Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hải chiến quần đảo Hoàng Trường

Tiểu thuyết gốc · 2209 chữ

Quần đảo Hoàng Trường.

Trong lúc chiến sự trên bộ đang căng thẳng thì chiến sự trên biển cũng bắt đầu. Phải nói đây chính là trận chiến diễn ra trên khắp các mặt trận với quy mô khốc liệt chưa từng có.

Tiện thể, nói về tàu chiến thì đúng là cả Dương Chiêu và Anh Minh đều giảm số liệu tàu chiến. Đây không phải là đa nghi mà là quy tắc bảo mật.

Hiện tại, hạm đội của Tuấn Hiền đang tuần tra quân đảo cũng như chuẩn bị giáp chiến với quân đội của Vương Phong. Hắn cũng chính là tay quân sư đã đầu quân cho Anh Minh lúc trước. Thực ra, tên này vốn là thiên tài trong lĩnh vực hải chiến, nếu để làm quân sư quạt mo thì cũng hơi lãng phí. Điều quan trọng nhất là thế chế hành chính của Anh Minh tách biệt giữa hành pháp, tư pháp, lập pháp, quân đội có giám quân giám sát, chỉ có quyền báo cáo, ban tham mưu và tướng lĩnh. Do đó, hắn hoàn toàn không lo tên bán yêu này làm phản.

Trong khi đó, ngồi thù lù trên “tổ quạ”, tức bục quan sát ở đỉnh cột buồm chính, Aaquil ngáp ngắn ngáp dài, tay cầm ống nhòm dài quan sát xung quanh. Làm hoa tiêu thực sự khá nhàm chán, cả ngày chỉ có mỗi việc coi đường, thấy có gì không ổn thì báo cáo lại. Cũng nhờ thế mà luyện được cái phổi với thanh quản khỏe, hét từ trên này xuống mấy chục mét dưới kia nghe vẫn rõ.

Hắn có nước da màu đen đặc trưng cùng dáng người khổng lồ. Hắn là cư dân của Kim ngân Đại lục, cái tên mà người Tây Thổ đã gọi bởi nó là nguồn cung nô lệ, vàng bạc, kim cương. Nguồn lợi của nó chỉ xếp sau Đại lục Columbusian. Thực ra thì so da hắn trắng hơn nhiều so với người Kim ngân do cha hắn là người Tây thổ. Dù vậy, trò đùa số phận đã làm hắn trở thành nô lệ.

Hắn vốn nghĩ cuộc đời mình sẽ chỉ là một tên nô lệ làm việc nặng cho tới khi hắn được người Castilla chuyển giao cho một vị hầu tước phương Đông. Trước mặt hắn cùng nhiều nô lệ khác, người đó chỉ nói:

“Ta cần người làm được việc, ở đây một người đều có cơ hội như nhau”

Và thực sự người đó đã làm đúng như vậy. Dù mỏng manh, Aaquil hi vọng mình có thể trở thành thuyền trưởng phục vụ cho hải quân của quốc gia phương Đông tên Bách Việt này, một đất nước ngoan cường.

Lúc này, đột nhiên, cả đám tàu chiến xuất hiện trước mắt hắn. Ngay làm tức, tên người Kim ngân này la lớn.

“Báo với thuyền trưởng. Tàu địch đang tiếp cận”

Ngay khi vừa nhận được tin, Tuấn Hiền nhìn vào tấm hải đồ chi tiết. Đứng im một lát, hắn hít vào, rồi hét lớn:

- Tất cả thành viên tổ hỏa lực tập trung về vị trí! Bên dưới mở cửa pháo, nạp đạn thần công, chờ lệnh! Tổ chiến đấu tạo thành nhóm tác chiến năm người, làm như mọi khi!

Nghe lệnh ấy, toàn bộ thủy thủ đoàn của chiến hạm cũng như các tàu khác lập tức vứt sang ngang mọi thứ dang dở, phóng như ma đuổi về vị trí tác chiến. Các ô cửa khoang pháo được kéo hết lên, chúng vốn được giữ bởi sợi thừng lớn nên cũng chẳng khó khăn gì. Đại bác ba mươi hai pao đẩy hết ra ngoài, cái nòng to tướng, đen dài trùng trục ấy đủ sức dọa thiên hạ sợ chết đứng. Khác với những tàu bình thường dùng pháo nạp tiền, gã thanh niên chiến hạm này được trang bị loại mới nhất: Pháo hạm nạp hậu, với một bộ khóa phức tạp phía đuôi, cùng hàng đống đạn với thuốc được “nhồi” sẵn thành những cục lớn. Một món đồ chơi xa xỉ mà vị chỉ huy cao quý của họ đã không tiếc tiền của mà trang bị. Chỉ thiếu mỗi động cơ hơi nước và bọc thép nữa thôi, con tàu này sẽ thành quái vật trên biển.

Mở khóa nòng, một thủy thủ ném viên đạn gang to bằng sọ dừa vô. Một người khác nê bịch thuốc súng bỏ vào, lèn chặt rồi đóng lại. Trên kia, người thứ ba lấy cái dùi đâm một lỗ xuyên qua ống mồi của pháo, thủng bao thuốc súng, để người cuối cùng có thể châm cây cháy chậm vào. Chỉ cần ghim cái đầu lửa đang xè xè bốc khói kia vô, và viên đạn nặng hơn mười lăm ký lô bay ra ngay.

Bên cạnh đó, đám pháp sư đang sẵn sàn. Đến lúc quyết định, những viên đạn pháo ma thuật sẽ là kẻ quyết định kết cục của chiến trường.

Lúc này, tên Tuấn Hiền đang cầu Lạc Long cùng Mẫu Cơ, cha mẹ khai sinh của Bách Việt. Hắn cũng cầu thánh Valar, thần của yêu tộc ở vùng Trung Địa. Dù gì thì hắn cũng là bán yêu mà. Nói thật lòng thì đây là lần đầu tiên hắn chỉ huy cả một hạm đội khổng lồ với pháo khủng như vậy. Cũng là lần đầu tiên có người xem trọng hắn.

Dù vậy, không có chuyện ngẫn ngơ suy nghĩ ở đây. Chiến thuyền địch đã sắp vào tầm bắn. Hắn phải nhanh chóng ra lệnh.

Qua từng nhịp thở, Tuấn Hiền khẽ nín thở đếm từng giây

Mười.

Chín.

Tám.

Bảy.

Sáu.

Năm.

Bốn.

Ba.

Hai.

Một.

- Bắn!

Với giọng to hệt như rồng dữ gầm rống, Tuấn Hiền gào lên đúng một tiếng. Liền sau ấy, ở khắp các đoạn trên tàu, những tiếng hét khác đồng loạt vang lên theo. Khắp các tàu chiến, tính hiệu khai hảo được truyền đến. Do không dùng điện tín nên khó đồng loạt nhưng như vậy cũng đủ rồi.

- Bắn!

- Bắn!

- Bắn!

Châm ngòi cháy chậm vào, những khẩu pháo cuối cùng cũng nã đạn. Bùm! Bùm! Bùm! Ánh đỏ kinh hãi và màn khói đen đặc trước họng pháo khạc ra như rồng phun lửa, ném những khối cầu kim loại nặng hàng chục pao lao đi vun vút trong không trung, bắn xuyên thủng cả những con sóng láo lếu đám vươn lên chen ngang, rồi đập uỳnh ngay vào mạng thuyền như cú đấm của một gã to con nào đó.

Không dừng lại chỉ với mấy cú mở đầu, cả hàng đại bác lần lượt nhả đạn như mưa trút nước, nối tiếp phát thứ nhất đã đánh trúng ngay gần mũi, bên dưới tòa tháp trước. Mười chín quả đạn tròn bắn ra không trượt phát nào, đánh trúng hết vô mạn địch, chủ yếu ở boong pháo trên, nơi cách xa mức mớn nước.

“Tất cả không được chủ quan. Chiến hạm địch có thể….”

Chưa kịp nói xong, thuyền trưởng đã suýt ngã nhào. Chiến hạm của đối phương đã bắn trả. Nói đùa chứ tàu chiến của Vương Phong đâu phải là đồ chơi. Một loạt đạn pháo của Đại Hoa nã tới tắp vào hải quân Bách Việt. Nên nhớ là chiến hạm của Vương Phong đông gấp đôi đối phương. Số pháo cũng vậy nên uy lực áp chế cực lớn.

Các chiến hạm của Anh Minh bắt đầu chịu thiệt hại. Lan can gỗ dày cả mấy phân bị thổi bay, vụn gỗ văng tung tóe như người ta chơi té nước. Mấy cây pháo nặng mười hai pao bị lực nổ hất văng khỏi bệ, trong khi dây thừng rơi vương vãi ra sau. Rất nhiều người dính thương, chủ yếu từ gỗ vụn văn ngược lại. Xác nằm la liệt, máu chảy thành vũng, tiếng la hét, gọi nhau í ới khiến không gian bên trong phút chốc đã thành ra hỗn loạn cực kỳ

Cảnh tượng đủ làm bất cứ người chưa trải quả chiến tranh phải nôn hết nội tạng ra ngoài. Chiến tranh chính là thứ khủng khiếp nhất mà con người tạo ra. Nó không phải bản hùng ca gì gì đó. Không phải là mấy tay siêu nhân chém vài đường thì quân địch tự lăn ra chết. Nó là địa ngục theo đúng nghĩa đen.

“Tất cả giữa vững. Tiếp tục khai hỏa”

Phải nói là pháo của Bách Việt vẫn có ưu thế hơn hẳn đôi phương. Do đó, dù bị bắn tới tấp, dù bị áp đảo số lượng, Tuấn Hiền vẫn tinh bản thân có thể chiến thắng.

Lúc này, tên Aaquil đột nhiên xuất hiện trước mặt Tuấn Hiện nhưng bị đám thủy thủ ngăn lại.

“Thả ta ra. Ta biết soái hạm của chúng ở đâu rồi. Để ta gặp thuyền trưởng” Hắn hét lớn.

“Làm sao ngươi biết” Tuấn Hiền nhíu mày.

“Đây là phép thuật của tộc người chúng tôi. Gần đây tôi mới học được thôi. Nói cho đơn giản thì tôi đã tạm thời mượn thân thể của con chim để quan sát. Nếu không tin ngài có thể dùng kính viễn vọng quan sát. Tôi tính kỹ rồi. Đội hình của địch tuy đông lại có hỏa lực mạnh nhưng cực kỳ dễ chia cắt. Xin cho tôi mươn rồng và phượng hoàng lửa. Tôi bảo đảm hạm đội địch sẽ bị đánh tan” Aaquil lên tiếng

Thực ra, trước khi trở thành nô lệ tha hương, hắn cũng từng cưỡi rồng khá là điêu luyện.

“Ta tạm tin ngươi. Mà ngươi tính tránh hỏa lực phòng không kiểu gì vậy?” Tuấn Hiền lên tiếng.

Sau đó, từ phía mặt trời, một đám rồng lửa cùng phượng hoàng bay về phía soái hạm của Đại Hoa. Ánh mặt trời làm xa thủ khó quan sát được. Dù vậy “pháo cao xạ” cũng đã được nạp đạn.

Một viên đạn pháo ma thuật được bắn lên. Tay kỵ sĩ rồng Aaquil nhanh chóng né đòn bắn một cách dễ dàng. Tiếp đó, dưới sự điều khiển của hắn, con rồng nhanh chóng phong lửa. Khói thuốc súng trên con tàu nhanh chóng bắt lửa tạo nên cạnh tượng kỳ vĩ chưa từng có tiền lệ. Những cột nước gặp lửa nhanh chóng bốc hơi tạo nên bức tường hơi nước khổng lồ.

Các pháp sư trên thuyền của Đại Hoa vận hết pháp lực để chặn đứng đòn tấn công của kẻ địch nhưng bị đám phượng hoàng lửa chặn lại.

Và cuối cùng…

Bùm!

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cùng với đó là cái cột buồm chính của soái hạm bị hất bay lên đến cả mấy mét. Con tàu khổng lồ nổ gãy đôi, phần thân còn sót lại cháy hừng hực như đống lửa trại, chìm từ từ xuống biển. Lá cờ rồng đỏ nền đen của Đại Hoa bị thiêu cháy hoàn toàn. Đám sống sót bấu víu vô các mảnh vỡ còn nổi được, bàng hoàng nhìn tàu của mình chìm dần, nhìn những cánh buồm trắng phau dần bị lửa đốt ra tro mà vẫn chưa dám tin. Chiếc thuyền cứu sinh duy nhất đã chèo ra xa.

Trong khi đó, lá cờ đỏ, vòng tròn vàng của Bách Việt vẫn còn đó. Dù rách nát, dù nhuộm đỏ máu tươi thì vẫn đứng đó trước sóng biển.

Lúc này, Tuấn Hiền hô lớn:

“Pháo ma thuật sẵn sàn. Đánh tan hạm đội địch”

Tuy quân Đại Hoa còn rất nhiều tàu chiến nhưng đã rơi vào thế bị động lại còn bị chia cách nên nhanh chóng đại bại.

…………………………………

Ngoài khơi Gia Định Thành

Hôm nay, trời xanh thẳng không một gợ mây, thời tiết oi bức khinh người. Hiện tại, Vương Phong đang phải ngâm chân trong chậu đá

Lần này, hắn hạ vốn gốc làm một lần khỏe cả đời. Tám mươi thuyền kiểu mới trong đó có 10 đại lâu thuyền cải tiến thành pháo đài trên biển, mỗi chiến 10 pháo 280mm tầm bắn gần 7km. Bảy mươi phúc thuyền hoàn toàn pháo 200mm tầm bắn 6km, mỗi chiếc chỉ có 6 pháo vì trải trọng không cho phép. Còn lại hơn 900 tàu đều là pháo kiểu cũ tầm xa 700m đi hô hào gây áp lực và vận binh.

Để đảm bảo tính bất ngờ, hắn đã để một phần hạm đội đánh nhau với quân của Anh Minh ở Hoàng Trường còn mình đi theo đường Bonifacio công chiếm Gia Định. Tiện thể, giữa hắn và Đế Quốc Baldomero đã có một hiệp ước liên minh. Do đó, tạm thời Vương Phong có thể tham chiến dù cách căn cứ hậu cần gần nhất cả ngàn km.

Ngoài ra, theo hắn biết, phần lớn chiến hạm của Anh Minh đã điều lên phía Bắc để trợ giúp hạm đội ở Hoàng Trường. Về cơ bản, hạm đội cả vạn quân của Vương Quốc có thể an toàn đổ bộ lên toàn thành Gia Định này.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.