Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 498: Hồn niệm không gian

Phiên bản Dịch · 5536 chữ

Sắc mặt Lâm Hiên rất nhanh trấn định lại.

Nếu nơi này không có bảo vật sao bên ngoài có đại trận phòng thủ lợi hại như vậy. Có lẽ trong này còn cấm chế huyễn thuật gì đó.

Thời gian không còn nhiều, Vọng Đình Lâu cùng Cổ Ma có thể xông vào bất cứ lúc nào, ánh mắt cùng thần thức Lâm Hiên đảo nhanh khắp đại điện.

Điền Tiểu Kiếm vẫn tại bên người, bất quá tiểu tử này cũng đang tìm kiếm không ngừng.

Đột nhiên Lâm Hiên nhướng mày, đem sự chú ý đặt ở một nơi trống rỗng.

Quan sát kỹ mới thấy nơi đó có vẽ những bức hình đồ người và vật mờ ảo. Lâm Hiên phất tay một cái, một đạo kiếm quang từ trong tay áo bay vút ra, hung hăng bổ xuống.

Bành!

Nền đại điện làm bằng Ngân Cương Thạch vô cùng cứng rắn nhưng sao chịu được một kích của Ly hợp tu sĩ, hào quang cùng đá vụn bắn rào rào ra như mưa.

Một địa đạo tối om hiện ra trong tầm mắt. Lâm Hiên không khỏi mừng rỡ. trên mặt Điền Tiểu Kiếm cũng lộ ra nụ cười.

Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng nhảy xuống địa đạo.

Không biết nó dẫn tới nơi nào, Lâm Hiên không dám lơi là mất cảnh giác, lẳng lặng đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra.

Trong địa đạo tối đen đến độ không thấy rõ ngón tay mình, thần thức cũng bị áp chế thật lớn.

Lâm Hiên nhanh chóng đi đầu, không bị công kích nhưng địa đạo này rất dài. Qua một tuần trà vẫn chưa thấy đáy. Lâm Hiên không khỏi có chút hoang mang.

Theo như lời Cổ Ma, nơi này từng có Ma tộc Đại thống lĩnh cùng hai Chân tiên quyết đấu, đáng ra phải là bình địa, vậy phế tích này do ai dựng nên?

Chẳng lẽ Cổ Ma còn che giấu tin tức trọng yếu nào đó.

Vừa nghĩ đến đây thì Lâm Hiên nheo mắt, một vùng sáng lóe lên phía dưới.

Vù một tiếng, chân không chạm đất. Lâm Hiên đưa mắt nhìn chung quanh, bắt đầu đánh giá nơi vừa hạ thân.

Vẫn là trong một đại sảnh rộng lớn. Có điều diện tích còn lớn hơn đại điện trên mặt đất mấy lần, cỡ chừng mấy ngàn trượng.

Mà ở chỗ này thần thức không hề bị áp chế khiến hắn có chút vui vẻ.

Đại điện cao hơn hai mươi trượng, bốn vách cùng trên trần được khảm rất nhiều bảo thạch kỳ lạ, tỏa ra ánh sáng dịu dìu.

Mặc dù tối một chút nhưng với nhãn lực của hắn đã quan sát rõ hết thảy cảnh vật bốn phía. Điều khiến người giật mình kinh sợ là trên mặt đất có rất nhiều hài cốt. Bất quá không còn túi trữ vật hay ngọc giản nào. "Thiếu gia, ngươi có thấy chỗ này tương tự như lăng mộ dưới lòng đất Khê Dược Giản U Châu chăng?" Thanh âm Nguyệt nhi từ Thiên Cơ Phủ truyền vào tai. "Không sai." Lâm Hiên gật đầu, nhìn những hài cốt cùng kiến trúc phế tích cùng loại, chắc chắn có mối liên hệ nào đó.

Nhưng U Châu và Bồng Lai Sơn vốn cách không biết bao nhiêu vạn dặm? Nghĩ ngợi thì chưa chưa có manh mối gì thêm.

Lâm Hiên quan sát thì thấy thạch bích chung quanh đại điện có bốn thông đạo sâu không thấy đáy, rộng khoảng một trượng Chần chờ một chút, hắn chọn một thông đạo bên trái rồi lắc mình bay vào.

Cạch một tiếng, Điền Tiểu Kiếm rõ ràng theo sát Lâm Hiên trong địa đạo, chẳng biết sao đến giờ mới xuống tới.

Họ Điền cảnh giác dị thường đánh giá chung quanh.

Ánh mắt ngưng ở lối đi bên tay phải, nơi đó dường như có vật gì đó đang gọi hắn, Điền Tiểu Kiếm hóa thành một đạo kinh hồng bay vào.

Nửa tuần trà, Vọng Đình Lâu cùng Cổ Ma đồng thời tới nơi này.

Song khác với Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm, vẻ mặt hai người có chút chật vật, như vừa trải qua đại chiến nào đó. "Hừ, không ngờ trong địa đạo vẫn còn Tiểu Tu Du Không Gian cấm chế, cũng may chỉ là tàn trận nên uy lực còn chưa được một phần trăm, bổn tôn lại am hiểu pháp thuật không gian, nếu không đã bị bỏ mạng trong đó." Cổ Ma ánh mắt nhấp nháy, thanh âm có chút sợ hãi. "Vừa rồi quả thật nguy hiểm vô cùng, cũng may nhờ có đạo hữu xuất đại lực. bất quá nói lại, hai tiểu tử kia đi trước sao không bị nhốt trong trận pháp." Thanh âm Vọng Đình Lâu có chút run rẩy, vừa rồi quả thật là cửu tử nhất sinh. "Hừ, không có gì kỳ quái, Tiểu Tu Du không gian cấm chế đã bị người bài trừ nhưng vẫn còn một số tàn trận. Hai tiểu tử kia vận khí không tệ, may mắn không gặp mà thôi." Cổ Ma nói tới đây không khỏi được thở dài.

Vừa nói ánh mắt lão ma vừa quét qua, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên: "Không sai, di bảo tiên nhân đúng là tại nơi này. Ồ, cấm chế ở hai thông đạo đã khởi động, xem ra bọn họ đã tiến vào trong đó. Linh Long thông đạo này chỉ có thể để một người đi qua, mỗi người chúng ta mau chọn một lối nhanh chóng đuổi theo, tuyệt không để bảo vật rơi vào tay bọn chúng." Cổ Ma nói tới đây, ngữ khí trở nên lo lắng. Ánh mắt Vọng Đình Lâu chớp động không dứt, nhìn trước mắt cảnh vật thì trong lòng nổi lên nghi ngờ như Lâm Hiên.

Đương nhiên hắn không mở miệng hỏi, Cổ Ma sẽ không giải thích.

Lão ma này vì sao tin tưởng hắn? Dù mới vừa rồi ở trong cấm chế đã xuất thủ cứu giúp nhưng Vọng Đình Lâu không tin là Cổ Ma tuân thủ ước định, chắc chắn là có âm mưu gì.

Ý niệm hiện lên nhưng ngoài mặt Vọng Đình Lâu vẫn bất động thanh sắc.

Tóm lại cẩn thận là được, bất quá Vọng Đình Lâu đang bán tín bán nghi về bảo vật.

Nếu như thật là vô dụng, Dực Long vì niềm vui của Tiêm Tiêm tiên tử thì không nói, nhưng Cổ Ma hao tổn tâm cơ là vì sao?

Tóm lại không thấy bảo vật, Vọng Đình Lâu không lý nào lại từ. Hắn hướng qua Cổ Ma gật đầu, cả hai chia nhau tiến vào thông đạo


Lâm Hiên đương nhiên không biết Vọng Đình Lâu cùng Cổ Ma thiếu chút nữa ngã xuống trong thượng cổ cấm chế, lúc này hắn đã tiến vào sâu trong thông đạo.

Hai bên vách núi lồi lõm khác thường, bên trong còn tràn ngập một màn sương mù màu tím.

Có độc!

Nếu là tu tiên giả bình thường sẽ phải phát ra vòng bảo hộ ngăn trở, hành động có chút bất tiện.

Lâm Hiên xem như không thấy nhưng cũng không dám đi quá nhanh. Chỗ này khiến người ta có cảm giác dường như đang đặt chân U Minh Quỷ Vực. Tại Vô Định Hà hắn cũng không có cảm giác như thế.

Đương nhiên không thể quá chậm, trời mới biết Vọng Đình Lâu cùng Cổ Ma có đuổi theo hay không.

Hiện trên tay hắn cầm hai đạo Phù triện nhằm ứng phó dị biến.

Đột nhiên phía trước truyền đến từng trận quỷ khóc thê lương, Lâm Hiên dừng bước, ánh mắt nhìn qua nhưng phía trước đen tuyền không thấy rõ.

Thị lực nhiều nhất nhìn rõ hai mươi hơn trượng, không biết từ khi nào thần thức một lần nữa bị áp chế, Lâm Hiên thở dài, cảm giác này thật có chút khó chịu.

Nếu là tình cảnh này, Vọng Đình Lâu cùng Cổ Ma nhất định không dám đi nhanh. Nghĩ vậy Lâm Hiên thở phào tiếp tục đi tới.

Không biết sẽ gặp cái gì.

Tiên nhân di bảo?

Tử lộ?

Như Yên nữa, không biết tỷ tỷ đang ở nơi nào?

Lâm Hiên lắc đầu tập trung tâm cảnh.

Ông. . .

Đột nhiên một trận sơn phong thổi qua. Không đúng, nơi này là trong lòng núi sao lại có gió?

Thân hình Lâm Hiên vừa động thì ma vụ bốn phía cuồn cuộn bốc lên.

Sương vụ màu tím ẩn kịch độc đột nhiên biến thành màu xám trắng. Cảnh tượng âm lãnh khiến người khác gai ốc.

Tiếng quỷ khóc thê lương tiếp tục truyền đến.

Không…Cũng không phải quỷ khóc bình thường mà thương tâm ai oán vô cùng, phảng phất chim Đỗ quyên nhỏ máu. . .

Tâm tình Lâm Hiên hung hăng dựng lên rồi như bị ép lại.

Mặc dù kinh lịch phong phú nhưng lúc này hắn không khỏi lộ vẻ kinh hãi.

Chỉ thấy khắp vách núi, bất luận trên đỉnh đầu hay hai bên sườn đều hiện ra vô số nhân diện, nam nữ lão ấu đều có cả, hơn nữa trên mặt tất cả tràn ngập sự thống khổ cùng oán khóc thấu trời.

Đây là gì? Chẳng lẽ hắn đã tới U Minh địa phủ?

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ mờ mịt, tiếng khóc thoạt nghe thì vô hại nhưng đang kích động Tâm Ma của hắn.

Lâm Hiên tiến giai rất nhanh, chỗ tốt không phải nói nhưng cũng sinh ra sơ hở.

Đạo tâm bất ổn!

Chính là sự tôi luyện của tâm cảnh không theo được tăng trưởng pháp của pháp lực.

Lúc xưa Như Yên tiên tử từng gặp vấn đề này. Tu vị dừng ở bình cảnh Ly Hợp sơ kỳ, pháp lực có tăng lên bao nhiêu thì cũng không thể tiến giai trung kỳ.

Khổ não không thôi nên nàng lựa chọn nhập thế. Đường đường Ly Hợp Kỳ cao thủ, Vân Châu đệ nhất nữ tu mà tự phong ấn pháp lực, ngụy trang thành thiếu nữ tán tu Linh Động Kỳ, đến nhân gian cầu khổ sở đột phá cảnh giới...

Tình huống Lâm Hiên còn nghiêm trọng hơn Như Yên tiên tử nhiều, chỉ bất còn bộc phát thôi.

Hắn dù đã vô cùng cẩn thận nhưng vẫn sa vào bẫy rập.

Cấm chế không công kích nhưng có thể khiến người điên cuồng mà chết.

Thiêu động Tâm Ma!

Đây là loại huyễn thuật đáng sợ nhất, thần bí khó khăn nhất. Mạnh yếu rất khó nói nhưng có thể phát hiệu quả không tưởng.

Tỷ như Cửu Vĩ Thiên Hồ là tam đại Yêu Vương Linh Giới.

Tương truyền trong trường đại chiến thời thượng cổ. Khi Tu La Vương cường thế, Tán tiên cùng Yêu Vương yếu thế hơn thì Cửu Vĩ Thiên Hồ thi triển thần thông Thiên Ma Tâm Nguyệt, hóa cường Huyễn mộc khiến A Tu La Vương ăn đau khổ không nhỏ.

Trừ Chân Tiên, nàng là người duy nhất ngăn trở Tu La Vương khi lừa được đối phương vào trong Huyễn cảnh bẫy rập.

Đây là chỗ huyền diệu của huyễn thuật. Nhìn như vô dụng nhưng đặc biệt diệt sát cường địch không chút sức lực.

Bồng Lai Sơn là một trong tam Thánh Địa, trăm ngàn năm qua đã có không ít tu sĩ tiến vào nơi này, bị kích động Tâm Ma mà chết.

Hồn phách bọn họ vô phương thăng thiên, về sau dung nhập vào quỷ sương vụ trong thông đạo, cấm chế huyễn thuật càng thêm mạnh mẽ.

Lúc này trên mặt Lâm Hiên hiện đầy vẻ thống khổ. Đột nhiên ngửi thấy một mùi hương dìu dịu rồi trước mắt nhoáng lên một hư ảnh. "Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?" Bạch quang chợt lóe, một nữ tử xinh đẹp xuất hiện. Lâm Hiên gặp nguy hiểm, Nguyệt nhi sao có thể trơ mắt ở trong Thiên Cơ Phủ.

Tiểu nha đầu vốn là Tu La Vương chuyển thế, mơ hồ như đã kinh qua huyễn thuật này. Cấm chế trước mắt khiến Lâm Hiên vô cùng thống khổ nhưng độ huyền diệu so với Cửu Vĩ Thiên Hồ còn kém xa.


Cùng lúc đó trong các thông đạo, ba người còn lại đều gặp chuyện.

Oanh!

Âm thanh bạo liệt truyền vào tai, linh quang bắn ra bốn phía.

Nơi Vọng Đình Lâu đang đứng vô cùng rộng lớn, một gã Cự nhân thân cao mười trượng bị nhất kiếm chém bay đầu.

Cự nhân này toàn thân màu vàng xám, nhìn kỹ thì từ bùn đất cùng thổ nguyên khí tụ thành.

Thổ Chi Linh! Không ngờ thực lực lại đạt tới cảnh giới Ly Hợp.

Gia hỏa này bị chém hạ thủ cấp nhưng trong nháy mắt lại mọc lên cái đầu mới, dường như là Bất Tử Chi Thân.

Vọng Đình Lâu nhướng mày, thêm nhất kiếm nữa bổ ra. Kiếm quang không vô thanh vô tức, cũng không kinh thiên động địa mà rất bình thường. Có điều cái lỗ to cả trượng xuất hiện nơi ngực quái vật.

Hiện Vọng Đình Lâu đã xuất thực lực chân chính. "Không tồi, không tồi." Trong đan điền của hắn, Dực Long cũng vỗ tay: "Đình Lâu, quả thật bổn chân nhân phải xem trọng ngươi, nhất chiêu miểu sát Ly Hợp sơ kỳ quái vật, thần thông pháp lực này cho dù ở Linh Giới chúng ta, trong hàng tu sĩ cùng cấp cũng vô cùng hiếm thấy. Không thẹn được bản chân nhân chỉ điểm... " "Được rồi, ngươi bớt dài dòng đi, nói nhiều có thể giải quyết khốn cục trước mắt sao? Những quái vật kia giết rồi sống lại, làm sao qua khỏi nơi này?" Vọng Đình Lâu nhướng mày mở miệng. "Ha ha, gấp cái gì, Đình Lâu a, ngươi thông minh một đời mà hồ đồ nhất thời, chẳng lẽ ngươi không phát hiện Thiên Địa Nguyên Khí trong thông đạo có điểm khác lạ . ." "Ngươi nói màn hoàng vụ kia?" "Không sai, những quái vật khôi lỗi này đều là hoàng vụ ngưng thành. Thân mình khôi lỗi chính là Thổ Nguyên khí, đương nhiên nhanh chóng sống lại." Dực Long chân nhân lười biếng nói. "Vậy không còn cách nào diệt sát chúng sao?" Vọng Đình Lâu nhíu mày trầm giọng. "Tự nhiên là có, kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần nhiễu loạn Thiên Địa Nguyên Khí ở đây là được" "Nhiễu loạn" Vọng Đình Lâu ngẩn ngơ, trên mặt đang lộ vẻ suy nghĩ thì Thổ Chi Linh đã nhào tới trước mặt. "Phá!"

Vọng Đình Lâu lại bổ ra một kiếm, linh quang chói mắt. Uy lực dường như phá nát không gian. Quang hoa hiện lên, lần này gia hỏa này bị bổ làm hai nửa, liền thương thế nghiêm trọng hơn trước rất nhiều.

Nó ầm ầm ngã xuống đất, tuy nhiên lại có vô số hoàng vụ cuồn cuộn tụ về vết thương.

Tròng mắt Đình Lâu hơi co lại, cũng không nhiễu loạn Thiên Địa Nguyên Khí chung quanh như lời Dực Long chân nhân chỉ điểm.

Nơi này sâu trong lòng linh địa, Thổ Nguyên khí cực kỳ phong phú, làm vậy nhất định tiêu hoa rất nhiều công phu.

Vọng Đình Lâu giơ tay lên, vô số quang điểm ngũ sắc hiện quanh thân thể. "Đi!" Những quang điểm này chợt lóe, cùng hoàng vụ đồng thời sáp nhập vào vết thương Khôi Lỗi.

Biện pháp của hắn đơn giản hơn nhiều, nếu là nhiễu loạn chi bằng đem các loại nguyên khí lẫn tạp chất dung nhập vào.

Quả nhiên Thổ Chi Linh không đứng dậy nổi. Thân hình Vọng Đình Lâu chợt lóe, tiếp tục tiến sâu vào trong thông đạo.

Cùng lúc đó Điền Tiểu Kiếm cũng gặp sự chẳng lành.

Hắn tiến vào trong thông đạo, tuy nhiên trước mắt lại là một hoang nguyên hư vô.

Dõi mắt nhìn lại là một vùng xám trắng, quái thạch lởm chởm như ác thú muốn nhắm người mà nuốt, trên đỉnh đầu lại có một mảng ma vụ màu đỏ như máu như bao phủ cả không gian.

Ma vụ không phiêu phù như đám mây mà hình thành một vũng xoáy quỷ dị sâu thăm thẳm. Có thể thấy những đạo thiểm điện màu tím như cánh tay xèn xẹt không ngừng bên trong.

Ánh mắt Điền Tiểu Kiếm nheo lại. Mới vừa rồi đang ở trong thông đạo, không hiểu kích động cấm chế gì mà cảnh vật bốn phía liền biến thành như bây giờ.

Rốt cuộc đây là huyễn thuật hay thật sự bị truyền tống đến một không gian độc lập nào đó?

Họ Điền vội đem thần niệm thả ra, rất nhanh trên mặt liền lộ vẻ cổ quái, không gian này không lớn lắm, chỉ rộng khoảng hơn mười dặm.

Có điều khi thần niệm khuếch xa hơn thì như đụng phải một tầng chắn vô hình bắn ngược trở về. "Hừ, thật có chút tà đạo." Tròng mắt Điền Tiểu Kiếm co lại, duỗi tay tụ trước ngực bắn ra một đạo ma khí, lưu chuyển một vòng rồi hóa thành một đạo ô quang hung hăng bay về phía trước.

Một tiếng kêu sắc nhọn như xé lụa vang lên. Tại nơi thần niệm bị cách trở, ô quang như gặp phải ngăn cản nào đó. Hung hăng trảm xuống nhưng không có hiệu quả, hóa thành ma khí tiêu tan đi.

Tuy vậy Điền Tiểu Kiếm không tỏ vẻ ngạc nhiên, vừa rồi chỉ là dò xét. Công kích bị ngăn trở chứng tỏ đây không phải là huyễn thuật cấm chế.

Quả nhiên là bị truyền tống đến không gian độc lập nào đó.

Nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp rời đi. Di bảo của tiên nhân sẽ thành hoa trong ánh gương, trăng trong đáy nước mà thôi!

Nơi này không có ai khác, không cần ẩn dấu thực lực. Trên mặt Điền Tiểu Kiếm hiện một tia tàn nhẫn, phất tay một cái.

Một thanh tiên kiếm ba tấc đã phiêu phù với trước mắt. Trên thân kiếm có họa rất nhiều hình đồ ác quỷ cùng phù chú. Kiếm này vừa xuất thì chưa cần chủ nhân khu động, Ma khí ở chung quanh đã hội tụ về nơi này.

Thấy thế Điền Tiểu Kiếm không khỏi đắc ý. U Minh Toái Tâm Kiếm đã được hắn huyết tế đến thông linh, khổ cực bao năm rốt cuộc không uổng phí. "Nơi này mặc dù quỷ dị nhưng ma khí thật nồng đậm, đối với ta thật có lợi. Uy lực U Minh Toái Tâm Kiếm tăng tới hơn tam thành." Điền Tiểu Kiếm lầm bầm sau đó hai tay múa may như như hồ điệp xuyên hoa, liên tục đánh ra các đạo pháp quyết.

Thân thể hắn biến thành một vũng xoáy. Ma khí chung quanh cuồn cuộn bị hút vào khí hải, sau đó lưu chuyển theo kinh mạch truyền tới U Minh Toái Tâm Kiếm.

Trong tiếng thanh minh, Ma Kiếm nhanh chóng tăng vọt lên gần một trượng, sau đó tiếp tục đón cuồng tăng, sau một thoáng không ngờ đã dài tới hơn trăm trượng.

Cự kiếm thuật!

Trong mắt Điền Tiểu Kiếm lộ tia vừa lòng bất quá sắc mặt có vẻ tái nhợt.

Khu dụng U Minh Toái Tâm Kiếm thi triển bí thuật này tiêu hao pháp lực rất lớn, may là nơi này đầy đủ ma khí mới có thể thi triển đến cực đại như thế. "Đi!" Điền Tiểu Kiếm niệm một câu chú ngữ, duỗi tay như chậm mà nhanh điểm về phía trước.

Một đạo ma phong đột ngột nổi lên, theo sau U Minh Toái Tâm Kiếm chợt lóe, biến thành một đạo thiểm điện cực đại. Nó tỏa ra hắc linh quang u tối khiến người không thể nhìn vào.

Dường như thiên địa sụp đổ vào thời khắc này. Theo sau mới có thanh âm ầm ầm bạo liệt truyền vào tai. Tốc độ Ma Kiếm đã vượt qua vận tốc âm thanh, đột phá âm chướng tạo ra sóng xung kích khiến màng nhĩ người nghe đau như xé.

Nếu có phàm nhân ở chỗ này, chỉ là thanh âm đủ để người đó ngũ quan xuất huyết, đương nhiên không chút ảnh hưởng tới Điền Tiểu Kiếm.

Chỉ thấy hắc sắc thiểm điện hung hăng trảm vào vách tường vô hình.

Nhưng khiến người kinh ngạc là bốn bề lặng ngắt như tờ, không chút tiếng động. Chỉ thấy hai loại ma khí khác nhau không ngừng thôn phệ đan xen.

Qua một lát sắc mặt Điền Tiểu Kiếm biến đổi. Hai tay hợp lại đang muốn thi triển thần thông khác thì một đạo tử sắc thiểm điện đột ngột hiện ra, hung hăng đánh xuống U Minh Toái Tâm Kiếm.

Tức thì hắc quang bên ngoài ma kiếm nhanh chóng nhạt đi. Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm vô cùng khó coi. Đây chính là bổn mạng bảo vật của hắn, một khi bị hao tổn thì chủ nhân cũng đồng thời bị thương.

Ma kiếm dài cả trăm trượng bị đánh bắn ngược trở về. Điền Tiểu Kiếm thu hồi bảo vật, đang muốn thi triển bí thuật khác thì như cảm ứng được điều gì, sắc mặt cuồn biến ngẩng đầu lên.

Trong không gian này ma khí vô cùng đậm đặc. Điền Tiểu Kiếm chỉ chú ý tới chỗ tốt mà không khỏi sơ ý.

Dường như một kích vừa rồi của hắn đã làm mất cân bằng một pháp tắc nào đó nơi đây. Lúc này ma khí đang cuồn cuộn khắp không gian.

Đáng sợ nhất là vũng xoáy trên đầu bắt đầu biến hóa.

Đoành! Đoành!

Thanh âm sét giật không ngừng truyền vào tai, Điền Tiểu Kiếm cảm giác ma khí đang không ngừng ngưng tụ vào vũng xoáy. Nếu không máu chóng thoát khỏi, chỉ e là không ổn.

Trong mắt Điền Tiểu Kiếm hiện một tia tàn nhẫn. Tinh huyết lưu chuyển đến miệng, không tiếc hao tổn chân nguyên, đang muốn thi triển bí thuật thì một thản nhiên thanh âm truyền vào tai: "Tiểu tử kia, không cần uổng phí khí lực, chỉ là Ly Hợp Kỳ kiến hôi mà cũng muốn phá vỡ Hồn Niệm không gian này sao? Đến như bổn Đại thống lĩnh, cũng đã bị nhốt ở đây không biết bao nhiêu vạn năm."


Điền Tiểu Kiếm kiến thức uyên bác, lăn lộn qua vô số tinh phong huyết vũ nhưng khi nghe thanh âm kia thì vẻ mặt trở nên vô cùng âm hàn.

Một cảm giác sởn tóc gáy, lành lạnh lan truyền khắp khiến toàn thân, trên trán hắn rỉ ra mồ hôi lạnh.

Không gian độc lập này không lớn, hắn đã dụng thần niệm cẩn thận xem xét nhưng không cảm ứng được khí tức sinh linh nào.

Thanh âm này đến từ đâu, còn danh tự Đại Thống Lĩnh, chẳng lẽ là …?

Trong lòng kinh hãi nhưng như cảm ứng được sự nguy hiểm, Điền Tiểu Kiếm ngẩng đầu nhìn lên.

Thiểm điện bên trong xoèn xoẹt không ngừng. Vũng xoáy đã trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Tức thì từ bên trong bắn ra một cột sáng đen nhánh như mực, đường kính chỉ hơn một thước, nhìn qua có vẻ bình thường.

Song lúc này vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm dường như đông cứng.

Là Ly Hợp Kỳ tu ma giả, tự nhiên nhạy cảm cực điểm với ma khí. Bên trong cột sáng ẩn chứa ma khí đậm đặc đến cực hạn, cơ hồ như đã thành thể rắn.

Hơn nữa toàn thân hắn như bị phong bế, muốn tránh cũng không được.

Cảm ứng này không thể dùng ngôn ngữ miêu tả, dường như bên trong cột sáng ẩn chứa thiên địa pháp tắc nào đó.

Điền Tiểu Kiếm chưa từng cam nhận cảm giác tử vong lại kề cận hắn như vậy, dường như cách cái chết chỉ một đường tơ.

Bó tay chờ chết sao?

Không! Đó là lựa chọn của kẻ mềm yếu! Rống!

Hai mắt Điền Tiểu Kiếm trở nên đỏ như máu, phảng phất mãnh thú rơi vào bẫy rập bị thợ săn vây công!

Chỉ thấy hai tay hắn không ngừng vũ động như hồ điệp xuyên hoa, trên không trung vô số ảo ảnh lưu lại như thiên tí ma vương. Đồng thời trong miệng không ngừng mấp máy, liên tục tuôn ra cổ chú ngữ kỳ bí.

Trước người của hắn nhất thời hiện lên một màn sáng màu đen, mặt ngoài có vô số phù văn cỡ nắm tay như ẩn như hiện.

Động tác này tốn chưa đến nửa nhịp hô hấp, tuy không bằng Cửu Thiên Linh Thuẫn của Lâm Hiên nhưng cũng vô cùng kinh thế hãi tục.

Trừ màn sáng trước người hắn còn bảy tám vật bảo vật phòng ngự như thuẫn bài, thiết bài, pháp kỳ, kim chung. . .

Theo pháp quyết đánh vào, các bảo vật đều hiển lộ thần thông cùng uy năng.

Tỷ như tấm thuẫn bài quay tròn rồi ào ào tăng vọt tới hai trượng, tỏa ra linh quang u ám bay lên trên đỉnh đầu của hắn.

Về phần pháp kỳ nghênh phong mà dựng, một đạo hào quang mờ ảo hiện lên, ở bên trong có vô số hài cốt của Yêu tộc cùng tu sĩ Nhân tộc. "Khởi. . ." Theo tiếng quát của Điền Tiểu Kiếm, những hài cốt tụ lại trước người thành một bức tường bằng xương trắng, phía trên bốc ra oán khí ngút trời.

Những hài cốt này đều là của những gia hỏa chết trong tay Điền Tiểu Kiếm, tinh hồn cũng bị hút vào luyện chế cây bạch cốt kỳ này.

Luận bí thuật quỉ dị tuy kém Thú Hồn Phiên của Nguyệt Nhi một chút nhưng phòng ngự thì không hề kém chút nào.

Mà Điền Tiểu Kiếm đã là tu sĩ Ly hợp đỉnh cấp Nhân giới, uy năng của tất cả bảo vật đều đã tới cực hạn.

Quá trình nói thì phức tạp nhưng thật ra chỉ là một cái chớp mắt. Trước người Điền Tiểu Kiếm không ngừng lưu chuyển ma quang, bảo vật cùng màn sáng phòng ngự phải tới hơn bảy tám cái. Hơn nữa đều có chỗ độc đáo riêng.

Phòng ngự như vậy dù là tiếp một kích toàn lực của lão quái vật Ly Hợp hậu kỳ cũng không có vấn đề. Nhưng không hiểu sao, cột sáng đường kính hơn thước vẫn khiến cảm giác tử vong của hắn ngày càng mãnh liệt.

Sau một sát na, cột sáng từ trên đỉnh đầu họ Điền oanh xuống. Tất cả phòng ngự, bất kể thế nào đều như tờ giấy hồ bị dễ dàng xé rách, hoặc bị đánh cho thất linh bát lạc.

Điền Tiểu Kiếm chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể bị kia đạo cột sáng nuốt hết.

Cố gắng hết sức có thể sáng tạo kỳ tích nhưng có thể thắng thiên mệnh hay không?

Lúc này Điền Tiểu Kiếm đã vô cùng tuyệt vọng.

Tự thể nghiệm mới biết đáng sợ của cột sáng này không hề kém lợi trảo khổng lồ mà Cổ Ma vừa mới triệu hồi.

Hộ thể ma khí của hắn vừa mới tiếp xúc đã tan biến như bọt nước, theo sau thân thể hoàn toàn bị nuốt chửng.

Lúc này ẩn núp trong bóng tối, Hư ảnh vừa lên tiếng nhếch miệng cười chế diễu. Mấy trăm vạn năm qua, cách một thời gian rất dài lại có tu tiên giả xông vào, nhưng bất luận thực lực thế nào đều ngã xuống trong này.

Tồn tại cảnh giới Phân Thần Kỳ trở xuống không thể nào ngăn chặn được Ma Niệm Thần lôi này.

Phân Thần Kỳ gia hỏa ở Linh giới hay Ma giới đều là tồn tại đỉnh cấp. Do pháp tắc thiên địa, đương nhiên không thể nào tới Bồng Lai Sơn này.

Ý niệm hiện trong đầu, nụ cười trên mặt hư ảnh càng phát ra dữ tợn.

Nhưng sau một khắc hư ảnh trừng lớn con mắt, dường như nhìn thấy điều gì không thể tin nổi.


Cùng lúc đó, ở một thông đạo khác.

Cổ Ma đứng ở trong đại điện hoang phế.

Dưới chân lão ma là vô số chân tay bị cắt cụt, song những thứ này không phải là thi thể Nhân tộc mà là Mộc Nhân.

Mộc linh!

Chính là do linh khí mộc thuộc tính nơi đây hội tụ mà thành, bị sát diệt thì rất nhanh sống lại.

Cổ Ma vốn gặp phiền toái tương tự như Vọng Đình Lâu song hắn dễ dàng ứng phó. Mộc linh bị sát diệt vốn không có cơ hội sống lại, toàn bộ bị Cổ Ma dùng đại thần thông ma hóa.

Mộc linh bị Ma hóa thì không cách nào hấp thu mộc linh khí chữa thương.

Loại ngũ hành khôi lỗi này tuy dây dưa không ngớt nhưng chỉ cần biết nhược điểm cùng lai lịch của chúng thì không khó ứng phó. ". . . Hừ, thông đạo này có nhiều Mộc Linh, theo suy đoán thì lối đi của Vọng Đình Lâu là Thổ linh rồi, với thực lực Ly Hợp hậu kỳ mạnh mẽ của hắn thì ứng phó không có vấn đề . ." Cổ Ma lẩm bẩm nói, ngữ khí dường như vô cùng quan tâm đến Vọng Đình Lâu. "Thật ra Vọng Đình Lâu sống hay chết có quan hệ gì? Ta không hiểu, đường đường Thiên Nguyên Ma Tổ, vì sao phải tâm cơ mượn sức một Ly Hợp Kỳ tu tiên giả Nhân giới? Tu vị của hắn đến Thánh giới cũng có chỗ đứng, nhưng đối với bản thể của ta và ngươi thì không đáng nhắc." Đột nhiên một thanh âm trong trẻo truyền vào tai. Vừa dứt lời thì trên ngực Cổ Ma mơ hồ một trận, rồi ào ào hiện ra một nhân diện vô cùng anh tuấn.

Nhân diện này như của một bạch diện thư sinh, lại ở trên thân thể cường tráng của Cổ Ma, nhìn qua có vẻ quỉ dị vô cùng. "Hừ, ngươi hiểu được cái gì, ở trong mắt bản Ma Tổ thì tồn tại Ly Hợp Kỳ khác nào con kiến hôi. Có điều lần này tới Nhân giới ta đã chuẩn bị mười vạn năm, đã xem qua vô số cổ tịch. Cho dù tới được di bảo của chân tiên, còn phải thỏa mãn các điều kiện nhất định mới có thể đoạt bảo. . ." "Đoạt bảo còn yêu cầu? Sao trước kia ta chưa từng nghe ngươi đề cập tới?" Nhân diện bạch diện thư sinh nhướng mày, có chút bất mãn. "Hừ, ta và ngươi chung một thân thể nhưng thần hồn hoàn toàn độc lập, ta vốn không hoàn toàn tín nhiệm ngươi. . ." Cổ Ma không chút che dấu vẻ không tin tưởng. "Hừ. Năm đó nếu không phải ngươi muốn đột phá cảnh giới, để có một ngày trở thành chân ma thủy tổ, đi tu luyện ma công cấm kỵ rồi thôn phệ ta, sao ta lại rơi vào tình cảnh này. . ." Bạch diện thư sinh mở miệng, ngữ khí tràn ngập vẻ oán độc. "Chuyện đã qua nói lại làm gì. Ngươi cũng có tư cách gì mà chỉ trích ta. Chính các hạ cũng tu luyện công pháp đã bị phong ấn, nếu không thần hồn sao lại cường đại như thế, cùng bản Ma Tổ đấu tới bất phân thắng phụ. Ta tuy áp chế nhưng không cách nào thôn phệ ngươi. Cuối cùng hai người chung một thân thể, hơn nữa hai thần hồn liên lạc vô cùng chặt chẽ. Thậm chí ngay cả phân hồn hạ giới lần này vẫn bao hàm thần thức của ta và ngươi. . ." Cổ Ma nói tới đây, vẻ mặt buồn bực vô cùng. "Đó cũng là do ngươi gieo gió gặt bão. Nếu ngươi không làm cái chuyện ngu xuẩn kia thì sao hai ta rơi vào tình cảnh thế này. Hai thần hồn ký túc trong một thân thể, thần thông không gia tăng mà ngược giảm sút nghiêm trọng. Ngươi là Thiên Nguyên Ma Tổ, khi xưa ở Thánh giới cũng là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh. Còn bây giờ thì sao, lần trước thiếu chút nữa bại trong tay một gã ma tướng." Ngữ khí Bạch diện thư sinh có chút kỳ lạ, có chút buồn bực nhưng cũng có chút hả hê.

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kummo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 1041

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.