Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Liên Giáo

Tiểu thuyết gốc · 2713 chữ

Chiến tranh dù hao người tốn của, dù cái giá phải trả là vô số sinh mạng thì vẫn có một đám người thích lao vào bởi lợi ích thu được là quá lớn. Kẻ chiến thắng có quyền lực tuyệt đối với kẻ thua, nhất là ở thế giới này. Điển hình nhất chính là cuộc chiến tranh Bách Việt-Đại Hoa.

Lấy cớ Bách Việt trễ nãy triều cống, không kính trọng thiên triều, quân đội Đại Hoa tại Tây Quảng và Nam Vân bắt đầu tiến công. Cùng lúc đó, hạm đội của Vương Phong bắt đầu đánh từ phía biển vào các vùng đất của Anh Minh. Trước đó, Minh đã ở Gia Định để chỉ huy chiến cuộc.

Một tháng sau khi Dương Chiêu ra thông cáo, chiến tranh chính thức bùng nổ. Sau hơn sáu mươi năm, hai quốc gia lại giao chiến một lần nữa, với vũ khí hiện đại.

Nói về tình hình trên bộ. Do gián điệp đã bị triệt hạ nên quân Đại Hoa tập trung binh lực đánh vào hướng Tây Bắc. Với ưu thế về người và hỏa lực, thành trì dọc biên giới nhanh chóng thất thủ. Quân Đại Hoa nhanh chóng tiến tới ải Phú Lệnh.

Nói sơ một chút về ải Phú Lệnh, đây là thành trì chắn ngang con đường độc đạo nằm ở phía Tây Bắc Bách Việt. Quan trong nhất, phía sau nó là hàng trăm nhà xưởng các loại hiện đang được di tản khẩn cấp. Nói một cách đơn gian, chỗ này phải thủ đủ lâu để quân Bách Việt rút về hậu phương.

Bên ngoài ải Phú Lệnh, doanh trại quân Bắc Đại Hoa san sát nhau, chi chít như một đám rừng khổng lỗ. Tên cáo già Tào Cam đến bên ngoài cửa ải Pha Lũy liền cho quân dừng lại dựng trại, thổi cơm ăn uống rồi nghỉ ngơi.

Mấy tháng trước, toàn bộ thành trì được xây lại hoàng toàn bằng xi măng để tăng sức chống chịu. Nhờ kỹ thuật mới nên thời gian xây dựng cũng giảm đáng kể.

Trong khi đó, Thái tử Dương Hoàng được phân công làm tướng chỉ huy quân phía Bắc, lúc này đứng trên cửa ải dùng ống nhòm quan sát quân Đại Hoa, gật gù nói:

- Còn trẻ mà cẩn thận như vậy quả là con cáo già, làm gì cũng chậm rãi từ từ. Tương lai sẽ là một đối thủ khó chơi đây.

Dương Hoàng cảm thán.

Thực tế, cái tên Tào Cam này cũng có thể xem là thiên tài trăm năm có một. Các bài học về tác chiến hiện đại của Vương Phong được hắn tiếp thu cực kì cẩn thận. Tất nhiên, vì bản thân người dạy cũng chưa có kinh nghiệm thực tiễn nên học sinh cũng không thể phát huy tối đa được.

- Điện hạ, đêm nay chúng ta có muốn đánh úp trại giặc không? – tướng giữ ải là Hồ Xa hỏi

- Không cần – Dương Hoàng nói – để cho binh sỹ nghỉ ngơi thôi, ta không tin con cáo già này lại lơi lỏng để chúng ta mai phục hắn

Nếu có ưu thế hỏa lực có lẽ Dương Hoàng sẽ làm tức tấn công. Tuy nhiên, bản thân quân địch cũng có súng ống đại bạc. Do đó, hắn chọn phương án thủ.

-Vâng!!! – Viên tiểu tướng này lập tức lui xuống.

Hôm sau, hai bên chính thức đối trận. Quân Đại Hoa có hơi sốc trước kiểu thành trì mới. Vì Vương Phong không có ở đây nên không ai dạy họ cách công dạng pháo đài kiểu này. Dù vậy, không biết cũng phải đánh, giờ mà rút thì sĩ khí ba quân sẽ giảm nghiêm trọng.

“Khai hỏa”

Tào Cam ngồi trên lưng ngựa, tay cầm kiếm hô lớn. Nhìn kỹ, hắn mang đặc trưng của đàn ông phong kiến. Cái mũi của hắn cao cao, nằm dưới lông mài rậm rạp. Khuôn mặt to lớn đen sậm lại do nhiều lần chinh chiến.

Sau lệnh của hắn, những khẩu đại bác bắn ra ánh chớp màu đỏ. Đi sau chúng là nhưng cột khói màu xám đặc. Từ trong nòng đại pháo, nhưng viên đạn pháo di chuyển với tốc độ âm thanh bắn về phía thành trì.

Dưới nhưng cỗ thành trì đang cố gắng chịu đựng pháo kích, bộ binh Đại Hoa bắt đầu tiến công. Do thành xây theo kiểu Vauban, cũng chính là loại thành trì phòng thủ của thế kỉ XVII ở châu Âu, lại được xây bằng xi măng cộng với ma thuật bảo vệ nên vẫn đứng vững trước pháo binh địch.

Nhìn từ trên cao, thành trì như ngôi sao nhiều cánh đang gồng mình trước kẻ địch đông đảo hàng vạn lần.

Một khẩu đại pháo rãnh xoắn của quân Bách Việt thổi bay một đám lính Đại Hoa.

Pháo Bách Việt vốn mạnh hơn lại bắn từ trên cao nên nhanh chóng áp chế quân địch. Đừng nghĩ là chỉ cần có súng là ngang hàng với đối phương. Quân Bách Việt được huấn luyện bởi kẻ có kiến thức tuyệt đối về quân sự. Do đó, sức chiến đấu mạnh hơn quân Đại Hoa nhiều.

Một tên lính Đại Hoa lao xuống một cái hố bị pháo bắn tạo thành. Hắn lấy xuống bắn một phát rồi lại nằm xuống nạp đạn.

“Chỉ huy đội đã gục rồi. Mau thông báo cho Tào tướng quân” Hắn hướng về mấy người bạn xung quanh mà hét lớn.

Tuy nhiên, không ai trả lời hắn. Những người đó đều chết cả rồi.

Hắn muốn chạy nhưng tiếng pháo làm hắn sợ hãi. Sau đó, như một con chuột, hắn lấy hai tay ôm đầu cầu mong nữ thần Thiên Oa sẽ bảo toàn mạng sống cho mình.

Không quan hiện đã bị điều cho chiến trường khác nên lính mặt đất không có hỗ trợ từ bầu trời.

Giữa chiến trường khốc liệt, một đám người mặt đồ trắng bỗng xuất hiện. Trước hỏa lực của Bách Việt, họ bĩnh tĩnh đến đáng sợ.

Trên tường thành, Dương Hoàng nhìn đám người này mà nhíu mày

“Bạch Liên Giáo”

So với Bạch Liên Giáo ở chỗ Anh Minh thì đám này có chút thực lực. Một cách may mắn, giáo chủ của đám này lại khai phá được bí kiếp phép thuật của Quỷ Tộc. Từ đó, hắn kết hợp với ma thuật của bản thân để tạo ra một đạo quân quái vật. Chính bọn họ đã tạo nên Đại Hoa, lật đổ sự thống trị hơn một trăm năm của Thánh Thiết Tộc.

Trong cuộc xâm lược Bách Việt vào 160 năm trước, đám người này đã phá sập thành Bang Đa, buộc Huỳnh Nguyên Trừng phải đầu hàng vô điều kiện. Sau này, dưới áp lực của ngôn quan vốn xem Bạch Liên Giáo như tà ma ngoại đạo, bọn họ bị mất tín nhiệm của triều đình, thậm chí bị thanh trừng. Hậu quả là quân Đại Hoa bắt đầu bị thua bởi người Thánh Thiết. Khi Dương Lợi khởi nghĩa, bọn họ được gọi về để tham chiến nhưng lại thất bại. Gần đây, khi Vương Phong bắt đầu có địa vị, dưới sự đề cử của hắn, bọn họ lại một lần nữa tham chiến.

So với bọn họ, đám rồng hay chim ưng vốn không đang nhắc tới. Tất nhiên là đám này còn khuya mới địch lại quân chính quy của Quỷ Tộc. Gornara thực sự ra tay thì đám này có nước mà khóc. Tuy nhiên, hắn không có ở đây mà nếu có cũng sẽ không giúp Bách Việt. Do đó, họ phải tự thân vận động.

Tuy không ưa gì người nhà họ Tào nhưng Vương Phong cần phải nhanh chóng diệt trừ mối nguy Bách Việt này trước khi nó trở thành con quái vật không ai khống chế nổi.

Trong lúc này, đám người Bạch Liên Giáo đã dừng trước cổng thành gần 100m. Một tên đứng đầu hô lớn

“Tấn công”

Một tên trong số chúng bỗng trở nên to lớn một cách lạ thường như một quả bóng được bơm hơi. Cơ thể hắn hóa thành một con rồng khổng lồ cao hơn chục mét.

Một quả cầu lửa khổng lồ từ miệng của con rồng được phun ra, bắn thẳng về phía cổng thành. Một lớp khói bụi màu cam che phủ toàn bộ pháo đại vững chắc. Cả mặt đất bị chấn động mạnh.

Tiếp theo đó, đám còn lại cũng biến thành quái vật. Với tốc độ vượt xa chiến mã, chúng bất chấp làn đạn bắn như mưa mà lao về phía trận hình của quân Bách Việt. Những người lính Bách Việt bị chết trong đau đớn bởi những con quái vật mang hình dạng sói và nhân mã.

Trên tường thành, binh lính liên tục bắn để bảo vệ đồng đội thì bất ngờ, một con kì nhông khổng lồ to bằng con voi xuất hiện. Con quái vật dùng cái lưỡi dài của nó thổi bao hầu hết lính trên tường thành.

Tiếp đó, một tên với đôi cánh dơi lao lên bất chấp đạo quân phương hoàng lửa cũng đang lao xuống dưới. Bất chấp công kích từ bầu tời, hắn ném một thứ được Vương Phong gọi là lựu đạn vào đại pháo trên tường thành. Trong khí đó, các pháp sư tên lưng phượng hoàng lửa lao vào giáp chiến. Nhưng tiếng nổ lớn hơn tiếng pháo vang lên không ngừng nghỉ trên bầu trời.

Ở phía dưới, một con quái vật khổng lồ với làn da giống như tinh tinh và đầu tê giác chậm rãi đi tới.

“Đồng loạt khai hỏa” Dương Hoàng la lớn.

Khi thấy Bách Liên Giáo đám thuộc hạ đã đưa hắn xuống để bảo đảm an toàn. Nỗi kinh hoàng của Bách Liên Giáo vẫn còn được lại trong các tài liệu mật của quân đội Bách Việt. Quỷ Tộc quá xa xôi nhưng đám này thì rất thực.

Lúc này, một mỹ nữ với cái đuôi cả và cánh như thiên sứ bất đầu hét lớn. Đám lính thi nhau ngất xỉu.

Dương Hoàng được một đám pháp sư bảo vệ lui về tuyến sau

“Điện hạ, trong thành có mật đạo dẫn ra ngoài. Người cùng tướng quân Hồ Xa binh lính và pháp sư còn sức chiến đấu hãy ra ngoài” Một viên tướng nói.

“Vậy còn ngươi” Dương Hoàng hỏi.

“Thân là tướng lĩnh thì phải tử thủ sa trường. Xin điện hạ mau nhanh chóng rút lui” Hắn nói.

Nói thật lòng thì Dương Hoàng muốn hỏi tên của hắn là gì nhưng sau cùng lại quên mất. Đến lúc hắn nhớ ra thì thân ảnh của kẻ đó đã biến mất từ lâu.

“Bao nhiêu kẻ như vậy đã chết đã bảo vệ giang sơn này” Dương Hoàng cảm thán.

Người ta ca ngơi Thái tổ hoàng đế như có ai biết được, chính những người lính vô danh chính là kẻ làm ra đất nước.

Trong khi đó, lá cờ rồng không cánh màu đỏ trên nền đen đã tung bay trên cổng thành. Dù vậy, lá cờ đỏ, vòng tròn vàng của Bách Việt vẫn còn đó.

Từng khẩu đại bác liên tục bắn ra những hàng khói trắng. Dưới hỏa lực tập trung cao độ, từng con quái vật nhanh chóng gục xuống. Những tiếng nổ đinh tay nhức óc vang lên như sấm chớp từ bầu trời.

Dù vậy, quân địch vẫn xông lên.

-Bắn!!! –Viên tướng hạ lệnh. Hàng đầu tiên nổ súng, gần trăm viên đạn và tên ma thuật bắn ra, bắn gục một đám quân địch.

Quân địch cũng bắn trả làm một số Bách Việt hi sinh.

-Bắn!!! – Hàng thứ 2 nổ súng. Lại là một đám quân Đại Hoa nữa ngã xuống

-Hàng thứ 3!!! BẮN!!! – Hàng thứ 3 bóp cò.

-Bắn tự do!!! – Hắn thét lên rồi rút khẩu súng ổ quay ra bắn.

Cạch!!! Tiếng kêu khô khốc vang lên, báo hiệu súng ống đã hết đạn. Lúc này, hắn quyết định đánh sáp lá cà. Từng người lính lắp lê vào súng rồi lao về phía quân địch.

-Giết sạch quân thù, bảo vệ Bách Việt!

-Giết sạch quân thù!

-Bảo vệ Bách Việt!

Các chiến sỹ Bách Việt hét lớn, rút vũ khí lao lên chém giết quân Đại Hoa. Những chiến sỹ dũng cảm thi nhau ngã xuống dưới lá cờ đỏ, vòng tròng vàng, nhưng vẫn không hề sợ hãi hướng về quân giặc mà xông tới.

Trong ánh sáng chói loá của bầu trời, một lá cờ rồng đỏ rách rưới ám đen màu khói súng và máu tươi đã khô tung bay phất phới. Hình ảnh ấy đang dần hiện lên một cách tuyệt đẹp trước mắt những người lính Bách Việt. Bọn họ nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, nước mắt tràn trề, phía trước là hình ảnh người anh hùng đồ sộ cầm lá cờ to rồng đỏ, chân đạp trên đám xác người, cả người ngập ngụa máu, thậm chí còn có mấy cái cuống mũi tên gãy hướng ra phía ngoài rỉ máu nhưng vẫn kiên cường không ngã, vẫn đứng sừng sững như bức thành đồng ngăn chặn bước chân kẻ thù. Chết mà mắt không hề nhắm lại, vẫn cứ mở trừng trừng nhìn về phía trước với khí thế quyết tử cho tổ quốc quyết sinh.

Cuối cùng quân Đại Hoa chiếm được thành. Tiếp đó, trong khi chúng còn đang lục tung để tìm Thái tử, mấy chục chiến sỹ bị trọng thương chờ chết ở trong lều cứu thương nhìn nhau cười, châm lửa ngòi nổ rồi cùng hát lớn

“Bao chiến sỹ anh hùng... cùng vung gươm ra sa trường... quân xung phong... nước Nam đang chờ... mong tay ai... hồn sông núi khí thiêng ghi muôn đời... Ngựa phi... nơi xa... khi nghe... súng vang... lưng... trời...hồi... kèn... rộn... ràng...”

Đó là bài hát Chiến sĩ Việt Minh mà Anh Minh đã dạy bọn họ hát. Đây là đề suất quốc ca mà Anh Minh khởi xướng. Ngay làm tức, nó được chấp thuận bởi hoàng đế bởi giai điều hào hùng, cổ vũ tinh thần chiến đấu.

ẦM!!! Một tiếng nổ lớn vang lên, mấy trăm kg thuốc súng không khói được chôn dưới chân tường thành đem tường thành rộng lớn nổ sập, đem mấy ngàn quân Đại Hoa vừa ào vào thành chôn sống, hỏa dược nổ cũng châm ngòi lửa cháy khắp nơi, cả tòa quan ải chìm vào trong lửa đỏ...

Đây là kế hoạch của Anh Minh trong tình huống không giữ được thành trì.

Tiếng quân ca vang lên đánh vào lòng quân Đại Hoa bên ngoài, tiếng như tiếng tử thần đòi mạng, cứ vang vọng giữa trời xanh. Tiếng quân ca cũng rơi vào tai các chiến sỹ bên ngoài đang rút lui về Thăng Long, cộng hưởng rất mạnh.

Lúc này, Dương Hoàng đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống doanh trại đang cháy rừng rực, thở dài...

Đột nhiên, trong đoàn người vang lên tiếng hát

“...là trang nam nhi, quyết chiến sa trường, sống thác coi thường, mong chết trong da ngựa bọc thân thể trai. Còn nghe dư âm mênh mông khúc anh hùng ca giữa nơi biên cương, bao chiến mã lên đường, giục lòng dân quân thi can trường, nguyện tranh đấu cho giống nòi, hận thù bao năm căm lòng đất nước tan tác. Xương máu đang khơi ngòi, tiếng than nơi nơi, tháng năm dần trôi. Vì đế quốc, đánh tan ngoại bang. Vì tự do, đánh tan sài lang. Giành hạnh phúc, đắp xây tự do. Việt dân, tranh đấu chống quân ngoại xâm!”

Tiếng ca cứ thế lan xa, lan xa mãi, các chiến sỹ nắm chắc vũ khí trong tay, mắt ngập lửa căm thù, lầm lũi bước về phía Nam, lòng âm thầm thề có một ngày sẽ bắt quân thù trả giá.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.