Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dường Như Hiểu Ra Điều Gì Đó

Phiên bản Dịch · 1631 chữ

Người dịch: Vô Thần

Biên: Cẩu ca.

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: TruyenYY.com.

Ở trường học, Tô Hạo vẫn nghe đồn Lãnh Nguyệt Ly là tiểu thư con nhà giàu, nhưng bây giờ hắn phát hiện ra lời đồn kia hoàn toàn vớ vẩn.

Hắn vừa tới cổng nhà của Lãnh Nguyệt Ly, đập vào mắt hắn là một khuôn viên đầy cây xanh rậm rạp, ở bên cánh cổng có một tảng đá cẩm thạch lớn chỉ khắc một chữ “Lãnh”, nhìn rất khí thế. Cánh cửa vừa mở ra, hắn lập tức nhìn thấy một tòa lâu đài phong cách Châu Âu, trước cửa còn có bảo vệ mặc đồng phục như quân đội, nhìn rất chỉnh tề.

Cô ấy đúng là không phải tiểu thư con nhà giàu, chính xác phải nói là thiên kim của nhà tỷ phú mới đúng.

- Tiểu thư, mừng cô trở về! Nữ quản gia mang theo phong cách giống như quý tộc Anh, khom người người chào.

- Vâng, cháu đã về!

Lãnh Nguyệt Ly nhẹ nhàng trả lời.

- Hôm nay bố...

Cô nói được một nửa, tự nhiên ngừng lại, lắc đầu giới thiệu:

- Đây là Tô Hạo, bạn học của cháu!

- Xin chào!

Tô Hạo nói lời chào.

Nữ quản gia hơi khom người, trong mắt tràn ngập kinh ngạc:

- Chào cậu, bạn học Tô!

Đây là lần đầu tiên nữ quản gia nhìn thấy tiểu thư dẫn bạn học về nhà.

Tô Hạo đi theo Lãnh Nguyệt Ly vào nhà, lúc này hắn mới phát hiện, bên trong toà nhà so với bên ngoài càng tinh xảo hơn, sang trọng hơn, có thể nhìn ra để xây dựng được ngôi nhà như này nhất định phải tiêu tốn không ít tâm tư, tiền bạc. Trần nhà xa hoa gắn đèn chùm pha lê lộng lẫy, trên tường có treo đèn thủy tinh, hành lang có những đèn tường hình đinh ốc nhìn rất độc đáo, phòng khách rộng rãi, phía bên trái còn có loại lò sưởi chỉ xuất hiện ở các nước phương tây.

Không biết vì sao, Tô Hạo có cảm giác về tới nhà thì cảm xúc Lãnh Nguyệt Ly lại sa sút rất nhiều.

- Cậu cứ ngồi tự nhiên đi, dì Tư pha giúp cháu một ấm trà.

- Vâng, đại tiểu thư!

Nữ quản gia tên gọi dì Tư khom người lui ra.

Tô Hạo tùy ý dựa lưng trên ghế sô pha, ghế sô pha của nhà giàu cũng không tầm thường, mềm đến mức có thể làm cả người Tô Hạo lún sâu xuống dưới.

“Sau này nếu có tiền, mình cũng muốn có một bộ ghế sô pha như vậy!” Tô Hạo thầm nghĩ, sau đó nhìn sang Lãnh Nguyệt Ly hỏi:

- Đúng rồi, đại tiểu thư, cô giải thích chuyện sáng nay được không?

- Giải thích? Lãnh Nguyệt Ly kỳ quái hỏi.

- Ừ, giải thích. Tô Hạo đặt một tay lên trán.

- Nếu cô không giải thích rõ mối quan hệ của chúng ta, thì có lẽ ngày mai đến lớp tôi sẽ bị bạn học đánh chết...

Trên thực tế, nếu như Tô Hạo không đi theo giáo viên, có lẽ hắn đã bị đánh chết lúc ở trong lớp rồi.

Lãnh Nguyệt Ly lập tức đỏ mặt, cô nhớ lại những lời nói hùng hồn trong phòng học của mình, cô cũng không biết tại sao chính mình lại dám nói ra những câu như vậy chứ?

- Giải thích như thế nào? Lãnh Nguyệt Ly khẽ hỏi.

- Hừm, đăng lên diễn đàn nói rõ ràng sự việc thôi, như vậy chắc là được. Tô Hạo do dự đáp.

Chỉ cần nói rõ ràng, đám nam sinh kia chắc chắn sẽ im miệng.

- Được!

Lãnh Nguyệt Ly gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra.

- Điện thoại hết pin rồi, để tôi lên tầng dùng máy tính.

- Ừm!

Tô Hạo liên tục gật đầu, việc này liên quan đến tính mạng của hắn nha!

Lãnh Nguyệt Ly đứng dậy, quần jean bó sát bắp đùi thon dài của cô nhìn vô cùng gợi cảm, khuôn mặt hoàn mỹ mang theo một loại khí chất của nữ thần, hấp dẫn ánh mắt Tô Hạo.

“Quả đúng là nữ thần a!” Tô Hạo nghĩ thầm trong bụng.

Nhìn bộ ngực của Lãnh Nguyệt Ly... hắn lại hơi tiếc nuối.

Nhưng chỉ dựa vào nhan sắc hoàn mỹ kia cũng có thể bù đắp được mọi khuyết điểm.

Khí chất thanh lãnh, động tác ưu nhã… càng nâng tầm sức hút của nữ thần.

Tô Hạo nhìn hoa khôi lạnh lùng nhẹ nhàng bước dọc theo cầu thang lên tầng hai, đến khi hoa khôi khuất bóng hắn mới thu tầm mắt lại, bắt đầu quan sát đánh giá xung quanh.

Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy căn biệt thự cao cấp như thế này, nhìn cảnh tượng trước mắt hắn cũng đủ biết, hiện thực còn hoành tráng hơn trên TV rất nhiều!

- A? Đây là gì... giấy khen của Lãnh Nguyệt Ly?

Tô Hạo bỗng nhiên sững sờ, trên mặt bàn trước mặt hắn có để một chồng giấy khen rất cao.

Tờ trên cùng là giải nhất cuộc thi Olympic số học vừa diễn ra cách đây không lâu.

Tô Hạo nghĩ nghĩ Lãnh Nguyệt Ly để giấy khen này ở phòng khách, còn đặt trên bàn, chắc hẳn có thể xem, vì vậy hắn liền lật từng tờ giấy khen ra xem, trong nháy mắt hắn cảm nhận được cái gì gọi là thiên tài…

Tờ thứ hai là giải ba cuộc thi sáng tạo khoa học kỹ thuật thanh thiếu niên toàn quốc.

Tờ thứ ba, huy chương đồng giải Taekwondo quốc tế.

Tờ thứ tư, giải nhì kỳ thi Olympic vật lý.

Tờ cuối cùng, học kỳ một năm lớp mười, giấy chứng nhận giải đặc biệt cuộc thi sáng tác văn học.

Tô Hạo đếm qua số giấy khen, không đến ba năm học, Lãnh Nguyệt Ly đã nhận được khoảng hơn 20 giấy khen các loại.

Đúng là chỉ nhận thưởng thôi cũng đủ nhọc rồi!

“Tại sao có cảm giác cấp ba của người ta không giống với cấp ba của mình một chút nào.” Khóe miệng Tô Hạo hơi giật giật, sau đó hắn bỗng nhiên sững sờ.

- A, đợi một chút, hình như thiếu mất một tờ.

Hắn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy nữ thần hoa khôi lạnh lùng, chính là giữa học kỳ một năm lớp mười.

Lần đấy có tổ chức cuộc thi “Biểu diễn đàn dương cầm thanh thiếu niên toàn quốc”, bởi vì lúc đó cuộc thi diễn ra ở trường học của mình, cho nên không ít người chạy tới xem cuộc thi, Tô Hạo cũng là một người trong số đó.

Khi đến phần thi của Lãnh Nguyệt Ly, cô mặc bộ váy dài toàn thân trắng như tuyết, chậm rãi bước ra sân khấu, trong nháy mắt thu hút tất cả tầm mắt của mọi người. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống trước đàn dương cầm, giơ cánh tay thon dài lên, ngón tay nhẹ nhàng nhảy múa trên những phím đàn.

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cánh tay mảnh khảnh, động tác ưu nhã càng tô điểm cho màn biểu diễn trở nên tuyệt mỹ.

Tô Hạo không hiểu nhiều về đàn dương cầm, hắn chỉ biết một điều chính là: Nghe rất êm tai!

Không chỉ êm tai, mà còn rất xinh đẹp!

Sau khi màn biểu diễn kết thúc, thân ảnh thanh lãnh của Lãnh Nguyệt Ly trong nháy mắt đã chinh phục toàn bộ ban giám khảo cùng tất cả mọi người.

Cuộc thi kết thúc, Lãnh Nguyệt Ly không nghi ngờ gì đã đạt được giải quán quân, đồng thời được tất cả học sinh nhận định rằng cô chính hoa khôi đẹp nhất trong một trăm năm qua!

Dù cho những nữ sinh ghen ghét cô, cũng chỉ có thể nghị luận về thân hình của cô, chứ không thể bàn tán gì về sắc đẹp mỹ lệ kia.

“Sao không có giấy khen của cuộc thi biểu diễn đàn dương cầm kia nhỉ?” Tô Hạo nghĩ thầm.

Không đúng a, cuộc thi kia mặc dù chỉ là biểu diễn đàn dương cầm, trong mắt rất nhiều người thì nó có giá trị thấp hơn giải thưởng cuộc thi văn học, vật lý nhưng tốt xấu gì nó cũng là giải thưởng cấp toàn quốc nha!

- Bạn học Tô, mời cậu uống trà.

Lúc này, dì Tư bưng chén trà đi tới, Tô Hạo hơi sững sờ, sau đó liền nói tiếng cám ơn.

- Ồ, cậu đang xem cái này hả?

- Vâng, Lãnh Nguyệt Ly thật lợi hại, quá đa tài đa nghệ.

- Tiểu thư nhà tôi không chỉ xinh đẹp, tài hoa của cô ấy cũng không thua kém ai đâu! Dì Tư kiêu ngạo nói.

- Những bạn học ở trường cũng đều nghĩ như vậy!

Tô Hạo cười cười:

- Đúng rồi, bác trai bác gái ở đâu ạ? Hình như không thấy họ ở nhà?

- À… lão gia cùng phu nhân đều không ở nơi này… Dì Tư sắc mặt hơi cứng đờ, lúng túng đáp.

- Không ở nơi này sao? Tô Hạo hơi tò mò.

- Lão gia và phu nhân sống ở khu biệt thự lớn, sống cùng với gia chủ Lãnh thị, lần gần nhất họ tới đây chắc là hai năm rưỡi trước…

Hai năm rưỡi trước? Cũng chính là sau thời điểm cuộc thi biểu diễn đàn dương cầm diễn ra.

Tô Hạo giật mình, vô thức nhìn đống giấy khen trên mặt bàn, dường như hắn hiểu ra điều gì đó…

Bạn đang đọc Bạn Gái Nhà Ta Có Hệ Thống của Cục Gạch Xào Cay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 584

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.