Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Phủ Địa Tập Uy Lực

Tiểu thuyết gốc · 3365 chữ

Võ Lực đi tắm, tẩy đi máu tanh trên người, sau đó khoác lên người một bộ áo da thú đi ra khỏi nhà.

Bởi vì trước kia nhỏ gầy, đồ mặc có chút rộng rãi, hiện tại kích phát huyết thống xong, hình thể bành trướng, áo da thú thoáng chốc bị căng phồng lên hết cỡ, làm lộ ra cơ bắp chắc nịch màu đồng cổ.

Lồng ngực vạm vỡ, lưng hùm vai gấu chính là để diễn tả Võ Lực thân hình lúc này.

Cảm giác được chậc chội khó chịu, Võ Lực cau mày lẩm bẩm.

- Tính toán lát nữa ra ngoài cần phải săn vài đầu hung thú, quần áo quá chậc, chiến đấu lúc có chút không tiện.

Sinh sống ở Hoang Địa mười hai năm để Võ Lực đã quen thuộc với cách sống của Man nhân, hắn cũng cảm thấy thích cuộc sống như vậy.

Tộc nhân thân thiện, mặc dù có chút táo bạo, nóng nảy nhưng đây là do tính cách bọn họ thẳng thắng hiếu chiến mà thành.

Bởi vì tài nguyên thiếu thốn nên đôi khi sẽ có tộc nhân vì đói mà chết, nhưng số lượng người đói chết này lại không cách nào so sánh với đại lượng Man tộc chiến sĩ chiến tử vì thu hoạch tài nguyên.

Cho nên hầu hết các tình huống Man nhân đều rất đoàn kết, vì thủ hộ đồng tộc mà quyết chiến không lùi.

Trên hết, Man nhân cực kỳ tôn sùng cường giả, cường đại anh dũng chính là tín ngưỡng của toàn bộ Man nhân, bọn họ cũng dành rất lớn tôn trọng cho những người biết cố gắng.

Chẳng hạn như Võ Lực, yếu đuối không chịu nổi, nhưng mười hai năm không ngừng nỗ lực rèn luyện mặc kệ không thu hoạch được gì, ý chí bất khuất kiên cường của hắn được tất cả Man nhân trong bộ lạc tôn trọng không thôi.

Có thể nói trong Man tộc không tồn tại người vô dụng, chỉ có kẻ không biết cố gắng.

Rời khỏi nhà, Võ Lực nhắm hướng cổng Bắc bộ lạc đi đến, nơi đó tiếp giáp với Thú Sơn, hung thú các loại nhiều vô số kể, nguồn cung cấp thức ăn của bộ lạc chủ yếu ở nơi đó.

Một đường đi đến Võ Lực hấp thu không ít ánh mắt tộc nhân, không phải vì hắn hình thể to lớn hay là khí huyết nồng hậu, Ngưu Tung bộ lạc là cỡ trung bộ lạc, cường giả không nhiều nhưng cũng không phải ít, Cương Cốt cao thủ cũng có mấy cái, chiến sĩ Man tộc rất nhiều đều hai mét trở lên.

Nguyên nhân chủ yếu là Võ Lực khá lạ mặt, cả bộ lạc hơn vạn người chung đụng nhiều năm, tên có thể không nhớ rõ, nhưng mặt cũng là nhận biết một hai.

Bất quá Võ Lực lạ mặt là vậy, lại là Man nhân không sai, điều này khiến cho những tộc nhân kia hạ thấp đề phòng xuống mức thấp nhất.

Bọn họ chỉ cho rằng Võ Lực là một tiểu tử nhà nào đó, ít khi lộ mặt nên có hơi lạ lẫm mà thôi, mặc nhiên không có người nào nghĩ đến, kia chính là thiếu niên Võ Lực ngày trước còn ốm yếu thiếu sức sống nổi danh trong bộ lạc.

Không có ngăn cản, Võ Lực nhanh chóng đi đến cổng Bắc.

Ngưu Tung bộ lạc tổng cộng có bốn cổng, lấy cửa Đông làm cổng chính, Tây Nam Bắc là cổng phụ, mỗi cổng đều có đại lượng thủ vệ làm tuần tra, bao quanh bộ lạc là tường thành dày nặng cao đến mười lăm mét.

Trước mặt Võ Lực chính là hai mươi chiến sĩ hợp thành tiểu đội thủ vệ, mỗi người trong đó đều là Luyện Huyết cảnh, thân cao xấp xỉ Võ Lực.

Bên trong có hai gã Man nhân mặc chiến giáp càng là cao đến hơn hai mét, tiếp cận hai mét năm.

Hai người này chính là tiểu đội trưởng, tu vi Đúc Thể cảnh hảo thủ.

Bọn họ trấn giữ ở đây một phần vì phòng ngừa hung thú, ma quái tập kích, phần khác là để ghi lại danh sách tộc nhân xuất nhập thành trong ngày.

Các bộ lạc Man tộc không có loại cấm tộc nhân rời thành, tuy nhiên rời thành có thể, nhưng phải trước khi trời tối trở về, trừ phi là thuộc chiến sĩ quân đội được phái ra ngoài làm nhiệm vụ.

Ghi lại danh sách tộc nhân xuất nhập có khá nhiều lợi ích, chủ yếu nhất là việc xác nhận người ra ngoài sống hay chết, nếu dựa theo quy cũ trở về trước trời tối thì tốt, hắn còn sống.

Nếu như qua đến ngày hôm sau vẫn chưa trở về, vậy người đó hẳn đã gặp bất trắc, lại qua tiếp vài ngày vẫn chưa về?

Không cần nghĩ ngợi, tử vong là mười phần khẳng định, bên ngoài nguy hiểm không cần nói cũng biết.

Hung thú, ma quái đều là tử vong đầu nguồn, đặc biệt là ma quái, không chỉ thực lực cá thể mạnh, số lượng cũng là vô cùng tận, quanh mỗi cái thành trì bộ lạc nhân loại đều có bóng dáng ma quái đang dòm ngó, cứ cách mỗi đoạn thời gian liền phát động quy mô tấn công, làm cho nhân loại tử thương thảm trọng, càng đừng nói là một mình lạc giữa hoang vu.

So với hung thú ăn thịt người, thủ đoạn của ma quái càng để cho người ta sợ hãi.

Tiểu đội trưởng thủ vệ trông thấy Võ Lực đi tới, động tác tay theo bản năng hướng về cuốn da dê trên bàn, khi thấy rõ khuôn mặt Võ Lực thì lại nghi hoặc lên tiếng dò hỏi.

- Uy, tiểu tử, ta nhìn ngươi rất lạ mặt, là thôn khác mới tới sao?

Khoảng cách gần Ngưu Tung bộ lạc có vài cỡ nhỏ thôn trang vừa mới bị ma quái công phá, nạn dân bỏ trốn khắp nơi, Ngưu Tung cũng tiếp nhận không ít người, Man nhân tiểu đội trưởng hỏi vậy cũng rất bình thường.

Võ Lực không trả lời mà mỉm cười hỏi lại.

- Lưu thúc, hôm qua vừa mới gặp mà bây giờ đã quên ta rồi sao?

Nghe vậy, Lưu Lôi kinh ngạc, nhìn kỹ lại Võ Lực khuôn mặt một lần.

Mất một lúc Lưu Lôi giật mình kêu lên.

- A Lực? Là tiểu tử ngươi?

Võ Lực cười cười gật đầu xem như xác nhận.

Lưu Lôi càng thêm kinh ngạc, có chút không dám tin gã Man nhân hơi hơi to xác trước mặt là tiểu tử gầy gò thấp bé trước kia.

Mãi sau một lúc nhận định là Võ Lực không sai, Lưu Lôi mới nghi hoặc dò hỏi.

- Ngươi đây là làm sao thành ra bộ dạng này, không lẽ đã tu luyện được? Nhưng tu luyện thành công cũng không biến lớn như vậy a?

- Lưu thúc, ta thức tỉnh huyết mạch a, sau đó liền phát triển thành dạng này.

Võ Lực đem câu trả lời đã nghĩ kỹ nói ra, mà chuyện cũng thật là như vậy.

Man nhân thức tỉnh huyết mạch thực sự cũng có đột phá về thể chất, thân hình biến lớn, mọc ra lông mao, ba mắt, bốn tay,...

Có thể nói, mặc dù không có linh khí biến hóa đa đoan, chiêu thuật vô số như Cửu Châu người, nhưng Man nhân tự nhiên cũng có đặc sắc của mình, mà truyền thừa huyết mạch chính là trọng yếu nhất, nguyên nhân dẫn đến Man tộc cường đại chính là huyết mạch truyền thừa từ tổ tiên.

Dạng như Võ Lực thức tỉnh huyết mạch sau trở nên cường tráng cũng không phải hiếm lạ.

Quả nhiên Lưu Lôi gật đầu, có chút vui mừng thay Võ lực nói.

- Tốt! Trời không phụ lòng người a, lấy ngươi mười hai năm qua cố gắng, thức tỉnh huyết mạch là ngươi nên được bù đắp, hảo hảo cố gắng, ta xem trọng ngươi.

Lưu Lôi là thực sự vì Võ Lực vui mừng thay, trong Ngưu Tung bộ lạc, hắn chưa từng thấy qua người nào có ý chí cầu tiến mạnh mẽ như Võ Lực, mười hai năm tu luyện không kết quả vẫn cố gắng kiên trì tới bây giờ, đổi lại là người khác, kiên trì được một năm đã không tệ.

Võ Lực có chút cảm động, hắn mỉm cười nhẹ giọng nói.

- Đa tạ Lưu thúc khích lệ, hiện tại ta muốn ra khỏi thành, vào Thú Sơn luyện tập một chút, thích ứng lực lượng mới có được.

Lưu Lôi tự nhiên không có từ chối, hung thú cường đại ở Thú Sơn vùng ngoài bìa đã được cường giả trong tộc thanh lý hết từ lâu, còn lại chỉ có những dã thú hơi có điểm lực lượng, thích hợp thiếu niên Man tộc rèn luyện.

- Không tệ, ngươi đi thôi, trước khi mặt trời lặn có mặt ở đây là được rồi.

- Rõ!

Đáp lại sau Võ Lực rời khỏi thành, đi lên quan đạo thẳng tiến Thú Sơn.

Lưu Lôi nhìn theo bóng lưng biến mất trên quan đạo, thở dài cảm thán.

- Xem ra sắp tới Ngưu Tung bộ lạc lại có thêm một tên tinh anh chiến sĩ...

Mà lúc này những thủ vệ khác cũng nhao nhao xúm lại, vừa rồi đối thoại họ cũng nghe được.

- Lưu đội, tiểu tử kia thật là A Lực sao?

- Đúng đấy, ta nhớ mấy ngày trước hắn còn thấp bé yếu ớt đâu, so với con ta còn nhỏ hơn.

- Ha ha, thật khó mà nghĩ tới, A Lực lại có ngày thành công, hắn cũng khổ cực đủ rồi, đây hết thảy đều nên sớm được.

Lưu Lôi không có hùa theo bọn thuộc hạ, hắn bỗng nhiên nghiêm mặt quát.

- Ở đây ồn ào cái gì, cho ta nâng lên tinh thần, chức trách của chúng ta là thủ hộ bộ lạc.

Mọi người nghe vậy cũng là sĩ khí thẳng tắp lên cao, bộ dáng hi hi ha ha vừa rồi biến mất không thấy, đồng thanh hô to.

- Thủ hộ bộ lạc!!

- Thủ hộ bộ lạc!!

- Thủ hộ bộ lạc!!

...

Thú Sơn là một dãy núi trùng điệp xen lẫn bình nguyên vô bờ không thấy điểm cuối, rừng cây nguyên sinh tràn ngập sinh mệnh khí tức.

Hít thở không khí tươi mát ôn hòa, Võ Lực nhẹ giọng cảm thán.

- Không có khói bụi, không có ô nhiễm, thế giới này thật làm cho người yêu thích đâu...

Cảm thán xong, Võ Lực ý niệm khẽ động, lập tức một bộ hắc sắc chiến giáp bao bọc toàn thân, hai bên nón trụ đâm ra một đôi sừng trâu dài nhọn.

Trên tay nắm lấy một thanh chiến phủ thô dài, cán phủ khổng lồ mang tới vô biên áp bách cảm giác.

Hình tượng thoáng chốc thay đổi không có khiến cho Võ Lực khó chịu không thích ứng, ngược lại có một cỗ dễ chịu như tìm về thân thể, chưởng khống vô cùng nhẹ nhàng.

Khẽ vung vẫy Khai Thiên Phủ tạo thành từng đợt phong áp, kình phong lưu chuyển tạo nên những tiếng rít ghê tai.

Võ Lực hài lòng đạo.

- Rất tốt, hiện tại dù là Luyện Huyết Lục Trọng, Thất Trọng ta cũng có thể diệt sát, hơn nữa còn là có huyết mạch cao giai tăng lên cái chủng loại kia.

Nắm giữ Khai Thiên Phủ siêu quần công phạt thần binh, Bá Vương Khải biến thái trong biến thái phòng ngự chiến giáp, cộng thêm thuộc tính xa hoa để Võ Lực có được tự tin.

Hắn hiện tại khuyết thiếu là kinh nghiệm chiến đấu, chỉ có không ngừng chiến đấu hắn mới có khả năng hoàn toàn nắm giữ cỗ sức mạnh khổng lồ này.

Thời điểm định bước vào Thú Sơn bìa rừng, cách Võ Lực không xa phía trước đột nhiên có động tĩnh, tiếng cành cây, bụi cỏ bị chà đạp dồn dập vang lên.

Thấy thế Võ Lực dừng bước lắng nghe âm thanh, hai tay cầm Khai Thiên Phủ vận sức chờ phát động.

- Có con mồi đưa tới cửa sao, vận khí ta tốt thật...

Tiếng động ngày càng gần, tích tắc sau, đột nhiên hai đạo bóng đen từ đại thụ phía sau vọt ra.

Song đồng dưới nón trụ bắn ra tinh quang, Võ Lực chớp đúng thời cơ giơ cao Khai Thiên Phủ chém xuống.

Phốc! Một tiếng thấu thịt thanh âm khẽ vang lên, kèm theo đó là một tiếng sói tru thê lương.

Hai cái bóng đen đáp xuống sau lưng Võ Lực, thình lình là hai đầu sói hoang, chỉ là hình thể của chúng so với sói bình thường lớn gấp rưỡi.

Võ Lực một búa cũng không có chém chết đầu sói kia, ai nói kinh nghiệm của hắn quá ít đây, chỉ có thể chém rớt của nó một chân.

Tuy nhiên, Khai Thiên Phủ siêu trọng hình thần binh cũng không phải dễ dàng tiếp thụ như vậy, độ sắc bén của nó dễ dàng cắt đứt hết thảy, nhưng cự lực cùng thể tích của nó cũng đủ khiến địch nhân ăn không tiêu.

Đầu sói bị chém chân là một ví dụ, chân bị chém không nói, lực lượng khổng lồ từ Khai Thiên Phủ đồng dạng đem nó một bên xương sườn chấn vỡ nát, vô lực đứng lên.

Đạt được kết quả như vậy, Võ Lực lại không có nửa điểm cao hứng, một mặt khó chịu nói.

- Không bị chém chết sao, kỹ thuật của ta quả nhiên quá rác a...

Nói đến giữa chừng Võ Lực đột nhiên ngừng lại, cả người đánh run một cái.

- Không đúng, sói là động vật sống theo bầy, dù là Địa Cầu hay thế giới này cũng vậy, tuyệt không phải chí có hai cái đi săn.

Như thể đáp lại Võ Lực suy đoán, từng tiếng loạt xoạt vang lên trong rừng cây, chốc lát sau liền có hơn hai mươi đầu vây quanh Võ Lực, tính cả hai cái trước thì đã có hai mươi tám đầu.

- Mẹ nó, ta chỉ là nói bừa thôi mà, có cần phải tới nhiều vậy không?

Võ Lực giận mắng một câu, bất quá vẻ mặt lại không có sợ hãi, trái lại chiến ý tăng vọt, sống trong Man nhân bộ lạc hơn mười năm, nhận môi trường hun đúc ảnh hưởng, lại thêm huyết thống Bàn Cổ cải tạo, Võ Lực bất tri bất giác đã trở thành một phần tử hiếu chiến, không sợ hết thảy.

Võ Lực chiến ý xung thiên, Khai Thiên Phủ trong tay bay múa, mở đầu chiến trường giết chóc.

Bầy sói cũng ô ô gào rú, từng đầu từng đầu vọt tới

Xoẹt!!

Khai Thiên Phủ rạch phá không khí, không khí đi theo cuốn động hình thành một vùng chân không.

Rầm!!

Khai Thiên Phủ như lưu tinh trụy lạc, đem đầu sói hoang vọt tới trước mặt bổ thành hai nửa, thịt vụn mảnh xương bay tứ tung, mà Khai Thiên Phủ thế đi không giảm đánh thẳng xuống đại địa.

Giống như có vật nặng mấy tấn từ trên cao rơi xuống, mặt đất bị oanh ra nhiều khe nứt nhỏ, lắc lư lắc lư.

Bầy sói thế công hung mãnh bị mặt đất rung động thoáng ngừng lại trụ vững.

Võ Lực bắt lấy cơ hội nhấc lên Khai Thiên Phủ, chân bước nhanh tới trước, một chiêu hoành tảo thiên quân quét ngang mà ra.

Sói hoang trong chu vi ba mét trước mặt Võ Lực toàn bộ bị phanh thây, tàn chi, đầu lâu rơi rụng khắp nơi, tràng cảnh huyết tinh đến tận cùng.

Võ Lực cố nén nôn mửa cảm giác, thầm than bản thân mặc dù là thanh niên hiện đại có học thức, so với đám người chuyên giết mỗ kia hẳn phải có định lực cao hơn nhiều lắm.

Võ Lực hồn nhiên quên rằng, trước đó một canh giờ hắn còn đem hai con heo sau nhà cho ăn sống.

Lại chém giết vài đầu sói hoang, cảm giác khó chịu trong lòng Võ Lực dần biến mất, thay vào đó là hưng phấn, đối với khát vọng chiến đấu, diệt sát địch nhân hưng phấn.

- Không sai, chính là như vậy, ha ha!! Tới, tới, tới a!!!

Gầm lên một tiếng, Võ Lực một cái xoay người, đem bám trên mình hai đầu sói hoang hất bay, lấy thể chất hơn năm mươi điểm của hắn, dù là không mặc giáp, lũ sói này có đem răng cho cắn gãy cũng mơ tưởng gây tổn thương thực chất cho hắn.

Hất bay hai con sói xong, Võ Lực đột nhiên giơ cao Khai Thiên Phủ.

- Đi chết hết cho ta, Chiến Phủ Địa Tập!!

Trong tiếng gầm gừ, Khai Thiên Phủ ầm vang hạ xuống.

Oành!!

Âm thanh đại địa sụp đổ vang vọng đất trời, một đạo sóng trùng kích bằng mắt thường có thể thấy xé rách đại địa, vạch phá không gian đánh tới xa xa trước mặt Võ Lực.

Ven đường mặt đất bị lật tung, bụi mù dũng động bao phủ, bất kể là sói hoang hay cây cối đều bị oanh nát, thê thảm nhất là ở mười mét bên ngoài, cực hạn sóng trùng kích có thể đạt tới đột nhiên tích tụ một cỗ năng lượng khủng bố, đem hết thảy mọi thứ phía trên bề mặt mặt đất xé nát hất tung lên không trung.

Hai đầu sói hoang hóa thành thịt nát, văng ra chục mét bên ngoài.

Chiến Phủ Địa Tập còn không có đơn giản như vậy, Võ Lực tiếp túc đem Khai Thiên Phủ xách lên kháng trên vai, tiếp xuống quét ngang mặt đất, vạch ra một cái khe rãnh hình cung sâu hai tấc.

Một đạo sóng trùng kích so trước đó còn lợi hại hơn hoành không xuất thế, đem trọn phương viên mười mét hình quạt bao phủ vào trong, tiến hành đả kích hủy diệt.

Chưa dừng lại ở đó, Võ Lực cong người, hai chân giẫm đạp mặt đất nhảy lên cao mười mấy mét, sau đó tựa như thiên ngoại vẫn thạch ầm vang rơi xuống.

Oanh long long!!! Tiếng chấn nổ vang giữa thiên địa, lấy Võ Lực làm trung tâm, năm sáu mét đường kính hình tròn đại địa lõm xuống thành hình lòng chảo, khe rách giống như mạng nhện lan tràn khắp nơi.

Một cỗ sóng trùng kích khó mà tưởng tượng cường lực xông thẳng bốn phương tám hướng, sói hoang tử thương thảm trọng, mà ở trung tâm nhất càng là bị nện thành cặn bả.

Máu tươi loang lỗ trên nền đất, nhuộm đỏ cả chiến trường, tàn chi mảnh vụn nhiều không đếm hết, còn sót lại vài chỉ sói hoang đứng run lẩy bẩy, thê lương rú thảm một tiếng chạy vọt vào rừng sâu.

Võ Lực như thần như ma để bọn chúng cực độ sợ hãi, không dám nán lại thêm một phút giây nào nữa.

Chờ bụi mù tán đi về sau, Võ Lực chậm rãi đứng dậy từ trong hố sâu, hai tay nắm chặt Khai Thiên Phủ cảm nhận một kích khủng bố vừa rồi.

Nếu thực lực hắn mạnh thêm chút nữa, quả thật chính là sơn băng địa liệt, rơi xuống một khắc, đại địa thanh không.

- Không hổ là Hoàng Kim chiến kỹ, rất ra sức a...

Vung vẩy chiến phủ hất đi máu tươi, Võ Lực không đoái hoài máu tanh dính trên chiến giáp, cất bước tiến vào rừng sâu, cuộc đi săn của hắn mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Bạn đang đọc Bàn Cổ Huyết Thống: Ta Nhục Thân Vô Địch sáng tác bởi KhaiThiênBànCổ

Truyện Bàn Cổ Huyết Thống: Ta Nhục Thân Vô Địch tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhaiThiênBànCổ
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.