Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 517: Bại lộ thân phận

Phiên bản Dịch · 3643 chữ

Không nói đến ba người Ngô Tử Minh ở sau lưng giở âm mưu quỷ kế. Thời khắc này Hồng Diệp tiên tử đã về tới khuê phòng.

Trên khuôn mặt nàng tràn đầy sầu ý. Nàng mới sinh không lâu thì phụ mẫu trong một lần xuất ngoại tầm bảo đã ngã xuống, từ nhỏ là do tổ phụ bảo bọc sủng ái.

Ngắn ngủi bốn trăm năm nàng đã tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa dung mạo thập phần xinh đẹp, có thể nói thiên chi kiêu nữ. Cuộc sống thư thái mà tùy ý hết thảy đã theo Khấp Mộc chân nhân tan thành khói bụi.

Không còn tổ phụ quan tâm, vô số phiền não chen chúc mà đến. Mặc dù nhờ có An thúc cùng Quách trưởng lão ủng hộ nàng lên ngôi đảo chủ, nhưng Hồng Diệp rất rõ rằng nàng không xứng.

Trước đây Ngô Tử Minh luôn nhắm vào nàng nhưng lần này lại tỏ ra nhiệt tình vô cùng. Hồng Diệp tiên tử cảm thấy đối phương không có ý tốt. Có điều những lời của lão rất hữu lý, muốn bác bỏ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Quách thúc tuy rằng trung tâm nhưng đối nhân xử thế ngây ngô, rất khó giúp được nàng lần này. Còn như biểu hiện của An thúc hôm nay...

Đang còn nghĩ ngợi thì tiếng đập cửa dồn dập truyền vào tai, sắc mặt Hồng Diệp tiên tử biến đổi. Không ngờ lại có người tới gần đây như vậy.

Phủ thành chủ phòng ngự sâm nghiêm, vô số cơ quan bẫy rập cùng giáp sĩ cấm chế. Lão quái vật Ly Hợp hậu kỳ muốn cũng không thể vô thanh vô tức lẻn vào nơi này.

Đem thần thức thả ra, đôi mi thanh tú của Hồng Diệp tiên tử vừa động: "An thúc! Mời vào, thứ cho chất nữ không nghênh đón từ xa." Lời còn chưa dứt nàng phất ngọc thủ một cái. Một tiếng két cánh cửa đã tự mở ra Lọt vào tầm mắt chính là một bạch mi lão giả, một thân tu vị kinh người chỉ cách Ly Hợp Kỳ một bước mà thôi. "Đại tiểu thư, là lão phu mạo muội." "An thúc sao nói như vậy, mời ngồi." Hồng Diệp tiên tử vừa nói vừa đứng dậy, lại ủ một tách hương trà dâng cho lão. "Đại tiểu thư, lão phu tới đây là có sự tình bí mật cần thương lượng." An Chân Viễn khoát tay áo khẽ mỉm cười. "A " Hồng Diệp tiên tử nghe xong, không tự chủ được ngồi xuống. "Hôm nay nghị sự trên điện phủ, lão phu không bàn một lời. Tùy ý để cho Ngô Tử Minh kiêu ngạo, cuối cùng lại còn mắng Quách Nho, có lẽ đại tiểu thư rất bất mãn..." Đại trưởng lão này tính cách ngay thẳng, không có mảy may cố kỵ. Trực tiếp nói ra nghi hoặc trong lòng đối phương.

Hồng Diệp tiên tử nghe xong thì vẻ mặt như dịu lại: "An thúc, người nghĩ quá nhiều rồi, Hồng Diệp trong lòng hiểu rõ. Nhưng người đến đây nói thẳng với ta là muốn..." "Đại tiểu thư, chẳng lẽ đối với lão thần mà ngươi còn lo lắng cùng nghi tâm?" Trên mặt An Chân Viễn thoáng lộ một tia thất vọng. "Ta ... " "Kỳ thật cũng không thể trách đại tiểu thư. Tình cảnh Hồng Diệp đảo hiện tại quả thật khó khăn. Hôm nay lão thần làm như vậy là bất đắc dĩ, chính là không muốn đả thảo kinh xà." "Đả thảo kinh xà?" Vẻ mặt Hồng Diệp tiên tử có chút kỳ quái. "Đúng. Đại tiểu thư, người thấy thế nào về đề nghị của hôm nay Ngô Tử Minh?" An Chân Viễn chậm rãi nói. "Ta.." Hồng Diệp tiên tử do dự rồi thở dài: "Lời của đối phương nghe rất hữu lý nhưng không biết vì sao trong lòng chất nữ vẫn thấy bất an. Thực tâm ta không muốn gả cho Vạn Thú tôn giả. Kỳ thật có đôi khi chất nữ nghĩ thầm. Chi bằng quên cơ nghiệp của Hồng Diệp đảo. Thân làm một tán tu tiêu diêu tự tại có lẽ không nhiều phiền não như vậy" "Đại tiểu thư, tuyệt đối không thể." An Chân Viễn nghe xong thì sắc mặt đại biến: "Lão đảo chủ lập nghiệp gian nan, hao tổn bao nhiêu tâm cơ, trải qua bao nhiêu tinh phong huyết vũ, Hồng Diệp đảo mới có quy mô như ngày hôm nay. Người buông bỏ như vậy, lão nhân gia mà biết thật không nhắm mắt nổi." "Trong lòng chất nữ hiểu rõ, ta cũng không muốn làm một tôn nữ bất hiếu." Hồng Diệp tiên tử hít một ngụm lương khí, nếu không phải như vậy thì nàng cần gì phải đau khổ chống đỡ. "Đại tiểu thư không nên sớm thất vọng, an ủi tâm nguyện của lão đảo chủ là thứ nhất. Thứ hai là người từ nhỏ đã sống trong cảnh cẩm y ngọc thực. Đối với tình huống tán tu căn bản không rõ ràng. Nếu rời Hồng Diệp đảo thì chúng ta sẽ đi đâu? Thọ nguyên của lão phu không còn bao nhiêu, đã không còn nhiều vướng bận. Nhưng tiểu thư phong hoa tuyết nguyệt, thiên tư ngút trời. Nếu người vẫn là đảo chủ sẽ không thiếu đan dược cùng tinh thạch, một ngày kia khẳng định có thể tiến giai Ly Hợp. Còn nếu làm tán tu bình thường vất vả. Kiếp này chỉ là vô vọng, lão đảo chủ đem tiểu thư phó thác cho ta. Như vậy đến lúc xuống cửu tuyền ta còn mặt mũi nào đi gặp lão nhân gia." Lời này của An trưởng lão thành khẩn từ phế phủ, Hồng Diệp tiên tử nghe mà thở dài: "Vừa rồi chỉ là ý nghĩ của chấ nữ mà thôi, tự nhiên sẽ không bất hiếu như vậy. Chỉ là Vạn Thú tôn giả bức ta đến đường cùng. Muốn hóa giải nguy cơ, chẳng lẽ phải theo kế của Ngô Tử Minh mà gả cho lão trời đánh không chết đó sao?" "Lời của Ngô Tử Minh đương nhiên không tin được. Lão phu vừa nói sợ là đả thảo kinh xà chính là muốn phòng bị hắn. Gia hỏa này ở mặt ngoài suy nghĩ cho đại cục, kỳ thật là muốn dâng tiểu thư cho Vạn Thú đảo, bán chủ bán cầu vinh mà thôi." "An thúc nói là Ngô Tử Minh âm mưu tạo phản, đã lén lút giao thiệp với Vạn Thú tôn giả?" Hồng Diệp tiên tử ngẩn ngơ, sắc mặt có chút khó coi. "Cái này..." An Chân Viễn chần chừ một lát: "Lão thần không có chứng cớ rõ ràng nên chưa dám mười phần khẳng định Ngô Tử Minh tạo phản. Nhưng sự tình phát sinh vào buổi sáng hôm nay ở thành tây phường thị khiến người nghi hoặc." "Thành tây phường thị?" Hồng Diệp tiên tử nghe xong, trong mắt lại lộ vẻ mờ mịt. Nàng vì ứng phó Vạn Thú tôn giả nên còn chưa kịp xử lý nội vụ sáng nay trên đảo. "Tiểu thư có điều chưa biết, hôm nay khi Vạn Thú tôn giả tới hội đàm tại Phủ thành chủ cùng chúng ta thì tên đệ tử thân truyền không nên thân của hắn... " "Thân truyền đệ tử? Người là nói Vạn Mạnh Hào sao?" Ánh mắt Hồng Diệp tiên tử chớp động mở miệng. "Hừ, ngoại trừ hắn thì con ai. Vạn Thú tôn giả tuy nhiều cơ thiếp nhưng huyết mạch rất hiếm hoi. Chỉ có được Vạn Mạnh Hào tư chất không tồi, nghe nói mấy khuyển tử khác của hắn ngay cả linh căn cũng không có." "Ta cũng nghe nói điều này" Hồng Diệp tiên tử gật đầu, thế gian vạn vật đều theo pháp tắc tự nhiên. Phàm là sinh vật càng cường đại thì sức sinh sản càng thấp.

Nữ phàm nhân hoài thai hơn chín tuần trăng có thể sinh hạ.

Tu tiên giả song tu thì tỷ lệ mang thai không cao. Hơn nữa theo sự tăng trưởng cảnh giới thì tỷ lệ này không ngừng giảm xuống.

Nghe thì vô căn cứ nhưng kỳ thật phù hợp pháp tắc tự nhiên. Nếu không như vậy thì sinh linh cường đại cỡ như Phượng Hoàng Chân Long, cả đời sinh ra một đám tôn tử thì nhân tộc còn có nơi yên ổn mà sống nơi thế gian?

Vạn Thú tôn giả trước kia vốn một lòng khổ tu, sau khi tiến giai Ly Hợp mới bắt đầu chú trọng hưởng thụ. Lão lập rất nhiều thê thiếp nhưng mấy trăm năm sinh chỉ sinh hạ được một số nữ tử không có linh căn, không thể bước trên tu tiên chi lộ.

Đến khi có nhi tử là Vạn Mạnh Hào tư chất không tệ. Lão gia hỏa này yêu thương vô cùng. Đem hàng lô hàng tá đan dược tinh thạch, dùng tài nguyên cường đại đem tu vị của nhi tử bạo tăng đến Nguyên Anh kỳ.

Có lão yêu che chở. Vạn Mạnh Hào vốn chưa từng trải qua nguy hiểm gì, kiêu ngạo ương ngạnh không coi ai ra gì.

Hồng Diệp tiên tử sớm đã nghe nói"Đại danh" của hắn. tự nhiên khinh thường chán ghét đến cùng cực đối với gia hỏa dựa vào gia thế làm ác nơi nơi này. Lần này nghe An lão nhắc tới thì không khỏi nhướng mày: " Vạn Mạnh Hào đến thành tây phường thị chúng ta làm ra sự hồ nháo gì chăng?" "Hồ nháo? Hắc hắc, tiểu thư cũng quá coi thường tiểu gia hỏa này. Tên này tham hoa háo sắc, hơn nữa luận độ hung tàn căn bản không dưới phụ thân hắn. Hắn tới thành tây phường thị ngang nhiên sát nhân, hơn nữa thấy nữ chủ điếm Bách Bảo Lâu mỹ miều lại muốn bắt đối phương về Vạn Thú Đảo..." "Cái gì?" Hồng Diệp tiên tử sợ ngây người, thật không ngờ Vạn Mạnh Hào kiêu ngạo lại bá đạo càn rỡ tới mức như thế.

Các cửa hiệu nơi phường thi hàng năm đều cung phụng cho Hồng Diệp đảo. Tại phường thị đừng nói là cướp nữ nhân mà cho dù là đấu pháp cũng bị nghiêm cấm.

"Sao có chuyện như vậy, vậy tu sĩ tuần tra phụ trách không tới ngăn lại sao?" "Ngăn?" Khóe miệng An trưởng lão vểnh lên, lộ vẻ cười chê rất rõ ràng: "Lúc ấy tu sĩ xem náo nhiệt không ít nhưng tới cuối cùng vẫn không thấy tu sĩ tuần tra" "Đáng giận! Dám bỏ bê công sự, chẳng phải sẽ khiến đám thương gia thất vọng với Hồng Diệp đảo chúng ta sao? Bản đảo chủ nhất định tra rõ chuyện này đến cùng, bất kể kẻ gây sự tới từ Vạn Thú đảo" Hồng Diệp tiên tử thở hổn hển, hiển nhiên trong lòng vô cùng tức giận.

An trưởng lão thấy thế thì vuốt vuốt chòm râu, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

Đại tiểu thư biết rõ Vạn Thú đảo không thể trêu vào nhưng quyết không nhượng bộ, giữ vững nguyên tắc một bước cũng không nhường.

Có tấm lòng cùng quyết đoán, trải qua thêm ma luyện lần này thì đảm đương đại vị đảo chủ càng vững vàng hơn. "Đại tiểu thư không nên tức giận. Lão phu đã điều tra qua. Sở dĩ đám tuần tra tu sĩ quên đi quy củ nghiêm khắc của bổn đảo phó mặc không quản, không phải sợ hãi thế lực của Vạn Thú đảo mà chính là có người âm thầm bày mưu đặt kế ..." "Âm thầm bày mưu? An thúc nói là..." Nghe lời lão giả, Hồng Diệp tiên tử hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình phẫn nộ. "Tiểu thư cũng rõ, đối phương tới phường thị chúng ta càn rỡ gây sự, thậm chí ngang nhiên giết người cướp bảo. Chuyện này vô cùng ảnh hưởng tới uy tín của bổn đảo. Đừng nói là thương gia ngoại lai mà ngay bản đảo tu tiên giả cũng vô cùng hoang mang..." "Nếu chất nữ nhớ không lầm. Thành tây phường thị là do Ngô trưởng lão phụ trách" Trong mắt Hồng Diệp tiên tử ẩn ẩn một tia sát khí. "Không sai, nơi đây do Ngô trưởng lão quản lý, kết hợp với lời hôm nay của hắn. Tuy chưa nắm được chứng cớ nhưng khẳng định đối phương đã lén lút quan hệ cùng Vạn Thú tôn giả" "Đáng giận, tổ phụ đối đãi hắn không tệ. Nếu không được gia gia tương trợ năm đó, hắn đã sớm tẩu hỏa nhập ma mà ngã xuống" Hồng Diệp tiên tử oán hận nói. "Hừ, loại người này vốn nham hiểm thấy lợi quên nghĩa. Chẳng lẽ còn trông hắn tri ân báo đáp sao? Trong lòng của hắn luôn luôn chỉ có ích lợi là hàng đầu mà thôi. Ai cho hắn chỗ tốt thì người đó mới là chủ nhân của hắn" Trên mặt An trưởng lão tràn đầy vẻ khinh thường: "Đáng tiếc lão đảo chủ tâm tư nhân hậu, năm đó không nghe ta khuyên nhủ" "Muốn phản ta! Bản tiên tử cũng không phải mặc cho các ngươi qua mặt. An thúc, chúng ta mau triệu tập nhân thủ. Tiên hạ thủ vi cường đem Ngô Tử Minh bắt lại" Hồng Diệp tiên tử phất tay, nàng là người có tính cách ngoài nhu trong cương. Bình thường thì vô hại giống như con mèo nhỏ. Nhưng khi bị làm cho tức giận thì có thể giương vuốt cào lại người ta. "Đại tiểu thư bình tĩnh một chút, hiện thời cơ động thủ còn chưa tới." An Chân Viễn lại trầm ngâm lắc đầu. "Thời cơ chưa tới?" "Không sai, sự tình làm phản lần này chắc chắn không chỉ mình Ngô Tử Minh. Hơn nữa dù sao mới là suy đoán mà thôi. Với tâm cơ xảo quyệt của đối phương khẳng định sẽ xảo ngôn cãi lại, khi đó chúng ta sẽ đuối lý. Bè đảng của Ngô Tử Minh không phải ít, muốn một mẻ bắt hết cũng không phải dễ, một khi không thể lấy thủ đoạn sét đánh ngang tai giải trừ nội loạn. Khẳng định Vạn Thú đảo sẽ can thiệp, ngược lại tình thế sẽ càng bất lợi với chúng ta" "An thúc nói có lý, nhưng hiện tại chúng ta nên làm thế nào, chẳng lẽ cứ ngồi chờ đám Ngô Tử Minh làm phản. Nếu mầm loạn này không được tiêu trừ kịp thời..." Hồng Diệp tiên tử khẽ nhíu đôi mi thanh tú, có chút buồn rầu mở miệng. "Lão thần rất hiểu nỗi lo lắng của tiểu thư, nhưng hiện tại chúng ta không nên hành động lỗ mãng. Nhẫn tự đầu thượng nhất bả đao (1), tiểu thư nhất định phải đợi mới có thể xoay chuyển cục diện." "Xoay chuyển cục diện, tình thế hiện nay vốn đang rất bất lợi với chúng ta. Chỉ e..." Hồng Diệp tiên tử hé mở đôi môi anh đào, trên mặt lộ ra một tia bi quan. "Hắc, không hẳn là như thế. Đại tiểu thư, người có biết kết cục cuối cùng hôm nay ở thành tây phường thị thế nào chăng?" Trên mặt An Chân Viễn lại lộ nụ cười quỷ bí. "Tuần tra giáp sĩ được Ngô Tử Minh bày mưu đặt kế co đầu rút cổ không ra. Vạn Thú tôn giả lại sủng ái nhi tử bảo bối của lão như vậy. Chẳng lẽ còn có người không biết sống chết đi làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Trên mặt Hồng Diệp tiên tử có chút nghi hoặc. "Hắc hắc, đúng là tu tiên giả chúng ta vô lợi thì không động thủ nhưng lần này quả thật là có người xen vào." An Chân Viễn nhắm hờ hai mắt nhưng khó giấu một tia hưng phấn. Đem sự tình thiếu chủ Vạn Thú Đảo càn rỡ cướp mỹ nữ không thành, lại bị người đánh thành một đầu heo nhất nhất kể lại, tường tận chi tiết giống như chính mắt lão chứng kiến.

Hồng Diệp tiên tử nghe xong không khỏi vừa mừng vừa sợ, cẩn thận ngẫm lại cảm thấy buồn cười vô cùng. Vạn Mạnh Hào vốn là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ, không ngờ bị người đấm đá thành một đầu heo như vậy.

Chuyện vô tình rất có lợi với Hồng Diệp đảo. Thứ nhất có thể hả được cơn giận nhỏ, thứ hai danh dự của bản đảo cũng được cứu vãn một phần. "Vị đạo hữu kia là ai, nếu có thể tra rõ thân phận của hắn, bản đảo chủ cần tới cảm tạ một lần." Buồn bực cả ngày, cuối cùng nghe được một tin tức tốt. Trong mắt Hồng Diệp tiên tử tràn đầy vẻ hưng phấn. "Chỉ là cảm tạ thôi sao?" An trưởng lão lại mỉm cười quỷ dị. "Còn có thể sao nữa..." Hồng Diệp tiên tử nghe xong không khỏi có chút kỳ quái. Người kia đúng là có ân nhưng còn chưa đến mức khiến bổn đảo phải khoa trương làm đại lễ. "Tiểu thư không thấy hoài nghi về lai lịch của người này sao?" "Lai lịch?" "Không sai, nếu hắn là tu tiên giả hải vực gần đây thì cho dù là tán tu hay lệ thuộc tông môn gia tộc, cũng không dám đối địch với Vạn Thú đảo. Nhưng người này lại không chút do dự xuất thủ. Một tu tiên giả Nguyên anh sơ kỳ mà có thể đánh Vạn Mạnh Hào giống như đánh một đứa ngốc, đại tiểu thư không cảm thấy kỳ quái sao?" "Đúng là có điểm nghi hoặc, chẳng qua Vạn Mạnh Hào chỉ là công tử bù nhìn mà thôi, thực lực không đáng nhắc. Hắn bị tu sĩ sơ cấp đả bại cũng chẳng có gì lạ" Hồng Diệp tiên tử nói. "Ừm, nhưng sự tình lại quá dễ dàng khiến lão thần có chút nghi hoặc, vì thế đã phái người cẩn thận tra xét vị đạo hữu này một lần" "Sao?" Trên mặt Hồng Diệp tiên tử không khỏi lộ vẻ tò mò. "Không rõ lắm, lai lịch của đối phương vô cùng thần bí. Mấy ngày trước đối phương mới đến Hồng Diệp đảo chúng ta thuê một tòa động phủ, tựa hồ dự định cư ngụ tại phụ cận, điều kỳ quái chính là cách hành xử của hắn trong phường thị..." An Chân Viễn thận trọng đem toàn bộ những gì Lâm Hiên trải qua tại phường thị, đã điều tra rành mạch thuật lại cho Hồng Diệp tiên tử. "Sao, đại tiểu thư có ý kiến gì không?" "Điều này..." Hồng Diệp tiên tử lấy tay vuốt trán, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ. "An thúc, chất nữ kiến thức nông cạn, mời người phân tích rõ ràng." "Ừm, nếu đúng sở liệu của lão phu thì vị đạo hữu này tám chín phần là một tu sĩ phi thăng từ Nhân giới..." "Tu sĩ phi thăng?" Hồng Diệp tiên tử quá sợ hãi: "Như vậy chẳng phải hắn là tiền bối Ly Hợp giả trư ăn thịt cọp?" "Không sai, những hành động của hắn tại phường thị thật khiến người ta nghi ngờ, giống như mới tới nơi Linh Giới này..." An Chân Viễn nhấp một ngụm hương trà phân tích. "An thúc khẳng định đối phương là tu sĩ phi thăng chăng?" Hồng Diệp tiên tử hít sâu một hơi, đồng thời thở ra một ngụm trọc khí trong lồng ngực. "Tám chín phần..." An Chân Viễn khẳng định rồi chậm rãi nói: "Đại tiểu thư chắc là đã nghe qua. Tu sĩ phi thăng nhất định phải là Ly Hợp. Người này có thể tại nơi Nhân giới tài nguyên thưa thớt cùng linh khí loãng mà tu luyện đến cảnh giới này. Luận tư chất cùng tâm tư phải là nhất tuyệt. Hơn nữa còn phải trải qua vô vàn tinh phong huyết vũ. Luận chiến lực hắn còn vượt tu sĩ cùng cấp nơi Linh giới chúng ta. Đối phương có thể độ qua thiên kiếp, ít nhất cũng là Ly Hợp trung kỳ. Với thần thông của tu sĩ phi thăng cho dù đánh với Vạn Thú tôn giả hậu kỳ cũng không rơi vào thế hạ phong, tám chín phần còn có thể trấn áp đối thủ. Nếu như chúng ta có được cường viện này, nguy cơ trước mắt chắc chắn được giải trừ." An Chân Viễn có chút hưng phấn nói. Nguồn truyện: Truyện FULL "Theo lý là vậy nhưng chất nữ chỉ sợ là cửa trước đuổi hổ, cửa sau dẫn sói vào nhà. Dù sao chúng ta còn chưa rõ ràng về đối phương " Hồng Diệp tiên tử có chút tâm động nhưng vẫn băn khoăn không ít.

Chú thích: (1) Nhẫn tự đầu thượng nhất bả đao: trên đầu chữ Nhẫn là thanh đao Chữ Nhẫn được ghép từ bộ Đao ( 刀) ở trên và bên dưới là bộ Tâm (心). Theo như cách hiểu của một số người học thì ý nghĩa của Nhẫn là nếu tâm (tim) mà không yên thì ….phập… đi đời. Số khác cho rằng Nhẫn ở đây nghĩa là nhẫn nại đợi thời cơ, rồi cơ hội đến thì xông lên.

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kummo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 1136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.