Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Xuyên không.

Tiểu thuyết gốc · 2337 chữ

Thành An Hội, Đế Quốc Bách Việt.

Hôm nay, trước cổng nhà của họ Lý phủ một màu trắng toàn phần. Nói về họ Lý, đây cũng là một trong những gia tộc đã có tham gia vào trận chiến giải phóng Bách Việt khỏi Đế quốc Đại Hoa bảy mươi năm trước. Ác liệt tới cỡ nào thì không ai biết được, nhưng mỗi dòng họ của Đế Quốc Bách Việt đều có một người hi sinh trong trận chiến này.

Quay trở lại họ Lý. Phía trước cổng của dòng họ này, hai gia nô trong bộ quần áo xám, quấn khăn trắng đứng nghiêm trăng canh cửa. Khuôn mặt của họ tương đối điển hình, không quá xấu trai nhưng cũng không tuấn tú gì cho cam. Dáng người cũng không quá cao lớn

Lúc này đây, ngươi ta không ai có thời gian để ý vào hai gia đô tướng mạo bình thường kia, cũng không để ý tới người thiếu niên vừa mới ngã xuống kia. Lý do thì cũng rất đơn giản, trước cây đèn cầy trắng, một người con gái đang đứng như tượng.

Cô mặc bộ áo mớ ba, ngoài cùng là chiếc áo the thâm, bên trong ẩn hiện hai chiếc áo màu hồng và màu xanh hoặc màu vàng với màu hồ thủy. Nếu có ai ở một thế giới nào đó có, sẽ thấy có chút giống trang phục lễ cưới của cô dâu miền Bắc Việt Nam thời xưa.

Người thiếu nữ đó vẫn nhìn chăm chú vào một miến gỗ có ghi mấy dòng chữ, mà chữ này lại giống y như chữ Nôm ở một thế giới nào đó.

"Bài vị của Lý Anh Minh"

Không biết có phải trùng hợp không mà cái tên Anh Minh xuyên qua thế giới khác cũng lấy ngay trên cũ. Hắn không có chiếm thân xác người ta như mấy truyện xuyên không khác. Trên thực tế, thân xác này vốn là của hắn. Nói cụ thế hơn, thì hắn chết và đầu thai, quên hết kiếp trước "theo đúng quy trình". Tuy nhiên, khi lên 18 tuổi, cái ký ức của kiếp trước kia lại quay trở lại. Xui xẻo thay, hắn lúc này có nguy cơ bị chôn sống.

Tiên thể, nếu mang theo gương, hắn sẽ thấy khuôn mặt của mình khác hoàn toàn với bản thân kiếp trước. Đôi mắt to chiếm phần lớn khuôn mặt. Hàng lông mài to như hai cây đao lớn. Cái mũi to như một quả núi nhỏ. Tiện thể, cái khuôn mặt này thực sự là giống y như một cái mũi khoan vậy.

Trong lúc đang tìm cách ra ngoài, hắn nghe được một âm thanh quen thuộc. Đó là thanh mai trúc mã kiếp này của hắn.

Nếu hắn bay ra khỏi quan tài lúc này thì sẽ thấy được người con gái ấy đang là lúc đẹp nhất. Phía dưới hàng lông mài lá liễu là đôi mắt to tròn như hai giọt sương. Đôi môi căn mộng đỏ rực cùng cái mũi cao tạo nên khuôn mặt tuyệt đẹp không tì vết. Dáng người cũng không thua gì người mẫu tuổi teen thời hiện đại.

Tuy nhiên, trên khuôn mặt ấy, từng giọt lệ đang rơi xuống.

Bất ngờ, cánh cửa nhà họ Lý bị đá tung không thương tiếc. Sau đó, từng người, từng người như con hổ dữ bước vào.

Sau đó, một gã thanh niên hùng hổ bước vào, đá bay bài vị của Anh Minh. Khuôn mặt hắn nhìn như một con cáo. Cái mũi to cùng với bờ môi thâm đen phá hủy gần hết thẩm mĩ của khuôn mặt.

"Như muội. Hắn đã chết rồi. Muội còn muốn thành hôn sao?"

"Huynh ấy không chết dễ như vậy. Sư phụ ta đã nói hôm nay chính là ngày huynh ấy quay trở lại dương giang"

Nghe lời này, Anh Minh trong quan tài phải há mồn. Hình như hôn thê này của hắn có một sư phụ nhưng mà người sự phụ này lại tiên đoán được việc hắn sống lại.

Không phải quá thần kì rồi sao?

Trong lúc đó, bất kể kẻ trong quan tài có quan tâm hay không, cuộc tranh cãi vẫn tiếp tục.

"Thành thật xin lỗi. Mời hay người về cho" Như lên tiếng đuổi khách.

Lúc này, gã thanh niên với khuôn mặt thiếu thẩm mĩ kia định lao tới nhưng một bàn tay đầy nếp nhan đã ngăn hắn lại. Người này mặt một bộ đồ đen toàn thân. Khuôn mặt chứa vô số nếp nhăn. Bờ môi nhợt nhạt.

Dù rằng đang rất tức giận nhưng gã kia cũng phải lùi lại. Nói đùa chứ dù gì đây cũng là cha hắn mà thực ra hắn cũng chỉ có ý định dọa người mà thôi.

Trong khi đó, vị cao niên kia mở miệng với lời lẽ khá là lịch sự. Dù gì thì xong vào cửa nhà người khác lúc đám tang đã là không phải. Còn chưa nói nhà này lại có thân phận không tầm thường. Ngoài ra, sư phụ của con bé Anh Như này lại có thân phận không tầm thường.

Tuy nhiên, bảo lão không làm gì thì đúng là nuốt không trôi vì lão cũng là con cháu trong dòng họ. Nhất là bản thân Lý Anh Minh cũng chỉ là con nuôi là anh lão không có con.

"Như, cha mẹ chồng con đều qua đời rồi. Gia sản của họ Lý con có quản lý nổi không? Chi bằng cứ đã ta quản lý giúp. Việc ăn ở cứ để hai cha con ta lo"

Nói tới đây, gã thanh niên bên cạnh cảm thấy bái phục cha mình vô cùng. Vừa có tiền, vừa có tiếng, cái kế thế này mà lão cũng nghĩ ra được.

Tuy nhiên, phản ứng của Như làm hai cha con nhà nay bất ngờ

"Xin lỗi. Nếu không còn gì khác mời về cho" Ánh mắt của cô gái ước chừng 16 tuổi này trở nên cứng rắng tới bất ngờ.

Lúc này, cửa quang tài đột nhiên mở ra. Từ trong quang tài, Anh Minh gọi bật dậy

"Nói hay lắm Như" Đó là cậu nói đầu tiên khi hắn vừa mới tỉnh dậy.

Trong khi đó, hai cha con họ hàng kia lại không tài nào đứng yên được. Hai mắt mở to hết cỡ. Tay của đứa con trái chỉ về phía Anh Minh một cách rung rẫy vô cùng.

"Xác chết sống dậy"

Lúc này, một người ai nấy đều thân mình bỏ chạy. Có lẽ đúng là họ hơi sợ hãi nhưng thực sự dạng quái vật đội mộ sống dậy ở thế giới này là có thật. Chúng là các xác sống được quân đoàn Thi Tộc sử dụng như kiến hôi làm tiêu hao sinh lực địch.

Trong khi đó, Anh Như từ từ chậm rãi bước về phía người chồng này của mình. Ánh mắt nàng mở to vì kinh ngạc. Một cách chậm rãi, nàng từ từ nhìn khuôn mặt của Anh Minh.

Trước tiên, phải nói cho rõ hắn đúng là Anh Minh đã sống mười tám năm ở thế giới này nhưng cũng là đặc vụ Anh Minh đã hi sinh vì nước ở một thế giới khác. Lúc hắn chết, có một giọng nói kỳ lạ vang lên là khi hắn mười tám tuổi, kí ức kiếp trước sẽ quay lại với hắn.

Mà tiện thể, một lúc sau thì hắn cũng lăn ra ngất sỉu. Nói gì thì nói, hai luồng khí ức xuất hiện thực sự là áp lực lớn lên bộ não con người chứ chả chơi, làm không khéo thì sẽ thành điên điên khùng khùng luôn.

Mấy ngày sau đó, tin tức về việc người chết sống lại cũng dần chìm xuống. Tuy vậy, người đến thăm bệnh Lý đại nhân này lại không hề giảm. Phải nói thật lòng, thân phận của gã Anh Minh này là rất đang nể. Năm mười sáu tuổi đã được mời ra làm việc cùng tri phủ, thông hiểu mọi chuyện, kể cả ma thuật, dù không biết xài, gia sản lại thuộc hàng nhất nhì của thành trì. Điều quan trọng nhất là lời tiên tri của sư phụ Anh Như về chuyện năm mười tám tuổi hắn sẽ hoàn thành thiên mệnh của quốc gia.

Vì để tránh bị làm phiền mà hai vợ chống mới cưới này dọn vào một căn nhà được xây dựng ngoài thành. Phải nói là quang cảng nơi này cực đẹp, có sông, nói có núi, lại còn có một vường đào vây quanh, liên tục khoe sắc. Đặc biệt, đây lại là lúc hoa đào nở rộ đẹp nhất.

Trong khung cảnh đó, Anh Minh bước ra ngoài nhìn ngắm người đẹp của mình. Hiện giờ, nàng đang trong một bộ váy đỏ rực như cánh hoa hồng. Khuôn mặt xinh tươi càng làm nụ cười của nàng thêm phần rạng rỡ.

Tuy nhiên, nói gì thì nói, hắn cũng không thể cứ ở không mãi. Phải nói tuy không phải là vua chúa hay vương gia gì nhưng ở cái thành An Hội này, thiếu hắn là không ổn. Không phải không tìm được người thay mà tìm được thì cũng không vừa mắt bằng hắn. So với mấy nhân vật trong truyện Trung Quốc vốn không có thành tựu nổi mật, căn cư của Anh Minh là vô cùng tốt.

Điểm quan trong nhất đó là quốc gia của hắn hiện cũng khá ổn. Tuy thời cực thịnh đã qua lâu nhưng cũng không tới mức loạn. Nếu không có chuyện gì hắn cũng muốn yên ổn làm ăn. Dù sau thì kiếp trước cũng đã bắn giết quá nhiều rồi.

Cũng do đó mà hắn quyết định sau khi vào thành liên đi bộ. Chết đi sống lại, ký ức hai thế giới nhập một, hắn đột nhiên muốn quan sát cuộc sống của thường dân bách tính một chút.

Tiếc thay, sự bình yên của hắn không thể tới sớm nhơ mong đợi.

Từ phía xa, hai con ngựa đồng loạt lao tới. Tuy không nhanh như ô tô ở thế giới hiện đại, nhưng cũng đủ làm người dân hai bên đường sợ hãi một phen. Người nào người nấy cũng đều cố né. Tuy nhiên, Anh Minh thì không. Nếu là đặc vụ Anh Minh thì không có chuyện như vậy. Tuy nhiên, Anh Minh ở chỗ này là một thư sinh chính hiệu hay còn gọi là mọt sách. Bản thân hắn lại vừa dung hòa hai ký ức nên mới có chuyện thiếu tập trung như vậy.

Kệ chuyện hắn chú ý hay không chú ý, hai còn ngựa vẫn cứ lao tới.

Cũng may là Anh Minh cuối cùng phản ứng kịa, nhanh chóng né hai con ngựa không khác chi hai cỗ xe tăng này.

Lúc này, thì một con ngựa dừng lại. Trên lưng nó, một người con gái mặt áo cam nắm chặt dây cương, khống chế con chiến mã. Nhìn từ xa có thể thấy một khuôn mặt xinh đẹp. Đuôi mắt như sương mai nằm dưới cặp lông mài lá liễu. Cái mũi cao nằm trên bờ môi căn mộng. Thêm vào đó, thân hình không thua vì các người đẹp hay tập gym mà hắn từng thấy kiếp trước. Tuy nhiên, ánh mắt như tên lửa của nàng làm hắn Anh Minh hết suy tưởng

"Ngươi đứng giữa đường như vậy. Không sợ chết à" Nàng lên tiếng

Lúc này, từ phía xa, một nam thanh niên trong bộ đồ xanh với áo khoát trắng lao tới. Cái mũi to cao che gần hết khuôn mặt. Lông mày mỏng nằm trên hai đôi mắt nhỏ nhưng sắc bén. Thêm vào đó, hắn còn đang cầm một cây roi dài.

"Cẩn thận" Anh Minh la lớn sau đó tìm cách né qua.

Thực ra thì Bách Việt Đế Quốc cũng không tới mức cực đoan trong chuyện trai gái như gã hàng xóm to con Đại Hoa. Tuy nhiên, dù sao thì nó cũng là một quốc gia phong kiến, với chuyện đàn ông ôm eo phụ nữ thực sự cũng không phải là chuyện hay ho gì.

Kết quả là một cú tát thẳng vào mặt của Anh Minh. Thêm vào đó, cái tên cầm roi khi nãy cũng quay lại. "Tên kia, dám đụng em gái ta"

Tiếp đó hắn vung roi lên thì bị em gái hắn cản lại

"Chúng ta vừa mới tới An Hội, đừng gây chuyện. Cha mà biết sẽ không hay đâu"

Sau đó nàng nhìn vào Anh Minh rồi nói

"Ta là Trần Ái Nhi"

Sau đó, hai người kia rời đi.

"Không phải ta giúp thì ngươi tông phải em gái mình rồi đó" Hắn nghĩ thầm.

Tiếp đó, hắn lại tiếp tục lên đường. Lúc này, thì một người đàn ông đột nhiên ngã gục trước mặt hắn. Người này mặt quân phục màu bạc, khoát áo choàng nâu, quần đen, quân dây lưng màu cà phê sữa.

Anh Minh đã từng thấy quân phục của Bách Việt, tên này rõ ràng là không phải lính Bách Việt. Tới gần, hắn mới để ý khuôn mặt của người này. Cái mũi to như quả núi. Hai mắt như diều hâu. Lông mày như hai cách rừng. Đầu tóc gần như rủ xuống.

Dù vậy, bằng cảm quan đặc vụ, Anh Minh biết hắn không phải kẻ địch. Đùa chứ quân do thám kiểu gì lại thương tích đầy mình đi lại giữa thành trì đối phương thế này.

"Mau, thông báo tri phủ, quân Drapura tập kết năm vạn binh chuẩn bị tấn công thành An Hội"

Sau đó, hắn ngất xỉu.

"Năm vạn đại quân. Phải đánh nhau rồi" Anh Minh nghĩ thầm.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 9786

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.