Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em Đã Mang Thai Con Của Anh Rồi

Phiên bản Dịch · 1588 chữ

Người dịch: Vô Thần

Biên: Cẩu ca.

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: TruyenYY.com.

- Thằng nhóc này được lắm! Lợi hại! Lợi hại!

Tên béo ngồi cùng bàn dùng một tay ép Tô Hạo nằm lên bàn.

- Không ngờ được cậu vô thanh vô tức lại có thể làm ra chuyện lớn như thế…

Tô Hạo ngẩn người, hắn làm cái gì cơ?

Sau đó hắn đem ánh mắt nhìn lên mặt bàn của mình.

Bản nháp Đấu Phá Thương Khung lẳng lặng nằm lên bàn, đây là bản thảo hắn chuẩn bị từ nhà để lúc đi học sẽ ngồi viết bổ sung.

“Chẳng lẽ chuyện mình viết truyện bị người khác phát hiện rồi?”

Tô Hạo giật mình một chút, nhưng lại càng thêm tràn đầy tự tin với cuốn truyện mình sắp viết.

Trong lớp có không ít người đứng quan sát náo nhiệt, chẳng lẽ tên béo chính là một độc giả của hắn? Sau đó tìm ra bộ truyện sắp thành công của hắn?

Haiz... Mặc dù chuyện mình thành công đã được vận mệnh định đoạt, nhưng không nghĩ tới bị người ta phát hiện nhanh như vậy.

Thật sự là làm khó hắn nha, hắn cũng chỉ muốn làm một người đẹp trai thanh nhã thôi mà…

- Tô Hạo, sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy?

- Làm chuyện gì?

Hắn nhìn lướt qua đám người đang hưng phấn, khẽ mỉm cười:

- Ha ha, như vậy mà cũng bị mọi người phát hiện!

Tô Hạo cười ha ha một tiếng, vung tay lên, hiên ngang nói:

- Không sai, ngày tôi quật khởi đã đến, không gì có thể ngăn cản được, mọi thứ đều ở trong tầm tay của tôi!

- Lần này cậu được lắm! Tên béo trừng to mắt, làm ra dáng vẻ như lần đầu quen biết Tô Hạo.

- Vô đối rất tịch mịch, không ai hiểu được! Tô Hạo khe khẽ hát lên.

- Vô đối thật sự, thật sự rất cô đơn.

- Vô đối thật sự, thật sự rất trống vắng.

- Một mình trên đỉnh núi, gió lạnh không ngừng thổi qua.

- Nỗi cô đơn này ai có thể thấu hiểu được?

Tô Hạo càng hát càng lớn tiếng hơn

- Vô đối thật sự rất tịch mịch.

- Vô đối thật sự, thật sự rất trống vắng.

- Nàng ở chân trời xa xôi, có nghe ta được lòng ta…

- Tịch mịch vô cùng!

Các bạn học trợn mắt há mồm, Tô Hạo lại trực tiếp hát ra một bài hát sao?

Âm luật hay ca từ đều rất hay, nghe thế nào cũng không giống bài hát mà một học sinh cấp ba có thể sáng tác ra...

Thế nhưng loại ca khúc mới mẻ và tươi sáng như này, nếu có người từng hát qua, bọn hắn làm sao có thể không biết được chứ?

- Tô Hạo, ca khúc này là do cậu viết sao?

- Chính xác! Chính là tôi viết ra!

Tô Hạo cười ha ha một tiếng.

- Vãi thật! Tô Hạo, tiểu tử cậu lợi hại như vậy sao tôi lại không biết nhỉ?

Tên béo trừng to mắt, kinh hô ra miệng:

- Khó trách có thể khiến đại minh tinh Cố Thi Thi chủ động tỏ tình!

- Đúng vậy a! Lúc này tôi mới mới biết… ừm, lần đầu tiên phát hiện ra cậu còn có bản lĩnh này!

- Dựa vào ca khúc hấp dẫn minh tinh sao? Tôi quyết định rồi, tôi phải báo thi vào ngành soạn nhạc, coi như không thể tán Cố Thi Thi, cũng phải tán đổ minh tinh nào đó! Bạn học bên cạnh hưng phấn nói.

Cho tới bây giờ, Tô Hạo mới chợt phát hiện có cái gì đó không đúng…

- Chờ một chút, đại minh tinh Cố Thi Thi là sao? Có chuyện gì xảy ra? Tô Hạo vội vã hỏi.

- Hả? Cậu không biết sao?

Tên béo nói với vẻ mặt khó hiểu:

- Cố Thi Thi hôm qua tỏ tình với cậu, video đều được đưa lên trên mạng rồi, sao cậu lại nói không biết?

- Hả?

Tô Hạo ngẩn người, tên béo bây giờ mới phát hiện ra Tô Hạo căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra, vuốt vuốt mấy cái rồi đưa cho Tô Hạo.

- Cậu xem đi, tin tức hôm qua Cố Thi Thi tỏ tình với cậu đều lên đầu danh sách tìm kiếm rồi!

Tô Hạo vội vàng cầm lấy, sau đó hai mắt lập tức trừng lớn.

“Chấn động! Hoa đán đang nổi như cồn Cố Thi Thi, không ngờ lại tỏ tình với nam sinh cấp ba.”

Khóe miệng Tô Hạo méo xệch, giật tít rất hay, rất hay…

Hắn tiếp tục kéo xuống dưới, mở đầu là một tấm hình chụp lại cảnh trước cổng trường Tam Trung, Cố Thi Thi hạ kính xuống, vẻ mặt xấu hổ, Tô Hạo đứng ở trước mặt của cô, hai người “thâm tình” nhìn nhau.

Mặc dù không phải là nhân vật của công chúng, nhưng vì để tránh quy định pháp luật, bài báo đã làm mờ mặt của Tô Hạo, nhưng chẳng lẽ Tô Hạo còn không nhận ra chính hắn hay sao?

Ở dưới bài báo là một đống bình luận...

- Ôi! Thi Thi của tôi sao lại tìm bạn trai? Tôi đau lòng quá!

- Đáng chết! Tiểu tử kia là ai chứ, sao có thể khiến cho Thi Thi phải tỏ tình!

- Có ai muốn đi cùng tôi mang tên tiểu tử kia đi hỏa thiêu không? Tôi cung cấp xăng…

- Được, tính cho tôi một suất, tôi tự mang bật lửa...

Giống như có một luồng oán khí nồng đậm đánh tới, thân thể Tô Hạo khẽ run lên, sau đó mới phản ứng lại.

“Cô gái kia chẳng lẽ không phải kẻ lừa đảo?”

“Đúng nha, kỳ thật suy nghĩ kỹ một chút thì loại người có gương mặt xinh đẹp như cô gái kia, ai lại đi làm con mồi câu dẫn người khác chứ?”

“Cô ta thật sự là minh tinh sao? Nhưng mình rõ ràng không quen biết cô ta…”

Từ trước tới giờ hắn vốn không có ý định theo đuổi minh tinh!

Tô Hạo khẽ nhíu mày, lục lọi lại toàn bộ trí nhớ của mình, hắn cũng tìm không ra hình bóng của Cố Thi Thi, như vậy thì hẳn là hắn thật sự không quen biết cô ta!

Cô gái xinh đẹp như vậy, nếu như hắn quen biết đến mức làm cho đối phương phải tỏ tình thì sao hắn lại hoàn toàn không có ấn tượng gì chứ?

“Vậy thì vì sao cô ta tỏ tình với mình? Chẳng lẽ là do nhầm lẫn?”

Tô Hạo cau mày, kiếp trước hắn đã từng xem qua không ít vụ lừa đảo như vậy.

Dù sao hắn cũng không tin tưởng bánh ngọt từ trên trời rớt xuống, hắn lại không phải người ngu, nếu có người đột nhiên nói rằng cậu thật sự rất đẹp trai, tôi muốn đem di sản giá trị mười tỉ để lại cho cậu thì sẽ có người tin tưởng sao?

Phản ứng đầu tiên tuyệt đối là nghĩ rằng lại có người muốn gạt tiền, nói đi, muốn ta chuyển cho ngươi bao nhiêu tiền, ngươi mới có thể giải trừ đống tài sản đang đóng băng kia?

“Thế nhưng cũng không nên như vậy chứ, mặc dù mình không biết rõ nữ minh tinh này, nhưng nếu người ta được coi là Tứ Tiểu Hoa Đán, hẳn cũng không cần làm ra loại sự tình lừa đảo này…” Trong đầu Tô Hạo có chút hỗn loạn.

Bỗng nhiên, hắn nghe được tiếng ồn ào trong phòng học.

Tô Hạo ngẩng đầu nhìn lên thấy một thân ảnh thanh lãnh mỹ lệ chầm chậm đi tới.

Hoa khôi Lãnh Nguyệt Ly!

- Thật xinh đẹp!

- Ôi trời ơi, tôi gặp quỷ rồi sao? Thật sự là hoa khôi?

- Hoa khôi lạnh lùng sao lại tới đây? Có chuyện gì vậy?

- Kỳ quái, sao tôi có cảm giác cô ấy giống như đang rất tức giận, ai chọc giận cô ấy hả?

Tô Hạo nhìn qua cảm thấy hoàn toàn chính xác, có vẻ như người đẹp này đang có chút tức giận.

Nắm đấm nắm chặt, Lãnh Nguyệt Ly cắn chặt môi dưới, trong mắt mang theo một tầng lãnh ý, càng có thêm mấy phần nước mắt, bộ ngực không lớn phập phồng, hiển nhiên là đang tức giận.

- Ai làm cô ấy tức giận? Cũng không sợ bị đám con nhà giàu trong trường kia đánh chết sao? Chờ một chút, sao cô ấy lại đi về phía bên này?

Sắc mặt Tô Hạo bỗng nhiên biến đổi, thân thể cứng đờ.

Hắn có một dự cảm xấu!

Lãnh Nguyệt Ly mang theo khí thế bức người mà đến, đám người tên béo vô thức mở đường cho cô đi, cô liền trực tiếp đi đến trước mặt Tô Hạo, sau đó...

“Ba!”

Lãnh Nguyệt Ly vung một bàn tay lên, Tô Hạo vô thức chặn lại, cánh tay bị đánh vang lên bốp một tiếng.

Bàn tay bị chặn lại, Tô Hạo không ngăn được nữa, chỉ thấy cô cắn răng nghiến lợi nói:

- Em cũng đã mang thai con của anh rồi, sao anh còn đi trêu chọc những người con gái khác?

Trong nháy mắt, toàn bộ phòng học lặng ngắt như tờ.

Bạn đang đọc Bạn Gái Nhà Ta Có Hệ Thống của Cục Gạch Xào Cay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 662

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.