Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 543: Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết

Phiên bản Dịch · 2545 chữ

Cảm thụ được lượng hỏa linh lực dồi dào ẩn chứa bên trong, trong mắt Lâm Hiên hiện tia nóng bỏng.

Niên kỉ của vật này ít nhất phải chừng hai mươi ba mươi vạn năm.

Lâm Hiên duỗi tay nhẹ nhàng vuốt bề mặt của nó, một luồng nhiệt ấm áp xuyên thấu qua các kinh mạch truyền thẳng đến đan điền.

Trong mắt Lâm Hiên chớp động dị quang, vui sướng xen lẫn vài phần kinh ngạc.

Phẩm cấp Vạn Niên Hỏa San Hô này còn tốt hơn rất nhiều so với dự đoán. Cho dù dùng để luyện chế Thông Thiên Linh Bảo cũng dư sức.

Theo niên đại mà nói, linh trí của nó không thể nào thấp như Tiểu Cẩu được.

Ý niệm trong đầu Lâm Hiên chợt động. Chỉ có một khả năng, Hỏa San Hô trước mắt không phải bình thường mà là loại có phẩm chất cực cao. Vạn vật đều có quy tắc, vật có phẩm chất càng cao thì càng khó thông linh.

Khóe miệng mang theo nụ cười, Lâm Hiên bắt đầu cẩn thận nghiên cứu. "Uông uông" Bạch quang chợt lóe, Tiểu Cẩu kia lại hiện ra. Nó trừng hai con mắt to với vẻ mặt đầy khát vọng nhìn Lâm Hiên. Còn có cả nước miếng từ trong mép nhễu xuống.

Mục đích của nó đã rất rõ ràng. Lâm Hiên liền lật tay, một tinh thể màu đỏ thẫm chừng hạt táo hiện ra. "Uông" Tiểu Cẩu mừng rỡ khẽ vẫy đuôi, chân sau dùng sức đạp mạnh một cái nhảy lên thật cao, lộn một vòng trên không sau đó ngậm tinh thạch vào miệng, không hề nhai đã nuốt vào bụng rồi híp mắt cùng vẻ mặt đầy hưởng thụ.

Thậm chí cả bộ lông trắng như tuyết cũng trở nên hồng hồng, trông chẳng khác gì nhân loại khi say rượu cả.

Thân hình nghiêng nghiêng ngã ngã, ngay cả đứng cũng không vững.

Lâm Hiên lắc đầu, khom lưng bế Tiểu Cẩu lên. Bạch quang chợt lóe, nó đã dung nhập vào trong Vạn Niên Hỏa San Hô. Hắn lấy ra một hộp ngọc đem nó để vào. Trên mặt còn dán thêm hai tờ phù triện cấm chế.

Cả người nổi thanh quang, thân hình hắn đã hiện ngay phía trên pháp trận sau đó biến mất.

Lơ lửng giữa tầng nước biển, hắn khép mắt đem thần thức thả ra cẩn thận tìm tòi trong cung điện của Mặc Nguyệt tộc lần nữa.

Không phát hiện thêm gì khác lạ bất quá Lâm Hiên không hề thất vọng.

Thu hoạch chuyến này đã rất phong phú, mục tiêu chỉ là Vạn Niên Hỏa San Hô nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện ra di tích của Mặc Nguyệt tộc.

Chiếc nhẫn, Băng tủy cùng hàn khí vạn năm.

Bất quá hắn chưa rời đi mà vỗ vào bên hông, một túi trữ vật liền hiện ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. "Đi!" Lâm Hiên khẽ điểm tay về phía trước, từ trong túi phóng ra một đạo thanh hà cuốn về phía pho tượng, đem nó thu nhỏ lại rồi hút vào trong túi trữ vật.


Mặt trời chiếu từng tia nắng ấm áp xuyên qua nước biển trong vắt, cả mặt biển gió êm sóng lặng.

Tại một đảo nhỏ cách đảo san hô kia khoảng mấy vạn dặm. Tuy diện tích không lớn nhưng cũng có một phường thị khá phồn vinh.

Lâm Hiên đáp xuống nơi đây. Hắn muốn tìm một tấm hải đồ nơi Hỗn Loạn Hải Vực này.

Hắn tới phường thị trên đảo bổ sung một số vật phẩm. Sau đó lại đến tửu lâu mướn một căn phòng riêng, kêu một chút rượu ngon thức ăn ngon, vừa thưởng thức vừa xem qua giới thiệu trong điển tịch.

Nội dung cũng tương tự như lúc sưu hồn Xà Yêu, bất quá càng thêm cặn kẽ thôi.

Tổng đàn của Cửu Tiên Cung tọa lạc trên một tòa cự đảo rất rộng. Chính là một khối đại lục nhỏ có diện tích vượt xa U Châu.

Mà quanh cự đảo này cũng có gần trăm hòn đảo lớn nhỏ. Những quần đảo này thuộc thế lực của Cửu Tiên Cung hoặc là do tông môn gia tộc khác chiếm giữ.

Tu sĩ ngoại lai đông đảo. Hỗn Loạn Hải Vực có thể nói là long xà hỗn tạp.

Ở chỗ này, chỉ cần có thực lực liền có thể tiêu dao tự tại. Đặc biệt bên trong phường thị của Cửu Tiên thành đều có tài liệu của tam tộc, còn có những bảo vật trân quý được lấy ra từ di tích.

Đáng chú ý là lối vào di tích chi hải thượng cổ đã bị một vị đại năng tồn tại nào đó phong ấn.

Bất quá trong Cửu Tiên Cung có gần trăm tòa Truyền Tống trận. Tu sĩ tứ phương chỉ cần giao ra tinh thạch thì có thể thông qua truyền tống tiến vào di tích chi hải.

Nơi đấy nguy hiểm đầy rẫy nhưng bảo vật cũng không hề ít chút nào.

Những năm gần đây, thường xuyên nghe lời đồn về những người phất nhanh chỉ sau một đêm, thậm chí còn có kẻ đột phá được bình cảnh nữa.

Các Truyền Tống trận hàng năm mang đến cho Cửu Tiên Cung một lượng tài phú khổng lồ. Tu sĩ đến Cửu Tiên thành hơn phân nửa chỉ để sử dụng mấy cái truyền tống trận này.

Long xà hỗn tạp, chỉ cần có thực lực thì có thể tìm được thứ mình muốn. Tu tiên ngoài cố gắng còn cần cơ duyên. Hiện tại Cửu Tiên thành chính là nơi thích hợp với hắn nhất.

Sau khi bị Độc Long lão tổ truy sát một phen đến mức gà bay chó chạy. Hiện điều Lâm Hiên mong muốn nhất chính là đề thăng thực lực bản thân.


Ba ngày sau, một đạo kinh hồng cắt ngang chân trời sau đó chợt chậm lại. Cự đảo nơi có Cửu Tiên Cung tọa lạc ánh vào tầm mắt.

Hòn đảo này không có tên, từ thời thượng cổ đã gọi là Cự đảo rồi.

Văn Cảnh Thành là một thành thị ở gần hải vực phía bắc trên Cự đảo. Khi Lâm Hiên đến cổng thành cũng không khỏi thầm rúng động.

Lâm Hải Thành đã rất lớn nhưng nếu so sánh với thành thị trước mắt thì không đáng nhắc.

Cự đảo có diện tích khổng lồ, đương nhiên trên này không chỉ có một tòa Cửu Tiên Thành.

Theo điển tịch đề cập thì ở đây còn có cả thành thị của phàm nhân nữa.

Hỗn loạn hải vực nguy hiểm nhưng phàm nhân ở nơi này kinh thương trồng trọt, lại có cấm chế che chở nên có thể an cư lạc nghiệp. Không biết cũng là một thứ hạnh phúc. Không có sức mạnh, trải qua một cuộc đời bình lặng cũng là một thứ hạnh phúc.

Cửu Tiên Thành nằm ở trung tâm của Cự đảo, cách Văn Cảnh Thành này lộ trình chừng nửa tuần trăng.

Lâm Hiên trước tiên định ở lại thành thị này một phen.

Ở tửu lâu tốt nhất trong thành, mùi thơm theo gió phiêu tán khắp nơi, ai nói tu sĩ chỉ biết một lòng khổ tu, thật ra bọn họ cũng rất biết hưởng thụ.

"Tiền bối, người muốn dùng bữa hay là ở trọ?" "Ở trọ, các ngươi có còn phòng nào thanh tịnh không?" Thanh âm lạnh nhạt của Lâm Hiên truyền vào tai, sau đó phất tay áo một cái. Một khối trung phẩm tinh thạch liền rơi vào tay tiểu nhị. "Đa tạ tiền bối." Tiểu nhị đại hỉ, mặt mày hồng hào. hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Một khối trung phẩm tinh thạch đã là một khoản không tệ rồi, vì thế lại càng tỏ ra cung kính: "Người yên tâm, khách điếm của chúng ta đã có vạn năm lịch sử, bố trí tuyệt đối chu toàn. Khách phòng tốt nhất đều là các động phủ đơn độc, bất quá một đêm cần một khối trung phẩm tinh thạch." Giá này thật không rẻ nhưng Lâm Hiên không quan tâm: "Cho ta một chỗ, nhất định phải thanh tịnh." "Dạ, xin người chờ một lát." Tiểu nhị cung kính.

Sáng hôm sau Lâm Hiên khoanh chân ngồi trong động phủ. Hắn duỗi tay vỗ, một chiếc nhẫn tinh xảo liền bay ra.

Đây là di bảo của Mặc Nguyệt Tộc trên tay của Thiên Vu thần nữ, khẳng định là có ý nghĩa phi phàm nào đó.

Lâm Hiên đem pháp lực truyền vào nhưng không thấy gì bất thường. Thần thức cũng không thể xâm nhập được.

Cúi đầu nghĩ ngợi hắn lại duỗi tay vỗ, một vật có hình dạng ống đen tuyền cỡ một tấc ánh vào tầm mắt.

Đây chính ngọc giản truyền thừa của Mặc Nguyệt Tộc của Bách Độc Thần Quân. Nghe nói có lai lịch ở Linh giới này.

Không biết có quan hệ gì tới chiếc nhẫn trước mắt không?

Lâm Hiên đem hai bảo vật để cùng một chỗ nhưng không có chút phản ứng.

Chần chừ một lát, hai tay hắn liền chớp động không thôi, kết lên không trung một pháp ấn thần bí. Một đoàn tam sắc hỏa diễm liền hiện ra.

Nhìn Huyễn Linh Thiên Hỏa. Lâm Hiên hít vào một hơi, phân ra một đạo thần niệm bám vào.

Oanh!

Đoàn hỏa diễm này chợt lóe, nhất thời phiêu hốt bất định, sau đó hai loại màu sắc nhanh chóng nhạt đi.

Màu xanh lam ở giữa lại càng trở nên thâm thúy hơn. Rất nhanh biến thành một đoàn Bích U Hỏa Diễm.

Nhìn hỏa diễm trên tay, Lâm Hiên lại lộ vài phần chần chừ. Nếu không cẩn thận không chừng sẽ phá hủy chiếc nhẫn thần bí này.

Nhưng các bí thuật khác đều không hiệu quả, Lâm Hiên vừa thao túng Bích Huyễn U Hỏa bao bọc chiếc nhẫn thì nghe một tiếng thanh minh phát ra.

Bảo quang chợt lóe, chiếc nhẫn rung động rồi bắn ra một đạo quang trụ vào vách đá bên cạnh. Quang hoa lóe lên, thậm chí còn phát ra mùi hương lạ lùng, mấy chữ vàng lớn cỡ nắm tay ánh vào tầm mắt.

Lâm Hiên mừng rỡ, vội vàng ngưng thần nhìn kĩ.

Mấy chữ này cực kì cổ xưa, cũng may lúc ở Nhân giới hắn đã từng học qua văn tự của Mặc Nguyệt Tộc, mặt dù có điểm khác vẫn hiểu được. "Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết." Năm chữ vàng kim đầu tiên lớn hơn những chữ khác trông rất bắt mắt.

Đây là một thiên công pháp. Lâm Hiên vội ngưng thần, trong mắt hiện tia hưng phấn bắt đầu nghiên cứu.

Rất nhanh chân mày hắn liền nhăn lại, thiên công pháp này quả thật uyên thâm vô cùng, từng câu từng chữ đều ẩn chứa huyền cơ.

Lâm Hiên vốn định ở đây tạm vài ngày, nào ngờ chỉ là nghiên cứu thiên công pháp này đã mất ba tuần trăng.

Hiện chỉ tìm hiểu được hơn một nửa thiên công pháp nhưng cũng thu được rất nhiều lợi ích, hắn cực kì khâm phục người đã sáng lập ra công pháp này.

Cửu Thiên Huyền Công so với nó thật còn kém xa. Công pháp này chính là trấn tộc chi bảo của Mặc Nguyệt Tộc. Tu sĩ tu luyện nó rất ít ỏi do điều kiện rất hà khắc. Một là tu vị phải đạt đến Ly Hợp Kỳ, hai là phải có linh căn hỗn hợp Ngũ Hành, có thể điều động Ngũ Hành linh khí để sử dụng.

Điều kiện này cơ hồ là không thể, người có Ngũ Hành linh căn rất hi hữu. Phóng tầm mắt khắp cả Linh giới, mấy trăm vạn năm qua không có mấy ai sở hữu loại linh căn quý hiếm này.

Lâm Hiên không có ngũ hành linh căn nhưng cơ duyên xảo hợp lại có được thể chất đặc thù, thao túng được Ngũ Hành nguyên khí nên có thể tu luyện Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết.

Lâm Hiên xem đến đây thì vui vẻ ra mặt, sau một hồi lại tinh tế nghiền ngẫm!

Bất tri bất giác lại trôi qua nửa năm.

Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên sầu khổ, thần tình hưng phấn không biết đã bay đâu mất rồi.

Không hổ là bí thuật đỉnh cấp của Mặc Nguyệt Tộc nơi Linh giới. Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết uy lực rất lớn, thần thông còn vượt xa tưởng tượng. Bích Huyễn U Hỏa, Chân Linh Nhất Kích cũng chỉ là bí thuật phụ trong đó.

Nhưng mấu chốt là trong chiếc nhẫn chỉ ghi lại công pháp thượng thiên thôi.

Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết chia làm bốn thiên: thượng thiên, trung thiên, hạ thiên và phi thăng thiên. Phân biệt ứng với bốn cảnh giới Ly Hợp, Động Huyền, Phân Thần, Độ Kiếp.

Lâm Hiên thở dài, công pháp này không hoàn chỉnh. Chỉ có thể tu luyện đến Ly Hợp Kỳ đỉnh phong.

Vẻ mặt của hắn cực kì âm trầm, cân nhắc lợi hại.

Nếu đổi công pháp chủ tu thì hại nhiều hơn lợi, không chỉ tiêu hao rất nhiều thời gian, thậm chí còn có thể dẫn đến xung đột công pháp. Nhẹ thì tu vị sụt giảm, nặng thì kinh mạch thác loạn trực tiếp bạo thể bỏ mình.

Suy nghĩ một lúc, Lâm Hiên lấy cổ ngọc giản màu đen kia ra, trong tay lại dấy lên Bích Huyễn U Hỏa bao bọc lấy nó.

Linh quang chợt lóe. Một lát sau hào quang tản ra, trên thẻ ngọc kia làm gì còn màu đen, thay vào đó là một màu bích lục như mới.

Lâm Hiên đại hỉ chộp lấy vật này, ánh mắt nheo lại đem thần thức chìm vào trong.

Cả một đám chữ vàng như cái đấu xuất hiện trong đầu.

Lâm Hiên vui mừng khôn xiết, quả nhiên đoán không sai. Thì ra trong ngọc giản này có ghi lại trung thiên Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết.

Như vậy một nửa thiên công pháp này đã nằm trong tay, có thể tu luyện tới cảnh giới Động Huyền Kỳ đỉnh phong.

Bỏ ngọc giản xuống, Lâm Hiên ngồi trên ghế trầm tư.

Thì ra thứ Bách Độc Thần Quân giao lại là công pháp tu luyện Động Huyền Kỳ!

Muốn tu luyện tới cảnh giới Động Huyền Kỳ đỉnh phong không cần biết mất bao nhiêu thời gian, trên vạn năm cũng không có gì lạ.

Thời gian vẫn còn rất dài, bây giờ đã nghĩ đến công pháp cảnh giới Phân Thần kỳ quả thực xa vời.

Nhìn hai kiện bảo vật trong tay, thần thức Lâm Hiên lần nữa tiến vào trong ngọc giản, hiện chưa thể thấu hiểu công pháp Động Huyền Kỳ nhưng vẫn có thể sơ ngộ một chút.

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kummo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 998

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.