Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nuông chiều cho hư

Phiên bản Dịch · 2302 chữ

Bụi mù lúc này đã tiêu tan, khuôn mặt thanh giáp cổ ma liền xuất hiện trong tầm mắt, trên trán hắn xuất hiện một điểm đỏ, máu tươi không ngừng chảy ra từ chỗ đó. Song nhìn có vẻ ghê chứ thực ra thương thế của hắn không quá nặng.

Nói cách khác, bí thuật mặc linh toản mà Lâm Hiên khổ tu chỉ phá được một lớp da người ta.

Nhìn thấy một màn đó, sắc mặt Lâm Hiên lập tức tối sầm, phiền muộn vô cùng, thần thông mình thế nào tất nhiên chính bản thân là người hiểu rõ nhất, đối phương ngay cả pháp bảo phòng ngự cũng không dùng tới, vậy mà… Tuy rằng Thanh giáp cổ ma tu luyện công pháp luyện thể, nhưng trước đó hắn đâu có đáng sợ như vậy. Chẳng lẽ cảnh giới đã tăng đến phân thần hậu kỳ rồi sao.

Lâm Hiên tỏa thần thức ra tra xét đối phương nhưng vừa tiếp xúc với lớp da liền bị bắn ngược trở về, nên căn bản là không tìm được manh mối nào.

Đáng giận!

Chỉ thấy Thanh giáp cổ ma chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy dữ tợn.

Đây là bí thuật hắn vô tình đoạt được, danh tự của nó rất kỳ lạ, gọi là "Nuông chiều cho hư." Danh như ý nghĩa, nó giúp người tu luyện tạm thời đề thăng thực lực lên rất nhiều trong một thời gian ngắn. Biên độ tăng trưởng pháp lực cực lớn, vượt xa những công pháp hay đan dược kích phát tiềm năng bình thường. Nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ chút nào, rất ít người có thể thừa nhận được sự phản phệ đó.

Để tu luyện thuật này trước tiên cần phải có cảnh giới Phân thần kỳ, hơn nữa bởi vì nó quá mức nghịch thiên nên khi hết thời gian sẽ khiến người thi thuật hạ xuống hai đại cảnh giới.

Thi thuật giả Phân Thần kỳ nếu dùng "nuông chiều cho hư" thì sau khi thời gian uy phong bát diện qua đi, cảnh giới sẽ tụt xuống Ly hợp kỳ.

Những tu sĩ do bị thương hoặc các nguyên do khác mà cảnh giới bị hạ là chuyện bình thường ở tu tiên giới, nhưng giảm nhiều như thế thật khiến người ta kinh hãi, nếu muốn khôi phục lại thực lực chỉ sợ còn khó hơn lúc đột phá lên cảnh giới hiện tại.

Cơ bản là hy vọng không lớn!

Trước kia Thiên Lam song ma cũng từng gặp qua nhiều cường địch, nhưng những lần đó đều không gian nan khốn khổ như bây giờ, bởi vậy hai người họ chưa từng dùng "Nuông chiều cho hư." Đối với tu tiên giả, cảnh giới rơi xuống hai cấp quả thực là sống không bằng chết. Nhưng hiện tại hắn đã bất chấp, ái thê vẫn lạc trước mắt mình, ngay cả tâm đi theo nàng thanh giáp cổ ma cũng có, chết còn không sợ, sợ gì cảnh giới sụt giảm chứ.

Cái giá phải trả có lớn đến đâu hắn cũng không để ý, chỉ cần diệt được địch nhân trước mắt thôi.

Oanh!

Ma khí cuồn cuộn tuôn ra, trong mắt Thanh giáp cổ ma lóe tinh quang, thanh âm khàn khàn vang lên "Tiểu tử, ngươi đã giết ái thê của ta, ta muốn đem ngươi rút hồn luyện phách, khiến ngươi phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này." "Thật ư?" Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng, nói thật là trong lòng hắn có chút bồn chồn, nhưng ít nhất về mặt khí thế không thể thua kém được, nếu không tình cảnh sau đó càng nguy hiểm hơn.

Lâm Hiên điểm một chỉ về phía trước, tiếng xuy xuy xé gió lập tức truyền ra, đám Thiết vũ phi hoàng đao lơ lửng bên cạnh chợt bộc phát lệ mang kích bắn tới đối phương.

Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương.

Lâm Hiên kinh nghiệm đấu pháp phong phú, tất nhiên hiểu rõ đạo lý này. Mặc dù đối phương đã đề thăng tu vi lên quá cao, nhưng tốc độ ra tay của Lâm Hiên không chậm đi chút nào.

Bình tâm mà xét thì Thiết Vũ phi hoàng đao không được tính là bảo vật cực phẩm gì, nhưng với quy mô cả ngàn thanh phi đao thì dù bất luận là ai cũng dám khinh thường.

Song quy tắc ấy lại bị phá vào lúc này, thanh giáp cổ ma chẳng thèm để ý đến những lưỡi dao sắc bén kia, hắn dùng phương thức cứng rắn để đỡ lấy toàn bộ phi đao đang bay tới.

Tiếng đinh đinh đang đang truyền khắp không gian, Thiết vũ phi hoàng đao chém lên người đối phương lại chỉ như giúp hắn gãi ngứa, ngay cả một vết xước cũng không có.

Chỉ giây lát sau, thanh giáp cổ ma đã nhào lại gần.

Lâm Hiên thất kinh nhưng lúc này muốn biến chiêu đã chậm, trên người cổ ma tỏa ra sát khí kinh khủng, hắn nâng tay đấm một quyền mãnh liệt về phía Lâm Hiên.

Quyền kình còn chưa đến mà một cỗ chấn động khác thường đã truyền tới, không gian bỗng nhiên bị xé rách, Lâm Hiên thấy thế sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Dù hắn đã đoán trước khi đối phương tức giận sẽ rất cường đại, nhưng thật không ngờ lại ngưu đến thế, chẳng lẽ thực sự là Phân thần hậu kỳ sao?

Có lầm hay không!

Song hiện tại Lâm Hiên đã không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, hắn hít sâu một hơi rồi cũng đấm ra một quyền nghênh đón đối phương.

Tuy ra tay vội vàng nhưng nhất kích này của Lâm Hiên đã là toàn lực, tiếng sấm nổ mạnh ầm vang, quyền kình kéo dài như một khỏa sao băng cắt ngang không gian, nó đi đến đâu nơi đó liền trở nên vặn vẹo sụp đổ.

Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, hai cỗ kình lực dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai hung hăng va đụng vào nhau.

Oanh!

Dường như không gian cũng phải rung động vì tiếng nổ này, so với lần đầu tiên giảo thủ, tình cảnh có vài phần tương tự nhưng kết quả lại hoàn toàn bất đồng.

Lần đó là hai người ngang nhau, nhưng giờ đây Lâm Hiên lại như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài.

Thanh âm bành bành bành liên tục vang lên, Lâm Hiên bị đẩy bay chừng hơn mười dặm thì va phải vài tòa núi, chỉ nghe thấy tiếng đá vụn không ngừng rơi xuống, còn trên mặt đất xuất hiện môt cái hố to tướng.

Song bóng dáng Lâm Hiên lại không thấy đâu… Hẳn là bị vô số đất đá chôn sâu xuống bên dưới.

Vèo!

Thân hình Thanh giáp cổ ma thoáng lay động, người liền xuất hiện bên cạnh miệng hố. Tốc độ nhanh đến nỗi khó thể dùng ngôn ngữ để miêu ta, không phải thuấn di nhưng còn nhanh hơn thuật ấy rất nhiều.

Vô cùng bưu hãn!

Hắn tỏa thần thức ra bốn phương tám hướng tìm kiếm.

Nhưng đúng lúc này dị biến đột khởi.

Một đạo quang trụ thô to, đường kính hơn trượng đột nhiên phóng thẳng lên trời, mặt ngoài còn có hỏa diễm cùng hồ quang điện quấn quanh, quang trụ bay lên cao rồi mở rộng ra bốn phía. Cột sáng kia càng lúc càng lớn, thoáng cái đã lấp đầy miệng hố.

Tiếp đến, từ bên dưới chợt truyền ra một cỗ lệ khí, Thanh long, Bạch hổ, Chu tước, Huyền vũ, hư ảnh tứ linh theo cột sáng hiển hiện ra… Thanh giáp cổ ma thấy thế nét mặt càng trở nên phẫn nộ, hắn từng gặp qua công kích này, thậm chí có thể nói là ấn tượng khắc sâu, vừa rồi nếu không phải mình bị chiêu này ngăn cản thì đã có thời gian để viện thủ cho ái thê, không phải trơ mắt nhìn nàng vẫn lạc như thế.

Giờ phú này quả thực là "Cừu nhân tương kiến, mắt đỏ trợn trừng." Hắn rống to một tiếng rồi lao tới hư ảnh tứ linh.

Rống!

Bạch Hổ lao tới đầu tiên, vừa mở ra chiếc miệng đỏ lòm liền bị thanh giáp cổ ma đấm một quyền vào trong.

Con mắt Bạch Hổ trợn trừng, ngay sau đó cả người bốc lên ma khí, thân hình dần nứt toác ra.

Bưu hãn là hai từ duy nhất để hình dung tình cảnh ấy. Song chưa hết, hoặc là nói nguy cơ vẫn chưa được giải trừ, Thanh Long nhào tới bên người cổ ma rồi tung ra một chiêu thần long bái vĩ, trong mồm lập lòe ánh sáng thanh sắc, vốn ban đầu chỉ là hư ảnh nhưng giờ đã thành thực thể hóa rồi.

Đương nhiên nó không phải thần thú chân chính, nhưng so với khi trước thì thần thông của Lâm Hiên đã tăng lên một bậc. Nhưng không đợi Thanh Long phát uy, cổ ma hét lớn một tiếng, hai cánh tay đột nhiên làm ra động tác xé toạc, thân hình Thanh Long không ngờ bị chấn thành hai nửa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Xong xuôi, hắn lại phi thẳng đến chỗ Huyền vũ, ánh mắt Huyền Vũ hiển hiện vẻ sợ hãi nhưng thân thể nó chẳng qua cũng là do bạch quang biến ảo thành thực thể.

Sau một khắc, cơ thể to lớn của Huyền vũ bị đánh thành một cái động lớn. Chiếc mai sau lưng không tạo được chút hiệu quả phòng ngự nào. Phải biết rằng trong tứ linh, thần thông của Huyền Vũ tạm thời không đề cập tới, lực phòng ngự thế nhưng lại là đệ nhất.

Sắc mặt Lâm Hiên cực kỳ khó coi, hiện tại hắn đã thoát khỏi chiếc hố kia, nhưng tay phải lại cong gập thành hình thù hết sức quái dị, một quyền vừa rồi đã chấn gãy tay hắn rồi.

Chuyện như vậy quả thực chưa từng xảy ra.

Cường độ thân thể của mình còn hơn xa Yêu tộc cùng giai, thậm chí có thể chọi cứng với pháp bảo công kích của đối thủ cùng cấp, nhưng không ngờ lại chịu không nổi một quyền kia, qua đó có thể thấy được uy lực ẩn chứa trong chiêu đó mãnh liệt mức nào.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hoảng sợ, nếu không phải hiện tại hắn đã là Phân Thần kì, chỉ sợ cái bị đoạn không chỉ có cánh tay kia, quyền kình đó sẽ truyền khắp thân thế khiến cốt cách kinh mạch, thậm chí cơ bắp toàn thân nát bấy.

Đến khi đó dù Nguyên anh không vẫn lạc thì cơ hội đào thoát cũng không lớn, kết quả như vậy tuyệt đối là sống không bằng chết.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lâm Hiên càng lúc càng trở nên âm trầm, tay trái hắn nắm chặt tay phải, răng rắc một tiếng đã chỉnh lại cho đúng, sau đó hắn lấy ra một tấm linh phù dán vào chỗ bị thương.

Đương nhiên đây cũng không phải khởi tử hồi sinh phù, theo truyền thuyết thì vật kia có thể cứu sống người chết, chị chứng đần độn, xương trắng sinh thịt… Nếu dùng nó ở đây thì thật quá phí, mà trên người Lâm Hiên cũng không thiếu mấy tấm linh phù trị thương khác.

Dân gian có nói "thương cân động cốt một trăm ngày", song đối với tu tiên giả thì những thương thế như vậy thật không coi vào đâu.

Tay phải Lâm Hiên không những có thể cử động mà thậm chí còn vô cùng linh hoạt, chỉ là lúc này không thể thừa nhận thêm đại lực trùng kích nữa mà thôi.

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng gào thét, con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, chỉ thấy Chu tước linh hoạt nhất trong tứ linh đã bị Thanh giáp cổ ma bắt lấy, tên kia dùng man lực xé nó thành hai mảnh.

Trái tim nhất thời băng giá. Lâm Hiên hiện tại đã bắt đầu cảm nhận thấy một trận hàn ý xuất hiện tại đáy lòng. Trong sát na kia, hắn thậm chí đã định dùng tới Tùy Cơ truyền tống phù để chạy trốn.

Song đó cũng chỉ là ý nghĩ, Lâm Hiên cũng không có làm như vậy.

Nếu mình vẫn còn là Động Huyền kỳ mà gặp phải loại quái vật này tất nhiên phải chạy, nhưng giờ đã tấn cấp thành công thì sao có thể để bị đuổi cho gà bay chó chạy như trước kia được.

Hơn nữa quả thực đối phương rất mạnh, nhưng vừa rồi rõ ràng không bưu hãn đến vậy, nói cách khác, hắn đã sử dụng bí thuật không biết tên nào đó.

Trong thời gian ngắn có thể khiến tu vi tăng vọt nhưng đó dù sao cũng không phải chính đồ, nhất định là có hạn chế thời gian, mình chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa … Đến khi bí thuật này hết thời gian thì tác dụng phụ cũng sẽ hiện ra, đối phương bây giờ càng cường đại, đến lúc đó gặp phản phệ càng lớn.

Nghĩ tới đây, Lâm Hiên lần nữa trấn định lại, hiện giờ chỉ cần kiên trì, tình thế thắng bại nhất định sẽ xoay chuyển.

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GeniusFallen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 948

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.