa thành một trận gió rồi sau đó mới tái ngưng tụ thành thật thể.

Áo Lợi Duy Á, Cổ La Đức, Gia Lan đều có thủ đoạn, giảm bớt lực rơi chậm lại nhưng chỉ là rất bình thường.

Bối Bối cũng không để ý hết thảy, nặng nề rơi trên mặt đất.

"Bồng!" Mặt đất chấn động, toàn thân Bối Bối ngập xuống chừng hai ba mươi thước, với độ rắn của nham thạch trong Tử tinh sơn mạch có thể ngập sâu như thế lực đạo có thể tưởng tượng biết.

Bối Bối vẫn không chút tổn hao gì.

Cũng không ai tán thưởng Bối Bối, bởi vì không có thời gian!

"Chạy!" Sáu người bọn Lâm Lôi tiếp tục điên cuồng chạy về phía trước.

Trong cơ thể quái thú màu tím cũng không có thần lực, cũng không hiểu pháp tắc huyền ảo nên bọn chúng rơi xuống chỉ là rất tự nhiên, cũng không có chủ động gia tốc, đương nhiên khi chạm vào đất cũng là ầm ầm nện xuống.

"Oanh!"

"Oanh!"

"Oanh!"

Phảng phất từng viên vẩn thạch ầm ầm nện xuống, mỗi một quái thú màu tím rơi xuống rốt cuộc cũng ngừng lại trong nháy mắt rồi lập tức lại tiếp tục đuổi theo phía trước. Tựa hồ chấn lực vừa rồi đối với chúng một điểm ảnh hưởng cũng không có. Ấu thú màu tím không ngừng kêu gầm : "Mau, lại cách xa chúng rồi!"

Tốc độ rơi xuống sáu người bọn Lâm Lôi nhanh hơn một chút nên khoảng cách lẫn nhau lại được kéo ra chừng năm mươi thước .

Sáu người bọn Lâm Lôi nghe thấy hàng loạt tiếng vang từ phía sau truyền đến hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng vô số quái thú màu tím rơi xuống, trong lòng không nhịn được khẽ run lên, cả đám cố nhịn liều mạng chạy trốn, nếu thật sự bị đuổi theo vô số quái thú màu tím chỉ đạp thôi cũng đủ khiến bọn họ xong đời .

"Phía trước là hồ nước!" Lâm Lôi nhìn lên chợt thấy một hồ nước sương trắng mông lung.

Sáu người bọn Lâm Lôi không chút do dự trực tiếp lao vào trong nước. Dưới sự truy đuổi phía trước dù là núi đao biển lửa cũng phải trực tiếp đi vào, dù sao chần chờ sẽ có thể chậm lại khiến quái thú màu tím đuổi theo.

Chốc lát - -

Rất đông quái thú màu tím xuất hiện cạnh hồ nước. Đứng ở trên đầu tử tinh cự thú, ấu thú màu tím bất mãn nhíu mày: "Tiến vào trong hồ? Chẳng lẽ bọn họ biết ta ghét nước? Hừ, mấy người này một người cũng đừng nghĩ chạy thoát."

Lập tức, ấu thú màu tím lớn tiếng nói : "Các ngươi, đều đi xuống bắt lấy đám người kia cho ta!"

"Hống" hống " hống ……

Nhất thời vô số quái thú màu tím hưởng ứng gầm rống lên, nối nhau không ngừng chui vào trong hồ nước, chỉ nghe "Phác thông!" "Phác thông!" thanh âm không ngừng vang lên, đồng thời còn có rất nhiều quái thú màu tím vây quanh hồ nước theo lệnh của ấu thú.

"Bao vây toàn bộ hồ." Ấu thú nghiến răng, "Hừ, ta xem bọn hắn chạy thế nào? Thứ mà ta thích chưa bao giờ chạy thoát được!" Nói rồi cái mũi nhỏ còn nhíu lại.

Sáu người bọn Lâm Lôi đang đi dọc theo đáy hồ chợt ngẫu nhiên phát hiện một cái khe hẹp không ngừng chạy dài. Cái khe này hướng lên trên, nửa phần đầu ở trong nước nhưng phần sau lại đã cạn, sáu người bọn Lâm Lôi chỉ chốc lát liền đi tới cuối.

Điểm cuối là một huyệt động do con người khai tạc.

"Không ngờ, dĩ nhiên cũng có người tạo ra một huyệt động lớn xảo diệu như thế." Cổ La Đức mừng rỡ.

Lâm Lôi trong lòng lúc này mới thoáng buông lỏng, nhìn kỹ huyệt động này, huyệt động rõ ràng là do con người tạo ra, Lâm Lôi trong lòng cũng không khỏi khiếp sợ: "Nham thạch ở Tử tinh sơn mạch cứng rắn như vậy, muốn tạo một đại động phủ lớn thế này cần thực lực mạnh đến đâu, cần tiêu hao bao nhiêu thời gian?"

Lúc đầu Bối Bối dụng chủy thủ bằng thần cách cũng miễn cưỡng mới chém vỡ được nham thạch.

"Lâm Lôi, chúng ta ở đây, quái thú màu tím sẽ không phát hiện sao?" Địch Lỵ Á vẫn còn có chút lo lắng.

"Không có việc gì." Lâm Lôi an ủi.

Trên mặt Gia Lan cũng nở một nụ cười mở miệng nói : "Địch Lỵ Á, ngươi yên tâm đi, quái thú màu tím này mặc dù lợi hại, nhưng nhưng lại không hiểu pháp tắc huyền ảo, hơn nữa tựa hồ cũng không hiểu thần thức tìm tòi. Cái khe này giấu ở đáy hồ lại thêm nhiều cỏ dại bí ẩn như thế bọn chúng sẽ không dễ dàng phát hiện đâu."

Lâm Lôi cũng khẽ gật đầu.

Lúc đầu, sau khi bọn họ nhảy vào đáy hồ, tự nhiên thần thức phát ra điều tra khắp chung quanh. Chính vì bọn Lâm Lôi dụng thần thức nên mới dễ dàng phát hiện cái khe này tồn tại.

"Đúng vậy, sợ cái gì, dù bị phát hiện nhưng cái khe này hẹp như vậy mà quái thú màu tím lại khổng lồ nó chui lọt vào đây sao ?" Bối Bối lên tiếng

"Bối Bối nói đúng, không có việc gì , mọi người hãy an tâm nghỉ ngơi đi." Lâm Lôi nói.

"Không, chỉ vô dụng thôi." Cổ La Đức lắc đầu bất đắc dĩ nói "Dù cho huyệt động có bé hơn chăng nữa quái thú màu tím đều cũng có thể đi vào. Quái thú màu tím có thể biến ảo thân thể đó."

"Biến ảo thân thể?" Lâm Lôi không khỏi chấn động.

Nếu thật sự có thể biến ảo thân thể, vậy sẽ không xong .

Gia Lan cũng trịnh trọng gật đầu: "Đúng, bất quá, quái thú màu tím cũng không phải tùy ý thành lớn nhỏ mà là …… ví dụ chiều cao hạ xuống trở thành cao chỉ có một thước thì chiều dài chúng sẽ biến lớn ra mấy lần. Chuẩn xác mà nói thì thể tích của chúng sẽ không biến."

Lâm Lôi giờ mới hiểu .

Quái thú màu tím này giống như nước hoàn toàn có thể biến ảo các loại hình nhưng thể tích vẫn nhất định.

Lâm Lôi nhìn chằm chằm ra thông đạo, chậm rãi nói : "Chúng ta chỉ có thể hy vọng không bị phát hiện . Một khi bị phát hiện, chúng ta ngay cả đường chạy trốn cũng không có."

"Đừng lo lắng." Gia Lan cười rất tươi, "Thứ nhất không dễ dàng phát hiện như vậy, hơn nữa một khi qua vụ triều, quái thú màu tím đều cũng sẽ biến mất, đến lúc đó, chúng ta sẽ không có nguy hiểm, sẽ lại có một đoạn cuộc sống an toàn khá lâu."

Lâm Lôi thở dài một hơi, trong lòng yên lặng nói : "Hy vọng, có thể bình yên vượt qua ngày hôm nay đi, qua hôm nay, sẽ an toàn ."

Bạn đang đọc Bàn Long của Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 638

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.