Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân Bách Long Chi Nha

Phiên bản Dịch · 2410 chữ

Chỉ một thoáng sau, tiếng thanh minh đã nổi lên, vô số đạo kiếm quang sáng chói từ mặt ngoài Cửu Cung Tu Du Kiếm bay ra. Sau đó một màn càng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện trước mắt, toàn bộ kiếm quang kia lớn vọt lên biến thành Giao Long.

Mỗi đầu Giao Long đều dài bảy tám trượng, toàn thân phủ đầy những lân phiến màu đỏ hồng. Hiển nhiên những Giao Long này đều mang thuộc tính hỏa trong Ngũ Hành giống Cửu Cung Tu Du kiếm.

Dựa theo cảnh tượng trước mắt thì bí thuật này và Bách Long Chi Nha của Lâm Hiên trước kia có vài phần tương tự như nhau.

Hai tay Lâm Hiên vẫn bay múa như trước, pháp lực càng ngày càng rót nhiều hơn vào bổn mạng pháp bảo.

Những Hỏa Long kia ngẩng đầu lên, sau đó bắt đầu bay xung quanh người Lâm Hiên. Từng hồi tiếng rồng ngâm rung động lòng người liên tiếp truyền vào lỗ tai.

Tuy nhiên một màn trước mắt vẫn chưa kết thúc, hai tay Lâm Hiên liên tiếp kết xuất những đạo pháp ấn kỳ lạ, những đầu Giao Long kia rõ ràng từ một hóa thành bảy. Hơn nữa uy áp mỗi con phát ra lại không hề suy yếu đi chút nào. Chúng vừa xuất hiện đã che kín cả nửa bầu trời.

Trong lòng lão quái vật phía bên kia rất sợ hãi, lão không ngờ Lâm Hiên thân đang trong tuyệt cảnh mà còn giữ lại bí thuật có uy lực cường đại như thế.

Lâm Hiên cười lạnh: "Kiếm trận thì đã sao? Trước hết cứ thử nếm mùi Bách Long Chi Nha của Lâm mỗ rồi hẵng nói." Phải biết rằng, mặc dù Lâm Hiên đã đổi mới bổn mạng pháp bảo, nhưng Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cũng không vì vậy mà bị lãng phí. Mà nó với tư cách làm tài liệu đã sáp nhập vào trong Cửu Cung Tu Du Kiếm.

Chẳng qua hiện giờ Cửu Cung Tu Du Kiếm chỉ có thuộc tính Hỏa nên Bách Long Chi Nha cũng chỉ có Hỏa Long mà thôi. Tuy nhiên hôm nay Lâm Hiên đã là Tu tiên giả Phân Thần kỳ, Cửu Cung Tu Du Kiếm cũng huyền diệu hơn Minh Nguyệt Hoàn ngày xưa rất nhiều nên dù chỉ có một mình Hỏa Long thì uy lực chiêu này vẫn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần so với trước kia.

Cùng với tiếng quát nhẹ của Lâm Hiên, thanh âm Hỏa Long gào thét ngày càng phát ra đinh tai nhức óc. Trong miệng bọn chúng bỗng nhiên có những ngọn lửa đỏ vàng phụt lên, sau đó tất cả liền giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía địch nhân.

Thanh thế che trời ngập đất, một lời khó có thể nói hết!

Những người đứng ngoài xem trận chiến tạm thời không đề cập tới, Thiên Tuyệt Lão Quái đối mặt với công kích đáng sợ cũng kinh hãi không thôi. Song rất nhanh khóe miệng lão lại nở nụ cười gian xảo, bằng mấy con rồng đất này mà đã nghĩ có thể chống lại kiếm trận huyền diệu của ta sao...đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Lão quái vật cũng không có động tác gì, chỉ thấy lão hít sâu vào một hơi, trong miệng lại âm thầm thúc giục pháp quyết. Bỗng nhiên tốc độ của những vệt sáng kia bạo tăng gấp đôi.

Sau một khắc!

Những vệt sáng kia và Hỏa Long ầm ầm đâm vào nhau.

Uy lực vụ nổ hết sức mạnh mẽ, toàn bộ không gian đều đang vặn vẹo biến dạng. Linh quang trên bầu trời chói mắt, hơn phân nửa bầu trời đều bị một đám mây màu đỏ vàng che phủ. Linh khí kinh người từ bên trong tuôn ra, không gian phụ cận giống như một tấm giẻ rách dễ dàng bị hai lực lượng cường đại dị thường liên tiếp xé rách. Nhưng rất nhanh đã phân ra thắng bại rồi.

Tuy uy lực Bách Long Chi Nha của Lâm Hiên không nhỏ, có thể sánh cùng kiếm trận của đối phương, nhưng vẫn thua kém hơn một chút.

Chỉ trong mấy nhịp thở mà ánh sáng màu đỏ bên trong đám mây linh khí đã bị màu vàng lấn át. Tuy Hỏa Long không ngừng phun lửa nhưng dễ dàng thấy được bọn chúng không chống đỡ nổi nữa rồi. "Tiểu gia hỏa, hiện tại ngươi mới hối hận ư? Ai bảo ngươi ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình như vậy? Châu chấu mà đòi đá xe sao?" Lão quái vật nhe răng cười, trong lời nói tràn đầy vẻ khinh thường. "Châu chấu đá xe?" Trên mặt Lâm Hiên không bối rối chút nào chứ đừng nói chi là sợ hãi: "Các hạ đang nói chính mình sao?" "Đã là ‘cá nằm trên thớt’ còn mạnh miệng nói cứng, ngươi thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?" Thiên Tuyệt Lão Quái không để ý tới câu trả lời mỉa mai của Lâm Hiên. Thực lực tiểu tử này không tệ, nhưng lại không biết tiến lùi. Thua là thua, ngoài miệng không phục cũng chẳng thay đổi được gì cả?

Nhưng Lâm Hiên thật sự chỉ là mạnh miệng thôi sao?

Đáp án đương nhiên là phủ định rồi. Từ khi bắt đầu hắn đã dự liệu được Bách Long Chi Nha không thể địch lại kiếm trận của đối phương, cho nên trong lúc thi triển chiêu này hắn đã chuẩn bị hậu thủ rồi.

Chỉ thấy Lâm Hiên giơ tay phải lên kết một đạo pháp ấn. Theo động tác của hắn, một quầng sáng màu vàng không chút nào dấu hiệu nào từ sau lưng Lâm Hiên nổ bắn ra.

Cực kỳ chói mắt, thoạt nhìn tôn quý hoa mỹ đến cực điểm!

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Quầng sáng màu vàng chói mắt càng ngày càng sáng hơn, sau đó một hư ảnh pháp tướng dần dần hiện rõ. Ban đầu còn có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh nó đã điên cuồng biến lớn.

So với mặt trời trên đỉnh đầu còn chói mắt hơn nhiều!

Một lát sau, hào quang thu liễm, nguyên hình pháp tướng hiện ra. Dung mạo của nó giống Lâm Hiên như đúc, phảng phất như bóng dáng của hắn vậy. Song nó lại có chín đầu mười tám cánh tay, một cỗ khí tức làm cho người sợ hãi tràn ngập không gian.

Tiểu La Thiên Pháp Tướng!

Sau đó Lâm Hiên lại lật tay lấy ra một bức tranh mang theo phong cách cổ xưa.

Sơn Nhạc Kim Ô Đồ!

Đây đúng là một kiện Linh Bảo khác Lâm Hiên lấy được ở Ma giới.

Cánh tay Pháp tướng cầm hai đầu bức tranh chậm rãi kéo ra. Một làn khói màu đỏ lửa phun ra, chín ngọn núi lập tức xuất hiện trong tầm mắt.

Bông nhiên từng tràng huyên náo truyền vào tai, vô số chim lửa lớn cỡ nắm tay từ trên chín ngọn núi phi ra.

Tam Túc Kim Ô.

Tuy số lượng không đến nỗi che khuất bầu trời, nhưng ít ra cũng phải có hơn mấy trăm con. Tiếng chim kêu to vang vọng khắp nơi, chỉ trong nháy mắt chúng đã hung dữ lao tới phía trước.

Kim Ô này chính là pháp lực nhờ uy năng của bảo vật mà biến ảo ra, vì vậy nên chúng đương nhiên không biết sợ hãi là gì. Chúng lập tức lao vào trong đám mây Linh khí kia, Bách Long Chi Nha được chúng trợ giúp đã không còn suy yếu nhanh như trước nữa. Tuy nhiên kiếm trận kia vẫn một mực chiếm được thượng phong.

Hai hàng lông mày Lâm Hiên nhíu chặt lại, hắn bèn hét lớn một tiếng, hai cánh tay Pháp tướng sau lưng nắm chặt hai đầu bức tranh cũng run lên một hồi. Cũng không thấy hắn có động tác gì mà chín ngọn núi đang lơ lửng trên đỉnh đầu đột nhiên lớn vọt lên.

Tòa nhỏ nhất vốn chỉ cao hơn trăm trượng, nhưng giờ khắc này chỉ trong giây lát nó đã lớn vọt lên gấp 10 lần, tức thì hóa thành một ngọn núi khổng lồ cao ngàn trượng. Những ngọn núi khác cũng không khác biệt lắm. Tiếp theo chúng tức thì lao tới đánh về phía đám mây Linh khí kia.

Oanh!

Toàn bộ không gian dường nhe cũng có chút run rẩy. Chỉ một ngọn núi đã có thanh thế khiến người ta khiếp hãi đến thế, huống chi lại có tới tận chín ngọn. Đám mây Linh khí bị đánh tới tấp bỗng nhiên cuồn cuộn xoay chuyển. Ánh sáng màu đỏ mạnh mẽ sáng lên, mà ánh sáng màu vàng lại bị ảm đạm đi rất nhiều.

Tình thế tựa như đã đảo ngược rồi.

Biến cố như thế khiến năm người đứng ngoài quan sát chỉ biết nghẹn họng líu lưỡi. Bốn vị Trưởng lão Tinh Nguyệt Thành cực kỳ kinh ngạc, mà Long thiếu niên bên cạnh lại vừa mừng vừa sợ.

Đáng tiếc hắn chỉ cao hứng trong mấy nhịp hơi thở thì dị biến lại nổi lên. "Hừ." Chỉ thấy hàng ngàn cánh tay nhỏ bé của các tiểu Thiên Tuyệt hoa lên. Từng đạo pháp quyết từ đầu ngón tay bắn ra rồi biến mất vào không trung.

Sau đó ánh sáng màu vàng trong đám mây Linh khí bỗng nhiên sáng rực lên, mà ánh sáng màu đỏ lại như phù dung sáng nở tối tàn, bắt đầu chậm rãi biến mất. "Lâm tiểu tử, ta thật không ngờ bí thuật và bảo vật ngươi lại nhiều đến như vậy. Nhưng thế thì đã sao? Uy lực kiếm trận của bản tôn vừa rồi mới chỉ phát ra ba thành mà thôi. Tiểu tử, ngươi còn không mau nhận thua đi! Ngươi có giãy dụa như thế nào đi nữa cũng vô dụng mà thôi." "Cái gì? Chỉ có ba thành thôi sao?" Tĩnh Không Đại sư kinh sợ hô lên? Lời này là thiệt hay giả đây. Ba thành uy lực này đã đủ diệt sát tất cả những tu sĩ ở đây rồi.

Thiên Tuyệt Lão Quái đúng là cao thủ Phân Thần đứng đầu bản giới, nhưng mà hắn thực sự có bản lĩnh lớn như vậy sao? Đối phương nói như vậy có phải đang phô trương thanh thế hay không chứ? "Huy huynh, ngươi thấy thế nào?" Đại hòa thượng quay đầu sang trái mở miệng. "Ta cũng không rõ." Tu sĩ mặc áo bào xám lắc đầu, nhãn lực của hắn mặc dù xuất chúng nhất trong mấy người ở đây, nhưng trận chiến trước mắt này không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán được. Dị biến đau nhau xuất hiện, vốn dĩ hắn cho là Lâm Hiên đã thua từ lâu nhưng tiểu tử kia lại hết lần này tới lần khác làm cho mọi người kinh ngạc. Mà Thiên Tuyệt Lão Quái cũng không hổ danh là cao thủ đứng đầu dưới Độ Kiếp kỳ, tuy lão chỉ sử dụng một vài bảo vật, nhưng chỉ với thân thể bất tử và kiếm trận trước mắt này là đã đủ để ngăn cản toàn bộ công kích của Lâm Hiên rồi.

Vì vậy nên hắn thật sự không muốn suy đoán vì rất có thể sẽ đoán sai. Về phần Thiên Tuyệt Lão Quái nói chỉ xuất ra ba thành uy lực của kiếm trận, rút cuộc là sự thật hay là chiến thuật tấn công tâm lý thì thật sự chỉ có trời biết, đất biết và lão ta biết mà thôi.

Nhưng bất kể như thế nào thì sự thật là Lâm Hiên phải rất vất vả mới có thể cứu vãn sự suy yếu của Bách Long Chi Nha, mà chỉ trong thời gian một cái nháy mắt đã tan thành mây khói, hắn lại một lần nữa rơi vào thế hạ phong rồi.

Tuy nhiên trên mặt Lâm Hiên lại không có vẻ nhụt chí, hay có thể nói là hoàn toàn thờ ơ với những lời nói uy hiếp của lão quái vật. Chỉ thấy hắn run nhẹ bàn tay, một thanh giáo cổ xưa lại bay vút ra khỏi ống tay áo.

Một cánh tay Pháp tướng sau lưng vươn ra nắm chặt lại. Âm thanh “vù vù” vang lên, sau đó nó liền vung mạnh thanh giáo chém xuống phía dưới.

Một quang nhận hình trăng lưỡi liềm cực lớn xuất hiện, mặt ngoài còn có phù văn cỡ nắm tay dâng lên. Không khí những nơi nó đi qua phảng phất biến thành tiểu hồ, từng vòng gợn sóng nhộn nhạo khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Tốc độ cực nhanh, chỉ thấy vầng sáng lóe lên một cái đã bay đến phía trước đám mây Linh khí, sau đó một đầu liền đâm sâu vào bên trong.

Song cho dù có làm như vậy thì ánh sáng màu đỏ vẫn ngày càng ảm đạm xuống.

Sắc mặt Lâm Hiên cực kỳ khó coi, nhưng hắn cũng không có ý định thối lui. Hắn không nói hai lời há miệng ra, một ngọn lửa năm màu lưu ly nhỏ cỡ trứng gà bay ra. Nó quay cuồng một hồi rồi biến thành những bánh xe bay thẳng đến đám mây Linh khí phía đối diện.

Tuy nhiên lần này Lâm Hiên thật sự đã gặp phải gốc rạ cứng rồi. Mặc dù có thêm Huyễn Linh Thiên Hỏa phụ trợ nhưng ánh sáng màu đỏ vẫn càng ngày càng yếu hơn.

Nhưng cả đám hóa thân của Thiên Tuyệt Lão Quái cũng tỏ ra rất nghiêm túc. Bí thuật và bảo vật của tiểu tử này thật quá nhiều. Có nhầm hay không chứ, thực lực của mình lúc còn ở Phân Thần sơ kỳ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp hắn.

Không được. Nhất định phải giết chết tiểu tử này ở đây. Phải bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước, nếu không mai kia tiểu tử này mà tiếp tục tấn cấp thì mình tuyệt đối không địch lại được.

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GeniusFallen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 733

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.