Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân Ẩn tông

Phiên bản Dịch · 4207 chữ

Vân đạm phong thanh, thái dương mọc rồi lại lặn. Bất tri bất giác Lâm Hiên nằm ở hạp cốc nọ đã hơn một tuần trăng.

Không hổ là một trong các giới diện cấp cao nhất Linh giới. Dãy đại sơn nơi đây kéo dài như vô tận, tài nguyên linh mạch vô cùng phong phú với phẩm chất cực tốt. Nếu ở Nhân giới, khẳng định sẽ khiến các thế lực đỉnh cấp điên cuồng tranh đoạt. Luận nồng độ thiên địa linh khí thì dù nơi tổng đà Thiên Nhai Hải Các còn kém xa hạp cốc hoang vu này.

Ở giới diện này kỳ ngộ và nguy hiểm song song tồn tại. Sự tình Chân linh thì không nói, chỉ là Viêm Lang tôn giả đủ để Lâm Hiên tỉnh ngủ. Một chút ngạo khí trong tâm cũng hoàn toàn tan biến, lần nữa xác định lại tiên đạo của bản thân còn rất dài rất xa.

Về phần tung tích của Thanh nhi, hắn đã bớt lo một phần do đã phân tích qua mục đích của Chân linh. Thân thể không thể động đậy, cũng may linh khí đầy đủ. Từng điểm từng điểm được hút vào cơ thể, chậm rãi khôi phục nguyên khí. "Ồ?" Đột nhiên chân mày Lâm Hiên khẽ động, đem thần thức thả ra thì phát hiện ở hơn trăm dặm phía trước, có mấy đạo độn quang đang phi hành qua bên này.

Rất nhanh hắn trở nên dở khóc dở cười. Khi trước thì gặp Chân linh mà lần này đối phương chỉ là ba gã thái điểu Linh Động kỳ. Lão thiên gia thật đang giỡn sao?

Bất kể sao thì Lâm Hiên trở nên yên tâm, tuy xương cốt vỡ vụn cùng kinh mạch tổn hại nhưng vài tiểu tu Linh Động kỳ còn chưa uy hiếp được hắn.

Lâm Hiên lẳng lặng nằm tại nguyên chỗ. Qua thời gian một bữa cơm, linh quang lóe lên thì đám nọ bay tới hạp cốc.

Oanh một tiếng! Khí lưu tỏa ra, đạo độn quang bên trái không khống chế nổi, trực tiếp đụng vào một vách đá.

Lâm Hiên khẽ lắc đầu rồi lộ nụ cười ấm áp, nhớ lại thuở ban đầu ở Phiêu Vân Cốc, hắn luyện tập Ngự Phong Thuật cũng từng ăn đau khổ không nhỏ như vậy.

Tiên đạo gian nan trắc trở, không chỉ đối mặt gió tanh mưa máu, tùy tiện luyện tập thành công một pháp thuật cũng không dễ dàng.

Lâm Hiên không thể ngẩng đầu nhưng với thần thức bao trùm cả sơn cốc, đã thấy rất rõ đó là một thiếu niên vận đào bào có dung mạo bình thường. "Tĩnh Hư sư đệ, Ngự Phong Thuật này ngươi đã luyện ba tuần trăng rồi mà vẫn vụng về vậy sao!" Chợt một tiếng cười nhẹ như chim hoàng oanh hót xẹt qua sơn cốc. Sau đó một đạo độn quang hồng sắc đáp xuống, là một thiếu nữ tầm mười bảy mười tám mày thanh mục tú, ánh mắt lại linh động vô cùng.

Thanh niên kia nghe thì gãi đầu nở nụ cười khổ. "Được rồi, Tô sư muội, Tĩnh Hư sư đệ chỉ luyện tập thời gian ngắn, tất nhiên không thể thuần thục, ngươi cũng đừng trêu trọc hắn nữa." Lại một thanh âm truyền tới, một đạo độn quang lục sắc đáp xuống bên cạnh, hào quang thu liễm lộ ra một hán tử thân hình cao lớn khôi ngô, ăn vận theo kiểu đệ tử tục gia của đạo gia, niên kỷ tầm hai lăm hai sáu, tu vị đến Linh Động kỳ đại viên mãn, cách Trúc Cơ chỉ còn một đường.

Ba người phục trang không giống nhau nhưng ống tay áo đều có thêu mấy đóa tường vân, hiển nhiên cùng một môn phái.

Nghe sư ca nói vậy thì thiếu nữ khẽ gật đầu, bọn họ ra ngoài lần này để tìm kiếm thiên tài địa bảo luyện chế Trúc Cơ Đan.

Kỳ thật Lâm Hiên sớm đã phát hiện có một số linh thảo sinh trưởng trong sơn cốc này. Với hắn thì chúng không đáng nhắc nhưng trong mắt tu sĩ cấp thấp thì trân quý vô cùng.

Ba người tu vị quá thấp, lúc này mới phát hiện trong sơn cốc có một thanh niên nằm bất động. "Ngươi làm sao vậy?" Thiếu nữ lộ phần giật mình, có vẻ hiếu kỳ. "Còn có thể sao nữa, nhìn xương cốt toàn thân hắn vỡ vụn, nhất định thời điểm tham gia thí luyện nhập môn Vân Ẩn Tông chúng ta, đã bị cương phong nơi hàn nhai thổi rớt xuống. Còn sống sót cũng coi như phúc lớn mạng lớn. Vị đạo hữu này, Thường mỗ nói có sai chăng!" Ánh mắt hán tử khôi ngô đảo qua trên người Lâm Hiên rồi mở miệng. "A..." Lâm Hiên chẳng biết nói gì, đành giả vờ gật đầu. "Ngươi còn sống thì tính đã qua thí luyện, trở thành đệ tử Vân Ẩn Tông. Chúng ta đã thấy ngươi ở chỗ này thì không thể bỏ mặc, sẽ mang ngươi trở lại tổng đà"


Trên bầu trời có một đạo kinh hồng xẹt qua, nhìn lớn hơn độn quang bình thường của tu sĩ rất nhiều.

Đó là một thanh tiên kiếm dài hơn một trượng, bề rộng cỡ vài tấc. Lâm Hiên nằm ở phía trên cùng ba tu tiên giả đứng thẳng, tuy có chen chúc nhưng vẫn mang được bốn người bay đi.

Lâm Hiên cũng có phần cảm kích đối với ba kẻ thái điểu này, qua tìm hiểu thì đã rõ bản thân đang ở địa phương nào.

Bang Long Giới rộng lớn vô cùng, chia làm chín chín tám mươi mốt quận phủ. Diện tích từng quận cũng bao la, tương đương với cả toàn Đông Hải.

Lâm Hiên nghe đến đây thì thầm líu lưỡi: "Muốn đi qua tất cả quận phủ, chẳng phải rất khó khăn sao?" "Đúng thế, nhưng có quan hệ gì, chúng ta chỉ là tiểu tu, đừng nói ra khỏi một quận, coi như muốn rời Sở quốc cũng phải là lão tổ Nguyên Anh kỳ" Thanh niên đạo sĩ tùy tiện nói. Thông qua lời hắn, từng quận phủ lại được chia làm hàng trăm hàng ngàn quốc gia phàm nhân khác nhau.

Hiện tại bọn họ đang ở Sở quốc thuộc Thiên Sương Quận. Sở quốc có gần trăm trăm triệu phàm nhân, cũng thuộc quốc gia trung đẳng trong quận.

Tuy vậy vị thế Vân Ẩn Tông lại không phải nhỏ. Không chỉ là số một tại Sở quốc, còn là đỉnh cấp tông môn xếp trong năm vị trí đầu tại Thiên Sương Quận. "Đạo hữu tham gia thí luyện gia nhập Vân Ẩn Tông chúng ta, sao không hiểu những điều này?" Hán tử khôi ngô nhướng mày, so sánh với thanh niên đạo sĩ thì tâm tư của hắn rõ ràng linh hoạt hơn nhiều. "Ha ha, để đạo hữu chê cười. Lâm mỗ vốn chỉ là hạng mãng phu ở vùng núi sâu, bởi cơ duyên xảo hợp đi lên tu tiên đạo, nhưng do bản thân tự xoay xở, không ai giới thiệu cho nên..." Lâm Hiên đỏ mặt. "Thì ra là thế." Tán tu ở xa xôi. Những phương diện khác không nói, chỉ là kiến thức bình thường đã kém xa đệ tử danh môn đại phái. "Đạo hữu đã đến cảnh giới gì rồi?" Qua một lát thì hồng y nữ tử tò mò mở miệng, bởi kinh mạch toàn thân Lâm Hiên đã đứt nên không rõ cảnh giới cụ thể. "Linh Động kỳ tầng bốn" Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ thẹn thùng: "Ta bất ngờ thu được một bản công pháp tu tiên, bản thân tự tìm hiểu nên tiến triển không nhanh.." "Còn tiến triển không nhanh? Tầng bốn cũng không kém Tĩnh Hư sư đệ, đạo hữu có thể tu luyện tới mức này, thật đáng quý a!" Thiếu nữ lại cười khanh khách còn thanh niên đạo sĩ lộ vẻ xấu hổ. Một đệ tử danh môn đại phái, mỗi tuần trăng được cấp một lượng tinh thạch đan dược nhất định, còn có sư trưởng giảng bài, lại trao đổi tu luyện tâm đắc cùng đồng môn sư huynh đệ, trong khi tán tu phải tự mình xoay xở, hai bên hoàn toàn không thể so sánh nổi. "Ha ha, đạo hữu thông qua được hàn nhai cương phong thí luyện, coi như là gia nhập Vân Ẩn Tông chúng ta. Với tư chất của ngươi về sau thành tựa sẽ không nhỏ. Bổn môn là đỉnh cấp tông môn trong toàn bộ Thiên Sương Quận " "A, Vân Ẩn Tông phi thường cường đại sao..." Thần sắc Lâm Hiên khẽ động. "Đúng thế, bổn môn có ba bốn mươi vạn tu tiên giả. Hơn nữa còn có hai vị lão tổ Phân Thần kỳ." Lão quái Phân Thần kỳ?

Lâm Hiên nghe thì trong tâm nhảy dựng, thầm nuốt một ngụm nước miếng. Cũng may theo lời thiếu nữ thì hai lão quái Phân Thần kỳ quanh năm đều bế quan tu luyện, trừ phi có đại sự liên quan đến vinh nhục hưng suy bổn môn, bằng không sẽ không bao giờ xuất quan.

Ít nhất một trăm năm gần đây, ngay cả môn chủ còn chưa gặp mặt lão tổ tông.

Lâm Hiên nghe thì yên tâm. Chỉ cần không gặp hai lão quái vật nọ, còn sợ có kẻ phát hiện hắn ẩn nấp sao? Chỉ cần thương thế tốt lên, hắn sẽ không sợ hãi tu tiên giả Động Huyền Kỳ. "Hừ, nếu không phải hai lão tổ tông bế quan tu hành, Kim Đan Phong nhất mạch chúng ta sao lại chịu đủ khi dễ như vậy" Ngữ khí của thiếu nữ chợt lộ vẻ bất bình. Thì ra Vân Ẩn Tông chú trọng trăm sông đổ về một biển, tạp học rất nhiều.

Ngoài những chi mạch nhỏ yếu không có bao nhiêu thành tựu thì có phái này có tới năm đại chi mạch. Theo thứ tự là Kim Đan Phong, Thần Khí Phong, Pháp Trận Phong, Linh Thú Phong cùng Thiên Kiếm Phong.

Ngũ phong trên có những truyền thừa riêng biệt.

Kim Đan Phong, ý nghĩa như danh, luyện đan thuật vô cùng huyền diệu.

Thần Khí Phong am hiểu luyện Khí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.vn Pháp Trận Phong nghiên cứu sâu xa đối với trận pháp nhất đạo.

Về phần Linh Thú Phong đương nhiên am hiểu ngự thú chi thuật.

Trong Ngũ phong thì chỉ có Thiên Kiếm Phong là không có tạp học. Bọn họ được truyền thừa nhất mạch của thượng cổ kiếm tu, công kích cương mãnh vô cùng. Bàn về sức chiến đấu thì tu sĩ chi mạch này luôn dẫn đầu.

Mà ba tiểu tu sĩ trước mắt đều là đệ tử Kim Đan Phong. Bình thường ngũ phong chi chủ đều là tu tiên giả Động Huyền hậu kỳ. Ngoài ra mỗi phong đều có tới hơn mười tồn tại Động Huyền.

Chỉ là hiện tại tứ phong khác đang phồn thịnh mà Kim Đan Phong ở lúc giao thời, không có tu tiên giả Động Huyền Kỳ. Ngay cả Đại phong chủ cũng chỉ là Ly Hợp hậu kỳ.

Lâm Hiên nghe đến đây không khỏi kinh ngạc. Thủy triều lên xuống, một môn phái có thời khắc chuyển giao thế hệ là rất bình thường. Có điều có sai biệt lớn như vậy thật khiến người khó hiểu. "Chúng ta tu vị quá thấp, cũng không hiểu tại sao Kim Đan Phong lại rơi vào tình cảnh thế này" Trên mặt thiếu nữ lộ vẻ ảm đạm.

Không có tu tiên giả Động Huyền Kỳ, tình thế của Kim Đan Phong không mấy khả quan.

Bởi hạn chế của môn quy, mỗi chi mạch đều tự phụ trách hưng suy, các chi mạch khác không được can thiệp vào. Điều này tuy tránh khỏi tứ phong còn lại nhúng tay nhưng không có Động Huyền lão tổ, Kim Đan Phong giống như một đứa cô nhi, địa vị tại Vân Ẩn Tông rớt xuống ngàn trượng. Những chuyện tốt đều không tới phiên bọn bọn họ, đám đệ tử cũng thường xuyên bị những chi mạch khác khi dễ chế nhạo.

Chỉ có nhẫn nại, những năm gần đây ba người chịu không ít áp lực, lúc này triệt để nói thật kỹ càng. "Thì ra là thế. Mấy vị đạo hữu cũng không cần buồn chán tức giận. Ba mươi năm sông chảy về đông, ba mươi năm sông về tây. Ta tin tưởng một ngày kia Kim Đan Phong sẽ lần nữa hưng khởi" Lâm Hiên thuận miệng an ủi vài câu nhưng đáy mắt chợt lóe tinh quang. Hắn quyết định sẽ tạm thời tu hành tại Vân Ẩn Tông này.

Kế tiếp Lâm Hiên tiếp tục hỏi thăm một số điều mà bản thân cảm thấy hứng thú. Ba tiểu tu này tuy không ngốc nhưng so với lão hồ ly như hắn thì còn kém xa.

Thanh niên kia có pháp danh Tĩnh Hư, từ nhỏ đã xuất gia. Tu vị yếu nhất trong ba người.

Thiếu nữ hay cười kia năm nay mười bảy, họ Tô tên một chữ Như. Năm mười hai tuổi đã bái nhập Vân Ẩn Tông, Linh Động kỳ tầng năm.

Về phần hán tử tên là Thường Hổ, từ nhỏ lớn lên ngay tại Vân Ẩn Tông. Năm nay hai mươi bốn tuổi.

Lâm Hiên nghe đến đây thì nhíu mày. Thời gian ba người tu tiên cũng không quá ngắn. Tốc độ này không nhanh trong khi hắn xem xét thì linh căn ba người không quá kém. Trong này có duyên cớ gì?

Hai canh giờ rất nhanh trôi qua, một vùng núi xanh trải dài thấp thoáng ánh vào tầm mắt. Lâm Hiên được ba người mang xuyên qua một vùng sương mù Chướng Nhãn Thuật, tiến vào sâu trong dãy núi.

Chỉ thấy trước mắt sáng tỏ như tới một thế giới khác, linh khí hương thơm xông vào mũi, nồng đậm hơn ban nãy tới mấy chục lần.

Ở Đông Hải còn chưa từng thấy địa phương có linh mạch ưu dị tới trình độ này. Trên mặt Lâm Hiên không khỏi lộ vẻ say mê. Xem ra nếu không bị quấy rầy, tu luyện ở đây là lựa chọn rất tốt. Kinh qua không biết bao mưa gió, hắn đã chán ghét sự tranh chấp, muốn tìm một chỗ ẩn thân. "Lâm đạo hữu, chúng ta sẽ mang ngươi đi Thăng Tiên Đài, ngươi đã có tư cách trở thành đệ tử bổn môn, có điều không biết lát nữa sẽ được chọn vào chi mạch nào" Thường Hổ chợt lên tiếng. "Không cần, Lâm mỗ cảm thấy rất hợp ý cùng mấy vị đạo hữu. Chi bằng để ta gia nhập làm môn hạ Kim Đan Phong" Lâm Hiên vội vàng mở miệng. "Gia nhập Kim Đan Phong? Lâm đạo hữu, ngươi có thể nghĩ kỹ lại. Ta đã nói qua tình hình của bổn mạch, tiền đồ sẽ không bằng bốn chi mạch khác." Trên mặt Tô Như hiện tia bất ngờ. Những tu sĩ mới nhập môn đều tránh bổn phong như rắn rết. "Ha ha, Lâm mỗ chỉ là một tiểu tán tu mà thôi. Có tư cách gì mà chọn lựa. Huống chi mấy vị có đại ân cứu mệnh ta, Lâm mỗ muốn cùng mấy vị trở thành sư huynh đệ cùng chi mạch" Lâm Hiên tỏ vẻ thành khẩn lên tiếng.

Hắn đã biểu lộ tâm ý không cần đến Thăng Tiên Đài. Thường Hổ chuyển độn quang sang bên trái, rất nhanh một ngọn núi hùng vĩ cao vạn trượng ánh vào mi mắt. Dáng núi như cắm thẳng vào trong trời mây. Linh khí tại đây càng trở nên nồng đậm.

Phi kiếm ngừng tại chân núi, nơi này có những khối kiến trúc liên hoàn dùng xanh dựng thành, không hoa lệ nhưng cực kỳ vững chắc. "Lâm sư đệ, đây chính là chỗ cư ngụ của Linh Động kỳ đệ tử Kim Đan Phong chúng ta, một khi Trúc Cơ thành công thì có thể tự mở động phủ. Linh Động kỳ không cần bái sư. Thời gian đầu hoặc giữa tuần trăng sẽ có sư thúc bá bổn phong xuống giảng bài. Về sau Trúc Cơ thành công thì giao do lão tổ Kim Đan khảo hạch. Nếu có lão tổ nhìn trúng thì sẽ nhận làm môn hạ." Thường Hổ vốn biết tán tu không hiểu quy củ nên căn dặn khá kỹ càng.

Lâm Hiên đương nhiên vâng dạ, thoáng chốc lại nhớ tới Phiêu Vân Cốc. Đương nhiên hắn đang ở Linh giới. Luận thực lực thì Phiêu Vân Cốc không thể so sánh nổi với nơi đây.

Lâm Hiên tạm thời ở lại Vẩn Ẩn Tông. Tu tiên không màng tuế nguyệt, ba mươi năm thoáng qua đi. "Lâm sư huynh." Thanh âm dễ nghe truyền ra, Lâm Hiên đang ngồi đả tọa chợt ngẩng đầu. Ánh mắt đảo qua đạo Truyền Âm Phù thì lộ vẻ cười khổ. Nha đầu kia lại chạy đến nơi đây.

Vỗ áo đứng dậy, hắn đi ra ngoài động phủ.

Lúc này tu vị của Lâm Hiên tiến triển rất chậm nhưng thương thế đã khỏi hẳn. Khoảng thời gian không thể động đậy, cũng may có ba người Thường Hổ, Tĩnh Hư cùng Tô Như thường xuyên chiếu cố.

Hiện tại hắn đã là một đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ. Ngắn ngủn ba mươi năm mà tiến triển như vậy cũng khiến người chú ý. Một số tu sĩ Ngưng Đan kỳ đến xem xét qua, chẳng qua bọn họ mà phát hiện được trên người Lâm Hiên có vấn đề thì mới là tài.

Ẩn mình là nguyên tắc của Lâm Hiên, bất quá trong hoàn cảnh lạ lẫm, biểu hiện ra một chút thiên phú sẽ thích hợp hơn, có thể giảm được phiền toái. Tu tiên giới ngươi lừa ta gạt, đồng môn đấu đá. Nếu biểu hiện quá yếu sẽ bị người khi dễ. "Tô sư muội." Chờ bên ngoài chính là hồng y thiếu nữ xinh xắn nọ, ba mươi năm qua đi nhưng dung mạo của nàng vẫn như năm xưa, đó là do tu luyện công pháp có hiệu quả trú nhan.

Hiện tại nàng đã là tu tiên giả Trúc Cơ trung kỳ. Thường Hổ, Tĩnh Hư cũng đều Trúc Cơ thành công. Có sự trợ giúp của Lâm Hiên, ba người mới có thể luyện chế thành công đan dược Trúc Cơ. "Tô sư muội, có chuyện gì sao?" "Không có chuyện thì không thể tới thăm huynh một chút sao." Trên mặt thiếu nữ hiện vẻ không hài lòng, sau đó lại cười tươi như hoa: "Sư ca, chuyện người nhờ ta hỏi Phế Đan Phòng đã có manh mối." A? Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hứng thú. Ba mươi năm ẩn ấp, hắn đã khá rành mạch về Vân Ẩn Tông.

Tông môn này xác thực cường đại vô cùng. Kim Đan Phong hiện suy sụp nhưng thuật luyện đan không bị ảnh hưởng nhiều, vẫn phụ trách cung ứng toàn bộ đan dược cho bổn phái.

Đương nhiên luyện đan không hề dễ dàng. Đan dược trân quý càng khó ra lò, những loại gia tăng pháp lực cho cảnh giới Ly Hợp thì xác suất thành công mười chưa đủ một. Động Huyền Kỳ càng khó khăn hơn, một lượng lớn thiên tài địa bảo cứ như vậy lãng phí.

Phế đan là vật vô dụng nhưng không ai nỡ vứt bỏ. Tình huống này tương tự cùng Phiêu Vân Cốc, chỉ là về chủng loại phế đan thì hoàn toàn không thể so sánh nổi. "Sư ca, quản sự Phế Đan Phòng là một vị trí tầm thường, bên trong môn phái còn có nhiều lựa chọn tốt hơn, làm gì phải đến đó?" Tô Như có điểm khó hiểu hỏi. "Vi huynh có mục đích, yên tâm, ta sẽ không sao" Thiếu nữ khẽ gật đầu. Ba mươi năm nay, nàng đã tâm phục khẩu phục với thành tựu của Lâm Hiên, cũng không khuyên bảo quá nhiều. "Nếu như thế, sư huynh đi theo ta. Hết thảy ở Phế Đan Phòng, tiểu muội đã chuẩn bị ổn thỏa." Lâm Hiên gật đầu, hai người cùng thi triển thần thông bay lên đỉnh Kim Đan Phong.

Trên đường gặp vài đệ tử, vốn thuận lợi nhưng khi sắp tiếp cận địa điểm thì phía trước nổi lên một đạo kinh hồng.

Lâm Hiên đưa mắt nhìn lại, thì ra là một cẩm y công tử đai ngọc. "Là Thiên Kiếm Phong La Vân Kiệt" Trên mặt Tô Như hiện tia chán ghét nhưng đành dừng độn quang. "Bái kiến sư thúc." "La Vân Kiệt?" Lâm Hiên khoanh tay mà đứng.

Nghe nói đây là thiên tài trong lớp trẻ của Vân Ẩn Tông, năm mươi năm đã kết thành Kim Đan. Nghe thì tốc độ tu luyện có điểm kinh thế hãi tục, chẳng qua linh mạch tài nguyên nơi này đều phong phú vượt xa Nhân giới, huống chi hắn còn là hậu duệ trực hệ của Phó Phong chủ Thiên Kiếm Phong.

Có một lão quái Động Huyền Kỳ trợ giúp, năm mươi năm tiến giai Ngưng Đan cũng là bình thường. Chẳng qua kẻ này lại ỷ thế mà ngang ngược càn rỡ. Các tu sĩ cấp thấp bị khi phụ cũng không dám trả thù, đành nắm mắt làm ngơ.

Đáng tiếc lần này đôi hắn không đủ sáng, đi trêu chọc nhân vật không nên động vào.

La Vân Kiệt vốn háo sắc, mấy tuần trăng trước ngẫu nhiên thấy Tô Như rồi thường đến dây dưa. Hắn đã có song tu đạo lữ nhưng vẫn muốn nạp nàng làm thị thiếp.

Tô Như đương nhiên không muốn nhưng thoát khỏi hắn cũng không dễ. Lâm Hiên từng nghe tiểu nha đầu phàn nàn về phiền não này. Không ngờ hiện đối phương tìm tới cửa, khóe miệng hắn lộ tia cười lạnh. "Ha ha, thì ra là Tô sư điệt, hai ngày không thấy, bộ dáng nàng hấp dẫn thêm rất nhiều" La Vân Kiệt miệng lưỡi trơn tru, nhìn về phía Tô Như thì chảy nước miếng: "Thế nào, sư điệt đã cân nhắc đề nghị của ta chưa. Nàng sẽ được người ngưỡng mộ, hành sự cũng không cần xem sắc mặt người ta" Thanh âm tràn đầy dụ hoặc, gia hỏa này cũng hiểu thời gian này đệ tử Kim Đan Phong khốn khó thế nào. "Đa tạ hảo ý của sư thúc, chẳng qua ta vốn không có hứng thú làm thiếp cho người" Tô Như lạnh lùng nói. "Ngươi..." La Vân Kiệt giận dữ, hắn luôn coi bản thân như vầng tinh tú trên trời cao, lần này bị mất mặt bởi một tiểu nha đầu thì sao mà nhịn cho nổi, Lâm Hiên ở một bên thầm hít vào một hơi. Tiểu nha đầu này thật không biết tình thế. Việc đã đến nước này, nếu không can thiệp thì chắc chắn nàng sẽ nếm đau khổ.

Mắt thấy La Vân Kiệt muốn nổi giận, Lâm Hiên liền mở miệng trước: "Sư muội, Vạn sư tổ điểm danh muốn gặp hai ta, nói có chuyện quan trọng phân phó, nếu chậm trễ ở chỗ này mà để sư tổ trách tội xuống, chúng ta vô pháp gánh nổi đó" Vạn sư tổ trong miệng Lâm Hiên chính là Đại Phong chủ Kim Đan Phong, Ly Hợp hậu kỳ, La Vân Kiệt tuy là thiếu gia trác táng nhưng cũng là không dám đắc tội. Hắn oán hận nhìn hai người rồi cắn răng quay đi.

Lâm Hiên khẽ kéo ống tay áo Tô Như: "Sư muội, chúng ta đi." Nhìn vẻ mặt đối phương đầy oán hận, ngón tay phải trong tay áo Lâm Hiên khẽ vẫy. Theo động tác thì một đám kình khí không chút dấu hiệu chui vào thân thể La Vân Kiệt.

Đối với hạng dựa hơi quen tác oai tác quái này, Lâm Hiên vốn không chút mềm lòng. Bình thường đối phương sẽ không sao, nhưng chỉ cần hắn vận khí đả tọa thì xác định sẽ tẩu hỏa nhập ma. "Sư ca, huynh vừa gạt họ La, sớm muộn hắn sẽ phát giác. Đến lúc đó sẽ gây phiền toái lớn cho huynh" Tô Như có điểm bất an nói. "Yên tâm, sư muội không cần lo lắng chuyện này" Lâm Hiên mỉm cười bình thản lên tiếng, chẳng qua Tô Như cho rằng lời này chỉ để an ủi nàng.

Rất nhanh hai người liền tới khu lưu trữ phế đan.

Quyển 7: Chu du tam giới

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GeniusFallen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 1111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.