Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Đây Làm Bụng Con Gái Ông To Lên Rồi!

Phiên bản Dịch · 1568 chữ

Người dịch: Phương Hà

Biên: Cẩu ca.

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: TruyenYY.com.

- Này, hệ thống, tại sao nhiệm vụ vẫn chưa được hoàn thành? Lãnh Nguyệt Ly vừa dùng máy tính vừa hỏi.

[Bởi vì nhiệm vụ này vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, đợi sau khi Tô Hạo đi thì hệ thống sẽ dựa vào biểu hiện của ký chủ để trao phần thưởng của nhiệm vụ.]

Những ngón tay mảnh khảnh của Lãnh Nguyệt Ly khựng lại: “Phần thưởng của nhiệm vụ..."

Năng lực phân tích tâm lí +1...

Một năng lực có vẻ rất bình thường và không đặc biệt như năng lực của Cố Thi Thi.

Lãnh Nguyệt Ly im lặng trong giây lát rồi tiếp tục đánh chữ.

Cô phải cho Tô Hạo một lời giải thích, nếu không thì sẽ phát điên với những lời đồn đại trong trường mất.

Tuy rằng... bây giờ cũng đã phát điên rồi!

“Kinh hoàng hoa khôi đẹp nhất trường gặp phải thủ đoạn hiểm độc!”

“Tên cặn bã Tô Hạo trước trêu trọc minh tinh, sau lôi kéo hoa khôi! Đến cuối cùng lại bộ tình bạc nghĩa!”

“Phong cách sống đồi bại! Tôi muốn xin trường đuổi học Tô Hạo!”

“Hoa khôi Lãnh Nguyệt Ly! Phấn chấn lên, hắn không cần cô nhưng chúng tôi cần cô!”

Lãnh Nguyệt Ly rụt cổ lại, mấy người trong trường này đúng là cái gì cũng nói ra được.

Phải nhhắn chóng viết xong bài thanh minh rồi gửi đi...

"Hệ thống chết tiệt... đều là lỗi của ngươi!”

Mặt Lãnh Nguyệt Ly đỏ bừng, sau đó cô tắt máy tính như một chú thỏ con bị hoảng sợ rồi nằm ườn lên giường, mặt vùi hẳn vào trong chăn.

Cô không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Mà người khiến cô mất mặt lại chính là bản thân cô...

Tô Hạo nằm uống trà trên ghế sô pha, thoải mái vô cùng, đúng là nhà có tiền có khác, tuy Tô Hạo không thể miêu tả rõ ràng nhưng cảm giác trà ở đây khá là ngon.

Ngon hơn hai lạng Thiết Quan Âm lẻ hắn mua ở siêu thị nhiều.

Lãnh Nguyệt Ly đi xuống từ lầu hai, Tô Hạo ngẩng đầu lên nhìn, thật không hổ là nữ thần, khuôn mặt này tuyệt đối là đứng hàng đầu, cho dù là những ngôi sao lớn cũng khó lòng sánh được.

Nước da trắng ngần, thân hình thon gọn, phối đồ khéo léo, bước đi tao nhã...

Chả trách cả ba năm liền đều giữ ngôi hoa khôi của trường, cho dù là trong ba năm này có thêm rất nhiều tiểu sư muội dẽ thương xuất hiện nhưng cũng không ai có thể lung lay được ngôi vị hoa khôi này của Lãnh Nguyệt Ly.

- Thanh minh cho tôi chưa? Tô Hạo gượng cười hỏi.

Khuôn mặt Lãnh Nguyệt Ly đỏ bừng gật nhẹ đầu một cái.

- Vậy thì được rồi... Tô Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Nếu hoa khôi không viết bài thhắn minh cho hắn thì sợ rằng chưa đến ngày mai hắn đã bị đám con nhà giàu kia truy sát…

“Reng reng reng reng...”

- Tôi xin phép! Dì Tư khom người đứng dậy nói với một câu với Tô Hạo rồi đi xuống nghe điện thoại.

- Alo, xin chào! Vâng, là tôi, đã xảy ra chuyện gì sao?

Giọng nói trong điện thoại hình như là của giáo viên ở trường?

Trong nháy mắt, cơ thể của Tô Hạo run lên, trực giác nhạy bén được rèn luyện trong mấy ngày qua bảo với hắn rằng có thể là lại sắp có chuyện rồi.

- Cái gì! Bụng của tiểu thư bị một người tên là Tô Hạo làm cho to lên rồi? Dì Tư kinh hãi kêu lên.

Trong nháy mắt, Tô Hạo cảm nhận được một luồng sát khí phát ra từ trên người của dì Tư.

Mặt Lãnh Nguyệt Ly đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào người khác.

- Tô Hạo... Tô Hạo... đợi đã Tô Hạo! Dì Tư mất ba giây để phản ứng lại, ngay sau đó là một ánh mắt tràn đầy giận dữ phóng đến.

- Là cậu! Cậu chính là cái tên Tô Hạo đó!

Ngay lúc đầu Tô Hạo đã tự giới thiệu nên dì Tư cũng biết tên cậu.

Chỉ cần liên tưởng thì còn có thể không phân biệt rõ được sao?

- Dì à, cháu… tuy cháu đúng là Tô Hạo nhưng cháu trong sạch mà! Tô Hạo cười gượng rồi quay ra nói với Lãnh Nguyệt Ly:

- Này, cô cũng nói gì đi chứ?

- Cái đó...

Lãnh Nguyệt Ly mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì. Nếu nói là hai người trong sạch thì sao giáo viên kia lại gọi điện đến?

Ừm, là bởi vì tự bản thân Lãnh Nguyệt Ly tuyên bố là hắn ta làm cho bụng mình to lên, chuyện này phải giải thích như thế nào đây...

Dì Tư vừa nhìn thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của Lãnh Nguyệt Ly thì lập tức hiểu lầm, còn cho là do Tô Hạo ép Lãnh Nguyệt Ly, ngay lập tức ánh mắt liền tóe lửa.

Bịch!

Cửa lớn được mở ra, một đám bảo vệ mặc toàn đồ đen nhíu mày bước vào.

- Sao vậy chị Tư? Vừa nãy hình như chúng tôi nghe thấy tiếng hét.

- Bắt nó lại cho tôi! Tên cặn bã này đã làm hại đại tiểu thư! Dì Tư chỉ vào Tô Hạo hét lên giận dữ.

- Cái gì?

Đám bảo vệ thay đổi sắc mặt, tức giận đùng đùng đi về phía Tô Hạo.

- Cái đó, thật ra, bọn cháu... Lãnh Nguyệt Ly ngượng ngùng muốn đưa tay ra ngăn nhưng không kịp.

Giải thích sao đây? Nhìn bộ dạng đó của Lãnh Nguyệt Ly, Tô Hạo khóc không ra nước mắt, lập tức hét lớn lên.

- Đại tỷ à, còn không nói rõ ràng là có người mất mạng đấy!

- Không phải cậu đã tạo ra mạng người rồi sao?

Dì Tư nổi giận đùng đùng lớn tiếng nói, đám bảo vệ thì càng hung hăng hơn, ngày càng ép sát tới.

Tô Hạo thật sự khóc không ra nước mắt, ý tứ của hắn rõ ràng là không cùng một ý với câu nói phát ra từ miệng dì Tư mà...

Hắn lo là mình sẽ bị đám bảo vệ này đánh chết!

Một đám người vạm vỡ bước đến, mặt mày dữ tợn, vừa ép sát đến vừa hậm hực nói.

- Việc này mà cho ông chủ biết thì thằng nhóc này chắc chắn sẽ chết!

- Đúng vậy, bên cạnh ông chủ có vệ sĩ thuộc bộ đội đặc chủng của Mỹ, đảm bảo có thể đánh một người đến mức tàn phế, toàn thân không thể động đậy nhưng lại không chết được!

- Nhóc con, mày đừng hòng chạy, mấy thứ như kiểu máy bay trực thăng ông chủ có đến năm sáu chiếc, ha ha...

Nghe những lời mà đám bảo vệ nói xong thì khóe miệng Tô Hạo ngày càng rút lại.

Mẹ nó, ông đây đụng chạm phải ai vậy?

Nhưng bọn họ không hề ra tay với Tô Hạo mà chỉ ép cậu vào một góc.

Có thể do Tô Hạo được Lãnh Nguyệt Ly dẫn về nên họ cũng không biết giữa Tô Hạo và tiểu thư nhà mình rốt cuộc có quan hệ gì, cũng không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào, nói không chừng người này còn có thể trở thành con rể tương lai của ông chủ nữa.

- Haiz, cô chủ, việc này tôi nhất định phải gọi báo cho ông chủ... Dì Tư thở dài rồi nói với Lãnh Nguyệt Ly.

Kết quả kiểm tra thai nhi còn đang nằm trong túi xách của cô, nhưng cô... không đem ra được!

Dì Tư nghĩ đây là do Lãnh Nguyệt Ly ngại, không muốn nói chuyện riêng của mình cho mọi người biết.

Tuy đúng là ngại nhưng mục đích của việc ngại này không giống nhau!

Cho nên dì Tư tự lấy điện thoại ra rồi ấn nút gọi.

- Alo, ông chủ, cô chủ gặp chút chuyện ở trường học, cô ấy...

- Xảy ra chuyện gì? Có người chết rồi sao? Trong điện thoại là giọng nói trầm của một người đàn ông trưởng thành.

- Dạ, chết người thì không có.

- Vậy là tàn phế?

- Cũng không phải...

- Không chết không tàn phế thì đó là chuyện nhỏ, nếu là trách nhiệm của cúng ta thì dù có tốn bao nhiêu thì cứ đền là xong, nếu là... mà thôi, việc này giao cho cô toàn quyền xử lí, đừng làm mất mặt Lãnh gia chúng ta!

Khi nghe giọng nói trầm thấp trong điện thoại kia, không biết có phải là ảo giác của Tô Hạo hay không nhưng trong khoảnh khắc này, cậu dường như nhìn thấy cô gái cao ngạo lạnh lùng kia ủ rũ cúi đầu xuống…

- Lần sau đừng đem mấy việc này cỏn con này đến làm phiền tôi, lát của tôi phải cùng với...

Bịch!

Bất thình lình Tô Hạo giật lấy điện thoại trong tay dì Tư rối nói với vẻ ngang tàn.

- Ta đây làm bụng con gái ông to lên rồi, ông không định về xem sao ư?

Bạn đang đọc Bạn Gái Nhà Ta Có Hệ Thống của Cục Gạch Xào Cay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 15
Lượt đọc 549

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.